Chương 61: ANH HỨA, ANH HỨA MÀ
Sao Xanh
07/09/2023
An Nhiên chống tay lết trên mặt sàn tiến về phía anh, cũng không chú ý đến vũng máu nhầy nhụa trên sàn giữa hai người đã dính hết lên người cô. Đến khi cô có thể chạm được vào tay anh, lại bị Thiên Bảo né tránh rụt tay lại.
Nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, An Nhiên cất giọng yếu ớt đến đáng thương:
-Bảo... đừng như vậy với em..anh biết... em yêu anh đến thế nào mà.
Sống lưng Thiên Bảo cứng đờ. Lời nói của cô như một dòng nước ấm áp chảy qua, sưởi ấm trái tim anh, cũng là lưỡi dao đâm vào trái tim đó từng nhát từng nhát một cách đau đớn. Một khắc đó anh không thể kìm lòng muốn với tay ôm cô vào lòng, muốn hôn lên đôi môi mà anh từng nhung nhớ, muốn nói cho cô biết anh cũng yêu cô, yêu đến tê tâm liệt phế.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, anh rất đau lòng. Nhưng anh phải làm gì với cô bây giờ khi khoảng thời gian còn lại của anh là quá ngắn? Anh không thể chăm sóc cho nửa đời còn lại của cô. An Nhiên, anh phải làm sao với em mới đúng đây?
-Cô nói điều đó với tôi làm gì chứ? Tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.
-Trải qua bao gian truân, em đã nhận rõ trái tim mình muốn gì. Em không muốn mất anh. Anh cũng yêu em mà, không phải sao?
Trái tim Thiên Bảo đau nhói:
-Đừng tự tin như thế? Cô động não một chút đi. Với những gì tôi làm với cô, cô vẫn nghĩ tôi yêu cô sao?
Anh không dám ngẩng đầu nhìn cô:
-Cô nên nhớ, tôi là người giết hại con chúng ta, vì tôi mà Thiên Phúc mất mạng, vì tôi mà cô bị hành hạ, bị tổn thương. Cô không thấy hận tôi sao hả? Cô là con ngốc à?
-Đúng, em Đúng là ngốc, ngốc đến nỗi những tổn thương đó cũng không ngăn được trái tim em luôn nghĩ về anh, luôn yêu anh.
Đau. Tâm trạng của anh bây giờ chính là đau thấu tâm can. Đúng ra lúc này có cậu bảo vệ ở đây, anh phải bảo cậu ta mang cô ra ngoài luôn mới đúng. Giờ đây khi ở cạnh bên cô, dù có cố gắng đến mấy anh cũng khó ngăn được mình muốn ôm lấy cơ thể yếu đuối kia:
-An Nhiên, cô đã bị điên rồi có phải hay không? Một người đàn ông luôn mang đến bất hạnh cho cô, sao cô phải như vậy chứ? Tại sao cứ phải bám lấy không buông?
An Nhiên nở nụ cười mệt mỏi. Sức lực của cô gần như cạn kiệt. Nhưng cô phải gắng gượng, cô thật sự không muốn mất anh thêm một lần. Dù anh hung dữ lạnh lùng nhưng ít ra cũng vẫn quan tâm đến suy nghĩ của cô. Chỉ cần vậy thôi, lòng cô đã cảm thấy ấm áp.
-Bảo, chuyện đứa bé, em biết rồi. Đứa bé đó thực chất là không chết đúng không? Anh không phải là người tàn nhẫn đến mức giết chết con mình, đúng không. Thiên Phúc đã từng nói với em, đứa bé vẫn còn sống. Vì thế một nhà ba người chúng ta vẫn có thể đoàn tụ mà.
Thiên Bảo nghe cô nói mà hai bàn tay vấy đầy máu âm thầm cuộn chặt. Cô mà nói thêm một câu nữa, anh thật sự sẽ bất chấp tất cả mà quay đầu.
Thấy anh trầm mặc, An Nhiên lết thêm một chút tới gần anh, níu lấy cánh tay anh:
-Thiên Bảo. Mặc dù không biết lý do vì sao anh năm lần bảy lượt đẩy em về phía Chu Bằng. Nhưng cho dù thế nào, em cũng sẽ kiên trì muốn ở bên cạnh anh. Đừng bỏ rơi em nữa. Em muốn gặp lại con của chúng ta.
Lồng ngực Thiên Bảo như bị ai đó bóp nghẹt đến không thở nổi. Cô sống bao năm ở bên cạnh chăm sóc chính con trai mình mà không hề hay biết. Đối với một người mẹ mà nói, có sự bất hạnh nào hơn thế chứ? Mà sự bất hạnh này là do chính anh ban cho cô.
Anh kéo cô vào lòng, hôn lấy hôn để lên mắt, mũi, lên môi cô trong tiếng nấc nghẹn. Nước mắt anh nóng hổi từng giọt rơi xuống gò má cô ướt đẫm:
-Đứa ngốc, em ngốc thế này làm sao anh yên tâm để em lại một mình chứ? An Nhiên, xin lỗi. Xin lỗi em. Thật sự xin lỗi.
An Nhiên nhoẻn miệng cười, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên gương mặt anh. Tay cô dính đầy máu nên cuối cùng làm cho hai má anh nhòe nhoẹt màu máu đỏ khiến tim cô đau nhói. Cô rất muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng không muốn cắt ngang giây phút hạnh phúc này.
-Thiên Bảo, hứa với em. Dù có chuyện gì chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt. Đừng rời xa em. Được không?
-Được. Anh hứa, anh hứa mà.
Phụt....
Lại một ngụm máu phun ra phía sau lưng An Nhiên, dính cả lên lưng áo của cô.
-Thiên Bảo, anh làm sao vậy? Thiên Bảo..
Thiên Bảo không gắng gượng được nữa, đã ngất lịm trong vòng tay cô. An Nhiên không còn sức để kêu cứu nữa. Sức lực của cô đã dồn hết vào việc chống chọi để chạy tới đây rồi. Thấy màn hình điện thoại của Thiên Bảo nhấp nháy sáng vì có người gọi đến, cô lướt nhẹ phím nghe, cất giọng thều thào:
-Cứ...u .. Th...iê..n...
Trong loa điện thoại vang lên tiếng gọi thất thanh của Đức Minh nhưng không ai nghe thấy.
Nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, An Nhiên cất giọng yếu ớt đến đáng thương:
-Bảo... đừng như vậy với em..anh biết... em yêu anh đến thế nào mà.
Sống lưng Thiên Bảo cứng đờ. Lời nói của cô như một dòng nước ấm áp chảy qua, sưởi ấm trái tim anh, cũng là lưỡi dao đâm vào trái tim đó từng nhát từng nhát một cách đau đớn. Một khắc đó anh không thể kìm lòng muốn với tay ôm cô vào lòng, muốn hôn lên đôi môi mà anh từng nhung nhớ, muốn nói cho cô biết anh cũng yêu cô, yêu đến tê tâm liệt phế.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, anh rất đau lòng. Nhưng anh phải làm gì với cô bây giờ khi khoảng thời gian còn lại của anh là quá ngắn? Anh không thể chăm sóc cho nửa đời còn lại của cô. An Nhiên, anh phải làm sao với em mới đúng đây?
-Cô nói điều đó với tôi làm gì chứ? Tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.
-Trải qua bao gian truân, em đã nhận rõ trái tim mình muốn gì. Em không muốn mất anh. Anh cũng yêu em mà, không phải sao?
Trái tim Thiên Bảo đau nhói:
-Đừng tự tin như thế? Cô động não một chút đi. Với những gì tôi làm với cô, cô vẫn nghĩ tôi yêu cô sao?
Anh không dám ngẩng đầu nhìn cô:
-Cô nên nhớ, tôi là người giết hại con chúng ta, vì tôi mà Thiên Phúc mất mạng, vì tôi mà cô bị hành hạ, bị tổn thương. Cô không thấy hận tôi sao hả? Cô là con ngốc à?
-Đúng, em Đúng là ngốc, ngốc đến nỗi những tổn thương đó cũng không ngăn được trái tim em luôn nghĩ về anh, luôn yêu anh.
Đau. Tâm trạng của anh bây giờ chính là đau thấu tâm can. Đúng ra lúc này có cậu bảo vệ ở đây, anh phải bảo cậu ta mang cô ra ngoài luôn mới đúng. Giờ đây khi ở cạnh bên cô, dù có cố gắng đến mấy anh cũng khó ngăn được mình muốn ôm lấy cơ thể yếu đuối kia:
-An Nhiên, cô đã bị điên rồi có phải hay không? Một người đàn ông luôn mang đến bất hạnh cho cô, sao cô phải như vậy chứ? Tại sao cứ phải bám lấy không buông?
An Nhiên nở nụ cười mệt mỏi. Sức lực của cô gần như cạn kiệt. Nhưng cô phải gắng gượng, cô thật sự không muốn mất anh thêm một lần. Dù anh hung dữ lạnh lùng nhưng ít ra cũng vẫn quan tâm đến suy nghĩ của cô. Chỉ cần vậy thôi, lòng cô đã cảm thấy ấm áp.
-Bảo, chuyện đứa bé, em biết rồi. Đứa bé đó thực chất là không chết đúng không? Anh không phải là người tàn nhẫn đến mức giết chết con mình, đúng không. Thiên Phúc đã từng nói với em, đứa bé vẫn còn sống. Vì thế một nhà ba người chúng ta vẫn có thể đoàn tụ mà.
Thiên Bảo nghe cô nói mà hai bàn tay vấy đầy máu âm thầm cuộn chặt. Cô mà nói thêm một câu nữa, anh thật sự sẽ bất chấp tất cả mà quay đầu.
Thấy anh trầm mặc, An Nhiên lết thêm một chút tới gần anh, níu lấy cánh tay anh:
-Thiên Bảo. Mặc dù không biết lý do vì sao anh năm lần bảy lượt đẩy em về phía Chu Bằng. Nhưng cho dù thế nào, em cũng sẽ kiên trì muốn ở bên cạnh anh. Đừng bỏ rơi em nữa. Em muốn gặp lại con của chúng ta.
Lồng ngực Thiên Bảo như bị ai đó bóp nghẹt đến không thở nổi. Cô sống bao năm ở bên cạnh chăm sóc chính con trai mình mà không hề hay biết. Đối với một người mẹ mà nói, có sự bất hạnh nào hơn thế chứ? Mà sự bất hạnh này là do chính anh ban cho cô.
Anh kéo cô vào lòng, hôn lấy hôn để lên mắt, mũi, lên môi cô trong tiếng nấc nghẹn. Nước mắt anh nóng hổi từng giọt rơi xuống gò má cô ướt đẫm:
-Đứa ngốc, em ngốc thế này làm sao anh yên tâm để em lại một mình chứ? An Nhiên, xin lỗi. Xin lỗi em. Thật sự xin lỗi.
An Nhiên nhoẻn miệng cười, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên gương mặt anh. Tay cô dính đầy máu nên cuối cùng làm cho hai má anh nhòe nhoẹt màu máu đỏ khiến tim cô đau nhói. Cô rất muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng không muốn cắt ngang giây phút hạnh phúc này.
-Thiên Bảo, hứa với em. Dù có chuyện gì chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt. Đừng rời xa em. Được không?
-Được. Anh hứa, anh hứa mà.
Phụt....
Lại một ngụm máu phun ra phía sau lưng An Nhiên, dính cả lên lưng áo của cô.
-Thiên Bảo, anh làm sao vậy? Thiên Bảo..
Thiên Bảo không gắng gượng được nữa, đã ngất lịm trong vòng tay cô. An Nhiên không còn sức để kêu cứu nữa. Sức lực của cô đã dồn hết vào việc chống chọi để chạy tới đây rồi. Thấy màn hình điện thoại của Thiên Bảo nhấp nháy sáng vì có người gọi đến, cô lướt nhẹ phím nghe, cất giọng thều thào:
-Cứ...u .. Th...iê..n...
Trong loa điện thoại vang lên tiếng gọi thất thanh của Đức Minh nhưng không ai nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.