Chương 7
Malinda Lo
07/07/2017
Tales of Wonder và Grace chỉ làm dấy lên nhiều câu hỏi hơn trong tâm trí của Ash. Vào ban đêm, khi cô ngồi cạnh mồ mẹ, tự hỏi nếu đêm nay – ai
đó – hoặc cái gì đó- sẽ đưa cô đi, như Maire Solanya đã cảnh báo, cô
nhìn vào bóng tối đang phủ lên trong những cây gần đó, bỗng chốc hiện ra sự sợ hãi và mong đợi. Cái gì nằm ngoài những cây này? Cô liệu có bao
giờ dám làm những gì Thom đã làm không? Nếu những câu chuyện đó là có
thật,giống như những gì Maire Solanya nói, thì có thể có một cách nào đó để cô gặp lại mẹ cô.
Có một số chuyện xảy ra nhiều trong số các câu chuyện cổ tích cô đã đọc. Những nàng tiên của thời gian như Mùa hè của Midsummer, khi nhiệt độ của mùa hè bắt đầu hạ nhiệt vào những ngày cuối hạ; hay Souls Night, khi những linh hồn mới ra đi đi dạo trên mảnh đất. Nhưng các nàng tiên không bao giờ được nhìn thấy trong ánh sáng ban ngày, và họ thích ánh sáng của mặt trăng khi họ đi kiếm ăn và cả lễ kỷ niệm của họ. Vì vậy, vào đêm trăng tròn tiếp theo, Ash đã đứng dậy và rời khỏi giường vào lúc nửa đêm, cô run lên vì phấn khởi. Cô lấy chiếc áo choàng len của mình và lao đi về phía hành lang trên cầu thang khi cánh cửa phòng của cô vừa mới mở. Cô nghe thấy giọng của Ana thì thầm: “Cậu định đi đâu?" cả người Ash đóng băng, quay lại nhìn cô gái vừa hỏi câu hỏi đó. Ana đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt tò mò, cầm một cây nến thắp sáng đi đến chỗ Ash
"Không phải chuyện của cậu," Ash thì thầm. "Quay trở lại giường."
Mắt Ana nheo lại và cô bước ra ngoài hành lang, đi đến mở cửa phòng của Ash và kéo Ash vào phòng. Cô nhìn Ash, "Cậu mặc quần áo ra ngoài. Cậu đang định đi đâu?"
"Tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi muốn," Ash nói cộc lốc.
Ash quay lưng lại và bắt đầu đi về phía cầu thang, nhưng dừng lại khi Ana nói, "Tôi sẽ nói cho ba, khi tôi thức dậy tôi sẽ nói với ba rằng cậu đã ra ngoài."
Nỗi giận dữ nảy nở trong Ash - cô sẽ không để cô gái này ngăn cô, cô nhìn chằm chằm vào Ana. "Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu thích", Ash nói thô bạo. Cô không chờ phản ứng của Ana và nhanh chóng đi xuống cầu thang, trái tim cô run lên vì sợ hãi và hân hoan.
Trong phòng bếp, cô đã thắp đèn lồng được kiểm tra kĩ càng trước khi đi ra bằng cửa sau. Cô đặt tay lên chuôi cửa và quay lại đằng sau nhìn. Trong ánh đèn lồng, nhà bếp đã được dọn dẹp giống như bình thường. Ana đã không theo cô. Hít một hơi thật sâu, cô quay đầu lại, tay mở cửa và lao ra ngoài vào ban đêm.
Khi cô đi xuống Wood, mặt trăng tròn giống như một con mắt khổng lồ, ánh sáng nhợt nhạt ở trên đầu trên cô, cô không lay động trong ánh nhìn của nó. Ở dưới chân đồi, cô dừng lại và nhìn lên ngôi nhà, và các cửa sổ đều tối, chỉ phản chiếu một màu đen dưới mặt trăng. Đèn lồng in bóng cô lên ngọn đồi, giống như một con ma đen gắn trên chân cô, và cô run rẩy khi cơn gió thổi qua những nhánh thông. Cô dừng lại và nhìn về phía thân cây gần phần mộ của mẹ cô, và vượt ra ngoài nó là bài hát mà cô và mẹ cô hát khi hái nấm hoặc tìm thuốc. Họ đã không bao giờ đi xa và đủ để tầm mắt của cô có thể nhìn thấy
Ash không biết con đường trải dài đi bao xa, nhưng tối nay cô muốn tìm hiểu.
Bước vào rừng giống như bước vào một hang động rộng lớn: Tiếng bước chân của cô được phóng to bởi những tiếng vọng. Chiếc đèn lồng của cô chỉ lóe lên một chút ánh sáng nhỏ trong màu đen to lớn, bây giờ cô không thể nhìn thấy mặt trăng nữa. Khi cô đi sâu hơn vào rừng, cô nghe thấy tiếng kêu của một con cú đêm, và một con vật đang vượt qua bụi rậm - một con thỏ ở xa xa, tiếng sủa của một con sói và những sợi lông lên phía sau cổ cô. Cô nghĩ cô có thể nhìn thấy đôi mắt đang rực sáng trên con đường phía trước cô, nhưng một lát sau chúng trượt sang bên phải, và cô không thể theo dõi chúng cũng như mắt cô đang cố nhìn con đường phía trước. Tay cô run rẩykhiến cho cái đèn lồng đèn cũng cầm không chắc, những bóng chim hoang dã in trên mặt đất, nhưng cô cố gắng lờ đi và cố lờ đi giọng nói sợ hãi trong đầu cô bảo cô quay trở lại. Đi làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn: Ít nhất cô còn có thể chạy.
Đến một nơi, cành cây rậm quá khiến cô không thể đi được, và để tiếp tục cô đã phải rời khỏi con đường đấy và đi đường vòng. Mặt đất không bằng phẳng, với những rễ cây nhô ra từ lòng đất, và khi cô cố vươn người với lấy thân cây gần đó để đứng vững, cô cảm thấy một thứ gì đó di chuyển dưới ngón tay cô. Cô hổn hển vì sợ hãi và vội vã về phía trước, cầm chặt lấy chiếc đèn lồng, giống như sợ làm nó rơi mất và để lại mọi thứ trong đêm tối.
Cô không biết cô đã đi bộ bao lâu trước khi cô nhận ra cô đã bị lạc đường
Trở lại con đường. Cô đang đứng giữa những thân cây thông cao màu xanh lá cây, trong ánh đèn lồng, vỏ cây của chúng đốm màu xám và đen, và lần này khi cô quay lại nhìn trong bóng tối chờ đợi, cô chắc chắn rằng cô đã nhìn thấy một cái gì đó lấp lánh: Vàng và nhấp nháy. Cô nghe được hơi thở của cô, nhanh và điên cuồng, giống như một sinh vật bị săn bắn. Gió thổi vào trong gió, lướt qua cô trong những tiếng kêu xù xì xì, và sau đó cô không còn có thể phân biệt được bất cứ từ nào. Cô đưa ra chiếc đèn lồng như một vũ khí, hỏi "Ai ở đó?”
Có tiếng kêu reng, xa xôi, giống như những chiếc chuông. Đây có phải là dấu hiệu côấy đang tìm kiếm?Cô quay người về phía âm thanh và vấp ngã, ngã xuống dưới bụi cây.Khi tiếng cười đến thường xuyên hơn, tiếng thì thầm bắt đầu tách ra thành những câu nói bằng ngôn ngữ mà cô không hiểu.Nó chỉ có thể là những nàng tiên, cô nghĩ, vì ai khác sẽở sâu trong rừng vào nửa đêm? Ý nghĩđó làm cho mồ hôi lạnh trên da cô, nếu chúng là thật, thì tất cả những kết thúc trong những câu chuyện đó là thật. Nhưng đó làý nghĩ cuối cùng của cô, bởi vì cô nhìn thấy ánh đèn ở xa.Chúng không run rẩy;chúng là những chiếc đèn hiệu vào ban đêm.Cô bắt đầu đi về phía chúng, nhưng chúng luôn có vẻ ngoài tầm với của cô.Cô bắt đầu cảm thấy một sự khao khát sâu thẳm trong đáy lòng của mình: Khi nào cô sẽđến đó?Cô sợ rằng cô sẽ lang thang trong bóng tối mãi mãi, cho đến khi cô chỉ là một bộ xương khô.
Có một số chuyện xảy ra nhiều trong số các câu chuyện cổ tích cô đã đọc. Những nàng tiên của thời gian như Mùa hè của Midsummer, khi nhiệt độ của mùa hè bắt đầu hạ nhiệt vào những ngày cuối hạ; hay Souls Night, khi những linh hồn mới ra đi đi dạo trên mảnh đất. Nhưng các nàng tiên không bao giờ được nhìn thấy trong ánh sáng ban ngày, và họ thích ánh sáng của mặt trăng khi họ đi kiếm ăn và cả lễ kỷ niệm của họ. Vì vậy, vào đêm trăng tròn tiếp theo, Ash đã đứng dậy và rời khỏi giường vào lúc nửa đêm, cô run lên vì phấn khởi. Cô lấy chiếc áo choàng len của mình và lao đi về phía hành lang trên cầu thang khi cánh cửa phòng của cô vừa mới mở. Cô nghe thấy giọng của Ana thì thầm: “Cậu định đi đâu?" cả người Ash đóng băng, quay lại nhìn cô gái vừa hỏi câu hỏi đó. Ana đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt tò mò, cầm một cây nến thắp sáng đi đến chỗ Ash
"Không phải chuyện của cậu," Ash thì thầm. "Quay trở lại giường."
Mắt Ana nheo lại và cô bước ra ngoài hành lang, đi đến mở cửa phòng của Ash và kéo Ash vào phòng. Cô nhìn Ash, "Cậu mặc quần áo ra ngoài. Cậu đang định đi đâu?"
"Tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi muốn," Ash nói cộc lốc.
Ash quay lưng lại và bắt đầu đi về phía cầu thang, nhưng dừng lại khi Ana nói, "Tôi sẽ nói cho ba, khi tôi thức dậy tôi sẽ nói với ba rằng cậu đã ra ngoài."
Nỗi giận dữ nảy nở trong Ash - cô sẽ không để cô gái này ngăn cô, cô nhìn chằm chằm vào Ana. "Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu thích", Ash nói thô bạo. Cô không chờ phản ứng của Ana và nhanh chóng đi xuống cầu thang, trái tim cô run lên vì sợ hãi và hân hoan.
Trong phòng bếp, cô đã thắp đèn lồng được kiểm tra kĩ càng trước khi đi ra bằng cửa sau. Cô đặt tay lên chuôi cửa và quay lại đằng sau nhìn. Trong ánh đèn lồng, nhà bếp đã được dọn dẹp giống như bình thường. Ana đã không theo cô. Hít một hơi thật sâu, cô quay đầu lại, tay mở cửa và lao ra ngoài vào ban đêm.
Khi cô đi xuống Wood, mặt trăng tròn giống như một con mắt khổng lồ, ánh sáng nhợt nhạt ở trên đầu trên cô, cô không lay động trong ánh nhìn của nó. Ở dưới chân đồi, cô dừng lại và nhìn lên ngôi nhà, và các cửa sổ đều tối, chỉ phản chiếu một màu đen dưới mặt trăng. Đèn lồng in bóng cô lên ngọn đồi, giống như một con ma đen gắn trên chân cô, và cô run rẩy khi cơn gió thổi qua những nhánh thông. Cô dừng lại và nhìn về phía thân cây gần phần mộ của mẹ cô, và vượt ra ngoài nó là bài hát mà cô và mẹ cô hát khi hái nấm hoặc tìm thuốc. Họ đã không bao giờ đi xa và đủ để tầm mắt của cô có thể nhìn thấy
Ash không biết con đường trải dài đi bao xa, nhưng tối nay cô muốn tìm hiểu.
Bước vào rừng giống như bước vào một hang động rộng lớn: Tiếng bước chân của cô được phóng to bởi những tiếng vọng. Chiếc đèn lồng của cô chỉ lóe lên một chút ánh sáng nhỏ trong màu đen to lớn, bây giờ cô không thể nhìn thấy mặt trăng nữa. Khi cô đi sâu hơn vào rừng, cô nghe thấy tiếng kêu của một con cú đêm, và một con vật đang vượt qua bụi rậm - một con thỏ ở xa xa, tiếng sủa của một con sói và những sợi lông lên phía sau cổ cô. Cô nghĩ cô có thể nhìn thấy đôi mắt đang rực sáng trên con đường phía trước cô, nhưng một lát sau chúng trượt sang bên phải, và cô không thể theo dõi chúng cũng như mắt cô đang cố nhìn con đường phía trước. Tay cô run rẩykhiến cho cái đèn lồng đèn cũng cầm không chắc, những bóng chim hoang dã in trên mặt đất, nhưng cô cố gắng lờ đi và cố lờ đi giọng nói sợ hãi trong đầu cô bảo cô quay trở lại. Đi làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn: Ít nhất cô còn có thể chạy.
Đến một nơi, cành cây rậm quá khiến cô không thể đi được, và để tiếp tục cô đã phải rời khỏi con đường đấy và đi đường vòng. Mặt đất không bằng phẳng, với những rễ cây nhô ra từ lòng đất, và khi cô cố vươn người với lấy thân cây gần đó để đứng vững, cô cảm thấy một thứ gì đó di chuyển dưới ngón tay cô. Cô hổn hển vì sợ hãi và vội vã về phía trước, cầm chặt lấy chiếc đèn lồng, giống như sợ làm nó rơi mất và để lại mọi thứ trong đêm tối.
Cô không biết cô đã đi bộ bao lâu trước khi cô nhận ra cô đã bị lạc đường
Trở lại con đường. Cô đang đứng giữa những thân cây thông cao màu xanh lá cây, trong ánh đèn lồng, vỏ cây của chúng đốm màu xám và đen, và lần này khi cô quay lại nhìn trong bóng tối chờ đợi, cô chắc chắn rằng cô đã nhìn thấy một cái gì đó lấp lánh: Vàng và nhấp nháy. Cô nghe được hơi thở của cô, nhanh và điên cuồng, giống như một sinh vật bị săn bắn. Gió thổi vào trong gió, lướt qua cô trong những tiếng kêu xù xì xì, và sau đó cô không còn có thể phân biệt được bất cứ từ nào. Cô đưa ra chiếc đèn lồng như một vũ khí, hỏi "Ai ở đó?”
Có tiếng kêu reng, xa xôi, giống như những chiếc chuông. Đây có phải là dấu hiệu côấy đang tìm kiếm?Cô quay người về phía âm thanh và vấp ngã, ngã xuống dưới bụi cây.Khi tiếng cười đến thường xuyên hơn, tiếng thì thầm bắt đầu tách ra thành những câu nói bằng ngôn ngữ mà cô không hiểu.Nó chỉ có thể là những nàng tiên, cô nghĩ, vì ai khác sẽở sâu trong rừng vào nửa đêm? Ý nghĩđó làm cho mồ hôi lạnh trên da cô, nếu chúng là thật, thì tất cả những kết thúc trong những câu chuyện đó là thật. Nhưng đó làý nghĩ cuối cùng của cô, bởi vì cô nhìn thấy ánh đèn ở xa.Chúng không run rẩy;chúng là những chiếc đèn hiệu vào ban đêm.Cô bắt đầu đi về phía chúng, nhưng chúng luôn có vẻ ngoài tầm với của cô.Cô bắt đầu cảm thấy một sự khao khát sâu thẳm trong đáy lòng của mình: Khi nào cô sẽđến đó?Cô sợ rằng cô sẽ lang thang trong bóng tối mãi mãi, cho đến khi cô chỉ là một bộ xương khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.