Chương 79: Tên Minh phê thuốc !!!
Toàn (Tire)
03/04/2021
"Nhanh thật đấy, nhưng mày không thoát được đâu con trai" tên Minh cay cú hét lên, con khỉ nó có lợi thế hơn khi nó nhớ được các ngóc ngách ngã rẽ của khu vực rừng rậm này, tên Minh mỗi lần gần bắt được, nó liền đổi hướng chạy mất, cay cú không còn lời nào để kể hết.
Còn đang cố để áp sát con khỉ thì tên Minh bị thứ gì đó làm chói mắt, chỉ chớp mắt một cái mà con khỉ đã dừng lại, thì ra là một cái hồ nước lớn, rất lớn, tên Minh cố gắng lắm mới nhìn được mơ hồ bờ bên kia, hắn rất nhanh đã định thần lại định lao qua tóm con khỉ, nhưng mới bước lên vài bước thì con khỉ liền kêu lên éc éc một cái ném thanh katana của tên Minh xuống hồ, xong chạy nhanh tới góc cây bên cạnh rồi chuyền cành chạy mất.
"Con mẹ nó" tên Minh hú lên nhặt một viên đá nhắm con khỉ ném ra, tốc độ và lực lượng cực mạnh, không thua gì một viên đạn bắn ra từ súng lục, nhưng như vậy cũng không tổn hại được một sợ lông con khỉ kia, nó dễ dàng rẽ hướng tránh thoát, tên Minh không chấp nhặt với con thú kia nữa "ta là người yêu thương động vật, còn theo chủ nghĩa hoà bình nha, nhịn nào, nhịn nào" tên Minh nén giận tới mức tím cả người, vậy mà bị một con khỉ chơi khăm, thật vô dụng.
Bây giờ hắn mới chú ý đến cái hồ lớn bên cạnh, mặt nước phẳng lặng như một cái gương khổng lồ, đến gần hơn thì thấy nước hồ trong vắt, căng mắt ra nhìn có thể mơ hồ thấy được đáy hồ, bên bờ hồ mà sâu đến đáng sợ, tên Minh nhìn đi nhìn lại hồi lâu mới thấy được thanh katana của hắn, nó cắm xuống đáy hồ, nước trong quá nên không rõ cách mặt nước bao xa, lại đưa mắt nhìn xung quanh một lượt xem có cá hay con gì kỳ lạ không, thấy chã có một con lăng quăng chứ đừng nói đến cá, nuốt xuống một ngụm khí lạnh tên Minh nhặt lên một viên đá thả nhẹ cho nó rơi xuống hồ, nhìn nó rơi xuống mà tên Minh có chút xanh mặt, "sâu quá, rốt cuộc là tới mức nào thế này, thứ gì đã tạo nên cái hồ nước này vậy" tên Minh đau đầu nói.
"Cái gì, kỳ lạ vậy, lại xem sao" tên Minh tối sầm mặt lại, viên đá chưa rơi xuống tới đáy thì như viên C sủi hoà tan vào nước trực tiếp biến mất, hắn lại bỏ vài viên đá xuống xem thử, kết quả cũng như vậy, cắn răng một cái hắn đưa tay ra dùng ngón tay út khẽ chạm vào nước, cảm giác như là nước mát bình thường, tên Minh nhíu mày thật sát vào nhau, hắn lắc đầu vài cái rồi cởi áo khoát với quần jean ra, vẫn còn trên người một cái quần đùi với cái dây lưng vắt kiếm, trên dây lưng hiện tại chỉ còn cái vỏ kiếm thôi, nhìn quanh một lượt rồi hắn nhấc lên một viên đá xù xì khá lớn, đứng hít thở vài cái thật sâu cho mọi tế bào trong cơ thể tràn ngập Oxy, xong hắn ôm viên đá to kia nhảy xuống hồ.
"Giống như nước bình thường thôi mà nhỉ" tên Minh nghi hoặc nghĩ thầm, tốc độ chìm của tên Minh khá nhanh nhờ có viên đá hỗ trợ, hắn mở mắt nhìn mà thầm chấn động, lúc nãy trên bờ không thể phán đoán chính xác độ sâu của hồ nước này, bây giờ hắn biết rồi, bây giờ hắn chìm xuống đã hơn năm mươi mét rồi, nhưng vẫn mới được một phần tư quãng đường thôi, "khủng khiếp, quá khủng khiếp cho một cái hồ nước giữa rừng" tên Minh không còn nghĩ được cái gì, chìm tầm hai mươi giây tên Minh bắt đầu thấy có dị tượng, viên đá xù xì trên tay như viên C sủi thật sự, bề mặt nó sôi lên sùng sục, sau vài giây nó đã tan biến vào dòng nước, một đám bụi cũng không còn.
"Mình vẫn không sao, chuyện này là sao đây" tên Minh dần dần chậm rãi nổi ngược lên, áp lực nước hiện tại rất mạnh nhưng thể chất tên Minh không phải yếu, hắn bỏ suy nghĩ ra sau đầu hướng thanh katana bơi tới, khẽ đặt chân lên đáy hồ tên Minh hơi sửng sốt, nhìn quanh lúc này y như một cánh rừng bị chìm xuống đáy hồ, lúc đầu từ trên nhìn xuống không thấy gì kỳ lạ, đáy hồ hắn nghĩ mấy cái tán cây là tảng đá thôi, nhưng bây giờ hắn mới nhìn rõ, mấy cái tán cây bị một thứ gì đó bao bọc như cái kén, khẽ rùng mình hắn rút katana ra tra vào vỏ rồi nhúng mạnh một cái, cơ thể hắn bắn mạnh lên khỏi đáy hồ, tới khi hết quán tính hắn mới dang tay đạp chân bơi lên, tên Minh đang dần hết Oxy, ở dưới đó cũng gần năm phút rồi, cơ thể cũng đã tới giới hạn.
"Không ổn không ổn, sau tự nhiên hụt hơi thế này" tên Minh giật mình nghĩ trong đầu, cảm giác bơi mãi không đến mặt nước mà cơ thể thì đang kêu gào Oxy, cảm giác này cực kỳ đáng sợ, y như cảm giác bất lực vậy.
"CỐ LÊN, MỘT SẢI TAY NỮA THÔI, CỐ LÊN, CỐ LÊN" đây là những gì tên Minh gào thét trong đầu, tim hắn như muốn nổ tung trong lồng ngực, kịch liệt quẩy vùng cuối cùng hắn cũng trồi lên khỏi mặt nước, ngay lập tức hắn bò lên bờ, tốc độ cực nhanh, y như trễ một giây sẽ bị thần chết cắt cổ vậy, mặt mày hắn xanh lét, miệng há to thở dồn dập, không biết mà nhìn cứ tưởng hắn trút hơi thở cuối cùng vậy.
"Kỳ lạ, rõ ràng tính toán đúng rồi mà sao trồi lên lại bị hụt hơi, mà hình như sai sót không nhỏ, dường như quản đường trồi lên dài hơn lúc chìm xuống không ít" tên Minh thở dóc một chút nghĩ thầm.
Đúng thật là cái hồ này kỳ lạ, với đầu óc tên Minh thì không thể tính toán sai sót lớn vậy, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng hiểu vì sao.
"Đi càng xa nơi này càng tốt vậy" tên Minh thở một lúc rồi chậm chạp đứng dậy nói thầm, xong hắn mặc lại quần áo rồi vắt chân lên cổ chạy thục mạng, nhìn mặt hồ mà hắn ám ảnh thật sự.
"Phù... Chắc sợ nước luôn quá" tên Minh bước chân lảo đảo nghĩ thầm, đi mãi cũng không thấy ra khỏi khu rừng, cảm giác kỳ lạ lại dân lên, còn đang nghi hoặc thì hắn giật mình, xung quanh từ lúc nào sương mù giăng lối, giơ tay trước mặt cũng không thấy được ngón tay, hắn hơi hoảng bắt đầu giơ tay mò đường, lại thấy không có thứ gì xung quanh, trí nhớ hắn rõ ràng có một góc cây phía trước, nhưng đi mãi không tìm thấy thứ gì, cố gắng bình tĩnh lại đứng thẳng lên, tên Minh nhắm nghiền mắt lại, sau vài giây lại thấy lỗ mũi bị nhột, vô thức hắn giơ tay lên gãi.
ÉC ÉC ÉC...
Tên Minh hú hồn mở mắt ra ngồi bật dậy, tay phải hắn đang nắm chặt chi trước con khỉ, nó hú hét như điên, thì ra hắn đang nằm trên đất, con khỉ kia thò ngón tay vào ngoái mũi hắn, xung quanh tên Minh có rất nhiều khỉ, bọn nó đứng ngồi quay quanh hắn, nhìn lại thì rõ ràng hắn nằm bên bờ hồ nước, trên người chỉ có một cái quần đùi với thanh katana, tên Minh lâm vào trầm tư một lúc, thấy con khỉ kia la ó hắn buôn tay ra sờ cằm nghĩ lại, có thể hắn vô tình trúng thôi miên, hoặc có thể là nước dưới đáy hồ có vấn đề, điều hắn thắc mắc là mình bị ngất đi lúc nào, ký ức về lúc nãy rất trơn tru, không thấy kỳ lạ điểm nào.
"Bỏ đi, cút, cút đi, tránh xa tao ra" tên Minh không thấy kỳ lạ gì trừ việc cơ thể khá nóng nực, nghĩ là do ánh nắng Mặt Trời nên bỏ toàn bộ ra sau đầu, hắn đứng dậy hô hào đuổi lũ khỉ đi rồi cúi xuống lấy đồ đạc mặc vào, xong hắn ngước lên nhìn Mặt Trời một cái, tính toán lại một chút rồi chạy đi.
--------------------------------------------------
Mặt Trời đã đứng bóng, Tú Linh mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ nườm nượp, Bá Long trên lưng đang ngắc ngoải nên cô ấy không hề dừng lại, tốc độ duy chuyển hiện tại cực kỳ chậm chạp, cuối cùng cố gắng cô ấy đã được đền đáp, phòng khám kia có người còn sống, thật là kỳ diệu, Tú Linh thuyết phục được người đó mở cửa, tay nghề khám bệnh người kia cũng không kém, sau vài bước khám bệnh sơ lược cũng có kết quả, "cái tên to xác này bị rất nhiều thương tích, nặng nhất là suất huyết ruột già và tràn dịch màng phổi, nhưng vẫn sống được mới hay" tên Hoàng chuẩn đoán sơ sơ, do không có máy móc nên chỉ dựa vào kinh nghiệm sau năm năm ra trường để khám.
Sức sống của Bá Long rất mạnh mẽ nên vết thương chí mạng như thế vẫn chưa giết được hắn, chỉ là đại não hắn đang gặp vấn đề nghiêm trọng, nguy cơ sống thực vật cả cuộc đời còn lại cũng không ít, Hỗn Nguyên Huyền Thiếc lúc này đang cố gắng chữa trị não hắn, liên kết thần kinh bị đứt nó cũng có thể nối lại được, sống xung kích đúng là sát thủ vô hình mà.
"Đàng hoàng cho bà" Tú Linh đang lo lắng đột nhiên cho một cái cóc lên đầu tên kia, hắn ban đầu kỳ kèo không cho cô ấy vào, Tú Linh phải đưa ra cái giá là một thùng mỳ tôm với một bình nước lọc hắn mới mở cửa, từ nãy giờ hắn muốn rờ tay rờ chân cô mấy lần, mà lần nào cũng bị một cái cú đầu vang dội, forever alone đúng là bệnh nan y khó chữa mà.
"Tôi chỉ muốn thả tay xuống thôi mà, làm gì đánh tôi" tên Hoàng đau khổ nói, lần này hắn không muốn làm cái chuyện kia mà, oan ức thật sự nha.
"Im ngay, nói nữa bà cắt lưỡi á, tuy mạng sống anh ấy đã không bị đe dọa, nhưng nếu bị gì thì bà cho mày chôn cùng đấy" Tú Linh cáu gắt nói, nhiệt độ không khí cao nên ảnh hưởng đến tâm trạng cô ấy không ít, Bá Long thì bị thương nặng, mọi người thì không biết có an toàn không, lại còn gặp cái tên FA lâu năm này, không bực mình thì không phải con gái.
"Ngang ngược, quá ngang ngược" tên Hoàng nói thầm.
"Cái gì" Tú Linh âm trầm hỏi.
"Không không, không có gì, chỉ là tôi hơi đói" hắn xanh mặt nói nhanh, cố rặng ra nụ cười méo mó.
"Hừ" Tú Linh hừ một cái lấy cái nhẫn không gian từ trên tay Bá Long xuống, "nặng thế này" cẩn thận đeo vào tay rồi thử động ý niệm, nó dễ dàng hơn cô ấy nghĩ, chỉ là nó nặng quá, dò xét một lượt rồi trực tiếp cho một thùng mỳ với bình nước lọc xuống đất, tên Hoàng có hơi giật mình, nhưng thấy Tú Linh ra hiệu hắn liền ôm thùng mỳ ra một góc khui ra ăn ngay, y như một con hổ bỏ đói, ăn vắt mì tôm chỉ trong vài giây đã hết.
Tú Linh không quan tâm lắm mà quay sang nắm chặt tay Bá Long, vài phút sau cô ấy đứng dậy, "này, chăm sóc anh ấy một chút, tý nữa tôi sẽ trở lại, nhớ là chăm sóc cho cẩn thận, không thì chết với tôi đấy, thứ này coi như đặt cọc trước để anh chăm sóc cho tốt" Tú Linh nói xong lấy ra một lốc sáu lon Pepsi để trên bàn đầu giường Bá Long, bước ra ngoài cô ấy không quên đóng cửa lại cẩn thận, ra ngoài đường cũng không quên kéo cái cửa sắt nặng nề lại mới rời đi, cẩn thận đến cực điểm, không muốn khi trở lại chỉ còn hai con tang thi vô hồn đâu.
Lần này chạy trên đường không vác theo gì nên Tú Linh duy chuyển khá nhanh, nhưng vẫn mệt, một phần là do nắng gắt quá, hai là do cái nhẫn không gian trên tay, nó nặng sáu mươi tư kilogram lận, tuy thể chất Tú Linh cũng không kém nhưng theo cảm nhận Tú Linh thì trên ngón tay có một cục tạ sáu kilogram cũng không vui gì, chạy một mạch tới trước cổng không gian, nhặt lên cái xà beng lúc nãy, do nắng nóng nên vừa nhặt lên Tú Linh xém vứt nó đi, tất nhiên là do nó nóng rồi.
"Triển thôi" Tú Linh dứt khoát uống hết chai nước nữa lít rồi đi nhanh vào cổng dị không gian trước mặt.
Còn đang cố để áp sát con khỉ thì tên Minh bị thứ gì đó làm chói mắt, chỉ chớp mắt một cái mà con khỉ đã dừng lại, thì ra là một cái hồ nước lớn, rất lớn, tên Minh cố gắng lắm mới nhìn được mơ hồ bờ bên kia, hắn rất nhanh đã định thần lại định lao qua tóm con khỉ, nhưng mới bước lên vài bước thì con khỉ liền kêu lên éc éc một cái ném thanh katana của tên Minh xuống hồ, xong chạy nhanh tới góc cây bên cạnh rồi chuyền cành chạy mất.
"Con mẹ nó" tên Minh hú lên nhặt một viên đá nhắm con khỉ ném ra, tốc độ và lực lượng cực mạnh, không thua gì một viên đạn bắn ra từ súng lục, nhưng như vậy cũng không tổn hại được một sợ lông con khỉ kia, nó dễ dàng rẽ hướng tránh thoát, tên Minh không chấp nhặt với con thú kia nữa "ta là người yêu thương động vật, còn theo chủ nghĩa hoà bình nha, nhịn nào, nhịn nào" tên Minh nén giận tới mức tím cả người, vậy mà bị một con khỉ chơi khăm, thật vô dụng.
Bây giờ hắn mới chú ý đến cái hồ lớn bên cạnh, mặt nước phẳng lặng như một cái gương khổng lồ, đến gần hơn thì thấy nước hồ trong vắt, căng mắt ra nhìn có thể mơ hồ thấy được đáy hồ, bên bờ hồ mà sâu đến đáng sợ, tên Minh nhìn đi nhìn lại hồi lâu mới thấy được thanh katana của hắn, nó cắm xuống đáy hồ, nước trong quá nên không rõ cách mặt nước bao xa, lại đưa mắt nhìn xung quanh một lượt xem có cá hay con gì kỳ lạ không, thấy chã có một con lăng quăng chứ đừng nói đến cá, nuốt xuống một ngụm khí lạnh tên Minh nhặt lên một viên đá thả nhẹ cho nó rơi xuống hồ, nhìn nó rơi xuống mà tên Minh có chút xanh mặt, "sâu quá, rốt cuộc là tới mức nào thế này, thứ gì đã tạo nên cái hồ nước này vậy" tên Minh đau đầu nói.
"Cái gì, kỳ lạ vậy, lại xem sao" tên Minh tối sầm mặt lại, viên đá chưa rơi xuống tới đáy thì như viên C sủi hoà tan vào nước trực tiếp biến mất, hắn lại bỏ vài viên đá xuống xem thử, kết quả cũng như vậy, cắn răng một cái hắn đưa tay ra dùng ngón tay út khẽ chạm vào nước, cảm giác như là nước mát bình thường, tên Minh nhíu mày thật sát vào nhau, hắn lắc đầu vài cái rồi cởi áo khoát với quần jean ra, vẫn còn trên người một cái quần đùi với cái dây lưng vắt kiếm, trên dây lưng hiện tại chỉ còn cái vỏ kiếm thôi, nhìn quanh một lượt rồi hắn nhấc lên một viên đá xù xì khá lớn, đứng hít thở vài cái thật sâu cho mọi tế bào trong cơ thể tràn ngập Oxy, xong hắn ôm viên đá to kia nhảy xuống hồ.
"Giống như nước bình thường thôi mà nhỉ" tên Minh nghi hoặc nghĩ thầm, tốc độ chìm của tên Minh khá nhanh nhờ có viên đá hỗ trợ, hắn mở mắt nhìn mà thầm chấn động, lúc nãy trên bờ không thể phán đoán chính xác độ sâu của hồ nước này, bây giờ hắn biết rồi, bây giờ hắn chìm xuống đã hơn năm mươi mét rồi, nhưng vẫn mới được một phần tư quãng đường thôi, "khủng khiếp, quá khủng khiếp cho một cái hồ nước giữa rừng" tên Minh không còn nghĩ được cái gì, chìm tầm hai mươi giây tên Minh bắt đầu thấy có dị tượng, viên đá xù xì trên tay như viên C sủi thật sự, bề mặt nó sôi lên sùng sục, sau vài giây nó đã tan biến vào dòng nước, một đám bụi cũng không còn.
"Mình vẫn không sao, chuyện này là sao đây" tên Minh dần dần chậm rãi nổi ngược lên, áp lực nước hiện tại rất mạnh nhưng thể chất tên Minh không phải yếu, hắn bỏ suy nghĩ ra sau đầu hướng thanh katana bơi tới, khẽ đặt chân lên đáy hồ tên Minh hơi sửng sốt, nhìn quanh lúc này y như một cánh rừng bị chìm xuống đáy hồ, lúc đầu từ trên nhìn xuống không thấy gì kỳ lạ, đáy hồ hắn nghĩ mấy cái tán cây là tảng đá thôi, nhưng bây giờ hắn mới nhìn rõ, mấy cái tán cây bị một thứ gì đó bao bọc như cái kén, khẽ rùng mình hắn rút katana ra tra vào vỏ rồi nhúng mạnh một cái, cơ thể hắn bắn mạnh lên khỏi đáy hồ, tới khi hết quán tính hắn mới dang tay đạp chân bơi lên, tên Minh đang dần hết Oxy, ở dưới đó cũng gần năm phút rồi, cơ thể cũng đã tới giới hạn.
"Không ổn không ổn, sau tự nhiên hụt hơi thế này" tên Minh giật mình nghĩ trong đầu, cảm giác bơi mãi không đến mặt nước mà cơ thể thì đang kêu gào Oxy, cảm giác này cực kỳ đáng sợ, y như cảm giác bất lực vậy.
"CỐ LÊN, MỘT SẢI TAY NỮA THÔI, CỐ LÊN, CỐ LÊN" đây là những gì tên Minh gào thét trong đầu, tim hắn như muốn nổ tung trong lồng ngực, kịch liệt quẩy vùng cuối cùng hắn cũng trồi lên khỏi mặt nước, ngay lập tức hắn bò lên bờ, tốc độ cực nhanh, y như trễ một giây sẽ bị thần chết cắt cổ vậy, mặt mày hắn xanh lét, miệng há to thở dồn dập, không biết mà nhìn cứ tưởng hắn trút hơi thở cuối cùng vậy.
"Kỳ lạ, rõ ràng tính toán đúng rồi mà sao trồi lên lại bị hụt hơi, mà hình như sai sót không nhỏ, dường như quản đường trồi lên dài hơn lúc chìm xuống không ít" tên Minh thở dóc một chút nghĩ thầm.
Đúng thật là cái hồ này kỳ lạ, với đầu óc tên Minh thì không thể tính toán sai sót lớn vậy, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng hiểu vì sao.
"Đi càng xa nơi này càng tốt vậy" tên Minh thở một lúc rồi chậm chạp đứng dậy nói thầm, xong hắn mặc lại quần áo rồi vắt chân lên cổ chạy thục mạng, nhìn mặt hồ mà hắn ám ảnh thật sự.
"Phù... Chắc sợ nước luôn quá" tên Minh bước chân lảo đảo nghĩ thầm, đi mãi cũng không thấy ra khỏi khu rừng, cảm giác kỳ lạ lại dân lên, còn đang nghi hoặc thì hắn giật mình, xung quanh từ lúc nào sương mù giăng lối, giơ tay trước mặt cũng không thấy được ngón tay, hắn hơi hoảng bắt đầu giơ tay mò đường, lại thấy không có thứ gì xung quanh, trí nhớ hắn rõ ràng có một góc cây phía trước, nhưng đi mãi không tìm thấy thứ gì, cố gắng bình tĩnh lại đứng thẳng lên, tên Minh nhắm nghiền mắt lại, sau vài giây lại thấy lỗ mũi bị nhột, vô thức hắn giơ tay lên gãi.
ÉC ÉC ÉC...
Tên Minh hú hồn mở mắt ra ngồi bật dậy, tay phải hắn đang nắm chặt chi trước con khỉ, nó hú hét như điên, thì ra hắn đang nằm trên đất, con khỉ kia thò ngón tay vào ngoái mũi hắn, xung quanh tên Minh có rất nhiều khỉ, bọn nó đứng ngồi quay quanh hắn, nhìn lại thì rõ ràng hắn nằm bên bờ hồ nước, trên người chỉ có một cái quần đùi với thanh katana, tên Minh lâm vào trầm tư một lúc, thấy con khỉ kia la ó hắn buôn tay ra sờ cằm nghĩ lại, có thể hắn vô tình trúng thôi miên, hoặc có thể là nước dưới đáy hồ có vấn đề, điều hắn thắc mắc là mình bị ngất đi lúc nào, ký ức về lúc nãy rất trơn tru, không thấy kỳ lạ điểm nào.
"Bỏ đi, cút, cút đi, tránh xa tao ra" tên Minh không thấy kỳ lạ gì trừ việc cơ thể khá nóng nực, nghĩ là do ánh nắng Mặt Trời nên bỏ toàn bộ ra sau đầu, hắn đứng dậy hô hào đuổi lũ khỉ đi rồi cúi xuống lấy đồ đạc mặc vào, xong hắn ngước lên nhìn Mặt Trời một cái, tính toán lại một chút rồi chạy đi.
--------------------------------------------------
Mặt Trời đã đứng bóng, Tú Linh mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ nườm nượp, Bá Long trên lưng đang ngắc ngoải nên cô ấy không hề dừng lại, tốc độ duy chuyển hiện tại cực kỳ chậm chạp, cuối cùng cố gắng cô ấy đã được đền đáp, phòng khám kia có người còn sống, thật là kỳ diệu, Tú Linh thuyết phục được người đó mở cửa, tay nghề khám bệnh người kia cũng không kém, sau vài bước khám bệnh sơ lược cũng có kết quả, "cái tên to xác này bị rất nhiều thương tích, nặng nhất là suất huyết ruột già và tràn dịch màng phổi, nhưng vẫn sống được mới hay" tên Hoàng chuẩn đoán sơ sơ, do không có máy móc nên chỉ dựa vào kinh nghiệm sau năm năm ra trường để khám.
Sức sống của Bá Long rất mạnh mẽ nên vết thương chí mạng như thế vẫn chưa giết được hắn, chỉ là đại não hắn đang gặp vấn đề nghiêm trọng, nguy cơ sống thực vật cả cuộc đời còn lại cũng không ít, Hỗn Nguyên Huyền Thiếc lúc này đang cố gắng chữa trị não hắn, liên kết thần kinh bị đứt nó cũng có thể nối lại được, sống xung kích đúng là sát thủ vô hình mà.
"Đàng hoàng cho bà" Tú Linh đang lo lắng đột nhiên cho một cái cóc lên đầu tên kia, hắn ban đầu kỳ kèo không cho cô ấy vào, Tú Linh phải đưa ra cái giá là một thùng mỳ tôm với một bình nước lọc hắn mới mở cửa, từ nãy giờ hắn muốn rờ tay rờ chân cô mấy lần, mà lần nào cũng bị một cái cú đầu vang dội, forever alone đúng là bệnh nan y khó chữa mà.
"Tôi chỉ muốn thả tay xuống thôi mà, làm gì đánh tôi" tên Hoàng đau khổ nói, lần này hắn không muốn làm cái chuyện kia mà, oan ức thật sự nha.
"Im ngay, nói nữa bà cắt lưỡi á, tuy mạng sống anh ấy đã không bị đe dọa, nhưng nếu bị gì thì bà cho mày chôn cùng đấy" Tú Linh cáu gắt nói, nhiệt độ không khí cao nên ảnh hưởng đến tâm trạng cô ấy không ít, Bá Long thì bị thương nặng, mọi người thì không biết có an toàn không, lại còn gặp cái tên FA lâu năm này, không bực mình thì không phải con gái.
"Ngang ngược, quá ngang ngược" tên Hoàng nói thầm.
"Cái gì" Tú Linh âm trầm hỏi.
"Không không, không có gì, chỉ là tôi hơi đói" hắn xanh mặt nói nhanh, cố rặng ra nụ cười méo mó.
"Hừ" Tú Linh hừ một cái lấy cái nhẫn không gian từ trên tay Bá Long xuống, "nặng thế này" cẩn thận đeo vào tay rồi thử động ý niệm, nó dễ dàng hơn cô ấy nghĩ, chỉ là nó nặng quá, dò xét một lượt rồi trực tiếp cho một thùng mỳ với bình nước lọc xuống đất, tên Hoàng có hơi giật mình, nhưng thấy Tú Linh ra hiệu hắn liền ôm thùng mỳ ra một góc khui ra ăn ngay, y như một con hổ bỏ đói, ăn vắt mì tôm chỉ trong vài giây đã hết.
Tú Linh không quan tâm lắm mà quay sang nắm chặt tay Bá Long, vài phút sau cô ấy đứng dậy, "này, chăm sóc anh ấy một chút, tý nữa tôi sẽ trở lại, nhớ là chăm sóc cho cẩn thận, không thì chết với tôi đấy, thứ này coi như đặt cọc trước để anh chăm sóc cho tốt" Tú Linh nói xong lấy ra một lốc sáu lon Pepsi để trên bàn đầu giường Bá Long, bước ra ngoài cô ấy không quên đóng cửa lại cẩn thận, ra ngoài đường cũng không quên kéo cái cửa sắt nặng nề lại mới rời đi, cẩn thận đến cực điểm, không muốn khi trở lại chỉ còn hai con tang thi vô hồn đâu.
Lần này chạy trên đường không vác theo gì nên Tú Linh duy chuyển khá nhanh, nhưng vẫn mệt, một phần là do nắng gắt quá, hai là do cái nhẫn không gian trên tay, nó nặng sáu mươi tư kilogram lận, tuy thể chất Tú Linh cũng không kém nhưng theo cảm nhận Tú Linh thì trên ngón tay có một cục tạ sáu kilogram cũng không vui gì, chạy một mạch tới trước cổng không gian, nhặt lên cái xà beng lúc nãy, do nắng nóng nên vừa nhặt lên Tú Linh xém vứt nó đi, tất nhiên là do nó nóng rồi.
"Triển thôi" Tú Linh dứt khoát uống hết chai nước nữa lít rồi đi nhanh vào cổng dị không gian trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.