Chương 22: ÂN NHÂN VÀ KẺ THÙ
Sao Xanh
07/09/2023
Trong thư phòng, Đức Chinh chắp tay sau lưng đi qua đi lại với vẻ mặt khó chịu vô cùng. Thiên Phúc ngồi xuống ghế nhíu mày nhìn ông:
-Ông tới đây làm gì?
Đức Chinh nghe câu hỏi của Thiên Phúc thì dừng bước chân, quay lại đập mạnh tay xuống mặt bàn:
-Cậu còn hỏi. Chỉ vì một cô gái, cậu bất chấp đối đầu với hắn cũng thôi đi, cậu còn không coi cái mạng mình ra gì. Có đáng không?
Trái ngược với thái độ tức giận của ông ta, Thiên Phúc vẫn chậm rãi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt:
-Đáng hay không, không phải ông nói là được.
-Cậu…
Ngón tay chỉ vào mặt Thiên Phúc dừng lại giữa không trung, Đức Chinh chỉ hận rèn sắt không thành thép.
-Cậu có biết, chất độc trong người cậu đã rất khó kiểm soát. Cậu biết Thiên Bảo cho cậu uống thứ gì mà cũng uống không suy nghĩ thế hả? Vậy còn giấu tôi?
Trái ngược với sự tức giận nóng nảy muốn giết người của Đức Chinh, Thiên Phúc chỉ cười khẩy lạnh nhạt nói:
-Tôi nợ cô ấy không chỉ là một mạng sống. Vì cô ấy mà chết thì có đáng gì? Sống ray rứt trong ân hận so với cái chết thì vẫn còn nhẹ. Tôi không sợ, ông sợ gì chứ? Không phải tôi vẫn đang rất khỏe mạnh sao?
Đức Chinh tức giận quay người định bỏ đi, chợt nhìn thấy một bóng dáng lấp ló bên ngoài phía sau cánh cửa. Trong cái đầu cáo già của ông nảy sinh một ý nghĩ. Ông ta quay lại nhìn anh:
-Cậu có nghĩ đến, cho dù cậu chết đi, nếu An Nhiên biết những việc cậu đã làm, cô ta có tha thứ cho cậu không? Có cảm thấy biết ơn cậu đã vì cô ta mà uống thuốc độc của Thiên Bảo không?
Thiên Phúc cứng người. Hai tay anh siết chặt nắm đấm. Đức Chinh biết tâm anh lay động nên cũng không buông tha:
-Ha ha ha… cậu nghĩ cô ta có hận kẻ đã giết chết mẹ mình rồi đổ lỗi cho chồng cô ta để họ hận nhau thấu xương không?
Thiên Phúc nhắm chặt mắt, ngửa mặt nhìn trần nhà. Đúng. Đúng là anh muốn cô hận Thiên Bảo nên mới rút ống thở của mẹ cô, rồi sắp xếp cho cô hiểu lầm tên kia. Sự hận thù che mắt nên anh đã làm một việc làm cho mình hối hận không thôi. Giọng điệu giễu cợt của Đức Chinh vẫn vang lên đều đặn bên tai anh:
-Ha ha… ha… Cậu tưởng cậu thông minh lắm sao? Cậu tưởng một chút xảo quyệt đó của cậu có thể qua mắt được Thiên Bảo sao? Cậu tưởng hắn không nhìn thấu tâm tư của cậu sao? Cái đầu của hắn có tầm cao hơn cậu nhiều.
Những lời nói của Đức Chinh như đi guốc trong bụng Thiên Phúc. Anh quắc mắt nhìn ông ta. Nhưng Đức Chinh vì để đạt được mục đích vẫn không để ý đến anh mà tiếp tục nói:
-Có biết vì sao hắn vẫn thuận nước đẩy thuyền để kế hoạch của cậu thành công không? Không phải hắn ngu ngốc, mà hắn muốn sau khi phát hiện ra sự thật, An Nhiên sẽ hận cậu gấp mười lần. Cậu mãi mãi cũng không đấu lại Thiên Bảo. Chưa kể đến chuyện đứa….
-Ông câm miệng..
Thiên Bảo tức giận gầm lên cắt ngang câu nói của Đức Chinh. Những gì ông ta nói đúng là những gì anh đang lo sợ. Thật sự nếu cô biết được sự thật, vĩnh viễn không bao giờ anh còn có thể ở bên cạnh cô.
Qua khe hở của cánh cửa phòng, An Nhiên ngẩn người khi câu chuyện của hai người đàn ông lọt vào tai cô không sót một chữ.
Lúc tỉnh dậy, cô đang mơ hồ về việc mình đang ở đâu. Nên sau đó đã tự mình cố gắng ngồi dậy muốn tìm hiểu xung quanh. Những tổn thương mà cô gặp phải trước đó như một cuốn phim quay chậm lướt qua não. Nhưng cô rất muốn biết ai là người cứu mình, làm sao mình vẫn còn sống.
Vì nằm quá lâu nên đôi chân bị cứng, rất khó khăn trong việc di chuyển. Cô phải chầm chậm từng bước bám vào tường mới có thể đi ra ngoài, muốn tìm người trong nhà để hỏi xem tình hình. Và cuối cùng, cô đã tìm hiểu được gì? Người ân nhân ra tay cứu giúp cô lần thứ hai cũng chính là người giết chết mẹ của cô.
Trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương, nên cảm giác bây giờ của cô dường như nguội lạnh. Thì ra trước đây cô đã hận sai người. Cái người cô cần hận lại là người có ơn với cô.
Thẩn thờ quay người, An Nhiên yên lặng rời khỏi đó với tâm trạng trống rỗng. Thật trớ trêu, kẻ thù giết mẹ cô cũng là ân nhân đã hai lần cứu cô. Giờ đây cô phải hận ai? Giờ cô phải làm gì mới đúng đây? “Ông trời ơi. Con đã làm gì nên tội. Sao lại có thể đối xử với con như vậy? Cuộc đời con vẫn chưa đủ thăng trầm hay sao chứ? Hay ở kiếp trước con đã gây ra tội ác gì không thể thứ tha?”
-Cô An Nhiên, cô tỉnh lại rồi sao? Trời ơi. Cô còn yếu lắm, sao không gọi người làm?
Phía sau vang lên giọng nói đầy lo lắng. An Nhiên gạt tay cô người làm đang muốn đỡ mình:
-Tôi không sao. Chị làm việc của mình đi.
Cô thẩn thờ một mình đi ra cửa. Cô người làm không biết phải làm sao nên lúng túng đứng nhìn theo một lúc rồi quay người đi về phía thư phòng để báo tin cho cậu chủ. Tuy nhiên Thiên Phúc và Đức Chinh đang mặt nặng mày nhẹ với nhau nên cô tạ không dám quấy rầy.
Đến khi Thiên Phúc biết tin An Nhiên tỉnh lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng thì bóng dáng cô đã không thấy đâu nữa
-Ông tới đây làm gì?
Đức Chinh nghe câu hỏi của Thiên Phúc thì dừng bước chân, quay lại đập mạnh tay xuống mặt bàn:
-Cậu còn hỏi. Chỉ vì một cô gái, cậu bất chấp đối đầu với hắn cũng thôi đi, cậu còn không coi cái mạng mình ra gì. Có đáng không?
Trái ngược với thái độ tức giận của ông ta, Thiên Phúc vẫn chậm rãi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt:
-Đáng hay không, không phải ông nói là được.
-Cậu…
Ngón tay chỉ vào mặt Thiên Phúc dừng lại giữa không trung, Đức Chinh chỉ hận rèn sắt không thành thép.
-Cậu có biết, chất độc trong người cậu đã rất khó kiểm soát. Cậu biết Thiên Bảo cho cậu uống thứ gì mà cũng uống không suy nghĩ thế hả? Vậy còn giấu tôi?
Trái ngược với sự tức giận nóng nảy muốn giết người của Đức Chinh, Thiên Phúc chỉ cười khẩy lạnh nhạt nói:
-Tôi nợ cô ấy không chỉ là một mạng sống. Vì cô ấy mà chết thì có đáng gì? Sống ray rứt trong ân hận so với cái chết thì vẫn còn nhẹ. Tôi không sợ, ông sợ gì chứ? Không phải tôi vẫn đang rất khỏe mạnh sao?
Đức Chinh tức giận quay người định bỏ đi, chợt nhìn thấy một bóng dáng lấp ló bên ngoài phía sau cánh cửa. Trong cái đầu cáo già của ông nảy sinh một ý nghĩ. Ông ta quay lại nhìn anh:
-Cậu có nghĩ đến, cho dù cậu chết đi, nếu An Nhiên biết những việc cậu đã làm, cô ta có tha thứ cho cậu không? Có cảm thấy biết ơn cậu đã vì cô ta mà uống thuốc độc của Thiên Bảo không?
Thiên Phúc cứng người. Hai tay anh siết chặt nắm đấm. Đức Chinh biết tâm anh lay động nên cũng không buông tha:
-Ha ha ha… cậu nghĩ cô ta có hận kẻ đã giết chết mẹ mình rồi đổ lỗi cho chồng cô ta để họ hận nhau thấu xương không?
Thiên Phúc nhắm chặt mắt, ngửa mặt nhìn trần nhà. Đúng. Đúng là anh muốn cô hận Thiên Bảo nên mới rút ống thở của mẹ cô, rồi sắp xếp cho cô hiểu lầm tên kia. Sự hận thù che mắt nên anh đã làm một việc làm cho mình hối hận không thôi. Giọng điệu giễu cợt của Đức Chinh vẫn vang lên đều đặn bên tai anh:
-Ha ha… ha… Cậu tưởng cậu thông minh lắm sao? Cậu tưởng một chút xảo quyệt đó của cậu có thể qua mắt được Thiên Bảo sao? Cậu tưởng hắn không nhìn thấu tâm tư của cậu sao? Cái đầu của hắn có tầm cao hơn cậu nhiều.
Những lời nói của Đức Chinh như đi guốc trong bụng Thiên Phúc. Anh quắc mắt nhìn ông ta. Nhưng Đức Chinh vì để đạt được mục đích vẫn không để ý đến anh mà tiếp tục nói:
-Có biết vì sao hắn vẫn thuận nước đẩy thuyền để kế hoạch của cậu thành công không? Không phải hắn ngu ngốc, mà hắn muốn sau khi phát hiện ra sự thật, An Nhiên sẽ hận cậu gấp mười lần. Cậu mãi mãi cũng không đấu lại Thiên Bảo. Chưa kể đến chuyện đứa….
-Ông câm miệng..
Thiên Bảo tức giận gầm lên cắt ngang câu nói của Đức Chinh. Những gì ông ta nói đúng là những gì anh đang lo sợ. Thật sự nếu cô biết được sự thật, vĩnh viễn không bao giờ anh còn có thể ở bên cạnh cô.
Qua khe hở của cánh cửa phòng, An Nhiên ngẩn người khi câu chuyện của hai người đàn ông lọt vào tai cô không sót một chữ.
Lúc tỉnh dậy, cô đang mơ hồ về việc mình đang ở đâu. Nên sau đó đã tự mình cố gắng ngồi dậy muốn tìm hiểu xung quanh. Những tổn thương mà cô gặp phải trước đó như một cuốn phim quay chậm lướt qua não. Nhưng cô rất muốn biết ai là người cứu mình, làm sao mình vẫn còn sống.
Vì nằm quá lâu nên đôi chân bị cứng, rất khó khăn trong việc di chuyển. Cô phải chầm chậm từng bước bám vào tường mới có thể đi ra ngoài, muốn tìm người trong nhà để hỏi xem tình hình. Và cuối cùng, cô đã tìm hiểu được gì? Người ân nhân ra tay cứu giúp cô lần thứ hai cũng chính là người giết chết mẹ của cô.
Trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương, nên cảm giác bây giờ của cô dường như nguội lạnh. Thì ra trước đây cô đã hận sai người. Cái người cô cần hận lại là người có ơn với cô.
Thẩn thờ quay người, An Nhiên yên lặng rời khỏi đó với tâm trạng trống rỗng. Thật trớ trêu, kẻ thù giết mẹ cô cũng là ân nhân đã hai lần cứu cô. Giờ đây cô phải hận ai? Giờ cô phải làm gì mới đúng đây? “Ông trời ơi. Con đã làm gì nên tội. Sao lại có thể đối xử với con như vậy? Cuộc đời con vẫn chưa đủ thăng trầm hay sao chứ? Hay ở kiếp trước con đã gây ra tội ác gì không thể thứ tha?”
-Cô An Nhiên, cô tỉnh lại rồi sao? Trời ơi. Cô còn yếu lắm, sao không gọi người làm?
Phía sau vang lên giọng nói đầy lo lắng. An Nhiên gạt tay cô người làm đang muốn đỡ mình:
-Tôi không sao. Chị làm việc của mình đi.
Cô thẩn thờ một mình đi ra cửa. Cô người làm không biết phải làm sao nên lúng túng đứng nhìn theo một lúc rồi quay người đi về phía thư phòng để báo tin cho cậu chủ. Tuy nhiên Thiên Phúc và Đức Chinh đang mặt nặng mày nhẹ với nhau nên cô tạ không dám quấy rầy.
Đến khi Thiên Phúc biết tin An Nhiên tỉnh lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng thì bóng dáng cô đã không thấy đâu nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.