Chương 29: Tiền căn hậu quả
Si Mộng Nhân
07/03/2020
Hạ Tiểu Tinh đem giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản cất thật cẩn
thận, đặt tại một nơi mẹ không thấy được. Mẹ vừa mới khôi phục bình
tĩnh, sắp tới cô không muốn lại gợi lên nỗi thương tâm của bà. Chuyện
người đàn bà kia cô định mấy ngày nữa mới nói cho mẹ biết, có lẽ đứa bé
kia không còn, đứng ở góc độ của mẹ sẽ cảm thấy được an ủi hơn ít nhiều.
Cầm điện thoại, cô lật tìm một chút, cô nhớ rõ lần trước hình như đã lưu số điện thoại của người đàn bà kia. Tìm được rồi.
Vấn đề là cô phải mở miệng nói với cô ta thế nào, cô ta cùng người đàn ông kia có cam nguyện chuyển ra khỏi căn nhà kia không? Nếu đem căn nhà kia đi bán, thực ra cô cũng không thể trả hết khoản tiền nợ Hứa Thanh Lan và Diệp Phong, tuy rằng chỉ trả được một nửa nhưng áp lực của cô sẽ có thể giảm bớt rất nhiều. Cô vẫn không muốn dùng tiền của Âu Vũ Thanh, cô không nói rõ được lý do, có lẽ là bởi trước sau cô vẫn không thể nảy sinh ra được cảm giác làm vợ Âu Vũ Thanh một cách chân chính, hứa như vậy là bởi cô vẫn còn do dự có muốn trở về bên anh nữa hay không.
Lúc này, một khi không nhiều thấy đủ tình yêu cô muốn, cô không có dũng khí quay đầu lại.
Diệp Phong vẫn không gọi điện cho cô, cô cảm thấy kì quái, theo lý mà nói là không thể nào, Diệp Phong sao có thể nhìn thấy tin nhắn của cô mà không gọi lại? Trừ phi anh đã ra nước ngoài. Nhưng như vậy cũng không đúng, dù anh có đi, Diệp Phong cũng sẽ từ nơi đó gọi điện cho cô, đối với điểm này, cô tin tưởng không chút nghi ngờ.
Vậy chỉ còn một giả thiết, đó là Diệp Phong không đọc được tin nhắn của cô.
Là vì nguyên nhân gì? Đánh mất di động hay gấp gáp đổi số? Trong đầu cô nhảy ra rất nhiều phỏng đoán, nếu thật là như vậy, cô thật muốn mắng anh một trận. Lần đầu tiên cô cảm giác được mình có chút nhớ đến anh, thế nhưng anh lại biệt vô âm tín.
Mơ hồ, trong lòng cô có chút gì đó không thoải mái, hơn nữa không tự chủ bắt đầu chờ đợi điện thoại của Diệp Phong, theo thời gian trôi đi, cảm giác chờ đợi này bị ép vào đáy lòng, nhưng bởi vì bị giấu đi, cô lại nhiều lần nằm mơ thấy anh, mỗi lần ở trong mộng, anh đều gọi tên cô “Tiểu Tinh” Sau khi tỉnh lại, số lần nhớ tới Diệp Phong hình như đã nhiều hơn trước kia.
Cuộc sống của cô trở về bình thường.
Trải qua một loạt biến động, từ mất đi nhà, vợ chồng ở riêng đến bắt đầu nảy sinh ý niệm ly hôn trong đầu, rồi đến Âu Vũ Thanh lại theo đuổi cô, hiện tại, có vẻ như đã đi vào một giai đoạn tương đối vững vàng.
Cô sắp xếp một số thỏa hiệp với Âu Vũ Thanh, bởi tình yêu mười năm không dễ thay đổi một sớm một chiều.
Cô đáp ứng anh không ra ngoài đi lung tung tìm việc, tiếp tục nhận công việc thực hiện quảng cáo ở công ty Đồng Thị. Thấy cô một lần nữa trở về, cả công ty rất vui mừng. Đồng Nhan nói với cô mấy lần câu “Cảm ơn”, Tiểu An lại càng vui vẻ không ngừng, nói đã có tiền theo đuổi bạn gái, còn ngay tại chỗ vỗ ngực cam đoan, trong vòng ba tháng sẽ dạy cô mấy phần mềm máy tính phổ biến nhất chuyên để thiết kế quảng cáo.
Phần lớn thời gian cô vẫn bắt xe buýt đi làm, chiếc xe Âu Vũ Thanh mua cho cô vài ngày cô mới động vào một lần, chỉ là sợ nếu cứ bỏ không lâu ngày sẽ hứng đầy bụi bặm.
Mấy tuần thoáng cái đã trôi qua, hôm nay cô từ công ty quảng cáo đi ra, thấy trên đường đã có mưa nhỏ. Cơn mưa bụi bàng bạc, hạt nhẹ như tơ, rơi xuống đất không một tiếng động, chỉ làm ướt mặt đường nhựa, thế nhưng không khí lại trở nên lạnh lẽo, cô đứng chờ ở trạm xe buýt, phía sau là vài gốc cây ngô đồng lâu năm vừa cao vừa to, một ngọn gió thổi qua, vài ba chiếc lá úa vàng bay xuống, cô nắm chặt bàn tay đã gần lạnh như băng mới ý thức được mùa đông thật sự đã bắt đầu.
Diệp Phong vẫn không gọi điện thoại tới.
Về đến nhà thấy trên bàn đã bày sẵn đồ ăn. Âu Vũ Thanh hiện tại có thời gian rảnh liền tới ăn cơm tối, không hề e ngại tình cảnh kẹt xe lúc chạng vạng năm sáu giờ, Từ Thục Vân đi đứng đã lưu loát, vì vậy mỗi ngày đều chuẩn bị chu đáo thức ăn đợi con rể đến dùng bữa cùng.
Hạ Tiểu Tinh rửa tay rồi đi vào phòng bếp, thấy mẹ đang xào rau, nói: “Mẹ, mẹ còn làm làm gì, anh ấy không chắc sẽ tới đâu.”
Từ Thục Vân vẻ mặt kiên định: “Vũ Thanh hôm qua không tới nên hôm nay nhất định sẽ qua, con chuẩn bị bát đũa đi.” Cô nhìn mẹ mà không biết làm sao, đành đi lấy bát đũa, vừa mới dọn xong đã thấy nghe thấy tiếng chuông hàng hiên vang lên.
Cô nghe tiếng bước chân anh lên lầu, từng bước một, vẫn như trước vững vàng dứt khoát, chỉ khác là khi đó Âu Vũ Thanh dường như là khí định thần nhàn, mà bây giờ nghe lại có phần vội vàng.
Cô mở cửa.
Âu Vũ Thanh vào vào cửa đã xoa xoa đầu cô, cô nghiêng đầu tránh tay anh: “Anh thôi đi!” Âu Vũ Thanh giãn mày nhìn cô, gương mặt vẫn trầm tĩnh nghiêm nghị, trong mắt lại lộ sự vui vẻ thoải mái.
Ba người ngồi xuống ăn cơm. Trên bàn cơm Âu Vũ Thanh nói với mẹ vợ rằng nhà đã lắp đặt nội thất xong, đang chờ bay bớt mùi, một thời gian ngắn nữa là có thể chuyển vào ở. Từ Thục Vân nghe được rất vui vẻ, bảo anh ăn cá.
Anh gắp một miếng thịt cá, tiếp đó đến rau cải. Hạ Tiểu Tinh thích ăn cá, sau bong bóng cá và đầu cá, thấy trong đĩa còn dư lại nửa cái đuôi liền gắp lên. Âu Vũ Thanh nhìn thấy, đưa đũa qua gắp lấy phần đuôi cá trong bát cô, sau đó chỉ về con cá diếc khác trong mâm, nói: “Em ăn con kia đi, phần đuôi để anh.”
Từ Thục Vân nghe vậy ngẩng đầu: “Vũ Thanh sao lại học được cha con, cũng đặc biệt thích ăn đuôi cá diếc.” Bà vốn đang cười nói, nhưng trong lúc vô ý nhắc đến Hạ Văn Cường, vẻ mặt liền cứng đờ.
Âu Vũ Thanh nâng tay đem một khúc đuôi cá khác cũng gắp vào bát mình, giống như không chú ý tới biểu tình của mẹ vợ: “Cá vốn dựa vào đuôi để cung cấp sức lực di chuyển, thịt đuôi cá là phần ngon nhất, không ít người thích ăn nó.” Nói xong liền cúi đầu đối phó với hai cái đuôi cá kia.
Hạ Tiểu Tinh liếc anh một cái, không nói gì, chỉ gắp đầu cá mà cắn. Khi cô mua thức ăn chưa bao giờ mua cá diếc, bởi vì rất nhiều xương, chỉ khi ăn cùng cha mẹ cô mới ăn cá diếc, nhưng thông thường chỉ ăn đầu cá cùng bong bóng cá, phần đuôi từ trước đến nay là nhiệm vụ của cha.
Âu Vũ Thanh sau đó luôn bận rộn giải quyết hai cái đuôi cá, nhặt ra từng cái từng cái xương, căn bản không ăn đồ ăn khác nữa.
Sau khi ăn xong hai người ra ngoài tản bộ, một tháng nay vẫn luôn như thế.
Lác đác có vài hạt mưa, gần như không cảm giác được, chỉ là lọt trong quầng sáng của ánh đèn đường vàng cam, ngẫu nhiên mới có thể thấy ánh bạc lướt qua. Không khí rất ẩm ướt, thời tiết hôm nay độ ẩm cao.
Trong tiểu khu nhà lầu đông đúc, đường không rộng lắm, xe lại đỗ nhiều, bởi vậy mọi người ở đây toàn ra phố tản bộ. Âu Vũ Thanh dắt tay cô, kéo cô thông thả đi về hướng cửa Bắc để ra ngoài.
Vừa đi Âu Vũ Thanh vừa hỏi cô: “Khi nào em có thể theo anh về nhà? Nhà đã chuẩn bị tốt, hôm nào đưa em đi xem qua.”
Hạ Tiểu Tinh không lên tiếng.
Âu Vũ Thanh đứng lại, kéo lấy cô: “Em định khi nào mới chấm dứt cuộc sống độc thân của anh?”
Hạ Tiểu Tinh ngẩng mặt lên nhìn anh: “Như bây giờ không phải rất tốt sao? Giống như đang hẹn hò yêu đương, chúng ta vừa lúc bù vào những gì còn thiếu.”
Đôi mắt Âu Vũ Thanh nhìn cô thật sâu: “Mỗi ngày lừa anh ra ngoài, dụ anh cùng em ra đường đi dạo, không dám cùng anh đóng cửa trong một phòng, thế này mà coi được sao? Anh là chồng hợp pháp của em, đã cùng em chung giường chung gối ba năm.”
“Anh đang bị ST, cái nhãn còn chưa lấy xuống đâu!” Hạ Tiểu Tinh bỏ tay anh ra, một mình đi thẳng về phía trước. Âu Vũ Thanh đứng im nhìn bóng lưng của cô, vài giây sau sải mấy bước đuổi theo, lại giữ lấy tay cô.
Hai người đều không nói gì, chầm chậm nắm tay bước dọc theo con phố, không khí nhìn như rất hài hòa nhưng bước chân lại không đồng đều. Âu Vũ Thanh gắt gao nắm chặt tay cô, anh biết tuyệt đối không thể buông ra, nhưng anh cũng không biết nên đột phá ở đâu, đây không phải phần mềm máy tính, anh một chút cũng không am hiểu, từ nhỏ đến lớn đều là con gái chủ động thích anh, giờ đây đã yêu vợ mình nhưng anh lại đối với cô bó tay hết cách.
Nhớ tới Hạ Tiểu Tinh mấy tháng trước, anh lại có cảm giác không chân thật, Hạ Tiểu Tinh luôn lấy lòng dỗ dành anh kia thật là Hạ Tiểu Tinh trước mặt sao? Vì cớ gì muộn như vậy anh mới tỉnh ra, đến tột cùng phải làm thế nào anh mới có thể tìm về Hạ Tiểu Tinh kia một lần nữa?
Anh nhớ nhung cô đến thế.
Cho dù anh có muốn phủ nhận cũng không được nữa rồi.
Hai người thong thả đi đến trước cửa siêu thị mini lại bị cô bé bán hoa kia cản đường, đây đã là lần thứ ba trong tháng.
Âu Vũ Thanh một bên lấy ví ra rút một tờ tiền đỏ đưa cho cô bé, một bên nhận lấy hoa hồng hỏi: “Em có nhớ đây là lần thứ mấy bán hoa cho anh không?”
Cô bé kia ngượng ngùng liếc anh một cái: “Anh trai, anh hào phòng nên em mới luôn mời anh, lần sau sẽ không tìm anh nữa.” Nhưng ngay sau đó, cô lại khôi phục bộ dạng bán hàng lão luyện giảo hoạt: “Anh trai, anh đẹp trai quá đi, bạn gái anh cũng thực đẹp.”
Hạ Tiểu Tinh rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Ai cần em nịnh nọt! Lần sau mà em lại đến, chị sẽ gọi nhân viên trật tự đến bắt em, em tin không?!”
Cô gái kia cầm lấy tiền, xoay người bỏ chạy mất hút, Âu Vũ Thanh quay đầu nhìn cô: “Sao mà phải phát hỏa như vậy? Một cô bé bán hoa thôi, nhân viên trật tự có rảnh mà quản nó sao?”
Hạ Tiểu Tinh gắt lên với anh: “Anh là heo à? Hết lần này đến lần khác mắc mưu, hoa này đáng mấy đồng? Anh toàn trả cả trăm, tiền ấy sao không mang đi quyên vào quỹ từ thiện, như thế còn được lưu tên!”
“Công ty Âu Long hàng năm đều quyên.” Âu Vũ Thanh thuận miệng trả lời.
Hạ Tiểu Tinh trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi về phía trước, Âu Vũ Thanh đua tay giữ chặt cô lại: “Hoa!” Liền đem hoa hồng đưa tới trước mặt cô.
Cô túm lấy, vừa dợm bước định đi tiếp, tay lại bị Âu Vũ Thanh nắm lại: “Mấy lần trước em đều im lặng xem anh mua hoa, hôm nay sao tự dưng lại tức giận?”
Cô rút tay ra nhưng không được: “Nếu cô bé ấy lần nào cũng tìm anh, anh định mỗi lần đều mua sao?”
Âu Vũ Thanh cười: “Không đâu, em không phát hiện vẻ mặt vừa rồi của cô bé ấy à, cô ấy cũng sẽ ngại ngùng.”
Hạ Tiểu Tinh liếc anh một cái xem thường: “Sao anh không trả giá? Cô bé ấy đòi một trăm anh cứ thế đưa một trăm!” Diệp Phong khi đó nói, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, mà tình yêu thì không thể trả giá. Âu Vũ Thanh lại là vì cái gì?
Cô nhìn anh.
Âu Vũ Thanh giơ tay lên véo mặt cô, dưới ánh đèn màu cam, đôi mắt anh ánh lên rực rỡ, thanh âm nói ra rất nhẹ: “Em đáng giá, dù cô bé ấy có đòi nhiều hơn anh cũng trả.”
Hạ Tiểu Tinh nhìn anh sửng sốt vài giây, sau đó nói một câu: “Anh chính là kẻ đốt tiền!” Dứt lời giãy khỏi tay anh đi về phía trước, Âu Vũ Thanh duỗi cánh tay dài ra, bắt lấy cổ tay cô kéo trở lại bên mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn một lúc mới tiếp tục theo con đường dành cho người đi bộ tiếp tục bước về phía trước.
Hình như mưa đã dày hơn một chút, ngọn đèn đường đều mang theo sương mù, may mà lá cây ngô đồng rụng chưa nhiều, bọn họ đi dưới tàng cây cũng không biết có mưa. Thời gian trôi qua chậm chạp, tiếng xe tiếng người xung quanh cũng trở nên phảng như xa xôi, một loại tình cảm giữa hai người họ trong lúc đó dần dần nảy sinh, cho đến khi một giọng nói đột ngột cắt đứt bọn họ.
Cách vài mét bên ngoài có người gọi bọn họ: “Anh, ngày thế này còn tản bộ, không sợ mưa à.” Là Âu Lam Lam, bên người cô còn có một người nữa, thực thanh tú, thực điềm đạm nho nhã, cô gái kia hai mắt nhìn Hạ Tiểu Tinh, trên mặt không giấu hết được vẻ ảm đạm cùng mất mát.
Ngô Quyên.
Giống như cô bé bán hoa kia, đây cũng là lần thứ ba trong tháng Hạ Tiểu Tinh trên con đường này gặp lại cô ấy. Lần đầu tiên là mười ngày trước, cô tin đó là ngẫu nhiên, nhưng trong vòng một tuần lại liên tục chạm mặt hai lần, cô biết hẳn không còn là tình cờ.
Âu Vũ Thanh vẫn nắm tay cô, trả lời Âu Lam Lam: “Hai người cũng đi dạo?” Ánh mắt liền hướng qua Ngô Quyên một thoáng.
Ngô Quyên vẫn bất động nhìn anh.
“Em theo Ngô Quyên đi mua đồ trang điểm.” Âu Lam Lam nói xong, hướng Hạ Tiểu Tinh gật đầu coi như chào hỏi.
“À, vậy hai người đi đi, chúng ta đi thôi.” Âu Vũ Thanh hiển nhiên là muốn nhanh chóng thoát khỏi cục diện khó xử này, kéo tay cô tăng tốc độ bước đi.
Lướt qua ba bốn ngọn đèn đường, năm sáu gốc ngô đồng, Âu Lam Lam ở phía sau đuổi theo: “Anh!” Cô kêu.
Hai người quay đầu lại.
Âu Lam Lam đứng trước mắt bọn họ, lướt nhìn về bàn tay hai người đang nắm, do dự một chút mới nói: “Quyên Tử nói có chuyện muốn nói với anh, cô ấy muốn nói chuyện với anh vài phút…” Ánh mắt cô nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, tựa hồ đang đợi cô tỏ thái độ.
Âu Vũ Thanh không nói gì, chỉ giương mắt nhìn về hướng xa.
Dưới ánh đèn đường cách hai chục mét, Ngô Quyên cúi đầu, chân vạch vạch lên mặt đất, bóng lưng đối diện với bọn họ.
Hạ Tiểu Tinh rút tay mình ra, nhìn Âu Vũ Thanh.
Âu Vũ Thanh mím môi đứng nguyên một hồi lâu mới quay sang cô: “Em ở đây chờ anh một lát, vài phút nữa anh về.” Ánh mắt liền nhìn cô chăm chú.
Hạ Tiểu Tinh mặt không chút thay đổi “Ừ” một tiếng.
Âu Vũ Thanh có vẻ như vẫn có chút lo lắng, còn dặn lần nữa: “Vài phút nữa anh quay về, ở yên đây đợi anh.” Nói xong mới sải bước dài đi nhanh về phía Ngô Quyên.
Hạ Tiểu Tinh nhìn thân hình cao to của anh đi ngày một xa, cắn môi.
Âu Lam Lam không rời đi, vẫn đứng trước mặt cô.
“Thực xin lỗi!” Cô xưa nay chưa từng nói xin lỗi với Hạ Tiểu Tinh: “Hai người bọn họ có mấy lời nhất định phải nói cho rõ ràng… Quyên Tử rất cố chấp, chỉ có anh của tôi tự mình nói mới có thể khiến cô ấy thanh tỉnh lại, tôi không phải muốn phá ngang hai người…”
Hạ Tiểu Tinh ngắt lời cô: “Cô không làm gì sai, là tôi chia rẽ bọn họ.”
Âu Lam Lam không nghĩ tới cô lại nói như vậy, hơi sững sờ: “Ý tôi không phải vậy, ít nhất hôm nay tôi không phải có ý này.” Cô ngừng một chút, giống như đang lo nghĩ nên nói thế nào: “Anh của tôi đối với cô dường như rất để tâm, Long Huy cũng nói anh tôi thích cô, trước kia tôi cư xử như thế, mong cô đừng để bụng.”
Hạ Tiểu Tinh ánh mắt nhìn về nơi khác: “Không sao.” Cô thật sự không sao cả, Âu Lam Lam chuyển biến thái độ cũng không có ảnh hưởng gì đối với cô.
Cuộc nói chuyện lâm vào cục diện bế tắc, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Âu Lam Lam một lần nữa khơi đề tài: “Cô đại khái không rõ lắm nguyên nhân thực sự khiến anh của tôi trước kia đáp ứng kết hôn với cô phải không?”
Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn sang, cô nói tiếp: “Thật ra là vì cha tôi.” Cô tự giễu cười nhạt, “Trước kia tôi đối với cô như vậy, theo lý mà nói hẳn là không có tư cách. Mấy công trình của công ty cha tôi khi đó không quay vòng tài chính được, không có ngân hàng cho vay, công trình cũng không tiếp tục thực hiện nổi, phá sản còn dễ nói, vấn đề là thiếu nửa năm tiền lương cho mấy trăm công nhân, đúng lúc lại đụng chạm phải mưa gió từ bên trên, trên báo chí mỗi ngày đều đưa tin ác ý về việc khất nợ tiền lương công nhân. Cha tôi khi đó ngay cả nhà cũng không dám về, mỗi ngày đều trốn đông núp tây, ông nội tôi nhanh chóng trúng gió, chẳng mấy chốc đã nằm bệnh viện, anh tôi lúc này mới đồng ý kết hôn với cô. Nhưng ông nội tôi vẫn bị cha tôi hại chết, thế nên anh tôi đến giờ vẫn không nguyện gọi cha tôi một tiếng chú.”
Hạ Tiểu Tinh nhớ, ngày cô cũng Âu Vũ Thanh kết hôn vì ông anh mất mà phải dời lại mấy tháng.
“Cô nói với tôi chuyện này là muốn nói cho tôi biết cái gì?” Cô hỏi Âu Lam Lam.
Cầm điện thoại, cô lật tìm một chút, cô nhớ rõ lần trước hình như đã lưu số điện thoại của người đàn bà kia. Tìm được rồi.
Vấn đề là cô phải mở miệng nói với cô ta thế nào, cô ta cùng người đàn ông kia có cam nguyện chuyển ra khỏi căn nhà kia không? Nếu đem căn nhà kia đi bán, thực ra cô cũng không thể trả hết khoản tiền nợ Hứa Thanh Lan và Diệp Phong, tuy rằng chỉ trả được một nửa nhưng áp lực của cô sẽ có thể giảm bớt rất nhiều. Cô vẫn không muốn dùng tiền của Âu Vũ Thanh, cô không nói rõ được lý do, có lẽ là bởi trước sau cô vẫn không thể nảy sinh ra được cảm giác làm vợ Âu Vũ Thanh một cách chân chính, hứa như vậy là bởi cô vẫn còn do dự có muốn trở về bên anh nữa hay không.
Lúc này, một khi không nhiều thấy đủ tình yêu cô muốn, cô không có dũng khí quay đầu lại.
Diệp Phong vẫn không gọi điện cho cô, cô cảm thấy kì quái, theo lý mà nói là không thể nào, Diệp Phong sao có thể nhìn thấy tin nhắn của cô mà không gọi lại? Trừ phi anh đã ra nước ngoài. Nhưng như vậy cũng không đúng, dù anh có đi, Diệp Phong cũng sẽ từ nơi đó gọi điện cho cô, đối với điểm này, cô tin tưởng không chút nghi ngờ.
Vậy chỉ còn một giả thiết, đó là Diệp Phong không đọc được tin nhắn của cô.
Là vì nguyên nhân gì? Đánh mất di động hay gấp gáp đổi số? Trong đầu cô nhảy ra rất nhiều phỏng đoán, nếu thật là như vậy, cô thật muốn mắng anh một trận. Lần đầu tiên cô cảm giác được mình có chút nhớ đến anh, thế nhưng anh lại biệt vô âm tín.
Mơ hồ, trong lòng cô có chút gì đó không thoải mái, hơn nữa không tự chủ bắt đầu chờ đợi điện thoại của Diệp Phong, theo thời gian trôi đi, cảm giác chờ đợi này bị ép vào đáy lòng, nhưng bởi vì bị giấu đi, cô lại nhiều lần nằm mơ thấy anh, mỗi lần ở trong mộng, anh đều gọi tên cô “Tiểu Tinh” Sau khi tỉnh lại, số lần nhớ tới Diệp Phong hình như đã nhiều hơn trước kia.
Cuộc sống của cô trở về bình thường.
Trải qua một loạt biến động, từ mất đi nhà, vợ chồng ở riêng đến bắt đầu nảy sinh ý niệm ly hôn trong đầu, rồi đến Âu Vũ Thanh lại theo đuổi cô, hiện tại, có vẻ như đã đi vào một giai đoạn tương đối vững vàng.
Cô sắp xếp một số thỏa hiệp với Âu Vũ Thanh, bởi tình yêu mười năm không dễ thay đổi một sớm một chiều.
Cô đáp ứng anh không ra ngoài đi lung tung tìm việc, tiếp tục nhận công việc thực hiện quảng cáo ở công ty Đồng Thị. Thấy cô một lần nữa trở về, cả công ty rất vui mừng. Đồng Nhan nói với cô mấy lần câu “Cảm ơn”, Tiểu An lại càng vui vẻ không ngừng, nói đã có tiền theo đuổi bạn gái, còn ngay tại chỗ vỗ ngực cam đoan, trong vòng ba tháng sẽ dạy cô mấy phần mềm máy tính phổ biến nhất chuyên để thiết kế quảng cáo.
Phần lớn thời gian cô vẫn bắt xe buýt đi làm, chiếc xe Âu Vũ Thanh mua cho cô vài ngày cô mới động vào một lần, chỉ là sợ nếu cứ bỏ không lâu ngày sẽ hứng đầy bụi bặm.
Mấy tuần thoáng cái đã trôi qua, hôm nay cô từ công ty quảng cáo đi ra, thấy trên đường đã có mưa nhỏ. Cơn mưa bụi bàng bạc, hạt nhẹ như tơ, rơi xuống đất không một tiếng động, chỉ làm ướt mặt đường nhựa, thế nhưng không khí lại trở nên lạnh lẽo, cô đứng chờ ở trạm xe buýt, phía sau là vài gốc cây ngô đồng lâu năm vừa cao vừa to, một ngọn gió thổi qua, vài ba chiếc lá úa vàng bay xuống, cô nắm chặt bàn tay đã gần lạnh như băng mới ý thức được mùa đông thật sự đã bắt đầu.
Diệp Phong vẫn không gọi điện thoại tới.
Về đến nhà thấy trên bàn đã bày sẵn đồ ăn. Âu Vũ Thanh hiện tại có thời gian rảnh liền tới ăn cơm tối, không hề e ngại tình cảnh kẹt xe lúc chạng vạng năm sáu giờ, Từ Thục Vân đi đứng đã lưu loát, vì vậy mỗi ngày đều chuẩn bị chu đáo thức ăn đợi con rể đến dùng bữa cùng.
Hạ Tiểu Tinh rửa tay rồi đi vào phòng bếp, thấy mẹ đang xào rau, nói: “Mẹ, mẹ còn làm làm gì, anh ấy không chắc sẽ tới đâu.”
Từ Thục Vân vẻ mặt kiên định: “Vũ Thanh hôm qua không tới nên hôm nay nhất định sẽ qua, con chuẩn bị bát đũa đi.” Cô nhìn mẹ mà không biết làm sao, đành đi lấy bát đũa, vừa mới dọn xong đã thấy nghe thấy tiếng chuông hàng hiên vang lên.
Cô nghe tiếng bước chân anh lên lầu, từng bước một, vẫn như trước vững vàng dứt khoát, chỉ khác là khi đó Âu Vũ Thanh dường như là khí định thần nhàn, mà bây giờ nghe lại có phần vội vàng.
Cô mở cửa.
Âu Vũ Thanh vào vào cửa đã xoa xoa đầu cô, cô nghiêng đầu tránh tay anh: “Anh thôi đi!” Âu Vũ Thanh giãn mày nhìn cô, gương mặt vẫn trầm tĩnh nghiêm nghị, trong mắt lại lộ sự vui vẻ thoải mái.
Ba người ngồi xuống ăn cơm. Trên bàn cơm Âu Vũ Thanh nói với mẹ vợ rằng nhà đã lắp đặt nội thất xong, đang chờ bay bớt mùi, một thời gian ngắn nữa là có thể chuyển vào ở. Từ Thục Vân nghe được rất vui vẻ, bảo anh ăn cá.
Anh gắp một miếng thịt cá, tiếp đó đến rau cải. Hạ Tiểu Tinh thích ăn cá, sau bong bóng cá và đầu cá, thấy trong đĩa còn dư lại nửa cái đuôi liền gắp lên. Âu Vũ Thanh nhìn thấy, đưa đũa qua gắp lấy phần đuôi cá trong bát cô, sau đó chỉ về con cá diếc khác trong mâm, nói: “Em ăn con kia đi, phần đuôi để anh.”
Từ Thục Vân nghe vậy ngẩng đầu: “Vũ Thanh sao lại học được cha con, cũng đặc biệt thích ăn đuôi cá diếc.” Bà vốn đang cười nói, nhưng trong lúc vô ý nhắc đến Hạ Văn Cường, vẻ mặt liền cứng đờ.
Âu Vũ Thanh nâng tay đem một khúc đuôi cá khác cũng gắp vào bát mình, giống như không chú ý tới biểu tình của mẹ vợ: “Cá vốn dựa vào đuôi để cung cấp sức lực di chuyển, thịt đuôi cá là phần ngon nhất, không ít người thích ăn nó.” Nói xong liền cúi đầu đối phó với hai cái đuôi cá kia.
Hạ Tiểu Tinh liếc anh một cái, không nói gì, chỉ gắp đầu cá mà cắn. Khi cô mua thức ăn chưa bao giờ mua cá diếc, bởi vì rất nhiều xương, chỉ khi ăn cùng cha mẹ cô mới ăn cá diếc, nhưng thông thường chỉ ăn đầu cá cùng bong bóng cá, phần đuôi từ trước đến nay là nhiệm vụ của cha.
Âu Vũ Thanh sau đó luôn bận rộn giải quyết hai cái đuôi cá, nhặt ra từng cái từng cái xương, căn bản không ăn đồ ăn khác nữa.
Sau khi ăn xong hai người ra ngoài tản bộ, một tháng nay vẫn luôn như thế.
Lác đác có vài hạt mưa, gần như không cảm giác được, chỉ là lọt trong quầng sáng của ánh đèn đường vàng cam, ngẫu nhiên mới có thể thấy ánh bạc lướt qua. Không khí rất ẩm ướt, thời tiết hôm nay độ ẩm cao.
Trong tiểu khu nhà lầu đông đúc, đường không rộng lắm, xe lại đỗ nhiều, bởi vậy mọi người ở đây toàn ra phố tản bộ. Âu Vũ Thanh dắt tay cô, kéo cô thông thả đi về hướng cửa Bắc để ra ngoài.
Vừa đi Âu Vũ Thanh vừa hỏi cô: “Khi nào em có thể theo anh về nhà? Nhà đã chuẩn bị tốt, hôm nào đưa em đi xem qua.”
Hạ Tiểu Tinh không lên tiếng.
Âu Vũ Thanh đứng lại, kéo lấy cô: “Em định khi nào mới chấm dứt cuộc sống độc thân của anh?”
Hạ Tiểu Tinh ngẩng mặt lên nhìn anh: “Như bây giờ không phải rất tốt sao? Giống như đang hẹn hò yêu đương, chúng ta vừa lúc bù vào những gì còn thiếu.”
Đôi mắt Âu Vũ Thanh nhìn cô thật sâu: “Mỗi ngày lừa anh ra ngoài, dụ anh cùng em ra đường đi dạo, không dám cùng anh đóng cửa trong một phòng, thế này mà coi được sao? Anh là chồng hợp pháp của em, đã cùng em chung giường chung gối ba năm.”
“Anh đang bị ST, cái nhãn còn chưa lấy xuống đâu!” Hạ Tiểu Tinh bỏ tay anh ra, một mình đi thẳng về phía trước. Âu Vũ Thanh đứng im nhìn bóng lưng của cô, vài giây sau sải mấy bước đuổi theo, lại giữ lấy tay cô.
Hai người đều không nói gì, chầm chậm nắm tay bước dọc theo con phố, không khí nhìn như rất hài hòa nhưng bước chân lại không đồng đều. Âu Vũ Thanh gắt gao nắm chặt tay cô, anh biết tuyệt đối không thể buông ra, nhưng anh cũng không biết nên đột phá ở đâu, đây không phải phần mềm máy tính, anh một chút cũng không am hiểu, từ nhỏ đến lớn đều là con gái chủ động thích anh, giờ đây đã yêu vợ mình nhưng anh lại đối với cô bó tay hết cách.
Nhớ tới Hạ Tiểu Tinh mấy tháng trước, anh lại có cảm giác không chân thật, Hạ Tiểu Tinh luôn lấy lòng dỗ dành anh kia thật là Hạ Tiểu Tinh trước mặt sao? Vì cớ gì muộn như vậy anh mới tỉnh ra, đến tột cùng phải làm thế nào anh mới có thể tìm về Hạ Tiểu Tinh kia một lần nữa?
Anh nhớ nhung cô đến thế.
Cho dù anh có muốn phủ nhận cũng không được nữa rồi.
Hai người thong thả đi đến trước cửa siêu thị mini lại bị cô bé bán hoa kia cản đường, đây đã là lần thứ ba trong tháng.
Âu Vũ Thanh một bên lấy ví ra rút một tờ tiền đỏ đưa cho cô bé, một bên nhận lấy hoa hồng hỏi: “Em có nhớ đây là lần thứ mấy bán hoa cho anh không?”
Cô bé kia ngượng ngùng liếc anh một cái: “Anh trai, anh hào phòng nên em mới luôn mời anh, lần sau sẽ không tìm anh nữa.” Nhưng ngay sau đó, cô lại khôi phục bộ dạng bán hàng lão luyện giảo hoạt: “Anh trai, anh đẹp trai quá đi, bạn gái anh cũng thực đẹp.”
Hạ Tiểu Tinh rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Ai cần em nịnh nọt! Lần sau mà em lại đến, chị sẽ gọi nhân viên trật tự đến bắt em, em tin không?!”
Cô gái kia cầm lấy tiền, xoay người bỏ chạy mất hút, Âu Vũ Thanh quay đầu nhìn cô: “Sao mà phải phát hỏa như vậy? Một cô bé bán hoa thôi, nhân viên trật tự có rảnh mà quản nó sao?”
Hạ Tiểu Tinh gắt lên với anh: “Anh là heo à? Hết lần này đến lần khác mắc mưu, hoa này đáng mấy đồng? Anh toàn trả cả trăm, tiền ấy sao không mang đi quyên vào quỹ từ thiện, như thế còn được lưu tên!”
“Công ty Âu Long hàng năm đều quyên.” Âu Vũ Thanh thuận miệng trả lời.
Hạ Tiểu Tinh trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi về phía trước, Âu Vũ Thanh đua tay giữ chặt cô lại: “Hoa!” Liền đem hoa hồng đưa tới trước mặt cô.
Cô túm lấy, vừa dợm bước định đi tiếp, tay lại bị Âu Vũ Thanh nắm lại: “Mấy lần trước em đều im lặng xem anh mua hoa, hôm nay sao tự dưng lại tức giận?”
Cô rút tay ra nhưng không được: “Nếu cô bé ấy lần nào cũng tìm anh, anh định mỗi lần đều mua sao?”
Âu Vũ Thanh cười: “Không đâu, em không phát hiện vẻ mặt vừa rồi của cô bé ấy à, cô ấy cũng sẽ ngại ngùng.”
Hạ Tiểu Tinh liếc anh một cái xem thường: “Sao anh không trả giá? Cô bé ấy đòi một trăm anh cứ thế đưa một trăm!” Diệp Phong khi đó nói, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, mà tình yêu thì không thể trả giá. Âu Vũ Thanh lại là vì cái gì?
Cô nhìn anh.
Âu Vũ Thanh giơ tay lên véo mặt cô, dưới ánh đèn màu cam, đôi mắt anh ánh lên rực rỡ, thanh âm nói ra rất nhẹ: “Em đáng giá, dù cô bé ấy có đòi nhiều hơn anh cũng trả.”
Hạ Tiểu Tinh nhìn anh sửng sốt vài giây, sau đó nói một câu: “Anh chính là kẻ đốt tiền!” Dứt lời giãy khỏi tay anh đi về phía trước, Âu Vũ Thanh duỗi cánh tay dài ra, bắt lấy cổ tay cô kéo trở lại bên mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn một lúc mới tiếp tục theo con đường dành cho người đi bộ tiếp tục bước về phía trước.
Hình như mưa đã dày hơn một chút, ngọn đèn đường đều mang theo sương mù, may mà lá cây ngô đồng rụng chưa nhiều, bọn họ đi dưới tàng cây cũng không biết có mưa. Thời gian trôi qua chậm chạp, tiếng xe tiếng người xung quanh cũng trở nên phảng như xa xôi, một loại tình cảm giữa hai người họ trong lúc đó dần dần nảy sinh, cho đến khi một giọng nói đột ngột cắt đứt bọn họ.
Cách vài mét bên ngoài có người gọi bọn họ: “Anh, ngày thế này còn tản bộ, không sợ mưa à.” Là Âu Lam Lam, bên người cô còn có một người nữa, thực thanh tú, thực điềm đạm nho nhã, cô gái kia hai mắt nhìn Hạ Tiểu Tinh, trên mặt không giấu hết được vẻ ảm đạm cùng mất mát.
Ngô Quyên.
Giống như cô bé bán hoa kia, đây cũng là lần thứ ba trong tháng Hạ Tiểu Tinh trên con đường này gặp lại cô ấy. Lần đầu tiên là mười ngày trước, cô tin đó là ngẫu nhiên, nhưng trong vòng một tuần lại liên tục chạm mặt hai lần, cô biết hẳn không còn là tình cờ.
Âu Vũ Thanh vẫn nắm tay cô, trả lời Âu Lam Lam: “Hai người cũng đi dạo?” Ánh mắt liền hướng qua Ngô Quyên một thoáng.
Ngô Quyên vẫn bất động nhìn anh.
“Em theo Ngô Quyên đi mua đồ trang điểm.” Âu Lam Lam nói xong, hướng Hạ Tiểu Tinh gật đầu coi như chào hỏi.
“À, vậy hai người đi đi, chúng ta đi thôi.” Âu Vũ Thanh hiển nhiên là muốn nhanh chóng thoát khỏi cục diện khó xử này, kéo tay cô tăng tốc độ bước đi.
Lướt qua ba bốn ngọn đèn đường, năm sáu gốc ngô đồng, Âu Lam Lam ở phía sau đuổi theo: “Anh!” Cô kêu.
Hai người quay đầu lại.
Âu Lam Lam đứng trước mắt bọn họ, lướt nhìn về bàn tay hai người đang nắm, do dự một chút mới nói: “Quyên Tử nói có chuyện muốn nói với anh, cô ấy muốn nói chuyện với anh vài phút…” Ánh mắt cô nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, tựa hồ đang đợi cô tỏ thái độ.
Âu Vũ Thanh không nói gì, chỉ giương mắt nhìn về hướng xa.
Dưới ánh đèn đường cách hai chục mét, Ngô Quyên cúi đầu, chân vạch vạch lên mặt đất, bóng lưng đối diện với bọn họ.
Hạ Tiểu Tinh rút tay mình ra, nhìn Âu Vũ Thanh.
Âu Vũ Thanh mím môi đứng nguyên một hồi lâu mới quay sang cô: “Em ở đây chờ anh một lát, vài phút nữa anh về.” Ánh mắt liền nhìn cô chăm chú.
Hạ Tiểu Tinh mặt không chút thay đổi “Ừ” một tiếng.
Âu Vũ Thanh có vẻ như vẫn có chút lo lắng, còn dặn lần nữa: “Vài phút nữa anh quay về, ở yên đây đợi anh.” Nói xong mới sải bước dài đi nhanh về phía Ngô Quyên.
Hạ Tiểu Tinh nhìn thân hình cao to của anh đi ngày một xa, cắn môi.
Âu Lam Lam không rời đi, vẫn đứng trước mặt cô.
“Thực xin lỗi!” Cô xưa nay chưa từng nói xin lỗi với Hạ Tiểu Tinh: “Hai người bọn họ có mấy lời nhất định phải nói cho rõ ràng… Quyên Tử rất cố chấp, chỉ có anh của tôi tự mình nói mới có thể khiến cô ấy thanh tỉnh lại, tôi không phải muốn phá ngang hai người…”
Hạ Tiểu Tinh ngắt lời cô: “Cô không làm gì sai, là tôi chia rẽ bọn họ.”
Âu Lam Lam không nghĩ tới cô lại nói như vậy, hơi sững sờ: “Ý tôi không phải vậy, ít nhất hôm nay tôi không phải có ý này.” Cô ngừng một chút, giống như đang lo nghĩ nên nói thế nào: “Anh của tôi đối với cô dường như rất để tâm, Long Huy cũng nói anh tôi thích cô, trước kia tôi cư xử như thế, mong cô đừng để bụng.”
Hạ Tiểu Tinh ánh mắt nhìn về nơi khác: “Không sao.” Cô thật sự không sao cả, Âu Lam Lam chuyển biến thái độ cũng không có ảnh hưởng gì đối với cô.
Cuộc nói chuyện lâm vào cục diện bế tắc, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Âu Lam Lam một lần nữa khơi đề tài: “Cô đại khái không rõ lắm nguyên nhân thực sự khiến anh của tôi trước kia đáp ứng kết hôn với cô phải không?”
Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn sang, cô nói tiếp: “Thật ra là vì cha tôi.” Cô tự giễu cười nhạt, “Trước kia tôi đối với cô như vậy, theo lý mà nói hẳn là không có tư cách. Mấy công trình của công ty cha tôi khi đó không quay vòng tài chính được, không có ngân hàng cho vay, công trình cũng không tiếp tục thực hiện nổi, phá sản còn dễ nói, vấn đề là thiếu nửa năm tiền lương cho mấy trăm công nhân, đúng lúc lại đụng chạm phải mưa gió từ bên trên, trên báo chí mỗi ngày đều đưa tin ác ý về việc khất nợ tiền lương công nhân. Cha tôi khi đó ngay cả nhà cũng không dám về, mỗi ngày đều trốn đông núp tây, ông nội tôi nhanh chóng trúng gió, chẳng mấy chốc đã nằm bệnh viện, anh tôi lúc này mới đồng ý kết hôn với cô. Nhưng ông nội tôi vẫn bị cha tôi hại chết, thế nên anh tôi đến giờ vẫn không nguyện gọi cha tôi một tiếng chú.”
Hạ Tiểu Tinh nhớ, ngày cô cũng Âu Vũ Thanh kết hôn vì ông anh mất mà phải dời lại mấy tháng.
“Cô nói với tôi chuyện này là muốn nói cho tôi biết cái gì?” Cô hỏi Âu Lam Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.