Chương 1035: THỊNH HY SẮP KẾT HÔN RỒI
Duy Thành
02/06/2021
Cô ta nhìn Vũ Minh Hân, không có lên tiếng nói gì.
Vũ Minh Hân cười cười, cảm thấy Dương Nhạc Linh bây giờ giống như là bị bệnh thần kinh vậy, làm gì còn có chút bộ dạng nữ thần nào như trước kia nữa: “Cô nhìn tôi làm gì, tôi bảo cô đi ăn cơm mà.”
Dương Nhạc Linh nhìn cô ta: “Ra ngoài.”
Người mà trước đây mình xem thường bây giờ đang ở trước mặt mình với bộ dạng cao cao tại thượng, còn mình thì bây giờ trở thành bộ dạng này, trong lòng Dương Nhạc Linh rất đè nén, căn bản không muốn nói chuyện với Vũ Minh Hân.
Vũ Minh Hân nói: “Tối nay chú có buổi xã giao, dì còn đang đánh mạc chược ở bên ngoài chưa về, cũng chỉ có tôi tốt bụng mới đến hỏi cô, nếu như cô không ăn vậy thì thôi!”
Dù sao Vũ Minh Hân cũng không phải là thật tâm muốn kêu cô ăn cơm.
Cô ta muốn xem thử, bộ dạng thê thảm của một Dương Nhạc Linh trước đây được mấy người đó tôn vinh làm nữ thần ở trường.
Dương Nhạc Linh nói: “Cô tốt bụng? Cô suốt ngày ở nhà tôi, nịnh hót ba mẹ tôi, cướp đi thứ thuộc về tôi, cô tốt bụng sao?”
Dương Nhạc Linh cảm thấy mình không thể không khâm phục sự tâm cơ của Vũ Minh Hân, rõ ràng là nhà cô ta bởi vì nhà họ Dương nên mới phá sản, bây giờ Vũ Minh Hân vậy mà lại không có chút so đo nào, cả ngày ở trước mặt ba mẹ, bày ra bộ dạng người tốt, dỗ ngọt ba mẹ cô vô cùng lợi hại.
Vũ Minh Hân hờ hững mà nhếch khoé môi lên: “Sao, không cam tâm à? Vậy thì đã sao? Bây giờ cô là một tên tàn phế rồi, mỗi ngày chỉ biết phát cáu, khóc lóc, cô tưởng bọn họ có ai muốn dỗ dành cô sao?”
Ai cũng sợ phiền phức, thời gian ngắn thì còn được, thời gian dài rồi thì cho dù có là bà Dương đi nữa, cũng không muốn tiêu hao tâm tư lên người Dương Nhạc Linh nữa rồi.
“Tôi có làm sao thì cũng là con gái ruột do chính bọn họ sinh ra.” Ba mẹ vẫn còn thương cô, Dương Nhạc Linh biết điều đó.
Vũ Minh Hân cười nói: “Con gái ruột? Hạ Thiên còn là con gái ruột của cô nữa? Nó có quan tâm cô không? Con gái ruột đáng giá bao nhiêu tiền, không thể giúp bọn họ san sẻ nỗi lo, chỉ biết chuốc phiền phức, ai sẽ thích cô đây?”
Vũ Minh Hân cảm thấy Dương Nhạc Linh rất vô dụng.
Có nguồn rài nguyên tốt như vậy, nhưng ngay cả Cao Thanh Thu cũng đấu không lại.
Cô ta vốn còn đang mong đợi Dương Nhạc Linh ra mặt thay cho cô ta, kết quả…Dương Nhạc Linh không những không làm tổn hại Cao Thanh Thu được chút nào, mà còn để mình biến thành bộ dạng tàn phế này nữa.
Lời nói của Vũ Minh Hân khiến cho bàn tay của Dương Nhạc Linh bất giác siết lại thành nấm đấm.
Cô nhìn Vũ Minh Hân: “Cô không sợ tôi đuổi cô ra ngoài sao.”
“Nhà họ Dương bây giờ hình như không có tới phiên cô nói chuyện a!” Vũ Minh Hân nhìn Dương Nhạc Linh với vẻ ghét bỏ: “Ồ, hôm nay tôi đến, là còn có một tin tốt muốn nói cho cô biết.”
“…”
“Thịnh Hy sắp kết hôn rồi, vào tháng sau.”
Bây giờ trên toàn thế giới, cũng chỉ còn Thịnh Hy để tâm đến Dương Nhạc Linh thôi.
Nhưng sau khi Thịnh Hy kết hôn, chắc sẽ không còn đến tìm Dương Nhạc Linh nữa rồi.
Đến lúc đó, cuộc sống của Dương Nhạc Linh có lẽ sẽ càng thảm hơn cả bây giờ nữa.
Dương Nhạc Linh nhìn Vũ Minh Hân, Vũ Minh Hân khinh miệt mà nói: “Một tên phế vật, ngay cả con gái của mình cũng không giữ được nữa.”
Có lẽ là bởi vì đã trải qua sự phá sản, gặp phải cảnh ngộ rất thảm, khiến cho Vũ Minh Hân của bây giờ đã lớn mạnh hơn trước mấy trăm lần rồi.
Chỉ cần để cho cô ta bắt được cơ hội, cô ta sẽ leo lên mà không màng đến thứ gì.
Sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến cho những người mà cô ta ghét, từng người một bị cô ta giẫm ở dưới chân.
Mỉa mai Dương Nhạc Linh xong, Vũ Minh Hân liền đi ra ngoài.
Dương Nhạc Linh nhìn bóng ảnh của Vũ Minh Hân, nghĩ đến lời mà Vũ Minh Hân nói, Thịnh Hy sắp kết hôn rồi.
Anh ấy sắp kết hôn rồi!
Phải rồi…
Dương Nhạc Linh nhớ đến trước khi bản thân mình xảy ra tai nạn xe đã nghe Thịnh Hy nói, anh ấy có bạn gái rồi.
Đợi anh ấy kết hôn xong, con gái của bọn họ sẽ kêu người khác là mẹ, chỉ nghĩ đến đây thôi, cô lại cảm thấy buồn bã đến cực điểm.
Vũ Minh Hân cười cười, cảm thấy Dương Nhạc Linh bây giờ giống như là bị bệnh thần kinh vậy, làm gì còn có chút bộ dạng nữ thần nào như trước kia nữa: “Cô nhìn tôi làm gì, tôi bảo cô đi ăn cơm mà.”
Dương Nhạc Linh nhìn cô ta: “Ra ngoài.”
Người mà trước đây mình xem thường bây giờ đang ở trước mặt mình với bộ dạng cao cao tại thượng, còn mình thì bây giờ trở thành bộ dạng này, trong lòng Dương Nhạc Linh rất đè nén, căn bản không muốn nói chuyện với Vũ Minh Hân.
Vũ Minh Hân nói: “Tối nay chú có buổi xã giao, dì còn đang đánh mạc chược ở bên ngoài chưa về, cũng chỉ có tôi tốt bụng mới đến hỏi cô, nếu như cô không ăn vậy thì thôi!”
Dù sao Vũ Minh Hân cũng không phải là thật tâm muốn kêu cô ăn cơm.
Cô ta muốn xem thử, bộ dạng thê thảm của một Dương Nhạc Linh trước đây được mấy người đó tôn vinh làm nữ thần ở trường.
Dương Nhạc Linh nói: “Cô tốt bụng? Cô suốt ngày ở nhà tôi, nịnh hót ba mẹ tôi, cướp đi thứ thuộc về tôi, cô tốt bụng sao?”
Dương Nhạc Linh cảm thấy mình không thể không khâm phục sự tâm cơ của Vũ Minh Hân, rõ ràng là nhà cô ta bởi vì nhà họ Dương nên mới phá sản, bây giờ Vũ Minh Hân vậy mà lại không có chút so đo nào, cả ngày ở trước mặt ba mẹ, bày ra bộ dạng người tốt, dỗ ngọt ba mẹ cô vô cùng lợi hại.
Vũ Minh Hân hờ hững mà nhếch khoé môi lên: “Sao, không cam tâm à? Vậy thì đã sao? Bây giờ cô là một tên tàn phế rồi, mỗi ngày chỉ biết phát cáu, khóc lóc, cô tưởng bọn họ có ai muốn dỗ dành cô sao?”
Ai cũng sợ phiền phức, thời gian ngắn thì còn được, thời gian dài rồi thì cho dù có là bà Dương đi nữa, cũng không muốn tiêu hao tâm tư lên người Dương Nhạc Linh nữa rồi.
“Tôi có làm sao thì cũng là con gái ruột do chính bọn họ sinh ra.” Ba mẹ vẫn còn thương cô, Dương Nhạc Linh biết điều đó.
Vũ Minh Hân cười nói: “Con gái ruột? Hạ Thiên còn là con gái ruột của cô nữa? Nó có quan tâm cô không? Con gái ruột đáng giá bao nhiêu tiền, không thể giúp bọn họ san sẻ nỗi lo, chỉ biết chuốc phiền phức, ai sẽ thích cô đây?”
Vũ Minh Hân cảm thấy Dương Nhạc Linh rất vô dụng.
Có nguồn rài nguyên tốt như vậy, nhưng ngay cả Cao Thanh Thu cũng đấu không lại.
Cô ta vốn còn đang mong đợi Dương Nhạc Linh ra mặt thay cho cô ta, kết quả…Dương Nhạc Linh không những không làm tổn hại Cao Thanh Thu được chút nào, mà còn để mình biến thành bộ dạng tàn phế này nữa.
Lời nói của Vũ Minh Hân khiến cho bàn tay của Dương Nhạc Linh bất giác siết lại thành nấm đấm.
Cô nhìn Vũ Minh Hân: “Cô không sợ tôi đuổi cô ra ngoài sao.”
“Nhà họ Dương bây giờ hình như không có tới phiên cô nói chuyện a!” Vũ Minh Hân nhìn Dương Nhạc Linh với vẻ ghét bỏ: “Ồ, hôm nay tôi đến, là còn có một tin tốt muốn nói cho cô biết.”
“…”
“Thịnh Hy sắp kết hôn rồi, vào tháng sau.”
Bây giờ trên toàn thế giới, cũng chỉ còn Thịnh Hy để tâm đến Dương Nhạc Linh thôi.
Nhưng sau khi Thịnh Hy kết hôn, chắc sẽ không còn đến tìm Dương Nhạc Linh nữa rồi.
Đến lúc đó, cuộc sống của Dương Nhạc Linh có lẽ sẽ càng thảm hơn cả bây giờ nữa.
Dương Nhạc Linh nhìn Vũ Minh Hân, Vũ Minh Hân khinh miệt mà nói: “Một tên phế vật, ngay cả con gái của mình cũng không giữ được nữa.”
Có lẽ là bởi vì đã trải qua sự phá sản, gặp phải cảnh ngộ rất thảm, khiến cho Vũ Minh Hân của bây giờ đã lớn mạnh hơn trước mấy trăm lần rồi.
Chỉ cần để cho cô ta bắt được cơ hội, cô ta sẽ leo lên mà không màng đến thứ gì.
Sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến cho những người mà cô ta ghét, từng người một bị cô ta giẫm ở dưới chân.
Mỉa mai Dương Nhạc Linh xong, Vũ Minh Hân liền đi ra ngoài.
Dương Nhạc Linh nhìn bóng ảnh của Vũ Minh Hân, nghĩ đến lời mà Vũ Minh Hân nói, Thịnh Hy sắp kết hôn rồi.
Anh ấy sắp kết hôn rồi!
Phải rồi…
Dương Nhạc Linh nhớ đến trước khi bản thân mình xảy ra tai nạn xe đã nghe Thịnh Hy nói, anh ấy có bạn gái rồi.
Đợi anh ấy kết hôn xong, con gái của bọn họ sẽ kêu người khác là mẹ, chỉ nghĩ đến đây thôi, cô lại cảm thấy buồn bã đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.