Chương 49: Vẫy tay từ biệt
Si Mộng Nhân
20/05/2020
Môi của cô mềm mại như trong tưởng tượng của anh.
____________________________
Một tuần không đi làm, khi cô xuất hiện ở trường Đảng mọi người còn tin rằng cô vừa trải qua một cơn bệnh nặng bởi vì cô thật sự ốm đi nhiều, cô cũng không giải thích, ngược lại buổi chiều đi đến công ty quảng cáo, từ Đồng Nhan cho đến Tiểu An, ai cũng hỏi có phải Âu Vũ Thanh đã trở về không, mọi người điều biết chuyện Âu Vũ Thanh dẫn người đi Tứ Xuyên.
Cô gật đầu mỉm cười: “Um, trở về rồi.”
Mọi người còn mừng dùm cô, mừng thay cho công ty Âu Long, Đồng Nhan vỗ trán một cách khoa trương, làm động tác lau mồ hôi và nói: “Con tàu vươn ra biển lớn đã có người lái rồi.” cô mới biết Âu Vũ Thanh lại được lòng nhiều người ở công ty quảng cáo như vậy.
Sáng nay cô lại không gặp anh, Âu Vũ Thanh không đến thăm cô, cả sáng nay anh vội vàng qua công ty, trên đường đi anh gọi điện cho cô nói hôm nay rất bận, sau đó hỏi cô có phải vừa thức dậy không rồi dặn dò cô ăn uống đàng hoàng, giọng Âu Vũ Thanh trong điện thoại rất dịu dàng, êm tai, cô im lặng lắng nghe cuối cùng chỉ “Um.” một tiếng.
Mãi đến lúc cúp điện thoại, Âu Vũ Thanh cũng không nói tối nay có đến gặp cô không?
Tiểu An phân việc cho cô, cô đang bận rộn trước máy tính cắt hình, làm hình nền, ghép hình. Bận rộn có thể khiến con người ta quên đi rất nhiều việc, cũng có thể khiến thời gian trôi qua rất nhanh, gần sắp đến giờ tan làm, điện thoại reng lên, cô giật mình cầm điện thoại lên, là Diệp Phong gọi đến.
Cô ngây ra một lúc thì bắt máy, gọi tên Diệp Phong trước: “Diệp Phong.” Mẹ cũng nói với cô, những ngày cô trốn trong chung cư của Âu Vũ Thanh, Diệp Phong ngày ngày đều đến hỏi bà tình hình của cô, anh vẫn luôn lắng cho cô.
“Tiểu Tinh.” giọng nói Diệp Phong rất nhẹ nhàng: “Em đang đi làm hả?”
Cô “Um.” một tiếng, bây giờ cô không biết nên nói gì với Diệp Phong, dường như Diệp Phong cũng như vậy, cuộc điện thoại bỗng biến thành một màn yên tĩnh, sau đó, cô nghe Diệp Phong nói: “Anh gọi điện cho em là để nói với em một tiếng, anh phải ra sân bay rồi, trước khi đi nói một tiếng tạm biệt với em.
“Anh đi đâu?” cô ngồi thẳng người lên.
“Thượng Hải,.. qua hai ngày thì từ Thượng Hải đi Pháp, lần này anh đưa mẹ đi theo, sau này có thể không về nữa.”
Cô ngây người, qua một lúc, cô mới nói: “Tiền anh em vẫn chưa trả xong, vẫn còn 300 ngàn tệ.”
“Anh cũng không dùng đến số tiền đó, em cũng không cần gấp.”
Cô nói: “Em vẫn chuyển cho số thẻ đó của anh,anh ở nước ngoài vẫn nhận được chứ?”
Diệp Phong trả lời: “Nhận được.”
Cô hỏi: “Máy bay mấy giờ cất cánh?”
“Tám giờ.”
“Vậy bây giờ anh đi rồi à?”
Diệp Phong chỉ nói một chữ: “Um.”
Cô đột nhiên không biết nói gì nữa, Diệp Phong cũng không lên tiếng, sau đó hai người không ai nói gì.
Qua rất lâu cô mới nói: “Diệp Phong, chúc anh thượng lộ bình an.”
Trong điện thoại không có lời đáp.
Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng kế hoạch, đi đến cuối hành lang, ở đó có một cây phát tài lớn trồng trong chậu hoa trắng, thân cây tết lại với nhau giống hình bím tóc, lá xanh mơn mởn to còn to hơn lòng bàn tay, cô đứng trước cây, một tay cầm điện thoại, một tay sờ lên lá cây, gân lá hình lông vũ, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt lá, hết lá này đến lá kia, Diệp Phong bên kia vẫn không nói gì, hai người im lặng một thời gian dài.
Có tiếng thành phố ồn ào, tiếng xe, tiếng người, hình như anh đang ở trên một con đường nhộn nhịp, cô gọi anh một tiếng: “Diệp Phong.”
Diệp Phong vẫn không đáp.
Khóe mắt cô nóng lên, người đàn ông yêu cô nồng nhiệt nhất cuối cùng đã buông tay rồi, đối diện với cô trong điện thoại, anh vẫn không nói ra lời nào, mắt cô dần dần dưng lên một tầng nước, trong mắt cô lại hiện lên hình ảnh của Diệp Phong 8 năm trước, trắng trẻo khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, ánh nắng chiếu qua mặt anh, khi ấy, anh cũng ngốc như cô, cũng cố chấp như cô.
Hai người giống nhau đến vậy, không ai hiểu anh hơn cô, nhưng cô vẫn cứ làm tổn thương anh. cô dường như nghe thấy tiếng khóc thầm của Diệp Phong, cũng dường như nghe Diệp Phong nói: “Tiểu Tinh, anh yêu em.”, cô nói lại với giọng khản đặc: “ Diệp Phong, chúc anh đi đường thuận lợi, giữ gìn sức khỏe cho tốt.” xong cô cúp điện thoại trước.
Thế nhưng cô không biết, vào lúc này Diệp Phong ở rất gần cô, anh đang ở dưới lầu tòa Quỳnh Thiên, nghe điện thoại vang lên tiếng tút tút, anh để điện thoại xuống quay sang nói với người bên cạnh: "Anh chúng ta đi thôi."
Anh họ thấy khóe mắt anh ướt ướt: "Em thật sự không gặp cô ấy lần cuối à."
Diệp Phong ngẩng đầu lên, nhìn lên tầng 18: "Em vẫn gặp được cô ấy theo một cách khác." Anh sao nỡ mãi mãi không gặp cô nữa, ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô nhưng không có được cô, sau khi rời đi, cũng nhìn thấy cô và cũng vẫn không có được cô, thứ thay đổi chỉ là khoảng cách mà thôi, anh vẫn sẽ nhìn thấy được cô, chỉ là Diệp Phong khi đó cách cô mấy vạn dặm mà nói sẽ không rơi nước mắt nữa, mà sẽ mỉm cười.
Hạ Tiểu Tinh lái xe trở về nhà, trên đường đi cô liên tục nhìn đồng hồ điện tử, 5 giờ 20 phút, 5 giờ 30 phút, cách 2 tiếng nữa mới tới 8 giờ, nếu mà giờ ra sân bay thì vẫn dư dả thời gian.
Cô dằn xuống suy nghĩ này, quay trở về nhà.
Mẹ đang rửa rau, thấy cô về thì hỏi: "Vũ Thanh có đến không?" cô đi qua phụ: "Anh ấy vừa về bận nhiều việc chắc là sẽ không đến đâu." Biết rõ lời cô nói là chuyện cô tự hiểu được nhưng cô vẫn thấy mất mát.
Giúp mẹ xong, dòng suy nghĩ của cô lại quay về Diệp Phong, cô nói với chính bản thân mình không được nghĩ về chuyện này nữa, cô mắc gì phải phiền muộn chứ?
"Tiểu Tinh, con ngẩn ra làm gì vậy, mau bưng đồ ăn ra đi." Mẹ la cô, cô mới chợt giật mình rồi bưng đồ ăn ra khỏi nhà bếp, mắt cô không nhịn được nhìn đồng hồ trên tường, 6 giờ 10 phút, nếu không đi, sẽ không kịp nữa.
Diệp Phong sẽ không trở về nữa, còn 1 tiếng 50 phút, máy bay anh đi sẽ cất cánh, cô sẽ không có cơ hội gặp lại người đàn ông yêu cô hơn cả chính sinh mạng mình nữa.
Ngây người một lát cô mới đi vào phòng lấy chìa khóa và túi đi ra cửa.
Mẹ đang dọn chén đũa hỏi với theo: "Tiểu Tinh, ăn cơm đi, đi đâu nữa?"
Cô chạy xuống lầu: "Mẹ, mẹ ăn trước đi."
Mẹ vẫn gọi theo: “Tiểu Tinh,...” cô càng chạy càng nhanh, thoáng chốc đã chạy xuống lầu.
Lái xe trên đường, lúc ra khỏi tiểu khu Thành Ủy, cô gọi điện cho Diệp Phong, Diệp Phong không ngờ rằng còn có thể nghe được điện thoại cô bởi vì vừa nãy, bọn họ gần như đã nói lời tạm biệt cuối cùng rồi, anh gọi tên cô: “Tiểu Tinh,...” giọng hơi khàn, anh vừa tới sân bay.
Hạ Tiểu Tinh cũng không nói nhiều, trực tiếp nói với anh: “Diệp Phong. em đến tiễn anh.”
Diệp Phong sững sờ, khi chợt tỉnh lại, anh hỏi: “Em đến đâu rồi?”
Cô nhìn thời gian trên xe: “Em vừa mới ra khỏi nhà, lái nhanh chút là có thể đuổi kịp, anh đổi vé lên máy tay ở phòng chờ đợi em, đừng vào cửa kiểm tra an ninh.”
Anh bỗng nói nghiêm túc: “Em vừa mới ra khỏi nhà?”
“Đúng vậy.” cô trả lời.
Diệp Phong ở đầu dây bên đó nói: “Tiểu Tinh, em đừng đến, đến không kịp đâu.”
“Em lái nhanh một chút.” cô nói.
Giọng nói Diệp Phong mang theo sự lo sợ: “Tiểu Tinh, em đừng lái nhanh quá.”
Cô vượt lên: “Kỹ năng lái xe của em khá tốt, chắc chắn sẽ đuổi kịp.”
“Tiểu Tinh.” Diệp Phong la lớn: “Em đừng đến.”
Cô cũng la: “Anh đừng ồn ào với em, em phải chuyên tâm lái xe.” nói rồi cô cúp điện thoại, tháo tai nghe xuống.
Ở cửa sảnh chờ sân bay, Diệp Phong cầm điện thoại sững sờ, anh họ đang đẩy hành lý hỏi anh; “Hạ Tiểu Tinh đến tiễn em à.”
Anh gật đầu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Anh họ đưa tay nhìn thời gian: “Nếu cô ấy vừa ra cửa, đi tới đây cũng tầm một tiếng, nhanh hơn cũng 50 phút, em gọi điện lại cho cô ấy, nói đừng đến nữa.”
Anh lắc đầu trong sự lo lắng: “Cô ấy sẽ không nghe đâu, em cũng không gọi cho cô ấy nữa đâu.” Anh không dám gọi điện khi Hạ Tiểu Tinh đang lái xe nhanh, anh vẫn nhớ chính mình làm sao xảy ra tai nạn xe, vừa lái xe, vừa cầm điện thoại muốn gọi điện, anh của lúc đó cũng muốn gọi điện nói với người ở sân bay đợi anh, lúc ngẩng đầu lên muốn tránh xe đang lao đến trước mặt thì đã muộn.
“Vậy làm sao giờ?” anh họ nói: “...Chúng ta vào làm thủ tục trước đi, chắc cô ấy sẽ đuổi kịp.”
Anh máy móc đi theo anh họ, tay không xách hành lý từ từ nắm chặt lại, không ai có thể hiểu được sự sợ hãi của anh lúc này, tim anh cảm thấy hơi đau, cổ họng nghẹn lại, anh nhắm mắt lại trong lòng thét gào.
Thượng đế ơi nếu có tai họa gì hãy giáng xuống Diệp Phong tôi thôi.
Ánh sáng đèn sân bay như ánh sáng ban ngày nhưng anh lại cảm thấy như mình đang sợ hãi trong bóng tối 50 phút, anh họ đã đổi được phiếu lên máy bay rồi đi gửi hành lý sau đó đến chỗ anh, anh ngồi như bức tượng gỗ cho đến khi điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại nghe được âm thanh truyền đến: “Diệp Phong, em đến rồi, anh vào hay chưa?”
Anh sống lại rồi, anh chạy ra cửa.
Anh họ đuổi theo kéo cô lại: “Tiểu Phong, em không được chạy, em đứng đây đợi, anh đi tìm cô ấy.”
Anh vừa muốn thoát khỏi tay anh họ thì nhìn thấy Hạ Tiểu Tinh, cô đang chạy vào sảnh và đang nhìn xung quanh rồi ánh mắt cô chạm vào mắt anh cô liền chạy qua.
Anh họ buông tay anh ra, anh tiến lên ôm lấy cô.
Cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng nhìn không thấy, những người xung quanh, âm thanh thông báo chuyến bay, toàn bộ như cách biệt ở một thế giới khác, chỉ duy có cô vào thời khắc này đang ở trong lòng anh.
Hạ Tiểu Tinh không ngờ anh vừa tiến tới liền ôm cô, nhưng cô không cự tuyệt, sau này sẽ không thế nữa, thực ra cô cũng muốn ôm Diệp Phong lần cuối. Diệp Phong đang run rẩy, mỗi lần ôm cô anh đều run. Mũi cô hơi cay cay, cô không xứng với tình yêu của anh bởi vì cô chưa từng trân trọng anh.
Giọng của cô trở nên khàn hơn: “Diệp Phong, làm nam nữ yêu nhau khổ như vậy, kiếp sau chúng ta làm bạn tốt nhé.”
Diệp Phong nghẹn ngào: “Kiếp sau, anh chỉ muốn làm con trai của em, như vậy em mới không thể không yêu anh.”
Hạ Tiểu Tinh ngây người, nước mắt rơi xuống, cô có gì tốt, khiến anh say mê yêu không dứt như vậy.
Tiếng loa phát thanh lại thông báo hành khách đi Thượng Hải nhanh chóng lên máy bay, phát một lần, rồi lại thêm một lần, lúc thông báo lần thứ ba, anh họ mới đi qua kéo cánh tay Diệp Phong: “Phải đi rồi, sắp không kịp nữa rồi.”
Cánh tay của anh rốt cuộc cũng buông thõng, nhìn Hạ Tiểu Tinh anh nói: “Trở về lái xe chậm thôi, đừng có lái nhanh như lúc đến.” Anh vẫn lo về vấn đề này.
Hạ Tiểu Tinh cười với anh: “Um, biết rồi, đi đường thuận lợi, đến Pháp rồi báo em một tiếng, giữ gìn sức khỏe đừng để mắc mưa.”
Diệp Phong gật đầu: “Em đến nhà rồi thì nhắn tin cho anh, anh xuống máy bay thì xem.” nếu không anh sẽ không yên tâm.
Hạ Tiểu Tinh “Um.” một tiếng lại dặn: “Giữ gìn sức khỏe cho tốt.”
Hai người đều không nói lời tạm biệt.
Anh họ kéo anh đến cửa an ninh, anh vừa đi vừa quay đầu lại, Hạ Tiểu Tinh vẫy tay cười với anh, anh nhìn lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên vùng khỏi tay anh họ, chạy lại trước mặt cô, cúi đầu xuống.
Môi của cô mềm mại như trong tưởng tượng của anh.
Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy anh quay lại, cho rằng anh còn muốn nói gì đó, trong lúc sững sờ, môi Diệp Phong đã rời khỏi môi cô.
Anh mang theo nụ cười quay người lại, một nụ cười vô cùng mãn nguyện, anh không nghĩ cô sẽ lái xe đến tiễn anh, cũng không nghĩ đến có thể ôm cô như vậy, anh không ngờ rằng lần cuối cùng còn có thể hôn cô, thứ tình yêu khiêm nhường cầu mong từng chút một của anh bất ngờ có được những thứ này đã đủ dư dả ôm ấp trong phần đời còn lại rồi.
Anh đi vào cửa kiểm tra an ninh với nụ cười trên môi, lần vẫy tay cuối cùng, anh cười với cô một nụ cười sáng lạn rạng rỡ, anh đã làm được những thứ anh muốn, thứ anh nhận được hơn những gì anh nghĩ, dù cho xa cách mãi mãi, anh cũng thấy đáng giá.
Cô gái rạng rỡ như ánh mặt trời mãi mãi khắc ghi trong lòng anh, ước nguyện duy nhất của anh là từ giờ trở đi cô có thể sống thật hạnh phúc.
Hạ Tiểu Tinh không lái xe về tiểu khu Thành Ủy ngay mà dừng xe trên đường gần sân bay, nhìn thấy chuyến bay 8 giờ cất cánh bay trên bầu trời mới khởi động xe.
Diệp Phong, bảo trọng! Trong lòng cô, chỉ có bốn chữ này.
Trên đường trở về, cô lái xe rất chậm, lúc về tới nhà đã 9 giờ rưỡi hơn, cô gửi tin nhắn cho Diệp Phong biết cô đã về nhà an toàn, sau đó cô đi tắm, lúc ra thì nhìn thấy tin nhắn của Diệp Phong trả lời: “Anh đã đến Thượng Hải rồi, em mau ngủ đi, Tiểu Tinh.”
Dường như bắt đầu từ giờ phút này, bọn họ giống như hai người bạn cũ thật sự.
Cô nằm trên giường, cầm điện thoại nhìn, Âu Vũ Thanh rốt cuộc cũng không gọi điện thoại tới.
Đi làm cả ngày, lại lái xe nhiều, cô thấy thấm mệt, cô tắt điện thoại, nhắm mắt lại rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy, nhìn điện thoại mới thấy một đoạn tin nhắn của Âu Vũ Thanh: Điện thoại em gọi không được, ngày mai anh gọi lại cho em. Thời gian gửi tin nhắn là 11 giờ hôm qua.
Cô nhìn hai dòng tin nhắn này rất lâu, ân nút, xóa tin nhắn đi.
Lúc ăn sáng, cô nói với mẹ tối nay cô không về, cô muốn sang ở nhà mới. Từ Thục Vân mặc dù hối thúc con gái nhanh trở về nhà mình, nhưng lúc biết con gái thật sự rời xa mình vẫn cảm thấy không nỡ, Hạ Tiểu Tinh nhìn ra được điều ấy mới nói với mẹ: “Mẹ con ở hai bên.”
Từ Thục Vân trừng cô một cái: “Còn phải xem Vũ Thanh có chịu không?”
Cô thầm thì một câu: “Anh ấy bận đến nhà cũng không thèm về, lấy đâu lo chuyện con ở nơi nào.”
Từ Thục Vân nói: “Nó sẽ không thường xuyên bận như vậy, không phải một thời gian, ngày nào cũng đến sao?”
Cô không trả lời.
Buổi tối sau khi tan là, cô về nhà mới luôn, lúc đi ngang siêu thị, cô mua dầu, muối, nước tương và giấm ăn. Phòng bếp mới cái gì cũng có nhưng bếp thì chưa được nấu một lần nào.
Lại là nhiều ngày không có người đến, trên sàn phủ một lớp bụi, cô lại phải dọn dẹp trong ngoài một lần nữa, bọc sofa và chăn mền cũng thay cái mới, làm xong cũng gần 8 giờ, bụng cô bắt đầu kêu đói, cô nấu mì ăn, sau đó nằm trên ghế sofa ngủ một giấc.
Tiếng chuông điện thoại gọi cô dậy, là Âu Vũ Thanh.
Cô “Um.” một tiếng.
“Anh vừa họp với bộ phận kỹ thuật xong.” Anh nói.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, gần 10 giờ rồi.
“Anh có qua hay không?” cô lười nói nhiều với anh.
Âu Vũ Thanh im lặng một lúc: “ Đến cũng hơn 11 giờ, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”
“Anh cút về đây cho em.” Cô la lớn: “Hôm nay là thứ năm, theo quy định hợp đồng, anh nhất định phải về nhà.”
Trong micro nhất thời không nghe thấy âm thanh gì, qua một lúc anh mới nói: “Em đang ở đâu?”
Cô vẫn hung dữ nói: “Căn nhà rách anh mua.”
Vài giây sau cô nghe Âu Vũ Thanh nói: “Anh về liền.”
____________________________
Một tuần không đi làm, khi cô xuất hiện ở trường Đảng mọi người còn tin rằng cô vừa trải qua một cơn bệnh nặng bởi vì cô thật sự ốm đi nhiều, cô cũng không giải thích, ngược lại buổi chiều đi đến công ty quảng cáo, từ Đồng Nhan cho đến Tiểu An, ai cũng hỏi có phải Âu Vũ Thanh đã trở về không, mọi người điều biết chuyện Âu Vũ Thanh dẫn người đi Tứ Xuyên.
Cô gật đầu mỉm cười: “Um, trở về rồi.”
Mọi người còn mừng dùm cô, mừng thay cho công ty Âu Long, Đồng Nhan vỗ trán một cách khoa trương, làm động tác lau mồ hôi và nói: “Con tàu vươn ra biển lớn đã có người lái rồi.” cô mới biết Âu Vũ Thanh lại được lòng nhiều người ở công ty quảng cáo như vậy.
Sáng nay cô lại không gặp anh, Âu Vũ Thanh không đến thăm cô, cả sáng nay anh vội vàng qua công ty, trên đường đi anh gọi điện cho cô nói hôm nay rất bận, sau đó hỏi cô có phải vừa thức dậy không rồi dặn dò cô ăn uống đàng hoàng, giọng Âu Vũ Thanh trong điện thoại rất dịu dàng, êm tai, cô im lặng lắng nghe cuối cùng chỉ “Um.” một tiếng.
Mãi đến lúc cúp điện thoại, Âu Vũ Thanh cũng không nói tối nay có đến gặp cô không?
Tiểu An phân việc cho cô, cô đang bận rộn trước máy tính cắt hình, làm hình nền, ghép hình. Bận rộn có thể khiến con người ta quên đi rất nhiều việc, cũng có thể khiến thời gian trôi qua rất nhanh, gần sắp đến giờ tan làm, điện thoại reng lên, cô giật mình cầm điện thoại lên, là Diệp Phong gọi đến.
Cô ngây ra một lúc thì bắt máy, gọi tên Diệp Phong trước: “Diệp Phong.” Mẹ cũng nói với cô, những ngày cô trốn trong chung cư của Âu Vũ Thanh, Diệp Phong ngày ngày đều đến hỏi bà tình hình của cô, anh vẫn luôn lắng cho cô.
“Tiểu Tinh.” giọng nói Diệp Phong rất nhẹ nhàng: “Em đang đi làm hả?”
Cô “Um.” một tiếng, bây giờ cô không biết nên nói gì với Diệp Phong, dường như Diệp Phong cũng như vậy, cuộc điện thoại bỗng biến thành một màn yên tĩnh, sau đó, cô nghe Diệp Phong nói: “Anh gọi điện cho em là để nói với em một tiếng, anh phải ra sân bay rồi, trước khi đi nói một tiếng tạm biệt với em.
“Anh đi đâu?” cô ngồi thẳng người lên.
“Thượng Hải,.. qua hai ngày thì từ Thượng Hải đi Pháp, lần này anh đưa mẹ đi theo, sau này có thể không về nữa.”
Cô ngây người, qua một lúc, cô mới nói: “Tiền anh em vẫn chưa trả xong, vẫn còn 300 ngàn tệ.”
“Anh cũng không dùng đến số tiền đó, em cũng không cần gấp.”
Cô nói: “Em vẫn chuyển cho số thẻ đó của anh,anh ở nước ngoài vẫn nhận được chứ?”
Diệp Phong trả lời: “Nhận được.”
Cô hỏi: “Máy bay mấy giờ cất cánh?”
“Tám giờ.”
“Vậy bây giờ anh đi rồi à?”
Diệp Phong chỉ nói một chữ: “Um.”
Cô đột nhiên không biết nói gì nữa, Diệp Phong cũng không lên tiếng, sau đó hai người không ai nói gì.
Qua rất lâu cô mới nói: “Diệp Phong, chúc anh thượng lộ bình an.”
Trong điện thoại không có lời đáp.
Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng kế hoạch, đi đến cuối hành lang, ở đó có một cây phát tài lớn trồng trong chậu hoa trắng, thân cây tết lại với nhau giống hình bím tóc, lá xanh mơn mởn to còn to hơn lòng bàn tay, cô đứng trước cây, một tay cầm điện thoại, một tay sờ lên lá cây, gân lá hình lông vũ, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt lá, hết lá này đến lá kia, Diệp Phong bên kia vẫn không nói gì, hai người im lặng một thời gian dài.
Có tiếng thành phố ồn ào, tiếng xe, tiếng người, hình như anh đang ở trên một con đường nhộn nhịp, cô gọi anh một tiếng: “Diệp Phong.”
Diệp Phong vẫn không đáp.
Khóe mắt cô nóng lên, người đàn ông yêu cô nồng nhiệt nhất cuối cùng đã buông tay rồi, đối diện với cô trong điện thoại, anh vẫn không nói ra lời nào, mắt cô dần dần dưng lên một tầng nước, trong mắt cô lại hiện lên hình ảnh của Diệp Phong 8 năm trước, trắng trẻo khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, ánh nắng chiếu qua mặt anh, khi ấy, anh cũng ngốc như cô, cũng cố chấp như cô.
Hai người giống nhau đến vậy, không ai hiểu anh hơn cô, nhưng cô vẫn cứ làm tổn thương anh. cô dường như nghe thấy tiếng khóc thầm của Diệp Phong, cũng dường như nghe Diệp Phong nói: “Tiểu Tinh, anh yêu em.”, cô nói lại với giọng khản đặc: “ Diệp Phong, chúc anh đi đường thuận lợi, giữ gìn sức khỏe cho tốt.” xong cô cúp điện thoại trước.
Thế nhưng cô không biết, vào lúc này Diệp Phong ở rất gần cô, anh đang ở dưới lầu tòa Quỳnh Thiên, nghe điện thoại vang lên tiếng tút tút, anh để điện thoại xuống quay sang nói với người bên cạnh: "Anh chúng ta đi thôi."
Anh họ thấy khóe mắt anh ướt ướt: "Em thật sự không gặp cô ấy lần cuối à."
Diệp Phong ngẩng đầu lên, nhìn lên tầng 18: "Em vẫn gặp được cô ấy theo một cách khác." Anh sao nỡ mãi mãi không gặp cô nữa, ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô nhưng không có được cô, sau khi rời đi, cũng nhìn thấy cô và cũng vẫn không có được cô, thứ thay đổi chỉ là khoảng cách mà thôi, anh vẫn sẽ nhìn thấy được cô, chỉ là Diệp Phong khi đó cách cô mấy vạn dặm mà nói sẽ không rơi nước mắt nữa, mà sẽ mỉm cười.
Hạ Tiểu Tinh lái xe trở về nhà, trên đường đi cô liên tục nhìn đồng hồ điện tử, 5 giờ 20 phút, 5 giờ 30 phút, cách 2 tiếng nữa mới tới 8 giờ, nếu mà giờ ra sân bay thì vẫn dư dả thời gian.
Cô dằn xuống suy nghĩ này, quay trở về nhà.
Mẹ đang rửa rau, thấy cô về thì hỏi: "Vũ Thanh có đến không?" cô đi qua phụ: "Anh ấy vừa về bận nhiều việc chắc là sẽ không đến đâu." Biết rõ lời cô nói là chuyện cô tự hiểu được nhưng cô vẫn thấy mất mát.
Giúp mẹ xong, dòng suy nghĩ của cô lại quay về Diệp Phong, cô nói với chính bản thân mình không được nghĩ về chuyện này nữa, cô mắc gì phải phiền muộn chứ?
"Tiểu Tinh, con ngẩn ra làm gì vậy, mau bưng đồ ăn ra đi." Mẹ la cô, cô mới chợt giật mình rồi bưng đồ ăn ra khỏi nhà bếp, mắt cô không nhịn được nhìn đồng hồ trên tường, 6 giờ 10 phút, nếu không đi, sẽ không kịp nữa.
Diệp Phong sẽ không trở về nữa, còn 1 tiếng 50 phút, máy bay anh đi sẽ cất cánh, cô sẽ không có cơ hội gặp lại người đàn ông yêu cô hơn cả chính sinh mạng mình nữa.
Ngây người một lát cô mới đi vào phòng lấy chìa khóa và túi đi ra cửa.
Mẹ đang dọn chén đũa hỏi với theo: "Tiểu Tinh, ăn cơm đi, đi đâu nữa?"
Cô chạy xuống lầu: "Mẹ, mẹ ăn trước đi."
Mẹ vẫn gọi theo: “Tiểu Tinh,...” cô càng chạy càng nhanh, thoáng chốc đã chạy xuống lầu.
Lái xe trên đường, lúc ra khỏi tiểu khu Thành Ủy, cô gọi điện cho Diệp Phong, Diệp Phong không ngờ rằng còn có thể nghe được điện thoại cô bởi vì vừa nãy, bọn họ gần như đã nói lời tạm biệt cuối cùng rồi, anh gọi tên cô: “Tiểu Tinh,...” giọng hơi khàn, anh vừa tới sân bay.
Hạ Tiểu Tinh cũng không nói nhiều, trực tiếp nói với anh: “Diệp Phong. em đến tiễn anh.”
Diệp Phong sững sờ, khi chợt tỉnh lại, anh hỏi: “Em đến đâu rồi?”
Cô nhìn thời gian trên xe: “Em vừa mới ra khỏi nhà, lái nhanh chút là có thể đuổi kịp, anh đổi vé lên máy tay ở phòng chờ đợi em, đừng vào cửa kiểm tra an ninh.”
Anh bỗng nói nghiêm túc: “Em vừa mới ra khỏi nhà?”
“Đúng vậy.” cô trả lời.
Diệp Phong ở đầu dây bên đó nói: “Tiểu Tinh, em đừng đến, đến không kịp đâu.”
“Em lái nhanh một chút.” cô nói.
Giọng nói Diệp Phong mang theo sự lo sợ: “Tiểu Tinh, em đừng lái nhanh quá.”
Cô vượt lên: “Kỹ năng lái xe của em khá tốt, chắc chắn sẽ đuổi kịp.”
“Tiểu Tinh.” Diệp Phong la lớn: “Em đừng đến.”
Cô cũng la: “Anh đừng ồn ào với em, em phải chuyên tâm lái xe.” nói rồi cô cúp điện thoại, tháo tai nghe xuống.
Ở cửa sảnh chờ sân bay, Diệp Phong cầm điện thoại sững sờ, anh họ đang đẩy hành lý hỏi anh; “Hạ Tiểu Tinh đến tiễn em à.”
Anh gật đầu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Anh họ đưa tay nhìn thời gian: “Nếu cô ấy vừa ra cửa, đi tới đây cũng tầm một tiếng, nhanh hơn cũng 50 phút, em gọi điện lại cho cô ấy, nói đừng đến nữa.”
Anh lắc đầu trong sự lo lắng: “Cô ấy sẽ không nghe đâu, em cũng không gọi cho cô ấy nữa đâu.” Anh không dám gọi điện khi Hạ Tiểu Tinh đang lái xe nhanh, anh vẫn nhớ chính mình làm sao xảy ra tai nạn xe, vừa lái xe, vừa cầm điện thoại muốn gọi điện, anh của lúc đó cũng muốn gọi điện nói với người ở sân bay đợi anh, lúc ngẩng đầu lên muốn tránh xe đang lao đến trước mặt thì đã muộn.
“Vậy làm sao giờ?” anh họ nói: “...Chúng ta vào làm thủ tục trước đi, chắc cô ấy sẽ đuổi kịp.”
Anh máy móc đi theo anh họ, tay không xách hành lý từ từ nắm chặt lại, không ai có thể hiểu được sự sợ hãi của anh lúc này, tim anh cảm thấy hơi đau, cổ họng nghẹn lại, anh nhắm mắt lại trong lòng thét gào.
Thượng đế ơi nếu có tai họa gì hãy giáng xuống Diệp Phong tôi thôi.
Ánh sáng đèn sân bay như ánh sáng ban ngày nhưng anh lại cảm thấy như mình đang sợ hãi trong bóng tối 50 phút, anh họ đã đổi được phiếu lên máy bay rồi đi gửi hành lý sau đó đến chỗ anh, anh ngồi như bức tượng gỗ cho đến khi điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại nghe được âm thanh truyền đến: “Diệp Phong, em đến rồi, anh vào hay chưa?”
Anh sống lại rồi, anh chạy ra cửa.
Anh họ đuổi theo kéo cô lại: “Tiểu Phong, em không được chạy, em đứng đây đợi, anh đi tìm cô ấy.”
Anh vừa muốn thoát khỏi tay anh họ thì nhìn thấy Hạ Tiểu Tinh, cô đang chạy vào sảnh và đang nhìn xung quanh rồi ánh mắt cô chạm vào mắt anh cô liền chạy qua.
Anh họ buông tay anh ra, anh tiến lên ôm lấy cô.
Cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng nhìn không thấy, những người xung quanh, âm thanh thông báo chuyến bay, toàn bộ như cách biệt ở một thế giới khác, chỉ duy có cô vào thời khắc này đang ở trong lòng anh.
Hạ Tiểu Tinh không ngờ anh vừa tiến tới liền ôm cô, nhưng cô không cự tuyệt, sau này sẽ không thế nữa, thực ra cô cũng muốn ôm Diệp Phong lần cuối. Diệp Phong đang run rẩy, mỗi lần ôm cô anh đều run. Mũi cô hơi cay cay, cô không xứng với tình yêu của anh bởi vì cô chưa từng trân trọng anh.
Giọng của cô trở nên khàn hơn: “Diệp Phong, làm nam nữ yêu nhau khổ như vậy, kiếp sau chúng ta làm bạn tốt nhé.”
Diệp Phong nghẹn ngào: “Kiếp sau, anh chỉ muốn làm con trai của em, như vậy em mới không thể không yêu anh.”
Hạ Tiểu Tinh ngây người, nước mắt rơi xuống, cô có gì tốt, khiến anh say mê yêu không dứt như vậy.
Tiếng loa phát thanh lại thông báo hành khách đi Thượng Hải nhanh chóng lên máy bay, phát một lần, rồi lại thêm một lần, lúc thông báo lần thứ ba, anh họ mới đi qua kéo cánh tay Diệp Phong: “Phải đi rồi, sắp không kịp nữa rồi.”
Cánh tay của anh rốt cuộc cũng buông thõng, nhìn Hạ Tiểu Tinh anh nói: “Trở về lái xe chậm thôi, đừng có lái nhanh như lúc đến.” Anh vẫn lo về vấn đề này.
Hạ Tiểu Tinh cười với anh: “Um, biết rồi, đi đường thuận lợi, đến Pháp rồi báo em một tiếng, giữ gìn sức khỏe đừng để mắc mưa.”
Diệp Phong gật đầu: “Em đến nhà rồi thì nhắn tin cho anh, anh xuống máy bay thì xem.” nếu không anh sẽ không yên tâm.
Hạ Tiểu Tinh “Um.” một tiếng lại dặn: “Giữ gìn sức khỏe cho tốt.”
Hai người đều không nói lời tạm biệt.
Anh họ kéo anh đến cửa an ninh, anh vừa đi vừa quay đầu lại, Hạ Tiểu Tinh vẫy tay cười với anh, anh nhìn lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên vùng khỏi tay anh họ, chạy lại trước mặt cô, cúi đầu xuống.
Môi của cô mềm mại như trong tưởng tượng của anh.
Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy anh quay lại, cho rằng anh còn muốn nói gì đó, trong lúc sững sờ, môi Diệp Phong đã rời khỏi môi cô.
Anh mang theo nụ cười quay người lại, một nụ cười vô cùng mãn nguyện, anh không nghĩ cô sẽ lái xe đến tiễn anh, cũng không nghĩ đến có thể ôm cô như vậy, anh không ngờ rằng lần cuối cùng còn có thể hôn cô, thứ tình yêu khiêm nhường cầu mong từng chút một của anh bất ngờ có được những thứ này đã đủ dư dả ôm ấp trong phần đời còn lại rồi.
Anh đi vào cửa kiểm tra an ninh với nụ cười trên môi, lần vẫy tay cuối cùng, anh cười với cô một nụ cười sáng lạn rạng rỡ, anh đã làm được những thứ anh muốn, thứ anh nhận được hơn những gì anh nghĩ, dù cho xa cách mãi mãi, anh cũng thấy đáng giá.
Cô gái rạng rỡ như ánh mặt trời mãi mãi khắc ghi trong lòng anh, ước nguyện duy nhất của anh là từ giờ trở đi cô có thể sống thật hạnh phúc.
Hạ Tiểu Tinh không lái xe về tiểu khu Thành Ủy ngay mà dừng xe trên đường gần sân bay, nhìn thấy chuyến bay 8 giờ cất cánh bay trên bầu trời mới khởi động xe.
Diệp Phong, bảo trọng! Trong lòng cô, chỉ có bốn chữ này.
Trên đường trở về, cô lái xe rất chậm, lúc về tới nhà đã 9 giờ rưỡi hơn, cô gửi tin nhắn cho Diệp Phong biết cô đã về nhà an toàn, sau đó cô đi tắm, lúc ra thì nhìn thấy tin nhắn của Diệp Phong trả lời: “Anh đã đến Thượng Hải rồi, em mau ngủ đi, Tiểu Tinh.”
Dường như bắt đầu từ giờ phút này, bọn họ giống như hai người bạn cũ thật sự.
Cô nằm trên giường, cầm điện thoại nhìn, Âu Vũ Thanh rốt cuộc cũng không gọi điện thoại tới.
Đi làm cả ngày, lại lái xe nhiều, cô thấy thấm mệt, cô tắt điện thoại, nhắm mắt lại rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy, nhìn điện thoại mới thấy một đoạn tin nhắn của Âu Vũ Thanh: Điện thoại em gọi không được, ngày mai anh gọi lại cho em. Thời gian gửi tin nhắn là 11 giờ hôm qua.
Cô nhìn hai dòng tin nhắn này rất lâu, ân nút, xóa tin nhắn đi.
Lúc ăn sáng, cô nói với mẹ tối nay cô không về, cô muốn sang ở nhà mới. Từ Thục Vân mặc dù hối thúc con gái nhanh trở về nhà mình, nhưng lúc biết con gái thật sự rời xa mình vẫn cảm thấy không nỡ, Hạ Tiểu Tinh nhìn ra được điều ấy mới nói với mẹ: “Mẹ con ở hai bên.”
Từ Thục Vân trừng cô một cái: “Còn phải xem Vũ Thanh có chịu không?”
Cô thầm thì một câu: “Anh ấy bận đến nhà cũng không thèm về, lấy đâu lo chuyện con ở nơi nào.”
Từ Thục Vân nói: “Nó sẽ không thường xuyên bận như vậy, không phải một thời gian, ngày nào cũng đến sao?”
Cô không trả lời.
Buổi tối sau khi tan là, cô về nhà mới luôn, lúc đi ngang siêu thị, cô mua dầu, muối, nước tương và giấm ăn. Phòng bếp mới cái gì cũng có nhưng bếp thì chưa được nấu một lần nào.
Lại là nhiều ngày không có người đến, trên sàn phủ một lớp bụi, cô lại phải dọn dẹp trong ngoài một lần nữa, bọc sofa và chăn mền cũng thay cái mới, làm xong cũng gần 8 giờ, bụng cô bắt đầu kêu đói, cô nấu mì ăn, sau đó nằm trên ghế sofa ngủ một giấc.
Tiếng chuông điện thoại gọi cô dậy, là Âu Vũ Thanh.
Cô “Um.” một tiếng.
“Anh vừa họp với bộ phận kỹ thuật xong.” Anh nói.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, gần 10 giờ rồi.
“Anh có qua hay không?” cô lười nói nhiều với anh.
Âu Vũ Thanh im lặng một lúc: “ Đến cũng hơn 11 giờ, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”
“Anh cút về đây cho em.” Cô la lớn: “Hôm nay là thứ năm, theo quy định hợp đồng, anh nhất định phải về nhà.”
Trong micro nhất thời không nghe thấy âm thanh gì, qua một lúc anh mới nói: “Em đang ở đâu?”
Cô vẫn hung dữ nói: “Căn nhà rách anh mua.”
Vài giây sau cô nghe Âu Vũ Thanh nói: “Anh về liền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.