Chương 1
Tiểu Trần
17/07/2023
1.
Nghỉ lễ tết Nguyên Đán, bạn học cấp ba đã tốt nghiệp nhiều năm tổ chức họp lớp, mời tôi tham gia, đứng trước hàng vạn câu hỏi từ các bác, các dì về sự nghiệp, tình yêu… của mình, tôi quyết định nhân cơ hội này trốn ra khỏi nhà.
Buổi họp lớp diễn ra suôn sẻ, chúng tôi rủ nhau chơi nói thật hay mạo hiểm, tôi đã có một đêm yên lành, bình an vô sự, cho đến khi trò chơi chuẩn bị kết thúc, tôi thua.
Nhìn những trường hợp các bạn bị bóc sạch bí mật, đến quần l ó t cũng chẳng còn, tôi đánh liều, chọn mạo hiểm.
Bạn học: "Gọi điện thoại cho tin nhắn ghim trên Wechat nói, chồng ơi, em nhớ anh."
Nhưng mà, người đầu tiên tôi ghim trên Wechat là sếp!!! Dù sao sếp cũng là người trực tiếp trả lương cho tôi, vì vậy tôi ghim liên hệ của sếp ở đầu Wechat, để không bỏ sót bất cứ thông tin công việc quan trọng nào.
Tôi có chút do dự: "Nhưng đây là tài khoản của sếp công ty tớ......"
Bạn học: "Đã kết hôn chưa?"
Tôi lắc đầu.
Bạn học: "Vậy liền gọi đi!"
Tôi cắn răng, kiên trì gọi qua, trong lòng thầm mong anh ta tuyệt đối đừng trả lời.
Nhưng mà không đến ba giây, đầu dây bên kia liền truyền đến âm thanh trầm thấp, gợi cảm của Chu Dịch.
"Có chuyện gì không?"
Tôi, dưới ánh mắt mong chờ, hóng hớt của mọi người, nghiến răng nói: "Chồng ơi, em nhớ anh."
Đầu dây bên kia ngừng lại, im lặng, tôi chưa kịp cúp máy thì anh ấy nói: "Uhm.. anh cũng nhớ em."
Thấy mọi người bịt miệng, im lặng, ngạc nhiên nhìn mình, tôi vội vàng cúp điện thoại.
"Tớ chưa có kết hôn, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu!!."
Bạn học khoát khoát tay, "Chúng tớ hiểu, đều hiểu, chuyện tình văn phòng lãng mạn, nên muốn khiêm tốn một chút!"
Tôi mệt mỏi che mặt lại.
Không, mọi người đều không hiểu.
Tôi chỉ có thể mừng thầm trong lòng, may mắn thay mấy ngày nay không phải đi làm, nếu không, thực sự tôi không dám đối mặt với Chu Dịch mất huhu.
Nhưng Chu Dịch nói nhớ tôi, tám phần là do uống say, biết đâu ngày mai anh ta sẽ quên chuyện này.
Ngày hôm sau, tôi liền đem chuyện này quên sạch.
2.
Sáng mùng Hai Tết, tôi cách cánh cửa vẫn còn nghe được tiếng cha tôi cười, ngay sau đó tôi liền nghe tiếng gõ cửa phòng mình, mẹ tôi dịu dàng gọi: "Nguyên Nguyên, mau rời giường thôi con."
Tôi đang định thắc mắc sao hôm nay mẹ tôi lại có tâm trạng tốt như vậy, thì mẹ lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Ngay sau đó, bà ấy liền nói: "Bạn trai của con đang ở đây, con mau ra đón tiếp người ta."
Tôi giật mình, từ trên giường nhảy dựng lên, chạy vội ra mở cửa.
"Bạn trai nào cơ ạ? Ai có bạn trai hả mẹ?"
Mẹ tôi cười đến mức nếp nhăn nơi khoé mắt đều hiện rõ.
"Đương nhiên là bạn trai của con, đứa nhỏ này thật là, có bạn trai ưu tú như vậy sao phải giấu diếm, đáng ra nên sớm một chút mang về nhà giới thiệu với chúng ta."
Tôi nhìn phía sau mẹ, thấy bóng lưng một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vai rộng eo hẹp, mạnh mẽ, dáng ngồi thẳng tắp.
Ah đây sẽ không phải lừa đảo chứ? Hay là bên đa cấp dụ dỗ, bán bảo hiểm?
Tôi đem mẹ kéo vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi hỏi: "Mẹ, người kia không có tìm hai người xin tiền không?"
Mẹ tôi đập tôi một cái, "Này, con nói cái gì vậy? Người ta còn mang quà cáp đến chúc tết, làm sao lại thành đa cấp rồi!"
Tôi xấu hổ che mặt, "Thế nhưng mẹ ơi, con chưa có bạn trai mà."
Mẹ tôi sửng sốt một chút, "Bạn trai cũ cũng được tính, thằng bé đều đã đến nhà mình rồi, các con có thể nối lại tình xưa, thằng bé còn đẹp trai, tuấn tú như vậy, mẹ vừa lì xì cho cậu ta phong bao năm trăm tệ!"
"Dạ?" Tôi không khỏi kinh hãi, "Mẹ, vậy sao mẹ chỉ cho con có một trăm tệ, con có phải con ruột của mẹ không T^T?"
Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi, "Không phải, con chỉ là hàng tặng kèm miễn phí, sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như con cơ chứ. Quên đi, nếu không phải bạn trai của con, vậy chắc cậu ta vào nhầm nhà rồi, để mẹ ra bảo thằng bé, tránh nhìn thấy mà bực cả mình."
Tôi ngăn mẹ lại, "Không được, con phải đem hồng bao lấy về, không thể chịu thua lỗ như vậy được."
"Con thật là, vừa sang năm mới, con đừng đem xui xẻo đến cho người khác."
Mẹ tôi muốn tóm lấy tôi, nhưng tôi linh hoạt né được, tôi chạy vọt tới phòng khách, đối diện người kia mở miệng chính là một câu: "Chú, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát...... tài......"
Tôi nhìn ông chủ trước mặt, đem những lời chưa kịp nói nghẹn trở về.
Nghỉ lễ tết Nguyên Đán, bạn học cấp ba đã tốt nghiệp nhiều năm tổ chức họp lớp, mời tôi tham gia, đứng trước hàng vạn câu hỏi từ các bác, các dì về sự nghiệp, tình yêu… của mình, tôi quyết định nhân cơ hội này trốn ra khỏi nhà.
Buổi họp lớp diễn ra suôn sẻ, chúng tôi rủ nhau chơi nói thật hay mạo hiểm, tôi đã có một đêm yên lành, bình an vô sự, cho đến khi trò chơi chuẩn bị kết thúc, tôi thua.
Nhìn những trường hợp các bạn bị bóc sạch bí mật, đến quần l ó t cũng chẳng còn, tôi đánh liều, chọn mạo hiểm.
Bạn học: "Gọi điện thoại cho tin nhắn ghim trên Wechat nói, chồng ơi, em nhớ anh."
Nhưng mà, người đầu tiên tôi ghim trên Wechat là sếp!!! Dù sao sếp cũng là người trực tiếp trả lương cho tôi, vì vậy tôi ghim liên hệ của sếp ở đầu Wechat, để không bỏ sót bất cứ thông tin công việc quan trọng nào.
Tôi có chút do dự: "Nhưng đây là tài khoản của sếp công ty tớ......"
Bạn học: "Đã kết hôn chưa?"
Tôi lắc đầu.
Bạn học: "Vậy liền gọi đi!"
Tôi cắn răng, kiên trì gọi qua, trong lòng thầm mong anh ta tuyệt đối đừng trả lời.
Nhưng mà không đến ba giây, đầu dây bên kia liền truyền đến âm thanh trầm thấp, gợi cảm của Chu Dịch.
"Có chuyện gì không?"
Tôi, dưới ánh mắt mong chờ, hóng hớt của mọi người, nghiến răng nói: "Chồng ơi, em nhớ anh."
Đầu dây bên kia ngừng lại, im lặng, tôi chưa kịp cúp máy thì anh ấy nói: "Uhm.. anh cũng nhớ em."
Thấy mọi người bịt miệng, im lặng, ngạc nhiên nhìn mình, tôi vội vàng cúp điện thoại.
"Tớ chưa có kết hôn, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu!!."
Bạn học khoát khoát tay, "Chúng tớ hiểu, đều hiểu, chuyện tình văn phòng lãng mạn, nên muốn khiêm tốn một chút!"
Tôi mệt mỏi che mặt lại.
Không, mọi người đều không hiểu.
Tôi chỉ có thể mừng thầm trong lòng, may mắn thay mấy ngày nay không phải đi làm, nếu không, thực sự tôi không dám đối mặt với Chu Dịch mất huhu.
Nhưng Chu Dịch nói nhớ tôi, tám phần là do uống say, biết đâu ngày mai anh ta sẽ quên chuyện này.
Ngày hôm sau, tôi liền đem chuyện này quên sạch.
2.
Sáng mùng Hai Tết, tôi cách cánh cửa vẫn còn nghe được tiếng cha tôi cười, ngay sau đó tôi liền nghe tiếng gõ cửa phòng mình, mẹ tôi dịu dàng gọi: "Nguyên Nguyên, mau rời giường thôi con."
Tôi đang định thắc mắc sao hôm nay mẹ tôi lại có tâm trạng tốt như vậy, thì mẹ lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Ngay sau đó, bà ấy liền nói: "Bạn trai của con đang ở đây, con mau ra đón tiếp người ta."
Tôi giật mình, từ trên giường nhảy dựng lên, chạy vội ra mở cửa.
"Bạn trai nào cơ ạ? Ai có bạn trai hả mẹ?"
Mẹ tôi cười đến mức nếp nhăn nơi khoé mắt đều hiện rõ.
"Đương nhiên là bạn trai của con, đứa nhỏ này thật là, có bạn trai ưu tú như vậy sao phải giấu diếm, đáng ra nên sớm một chút mang về nhà giới thiệu với chúng ta."
Tôi nhìn phía sau mẹ, thấy bóng lưng một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vai rộng eo hẹp, mạnh mẽ, dáng ngồi thẳng tắp.
Ah đây sẽ không phải lừa đảo chứ? Hay là bên đa cấp dụ dỗ, bán bảo hiểm?
Tôi đem mẹ kéo vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi hỏi: "Mẹ, người kia không có tìm hai người xin tiền không?"
Mẹ tôi đập tôi một cái, "Này, con nói cái gì vậy? Người ta còn mang quà cáp đến chúc tết, làm sao lại thành đa cấp rồi!"
Tôi xấu hổ che mặt, "Thế nhưng mẹ ơi, con chưa có bạn trai mà."
Mẹ tôi sửng sốt một chút, "Bạn trai cũ cũng được tính, thằng bé đều đã đến nhà mình rồi, các con có thể nối lại tình xưa, thằng bé còn đẹp trai, tuấn tú như vậy, mẹ vừa lì xì cho cậu ta phong bao năm trăm tệ!"
"Dạ?" Tôi không khỏi kinh hãi, "Mẹ, vậy sao mẹ chỉ cho con có một trăm tệ, con có phải con ruột của mẹ không T^T?"
Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi, "Không phải, con chỉ là hàng tặng kèm miễn phí, sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như con cơ chứ. Quên đi, nếu không phải bạn trai của con, vậy chắc cậu ta vào nhầm nhà rồi, để mẹ ra bảo thằng bé, tránh nhìn thấy mà bực cả mình."
Tôi ngăn mẹ lại, "Không được, con phải đem hồng bao lấy về, không thể chịu thua lỗ như vậy được."
"Con thật là, vừa sang năm mới, con đừng đem xui xẻo đến cho người khác."
Mẹ tôi muốn tóm lấy tôi, nhưng tôi linh hoạt né được, tôi chạy vọt tới phòng khách, đối diện người kia mở miệng chính là một câu: "Chú, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát...... tài......"
Tôi nhìn ông chủ trước mặt, đem những lời chưa kịp nói nghẹn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.