Chương 57
Bất Tồn Tại Đích Hà Đức Sâm
03/01/2022
Thi Hạ Dương bao giờ cũng đánh úp người ta thế đấy, bao giờ cũng khiến
Uông Thịnh khổ không chịu được, mà lại thích không chịu được.
Hắn thấy người kia nhướng mày thì giơ tay xoa đầu cậu theo bản năng.
"Đúng rồi". Uông Thịnh đáp. "Giỏi lắm".
Thi Hạ Dương tựa vào người hắn cười, cười đủ rồi thì hất cằm với hai người kia: "Thế, hai đứa bây đang làm gì đó?".
Nhóc đeo kính nhìn thấy Thi Hạ Dương và Uông Thịnh thì lại càng khóc dữ hơn, đột nhiên đẩy thẳng kia ra, kéo quần chạy sang trốn đằng sau họ.
Thi Hạ Dương chẹp một tiếng: "Sao dọa trẻ con thế?".
"Thằng hỏng" thấy hai đứa lắm chuyện này lại tới thì cau mày không đáp.
Thi Hạ Dương quay đầu hỏi nhóc đeo kính: "Nó lại bắt nạt cậu à?".
Nhóc đeo kính khóc, đáng thương cực kì: "Không, không đâu".
Thi Hạ Dương trừng cậu nhóc.
"Cậu ta muốn lột đồ tôi". Nhóc đeo kính vừa phục vừa sợ Thi Hạ Dương, cậu cứ trừng mắt là cậu nhóc lại chột dạ.
"Đúng là không biết xấu hổ, chưa tới tuổi đã muốn thách thức pháp luật rồi à?". Thi Hạ Dương nói với Uông Thịnh. "Thằng này còn trâu bò hơn cậu".
Uông Thịnh liếc Thi Hạ Dương một cái.
"Thôi được rồi, không trâu bò bằng cậu".
Thi Hạ Dương bực. Tuy cậu không phải anh hùng chính nghĩa, nhưng cũng chẳng thích mấy con chó hèn ỷ người ta thích mình là bắt nạt người ta.
Cậu bước tới chỗ "thằng hỏng", bẻ tay răng rắc, đúng là giống ông giời con cầm đầu cả trường.
Uông Thịnh đứng tại chỗ nhắc: "Chú ý đúng mực".
"Yên tâm, gì chứ đánh nhau tôi thạo nhất rồi". Thi Hạ Dương giơ tay, đấm móc hàm nó một cú.
Cậu tác dụng lực lên cả hai người, thằng kia đau thì mình cũng đau.
Thi Hạ Dương làm bộ làm tịch mà quay sang nói với Uông Thịnh: "Tay tôi đau".
Uông Thịnh: "Lát nữa xoa cho cậu".
Thi Hạ Dương cười: "Thế còn nghe được".
Cậu không dùng tay nữa, mà giơ chân lên đạp cái thằng đang xoa cằm ven tường một phát.
"Mày nghĩ gì đấy?". Thi Hạ Dương hỏi. "Hay là thích người ta mà không dám nói, nên mới đi theo cái cốt truyện cũ rích 'thích em nên bắt nạt em'?".
"Thằng hỏng" bực bội gạt đi: "Mẹ mày, tao đéo phải bê đê, ai lại tởm như nó?".
Nhóc đeo kính sau lưng khó chịu tới mức lau nước mắt thật mạnh, Uông Thịnh cũng thấy bực.
Thi Hạ Dương nhổ toẹt một cái: "Không biết xấu hổ à? Mày còn tởm hơn người đồng tính nhiều".
"Mày biết nó lấy bút tao làm chuyện ghê tởm gì không". "Thằng hỏng" kia cười như hài hước lắm. "Nếu nó lấy bút mày tự sướng, tự cắm vào lỗ đít, chẳng biết mày còn sủa được mấy câu thế này không nhỉ".
Thi Hạ Dương nghe vậy thì liếc nhóc đeo kính đang trốn sau Uông Thịnh một cái, lại nhìn Uông Thịnh thêm cái nữa.
"Nó xin lỗi mày rồi còn muốn gì?". Thi Hạ Dương dí tay lên trán "thằng hỏng". "Nó đã bảo sau này không làm thế nữa, không thích mày nữa, mày còn muốn sao?".
"Xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì nữa". "Thằng hỏng" vẫn chưa chịu phục. "Tao cứ nhớ tới là thấy tởm".
"Thế mày muốn báo cảnh sát à?". Uông Thịnh hỏi.
Thời gian sau khi tan học quý lắm, hắn không muốn lãng phí ở đây.
Nói nhanh lên, giải quyết nhanh lên, hắn muốn đưa Thi Hạ Dương đi ngay lập tức.
"Báo cảnh sát?". "Thằng hỏng" liếc nhóc đeo kính, cười lạnh. "Cũng không cần đâu, chỉ cần lột quần cho nó đi trần truồng giữa phố, cổ đeo thêm cái biển ghi 'tôi là thằng bê đê tởm lợm' diễu một vòng quanh trường là tao thấy ổn rồi".
"Thôi mày cứ ăn đấm đi cho nhanh!". Thi Hạ Dương lại vung tay.
Đã một thời gian rồi cậu chưa đánh đấm, hôm nay đánh cho đã, cuối cùng còn cầm điện thoại ép thằng kia xin tha rồi chỉ tay lên trời thề là không quấy rầy nhóc đeo kính nữa mới thôi.
"Thằng hỏng" đi rồi, chỉ còn Thi Hạ Dương và Uông Thịnh cùng nhóc đeo kính nằm bẹp dí một bên.
Thi Hạ Dương không hỏi cậu nhóc, mà lại xán đến gần Uông Thịnh như kể công: "Anh đây lợi hại chưa?".
Uông Thịnh nhẹ giọng cười, cũng chẳng quan tâm có đang ở bên ngoài hay không mà cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.
"Tạm được".
Nụ hôn ấy khiến Thi Hạ Dương thẹn thùng, cậu giơ tay vỗ vai hắn: "Phiền phức!".
Nhóc đeo kính bên cạnh ngơ ngác, cậu nhóc nhớ mang máng hình như cái người cao cao này là thủ khoa khối thì phải.
Vừa rồi thủ khoa khối hôn đại ca khối kìa.
Thế là sao ta?
Hắn thấy người kia nhướng mày thì giơ tay xoa đầu cậu theo bản năng.
"Đúng rồi". Uông Thịnh đáp. "Giỏi lắm".
Thi Hạ Dương tựa vào người hắn cười, cười đủ rồi thì hất cằm với hai người kia: "Thế, hai đứa bây đang làm gì đó?".
Nhóc đeo kính nhìn thấy Thi Hạ Dương và Uông Thịnh thì lại càng khóc dữ hơn, đột nhiên đẩy thẳng kia ra, kéo quần chạy sang trốn đằng sau họ.
Thi Hạ Dương chẹp một tiếng: "Sao dọa trẻ con thế?".
"Thằng hỏng" thấy hai đứa lắm chuyện này lại tới thì cau mày không đáp.
Thi Hạ Dương quay đầu hỏi nhóc đeo kính: "Nó lại bắt nạt cậu à?".
Nhóc đeo kính khóc, đáng thương cực kì: "Không, không đâu".
Thi Hạ Dương trừng cậu nhóc.
"Cậu ta muốn lột đồ tôi". Nhóc đeo kính vừa phục vừa sợ Thi Hạ Dương, cậu cứ trừng mắt là cậu nhóc lại chột dạ.
"Đúng là không biết xấu hổ, chưa tới tuổi đã muốn thách thức pháp luật rồi à?". Thi Hạ Dương nói với Uông Thịnh. "Thằng này còn trâu bò hơn cậu".
Uông Thịnh liếc Thi Hạ Dương một cái.
"Thôi được rồi, không trâu bò bằng cậu".
Thi Hạ Dương bực. Tuy cậu không phải anh hùng chính nghĩa, nhưng cũng chẳng thích mấy con chó hèn ỷ người ta thích mình là bắt nạt người ta.
Cậu bước tới chỗ "thằng hỏng", bẻ tay răng rắc, đúng là giống ông giời con cầm đầu cả trường.
Uông Thịnh đứng tại chỗ nhắc: "Chú ý đúng mực".
"Yên tâm, gì chứ đánh nhau tôi thạo nhất rồi". Thi Hạ Dương giơ tay, đấm móc hàm nó một cú.
Cậu tác dụng lực lên cả hai người, thằng kia đau thì mình cũng đau.
Thi Hạ Dương làm bộ làm tịch mà quay sang nói với Uông Thịnh: "Tay tôi đau".
Uông Thịnh: "Lát nữa xoa cho cậu".
Thi Hạ Dương cười: "Thế còn nghe được".
Cậu không dùng tay nữa, mà giơ chân lên đạp cái thằng đang xoa cằm ven tường một phát.
"Mày nghĩ gì đấy?". Thi Hạ Dương hỏi. "Hay là thích người ta mà không dám nói, nên mới đi theo cái cốt truyện cũ rích 'thích em nên bắt nạt em'?".
"Thằng hỏng" bực bội gạt đi: "Mẹ mày, tao đéo phải bê đê, ai lại tởm như nó?".
Nhóc đeo kính sau lưng khó chịu tới mức lau nước mắt thật mạnh, Uông Thịnh cũng thấy bực.
Thi Hạ Dương nhổ toẹt một cái: "Không biết xấu hổ à? Mày còn tởm hơn người đồng tính nhiều".
"Mày biết nó lấy bút tao làm chuyện ghê tởm gì không". "Thằng hỏng" kia cười như hài hước lắm. "Nếu nó lấy bút mày tự sướng, tự cắm vào lỗ đít, chẳng biết mày còn sủa được mấy câu thế này không nhỉ".
Thi Hạ Dương nghe vậy thì liếc nhóc đeo kính đang trốn sau Uông Thịnh một cái, lại nhìn Uông Thịnh thêm cái nữa.
"Nó xin lỗi mày rồi còn muốn gì?". Thi Hạ Dương dí tay lên trán "thằng hỏng". "Nó đã bảo sau này không làm thế nữa, không thích mày nữa, mày còn muốn sao?".
"Xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì nữa". "Thằng hỏng" vẫn chưa chịu phục. "Tao cứ nhớ tới là thấy tởm".
"Thế mày muốn báo cảnh sát à?". Uông Thịnh hỏi.
Thời gian sau khi tan học quý lắm, hắn không muốn lãng phí ở đây.
Nói nhanh lên, giải quyết nhanh lên, hắn muốn đưa Thi Hạ Dương đi ngay lập tức.
"Báo cảnh sát?". "Thằng hỏng" liếc nhóc đeo kính, cười lạnh. "Cũng không cần đâu, chỉ cần lột quần cho nó đi trần truồng giữa phố, cổ đeo thêm cái biển ghi 'tôi là thằng bê đê tởm lợm' diễu một vòng quanh trường là tao thấy ổn rồi".
"Thôi mày cứ ăn đấm đi cho nhanh!". Thi Hạ Dương lại vung tay.
Đã một thời gian rồi cậu chưa đánh đấm, hôm nay đánh cho đã, cuối cùng còn cầm điện thoại ép thằng kia xin tha rồi chỉ tay lên trời thề là không quấy rầy nhóc đeo kính nữa mới thôi.
"Thằng hỏng" đi rồi, chỉ còn Thi Hạ Dương và Uông Thịnh cùng nhóc đeo kính nằm bẹp dí một bên.
Thi Hạ Dương không hỏi cậu nhóc, mà lại xán đến gần Uông Thịnh như kể công: "Anh đây lợi hại chưa?".
Uông Thịnh nhẹ giọng cười, cũng chẳng quan tâm có đang ở bên ngoài hay không mà cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.
"Tạm được".
Nụ hôn ấy khiến Thi Hạ Dương thẹn thùng, cậu giơ tay vỗ vai hắn: "Phiền phức!".
Nhóc đeo kính bên cạnh ngơ ngác, cậu nhóc nhớ mang máng hình như cái người cao cao này là thủ khoa khối thì phải.
Vừa rồi thủ khoa khối hôn đại ca khối kìa.
Thế là sao ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.