Chương 1133: ÔM CON
Duy Thành
02/06/2021
Trong nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Đông ngồi trong phòng làm việc, nhìn tuyết trắng rơi lả tả ngoài trời, hôm nay có tuyết rơi, dường như cả thế giới đều trắng toát.
Quản gia đi vào trong phòng, nói với anh: “Đông, cậu có muốn xem những thứ này hay không?”
Người nhà đều giúp anh ta chuẩn bị cưới xin.
Hoắc Chấn Đông ngồi ở đấy, chiếc áo sơ mi trên người được ủi đến phẳng phiu, không tìm thấy một nếp nhăn nào.
Thấy quản gia vào phòng, anh ta bèn nhíu mày lại: “Không cần đâu, mọi người quyết định đi, có gì thì để tôi làm, nói thẳng cho tôi biết mình phải làm gì là được.”
Quản gia không khỏi bật cười: “Nhóc con, đám cưới là của cậu mà sao cậu không xem trọng một chút nào thế?”
Gần đây Mộ Thập Thất rảnh rỗi, không ít lần chạy đến nhà họ Hoắc, trông hai người có vẻ rất thân thiết với nhau.
Hoắc Chấn Đông nói: “Gần đây tôi bận bịu nhiều việc.”
Quản gia là một ông quản gia già làm việc trong nhà họ Hoắc nhiều năm ròng, Hoắc Chấn Đông xem ông ấy như người lớn của mình vậy.
Ông ấy nói: “Phải đấy, cậu và ba cậu đều là người bận rồi, suốt ngày chỉ biết có công việc mà thôi. Nhưng đám cưới là chuyện quan trọng cả đời người! Nếu như để cô Thập Thất biết thì cô ấy sẽ buồn đến mức nào?”
Hoắc Chấn Đông bật cười: “Cô ấy sẽ không quan tâm đến những chuyện này đâu.”
Thực chất Mộ Thập Thất còn thờ ơ hơn cả anh nữa
Nhưng cô ta rất giỏi giả vờ trước mặt người lớn trong nhà anh, khiến cho bọn họ đều nghĩ rằng cô ta yêu Hoắc Chấn Đông tột cùng.
“Có cô gái nào mà không quan tâm đến mấy chuyện này chứ?”, bác quản gia lại lầm bầm, vừa đi vừa nói.
Phòng làm việc lại yên tĩnh thêm lần nữa, Hoắc Chấn Đông cúi đầu, anh ta mở ngăn kéo, nhìn những cuốn sách đã đặt trong đó rất lâu rồi. Tác giả là Nhất Thế Trường An.
Khóe miệng anh ta cong cong, nhớ đến một vài lời Cao Thanh Thu đã nói với anh ta ngày trước.
Cũng không phải là anh không còn thích cô ấy nữa, thích một người thì làm sao có thể nói thích là thích, nói buông bỏ là buông bỏ được kia chứ?
Nhưng cô ấy ấm áp như thế, anh không muốn phá hoại tất cả hạnh phúc của cô ấy.
Tôi yêu em, bởi thế tôi có thể từ bỏ tất cả vì hạnh phúc của em, bao gồm chính bản thân tôi.
Thứ hai, rốt cuộc Bóng Đèn Nhỏ đã đỡ bệnh nhiều, không còn nóng nữa, cậu bé cũng chẳng còn chảy nước mũi, thỉ thỉnh thoảng ho vài tiếng mà thôi.
Vào buổi chiều, Cao Thanh Thu ở trong nhà, Phương Tình gửi tin cho cô ấy: “Thanh Thu, khi nào cô về đi làm? Đã xin nghỉ mấy ngày rồi.”
Mấy tháng nay, Phương Tình luôn dẫn theo Cao Thanh Thu, cô luôn thể hiện rất tốt, giúp được cô ấy không ít chuyện.
Mặc dù còn trẻ trung, nhưng Cao Thanh Thu giỏi giang ở các lĩnh vực.
Lúc giao tiếp với người khác, cô ấy cũng không rụt rè chút nào.
Rụt rè?
Với một người phải giao tiếp với tổng giám đốc Hoa mỗi ngày thì rụt rè là chuyện không thể nào đấy, được chưa?
Trước kia lúc Hoa Ngọc Thành đi xã giao cũng thường dắt cô theo.
Cô đã nhìn thấy bọn họ ngồi trên bàn đàm phán, nhìn thấy nhiều rồi cũng học được cách suy đoán suy nghĩ của người khác, bởi thế lúc bàn chuyện làm ăn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Bóng Đèn Nhỏ đang chơi với người máy của mình, Cao Thanh Thu ngồi trên ghế sô pha, cô gửi tin nhắn cho Phương Tình: “Ngày mai.”
Phương Tình cằn nhằn vài câu: “Gần đây công ty lại gặp chuyện rồi.”
“Chuyện gì thế?”
Phương Tình đáp: “Chuyện liên quan đến người đại diện, bọn họ liên hệ với Đồng Dương, kết quả lại bị quốc tế Hoa Ngữ cướp đi mất. Cô nói xem, quốc tế Hoa Ngữ ký với ai mà không được, sao cứ phải ký với cậu ta làm gì? Làm thế chẳng phải muốn đối đầu với chúng ta sao?
Cao Thanh Thu nhíu mày lại, cô nhớ đến Cố Sâm, người này ghê gớm quá nhỉ!
Có thế này thì bây giờ điện tử Đông Hằng cũng chưa đến trình độ có thể tranh chấp với bọn họ đâu nhỉ?
Anh ta có cần phải nhắm đến mọi nơi mọi chỗ thế này không?
Đến người đại diện cũng muốn cướp.
Cao Thanh Thu trả lời Phương Tình, Bóng Đèn Nhỏ đi đến bên cạnh cô: “Mẹ ơi.”
Cao Thanh Thu nhìn cậu bé, gương mặt cô lộ ra nụ cười: “Sao thế bé cưng?”
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu rồi nói: “Ôm con đi.”
Quản gia đi vào trong phòng, nói với anh: “Đông, cậu có muốn xem những thứ này hay không?”
Người nhà đều giúp anh ta chuẩn bị cưới xin.
Hoắc Chấn Đông ngồi ở đấy, chiếc áo sơ mi trên người được ủi đến phẳng phiu, không tìm thấy một nếp nhăn nào.
Thấy quản gia vào phòng, anh ta bèn nhíu mày lại: “Không cần đâu, mọi người quyết định đi, có gì thì để tôi làm, nói thẳng cho tôi biết mình phải làm gì là được.”
Quản gia không khỏi bật cười: “Nhóc con, đám cưới là của cậu mà sao cậu không xem trọng một chút nào thế?”
Gần đây Mộ Thập Thất rảnh rỗi, không ít lần chạy đến nhà họ Hoắc, trông hai người có vẻ rất thân thiết với nhau.
Hoắc Chấn Đông nói: “Gần đây tôi bận bịu nhiều việc.”
Quản gia là một ông quản gia già làm việc trong nhà họ Hoắc nhiều năm ròng, Hoắc Chấn Đông xem ông ấy như người lớn của mình vậy.
Ông ấy nói: “Phải đấy, cậu và ba cậu đều là người bận rồi, suốt ngày chỉ biết có công việc mà thôi. Nhưng đám cưới là chuyện quan trọng cả đời người! Nếu như để cô Thập Thất biết thì cô ấy sẽ buồn đến mức nào?”
Hoắc Chấn Đông bật cười: “Cô ấy sẽ không quan tâm đến những chuyện này đâu.”
Thực chất Mộ Thập Thất còn thờ ơ hơn cả anh nữa
Nhưng cô ta rất giỏi giả vờ trước mặt người lớn trong nhà anh, khiến cho bọn họ đều nghĩ rằng cô ta yêu Hoắc Chấn Đông tột cùng.
“Có cô gái nào mà không quan tâm đến mấy chuyện này chứ?”, bác quản gia lại lầm bầm, vừa đi vừa nói.
Phòng làm việc lại yên tĩnh thêm lần nữa, Hoắc Chấn Đông cúi đầu, anh ta mở ngăn kéo, nhìn những cuốn sách đã đặt trong đó rất lâu rồi. Tác giả là Nhất Thế Trường An.
Khóe miệng anh ta cong cong, nhớ đến một vài lời Cao Thanh Thu đã nói với anh ta ngày trước.
Cũng không phải là anh không còn thích cô ấy nữa, thích một người thì làm sao có thể nói thích là thích, nói buông bỏ là buông bỏ được kia chứ?
Nhưng cô ấy ấm áp như thế, anh không muốn phá hoại tất cả hạnh phúc của cô ấy.
Tôi yêu em, bởi thế tôi có thể từ bỏ tất cả vì hạnh phúc của em, bao gồm chính bản thân tôi.
Thứ hai, rốt cuộc Bóng Đèn Nhỏ đã đỡ bệnh nhiều, không còn nóng nữa, cậu bé cũng chẳng còn chảy nước mũi, thỉ thỉnh thoảng ho vài tiếng mà thôi.
Vào buổi chiều, Cao Thanh Thu ở trong nhà, Phương Tình gửi tin cho cô ấy: “Thanh Thu, khi nào cô về đi làm? Đã xin nghỉ mấy ngày rồi.”
Mấy tháng nay, Phương Tình luôn dẫn theo Cao Thanh Thu, cô luôn thể hiện rất tốt, giúp được cô ấy không ít chuyện.
Mặc dù còn trẻ trung, nhưng Cao Thanh Thu giỏi giang ở các lĩnh vực.
Lúc giao tiếp với người khác, cô ấy cũng không rụt rè chút nào.
Rụt rè?
Với một người phải giao tiếp với tổng giám đốc Hoa mỗi ngày thì rụt rè là chuyện không thể nào đấy, được chưa?
Trước kia lúc Hoa Ngọc Thành đi xã giao cũng thường dắt cô theo.
Cô đã nhìn thấy bọn họ ngồi trên bàn đàm phán, nhìn thấy nhiều rồi cũng học được cách suy đoán suy nghĩ của người khác, bởi thế lúc bàn chuyện làm ăn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Bóng Đèn Nhỏ đang chơi với người máy của mình, Cao Thanh Thu ngồi trên ghế sô pha, cô gửi tin nhắn cho Phương Tình: “Ngày mai.”
Phương Tình cằn nhằn vài câu: “Gần đây công ty lại gặp chuyện rồi.”
“Chuyện gì thế?”
Phương Tình đáp: “Chuyện liên quan đến người đại diện, bọn họ liên hệ với Đồng Dương, kết quả lại bị quốc tế Hoa Ngữ cướp đi mất. Cô nói xem, quốc tế Hoa Ngữ ký với ai mà không được, sao cứ phải ký với cậu ta làm gì? Làm thế chẳng phải muốn đối đầu với chúng ta sao?
Cao Thanh Thu nhíu mày lại, cô nhớ đến Cố Sâm, người này ghê gớm quá nhỉ!
Có thế này thì bây giờ điện tử Đông Hằng cũng chưa đến trình độ có thể tranh chấp với bọn họ đâu nhỉ?
Anh ta có cần phải nhắm đến mọi nơi mọi chỗ thế này không?
Đến người đại diện cũng muốn cướp.
Cao Thanh Thu trả lời Phương Tình, Bóng Đèn Nhỏ đi đến bên cạnh cô: “Mẹ ơi.”
Cao Thanh Thu nhìn cậu bé, gương mặt cô lộ ra nụ cười: “Sao thế bé cưng?”
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu rồi nói: “Ôm con đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.