Chương 15: Ngoại truyện 1
Tiểu Trần
17/07/2023
1.
"Nguyên Nguyên dậy đi, đến giờ vào lớp rồi."
Tôi nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng mở mắt, hình như vừa nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua, để lại một mùi nước hoa và mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí.
Đầu óc tôi bị mùi thuốc lá làm cho tỉnh táo, nhìn một vòng xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một lớp học, ngồi bên cạnh tôi là Nguyệt Nguyệt, hơn nữa còn là một Nguyệt Nguyệt non nớt hơn.
Tôi đang nằm mơ ư?
Tôi nhéo tay mình. Ahh ~ Đau quá!
Có vẻ như tôi đã trở về quá khứ, về năm lớp 11.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
" Con trai mà xịt nước hoa nồng nặc như vậy, đúng là đỏm dáng."
Tôi nghiêng đầu nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đang cầm một tờ giấy nháp, phe phẩy với vẻ mặt chán ghét.
" Cậu nói gì cơ? Đây là hương vị đàn ông, đồ thiếu hiểu biết!?"
Tôi quay đầu nhìn lại. Hóa ra là bạn học Chu Dịch tóc vàng. Khi thấy tôi quay lại nhìn, tai anh đỏ bừng, mắt láo liên.
Chu Dịch như một con hổ giấy đang phô trương thanh thế, lúng túng đứng lên, chỉ vào tôi: " Cậu ở giữa, cậu phân xử đi, có phải bạn cũng bàn của cậu vừa nói xấu tớ không?"
Tôi khéo léo khuyên nhủ: "Tớ cảm thấy, ở tuổi của tụi mình, không cần quan tâm đến vẻ bề ngoài thế đâu."
Chu Dịch dựa vào tường, nhìn cà lơ phất phơ "Cậu không thích à?"
Tôi sờ lên mũi, không nói lời nào.
Nhạc Nguyệt không khách khí nói: "Hun chết người, ai thích?"
Cô ấy khiêu khích liếc anh, lấy khẩu trang trong ngăn bàn đeo lên, cũng giục tôi nhanh chóng đeo lên.
Tôi sờ vào túi của mình, đúng là có một chiếc khẩu trang thật.
Tôi nhớ lại, hình như đời trước cũng có chuyện này, nhưng tôi khi đó không dám quay đầu lại, Chu Dịch cũng không nói chuyện với tôi.
Nhưng tôi nhớ rằng Chu Dịch chỉ xịt nước hoa vài ngày, sau đó đột nhiên không xịt nữa.
Thấy tôi lấy khẩu trang ra, Chu Dịch tức giận kéo ghế ngồi xuống, sau đó vùi đầu lên bàn, khắp người toát lên sự không vui, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên dời ghế, dựa lưng vào tường.
Tôi vụng trộm quay đầu, nhìn thấy anh nhíu mày, gương mặt dữ dằn, nhưng trong ánh mắt lại mang theo mấy phần ủy khuất cũng như hối hận.
2.
"Cậu nhìn gì?" Chu Dịch trừng mắt nhìn tôi, thẹn quá hóa giận.
Nhìn lén bị phát hiện, tôi chột dạ quay lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nguyệt Nguyệt nghe tiếng, quay đầu lại, khinh bỉ nói: "Ai thèm nhìn cậu? Đằng sau nhiều người như vậy, sao cứ nhất thiết phải là cậu? Đúng là đồ ảo tưởng."
Tôi vội vàng kéo áo Nguyệt Nguyệt, ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.
Tôi đến bây giờ vẫn chưa hiểu được, Nguyệt Nguyệt và Chu Dịch kết thù với nhau từ bao giờ?
Đằng sau đột nhiên lại có động tĩnh, tôi còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã thấy Chu Dịch giận đùng đùng bước ra khỏi lớp.
"Lại trốn học, thật vô dụng."
Nguyệt Nguyệt quay sang nhìn tôi, "Nguyên Nguyên, không được bắt chước cậu ta. Nếu không... tớ đánh gãy chân cậu."
Tôi cảm thấy bất lực "Nguyệt Nguyệt, cậu giống như mẹ tớ vậy."
Tôi hơi chần chờ, tò mò hỏi: "Nguyệt Nguyệt, vì sao cậu và hắn ghét nhau như vậy?"
Nhạc Nguyệt im lặng một lúc, nhỏ giọng trả lời: "Mẹ tớ lúc trước cũng bị bạn học ăn chơi lừa gạt mới sinh ra tớ, vì điều này mà bà ấy thậm chí còn không được tham dự kì thi đại học."
" Xin lỗi."
Tôi chỉ biết mẹ Nguyệt Nguyệt đã kết hôn lần thứ hai, cũng không hiểu rõ cuộc sống trước kia của bà ấy.
Nhạc Nguyệt nắm chặt tay của tôi, "Nguyên Nguyên, chúng ta không được nuông thả, lầm lỡ ở tuổi này."
Tôi ra hiệu cho cô ấy tiến lên, mười phần trẻ trâu kêu gào: "Tớ biết, mục tiêu của chúng ta là giải cứu thế giới."
Nguyệt Nguyệt cười thành tiếng, quét sạch sự nặng nề trước đó.
"Được, tớ không cùng cậu nói chuyện nữa, giáo viên sắp vào rồi."
......
Lớp bên cạnh, có bạn học sang tìm Chu Dịch "Anh Dịch, hôm qua buổi sáng anh chạy đi đâu? Có phải anh lén lút sau lưng bọn em ra quán net chơi game không?"
"Liên quan quái gì tới mày."
Tôi nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt không hài lòng.
Chu Dịch giả vờ vô tình liếc tôi, có chút cáu kỉnh vuốt tóc, cao giọng nói: "Tao không đi quán net, tao về nhà đi tắm."
Đi tắm? Tôi chợt nhận ra, bảo sao tôi không còn ngửi thấy mùi hương kì lạ nào nữa.
Chu Dịch bắt đầu đuổi người "Mày mau đi đi, đừng chơi game cả ngày, tao cũng không phải là người nghiện game."
"Này, anh Dịch...... Đừng đá, em đi ngay đây"
3.
Một lát sau, Chu Dịch cứ đi tới đi lui trước mặt tôi, thỉnh thoảng còn len lén nhìn tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn được, hỏi: "Chu Dịch, câụ đang làm gì vậy?"
Chu Dịch ấp a ấp úng: "Cậu...... Thật ra tớ cũng rất thích học tập."
Tôi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, đáp qua loa, chiếu lệ.
"Ồ."
"Cậu thích kiểu bạn trai như nào?"
Tôi nghe ra cậu ta cố tình nhấn trọng âm vào”bạn trai”.
Thì ra sớm như vậy, anh ấy đã hiểu lầm xu hướng tính dục của tôi?
Tôi nhìn mặt Chu Dịch đang tràn đầy căng thẳng, đột nhiên muốn trêu chọc, cố ý nói: “ Thật ra tớ thích mấy bạn dễ thương, học giỏi......"
Sắc mặt Chu Dịch thay đổi liên tục như bảng màu, cuối cùng không biết anh ấy nghĩ đến cái gì, lại thở phào nhẹ nhõm.
"Không nghĩ yêu cầu của cậu còn rất cao, tớ tưởng cậu thích mấy bạn nữ...không bạn trai mạnh mẽ, hùng hổ như Nhạc Nguyệt."
Tôi cúi đầu nín cười.
"Một học sinh mà suốt ngày trốn học, đi bar, đánh nhau, dám nói ai hùng hổ cơ?"
Không biết từ lúc nào, Nhạc Nguyệt đã bước vào lớp học, vẻ mặt lạnh lùng.
Chu Dịch nhìn tôi, cuống quít giải thích: "Tớ không có, cậu ta vu khống tớ, tớ không trốn học, đi bar, đánh nhau? Cẩn thận tôi kiện cậu tội lan truyền thông tin sai sự thật. "
Nhạc Nguyệt ngồi xuống, lấy đề thi ra và trả lời: "Ồ, đợi đến ngày mai, cậu ta thể nào chẳng lấy lí do phải nghỉ ngơi và học tập điều độ để trốn học."
Chu Dịch sắc mặt tối ầm, không nói được lời nào, có chút đáng thương nhìn tôi.
Tôi vội vàng quay đầu dùng gáy của mình đối diện với anh, sợ mình đột nhiên cười ra tiếng, không ngờ Chu mặt lạnh cũng có ngày này.
Cuối cùng, Chu Dịch vẻ mặt xấu hổ trở lại vị trí ngồi của mình, bực bội, tức giận lật sách rầm rầm, trừng mắt nhìn Nhạc Nguyệt.
"Chu Dịch, cậu đang đọc sách hả, hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à?"
Ngồi cùng bàn Chu Dịch là một học sinh năng khiếu thể dục, vừa từ sân bóng rổ trở về.
Chu Dịch mặt vô cảm "Tao thích học tập, học tập khiến cho tao vui vẻ."
4.
Hôm sau, tôi giật mình nhìn cốc nước màu hồng, cuốn vở màu cam đào cùng một loạt văn phòng phẩm trong series "Heo Peppa" trên bàn, rơi vào trầm tư.
Chu Dịch đâu rồi? Anh ấy biến mất nhanh vậy?
Đột nhiên một cơn gió thổi tới, tôi nhìn Chu Dịch ngồi xuống trước mặt mình, vươn tay có hình xăm Heo Peppa thu dọn đồ đạc trên bàn, trên đầu là một chỏm tóc được buộc bởi một chiếc chun hướng dương xinh xắn.
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mặt Chu Dịch, anh bị m a nhập à.
"Cậu...... Sao tự dưng thích mấy đồ màu hồng, mấy đồ đáng yêu này thế?"
Chu Dịch sắc mặt đỏ bừng, giọng điệu lưu manh, vô lại nói: "Tớ thích những thứ này thì thế nào? Mấy thứ này không hợp phong cách của tớ à? Cậu thấy có đẹp không?"
Tôi không nói nên lời. Chu Dịch, anh nên đi soi gương trước khi hỏi đi.
Chu Dịch nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sáng rực.
Tôi không còn lựa chọn nào khác, trái lương tâm trả lời: "Rất đẹp."
Nhưng mà nó không phù hợp với anh.
Chu Dịch cười toe toét, khoe hàm răng trắng bóng, "Nếu đẹp thì cậu nhìn tớ nhiều chút, tớ rất hào phóng, không thu tiền đâu."
Tôi vội vàng quay lên, tiếp tục làm bài.
Ah, thật ngốc nghếch, tôi không quen người này.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, ngoại trừ việc Chu Dịch trở nên chăm chỉ, ngừng trốn học, dường như mọi chuyện không có gì thay đổi.
Trong ngăn bàn, tôi tìm thấy một bức thư màu hồng của Chu Dịch, hẹn tôi gặp nhau ở cổng sau trường, lần này tôi đi đến đúng điểm hẹn trong thư.
Chỉ là ngoài ý muốn, anh hẹn tôi đến không phải để tỏ tình mà là để tạm biệt.
Anh ấy nhuộm tóc về màu đen, trông trưởng thành, điềm tĩnh, có chút khí chất của sau này rồi.
"Nguyên Nguyên, bố tớ quyết định sang thành phố B phát triển kinh doanh, tớ sẽ đi theo ông ấy."
Chu Dịch nhìn tôi, sắc mặt có chút thấp thỏm "Tớ nghe nói, cậu cấp 3 sẽ không yêu sớm, đúng không?"
"Ừm." Tôi gật đầu.
"Cậu có định thi vào Đại học B không?"
"Tớ có." Tôi lần nữa gật đầu.
Đại học B chính là ước mơ của tôi, đời trước tôi cũng tốt nghiệp Đại học B.
Chu Dịch chậm rãi đưa tay ra, "Vậy một năm sau, chúng ta ở Đại học B gặp lại.."
"Được." Tôi chìa tay ra đập tay với anh ấy "Chúng ta sẽ gặp nhau ở trên “đỉnh” nha.
"Nguyên Nguyên, cậu không được tìm những người con trai khác sau lưng tớ."
Tôi chưa kịp giải thích, Nguyệt Nguyệt đã vô cùng tức giận gào lên.
"Chu Dịch! Cậu làm gì? Muốn đánh nhau à?"
Tôi không thể ngăn Nguyệt Nguyệt lại, cuối cùng Chu Dịch vẫn không thể tránh được bị đánh một trận trước khi chuyển đi.
Chu Dịch hai mắt sưng húp, nhưng thái độ vẫn vô cùng kiêu ngạo, nói với Nhạc Nguyệt:
"Đây là vợ tương lai của tớ, nhờ cậu chăm sóc, nếu có người khác dòm ngó, cậu nhớ đánh hắn ta như hôm nay đánh tôi đó!"
Nhạc Nguyệt vô cảm vặn vặn cổ tay, đi về phía Chu Dịch, tôi vội vàng giữ cô ấy lại "Cậu ấy sắp chuyển đi rồi, đừng để ý đến nữa."
Tôi liều mạng nháy mắt với Chu Dịch: Mau đi đi.
Chu Dịch cười toe toét, vẫy tay tạm biệt tôi.
5.
Một năm sau, trước cổng trường Đại học B, đột nhiên có ai đó vỗ vai tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, sáng lấp lánh.
“Xin chào, bà xã."
"Nguyên Nguyên dậy đi, đến giờ vào lớp rồi."
Tôi nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng mở mắt, hình như vừa nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua, để lại một mùi nước hoa và mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí.
Đầu óc tôi bị mùi thuốc lá làm cho tỉnh táo, nhìn một vòng xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một lớp học, ngồi bên cạnh tôi là Nguyệt Nguyệt, hơn nữa còn là một Nguyệt Nguyệt non nớt hơn.
Tôi đang nằm mơ ư?
Tôi nhéo tay mình. Ahh ~ Đau quá!
Có vẻ như tôi đã trở về quá khứ, về năm lớp 11.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
" Con trai mà xịt nước hoa nồng nặc như vậy, đúng là đỏm dáng."
Tôi nghiêng đầu nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đang cầm một tờ giấy nháp, phe phẩy với vẻ mặt chán ghét.
" Cậu nói gì cơ? Đây là hương vị đàn ông, đồ thiếu hiểu biết!?"
Tôi quay đầu nhìn lại. Hóa ra là bạn học Chu Dịch tóc vàng. Khi thấy tôi quay lại nhìn, tai anh đỏ bừng, mắt láo liên.
Chu Dịch như một con hổ giấy đang phô trương thanh thế, lúng túng đứng lên, chỉ vào tôi: " Cậu ở giữa, cậu phân xử đi, có phải bạn cũng bàn của cậu vừa nói xấu tớ không?"
Tôi khéo léo khuyên nhủ: "Tớ cảm thấy, ở tuổi của tụi mình, không cần quan tâm đến vẻ bề ngoài thế đâu."
Chu Dịch dựa vào tường, nhìn cà lơ phất phơ "Cậu không thích à?"
Tôi sờ lên mũi, không nói lời nào.
Nhạc Nguyệt không khách khí nói: "Hun chết người, ai thích?"
Cô ấy khiêu khích liếc anh, lấy khẩu trang trong ngăn bàn đeo lên, cũng giục tôi nhanh chóng đeo lên.
Tôi sờ vào túi của mình, đúng là có một chiếc khẩu trang thật.
Tôi nhớ lại, hình như đời trước cũng có chuyện này, nhưng tôi khi đó không dám quay đầu lại, Chu Dịch cũng không nói chuyện với tôi.
Nhưng tôi nhớ rằng Chu Dịch chỉ xịt nước hoa vài ngày, sau đó đột nhiên không xịt nữa.
Thấy tôi lấy khẩu trang ra, Chu Dịch tức giận kéo ghế ngồi xuống, sau đó vùi đầu lên bàn, khắp người toát lên sự không vui, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên dời ghế, dựa lưng vào tường.
Tôi vụng trộm quay đầu, nhìn thấy anh nhíu mày, gương mặt dữ dằn, nhưng trong ánh mắt lại mang theo mấy phần ủy khuất cũng như hối hận.
2.
"Cậu nhìn gì?" Chu Dịch trừng mắt nhìn tôi, thẹn quá hóa giận.
Nhìn lén bị phát hiện, tôi chột dạ quay lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nguyệt Nguyệt nghe tiếng, quay đầu lại, khinh bỉ nói: "Ai thèm nhìn cậu? Đằng sau nhiều người như vậy, sao cứ nhất thiết phải là cậu? Đúng là đồ ảo tưởng."
Tôi vội vàng kéo áo Nguyệt Nguyệt, ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.
Tôi đến bây giờ vẫn chưa hiểu được, Nguyệt Nguyệt và Chu Dịch kết thù với nhau từ bao giờ?
Đằng sau đột nhiên lại có động tĩnh, tôi còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã thấy Chu Dịch giận đùng đùng bước ra khỏi lớp.
"Lại trốn học, thật vô dụng."
Nguyệt Nguyệt quay sang nhìn tôi, "Nguyên Nguyên, không được bắt chước cậu ta. Nếu không... tớ đánh gãy chân cậu."
Tôi cảm thấy bất lực "Nguyệt Nguyệt, cậu giống như mẹ tớ vậy."
Tôi hơi chần chờ, tò mò hỏi: "Nguyệt Nguyệt, vì sao cậu và hắn ghét nhau như vậy?"
Nhạc Nguyệt im lặng một lúc, nhỏ giọng trả lời: "Mẹ tớ lúc trước cũng bị bạn học ăn chơi lừa gạt mới sinh ra tớ, vì điều này mà bà ấy thậm chí còn không được tham dự kì thi đại học."
" Xin lỗi."
Tôi chỉ biết mẹ Nguyệt Nguyệt đã kết hôn lần thứ hai, cũng không hiểu rõ cuộc sống trước kia của bà ấy.
Nhạc Nguyệt nắm chặt tay của tôi, "Nguyên Nguyên, chúng ta không được nuông thả, lầm lỡ ở tuổi này."
Tôi ra hiệu cho cô ấy tiến lên, mười phần trẻ trâu kêu gào: "Tớ biết, mục tiêu của chúng ta là giải cứu thế giới."
Nguyệt Nguyệt cười thành tiếng, quét sạch sự nặng nề trước đó.
"Được, tớ không cùng cậu nói chuyện nữa, giáo viên sắp vào rồi."
......
Lớp bên cạnh, có bạn học sang tìm Chu Dịch "Anh Dịch, hôm qua buổi sáng anh chạy đi đâu? Có phải anh lén lút sau lưng bọn em ra quán net chơi game không?"
"Liên quan quái gì tới mày."
Tôi nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt không hài lòng.
Chu Dịch giả vờ vô tình liếc tôi, có chút cáu kỉnh vuốt tóc, cao giọng nói: "Tao không đi quán net, tao về nhà đi tắm."
Đi tắm? Tôi chợt nhận ra, bảo sao tôi không còn ngửi thấy mùi hương kì lạ nào nữa.
Chu Dịch bắt đầu đuổi người "Mày mau đi đi, đừng chơi game cả ngày, tao cũng không phải là người nghiện game."
"Này, anh Dịch...... Đừng đá, em đi ngay đây"
3.
Một lát sau, Chu Dịch cứ đi tới đi lui trước mặt tôi, thỉnh thoảng còn len lén nhìn tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn được, hỏi: "Chu Dịch, câụ đang làm gì vậy?"
Chu Dịch ấp a ấp úng: "Cậu...... Thật ra tớ cũng rất thích học tập."
Tôi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, đáp qua loa, chiếu lệ.
"Ồ."
"Cậu thích kiểu bạn trai như nào?"
Tôi nghe ra cậu ta cố tình nhấn trọng âm vào”bạn trai”.
Thì ra sớm như vậy, anh ấy đã hiểu lầm xu hướng tính dục của tôi?
Tôi nhìn mặt Chu Dịch đang tràn đầy căng thẳng, đột nhiên muốn trêu chọc, cố ý nói: “ Thật ra tớ thích mấy bạn dễ thương, học giỏi......"
Sắc mặt Chu Dịch thay đổi liên tục như bảng màu, cuối cùng không biết anh ấy nghĩ đến cái gì, lại thở phào nhẹ nhõm.
"Không nghĩ yêu cầu của cậu còn rất cao, tớ tưởng cậu thích mấy bạn nữ...không bạn trai mạnh mẽ, hùng hổ như Nhạc Nguyệt."
Tôi cúi đầu nín cười.
"Một học sinh mà suốt ngày trốn học, đi bar, đánh nhau, dám nói ai hùng hổ cơ?"
Không biết từ lúc nào, Nhạc Nguyệt đã bước vào lớp học, vẻ mặt lạnh lùng.
Chu Dịch nhìn tôi, cuống quít giải thích: "Tớ không có, cậu ta vu khống tớ, tớ không trốn học, đi bar, đánh nhau? Cẩn thận tôi kiện cậu tội lan truyền thông tin sai sự thật. "
Nhạc Nguyệt ngồi xuống, lấy đề thi ra và trả lời: "Ồ, đợi đến ngày mai, cậu ta thể nào chẳng lấy lí do phải nghỉ ngơi và học tập điều độ để trốn học."
Chu Dịch sắc mặt tối ầm, không nói được lời nào, có chút đáng thương nhìn tôi.
Tôi vội vàng quay đầu dùng gáy của mình đối diện với anh, sợ mình đột nhiên cười ra tiếng, không ngờ Chu mặt lạnh cũng có ngày này.
Cuối cùng, Chu Dịch vẻ mặt xấu hổ trở lại vị trí ngồi của mình, bực bội, tức giận lật sách rầm rầm, trừng mắt nhìn Nhạc Nguyệt.
"Chu Dịch, cậu đang đọc sách hả, hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à?"
Ngồi cùng bàn Chu Dịch là một học sinh năng khiếu thể dục, vừa từ sân bóng rổ trở về.
Chu Dịch mặt vô cảm "Tao thích học tập, học tập khiến cho tao vui vẻ."
4.
Hôm sau, tôi giật mình nhìn cốc nước màu hồng, cuốn vở màu cam đào cùng một loạt văn phòng phẩm trong series "Heo Peppa" trên bàn, rơi vào trầm tư.
Chu Dịch đâu rồi? Anh ấy biến mất nhanh vậy?
Đột nhiên một cơn gió thổi tới, tôi nhìn Chu Dịch ngồi xuống trước mặt mình, vươn tay có hình xăm Heo Peppa thu dọn đồ đạc trên bàn, trên đầu là một chỏm tóc được buộc bởi một chiếc chun hướng dương xinh xắn.
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mặt Chu Dịch, anh bị m a nhập à.
"Cậu...... Sao tự dưng thích mấy đồ màu hồng, mấy đồ đáng yêu này thế?"
Chu Dịch sắc mặt đỏ bừng, giọng điệu lưu manh, vô lại nói: "Tớ thích những thứ này thì thế nào? Mấy thứ này không hợp phong cách của tớ à? Cậu thấy có đẹp không?"
Tôi không nói nên lời. Chu Dịch, anh nên đi soi gương trước khi hỏi đi.
Chu Dịch nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt sáng rực.
Tôi không còn lựa chọn nào khác, trái lương tâm trả lời: "Rất đẹp."
Nhưng mà nó không phù hợp với anh.
Chu Dịch cười toe toét, khoe hàm răng trắng bóng, "Nếu đẹp thì cậu nhìn tớ nhiều chút, tớ rất hào phóng, không thu tiền đâu."
Tôi vội vàng quay lên, tiếp tục làm bài.
Ah, thật ngốc nghếch, tôi không quen người này.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, ngoại trừ việc Chu Dịch trở nên chăm chỉ, ngừng trốn học, dường như mọi chuyện không có gì thay đổi.
Trong ngăn bàn, tôi tìm thấy một bức thư màu hồng của Chu Dịch, hẹn tôi gặp nhau ở cổng sau trường, lần này tôi đi đến đúng điểm hẹn trong thư.
Chỉ là ngoài ý muốn, anh hẹn tôi đến không phải để tỏ tình mà là để tạm biệt.
Anh ấy nhuộm tóc về màu đen, trông trưởng thành, điềm tĩnh, có chút khí chất của sau này rồi.
"Nguyên Nguyên, bố tớ quyết định sang thành phố B phát triển kinh doanh, tớ sẽ đi theo ông ấy."
Chu Dịch nhìn tôi, sắc mặt có chút thấp thỏm "Tớ nghe nói, cậu cấp 3 sẽ không yêu sớm, đúng không?"
"Ừm." Tôi gật đầu.
"Cậu có định thi vào Đại học B không?"
"Tớ có." Tôi lần nữa gật đầu.
Đại học B chính là ước mơ của tôi, đời trước tôi cũng tốt nghiệp Đại học B.
Chu Dịch chậm rãi đưa tay ra, "Vậy một năm sau, chúng ta ở Đại học B gặp lại.."
"Được." Tôi chìa tay ra đập tay với anh ấy "Chúng ta sẽ gặp nhau ở trên “đỉnh” nha.
"Nguyên Nguyên, cậu không được tìm những người con trai khác sau lưng tớ."
Tôi chưa kịp giải thích, Nguyệt Nguyệt đã vô cùng tức giận gào lên.
"Chu Dịch! Cậu làm gì? Muốn đánh nhau à?"
Tôi không thể ngăn Nguyệt Nguyệt lại, cuối cùng Chu Dịch vẫn không thể tránh được bị đánh một trận trước khi chuyển đi.
Chu Dịch hai mắt sưng húp, nhưng thái độ vẫn vô cùng kiêu ngạo, nói với Nhạc Nguyệt:
"Đây là vợ tương lai của tớ, nhờ cậu chăm sóc, nếu có người khác dòm ngó, cậu nhớ đánh hắn ta như hôm nay đánh tôi đó!"
Nhạc Nguyệt vô cảm vặn vặn cổ tay, đi về phía Chu Dịch, tôi vội vàng giữ cô ấy lại "Cậu ấy sắp chuyển đi rồi, đừng để ý đến nữa."
Tôi liều mạng nháy mắt với Chu Dịch: Mau đi đi.
Chu Dịch cười toe toét, vẫy tay tạm biệt tôi.
5.
Một năm sau, trước cổng trường Đại học B, đột nhiên có ai đó vỗ vai tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, sáng lấp lánh.
“Xin chào, bà xã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.