Chương 26
Tô Tiêu Miêu Miêu
08/10/2024
Trình Ngôn Chí?
Đường Tâm nhíu mày, trong mắt thể hiện rõ sự tuyệt vọng không thể kiềm chế được, cô cố gắng kiểm soát bản thân mình.
Lắc đầu: “Không có gì cả.”
Lúc Trình Ngôn Chí có ý đồ muốn vươn tay đụng vào người cô thì cô dùng sức đẩy đối phương ra và đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh.”
Nhưng vừa mới đi được có một bước, không biết vì sao hai chân Đường Tâm lại mềm nhũn ra.
Nếu không có Trình Ngôn Chí kịp thời đỡ cô thì chắc cô đã ngã xuống rồi.
“Chị ơi, chị chắc là mình không sao chứ?”
Giọng cậu ta lại vang lên bên tai Đường Tâm lần nữa.
Đường Tâm nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của cậu ta, cô cũng không biết sao môi mình lại trở nên khô khốc và có một ngọn lửa rực cháy trong lòng mình.
Đường Tâm không biết vì sao mình lại thế này.
Rõ ràng giờ phút này cô đang bị Trình Ngôn Chí đỡ lấy nhưng thế mà cô lại không cảm thấy chán ghét cậu ta.
Không, thật sự mà nói, cô không hề thích loại đụng chạm này. Luồng khí kỳ lạ, nóng như lửa trong cô đang dần bốc cháy dữ dội, khiến cô không thể nào thở nổi. Thậm chí là nó khiến cô nảy ra suy nghĩ bước đến gần cậu trai trẻ kia.
Đường Tâm cảm thấy khó thở và cô nhận ra là mình đã bị gì đó. Não cô bắt đầu trở nên hỗn loạn: “Trình Ngôn Chí, tôi…”
Không được, không thể được.
Cô và Trình Ngôn Chí chỉ là mối quan hệ hợp tác, đối phương còn xém chút nữa đã hủy mất chuyện hôn nhân của cô.
Cô không thể tiếp xúc quá nhiều với người này được.
Không thể được.
Đường Tâm biết rõ lúc này cô cần phải nhanh chóng đi rửa mặt bằng nước lạnh để giảm bớt ngọn lửa không tên trong cơ thể.
“Không sao cả.”
Đường Tâm đẩy Trình Ngôn Chí ra, lảo đảo đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Nhưng cô không hề biết phía sau lưng cô cách đó không xa có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đã nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Đường Tâm, cô ta nở một nụ cười xấu xa, đê tiện, lẩm bẩm: “Trình Ngôn Chí, còn không cảm ơn tôi cho tốt đi?”
Mà Trình Ngôn Chí thì đuổi theo hình bóng mảnh khảnh của Đường Tâm.
Bên kia.
Đường Tâm đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước, hất một làn nước lạnh lẽo lên trên mặt, cuối cùng chút khí nóng khiến người ta khó chịu cũng từ từ vơi đi.
Hai tay Đường Tâm chống lên bồn rửa, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đột nhiên luồng khí nóng chết tiệt kia lại đánh úp đến.
Đến lúc này rồi mà Đường Tâm còn không biết mình bị gì thì chứng tỏ là cô rất ngu.
Nhưng cô không biết, cô bị người ta bỏ thuốc từ bao giờ? Là ai bỏ thuốc cô?
Không được, cô sợ chuyện này sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế nên cô cần rời khỏi đây, đến nơi an toàn.
Hai chân Đường Tâm ngày càng mềm nhũn.
Cô nhéo vào người mình, ý muốn dựa vào sự đau đớn này để giữ lại chút lý trí. Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi vào lối đi thông với khách sạn để gọi điện cho Thương Yến Thời.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông truyền đến khiến người ta cảm thấy rất an tâm: “Anh tới rồi, em ở đâu?”
Rõ ràng chỉ là giọng nói rất bình thường của người đàn ông nhưng nó lại tăng thêm một chút sức hấp dẫn.
Như thể là người này đang mân mê lỗ tai cô vậy.
Đường Tâm cắn môi dưới, miễn cưỡng lấy lại chút ý thức, hơi thở nặng nề: “Thương Yến Thời, cứu, cứu em…”
Bởi vì không biết ai là người hại cô, Đường Tâm biết rõ, bây giờ cô ở yên một chỗ không an toàn.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, điện thoại lại tự động tắt máy vào thời khắc quan trọng như thế này.
Mà lý trí của Đường Tâm cũng từ từ đã bị sự khô nóng ăn mòn.
Giọng nói gợi cảm của người đàn ông liên tục vang lên bên tai cô, hơi thở của Đường Tâm càng hỗn loạn hơn.
Cô không nhịn được, cô muốn anh ở bên cạnh.
Nhưng nghĩ lại xem, người đàn ông như Thương Yến Thời thật sự rất khiến người ta say mê, nếu anh mà đến cạnh cô thì chẳng khác nào như câu “Dẫn lửa hại thân”.
Trong sách cô chính là nữ phụ làm đủ mọi chuyện xấu xa với Thương Yến Thời, cô lại nhìn màn hình điện thoại, khẽ cắn môi.
Cô cất điện thoại, nhìn thấy hành lang thật dài phía trước rồi hít sâu một hơi, ép bản thân mình phải bước đi.
Có một chàng trai xuất hiện đối diện cô.
Cổ áo sơ mi của cậu ta mở lớn, đường nét cơ thể màu kiều mạnh như ẩn như hiện. Cậu ta lập tức nắm lấy tay Đường Tâm:
“Chị ơi, chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không ổn, chị sao thế?”
Lúc này hơi thở của Đường Tâm đã không còn bình thường nữa nhưng vẫn rút tay tránh né Trình Ngôn Chí theo bản năng. Cô cắn môi dưới của mình đến mức bật ra máu tươi, khoang miệng đau đớn khiến cô tỉnh táo được một chút xíu.
“Không, không cần. Tôi không sao, cậu, cậu cách xa tôi một chút. Cảm ơn.”
Vốn dĩ cô tưởng rằng sau khi cô từ chối thì cậu ta sẽ để yên cho cô nhưng không ngờ là cậu ta lại nhíu chặt mày, tỏ vẻ đáng thương: “Chị ghét em như thế sao? Em chỉ là, chỉ là muốn giúp chị mà thôi, giống như chị đã từng giúp em vậy.”
Nghe thấy lời nói này của cậu ta, đầu Đường Tâm “ong” lên một tiếng, cô lùi về phía sau theo bản năng hòng muốn thoát khỏi thằng điên này.
Cô nghĩ trong đầu “Thương Yến Thời, Thương Yến Thời nhanh tới đi. Anh nhanh tới đi.”
Cô mặc kệ cái gì mà lửa cháy đốt thân, mặc kệ cái gì mà nội dung tiểu thuyết, cô chỉ cần Thương Yến Thời thôi.
Thương Yến Thời là của cô, chỉ có thể là của cô.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu thì Trình Ngôn Chí đã chắn trước mặt cô.
“Chị ơi, chị để em giúp chị có được không?”
Trình Ngôn Chí không thể che giấu sự đê tiện, bỉ ổi của mình được nữa nhưng cậu ta cũng nhanh chóng đeo bộ mặt giả tạo lên: “Cho dù chúng ta chỉ là hai người bạn bình thường, em cũng có quyền giúp đỡ chị mà, có phải không?”
Hai chữ “giúp đỡ” được cậu ta nhấn mạnh.
“Trình Ngôn Chí, cậu…”
Hơi thở Đường Tâm nóng bừng, cô sắp không thể khống chế nổi bản thân mình nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tôi không cần cậu giúp.”
“Chị ơi…”
Trình Ngôn Chí cắn chặt môi, không ngừng tiến sát lại: “Bây giờ chị thật sự rất không ổn, để em giúp chị…”
Trình Ngôn Chí chưa nói xong đã tính nắm tay Đường Tâm. Nhưng cậu ta còn chưa kịp đụng tới tay Đường Tâm thì có một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cậu ta.
Trình Ngôn Chí quay người, đối diện với một đôi mắt u ám.
Người vừa đến rất cao ráo và mặc một bộ âu phục được thiết kế riêng cao cấp, cực kỳ khí thế và vô cùng lạnh lùng.
Anh ta dùng ánh mắt kiêu ngạo như bề trên nhìn xuống cậu ta, giống như anh ta đang đứng trên đỉnh cao và nhìn xuống một thứ rác rưởi.
“Thương Yến Thời?”
Đường Tâm không ngờ Thương Yến Thời lại xuất hiện nhanh như thế.
Cô đã chuẩn bị xong việc phải đẩy Trình Ngôn Chí ra rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Thương Yến Thời đến, cơ thể vốn dĩ đang căng chặt của cô cũng dần được thả lỏng, cả người cũng cảm thấy yên lòng.
Ngay sau đó, cô nắm lấy tay người đàn ông cô đang mong chờ. Anh kéo cô ra sau lưng mình để ngăn cách tầm mắt của Trình Ngôn Chí nhìn cô.
Khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại.
Dưới góc nhìn của Đường Tâm, khóe môi của người đàn ông cao lớn trước mặt đang mím chặt lại, gương mặt anh vô cùng lạnh lùng.
Chỉ cần anh đứng ở đó, không cần nói nhiều lời cũng có thể khiến người khác cảm thấy khiếp sợ, áp bách.
Một ngọn lửa bừng cháy trong tim Đường Tâm khiến trái tim đang hơi ổn định vì thấy anh đến lại đập loạn xạ cả lên.
Cổ tay nơi bị người đàn ông nắm lấy như có tầng tầng lớp lớp hơi nóng bao lấy khiến cô cảm thấy hỗn loạn và bất an.
Mà lúc này, Trình Ngôn Chí cau mày vì cơn đau đột ngột ở cô tay:
“Ôi… Anh có ý gì? Tôi chỉ là muốn giúp đỡ chị…”
Cậu ta chưa nói xong thì cổ tay đau dữ dội hơn, đau đến mức mặt mày tái mét và không thể thốt ra được chữ nào.
“Giúp đỡ? Giúp đỡ cần cởi quần áo sao?”
Thương Yến Thời cười lạnh, giọng nói không hề mang chút độ ấm nào: “Tôi nhớ rõ là tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là chính cậu không cần đấy.”
Ngay sau đó, Trình Ngôn Chí bị Thương Yến Thời dừng sức hất ngã xuống đất, rồi bị hai người vệ sĩ to lớn phía sau giữ lại, xách lên lơ lửng giữa không trung.
Mà Thương Yến Thời khẽ nâng mí mắt, ánh mắt thâm trầm cất giấu lửa giận: “Trình Ngôn Chí à, trách tôi trước đó đã quá nhân từ với cậu.”
“Chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.”
Khoảnh khắc Thương Yến Thời nghe thấy lời cầu cứu của Đường Tâm thì đã bắt đầu điều tra.
Sau đó phát hiện bóng dáng Trình Ngôn Chí và Phó Ngưng Ngưng.
Nghĩ đến việc chỉ còn thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện khiến Thương Yến Thời chỉ hận không thể băm nát tên Trình Ngôn Chí này.
Ngại Đường Tâm đang ở đây, nên Thương Yến Thời kiềm chế lửa giận, ôm Đường Tâm vào lòng, sải bước ra khỏi cửa hàng áo cưới.
-
Mấy phút sau, Đường Tâm được Thương Yến Thời đặt lên giường trong phòng của một khách sạn gần đó.
Lúc này khí nóng trong cơ thể cô đã chạm đỉnh rồi. Sự khô nóng nhanh chóng len lỏi vào khắp các lỗ chân lông trong cơ thể cô, giống như kết thành một lớp màng ở dưới làn da mỏng của cô, trên làn da trắng nõn nà của cô dần trở thành màu hồng nhạt.
Chỉ không biết đến bao giờ thì ngọn lửa đó mới phun trào ra bên ngoài.
“Đường Tâm, em sao rồi?”
Người đàn ông nghiêng người đến gần, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng rơi vào trong lỗ tai của Đường Tâm.
Hơi thở ấm áp như có như không phả xuống môi mềm mại của Đường Tâm, trong phút chốc cô như bị điện giật mà ngứa ngứa, tê tê.
Đồng thời bởi vì chóp mũi của người đàn ông đến gần nên Đường Tâm cảm thấy bầu không khí xung quanh dần trở nên loãng đi, hơi thở không nhịn được mà trở nên dồn dập.
Cô vừa nhìn đã nhìn thấy đôi mắt đen láy, lo lắng của người đàn ông.
Đường nét gương mặt của người đàn ông không thể nào bắt bẻ được, nút áo sơ mi được cài chặt đến tận nút trên cùng, yết hầu gợi cảm, giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lùng cấm dục.
Nhưng có thể do thuốc nên cảm giác mơ hồ, Đường Tâm cảm nhận được người đàn ông trước mặt này càng thêm mạnh mẽ hơn, khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp trai nay lại càng quyến rũ hơn dưới ánh đèn ấm áp, đôi môi đang mím chặt nhưng lại đầy đặn, gợi cảm.
Vào lúc này, hơi thở hormone nam tính rất mạnh mẽ, không chịu được đập thẳng vào mặt của Đường Tâm.
Mà người đàn ông này còn dùng giọng nói đầy từ tính nói với cô: “Có cần anh gọi bác sĩ đến cho em không?”
Mê người không thể chịu được.
Cô muốn phạm tội!
Cả người Đường Tâm run lên liên hồi.
Cô vừa mới muốn làm gì thế?
Kết cục giữa hai người bọn họ rất thê thảm, nữ phụ có xứng đứng cùng nam chính không?
Nhưng tiềm thức càng kháng cự, thì khí nóng trong cơ thể càng kích thích cô đến gần người đàn ông này hơn.
Đường Tâm vươn tay nắm lấy cà vạt của anh, dùng sức đến mức ngón tay trở nên trắng bệch.
“Thương Yến Thời đi mau đi.”
Hơi thở Đường Tâm càng trở nên dồn dập hơn, nghiêng người dùng hết sức mới có thể nói rõ những lời này.
Luồng khí nóng như lửa đó gần như bao phủ hết cả người cô, Đường Tâm không kiềm lòng được mà hướng đến phía người đàn ông.
Ngay cả thở cũng khó mà dằn lại sự kiều diễm không thể nói thành lời đang lộ ra ngoài.
“Nhanh, nhanh đi đi… Em, em sắp không chịu nổi…”
Đường Tâm muốn để người đàn ông này nhanh chóng rời khỏi đây, cô sợ mình không khống chế được sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Đôi mắt Đường Tâm đỏ bừng trông rất mê người.
Cô bị giọng nói nũng nịu của bản thân mình làm cho sợ.
Thì ra thuốc này ảnh hưởng như thế sao, giọng nói cũng dịu dàng hơn, biến hóa lớn như thế sao?
Không ngờ, không chỉ là giọng nói.
Với góc độ của Thương Yến Thời thì đôi mắt hoa đào của cô gái vốn dĩ là màu đen láy không biết vì sao lại xuất hiện một tầng sương mờ nhạt, có chút nước dính vào lông mi dài, lông mi khẽ run lên, ướt át động lòng người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô còn dùng giọng nói nũng nịu, ướt át thúc giục anh: “Nhanh, nhanh rời đi… Em, em không chịu nổi…”
Cái gì không chịu nổi?
Không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến cô gái ngày thường lạnh lùng đang bị thuốc tra tấn, đôi mắt trong sáng của người đàn ông xuất hiện một màn sương dày đặc.
Lại nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ đáng thương của cô, đôi mắt thường ngày tỏa ra sự lạnh lùng, hung ác, nham hiểm nay đã bị thay thế bằng sự dịu dàng.
“Được.”
Thương Yến Thời nhìn cô gái đang nắm lấy cà vạt của mình, trong mắt anh đầy vẻ lo lắng.
Đường Tâm nhìn người đàn ông này khẽ mấp máy môi.
Nhưng đối phương đã đồng ý với cô, nên cô hoàn toàn không kiên nhẫn nghe hết.
Trong lúc cửa bị mở ra thì một làn sóng nhiệt mạnh mẽ áp chế, điên cuồng mạnh mẽ từ tứ phương chạy đến tứ chi của cô.
Hơi thở của cô dồn dập, đôi mắt ánh chút hơi nước lấp lánh, lại như có sóng dập dìu.
Cô cắn chặt môi, ý muốn dựa vào đau đớn này để giữ lý trí của mình.
Nhưng trên người của người đàn ông này như có sức hút vô tận, mạnh mẽ quyến rũ cô đến gần.
Dù cho cơn đau đớn trên môi Đường Tâm vẫn còn, nhưng chút đau đớn đó chẳng là gì cả khi đối mặt với sức nóng dữ dội.
Cô không kìm nổi há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống, giọng nói yếu ớt mang theo chút chờ mong: “Thương Yến Thời, anh đừng đi.”
Cô không nghe theo được.
Cô thật sự không nghe theo được.
Lúc này, cô chỉ có thể ký gửi hy vọng của mình cho người đàn ông đoan chính, ít ham muốn trước mặt này, hy vọng anh phát huy tốt tinh thần hòa thượng, có thể dùng sức đẩy cô ra, tốt nhất trong như trên tivi, để cô vào một dòng nước lạnh lẽo để “tỉnh táo lại”.
Nhưng mà không ngờ, trong mắt Thương Yến Thời thì những cố gắng, kiên nhẫn chịu đựng sự dày vò và dáng vẻ mong đợi này của Đường Tâm, khiến hai chân anh như bị đổ chì không thể động đậy được.
Môi của cô gái cong cong, cánh môi trông rất xinh đẹp sáng bóng khiến người khác mê mẩn.
Gò má của cô trắng hồng, đôi mắt to tròn sáng ngời lại nóng bỏng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, từ trên gò má mềm mịn dừng lại trên chiếc cổ thon dài trắng nõn, lại lướt qua xương quai xanh tinh xảo, lọt vào bên trong váy dạ hội màu ánh trăng.
Toàn bộ bức tranh mềm mại, mát mẻ khó tả nhưng lại toát lên cảm giác nóng bỏng.
Cuối hè gió lạnh từ ban công cửa sổ tiến vào phòng, thổi bay những sợi tóc của cô gái.
Có vài sợi tóc bay đến gò má trắng hồng của cô, dưới ánh đèn ấm áp, khiến cô thêm vẻ mong manh làm cho người ta vừa thương xót vừa động lòng.
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm như biển sâu không đáy.
Ngay sau đó, lực nắm lấy cà vạt của anh bỗng nhiên tăng lớn, một cảm xúc ấm áp xa lạ truyền đến.
Bốn cánh môi chạm nhau, năng lực tự điều khiển của Thương Yến Thời đổ sập, không còn lại gì.
Nụ hôn của cô gái lung tung lộn xộn giống như những giọt mưa lớn ngoài cửa sổ, điên cuồng dừng trên đầu lưỡi anh và mang đến sự quyến rũ vô hạn.
Hương vị tươi mát khiến người ta mê đắm của đối phương mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong anh.
“Thương Yến Thời, anh, anh hôn em đi. Xin anh, mau hôn em đi.”
Hơi thở của cô gái dần trở nên dồn dập hơn: “Em muốn anh hôn em, hôn em. Thương, Thương Yến Thời…”
Hơi thở của Thương Yến Thời cũng trở nên gấp gáp hơn.
Một lát sau, bàn tay to lớn của anh giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn xuống môi cô.
Anh như muốn khắc lên người Đường Tâm những ấn ký của riêng mình, khiến cho làn da non mềm của cô in đầy những dấu ấn nồng cháy của hai người.
Từng hạt mồ hơi rơi xuống dần thấm ướt chiếc váy dạ hội của cô, Đường Tâm không quá thoải mái mà nằm úp sấp, rên rỉ.
Đường Tâm thấy lạnh nên run lên vì cơn gió đột ngột thổi qua làn da ướt đẫm mồ hôi của cô.
Sau đó, cô lập tức chôn mình trong lòng ngực nóng bỏng của anh và chìm sâu vào lửa tình.
Ngày hôm sau.
Đường Tâm tỉnh lại trong cơn đau nhức khắp người, đầu óc nặng nề choáng váng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, Đường Tâm bủn rủn đắm mình trong ánh dương mềm mại.
Đi kèm với thước phim về đêm điên cuồng xuất hiện trong đầu cô là một cơn đau nhức không thể diễn tả thành lời.
Giọng nói mê người, mồ hôi đầm đìa trên mặt và ánh nhìn sâu thăm thẳm, nồng cháy của anh xuất hiện trong tâm trí cô.
Đường Tâm hít sâu một hơi.
Gương mặt trở lại bình thường, nhưng một giây sau lại trở nên nóng bỏng.
Ngày hôm qua, cô và Thương Yến Thời đã ấy ấy rồi à?
Bởi vì thuốc trong người cô quá mạnh mà hai người đã “làm” suốt đêm sao?
Lần đầu tiên Đường Tâm trải qua loại chuyện thế này: “...”
Bên tai truyền đến tiếng nước chảy, cô quay đầu nhìn về hướng nhà vệ sinh.
Hình ảnh về một nam một nữ ôm nhau, hôn nhau đưa tình trong làn nước lạnh lẽo lại xuất hiện trong đầu cô.
Nhìn lại mớ hỗn độn trong phòng, lúc này Đường Tâm mới kéo chăn lên che mặt.
Đường Tâm bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Lại một suy nghĩ khác xuất hiện đầu tiên trong đầu cô: tối hôm qua là do cô chủ động sao?
A a a a a làm sao đây?
Cô nói là hoàn thành xong nhiệm vụ hôn môi rồi bỏ chạy mà giờ thì sao đây? Cô bị chuốc thuốc rồi chủ động quyến rũ nắm lấy cà vạt hôn anh, còn cầu xin anh hôn cô sao?
Cô phải đối mặt với Thương Yến Thời thế nào đây?
Xấu hổ quá đi.
Từ từ, có khi nào: Thương Yến Thời không để tâm đến chuyện tối qua không?
Dù sao cũng là nam nữ trưởng thành, chắc, chắc cũng không phải chuyện gì to tát lắm… nhỉ?
Đúng lúc này, nhà vệ sinh truyền đến tiếng động.
Đường Tâm theo phản xạ mà nhanh chóng nằm yên, nhắm mắt giả vờ đang ngủ, thật ra hơi thở cô cũng không ổn định lắm, tim đập càng lúc càng nhanh.
Đường Tâm nhíu mày, trong mắt thể hiện rõ sự tuyệt vọng không thể kiềm chế được, cô cố gắng kiểm soát bản thân mình.
Lắc đầu: “Không có gì cả.”
Lúc Trình Ngôn Chí có ý đồ muốn vươn tay đụng vào người cô thì cô dùng sức đẩy đối phương ra và đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh.”
Nhưng vừa mới đi được có một bước, không biết vì sao hai chân Đường Tâm lại mềm nhũn ra.
Nếu không có Trình Ngôn Chí kịp thời đỡ cô thì chắc cô đã ngã xuống rồi.
“Chị ơi, chị chắc là mình không sao chứ?”
Giọng cậu ta lại vang lên bên tai Đường Tâm lần nữa.
Đường Tâm nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của cậu ta, cô cũng không biết sao môi mình lại trở nên khô khốc và có một ngọn lửa rực cháy trong lòng mình.
Đường Tâm không biết vì sao mình lại thế này.
Rõ ràng giờ phút này cô đang bị Trình Ngôn Chí đỡ lấy nhưng thế mà cô lại không cảm thấy chán ghét cậu ta.
Không, thật sự mà nói, cô không hề thích loại đụng chạm này. Luồng khí kỳ lạ, nóng như lửa trong cô đang dần bốc cháy dữ dội, khiến cô không thể nào thở nổi. Thậm chí là nó khiến cô nảy ra suy nghĩ bước đến gần cậu trai trẻ kia.
Đường Tâm cảm thấy khó thở và cô nhận ra là mình đã bị gì đó. Não cô bắt đầu trở nên hỗn loạn: “Trình Ngôn Chí, tôi…”
Không được, không thể được.
Cô và Trình Ngôn Chí chỉ là mối quan hệ hợp tác, đối phương còn xém chút nữa đã hủy mất chuyện hôn nhân của cô.
Cô không thể tiếp xúc quá nhiều với người này được.
Không thể được.
Đường Tâm biết rõ lúc này cô cần phải nhanh chóng đi rửa mặt bằng nước lạnh để giảm bớt ngọn lửa không tên trong cơ thể.
“Không sao cả.”
Đường Tâm đẩy Trình Ngôn Chí ra, lảo đảo đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Nhưng cô không hề biết phía sau lưng cô cách đó không xa có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đã nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Đường Tâm, cô ta nở một nụ cười xấu xa, đê tiện, lẩm bẩm: “Trình Ngôn Chí, còn không cảm ơn tôi cho tốt đi?”
Mà Trình Ngôn Chí thì đuổi theo hình bóng mảnh khảnh của Đường Tâm.
Bên kia.
Đường Tâm đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước, hất một làn nước lạnh lẽo lên trên mặt, cuối cùng chút khí nóng khiến người ta khó chịu cũng từ từ vơi đi.
Hai tay Đường Tâm chống lên bồn rửa, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đột nhiên luồng khí nóng chết tiệt kia lại đánh úp đến.
Đến lúc này rồi mà Đường Tâm còn không biết mình bị gì thì chứng tỏ là cô rất ngu.
Nhưng cô không biết, cô bị người ta bỏ thuốc từ bao giờ? Là ai bỏ thuốc cô?
Không được, cô sợ chuyện này sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế nên cô cần rời khỏi đây, đến nơi an toàn.
Hai chân Đường Tâm ngày càng mềm nhũn.
Cô nhéo vào người mình, ý muốn dựa vào sự đau đớn này để giữ lại chút lý trí. Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi vào lối đi thông với khách sạn để gọi điện cho Thương Yến Thời.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông truyền đến khiến người ta cảm thấy rất an tâm: “Anh tới rồi, em ở đâu?”
Rõ ràng chỉ là giọng nói rất bình thường của người đàn ông nhưng nó lại tăng thêm một chút sức hấp dẫn.
Như thể là người này đang mân mê lỗ tai cô vậy.
Đường Tâm cắn môi dưới, miễn cưỡng lấy lại chút ý thức, hơi thở nặng nề: “Thương Yến Thời, cứu, cứu em…”
Bởi vì không biết ai là người hại cô, Đường Tâm biết rõ, bây giờ cô ở yên một chỗ không an toàn.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, điện thoại lại tự động tắt máy vào thời khắc quan trọng như thế này.
Mà lý trí của Đường Tâm cũng từ từ đã bị sự khô nóng ăn mòn.
Giọng nói gợi cảm của người đàn ông liên tục vang lên bên tai cô, hơi thở của Đường Tâm càng hỗn loạn hơn.
Cô không nhịn được, cô muốn anh ở bên cạnh.
Nhưng nghĩ lại xem, người đàn ông như Thương Yến Thời thật sự rất khiến người ta say mê, nếu anh mà đến cạnh cô thì chẳng khác nào như câu “Dẫn lửa hại thân”.
Trong sách cô chính là nữ phụ làm đủ mọi chuyện xấu xa với Thương Yến Thời, cô lại nhìn màn hình điện thoại, khẽ cắn môi.
Cô cất điện thoại, nhìn thấy hành lang thật dài phía trước rồi hít sâu một hơi, ép bản thân mình phải bước đi.
Có một chàng trai xuất hiện đối diện cô.
Cổ áo sơ mi của cậu ta mở lớn, đường nét cơ thể màu kiều mạnh như ẩn như hiện. Cậu ta lập tức nắm lấy tay Đường Tâm:
“Chị ơi, chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không ổn, chị sao thế?”
Lúc này hơi thở của Đường Tâm đã không còn bình thường nữa nhưng vẫn rút tay tránh né Trình Ngôn Chí theo bản năng. Cô cắn môi dưới của mình đến mức bật ra máu tươi, khoang miệng đau đớn khiến cô tỉnh táo được một chút xíu.
“Không, không cần. Tôi không sao, cậu, cậu cách xa tôi một chút. Cảm ơn.”
Vốn dĩ cô tưởng rằng sau khi cô từ chối thì cậu ta sẽ để yên cho cô nhưng không ngờ là cậu ta lại nhíu chặt mày, tỏ vẻ đáng thương: “Chị ghét em như thế sao? Em chỉ là, chỉ là muốn giúp chị mà thôi, giống như chị đã từng giúp em vậy.”
Nghe thấy lời nói này của cậu ta, đầu Đường Tâm “ong” lên một tiếng, cô lùi về phía sau theo bản năng hòng muốn thoát khỏi thằng điên này.
Cô nghĩ trong đầu “Thương Yến Thời, Thương Yến Thời nhanh tới đi. Anh nhanh tới đi.”
Cô mặc kệ cái gì mà lửa cháy đốt thân, mặc kệ cái gì mà nội dung tiểu thuyết, cô chỉ cần Thương Yến Thời thôi.
Thương Yến Thời là của cô, chỉ có thể là của cô.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu thì Trình Ngôn Chí đã chắn trước mặt cô.
“Chị ơi, chị để em giúp chị có được không?”
Trình Ngôn Chí không thể che giấu sự đê tiện, bỉ ổi của mình được nữa nhưng cậu ta cũng nhanh chóng đeo bộ mặt giả tạo lên: “Cho dù chúng ta chỉ là hai người bạn bình thường, em cũng có quyền giúp đỡ chị mà, có phải không?”
Hai chữ “giúp đỡ” được cậu ta nhấn mạnh.
“Trình Ngôn Chí, cậu…”
Hơi thở Đường Tâm nóng bừng, cô sắp không thể khống chế nổi bản thân mình nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tôi không cần cậu giúp.”
“Chị ơi…”
Trình Ngôn Chí cắn chặt môi, không ngừng tiến sát lại: “Bây giờ chị thật sự rất không ổn, để em giúp chị…”
Trình Ngôn Chí chưa nói xong đã tính nắm tay Đường Tâm. Nhưng cậu ta còn chưa kịp đụng tới tay Đường Tâm thì có một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cậu ta.
Trình Ngôn Chí quay người, đối diện với một đôi mắt u ám.
Người vừa đến rất cao ráo và mặc một bộ âu phục được thiết kế riêng cao cấp, cực kỳ khí thế và vô cùng lạnh lùng.
Anh ta dùng ánh mắt kiêu ngạo như bề trên nhìn xuống cậu ta, giống như anh ta đang đứng trên đỉnh cao và nhìn xuống một thứ rác rưởi.
“Thương Yến Thời?”
Đường Tâm không ngờ Thương Yến Thời lại xuất hiện nhanh như thế.
Cô đã chuẩn bị xong việc phải đẩy Trình Ngôn Chí ra rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Thương Yến Thời đến, cơ thể vốn dĩ đang căng chặt của cô cũng dần được thả lỏng, cả người cũng cảm thấy yên lòng.
Ngay sau đó, cô nắm lấy tay người đàn ông cô đang mong chờ. Anh kéo cô ra sau lưng mình để ngăn cách tầm mắt của Trình Ngôn Chí nhìn cô.
Khoảnh khắc này thời gian như ngừng lại.
Dưới góc nhìn của Đường Tâm, khóe môi của người đàn ông cao lớn trước mặt đang mím chặt lại, gương mặt anh vô cùng lạnh lùng.
Chỉ cần anh đứng ở đó, không cần nói nhiều lời cũng có thể khiến người khác cảm thấy khiếp sợ, áp bách.
Một ngọn lửa bừng cháy trong tim Đường Tâm khiến trái tim đang hơi ổn định vì thấy anh đến lại đập loạn xạ cả lên.
Cổ tay nơi bị người đàn ông nắm lấy như có tầng tầng lớp lớp hơi nóng bao lấy khiến cô cảm thấy hỗn loạn và bất an.
Mà lúc này, Trình Ngôn Chí cau mày vì cơn đau đột ngột ở cô tay:
“Ôi… Anh có ý gì? Tôi chỉ là muốn giúp đỡ chị…”
Cậu ta chưa nói xong thì cổ tay đau dữ dội hơn, đau đến mức mặt mày tái mét và không thể thốt ra được chữ nào.
“Giúp đỡ? Giúp đỡ cần cởi quần áo sao?”
Thương Yến Thời cười lạnh, giọng nói không hề mang chút độ ấm nào: “Tôi nhớ rõ là tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là chính cậu không cần đấy.”
Ngay sau đó, Trình Ngôn Chí bị Thương Yến Thời dừng sức hất ngã xuống đất, rồi bị hai người vệ sĩ to lớn phía sau giữ lại, xách lên lơ lửng giữa không trung.
Mà Thương Yến Thời khẽ nâng mí mắt, ánh mắt thâm trầm cất giấu lửa giận: “Trình Ngôn Chí à, trách tôi trước đó đã quá nhân từ với cậu.”
“Chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.”
Khoảnh khắc Thương Yến Thời nghe thấy lời cầu cứu của Đường Tâm thì đã bắt đầu điều tra.
Sau đó phát hiện bóng dáng Trình Ngôn Chí và Phó Ngưng Ngưng.
Nghĩ đến việc chỉ còn thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện khiến Thương Yến Thời chỉ hận không thể băm nát tên Trình Ngôn Chí này.
Ngại Đường Tâm đang ở đây, nên Thương Yến Thời kiềm chế lửa giận, ôm Đường Tâm vào lòng, sải bước ra khỏi cửa hàng áo cưới.
-
Mấy phút sau, Đường Tâm được Thương Yến Thời đặt lên giường trong phòng của một khách sạn gần đó.
Lúc này khí nóng trong cơ thể cô đã chạm đỉnh rồi. Sự khô nóng nhanh chóng len lỏi vào khắp các lỗ chân lông trong cơ thể cô, giống như kết thành một lớp màng ở dưới làn da mỏng của cô, trên làn da trắng nõn nà của cô dần trở thành màu hồng nhạt.
Chỉ không biết đến bao giờ thì ngọn lửa đó mới phun trào ra bên ngoài.
“Đường Tâm, em sao rồi?”
Người đàn ông nghiêng người đến gần, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng rơi vào trong lỗ tai của Đường Tâm.
Hơi thở ấm áp như có như không phả xuống môi mềm mại của Đường Tâm, trong phút chốc cô như bị điện giật mà ngứa ngứa, tê tê.
Đồng thời bởi vì chóp mũi của người đàn ông đến gần nên Đường Tâm cảm thấy bầu không khí xung quanh dần trở nên loãng đi, hơi thở không nhịn được mà trở nên dồn dập.
Cô vừa nhìn đã nhìn thấy đôi mắt đen láy, lo lắng của người đàn ông.
Đường nét gương mặt của người đàn ông không thể nào bắt bẻ được, nút áo sơ mi được cài chặt đến tận nút trên cùng, yết hầu gợi cảm, giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lùng cấm dục.
Nhưng có thể do thuốc nên cảm giác mơ hồ, Đường Tâm cảm nhận được người đàn ông trước mặt này càng thêm mạnh mẽ hơn, khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp trai nay lại càng quyến rũ hơn dưới ánh đèn ấm áp, đôi môi đang mím chặt nhưng lại đầy đặn, gợi cảm.
Vào lúc này, hơi thở hormone nam tính rất mạnh mẽ, không chịu được đập thẳng vào mặt của Đường Tâm.
Mà người đàn ông này còn dùng giọng nói đầy từ tính nói với cô: “Có cần anh gọi bác sĩ đến cho em không?”
Mê người không thể chịu được.
Cô muốn phạm tội!
Cả người Đường Tâm run lên liên hồi.
Cô vừa mới muốn làm gì thế?
Kết cục giữa hai người bọn họ rất thê thảm, nữ phụ có xứng đứng cùng nam chính không?
Nhưng tiềm thức càng kháng cự, thì khí nóng trong cơ thể càng kích thích cô đến gần người đàn ông này hơn.
Đường Tâm vươn tay nắm lấy cà vạt của anh, dùng sức đến mức ngón tay trở nên trắng bệch.
“Thương Yến Thời đi mau đi.”
Hơi thở Đường Tâm càng trở nên dồn dập hơn, nghiêng người dùng hết sức mới có thể nói rõ những lời này.
Luồng khí nóng như lửa đó gần như bao phủ hết cả người cô, Đường Tâm không kiềm lòng được mà hướng đến phía người đàn ông.
Ngay cả thở cũng khó mà dằn lại sự kiều diễm không thể nói thành lời đang lộ ra ngoài.
“Nhanh, nhanh đi đi… Em, em sắp không chịu nổi…”
Đường Tâm muốn để người đàn ông này nhanh chóng rời khỏi đây, cô sợ mình không khống chế được sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Đôi mắt Đường Tâm đỏ bừng trông rất mê người.
Cô bị giọng nói nũng nịu của bản thân mình làm cho sợ.
Thì ra thuốc này ảnh hưởng như thế sao, giọng nói cũng dịu dàng hơn, biến hóa lớn như thế sao?
Không ngờ, không chỉ là giọng nói.
Với góc độ của Thương Yến Thời thì đôi mắt hoa đào của cô gái vốn dĩ là màu đen láy không biết vì sao lại xuất hiện một tầng sương mờ nhạt, có chút nước dính vào lông mi dài, lông mi khẽ run lên, ướt át động lòng người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô còn dùng giọng nói nũng nịu, ướt át thúc giục anh: “Nhanh, nhanh rời đi… Em, em không chịu nổi…”
Cái gì không chịu nổi?
Không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến cô gái ngày thường lạnh lùng đang bị thuốc tra tấn, đôi mắt trong sáng của người đàn ông xuất hiện một màn sương dày đặc.
Lại nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ đáng thương của cô, đôi mắt thường ngày tỏa ra sự lạnh lùng, hung ác, nham hiểm nay đã bị thay thế bằng sự dịu dàng.
“Được.”
Thương Yến Thời nhìn cô gái đang nắm lấy cà vạt của mình, trong mắt anh đầy vẻ lo lắng.
Đường Tâm nhìn người đàn ông này khẽ mấp máy môi.
Nhưng đối phương đã đồng ý với cô, nên cô hoàn toàn không kiên nhẫn nghe hết.
Trong lúc cửa bị mở ra thì một làn sóng nhiệt mạnh mẽ áp chế, điên cuồng mạnh mẽ từ tứ phương chạy đến tứ chi của cô.
Hơi thở của cô dồn dập, đôi mắt ánh chút hơi nước lấp lánh, lại như có sóng dập dìu.
Cô cắn chặt môi, ý muốn dựa vào đau đớn này để giữ lý trí của mình.
Nhưng trên người của người đàn ông này như có sức hút vô tận, mạnh mẽ quyến rũ cô đến gần.
Dù cho cơn đau đớn trên môi Đường Tâm vẫn còn, nhưng chút đau đớn đó chẳng là gì cả khi đối mặt với sức nóng dữ dội.
Cô không kìm nổi há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống, giọng nói yếu ớt mang theo chút chờ mong: “Thương Yến Thời, anh đừng đi.”
Cô không nghe theo được.
Cô thật sự không nghe theo được.
Lúc này, cô chỉ có thể ký gửi hy vọng của mình cho người đàn ông đoan chính, ít ham muốn trước mặt này, hy vọng anh phát huy tốt tinh thần hòa thượng, có thể dùng sức đẩy cô ra, tốt nhất trong như trên tivi, để cô vào một dòng nước lạnh lẽo để “tỉnh táo lại”.
Nhưng mà không ngờ, trong mắt Thương Yến Thời thì những cố gắng, kiên nhẫn chịu đựng sự dày vò và dáng vẻ mong đợi này của Đường Tâm, khiến hai chân anh như bị đổ chì không thể động đậy được.
Môi của cô gái cong cong, cánh môi trông rất xinh đẹp sáng bóng khiến người khác mê mẩn.
Gò má của cô trắng hồng, đôi mắt to tròn sáng ngời lại nóng bỏng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, từ trên gò má mềm mịn dừng lại trên chiếc cổ thon dài trắng nõn, lại lướt qua xương quai xanh tinh xảo, lọt vào bên trong váy dạ hội màu ánh trăng.
Toàn bộ bức tranh mềm mại, mát mẻ khó tả nhưng lại toát lên cảm giác nóng bỏng.
Cuối hè gió lạnh từ ban công cửa sổ tiến vào phòng, thổi bay những sợi tóc của cô gái.
Có vài sợi tóc bay đến gò má trắng hồng của cô, dưới ánh đèn ấm áp, khiến cô thêm vẻ mong manh làm cho người ta vừa thương xót vừa động lòng.
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm như biển sâu không đáy.
Ngay sau đó, lực nắm lấy cà vạt của anh bỗng nhiên tăng lớn, một cảm xúc ấm áp xa lạ truyền đến.
Bốn cánh môi chạm nhau, năng lực tự điều khiển của Thương Yến Thời đổ sập, không còn lại gì.
Nụ hôn của cô gái lung tung lộn xộn giống như những giọt mưa lớn ngoài cửa sổ, điên cuồng dừng trên đầu lưỡi anh và mang đến sự quyến rũ vô hạn.
Hương vị tươi mát khiến người ta mê đắm của đối phương mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong anh.
“Thương Yến Thời, anh, anh hôn em đi. Xin anh, mau hôn em đi.”
Hơi thở của cô gái dần trở nên dồn dập hơn: “Em muốn anh hôn em, hôn em. Thương, Thương Yến Thời…”
Hơi thở của Thương Yến Thời cũng trở nên gấp gáp hơn.
Một lát sau, bàn tay to lớn của anh giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn xuống môi cô.
Anh như muốn khắc lên người Đường Tâm những ấn ký của riêng mình, khiến cho làn da non mềm của cô in đầy những dấu ấn nồng cháy của hai người.
Từng hạt mồ hơi rơi xuống dần thấm ướt chiếc váy dạ hội của cô, Đường Tâm không quá thoải mái mà nằm úp sấp, rên rỉ.
Đường Tâm thấy lạnh nên run lên vì cơn gió đột ngột thổi qua làn da ướt đẫm mồ hôi của cô.
Sau đó, cô lập tức chôn mình trong lòng ngực nóng bỏng của anh và chìm sâu vào lửa tình.
Ngày hôm sau.
Đường Tâm tỉnh lại trong cơn đau nhức khắp người, đầu óc nặng nề choáng váng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, Đường Tâm bủn rủn đắm mình trong ánh dương mềm mại.
Đi kèm với thước phim về đêm điên cuồng xuất hiện trong đầu cô là một cơn đau nhức không thể diễn tả thành lời.
Giọng nói mê người, mồ hôi đầm đìa trên mặt và ánh nhìn sâu thăm thẳm, nồng cháy của anh xuất hiện trong tâm trí cô.
Đường Tâm hít sâu một hơi.
Gương mặt trở lại bình thường, nhưng một giây sau lại trở nên nóng bỏng.
Ngày hôm qua, cô và Thương Yến Thời đã ấy ấy rồi à?
Bởi vì thuốc trong người cô quá mạnh mà hai người đã “làm” suốt đêm sao?
Lần đầu tiên Đường Tâm trải qua loại chuyện thế này: “...”
Bên tai truyền đến tiếng nước chảy, cô quay đầu nhìn về hướng nhà vệ sinh.
Hình ảnh về một nam một nữ ôm nhau, hôn nhau đưa tình trong làn nước lạnh lẽo lại xuất hiện trong đầu cô.
Nhìn lại mớ hỗn độn trong phòng, lúc này Đường Tâm mới kéo chăn lên che mặt.
Đường Tâm bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Lại một suy nghĩ khác xuất hiện đầu tiên trong đầu cô: tối hôm qua là do cô chủ động sao?
A a a a a làm sao đây?
Cô nói là hoàn thành xong nhiệm vụ hôn môi rồi bỏ chạy mà giờ thì sao đây? Cô bị chuốc thuốc rồi chủ động quyến rũ nắm lấy cà vạt hôn anh, còn cầu xin anh hôn cô sao?
Cô phải đối mặt với Thương Yến Thời thế nào đây?
Xấu hổ quá đi.
Từ từ, có khi nào: Thương Yến Thời không để tâm đến chuyện tối qua không?
Dù sao cũng là nam nữ trưởng thành, chắc, chắc cũng không phải chuyện gì to tát lắm… nhỉ?
Đúng lúc này, nhà vệ sinh truyền đến tiếng động.
Đường Tâm theo phản xạ mà nhanh chóng nằm yên, nhắm mắt giả vờ đang ngủ, thật ra hơi thở cô cũng không ổn định lắm, tim đập càng lúc càng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.