Chương 11
Tô Tiêu Miêu Miêu
04/09/2024
Đường Tâm suy nghĩ rất đơn giản là có tình địch ở đây thì ông chồng
hợp đồng Thương Yến Thời của cô phải thể hiện tình cảm trước mặt người
ngoài nên lúc này anh không hôn cô thì còn đợi đến khi nào nữa?
Vì thế Đường Tâm kích động chu môi, đón chờ nụ hôn đầu tiên của người đàn ông này.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều dừng trên người của Đường Tâm và Thương Yến Thời.
Ngay cả Đường Y Y chờ xem trò vui và Đông Mộc Phi muốn ôn lại chuyện cũ cũng cảm thấy lo lắng.
Thương Yến Thời là ông chủ lớn tiếng tăm lừng lẫy trong thương trường, sẽ thừa dịp người đàn ông khác cầm hoa tươi đến tặng vợ mình để hôn cô sao?
Không phải nên tức giận mà tra hỏi sao?
Đàn ông nhà giàu nào cũng biểu thị sự tức giận của mình bằng cách công khai chủ quyền như thế sao?
Sau đó, mọi người nhìn thấy người đàn ông trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, dần siết chặt cánh tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế của cô gái bên cạnh, rồi nhẹ nhàng bế cô gái lên.
Người đàn ông xoay người, ôm cô gái vào lòng, ngăn cách tầm mắt mọi người khi nhìn Đường Tâm.
Nhìn trông giống như đang tình cảm hôn lấy môi của cô.
Đường Tâm cũng nghĩ như thế, đôi mắt đầy chờ mong chớp chớp, giống như những ngôi sao sáng lấp lánh.
Như đang muốn nói “Hôn em, nhanh nhanh hôn em đi!”
Chỉ thấy Thương Yến Thời yên lặng ghé sát vào tai cô, hơi thở trầm thấp ấm áp, thổi vào vành tai cô: “Làm thế này đã vừa lòng chưa? Cô Đường?”
Đường Tâm ngạc nhiên.
Ngước mắt lên thì đón lấy ánh mắt âm u, sâu thăm thẳm của anh.
Trong mắt người đàn ông sâu thẳm không còn vẻ dịu dàng như trước nữa nhưng cũng không có vẻ trìu mến khi hôn người mình yêu.
Chủ yếu là người đàn ông này cũng không thật sự hôn cô, chỉ đang mượn góc che đi mà thôi.
Đường Tâm khó chịu, đôi môi mềm mại chu lên: “Thương Yến Thời, anh đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn Thương thị không thể gạt người ta.”
Hôn thì phải hôn thật.
Chơi mượn góc thế này chẳng có gì thú vị cả?
Đáng tiếc người đàn ông đã thả lỏng eo của cô ra, còn nâng bàn tay của cô lên đỉnh đầu, dịu dàng mở miệng nói: “Đi được chưa?”
Giống như đang dỗ con nít thế?
Đường Tâm ngẩn người.
Tuy rằng có không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười: “Được rồi, được rồi. Đi thì đi.”
Ghét ghê, lại thất bại nữa rồi.
Sau đó, hai vợ chồng cô cùng những người khác chẳng thèm quan tâm đến Đường Y Y hay là Đông Mộc Phi mà đi vào thang máy.
Đông Mộc Phi buồn bã nắm chặt tay, dùng sức nắm lấy cành hoa hồng, ngay lập tức, lòng bàn tay có máu tươi chảy ra.
Nhưng anh ta không cảm thấy đau, nhanh chóng che đi sự nham hiểm trong mắt, rồi nhìn chằm chằm đôi vợ chồng đang đi càng ngày càng xa.
Đến cả Đường Y Y cũng bởi vì cảnh vợ chồng Thương Yến Thời và Đường Tâm hôn nhau mà bị dọa sợ đến ngây người, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại.
Có ý gì đây?
Chưa tính Đường Tâm cố ý biểu hiện không quen biết Đông Mộc Phi, nhưng có người đàn ông khác tặng hoa cho Đường Tâm là sự thật đấy.
Chẳng lẽ anh ấy không thấy tức giận chút nào sao?
Cô ta nhìn người nhà họ Thương vây xung quanh Đường Tâm đi ngày càng xa, không chỉ có ông chủ Thương Yến Thời tiếng tăm lẫy lừng trong thương trường nắm chặt tay Đường Tâm mà ngay cả phu nhân nhà giàu như Trần Thi Vân cũng luôn nhìn đứa nhà quê đó bằng ánh mắt dịu dàng, loáng thoáng còn nghe tiếng bà nói:
“Tâm Tâm này, mẹ không ngờ con trúng tiếng sét ái tình với Thương Yến Thời đó, còn thích mỗi mình nó nữa cơ đấy? Thật đúng là trời giúp nó hời được một cô vợ nhỏ mà.”
Đường Y Y tức đến mức hộc máu.
Cô ta thở hổn hển muốn đuổi theo, lại có chút không nhịn được mà muốn đưa hết những video khó khăn lắm mới quay được tối hôm qua cho người nhà họ Thương xem.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lại thấy Đường Tuấn Đồ nhìn chằm chằm, rồi nắm lấy cổ tay cô ta, ngăn không cho cô ta đi đến.
“Đường Y Y, con muốn làm gì?”
Đường Tuấn Đồ có cảm giác Đông Mộc Phi xuất hiện ở đây là rất không bình thường. Ông cố ý hạ thấp giọng vì sợ người nhà họ Thương nghe thấy được: “Không phải con nói chỉ đến xem chị con sao? Người đàn ông này là sao nữa vậy? Con nói rõ ràng cho ba mau.”
Đường Y Y ậm ừ không nói.
-
Một tiếng sau.
Đường Tâm ngồi trong xe đi ngang qua một sân vườn có phong cách riêng vô cùng lớn, hồ nhân tạo với những dòng nước trong vắt đang chảy chầm chậm, rồi dừng trước cửa một căn biệt thự tráng lệ hệt như cung điện.
Nơi này chính là nhà cũ của nhà họ Thương, là nơi Đường Tâm sẽ ở trong một khoảng thời gian sau này.
Trong ấn tượng của cô, đại khái là cách một hay hai tháng cô và Thương Yến Thời đến đây diễn vai vợ chồng tình cảm.
Cho nên nơi này đối với cô cũng không xa lạ lắm.
Nhưng sau khi ăn cơm chiều xong, cô được Trần Thi Vân dẫn lên phòng ngủ trên lầu hai, nơi này là lần đầu tiên Đường Tâm đến.
Phòng ngủ của Thương Yến Thời và cô cực kỳ lớn, ngoại trừ sửa sang lại phòng làm việc kế bên thì chỉ có một căn phòng ngủ thế này.
Bên trong gồm phòng để quần áo, phòng vệ sinh, phòng khách, thậm chí nơi tập thể hình, cái gì cần có đều có đủ.
Mà phòng để quần áo là muôn vàn các kiểu quần áo rực rỡ, xa xỉ, túi xách và các món trang sức vô giá, khiến Đường Tâm hoảng hốt nghĩ mình đang trong một cửa hàng cao cấp trong trung tâm thương mại lớn.
“Cái này đều là mẹ chuẩn bị cho con đó, thích không?”
Trần Thi Vân kéo tay Đường Tâm vỗ nhẹ: “Mẹ không biết trước kia con thích thương hiệu nào nên chỉ chuẩn bị sơ sơ vài thứ cho con. Con xem có gì không thích hay dùng không quen cứ nói mẹ, chúng ta lại đổi mới lần nữa.”
Có thể nói Đường Tâm đang trong trạng thái được cưng chiều mà thấy sợ nói: “Cảm ơn mẹ, con rất thích, không cần đổi đâu ạ.”
Sau khi giới thiệu xong, Trần Thi Vân dẫn Đường Tâm đi vào bên trong phòng ngủ.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy nơi gần ban công, là một chiếc giường cực kỳ lớn còn rất mềm mại.
Giường này chắc cũng khoảng hai mét tám, đừng nói là ngủ cùng Thương Yến Thời, cô năm lăn qua lăn lại chắc chắn còn chưa gặp Thương Yến Thời.
Hoàn toàn không cần ngủ dưới đất.
“Tâm Tâm, nhớ kỹ nhé, đây chính là nhà của con, có gì không thích nhất định phải nói với mẹ đó nhé.”
Giọng Trần Thi Vân vang vọng trong tai Đường Tâm.
Mấy giây trước cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để giữ khoảng cách với Thương Yến Thời, thì sau khi Đường Tâm nghe thấy mấy chữ “Đây chính là nhà của con” thì trong lòng không kiềm được mà có chút gợn sóng.
Cho dù là ở nhà họ Đường, thì hình như cô cũng không có phòng riêng của mình.
Nhưng mà mẹ chồng, Trần Thi Vân lại nói nơi này chính là nhà cô.
Tuy biết rằng về đây cô phải diễn cảnh vợ chồng mặn nồng với Thương Yến Thời trước mặt mọi người nhưng Đường Tâm vẫn nở nụ cười từ tận trái tim nói: “Cảm ơn mẹ, con biết rồi ạ.”
“Được rồi, thế con nghỉ ngơi sớm chút đi nha.”
Trần Thi Vân thả tay Đường Tâm ra, giả vờ la mắng: “Sao Yến Thời lại thế này, hôm nay là ngày đầu tiên con xuất viện, nó còn muốn làm việc tới chừng nào?”
Nghe thế, Đường Tâm bỗng có suy nghĩ.
“Mẹ, con đi xem Yến Thời nha.”
Không lâu sau, Đường Tâm đã đi đến cửa phòng làm việc, gõ nhẹ lên cửa cho đến khi được phép mới đẩy cửa ra.
Lọt vào ánh mắt cô, đó chính là Thương Yến Thời đang ngồi trước bàn làm việc mà bận rộn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chắc người đàn ông đang họp qua video, khi thấy cô vào thì anh chỉ nhìn thoáng qua rồi lại chuyển sự chú ý vào màn hình: “Không có gì, tiếp tục đi.”
Đường Tâm lập tức đi đến đối diện Thương Yến Thời, hai tay cô chống lên bàn làm việc, đôi mắt chăm chú nhìn người đàn ông.
Không thể không nói, người đàn ông trước mặt thật sự rất đẹp.
Rất rất đẹp.
Đường nét gương mặt của Thương Yến Thời rất sắc sảo và luôn có dáng vẻ đoan chính, ung dung bày mưu tính kế.
Anh có chiếc mũi cao, đôi môi có đường nét rõ ràng, ngay cả xương cằm cũng rất hoàn mỹ, đường nét trên mặt đều là vẻ đẹp mà Đường Tâm thích.
Đặc biệt là áo sơ mi trắng cài luôn nút trên cùng kia, khiến yết hầu của người đàn ông vì nói chuyện mà trượt lên trượt xuống, màu đèn ấm áp trên đỉnh đầu cộng thêm giọng nói lạnh lùng trong trẻo của anh tạo ra hình ảnh rất rất mê người.
Nếu người đàn ông này có thể bằng lòng hôn cô một cái thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Nhìn một lát, Đường Tâm cảm thấy tất cả sự chú ý của Thương Yến Thời đều đặt trên màn hình máy tính, không thèm liếc nhìn cô nên cô bỗng nổi lên ý xấu.
Cô bước từng bước đến bên cạnh bàn của Thương Yến Thời, nhưng không xuất hiện trước màn hình máy tính của anh, chỉ ngồi xổm xuống nâng tay để lên bụng của anh, khi Thương Yến Thời nhìn cô, cô bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Thương Yến Thời, tay của em… lạnh quá.”
“Làm ấm tay giúp em đi?”
Giọng nói cô nhỏ nhẹ, bàn tay nhỏ mềm mại của Đường Tâm cách một lớp áo sơ mi sờ lên đường cong cơ bụng săn chắc của anh, cảm giác được cơ thể người đàn ông này hình như hơi cứng, Đường Tâm cảm thấy rất vui vẻ.
Cô khẽ cắn môi, gầm bàn trở thành nơi che chắn hoàn hảo, cô không thèm kiêng nể gì mà cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, đang chuẩn bị cởi nút thứ hai thì có một bàn tay to lớp nắm lấy tay cô.
Đường Tâm theo phản xạ ngước mắt nhìn thì thấy đôi mắt sâu nguy hiểm của anh.
Đường Tâm biết cô sẽ khiến Thương Yến Thời chú ý.
Cô cũng tin rằng anh sẽ nhanh chóng không cho cô làm càn nữa.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, nâng cổ tay bị anh nắm lên, rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay của anh.
Lực nắm lấy bàn tay cô bỗng mạnh hơn, Đường Tâm nhíu mày: “Đau quá.”
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như tiếng mèo kêu.
Rất dễ dàng câu lấy trái tim người khác mà chẳng cần dùng chút sức lực nào.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt càng sâu hơn.
Cô gái tình cờ trốn cạnh chân anh vẫn đang nắm lấy cổ tay anh khi anh nới lỏng tay, tinh ranh thoát khỏi trói buộc rồi dán lên bụng anh.
Còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên, giọng nói tủi thân: “Anh là chồng của em mà, giúp em sưởi ấm tay chút đi được không?”
Yết hầu người đàn ông khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng sâu hơn.
Trong giây lát, người đàn ông nhìn vào video không biết đã tắt từ lúc nào trên màn hình máy tính, rồi lại nắm lấy cổ tay cô gái, định chạm vào cô lần nữa.
Anh ung dung nói: “Chờ, xử lý một chút việc riêng.”
Sau đó anh tắt tai nghe bluetooth đi, nắm lấy cổ tay cô gái, thoải mái kéo lên trên, Đường Tâm vốn dĩ đang ngồi xổm, bỗng chốc bị người đàn ông kéo đứng dậy.
“Đường Tâm, đừng phá.”
Giọng nói người đàn ông vừa khàn, vừa trầm không nói nên lời, mắt thì lộ rõ chút nguy hiểm.
Nhưng Đường Tâm làm gì chờ được Thương Yến Thời nói lời này chứ.
Cô sợ sao?
Cho nên Đường Tâm thuận thế tới gần Thương Yến Thời, một tay để lên vai người đàn ông, nghiêng người.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách của hai người chỉ còn lại một chút.
Đôi mắt người đàn ông sâu thăm thẳm, mặt Đường Tâm là nụ cười xán lạn: “Thương Yến Thời, hôn em đi, tụi mình yêu nhau mà.”
Vì thế Đường Tâm kích động chu môi, đón chờ nụ hôn đầu tiên của người đàn ông này.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều dừng trên người của Đường Tâm và Thương Yến Thời.
Ngay cả Đường Y Y chờ xem trò vui và Đông Mộc Phi muốn ôn lại chuyện cũ cũng cảm thấy lo lắng.
Thương Yến Thời là ông chủ lớn tiếng tăm lừng lẫy trong thương trường, sẽ thừa dịp người đàn ông khác cầm hoa tươi đến tặng vợ mình để hôn cô sao?
Không phải nên tức giận mà tra hỏi sao?
Đàn ông nhà giàu nào cũng biểu thị sự tức giận của mình bằng cách công khai chủ quyền như thế sao?
Sau đó, mọi người nhìn thấy người đàn ông trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, dần siết chặt cánh tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế của cô gái bên cạnh, rồi nhẹ nhàng bế cô gái lên.
Người đàn ông xoay người, ôm cô gái vào lòng, ngăn cách tầm mắt mọi người khi nhìn Đường Tâm.
Nhìn trông giống như đang tình cảm hôn lấy môi của cô.
Đường Tâm cũng nghĩ như thế, đôi mắt đầy chờ mong chớp chớp, giống như những ngôi sao sáng lấp lánh.
Như đang muốn nói “Hôn em, nhanh nhanh hôn em đi!”
Chỉ thấy Thương Yến Thời yên lặng ghé sát vào tai cô, hơi thở trầm thấp ấm áp, thổi vào vành tai cô: “Làm thế này đã vừa lòng chưa? Cô Đường?”
Đường Tâm ngạc nhiên.
Ngước mắt lên thì đón lấy ánh mắt âm u, sâu thăm thẳm của anh.
Trong mắt người đàn ông sâu thẳm không còn vẻ dịu dàng như trước nữa nhưng cũng không có vẻ trìu mến khi hôn người mình yêu.
Chủ yếu là người đàn ông này cũng không thật sự hôn cô, chỉ đang mượn góc che đi mà thôi.
Đường Tâm khó chịu, đôi môi mềm mại chu lên: “Thương Yến Thời, anh đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn Thương thị không thể gạt người ta.”
Hôn thì phải hôn thật.
Chơi mượn góc thế này chẳng có gì thú vị cả?
Đáng tiếc người đàn ông đã thả lỏng eo của cô ra, còn nâng bàn tay của cô lên đỉnh đầu, dịu dàng mở miệng nói: “Đi được chưa?”
Giống như đang dỗ con nít thế?
Đường Tâm ngẩn người.
Tuy rằng có không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười: “Được rồi, được rồi. Đi thì đi.”
Ghét ghê, lại thất bại nữa rồi.
Sau đó, hai vợ chồng cô cùng những người khác chẳng thèm quan tâm đến Đường Y Y hay là Đông Mộc Phi mà đi vào thang máy.
Đông Mộc Phi buồn bã nắm chặt tay, dùng sức nắm lấy cành hoa hồng, ngay lập tức, lòng bàn tay có máu tươi chảy ra.
Nhưng anh ta không cảm thấy đau, nhanh chóng che đi sự nham hiểm trong mắt, rồi nhìn chằm chằm đôi vợ chồng đang đi càng ngày càng xa.
Đến cả Đường Y Y cũng bởi vì cảnh vợ chồng Thương Yến Thời và Đường Tâm hôn nhau mà bị dọa sợ đến ngây người, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại.
Có ý gì đây?
Chưa tính Đường Tâm cố ý biểu hiện không quen biết Đông Mộc Phi, nhưng có người đàn ông khác tặng hoa cho Đường Tâm là sự thật đấy.
Chẳng lẽ anh ấy không thấy tức giận chút nào sao?
Cô ta nhìn người nhà họ Thương vây xung quanh Đường Tâm đi ngày càng xa, không chỉ có ông chủ Thương Yến Thời tiếng tăm lẫy lừng trong thương trường nắm chặt tay Đường Tâm mà ngay cả phu nhân nhà giàu như Trần Thi Vân cũng luôn nhìn đứa nhà quê đó bằng ánh mắt dịu dàng, loáng thoáng còn nghe tiếng bà nói:
“Tâm Tâm này, mẹ không ngờ con trúng tiếng sét ái tình với Thương Yến Thời đó, còn thích mỗi mình nó nữa cơ đấy? Thật đúng là trời giúp nó hời được một cô vợ nhỏ mà.”
Đường Y Y tức đến mức hộc máu.
Cô ta thở hổn hển muốn đuổi theo, lại có chút không nhịn được mà muốn đưa hết những video khó khăn lắm mới quay được tối hôm qua cho người nhà họ Thương xem.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lại thấy Đường Tuấn Đồ nhìn chằm chằm, rồi nắm lấy cổ tay cô ta, ngăn không cho cô ta đi đến.
“Đường Y Y, con muốn làm gì?”
Đường Tuấn Đồ có cảm giác Đông Mộc Phi xuất hiện ở đây là rất không bình thường. Ông cố ý hạ thấp giọng vì sợ người nhà họ Thương nghe thấy được: “Không phải con nói chỉ đến xem chị con sao? Người đàn ông này là sao nữa vậy? Con nói rõ ràng cho ba mau.”
Đường Y Y ậm ừ không nói.
-
Một tiếng sau.
Đường Tâm ngồi trong xe đi ngang qua một sân vườn có phong cách riêng vô cùng lớn, hồ nhân tạo với những dòng nước trong vắt đang chảy chầm chậm, rồi dừng trước cửa một căn biệt thự tráng lệ hệt như cung điện.
Nơi này chính là nhà cũ của nhà họ Thương, là nơi Đường Tâm sẽ ở trong một khoảng thời gian sau này.
Trong ấn tượng của cô, đại khái là cách một hay hai tháng cô và Thương Yến Thời đến đây diễn vai vợ chồng tình cảm.
Cho nên nơi này đối với cô cũng không xa lạ lắm.
Nhưng sau khi ăn cơm chiều xong, cô được Trần Thi Vân dẫn lên phòng ngủ trên lầu hai, nơi này là lần đầu tiên Đường Tâm đến.
Phòng ngủ của Thương Yến Thời và cô cực kỳ lớn, ngoại trừ sửa sang lại phòng làm việc kế bên thì chỉ có một căn phòng ngủ thế này.
Bên trong gồm phòng để quần áo, phòng vệ sinh, phòng khách, thậm chí nơi tập thể hình, cái gì cần có đều có đủ.
Mà phòng để quần áo là muôn vàn các kiểu quần áo rực rỡ, xa xỉ, túi xách và các món trang sức vô giá, khiến Đường Tâm hoảng hốt nghĩ mình đang trong một cửa hàng cao cấp trong trung tâm thương mại lớn.
“Cái này đều là mẹ chuẩn bị cho con đó, thích không?”
Trần Thi Vân kéo tay Đường Tâm vỗ nhẹ: “Mẹ không biết trước kia con thích thương hiệu nào nên chỉ chuẩn bị sơ sơ vài thứ cho con. Con xem có gì không thích hay dùng không quen cứ nói mẹ, chúng ta lại đổi mới lần nữa.”
Có thể nói Đường Tâm đang trong trạng thái được cưng chiều mà thấy sợ nói: “Cảm ơn mẹ, con rất thích, không cần đổi đâu ạ.”
Sau khi giới thiệu xong, Trần Thi Vân dẫn Đường Tâm đi vào bên trong phòng ngủ.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy nơi gần ban công, là một chiếc giường cực kỳ lớn còn rất mềm mại.
Giường này chắc cũng khoảng hai mét tám, đừng nói là ngủ cùng Thương Yến Thời, cô năm lăn qua lăn lại chắc chắn còn chưa gặp Thương Yến Thời.
Hoàn toàn không cần ngủ dưới đất.
“Tâm Tâm, nhớ kỹ nhé, đây chính là nhà của con, có gì không thích nhất định phải nói với mẹ đó nhé.”
Giọng Trần Thi Vân vang vọng trong tai Đường Tâm.
Mấy giây trước cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để giữ khoảng cách với Thương Yến Thời, thì sau khi Đường Tâm nghe thấy mấy chữ “Đây chính là nhà của con” thì trong lòng không kiềm được mà có chút gợn sóng.
Cho dù là ở nhà họ Đường, thì hình như cô cũng không có phòng riêng của mình.
Nhưng mà mẹ chồng, Trần Thi Vân lại nói nơi này chính là nhà cô.
Tuy biết rằng về đây cô phải diễn cảnh vợ chồng mặn nồng với Thương Yến Thời trước mặt mọi người nhưng Đường Tâm vẫn nở nụ cười từ tận trái tim nói: “Cảm ơn mẹ, con biết rồi ạ.”
“Được rồi, thế con nghỉ ngơi sớm chút đi nha.”
Trần Thi Vân thả tay Đường Tâm ra, giả vờ la mắng: “Sao Yến Thời lại thế này, hôm nay là ngày đầu tiên con xuất viện, nó còn muốn làm việc tới chừng nào?”
Nghe thế, Đường Tâm bỗng có suy nghĩ.
“Mẹ, con đi xem Yến Thời nha.”
Không lâu sau, Đường Tâm đã đi đến cửa phòng làm việc, gõ nhẹ lên cửa cho đến khi được phép mới đẩy cửa ra.
Lọt vào ánh mắt cô, đó chính là Thương Yến Thời đang ngồi trước bàn làm việc mà bận rộn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chắc người đàn ông đang họp qua video, khi thấy cô vào thì anh chỉ nhìn thoáng qua rồi lại chuyển sự chú ý vào màn hình: “Không có gì, tiếp tục đi.”
Đường Tâm lập tức đi đến đối diện Thương Yến Thời, hai tay cô chống lên bàn làm việc, đôi mắt chăm chú nhìn người đàn ông.
Không thể không nói, người đàn ông trước mặt thật sự rất đẹp.
Rất rất đẹp.
Đường nét gương mặt của Thương Yến Thời rất sắc sảo và luôn có dáng vẻ đoan chính, ung dung bày mưu tính kế.
Anh có chiếc mũi cao, đôi môi có đường nét rõ ràng, ngay cả xương cằm cũng rất hoàn mỹ, đường nét trên mặt đều là vẻ đẹp mà Đường Tâm thích.
Đặc biệt là áo sơ mi trắng cài luôn nút trên cùng kia, khiến yết hầu của người đàn ông vì nói chuyện mà trượt lên trượt xuống, màu đèn ấm áp trên đỉnh đầu cộng thêm giọng nói lạnh lùng trong trẻo của anh tạo ra hình ảnh rất rất mê người.
Nếu người đàn ông này có thể bằng lòng hôn cô một cái thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Nhìn một lát, Đường Tâm cảm thấy tất cả sự chú ý của Thương Yến Thời đều đặt trên màn hình máy tính, không thèm liếc nhìn cô nên cô bỗng nổi lên ý xấu.
Cô bước từng bước đến bên cạnh bàn của Thương Yến Thời, nhưng không xuất hiện trước màn hình máy tính của anh, chỉ ngồi xổm xuống nâng tay để lên bụng của anh, khi Thương Yến Thời nhìn cô, cô bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Thương Yến Thời, tay của em… lạnh quá.”
“Làm ấm tay giúp em đi?”
Giọng nói cô nhỏ nhẹ, bàn tay nhỏ mềm mại của Đường Tâm cách một lớp áo sơ mi sờ lên đường cong cơ bụng săn chắc của anh, cảm giác được cơ thể người đàn ông này hình như hơi cứng, Đường Tâm cảm thấy rất vui vẻ.
Cô khẽ cắn môi, gầm bàn trở thành nơi che chắn hoàn hảo, cô không thèm kiêng nể gì mà cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, đang chuẩn bị cởi nút thứ hai thì có một bàn tay to lớp nắm lấy tay cô.
Đường Tâm theo phản xạ ngước mắt nhìn thì thấy đôi mắt sâu nguy hiểm của anh.
Đường Tâm biết cô sẽ khiến Thương Yến Thời chú ý.
Cô cũng tin rằng anh sẽ nhanh chóng không cho cô làm càn nữa.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, nâng cổ tay bị anh nắm lên, rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay của anh.
Lực nắm lấy bàn tay cô bỗng mạnh hơn, Đường Tâm nhíu mày: “Đau quá.”
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như tiếng mèo kêu.
Rất dễ dàng câu lấy trái tim người khác mà chẳng cần dùng chút sức lực nào.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt càng sâu hơn.
Cô gái tình cờ trốn cạnh chân anh vẫn đang nắm lấy cổ tay anh khi anh nới lỏng tay, tinh ranh thoát khỏi trói buộc rồi dán lên bụng anh.
Còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên, giọng nói tủi thân: “Anh là chồng của em mà, giúp em sưởi ấm tay chút đi được không?”
Yết hầu người đàn ông khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng sâu hơn.
Trong giây lát, người đàn ông nhìn vào video không biết đã tắt từ lúc nào trên màn hình máy tính, rồi lại nắm lấy cổ tay cô gái, định chạm vào cô lần nữa.
Anh ung dung nói: “Chờ, xử lý một chút việc riêng.”
Sau đó anh tắt tai nghe bluetooth đi, nắm lấy cổ tay cô gái, thoải mái kéo lên trên, Đường Tâm vốn dĩ đang ngồi xổm, bỗng chốc bị người đàn ông kéo đứng dậy.
“Đường Tâm, đừng phá.”
Giọng nói người đàn ông vừa khàn, vừa trầm không nói nên lời, mắt thì lộ rõ chút nguy hiểm.
Nhưng Đường Tâm làm gì chờ được Thương Yến Thời nói lời này chứ.
Cô sợ sao?
Cho nên Đường Tâm thuận thế tới gần Thương Yến Thời, một tay để lên vai người đàn ông, nghiêng người.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách của hai người chỉ còn lại một chút.
Đôi mắt người đàn ông sâu thăm thẳm, mặt Đường Tâm là nụ cười xán lạn: “Thương Yến Thời, hôn em đi, tụi mình yêu nhau mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.