Chương 1140: TƯ THẾ NGỦ RẤT DỄ CHỊU
Duy Thành
02/06/2021
Hoa Ngọc Thành đưa tay ra liền muốn ôm Cao Thanh Thu, lại thấy được cô cầm điện thoại từ trong chăn ra.
Bàn tay của anh dừng giữa không trung, cứng đờ, sau đó lúng túng đắp chăn cho Bóng Đèn Nhỏ rồi hỏi: “Sao lại còn chơi điện thoại vậy hả?”
“Tối ngày mai định ăn cơm cùng với Thập Thất, em phải nói với cậu ấy một tiếng đã.”
Từ lâu rồi Cao Thanh Thu không đi công tác ở bắc kinh, lần trước đi cũng là rất lâu rất lâu về trước rồi.
Cô không muốn phải đi đến nhà họ hoa, nhưng mà cô vẫn muốn gặp Mộ Thập Thất một lần.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cảm giác trán mình đang run rẩy dữ dội. Lúc nãy còn là bộ dáng rất không nỡ, đảo mắt liền nhớ đến bạn bè của cô, hẹn hò ăn uống với bạn của cô.
Máu lạnh!
Vô tình!
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Anh tắt đèn đi chứ.”
Hoa Ngọc Thành đưa tay tắt đèn.
Cao Thanh Thu sợ là ánh sáng của màn hình điện thoại sẽ chiếu đến anh, thế nên trốn vào trong chăn gửi tin nhắn với Mộ Thập Thất, tiện thể còn nói chuyện với nhau xem buổi tối nên ăn cái gì. Hai người bọn họ nói chuyện rất ăn ý, bất tri bất giác liền bấm điện thoại hai mươi mấy phút.
“Còn chơi nữa?” Đột nhiên một cái tay duỗi tới xốc chăn ở trên đầu của cô ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Thanh Thu trở nên đỏ bừng vì bị trùm ở trong chăn.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Ách…”
Vì đã ở cùng với Hoa Ngọc Thành lâu rồi, cô đã không còn sợ anh giống như trước kia nữa.
Nhưng mà đó là bởi vì bình thường lúc cô chơi điện thoại anh cũng không quản cô nghiêm khắc như vậy.
Giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt hỏi tội của anh, Cao Thanh Thu lại cảm thấy chột dạ ở trong lòng.
Hoa Ngọc Thành trực tiếp vươn tay ra trước mặt của cô: “Hửm?”
Ý là đưa điện thoại cho anh.
Cao Thanh Thu yếu ớt đưa điện thoại di động qua cho Hoa Ngọc Thành, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, bỏ điện thoại di động qua một bên rồi lại nằm xuống lần nữa.
Cao Thanh Thu yếu ớt nói: “Anh còn chưa ngủ nữa hả?”
“Ngủ không được.”
“Em làm phiền đến anh hả?” Cao Thanh Thu hơi lo lắng, cô phát ra âm thanh hả ta.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô nhóc này: “Đến đây cho anh ôm xem.”
Cao Thanh Thu nói: “Cái này vẫn đang cách Dương Dương đó nha.”
“…” Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành nhìn chằm chằm vào cô, là loại ánh mắt mà làm cho người khác không thể chống đối lại được: “Vậy thì ôm thằng bé ra thôi.”
“Đừng mà.” Cao Thanh Thu lo lắng cho con trai: “Đừng động vào thằng bé, đánh thức thằng bé dậy thì nó sẽ khóc đó, để tự em đến.”
Nếu như đánh thức Bóng Đèn Nhỏ dậy thì phải dỗ dành cả nửa ngày.
Cao Thanh Thu nói xong rồi lại chui ra từ trong chăn, di chuyển đến giữa con trai với Hoa Ngọc Thành, chui vào trong ngực của anh.
Vào tiết trời mùa đông, ở trong ngực của anh giống như là lò sưởi, Cao Thanh Thu được anh ôm lấy từ phía sau, hơi không dám động đậy.
Chân của anh dán lên cô, chân của Cao Thanh Thu hơi lạnh, cô sợ lạnh, đến mùa đông thì tay chân của cô tương đối lạnh. Lúc nãy vẫn luôn chơi điện thoại, bây giờ hai chân của cô cũng không có ấm.
Ngược lại là chân của Hoa Ngọc Thành lại nóng, anh kề sát vào chân của cô, khều khều lòng bàn chân của cô. Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Đừng có đụng em mà, nhột lắm.”
Hoa Ngọc Thành mập mờ khẽ lên tiếng ở sau lưng của cô: “Anh làm cái gì chứ, chỉ muốn làm cho em ấm lên thôi mà.”
Sau tai chính là điểm mẫn cảm của Cao Thanh Thu.
Giọng nói của anh dễ nghe như vậy, nghe thấy anh nói chuyện, cô lập tức cảm giác trong lòng của mình cũng nhũn ra.
Cô nắm chặt lấy cánh tay to lớn của anh đang đặt ở bên hông của cô, sờ đến ngón tay của anh, ngón tay của anh rất dài, hài lòng nhắm mắt lại.
Cao Thanh Thu sợ lạnh, cho nên mùa đông đi ngủ như thế này thật sự rất thoải mái.
Con trai ở bên cạnh, Hoa Ngọc Thành cũng không hề làm gì cô, mặc dù là trong lòng tuôn ra suy nghĩ rất muốn cô, nhưng mà vẫn nhịn xuống được.
Buổi sáng, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đều thức dậy rất sớm, cũng đã hơn năm giờ. Được ngủ ở trong chăn, Cao Thanh Thu cảm thấy ấm áp đến không chịu được, cả người được anh ôm ở trong ngực, về phần con trai thì… đã sớm ngủ ở một bên rồi.
Cô cử động ở trong ngực của anh, cảm giác được người anh em của anh đang chạm vào mình.
…
Bàn tay của anh dừng giữa không trung, cứng đờ, sau đó lúng túng đắp chăn cho Bóng Đèn Nhỏ rồi hỏi: “Sao lại còn chơi điện thoại vậy hả?”
“Tối ngày mai định ăn cơm cùng với Thập Thất, em phải nói với cậu ấy một tiếng đã.”
Từ lâu rồi Cao Thanh Thu không đi công tác ở bắc kinh, lần trước đi cũng là rất lâu rất lâu về trước rồi.
Cô không muốn phải đi đến nhà họ hoa, nhưng mà cô vẫn muốn gặp Mộ Thập Thất một lần.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cảm giác trán mình đang run rẩy dữ dội. Lúc nãy còn là bộ dáng rất không nỡ, đảo mắt liền nhớ đến bạn bè của cô, hẹn hò ăn uống với bạn của cô.
Máu lạnh!
Vô tình!
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Anh tắt đèn đi chứ.”
Hoa Ngọc Thành đưa tay tắt đèn.
Cao Thanh Thu sợ là ánh sáng của màn hình điện thoại sẽ chiếu đến anh, thế nên trốn vào trong chăn gửi tin nhắn với Mộ Thập Thất, tiện thể còn nói chuyện với nhau xem buổi tối nên ăn cái gì. Hai người bọn họ nói chuyện rất ăn ý, bất tri bất giác liền bấm điện thoại hai mươi mấy phút.
“Còn chơi nữa?” Đột nhiên một cái tay duỗi tới xốc chăn ở trên đầu của cô ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Thanh Thu trở nên đỏ bừng vì bị trùm ở trong chăn.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Ách…”
Vì đã ở cùng với Hoa Ngọc Thành lâu rồi, cô đã không còn sợ anh giống như trước kia nữa.
Nhưng mà đó là bởi vì bình thường lúc cô chơi điện thoại anh cũng không quản cô nghiêm khắc như vậy.
Giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt hỏi tội của anh, Cao Thanh Thu lại cảm thấy chột dạ ở trong lòng.
Hoa Ngọc Thành trực tiếp vươn tay ra trước mặt của cô: “Hửm?”
Ý là đưa điện thoại cho anh.
Cao Thanh Thu yếu ớt đưa điện thoại di động qua cho Hoa Ngọc Thành, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, bỏ điện thoại di động qua một bên rồi lại nằm xuống lần nữa.
Cao Thanh Thu yếu ớt nói: “Anh còn chưa ngủ nữa hả?”
“Ngủ không được.”
“Em làm phiền đến anh hả?” Cao Thanh Thu hơi lo lắng, cô phát ra âm thanh hả ta.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô nhóc này: “Đến đây cho anh ôm xem.”
Cao Thanh Thu nói: “Cái này vẫn đang cách Dương Dương đó nha.”
“…” Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành nhìn chằm chằm vào cô, là loại ánh mắt mà làm cho người khác không thể chống đối lại được: “Vậy thì ôm thằng bé ra thôi.”
“Đừng mà.” Cao Thanh Thu lo lắng cho con trai: “Đừng động vào thằng bé, đánh thức thằng bé dậy thì nó sẽ khóc đó, để tự em đến.”
Nếu như đánh thức Bóng Đèn Nhỏ dậy thì phải dỗ dành cả nửa ngày.
Cao Thanh Thu nói xong rồi lại chui ra từ trong chăn, di chuyển đến giữa con trai với Hoa Ngọc Thành, chui vào trong ngực của anh.
Vào tiết trời mùa đông, ở trong ngực của anh giống như là lò sưởi, Cao Thanh Thu được anh ôm lấy từ phía sau, hơi không dám động đậy.
Chân của anh dán lên cô, chân của Cao Thanh Thu hơi lạnh, cô sợ lạnh, đến mùa đông thì tay chân của cô tương đối lạnh. Lúc nãy vẫn luôn chơi điện thoại, bây giờ hai chân của cô cũng không có ấm.
Ngược lại là chân của Hoa Ngọc Thành lại nóng, anh kề sát vào chân của cô, khều khều lòng bàn chân của cô. Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Đừng có đụng em mà, nhột lắm.”
Hoa Ngọc Thành mập mờ khẽ lên tiếng ở sau lưng của cô: “Anh làm cái gì chứ, chỉ muốn làm cho em ấm lên thôi mà.”
Sau tai chính là điểm mẫn cảm của Cao Thanh Thu.
Giọng nói của anh dễ nghe như vậy, nghe thấy anh nói chuyện, cô lập tức cảm giác trong lòng của mình cũng nhũn ra.
Cô nắm chặt lấy cánh tay to lớn của anh đang đặt ở bên hông của cô, sờ đến ngón tay của anh, ngón tay của anh rất dài, hài lòng nhắm mắt lại.
Cao Thanh Thu sợ lạnh, cho nên mùa đông đi ngủ như thế này thật sự rất thoải mái.
Con trai ở bên cạnh, Hoa Ngọc Thành cũng không hề làm gì cô, mặc dù là trong lòng tuôn ra suy nghĩ rất muốn cô, nhưng mà vẫn nhịn xuống được.
Buổi sáng, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đều thức dậy rất sớm, cũng đã hơn năm giờ. Được ngủ ở trong chăn, Cao Thanh Thu cảm thấy ấm áp đến không chịu được, cả người được anh ôm ở trong ngực, về phần con trai thì… đã sớm ngủ ở một bên rồi.
Cô cử động ở trong ngực của anh, cảm giác được người anh em của anh đang chạm vào mình.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.