Chương 10
Tư An Nghiên
08/09/2023
Giọng anh trầm xuống: “Hiểu Hiểu, cuộc hôn nhân không hạnh phúc thì càng không thể mang lại hạnh phúc dài lâu cho Yên Yên?”
Hôm qua khi đưa cô tới bệnh viện, khuôn mặt cô đã trắng đến không còn chút máu, trên người lại có không ít vết thương. Anh ôm cô trong lòng, gọi thế nào cô cũng không tỉnh, làm anh sợ đến nghẹn lại.
Nhìn cô vẩn giữ im lặng nằm đó, anh thật sự tức giận: “Lúc em vào phòng cấp cứu anh đã gọi cho cậu ta không ít lần, cuộc gọi cuối cùng là một người phụ nữ nghe máy? Anh thật sự không thể hiểu nổi em nữa…”
Khi anh định bỏ ra ngoài thì nghe giọng nói yếu ớt kia: “Em đã quyết định ly hôn rồi.”
“Em đã quyết định sẽ ly hôn với anh ta từ khi biết Đổng Tiểu Tuyết mang thai. Em muốn đưa Yên Yên đi Anh, đơn ly hôn em cũng đã soạn xong.”
Cô bổng thở dài một hơi. Ánh mắt xa săm nhìn ra hướng bên ngoài cửa sổ.
“Anh Tư Mặc, anh nói xem có phải em đã sai rồi không, nếu năm đó em không kiên quết muốn kết hôn cùng anh ta, không cùng anh ta dày vò lẩn nhau... thì... Yên Yên có lẽ cũng không biết đến sự tồn tại của anh ta. Bây giờ con bé cũng sẽ không bị tổn thương như vây!”
Anh chỉ đứng đó lặng lẽ nghe cô nói.
--
Hôm nay Tống Hiểu Di được xuất viện, cô đến đón con gái tan học.
Cô gặp được mẹ Lăng trước cổng trung tâm.
“Hiểu Di, vừa về đến à?” Mẹ chồng cô nhìn thấy cô thì mừng như bắt được vàng. “Mẹ đang làm việc thì thằng nhóc Lăng Hiên kia nói nó có việc không về kịp nên nhờ mẹ đón Yên Yên. Bây giờ con đã về rồi, vậy con ở đây đợi đón con bé đi, mẹ phải về làm việc tiếp.”
Nhìn sang bên cạnh thấy có cậu thanh niên khá quen mắt đi cùng con dâu, bà định hỏi Tống Hiểu Di vì không thể nhớ ra.
Thiệu Tư Mặc thấy vậy liền lên tiếng chào hỏi trước: “Bác Lăng, cháu là Thiệu Tư Mặc.”
“Bác nhớ rồi, cháu là bạn của anh trai Hiểu Di, chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi.” Mẹ Lăng nghe anh giới thiệu liền nhớ ra.
Chợt nhớ ra còn có việc chưa giải quyết xong mẹ Lăng nói với Thiệu Tư mặc. “Bác đang có việc gấp phải đi trước, cháu cùng Hiểu Di ở lại đón Yên Yên nhé.”
Thiệu Tư Mặc cũng lịch sự gật đầu với bà.
Nói xong mẹ Lăng vội vội vàng vàng rời đi, chỉ để lại câu: “Mẹ thấy sắc mặt con hơi xanh xao, chú ý giữ gìn sức khỏe một chút.”
Cô gật đầu: “Cảm ơn mẹ!”
“Mẹ! Mẹ cũng đến đón Yên Yên ạ!”
Đứng trước cửa lớp học thêm, nhìn thấy con gái đang chạy về phía mình: “Mẹ!!! Cuối cùng mẹ cũng đã về rồi!”
“Yên Yên, có nhớ mẹ không?” Cô dịu dàng nhìn con gái.
Con gái rất vui vẻ ôm chân cô, “Có ạ! Sao lần này mẹ đi công tác lâu vậy?”
Cô cúi đầu nhìn con gái: “Yên Yên, con có muốn đến nhà ông bà ngoại với mẹ không?”
Nghe vậy ánh mắt cô bé lập tức sáng ngời: “Khi nào thì chúng ta đi ạ!”
Cô bé rất thích đến đó chơi, nơi đó rất rộng, có xích đu, có rất nhiều hoa hồng, còn có cả khu vui chơi nhỏ do ông ngoại làm cho cô bé.
“Bây giờ mẹ sẽ đưa con đi luôn” Cô đứng dậy nắm tay con gái đi ra ngoài.
“Mẹ, tay mẹ lạnh thế, để Yên Yên thổi cho mẹ ấm nhé!” Cô bé kéo tay mẹ nó thổi hơi nóng vào tay mẹ nó, cười tít mắt.
Ra bên ngoài, có một người đang điềm tĩnh đứng dựa lưng vào thân xe chờ cô.
“Chú Tư Mặc!! Chú Tư Mặc!” Yên Yên nhảy cẩn lên, “chú về khi nào vậy ạ, chú có mang quà về cho Yên Yên không?”
Anh cúi xuống bế cô bé lên: “Có nhớ chú không? Hay chỉ nhớ quà của chú thôi, hả?”
Cô bé cười tít cả mắt: “Yên Yên nhớ cả chú cả quà ạ!”
Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé. Thả cô bé xuống, mở cửa xe giúp mẹ con hai người, “Đi lên đi.”
Cả chặn đường Yên Yên nói cười không ngừng, làm bọn họ cũng vui theo.
--
Mở cửa vào nhà, nhìn căn nhà vắng lặng.
Lúc nảy đi đón Yên Yên, mẹ anh bảo là Lăng phu nhân đã đón rồi, nhưng sao giờ lại không thấy Lăng phu nhân, cũng không thấy con gái. Ngồi xuống sofa, anh thở dài một hơi. Một tuần nay con gái giận anh, không thèm nói chuyện với anh, hôm qua lại để bà nội đi đón, chắc con bé càng giận hơn. Còn Lăng phu nhân từ hôm biết chuyện cũng trở lại lạnh nhạt với anh như trước. Có thể là vì giận nên Lăng phu nhân đã đưa con gái ra ngoài ăn tối rồi.
Ngồi một lắt, anh quyết định lên lầu đi tắm, xong xuống đợi Lăng phu nhân, hôm nay anh sẽ nói chuyện với cô.
Nhưng chờ đến khuya vẩn không thấy cô và Yên Yên trở về anh mới hoảng hốt. Ấn điện thoại gọi đến lần thứ tư mới có người nghe, anh lập tức hỏi: “Sao em và Yên Yên vẩn chưa về?”
“Tôi cùng con gái đã về nhà mẹ tôi!” Cô nhẹ giọng trả lời.
Anh lại hỏi: “Khi nào thì em sẽ trở lại?”
Cô không trả lời làm anh nhận ra sự khác thường, giật mình hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn dẫn Thụy Thụy đến nhà ba mẹ em?”
Sự im lặng của Tống Hiểu Di khiến anh sợ hãi. Cuối cùng mới nói: “Tiểu Tuyết đang có thai, cho nên anh không thể bỏ mặc cô ấy… Nhưng mà anh đảm bảo sự tồn tại của cô ấy sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng đến địa vị của em và Yên Yên.”
Tống Hiểu Di thản nhiên: “Cho nên… Anh định như thế nào?”
Hôm qua khi đưa cô tới bệnh viện, khuôn mặt cô đã trắng đến không còn chút máu, trên người lại có không ít vết thương. Anh ôm cô trong lòng, gọi thế nào cô cũng không tỉnh, làm anh sợ đến nghẹn lại.
Nhìn cô vẩn giữ im lặng nằm đó, anh thật sự tức giận: “Lúc em vào phòng cấp cứu anh đã gọi cho cậu ta không ít lần, cuộc gọi cuối cùng là một người phụ nữ nghe máy? Anh thật sự không thể hiểu nổi em nữa…”
Khi anh định bỏ ra ngoài thì nghe giọng nói yếu ớt kia: “Em đã quyết định ly hôn rồi.”
“Em đã quyết định sẽ ly hôn với anh ta từ khi biết Đổng Tiểu Tuyết mang thai. Em muốn đưa Yên Yên đi Anh, đơn ly hôn em cũng đã soạn xong.”
Cô bổng thở dài một hơi. Ánh mắt xa săm nhìn ra hướng bên ngoài cửa sổ.
“Anh Tư Mặc, anh nói xem có phải em đã sai rồi không, nếu năm đó em không kiên quết muốn kết hôn cùng anh ta, không cùng anh ta dày vò lẩn nhau... thì... Yên Yên có lẽ cũng không biết đến sự tồn tại của anh ta. Bây giờ con bé cũng sẽ không bị tổn thương như vây!”
Anh chỉ đứng đó lặng lẽ nghe cô nói.
--
Hôm nay Tống Hiểu Di được xuất viện, cô đến đón con gái tan học.
Cô gặp được mẹ Lăng trước cổng trung tâm.
“Hiểu Di, vừa về đến à?” Mẹ chồng cô nhìn thấy cô thì mừng như bắt được vàng. “Mẹ đang làm việc thì thằng nhóc Lăng Hiên kia nói nó có việc không về kịp nên nhờ mẹ đón Yên Yên. Bây giờ con đã về rồi, vậy con ở đây đợi đón con bé đi, mẹ phải về làm việc tiếp.”
Nhìn sang bên cạnh thấy có cậu thanh niên khá quen mắt đi cùng con dâu, bà định hỏi Tống Hiểu Di vì không thể nhớ ra.
Thiệu Tư Mặc thấy vậy liền lên tiếng chào hỏi trước: “Bác Lăng, cháu là Thiệu Tư Mặc.”
“Bác nhớ rồi, cháu là bạn của anh trai Hiểu Di, chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi.” Mẹ Lăng nghe anh giới thiệu liền nhớ ra.
Chợt nhớ ra còn có việc chưa giải quyết xong mẹ Lăng nói với Thiệu Tư mặc. “Bác đang có việc gấp phải đi trước, cháu cùng Hiểu Di ở lại đón Yên Yên nhé.”
Thiệu Tư Mặc cũng lịch sự gật đầu với bà.
Nói xong mẹ Lăng vội vội vàng vàng rời đi, chỉ để lại câu: “Mẹ thấy sắc mặt con hơi xanh xao, chú ý giữ gìn sức khỏe một chút.”
Cô gật đầu: “Cảm ơn mẹ!”
“Mẹ! Mẹ cũng đến đón Yên Yên ạ!”
Đứng trước cửa lớp học thêm, nhìn thấy con gái đang chạy về phía mình: “Mẹ!!! Cuối cùng mẹ cũng đã về rồi!”
“Yên Yên, có nhớ mẹ không?” Cô dịu dàng nhìn con gái.
Con gái rất vui vẻ ôm chân cô, “Có ạ! Sao lần này mẹ đi công tác lâu vậy?”
Cô cúi đầu nhìn con gái: “Yên Yên, con có muốn đến nhà ông bà ngoại với mẹ không?”
Nghe vậy ánh mắt cô bé lập tức sáng ngời: “Khi nào thì chúng ta đi ạ!”
Cô bé rất thích đến đó chơi, nơi đó rất rộng, có xích đu, có rất nhiều hoa hồng, còn có cả khu vui chơi nhỏ do ông ngoại làm cho cô bé.
“Bây giờ mẹ sẽ đưa con đi luôn” Cô đứng dậy nắm tay con gái đi ra ngoài.
“Mẹ, tay mẹ lạnh thế, để Yên Yên thổi cho mẹ ấm nhé!” Cô bé kéo tay mẹ nó thổi hơi nóng vào tay mẹ nó, cười tít mắt.
Ra bên ngoài, có một người đang điềm tĩnh đứng dựa lưng vào thân xe chờ cô.
“Chú Tư Mặc!! Chú Tư Mặc!” Yên Yên nhảy cẩn lên, “chú về khi nào vậy ạ, chú có mang quà về cho Yên Yên không?”
Anh cúi xuống bế cô bé lên: “Có nhớ chú không? Hay chỉ nhớ quà của chú thôi, hả?”
Cô bé cười tít cả mắt: “Yên Yên nhớ cả chú cả quà ạ!”
Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé. Thả cô bé xuống, mở cửa xe giúp mẹ con hai người, “Đi lên đi.”
Cả chặn đường Yên Yên nói cười không ngừng, làm bọn họ cũng vui theo.
--
Mở cửa vào nhà, nhìn căn nhà vắng lặng.
Lúc nảy đi đón Yên Yên, mẹ anh bảo là Lăng phu nhân đã đón rồi, nhưng sao giờ lại không thấy Lăng phu nhân, cũng không thấy con gái. Ngồi xuống sofa, anh thở dài một hơi. Một tuần nay con gái giận anh, không thèm nói chuyện với anh, hôm qua lại để bà nội đi đón, chắc con bé càng giận hơn. Còn Lăng phu nhân từ hôm biết chuyện cũng trở lại lạnh nhạt với anh như trước. Có thể là vì giận nên Lăng phu nhân đã đưa con gái ra ngoài ăn tối rồi.
Ngồi một lắt, anh quyết định lên lầu đi tắm, xong xuống đợi Lăng phu nhân, hôm nay anh sẽ nói chuyện với cô.
Nhưng chờ đến khuya vẩn không thấy cô và Yên Yên trở về anh mới hoảng hốt. Ấn điện thoại gọi đến lần thứ tư mới có người nghe, anh lập tức hỏi: “Sao em và Yên Yên vẩn chưa về?”
“Tôi cùng con gái đã về nhà mẹ tôi!” Cô nhẹ giọng trả lời.
Anh lại hỏi: “Khi nào thì em sẽ trở lại?”
Cô không trả lời làm anh nhận ra sự khác thường, giật mình hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn dẫn Thụy Thụy đến nhà ba mẹ em?”
Sự im lặng của Tống Hiểu Di khiến anh sợ hãi. Cuối cùng mới nói: “Tiểu Tuyết đang có thai, cho nên anh không thể bỏ mặc cô ấy… Nhưng mà anh đảm bảo sự tồn tại của cô ấy sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng đến địa vị của em và Yên Yên.”
Tống Hiểu Di thản nhiên: “Cho nên… Anh định như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.