Chương 6
Tô Tiêu Miêu Miêu
03/09/2024
Thương Yến Thời… dị ứng lông mèo sao?
Những lời này là có ý gì chứ, Đường Tâm hoảng sợ hít thật sâu, mở to hai mắt nhìn rồi lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn cho Thương Yến Thời.
Cô vẫn chưa yên tâm hỏi: “Vừa nãy anh vẫn chưa đụng trúng mèo chứ?”
“Thương Yến Thời, sao trước đó anh không nhắc em việc anh dị ứng lông mèo thế hả? Vừa nãy quá nguy hiểm rồi, nhỡ đâu anh đụng phải mèo, rồi phát bệnh thì phải làm sao?”
Cô đã từng gặp qua người bị dị ứng lông mèo rồi, người bị nhẹ thì nổi những nốt đỏ, còn người bị nặng có thể sẽ lên cơn choáng.
Từ từ, cô đã từng gặp người đó ở đâu thế? Sao chẳng có chút ấn tượng gì thế này?
Thôi kệ đi, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là Thương Yến Thời không có việc gì là được.
Đường Tâm càng nghĩ càng sợ.
May là khi nãy cô không đến gần Thương Yến Thời, nếu không…
Cô nghe thấy giọng nói chẳng chút để tâm của người đàn ông: “Không đụng vào, yên tâm.”
Không đụng vào sao? Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra thì nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói: “Cô có con mèo nhỏ này rồi thì chắc không cần tôi ở đây nữa.”
“Tôi đi trước, ngày mai lại đến gặp cô.”
Đi trước?
Ngày mai?
Đường Tâm ngạc nhiên, vừa định nói “Không được” thì người đàn ông đã xoay người rời khỏi phòng.
Đường Tâm chặc lưỡi, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn con mèo nhỏ nằm trong lòng ngực mình.
Con mèo con của Thẩm Tri Dao chỉ lớn bằng cánh tay của cô, đầu nó tròn tròn, đôi tai trên đỉnh đầu thì nhọn nhọn, mặt mèo chỉ lớn bằng lòng bàn tay cô thôi và nó có bộ lông trắng như tuyết.
Giờ phút này nó đang nằm trên đùi của Đường Tâm, nhẹ nhàng lắc cái đuôi nhỏ của nó. Nó nhìn chằm chằm Đường Tâm bằng đôi mắt trong suốt sáng ngời và dịu dàng “Meo~” một tiếng. Ôi thần linh ơi, cô rung động với nó rồi.
“Tiếc là chị không thể nuôi em được.” Giọng Đường Tâm dịu dàng, có chút đau lòng.
Cô rất thích con mèo nhỏ này, chiều nay cô đã thương lượng với Thẩm Tri Dao rất lâu nên cô ấy mới đồng ý để cô nuôi hai ngày.
Từ từ, hình như cô đã quên hỏi Thương Yến Thời về thông tin liên lạc của ông chủ quán bar kia cho Thẩm Tri Dao rồi?
Sáng nay cô còn hứa với Thẩm Tri Dao là chắc chắn cô sẽ xin được thông tin cho cô ấy, Đường Tâm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Thương Yến Thời.
Người nhận điện thoại lại là thư ký Từ?
Thư ký Từ: “Xin chào bà Thương, hiện tại tổng giám đốc Thương không ở đây. Cho hỏi bà cần việc gì sao?”
Đường Tâm: “... Anh ấy đi đâu rồi?”
Sao trễ thế rồi còn ra ngoài thế? Còn không mang điện thoại ra ngoài sao?
Thư ký Từ im lặng một lát nói: “... Tổng giám đốc Thương… Lại bận.”
“Bà Thương, cho hỏi cô tìm Thương Yến Thời có chuyện gì không? Tôi có thể nhắn lại giúp cô không?”
Đường Tâm nghĩ chuyện này liên quan đến việc cá nhân của người khác, cô nhờ thư ký chuyển lời hình như không thích hợp lắm.
Cô do dự một chút, thì nói: “Khi nào anh ấy xong việc thì anh nói anh ấy gọi lại cho tôi nhé. Tôi có một vài việc riêng muốn tìm anh ấy.”
Thư ký Từ: “Được, tạm biệt bà Thương.”
Thư ký Từ cúp máy, đi tới nơi Thương Yến Thời đang tiêm ngừa và báo cáo: “Tổng giám đốc Thương, bà Thương nói anh xong việc thì gọi điện cho cô ấy, cô ấy có việc riêng tìm anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư ký Từ không biết vì sao ông chủ nhà mình lại đụng vào mèo.
Bình thường, đều là ông chủ tự mình đi gặp bà chủ, còn anh ấy thì chờ dưới lầu. Khi nào ông chủ xong việc thì anh ấy lại đưa ông chủ trở về địa điểm cũ --- Biệt thự Giản Uẩn.
Hôm nay thì tốt rồi, ông chủ vừa mới lên lầu chưa bao lâu đã gọi điện thoại kêu anh ấy văn phòng viện trưởng ngay lập tức.
Anh đến nơi mới biết là ông chủ của mình bị dị ứng lông mèo.
Có lẽ con mèo đó vẫn chưa đến gần nên tình trạng dị ứng của ông chủ không quá nguy hiểm, ít nhất là không lên cơn choáng giống lần trước.
Nhưng vẫn phải cần tiêm một mũi mới có thể hoàn toàn giải quyết xong vấn đề.
Dù thế, ông chủ lại không để cho bà chủ đứng bên cạnh, mà lại né gần tìm xa gọi anh ấy sao?
Anh hiểu rồi, nhất định là ông chủ sợ bà chủ lo lắng, hoặc không muốn để bà chủ phải vất vả.
Sau đó, anh ấy nhìn thấy người đàn ông đang tiêm phòng thả ống tay áo xuống, từ từ cài khuy áo lại, không có biểu hiện gì khác và nói: “Biết rồi, cậu xuống dưới lầu chờ tôi đi.”
Bên kia.
Đường Tâm cúp máy, nghĩ rằng Thương Yến Thời đã đến đây một lần rồi nên chắc chắn đêm nay sẽ không đến nữa, vì vậy cô thả con mèo xuống, đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa.
Cô nghĩ gì đó, rồi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Tri Dao: “Mèo nhỏ nhà cậu có biết xem tivi không?”
Đường Tâm cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi nên tối hôm nay cô không cho dì Thẩm đến ở với mình nữa.
Dì Thẩm không ở đây, Đường Tâm sợ con mèo nhỏ một mình bên ngoài sẽ thấy sợ hãi.
“Xem, sao thế?”
Đầu dây bên kia, Thẩm Tri Dao tò mò hỏi.
Đường Tâm: “Không có gì, tớ hỏi chút thôi. Tớ mở tivi cho nó xem.”
Thẩm Tri Dao: “Được.”
“Này, thành thật đi, cậu tính ném bé mèo của tớ đi để làm chuyện xấu gì với chồng của cậu hả?”
Nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Thẩm Tri Dao trong điện thoại, Đường Tâm khẽ thở dài: “Đừng nói nữa, Thương Yến Thời dị ứng lông mèo.”
Thẩm Tri Dao: “Hả? Anh ấy bị dị ứng lông mèo sao? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Anh ấy dị ứng nghiêm trọng không? Có cần phải chích thuốc hay làm gì không?”
Đường Tâm nhớ lại dáng vẻ khi Thương Yến Thời rời đi, trả lời: “Thật đó, ảnh nói mèo chưa đụng tới ảnh, chắc là không có việc gì? Nhưng mà ảnh đi rồi.”
“Nhưng cậu cứ yên tâm, tớ nhớ chuyện của cậu mà, chắc chắn tớ sẽ hỏi ông chủ quán bar…”
Thẩm Tri Dao cắt ngang lời Đường Tâm: “Chuyện của tớ không quan trọng. Quan trọng là, hai người tình cảm như thế mà cậu không hề biết anh ấy dị ứng lông mèo sao?”
“Có phải anh ấy gạt cậu không? Thật ra anh ấy không hề bị dị ứng?”
Đường Tâm: “Không thể nào? Anh ấy không có lý do gì để gạt tớ cả.”
Thẩm Tri Dao: “... Cũng đúng. Anh ấy lừa cậu thì được gì? Cho dù muốn lừa cậu thì phải nói là dị ứng cậu, như thế thì mới có thể hôn vợ mình, ôm vợ mình chứ. Ngọt ngào quá đi.”
“Nhưng nếu chồng cậu không bị dị ứng thì vấn đề là ở cậu đó. Cậu muốn chồng mình hôn mình mà lại không biết chồng yêu của mình dị ứng lông mèo sao?”
Đường Tâm nghe thấy lời Thẩm Tri Dao nói thì bỗng nhiên có ý tưởng mới cho nụ hôn của mình, nhưng khi cô ấy hỏi như thế thì cô không phải trả lời như thế nào.
Cô cũng không thật sự yêu Thương Yến Thời, không biết anh dị ứng lông mèo cũng là chuyện bình thường mà… không phải à?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô biết mới lạ đó.
Không đúng.
Nếu như Thẩm Tri Dao nói cô là một người vợ liên hôn yêu thương người chồng này của mình.
Nếu như đã yêu nhiều như thế, kết hôn lâu như thế, thật sự không nên không biết chuyện đối phương dị ứng lông mèo.
Có lẽ Thương Yến Thời sẽ không nhìn ra cô thật sự không thương anh chứ, cái cô gọi là yêu cũng đều là lời nói ngoài miệng chứ?
A a a a, không được.
Không được, không được. Cô phải nghĩ cách cứu vãn hình tượng của mình thôi.
Một tiếng “Meo” vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Tâm.
Đường Tâm lấy lại tinh thần, trả lời Thẩm Tri Dao: “Tớ chỉ không nhớ đến mà thôi.”
“À, tớ đi tắm nhé.”
Đường Tâm cúp máy, mở tivi lên cho con mèo nhỏ ngồi trên sô pha xem tivi.
Sau đó, cô vào vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, vừa tắm vừa tự hỏi làm thế nào mới có thể để cho Thương Yến Thời biết là cô yêu anh nhỉ?
Nếu như Thương Yến Thời biết cô không yêu anh thì sao anh có thể hôn cô được.
Cô lại nhớ đến hôm nay cô tính nghiên cứu chiêu mới để đối phó với Thương Yến Thời, ý muốn để Thương Yến Thời hôn cô nhưng cô chưa kịp làm gì thì Thương Yến Thời đã đi mất.
Đường Tâm càng thêm bất lực.
Đường Tâm hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, hơn nữa dưới tác dụng của dòng nước đang chảy xuống thì hoàn toàn không chú ý đến giờ phút này đã có ai đó đẩy cửa phòng bệnh.
Khoảnh khắc cửa vừa được đẩy ra, Đường Tâm đang khóa vòi nước, cầm khăn tắm trên giá treo và quấn mình thật chặt.
Đường Tâm nhìn cái đầu ướt sũng của mình trong gương thì quyết định ra bên ngoài xem mèo nhỏ có ngoan không rồi quay lại sấy tóc.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, cô nhìn thấy con mèo nhỏ đang nằm trên ghế sô pha “Meo meo” nhưng không phải chỉ có một mình nó mà còn có một người đàn ông đàn ông đang đứng trước cửa --- Thương Yến Thời.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang tối màu, áo sơ mi của anh thì cài đến tận cái nút trên cùng và anh đang đút một tay vào túi quần, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm.
Ánh đèn bên ngoài hành lang chiếu vào đôi mắt của anh làm ảnh có một chút dịu dàng nhưng lại hơi kiêu ngạo.
Đường Tâm vừa tắm nước nóng xong nên làn da cô trông vừa mịn màng vừa nhẵn mịn, trắng nõn hơi ửng hồng mê người.
Mái tóc đen nhánh của cô ướt sũng, từng giọt nước trên tóc chảy xuống làn da láng mịn trước bộ ngực đang ẩn phía sau khăn tắm, sáng ấm áp và dịu nhẹ phía trên đầu cô khiến cô giống như những cánh hoa rực rỡ của buổi sáng mùa đông, làn da trắng nõn xinh đẹp trước ngực, đường cong xinh đẹp cực kỳ lôi cuốn.
Dưới khăn tắm, đôi chân trắng nõn thon dài của cô gái lộ ra bên ngoài, chân trần dẫm lên tấm thảm mềm mại.
Trông vừa lười biếng lại vừa đáng yêu.
Đường xương quai xanh của cô gái vừa tinh xảo vừa dịu dàng, phần da trên cổ vừa mềm mịn vừa tao nhã, trước cằm nhỏ góc cảnh sắc nét, cánh môi non mềm hơi mím lại, đôi mắt đào hoa vì bất ngờ mà mở to ra bốn mắt nhìn nhau, như nai con bối rối ngạc nhiên.
Đi kèm với hình ảnh ướt át đó là hương thơm thoang thoảng dùng để át mùi thuốc sát, tất cả tạo ra một vẻ đẹp quyến rũ và lôi cuốn.
Những lời này là có ý gì chứ, Đường Tâm hoảng sợ hít thật sâu, mở to hai mắt nhìn rồi lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn cho Thương Yến Thời.
Cô vẫn chưa yên tâm hỏi: “Vừa nãy anh vẫn chưa đụng trúng mèo chứ?”
“Thương Yến Thời, sao trước đó anh không nhắc em việc anh dị ứng lông mèo thế hả? Vừa nãy quá nguy hiểm rồi, nhỡ đâu anh đụng phải mèo, rồi phát bệnh thì phải làm sao?”
Cô đã từng gặp qua người bị dị ứng lông mèo rồi, người bị nhẹ thì nổi những nốt đỏ, còn người bị nặng có thể sẽ lên cơn choáng.
Từ từ, cô đã từng gặp người đó ở đâu thế? Sao chẳng có chút ấn tượng gì thế này?
Thôi kệ đi, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là Thương Yến Thời không có việc gì là được.
Đường Tâm càng nghĩ càng sợ.
May là khi nãy cô không đến gần Thương Yến Thời, nếu không…
Cô nghe thấy giọng nói chẳng chút để tâm của người đàn ông: “Không đụng vào, yên tâm.”
Không đụng vào sao? Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Đường Tâm nhẹ nhàng thở ra thì nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói: “Cô có con mèo nhỏ này rồi thì chắc không cần tôi ở đây nữa.”
“Tôi đi trước, ngày mai lại đến gặp cô.”
Đi trước?
Ngày mai?
Đường Tâm ngạc nhiên, vừa định nói “Không được” thì người đàn ông đã xoay người rời khỏi phòng.
Đường Tâm chặc lưỡi, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn con mèo nhỏ nằm trong lòng ngực mình.
Con mèo con của Thẩm Tri Dao chỉ lớn bằng cánh tay của cô, đầu nó tròn tròn, đôi tai trên đỉnh đầu thì nhọn nhọn, mặt mèo chỉ lớn bằng lòng bàn tay cô thôi và nó có bộ lông trắng như tuyết.
Giờ phút này nó đang nằm trên đùi của Đường Tâm, nhẹ nhàng lắc cái đuôi nhỏ của nó. Nó nhìn chằm chằm Đường Tâm bằng đôi mắt trong suốt sáng ngời và dịu dàng “Meo~” một tiếng. Ôi thần linh ơi, cô rung động với nó rồi.
“Tiếc là chị không thể nuôi em được.” Giọng Đường Tâm dịu dàng, có chút đau lòng.
Cô rất thích con mèo nhỏ này, chiều nay cô đã thương lượng với Thẩm Tri Dao rất lâu nên cô ấy mới đồng ý để cô nuôi hai ngày.
Từ từ, hình như cô đã quên hỏi Thương Yến Thời về thông tin liên lạc của ông chủ quán bar kia cho Thẩm Tri Dao rồi?
Sáng nay cô còn hứa với Thẩm Tri Dao là chắc chắn cô sẽ xin được thông tin cho cô ấy, Đường Tâm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Thương Yến Thời.
Người nhận điện thoại lại là thư ký Từ?
Thư ký Từ: “Xin chào bà Thương, hiện tại tổng giám đốc Thương không ở đây. Cho hỏi bà cần việc gì sao?”
Đường Tâm: “... Anh ấy đi đâu rồi?”
Sao trễ thế rồi còn ra ngoài thế? Còn không mang điện thoại ra ngoài sao?
Thư ký Từ im lặng một lát nói: “... Tổng giám đốc Thương… Lại bận.”
“Bà Thương, cho hỏi cô tìm Thương Yến Thời có chuyện gì không? Tôi có thể nhắn lại giúp cô không?”
Đường Tâm nghĩ chuyện này liên quan đến việc cá nhân của người khác, cô nhờ thư ký chuyển lời hình như không thích hợp lắm.
Cô do dự một chút, thì nói: “Khi nào anh ấy xong việc thì anh nói anh ấy gọi lại cho tôi nhé. Tôi có một vài việc riêng muốn tìm anh ấy.”
Thư ký Từ: “Được, tạm biệt bà Thương.”
Thư ký Từ cúp máy, đi tới nơi Thương Yến Thời đang tiêm ngừa và báo cáo: “Tổng giám đốc Thương, bà Thương nói anh xong việc thì gọi điện cho cô ấy, cô ấy có việc riêng tìm anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư ký Từ không biết vì sao ông chủ nhà mình lại đụng vào mèo.
Bình thường, đều là ông chủ tự mình đi gặp bà chủ, còn anh ấy thì chờ dưới lầu. Khi nào ông chủ xong việc thì anh ấy lại đưa ông chủ trở về địa điểm cũ --- Biệt thự Giản Uẩn.
Hôm nay thì tốt rồi, ông chủ vừa mới lên lầu chưa bao lâu đã gọi điện thoại kêu anh ấy văn phòng viện trưởng ngay lập tức.
Anh đến nơi mới biết là ông chủ của mình bị dị ứng lông mèo.
Có lẽ con mèo đó vẫn chưa đến gần nên tình trạng dị ứng của ông chủ không quá nguy hiểm, ít nhất là không lên cơn choáng giống lần trước.
Nhưng vẫn phải cần tiêm một mũi mới có thể hoàn toàn giải quyết xong vấn đề.
Dù thế, ông chủ lại không để cho bà chủ đứng bên cạnh, mà lại né gần tìm xa gọi anh ấy sao?
Anh hiểu rồi, nhất định là ông chủ sợ bà chủ lo lắng, hoặc không muốn để bà chủ phải vất vả.
Sau đó, anh ấy nhìn thấy người đàn ông đang tiêm phòng thả ống tay áo xuống, từ từ cài khuy áo lại, không có biểu hiện gì khác và nói: “Biết rồi, cậu xuống dưới lầu chờ tôi đi.”
Bên kia.
Đường Tâm cúp máy, nghĩ rằng Thương Yến Thời đã đến đây một lần rồi nên chắc chắn đêm nay sẽ không đến nữa, vì vậy cô thả con mèo xuống, đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa.
Cô nghĩ gì đó, rồi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Tri Dao: “Mèo nhỏ nhà cậu có biết xem tivi không?”
Đường Tâm cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi nên tối hôm nay cô không cho dì Thẩm đến ở với mình nữa.
Dì Thẩm không ở đây, Đường Tâm sợ con mèo nhỏ một mình bên ngoài sẽ thấy sợ hãi.
“Xem, sao thế?”
Đầu dây bên kia, Thẩm Tri Dao tò mò hỏi.
Đường Tâm: “Không có gì, tớ hỏi chút thôi. Tớ mở tivi cho nó xem.”
Thẩm Tri Dao: “Được.”
“Này, thành thật đi, cậu tính ném bé mèo của tớ đi để làm chuyện xấu gì với chồng của cậu hả?”
Nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Thẩm Tri Dao trong điện thoại, Đường Tâm khẽ thở dài: “Đừng nói nữa, Thương Yến Thời dị ứng lông mèo.”
Thẩm Tri Dao: “Hả? Anh ấy bị dị ứng lông mèo sao? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Anh ấy dị ứng nghiêm trọng không? Có cần phải chích thuốc hay làm gì không?”
Đường Tâm nhớ lại dáng vẻ khi Thương Yến Thời rời đi, trả lời: “Thật đó, ảnh nói mèo chưa đụng tới ảnh, chắc là không có việc gì? Nhưng mà ảnh đi rồi.”
“Nhưng cậu cứ yên tâm, tớ nhớ chuyện của cậu mà, chắc chắn tớ sẽ hỏi ông chủ quán bar…”
Thẩm Tri Dao cắt ngang lời Đường Tâm: “Chuyện của tớ không quan trọng. Quan trọng là, hai người tình cảm như thế mà cậu không hề biết anh ấy dị ứng lông mèo sao?”
“Có phải anh ấy gạt cậu không? Thật ra anh ấy không hề bị dị ứng?”
Đường Tâm: “Không thể nào? Anh ấy không có lý do gì để gạt tớ cả.”
Thẩm Tri Dao: “... Cũng đúng. Anh ấy lừa cậu thì được gì? Cho dù muốn lừa cậu thì phải nói là dị ứng cậu, như thế thì mới có thể hôn vợ mình, ôm vợ mình chứ. Ngọt ngào quá đi.”
“Nhưng nếu chồng cậu không bị dị ứng thì vấn đề là ở cậu đó. Cậu muốn chồng mình hôn mình mà lại không biết chồng yêu của mình dị ứng lông mèo sao?”
Đường Tâm nghe thấy lời Thẩm Tri Dao nói thì bỗng nhiên có ý tưởng mới cho nụ hôn của mình, nhưng khi cô ấy hỏi như thế thì cô không phải trả lời như thế nào.
Cô cũng không thật sự yêu Thương Yến Thời, không biết anh dị ứng lông mèo cũng là chuyện bình thường mà… không phải à?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô biết mới lạ đó.
Không đúng.
Nếu như Thẩm Tri Dao nói cô là một người vợ liên hôn yêu thương người chồng này của mình.
Nếu như đã yêu nhiều như thế, kết hôn lâu như thế, thật sự không nên không biết chuyện đối phương dị ứng lông mèo.
Có lẽ Thương Yến Thời sẽ không nhìn ra cô thật sự không thương anh chứ, cái cô gọi là yêu cũng đều là lời nói ngoài miệng chứ?
A a a a, không được.
Không được, không được. Cô phải nghĩ cách cứu vãn hình tượng của mình thôi.
Một tiếng “Meo” vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Tâm.
Đường Tâm lấy lại tinh thần, trả lời Thẩm Tri Dao: “Tớ chỉ không nhớ đến mà thôi.”
“À, tớ đi tắm nhé.”
Đường Tâm cúp máy, mở tivi lên cho con mèo nhỏ ngồi trên sô pha xem tivi.
Sau đó, cô vào vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, vừa tắm vừa tự hỏi làm thế nào mới có thể để cho Thương Yến Thời biết là cô yêu anh nhỉ?
Nếu như Thương Yến Thời biết cô không yêu anh thì sao anh có thể hôn cô được.
Cô lại nhớ đến hôm nay cô tính nghiên cứu chiêu mới để đối phó với Thương Yến Thời, ý muốn để Thương Yến Thời hôn cô nhưng cô chưa kịp làm gì thì Thương Yến Thời đã đi mất.
Đường Tâm càng thêm bất lực.
Đường Tâm hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, hơn nữa dưới tác dụng của dòng nước đang chảy xuống thì hoàn toàn không chú ý đến giờ phút này đã có ai đó đẩy cửa phòng bệnh.
Khoảnh khắc cửa vừa được đẩy ra, Đường Tâm đang khóa vòi nước, cầm khăn tắm trên giá treo và quấn mình thật chặt.
Đường Tâm nhìn cái đầu ướt sũng của mình trong gương thì quyết định ra bên ngoài xem mèo nhỏ có ngoan không rồi quay lại sấy tóc.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, cô nhìn thấy con mèo nhỏ đang nằm trên ghế sô pha “Meo meo” nhưng không phải chỉ có một mình nó mà còn có một người đàn ông đàn ông đang đứng trước cửa --- Thương Yến Thời.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang tối màu, áo sơ mi của anh thì cài đến tận cái nút trên cùng và anh đang đút một tay vào túi quần, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm.
Ánh đèn bên ngoài hành lang chiếu vào đôi mắt của anh làm ảnh có một chút dịu dàng nhưng lại hơi kiêu ngạo.
Đường Tâm vừa tắm nước nóng xong nên làn da cô trông vừa mịn màng vừa nhẵn mịn, trắng nõn hơi ửng hồng mê người.
Mái tóc đen nhánh của cô ướt sũng, từng giọt nước trên tóc chảy xuống làn da láng mịn trước bộ ngực đang ẩn phía sau khăn tắm, sáng ấm áp và dịu nhẹ phía trên đầu cô khiến cô giống như những cánh hoa rực rỡ của buổi sáng mùa đông, làn da trắng nõn xinh đẹp trước ngực, đường cong xinh đẹp cực kỳ lôi cuốn.
Dưới khăn tắm, đôi chân trắng nõn thon dài của cô gái lộ ra bên ngoài, chân trần dẫm lên tấm thảm mềm mại.
Trông vừa lười biếng lại vừa đáng yêu.
Đường xương quai xanh của cô gái vừa tinh xảo vừa dịu dàng, phần da trên cổ vừa mềm mịn vừa tao nhã, trước cằm nhỏ góc cảnh sắc nét, cánh môi non mềm hơi mím lại, đôi mắt đào hoa vì bất ngờ mà mở to ra bốn mắt nhìn nhau, như nai con bối rối ngạc nhiên.
Đi kèm với hình ảnh ướt át đó là hương thơm thoang thoảng dùng để át mùi thuốc sát, tất cả tạo ra một vẻ đẹp quyến rũ và lôi cuốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.