Chương 6: BÀ ẤY... MẤT RỒI
Sao Xanh
07/09/2023
An Nhiên cười lạnh, đưa tay gạt đổ chén thuốc trên tay vú Mai.
-Con không uống. Có chết con cũng không uống.
Cái người vô nhân tính như Thiên Bảo sẽ quan tâm đến cô ư? Không, anh không phải là thương xót cho cô, mà là đang cố tình muốn cô mau chóng khỏe lại để có thể tiếp tục chơi trò hành hạ cô, lấy đó làm niềm vui.
-An Nhiên, con cũng đừng trách cậu chủ. Biết đâu cậu có nỗi khổ gù đó …
-Ha ha ..ha…. Nỗi khổ ư? Con người anh ta thì có nổi khổ gì?
Nỗi khổ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra là anh chưa tìm được một cách nào mới mẻ để hành hạ cô.
-An Nhiên…
Cô lắc đầu xua tay với vú:
-Thôi, vú không cần nói đỡ cho anh ta đâu. Nếu biết thuốc kia là của anh ta đưa, có bị đau đến chết con cũng không uống.
Vú Mai chần chừ muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay người đi dọn đẹp chỗ thuốc bị đổ tràn lan trên sàn. Nhìn thái độ lúng túng của vú Mai, An Nhiên biết vú vẫn còn muốn nói đỡ cho Thiên Bảo, nhưng cô sẽ không nghe nữa.
Br ..ư..m Br.. ư..m. Trên cái bàn nhỏ cạnh giường, chiếc điện thoại cục gạch của cô rung lên từng hồi. An Nhiên với tay cầm lấy. Là điện thoại từ bệnh viện. Trong lòng cô giật thót một cái. Gần hai tuần rồi cô không đến thăm mẹ. Nhiều chuyện xảy ra, lại bị thương nên cô không ra được khỏi nhà.
-Alo….
-Cô An Nhiên, bà nhà…. Bà ấy…
-Mẹ tôi sao rồi?
-Bà ấy… mất rồi..
….
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô rơi bộp xuống đất.
Bất chấp cơn đau, An Nhiên hai chân không dép, chạy thục mạng ra ngoài. Vú Mai vì lo cho sức khỏe của cô nên vội vàng chạy theo. Bà bắt một chiếc taxi đuổi theo rồi kéo cô lên xe. Thiên Bảo lâu rồi không cho cô động đậy đến xe nhà.
Ngồi trên taxi, An Nhiên thẫn thờ như người mộng du. Xe vừa dừng lại, cô đã mở cửa ra chạy như bay vào trong. Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ ở nhà, lại còn bao nhiêu vết thương chưa khỏi. Nhưng cô nào có quan tâm. Có lẽ vì lúc nãy quá vội vàng, lại chạy quá nhanh, vết thương bị động nên lại bị rách, máu rướm ra trên lưng áo. Hai bàn chân cũng vì ma sát với mặt đường nhựa mà bị thương.
Giọng nói của cô run rẩy:
-Bác sỹ…. Bác sỹ… mẹ của tôi….
Vị bác sỹ già cũng có mối giao tình với ba mẹ cô khi trước, cũng là người luôn theo dõi bệnh tình của mẹ cô từ lúc ban đầu. Ông tháo kính cho vào túi áo, ái ngại nhìn cô có chút không đành lòng:
-Bà ấy là bị rút ống thở. Nhưng chúng tôi không biết là ai. Không ai nhìn thấy. Camera bị tắt do cúp điện. Nếu gia đình muốn khởi kiện, có thể báo công an.
-Có .. thật không? Ông chắc chứ?
Ông gật đầu, sau đó bước đi lướt qua cô về phòng trực. An Nhiên sửng người. Cơ thể cô không còn chút sức lực nào nữa. Nếu không có vú Mai bên cạnh, có lẽ cô đã sớm ngã xuống. “ Mẹ, mẹ ơi. Sao lại bỏ con đi vào lúc này?”.
Vú Mai đỡ cô ngồi xuống ghế. Nước mắt cứ âm thầm chảy trên mặt hai người. Vú cũng không biết phải an ủi cô như thế nào nữa. Bởi trong lòng vú cũng đang rối bời, đau lòng không kém gì cô.
-Là hắn, chắc chắn là hắn. Vì căm hận con mà hắn ra tay với mẹ con. Con phải đi hỏi hắn cho ra lẽ.
Đẩy vú Mai qua một bên, An Nhiên dùng hết sức lực còn lại chạy ra khỏi bệnh viện. Vú Mai bất lực chạy theo cô. Đến đầu đường, cô vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào.
-Cho tôi đến tập đoàn Thiên Uy
Người tài xế thấy tình hình của cô thì có hơi ái ngại, chần chừ chưa dám đi. Lúc này vú Mai đuổi tới:
-An Nhiên, con muốn đi đâu?
-Vú, vú nói với tài xế cho con đến Thiên Uy đi. Anh ta không tin con.
Vú Mai thở dài nhìn cô, rồi nói với tài xế chở hai người đi. Lúc này người tài xế mới yên tâm cho xe chạy.
Xe dừng phía trước sảnh vào tập đoàn Thiên Uy. Vú Mai cởi áo ngoài khoác cho cô:
-Nhìn con xem, ăn mặc thế này có muốn vào trụ sở người ta cũng đuổi ra cho mà xem.
-Dù sao con cũng phải gặp hắn. Con phải hỏi hắn cho ra lẽ. Dì đợi con ở đây đi.
An Nhiên bước xuống xe với đôi chân trần. Lạ lùng là nhân viên tiếp tân bên trong không hề ngăn cản, chỉ cúi đầu im lặng để cô đi vào thang máy. An Nhiên chẳng để tâm. Giờ cô chỉ muốn mặt đối mặt với Thiên Bảo.
Trong văn phòng tổng tài, Thiên Bảo nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẻ mặt phức tạp. Trong phòng nghỉ, An Kỳ cũng vừa bước ra.
-Anh đang xem gì vậy?
Thiên Bảo bị giật mình, đóng màn hình điện thoại:
-Không có gì, chuyện công việc thôi. Em không ngủ nữa à?
Anh kéo An Kỳ ngồi xuống đùi mình, tay xoa xoa cái bụng bầu 7 tháng của cô ta nhưng ánh mắt cứ liếc ra phía cửa. Theo tính toán của anh, chắc người kia cũng sắp đến cửa phòng anh rồi.
An Kỳ tựa vào ngực anh:
-Thiên Bảo, bà ấy chết rồi. Chuyện này có phải anh làm không?
-Nếu là anh làm thì sao? Em sẽ hận anh sao?
-Sao lại hận anh? Em yêu anh còn không hết. Bà ta với em có quan hệ máu mủ gì đâu chứ? Chẳng qua chỉ là công nuôi dưỡng. Bà ta sống hay chết không liên quan gì tới em.
Thiên Bảo nheo mắt:
-Em tàn nhẫn thật đấy. Nhưng mà… anh thích…
-Con không uống. Có chết con cũng không uống.
Cái người vô nhân tính như Thiên Bảo sẽ quan tâm đến cô ư? Không, anh không phải là thương xót cho cô, mà là đang cố tình muốn cô mau chóng khỏe lại để có thể tiếp tục chơi trò hành hạ cô, lấy đó làm niềm vui.
-An Nhiên, con cũng đừng trách cậu chủ. Biết đâu cậu có nỗi khổ gù đó …
-Ha ha ..ha…. Nỗi khổ ư? Con người anh ta thì có nổi khổ gì?
Nỗi khổ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra là anh chưa tìm được một cách nào mới mẻ để hành hạ cô.
-An Nhiên…
Cô lắc đầu xua tay với vú:
-Thôi, vú không cần nói đỡ cho anh ta đâu. Nếu biết thuốc kia là của anh ta đưa, có bị đau đến chết con cũng không uống.
Vú Mai chần chừ muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay người đi dọn đẹp chỗ thuốc bị đổ tràn lan trên sàn. Nhìn thái độ lúng túng của vú Mai, An Nhiên biết vú vẫn còn muốn nói đỡ cho Thiên Bảo, nhưng cô sẽ không nghe nữa.
Br ..ư..m Br.. ư..m. Trên cái bàn nhỏ cạnh giường, chiếc điện thoại cục gạch của cô rung lên từng hồi. An Nhiên với tay cầm lấy. Là điện thoại từ bệnh viện. Trong lòng cô giật thót một cái. Gần hai tuần rồi cô không đến thăm mẹ. Nhiều chuyện xảy ra, lại bị thương nên cô không ra được khỏi nhà.
-Alo….
-Cô An Nhiên, bà nhà…. Bà ấy…
-Mẹ tôi sao rồi?
-Bà ấy… mất rồi..
….
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô rơi bộp xuống đất.
Bất chấp cơn đau, An Nhiên hai chân không dép, chạy thục mạng ra ngoài. Vú Mai vì lo cho sức khỏe của cô nên vội vàng chạy theo. Bà bắt một chiếc taxi đuổi theo rồi kéo cô lên xe. Thiên Bảo lâu rồi không cho cô động đậy đến xe nhà.
Ngồi trên taxi, An Nhiên thẫn thờ như người mộng du. Xe vừa dừng lại, cô đã mở cửa ra chạy như bay vào trong. Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ ở nhà, lại còn bao nhiêu vết thương chưa khỏi. Nhưng cô nào có quan tâm. Có lẽ vì lúc nãy quá vội vàng, lại chạy quá nhanh, vết thương bị động nên lại bị rách, máu rướm ra trên lưng áo. Hai bàn chân cũng vì ma sát với mặt đường nhựa mà bị thương.
Giọng nói của cô run rẩy:
-Bác sỹ…. Bác sỹ… mẹ của tôi….
Vị bác sỹ già cũng có mối giao tình với ba mẹ cô khi trước, cũng là người luôn theo dõi bệnh tình của mẹ cô từ lúc ban đầu. Ông tháo kính cho vào túi áo, ái ngại nhìn cô có chút không đành lòng:
-Bà ấy là bị rút ống thở. Nhưng chúng tôi không biết là ai. Không ai nhìn thấy. Camera bị tắt do cúp điện. Nếu gia đình muốn khởi kiện, có thể báo công an.
-Có .. thật không? Ông chắc chứ?
Ông gật đầu, sau đó bước đi lướt qua cô về phòng trực. An Nhiên sửng người. Cơ thể cô không còn chút sức lực nào nữa. Nếu không có vú Mai bên cạnh, có lẽ cô đã sớm ngã xuống. “ Mẹ, mẹ ơi. Sao lại bỏ con đi vào lúc này?”.
Vú Mai đỡ cô ngồi xuống ghế. Nước mắt cứ âm thầm chảy trên mặt hai người. Vú cũng không biết phải an ủi cô như thế nào nữa. Bởi trong lòng vú cũng đang rối bời, đau lòng không kém gì cô.
-Là hắn, chắc chắn là hắn. Vì căm hận con mà hắn ra tay với mẹ con. Con phải đi hỏi hắn cho ra lẽ.
Đẩy vú Mai qua một bên, An Nhiên dùng hết sức lực còn lại chạy ra khỏi bệnh viện. Vú Mai bất lực chạy theo cô. Đến đầu đường, cô vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào.
-Cho tôi đến tập đoàn Thiên Uy
Người tài xế thấy tình hình của cô thì có hơi ái ngại, chần chừ chưa dám đi. Lúc này vú Mai đuổi tới:
-An Nhiên, con muốn đi đâu?
-Vú, vú nói với tài xế cho con đến Thiên Uy đi. Anh ta không tin con.
Vú Mai thở dài nhìn cô, rồi nói với tài xế chở hai người đi. Lúc này người tài xế mới yên tâm cho xe chạy.
Xe dừng phía trước sảnh vào tập đoàn Thiên Uy. Vú Mai cởi áo ngoài khoác cho cô:
-Nhìn con xem, ăn mặc thế này có muốn vào trụ sở người ta cũng đuổi ra cho mà xem.
-Dù sao con cũng phải gặp hắn. Con phải hỏi hắn cho ra lẽ. Dì đợi con ở đây đi.
An Nhiên bước xuống xe với đôi chân trần. Lạ lùng là nhân viên tiếp tân bên trong không hề ngăn cản, chỉ cúi đầu im lặng để cô đi vào thang máy. An Nhiên chẳng để tâm. Giờ cô chỉ muốn mặt đối mặt với Thiên Bảo.
Trong văn phòng tổng tài, Thiên Bảo nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẻ mặt phức tạp. Trong phòng nghỉ, An Kỳ cũng vừa bước ra.
-Anh đang xem gì vậy?
Thiên Bảo bị giật mình, đóng màn hình điện thoại:
-Không có gì, chuyện công việc thôi. Em không ngủ nữa à?
Anh kéo An Kỳ ngồi xuống đùi mình, tay xoa xoa cái bụng bầu 7 tháng của cô ta nhưng ánh mắt cứ liếc ra phía cửa. Theo tính toán của anh, chắc người kia cũng sắp đến cửa phòng anh rồi.
An Kỳ tựa vào ngực anh:
-Thiên Bảo, bà ấy chết rồi. Chuyện này có phải anh làm không?
-Nếu là anh làm thì sao? Em sẽ hận anh sao?
-Sao lại hận anh? Em yêu anh còn không hết. Bà ta với em có quan hệ máu mủ gì đâu chứ? Chẳng qua chỉ là công nuôi dưỡng. Bà ta sống hay chết không liên quan gì tới em.
Thiên Bảo nheo mắt:
-Em tàn nhẫn thật đấy. Nhưng mà… anh thích…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.