Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương
Chương 14: Giang Lê thích gì nhỉ
Thất Thốn Thang Bao
09/05/2024
Một giấc này dường như đã ngủ rất lâu.
Mưa rơi cả đêm, hơi ẩm trong không khí xen lẫn hơi lạnh dán lên trên mặt, khiến cảm giác buồn ngủ vơi bớt đi vài phần.
Chăn vẫn là chăn mùa hè, đơn sơ mỏng manh, đắp lên người có hơi lạnh, trong cơn nửa tỉnh nửa mê Hề Trì kéo chăn cao lên một chút, bên tai truyền đến âm thanh “cành cạch” mở khóa cửa.
“Mấy giờ rồi?” Giọng nói của Hề Trì úm ở trong chăn.
“7 giờ 10 phút.”
“Trời mưa cậu dậy sớm ra ngoài......” Hề Trì bỗng chốc trợn to hai mắt.
Trần nhà xa lạ.
Cửa sổ xa lạ.
Giọng nói không phải là của Tang Du.
Hề Trì có phần cứng ngắc ngồi dậy từ trên giường, vừa cúi đầu, cậu liền trông thấy Giang Lê đang đứng cạnh cái bàn.
Bên ngoài hình như vẫn còn mưa, sắc trời xám xịt, xuyên qua cửa sổ rọi vào.
Giang Lê cúi nửa người lấy một chai nước từ trong ngăn kéo ra, hắn không mặc đồng phục, trên người là chiếc áo ngắn tay màu đen, quần dài cùng màu, lúc uống nước, mí mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt thản nhiên, toàn thân lộ ra vẻ lười nhác vô cớ.
Có lẽ là vừa mới tắm rửa xong, nhìn từ góc độ của Hề Trì, cậu thậm chí còn có thể trông thấy mái tóc lộn xộn hơi ướt trước trán hắn.
“Còn sớm, nếu cậu muốn ngủ thì cứ ngủ thêm.” Giọng nói của Giang Lê trầm trầm thấp thấp, còn có chút khàn khi vừa ngủ dậy.
Hề Trì dừng một hồi lâu mới mở miệng: “... Không được, tôi ngủ lâu lắm rồi.”
Giang Lê “Ừm” một tiếng.
Ngày nghỉ trời đổ mưa, sáng 7 giờ, toàn bộ ký túc xá đều vô cùng yên tĩnh, im lặng giống như lúc này vậy.
Nhưng dường như người im lặng chỉ có mỗi mình cậu.
Giang Lê không nói chuyện, nhưng điệu bộ lại mang theo sự lười biếng thoải mái, giống như một buổi sáng ngày nghỉ cực kỳ bình thường, cảm giác lười biếng ấy rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi thần kinh thoạt đầu có chút căng thẳng của Hề Trì cũng dần dần thả lỏng lại.
“Hôm qua mấy giờ cậu về.” Hề Trì lên tiếng, đánh vỡ sự im lặng.
“11 giờ gì đó”, Giang Lê nhàn nhạt đáp lại, “Đánh thức cậu à?”
“Không có.” Hề Trì trả lời đúng sự thật.
Đến cả bản thân ngủ lúc mấy giờ cậu còn chẳng biết kia mà.
Hề Trì ngồi im trên giường một hồi, cậu mở miệng: “Đáng nhẽ nên đợi cậu về, nhưng tôi hơi mệt, nên đã đi ngủ trước.”
Giang Lê nghe thấy hai chữ “đợi cậu” thì ngớ ra, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người trên giường.
Hề Trì đưa tay thòng qua thanh chắn, hướng xuống phía dưới ra hiệu.
Chẳng biết là do cái chăn đắp trên người cậu màu sắc quá tối, hay là sắc trời quá tối, đoạn cánh tay vượt qua thanh chắn đó trông vô cùng trắng nõn.
Giang Lê dời ánh mắt đi, thuận theo hướng ngón tay cậu, nhìn thấy hành lý và một rương sách.
Giang Lê cười: “Ngăn tủ bên trái và bàn học đều trống, cậu có thể dùng.”
Hắn ngừng chút, lại hỏi: “Chưa mở ra xem à?”
Đáp án khỏi cần nói cũng biết.
Mở mấy cái này ra rồi thì sẽ chẳng chất đống dưới đất nữa.
Hành lý mang tới vốn không nhiều, ngoại trừ đồng phục thì chỉ có hai ba bộ quần áo thường ngày, Hề Trì tốn mười phút để thu dọn xong, khoảnh khắc bàn tay đụng tới rương sách, cậu dừng lại ngắn ngủi rồi thu về.
...... Chẳng biết triệu chứng này sẽ kéo dài bao lâu, chuyển tới chuyển lui, quá phiền.
Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng đồng hồ sinh học đã hình thành trong thời gian dài, vừa qua 8 giờ, tiếng bước chân bên trên hành lang đã nhiều lên.
Di động Hề Trì rung lên không ngừng.
Giang Lê đang ngồi làm bài, sợ ồn tới hắn, Hề Trì lập tức đưa tay tắt âm, sau khi xác nhận tiếng đóng cửa, mới mở ra coi.
Một nhóm nhỏ, cũng chẳng biết Vương Địch tạo ra khi nào.
【Vương Địch: Dậy hết cả chưa?】
【Vương Địch: Thời tiết tốt như vậy, sao không ai ra cửa thế?】
【Khâu Trường Thanh: Tớ vừa mới dậy xong, bên ngoài còn đang mưa mà, hình như không nhỏ đâu?】
【Vương Địch: Sao “người” bỗng nhiên dậy rồi? Chính vì trời mưa nên thời tiết mới tốt đó.】
【”Vương Địch đã thu hồi tin nhắn”】
【Vương Địch: Xin lũi Thanh Thanh, tớ sai rùi, không chú ý đó là cậu.】
Khâu tiểu quán trưởng vốn là nhân loại, “người” bỗng nhiên dậy rồi có thể hiểu được.
Đối với nhân tộc và yêu thú Nam Sơn không quá thích mưa mà nói, trời mưa không tính là thời tiết tốt, ẩm ướt, dính nhớp. Nhưng với đám hoa cỏ thần mộc Tây Sơn bản năng yêu mưa thì trời mưa lại là chất dinh dưỡng tự nhiên, nhất là tiểu yêu quái có sốt tăng trưởng[1] giống như Vương Địch, tuổi còn nhỏ chưa hiểu rõ con người khác với tập tính của yêu, dẫn đến lúc viết văn, người ta viết đều là trời mưa phát sốt, ba mẹ cõng tôi bị bệnh đến bệnh viện, còn cậu ta thì viết trời mưa phát sốt, ba mẹ cõng tôi bị bệnh đi dầm mưa, làm giáo viên suýt chút nữa cắt cổ ngay tại chỗ.
[1] Gốc là 生长热: là một loại sốt nhẹ không rõ nguyên nhân, thường sẽ tự thuyên giảm từ 3-5 ngày, phổ biến ở trẻ dưới hai tuổi.
Trong đó lại còn lấy mùa mưa quý giá nhất, nhưng đáng tiếc nước mưa ở hiện đại pha tạp quá nhiều, nếu đổ một trận mưa thu như một trăm năm trước, thì nhóm hoa hoa cỏ cỏ đã tìm cái chậu nhỏ trồng mình vào trong để tắm táp từ lâu rồi.
【Chúc Dư: Ở phòng ngủ hết à? 20 phút nữa tập hợp ở quán mỳ lão Trương nha, tôi nhớ mỳ xào tương và tiểu long bao còn cả xôi gà lá sen chết được!】
【Hạ Tình: Sáng sớm ăn mỳ xào tương cái gì, ngấy thí mồ.】
【Chúc Dư: Chị Tình em đi trước chiếm bàn, gọi một tô hoành thánh nhỏ và xíu mại giới hạn hương thơm bay xa cho chị ha.】
【Hạ Tình: Ban thưởng.】
【Chúc Dư: Bảo vệ chị chính là sứ mệnh của em!】
Hề Trì ngồi dựa trên giường đọc sách, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn, không để ý, mãi đến khi bên trên giao diện hiển thị chấm đỏ [Có người @ bạn].
【Đỗ Hành: Sao Trì ca với lão đại không nói gì thế, chẳng phải bình thường lão đại dậy sớm lắm à? @Làm việc tốt mỗi ngày @Chi】
【Tang Du: Đừng có gọi cậu ấy, chắc là còn đang ngủ.】
【Vương Địch: Hả? Sao lại chắc là còn đang ngủ dạ? Trì ca không ở ký túc xá hả lão đại? Hay là tối qua về nhà rồi?】
Hề Trì nhìn thấy ba chữ “ký túc xá”, lập tức bỏ sách xuống.
Một giây sau, hai tin nhắn liên tục hiện lên.
【Hề Trì: Dậy rồi.】
【Hề Trì: Quán mỳ lão Trương à?】
Hề Trì vừa xuất hiện, Vương Địch quay đầu liền quên mất câu “chắc là còn đang ngủ” kia luôn, lập tức đúng đúng đúng.
Sau khi xác nhận đề tài đã quay về quỹ đạo, Hề Trì mới thả lỏng, nhấn mở tin nhắn của Tang Du trả lời hai cái, rồi đứng dậy xuống giường.
Giang Lê vẫn ngồi tại chỗ, bài làm đã lật qua một trang.
Hề Trì nhỏ tiếng từ sau lưng hắn đi đến cạnh cửa, khom người đưa lưng về phía người nọ thay giày.
...... Cứ thế đi luôn có phải bất lịch sự lắm không?
Có nên nói với cậu ta một tiếng không nhỉ?
Bàn tay buộc giày của Hề Trì theo suy nghĩ mà cùng chậm lại, cuối cùng cậu vẫn mở miệng: “À... Tôi ra ngoài một chuyến đây.”
Giang Lê ở đằng sau “Ừm” một tiếng: “Trời đang mưa, cầm theo dù đi.”
Bàn tay cầm áo khoác của Hề Trì khựng lại, khẽ đáp một tiếng.
Giang Lê cúi đầu tiếp tục làm đề: “Cậu có dù không.”
Hề Trì thoáng chốc không trả lời, vừa định nói bên chỗ Tang Du có, Giang Lê đã mở miệng: “Trong cái tủ bên tay phải, ngăn thứ hai.”
Hề Trì: “......”
Hề Trì nói tiếng cảm ơn, cậu mặc áo khoác xong, cầm dù qua, bỏ di động vào túi áo, bàn tay nắm trên cán cửa siết chặt, ngay khoảnh khắc đóng cửa, cậu bổ sung thêm một câu: “Nếu có cần cái gì, có thể gửi tin nhắn cho tôi.”
Nói xong, cũng không đợi Giang Lê trả lời đã vặn khóa đóng cửa.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
Khác với những quán nhỏ lân cận trường học, quán mỳ này mở gần khu dân cư, cách trung học Sơn Hải một con đường, hơn nữa chỉ bán bữa sáng, đúng 11 giờ 30 sẽ đóng cửa.
Lúc một đám người cuồn cuộn tới đây, đã là 9 giờ, người bên trong quán mỳ không nhiều, nhưng đều là khách quen, ông chủ hào phóng đồng ý lời đề nghị ghép bàn của bọn họ.
Hề Trì đi một chuyến đến hội học sinh, rồi qua đó cùng Tang Du, còn chưa vào cửa, cậu đã nghe thấy bọn họ đang nói gì mà “diễn đàn”, trong đấy còn chèn thêm một hai câu thơ.
Tang Du kéo ghế ngồi xuống: “Ngạc nhiên ghê, không buôn game không tám chuyện banh bóng mà bắt đầu niệm thơ, còn 'Lưỡng ngạn lệ chi hồng, vạn gia yên vũ trung' nữa.”
“Vừa nói diễn đàn gì đó?” Tang Du coi thực đơn rồi gọi hai tô mỳ Lão Thang, thuận miệng hỏi.
Chúc Dư mặt không đổi sắc tim không đập: “Không có gì đâu, diễn đàn Sơn Hải mở thêm một diễn đàn văn học trong mục tuổi trẻ yêu tộc thôi.”
Vương Địch ăn một miếng mỳ xào tương đầy bản họng, suýt chút nữa nghẹn chết.
Diễn đàn văn học chìn chá.
May mà lão đại vừa nghe đã chẳng mấy hứng thú, bị lấy làm lệ cho qua, tất cả mọi người lại không dấu vết nhìn Hề Trì.
Mi mắt Hề Trì hơi rũ, cậu rót một ly nước ấm, chẳng biết có phải là lỗi giác hay không, cứ cảm thấy bí thư trưởng của bọn họ hôm nay có hơi mất tập trung, mọi người ngầm hiểu mà đè chuyện đồng phục trắng đen gây nên diễn đàn “cố sự cây vải” xuống.
Tiếng mưa ngoài cửa tí ta tí tách, mỳ nước nóng hổi đang sôi, sự mệt mỏi của cả tuần chuẩn bị thi biến mất không còn tăm hơi, đề tài cũng theo đó mà thoải mái hơn.
“Lão Đỗ, đứa em họ lần trước cậu nói chuyển đến trung học số 2 sao rồi?” Vương địch vừa thêm lượng ớt đòi mạng vào trong mỳ vừa thuận miệng hỏi.
Đỗ Hành: “Tối qua nó gọi điện thoại cho tôi, nghe có vẻ rất vui.”
Chúc Dư tiếp lời: “Chẳng phải mấy hôm trước còn ở nhà đòi sống đòi chết, nói đánh chết cũng không chuyển trường à?”
“Gì mà đánh chết cũng không chuyển trường”, Đỗ Hành uống một ngụm nước, “Nó lo lắng thôi, chuyển trường vừa phải làm quen với lớp học lần nữa vừa phải tiếp xúc với bạn cùng phòng mới, rất phiền phức.”
Hề Trì dừng đũa.
“Có thể hiểu được”, Khâu Trường Thanh gật gật đầu, nói chuyện vẫn chậm rì rì như cũ, “Lúc ấy khi sư phụ bảo tớ tới trung học số 1, tớ cũng rất hồi hộp, lên lớp còn đỡ, tớ cũng lo lắng vấn đề ở lại.”
Hề Trì bỏ đũa xuống, quay đầu nhìn Khâu Trường Thanh, đột nhiên hỏi: “Cậu lo chuyện gì.”
Khâu tiểu quán trưởng bởi vì câu hỏi bất thình lình của bí thư trưởng mà ngồi ngay ngắn lại: “Tại vì trước giờ tớ chưa từng trọ ở trường, sợ không hợp thói quen sinh hoạt, sợ bạn cùng phòng không thích mình, cho nên......”
Khâu Trường Thanh nói đến đây thì ngừng, gãi gãi cằm: “Cho nên hôm khai giảng ấy, sư phụ mới kêu tớ mang nhang đến trường học.”
Tang Du: “Nhang? Nhang gì cơ?”
Vương Địch: “Thế mà Trì ca không biết à?”
Bọn Vương Địch bấy giờ cũng mới phản ứng lại.
Khâu tiểu quán trưởng từng gây ra đề tài không nhỏ vào hôm nhập học ấy, chẳng phải là vì thân phận người thừa kế Thanh Vân quán của cậu ta, mà là vô cùng hào khí cắm nhang trầm đàn ở ký túc xá suốt một tuần, còn chả phải nhang trầm đàn bình thường, mà là nhang trầm đàn công đức, chính là cái loại nhang có thể “công đức +1+1+1” trong lúc ngủ mơ đó.
Khi ấy đừng nói là mấy người bạn cùng phòng của bọn Vương Địch, ngay cả tòa nhà bên cạnh cũng có người mang nhân mã tới ý đồ ngủ ké nửa đêm, ngủ không được không sao, cho cái chậu đựng ít đất là ngủ ngon rồi, nếu không phải Sơn Hải cấm học sinh hóa hình, phòng ngủ có thể biến thành rừng Amazon ngay tại chỗ.
Nhất là bọn Vương Địch, ngoài mặt thì “Học sinh Sơn Hải chúng tôi luôn hòa ái hữu hảo, tôn trọng mỗi một tập quán sinh hoạt của bạn học, đốt chút nhang mà thôi, cậu thoải mái”, trên thực tế “Nếu như cậu cảm thấy mỗi ngày một cây là quá ít thì mỗi ngày một bó bọn tôi cũng không để bụng đâu nữa i nữa i đừng dừng lại”, thiếu chút nữa cúng bái luôn cả bạn học mới.
“Lúc đó cậu nói bản thân có hơi lạ chỗ không ngủ được nên mới đốt nhang, té ra nhang đó là đốt cho bọn tôi à?” Chúc Dư “haizz” một tiếng, vỗ đùi, “Cậu nên nói sớm chứ, hại tôi không dám hít ngụm lớn đây này, sợ cậu nhìn thấy khuôn mặt tham lam của tôi.”
Vương Địch: “Tôi cũng vậy, mấy buổi tối liên tục đều ngủ không ngon, sợ mình ngủ rồi hít thở chậm đi sẽ hít ít hơn lão Dư mấy hơi.”
Chúc Dư: “......”
“Mấy cậu thích là được rồi”, mặt Khâu Trường Thanh hơi đỏ lên, “Sư phụ nói tớ chọn món nào mình thích nhưng không được quá quý giá, không dễ mạo phạm đến người khác, cũng sẽ không khiến người ta có gánh nặng, có thể coi như quà gặp mặt, nếu như tớ gây thêm phiền phức cho mọi người, cũng có thể làm quà xin lỗi trước luôn.”
Đỗ Hành giơ ngón tay cái: “Đúng là vương giả trên trường lễ nghĩa, lão trưởng quán.”
Hề Trì thật lâu không nói một lời.
...... Đồ yêu thích sao?
Nước mưa vẫn tầm tã như cũ, bên trong con hẻm ngắn ướt đẫm một mảng, gió thổi qua đường phố, ngoại trừ mùi khói lửa, còn có hơi ẩm từ bùn đất ẩm thấp sau mưa.
Chén mỳ của Tang Du đã thấy đáy, cậu ta xoay đầu thì phát hiện Hề Trì còn chưa động đũa.
“Mỳ nguội cả rồi sao còn không ăn đi?” Thấy người không đáp lại, cậu ta giơ tay gõ nhẹ xuống trước bàn Hề Trì hai cái, “Hồn ơi về nào, nghĩ cái gì đó? Nửa ngày rồi không nói chuyện.”
Hề Trì nhìn cái avatar hình trăng tròn bên trên di động mãi hồi lâu.
Cậu đang nghĩ --
“Giang Lê thích gì nhỉ.”
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Du: Thất sủng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Mưa rơi cả đêm, hơi ẩm trong không khí xen lẫn hơi lạnh dán lên trên mặt, khiến cảm giác buồn ngủ vơi bớt đi vài phần.
Chăn vẫn là chăn mùa hè, đơn sơ mỏng manh, đắp lên người có hơi lạnh, trong cơn nửa tỉnh nửa mê Hề Trì kéo chăn cao lên một chút, bên tai truyền đến âm thanh “cành cạch” mở khóa cửa.
“Mấy giờ rồi?” Giọng nói của Hề Trì úm ở trong chăn.
“7 giờ 10 phút.”
“Trời mưa cậu dậy sớm ra ngoài......” Hề Trì bỗng chốc trợn to hai mắt.
Trần nhà xa lạ.
Cửa sổ xa lạ.
Giọng nói không phải là của Tang Du.
Hề Trì có phần cứng ngắc ngồi dậy từ trên giường, vừa cúi đầu, cậu liền trông thấy Giang Lê đang đứng cạnh cái bàn.
Bên ngoài hình như vẫn còn mưa, sắc trời xám xịt, xuyên qua cửa sổ rọi vào.
Giang Lê cúi nửa người lấy một chai nước từ trong ngăn kéo ra, hắn không mặc đồng phục, trên người là chiếc áo ngắn tay màu đen, quần dài cùng màu, lúc uống nước, mí mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt thản nhiên, toàn thân lộ ra vẻ lười nhác vô cớ.
Có lẽ là vừa mới tắm rửa xong, nhìn từ góc độ của Hề Trì, cậu thậm chí còn có thể trông thấy mái tóc lộn xộn hơi ướt trước trán hắn.
“Còn sớm, nếu cậu muốn ngủ thì cứ ngủ thêm.” Giọng nói của Giang Lê trầm trầm thấp thấp, còn có chút khàn khi vừa ngủ dậy.
Hề Trì dừng một hồi lâu mới mở miệng: “... Không được, tôi ngủ lâu lắm rồi.”
Giang Lê “Ừm” một tiếng.
Ngày nghỉ trời đổ mưa, sáng 7 giờ, toàn bộ ký túc xá đều vô cùng yên tĩnh, im lặng giống như lúc này vậy.
Nhưng dường như người im lặng chỉ có mỗi mình cậu.
Giang Lê không nói chuyện, nhưng điệu bộ lại mang theo sự lười biếng thoải mái, giống như một buổi sáng ngày nghỉ cực kỳ bình thường, cảm giác lười biếng ấy rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi thần kinh thoạt đầu có chút căng thẳng của Hề Trì cũng dần dần thả lỏng lại.
“Hôm qua mấy giờ cậu về.” Hề Trì lên tiếng, đánh vỡ sự im lặng.
“11 giờ gì đó”, Giang Lê nhàn nhạt đáp lại, “Đánh thức cậu à?”
“Không có.” Hề Trì trả lời đúng sự thật.
Đến cả bản thân ngủ lúc mấy giờ cậu còn chẳng biết kia mà.
Hề Trì ngồi im trên giường một hồi, cậu mở miệng: “Đáng nhẽ nên đợi cậu về, nhưng tôi hơi mệt, nên đã đi ngủ trước.”
Giang Lê nghe thấy hai chữ “đợi cậu” thì ngớ ra, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người trên giường.
Hề Trì đưa tay thòng qua thanh chắn, hướng xuống phía dưới ra hiệu.
Chẳng biết là do cái chăn đắp trên người cậu màu sắc quá tối, hay là sắc trời quá tối, đoạn cánh tay vượt qua thanh chắn đó trông vô cùng trắng nõn.
Giang Lê dời ánh mắt đi, thuận theo hướng ngón tay cậu, nhìn thấy hành lý và một rương sách.
Giang Lê cười: “Ngăn tủ bên trái và bàn học đều trống, cậu có thể dùng.”
Hắn ngừng chút, lại hỏi: “Chưa mở ra xem à?”
Đáp án khỏi cần nói cũng biết.
Mở mấy cái này ra rồi thì sẽ chẳng chất đống dưới đất nữa.
Hành lý mang tới vốn không nhiều, ngoại trừ đồng phục thì chỉ có hai ba bộ quần áo thường ngày, Hề Trì tốn mười phút để thu dọn xong, khoảnh khắc bàn tay đụng tới rương sách, cậu dừng lại ngắn ngủi rồi thu về.
...... Chẳng biết triệu chứng này sẽ kéo dài bao lâu, chuyển tới chuyển lui, quá phiền.
Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng đồng hồ sinh học đã hình thành trong thời gian dài, vừa qua 8 giờ, tiếng bước chân bên trên hành lang đã nhiều lên.
Di động Hề Trì rung lên không ngừng.
Giang Lê đang ngồi làm bài, sợ ồn tới hắn, Hề Trì lập tức đưa tay tắt âm, sau khi xác nhận tiếng đóng cửa, mới mở ra coi.
Một nhóm nhỏ, cũng chẳng biết Vương Địch tạo ra khi nào.
【Vương Địch: Dậy hết cả chưa?】
【Vương Địch: Thời tiết tốt như vậy, sao không ai ra cửa thế?】
【Khâu Trường Thanh: Tớ vừa mới dậy xong, bên ngoài còn đang mưa mà, hình như không nhỏ đâu?】
【Vương Địch: Sao “người” bỗng nhiên dậy rồi? Chính vì trời mưa nên thời tiết mới tốt đó.】
【”Vương Địch đã thu hồi tin nhắn”】
【Vương Địch: Xin lũi Thanh Thanh, tớ sai rùi, không chú ý đó là cậu.】
Khâu tiểu quán trưởng vốn là nhân loại, “người” bỗng nhiên dậy rồi có thể hiểu được.
Đối với nhân tộc và yêu thú Nam Sơn không quá thích mưa mà nói, trời mưa không tính là thời tiết tốt, ẩm ướt, dính nhớp. Nhưng với đám hoa cỏ thần mộc Tây Sơn bản năng yêu mưa thì trời mưa lại là chất dinh dưỡng tự nhiên, nhất là tiểu yêu quái có sốt tăng trưởng[1] giống như Vương Địch, tuổi còn nhỏ chưa hiểu rõ con người khác với tập tính của yêu, dẫn đến lúc viết văn, người ta viết đều là trời mưa phát sốt, ba mẹ cõng tôi bị bệnh đến bệnh viện, còn cậu ta thì viết trời mưa phát sốt, ba mẹ cõng tôi bị bệnh đi dầm mưa, làm giáo viên suýt chút nữa cắt cổ ngay tại chỗ.
[1] Gốc là 生长热: là một loại sốt nhẹ không rõ nguyên nhân, thường sẽ tự thuyên giảm từ 3-5 ngày, phổ biến ở trẻ dưới hai tuổi.
Trong đó lại còn lấy mùa mưa quý giá nhất, nhưng đáng tiếc nước mưa ở hiện đại pha tạp quá nhiều, nếu đổ một trận mưa thu như một trăm năm trước, thì nhóm hoa hoa cỏ cỏ đã tìm cái chậu nhỏ trồng mình vào trong để tắm táp từ lâu rồi.
【Chúc Dư: Ở phòng ngủ hết à? 20 phút nữa tập hợp ở quán mỳ lão Trương nha, tôi nhớ mỳ xào tương và tiểu long bao còn cả xôi gà lá sen chết được!】
【Hạ Tình: Sáng sớm ăn mỳ xào tương cái gì, ngấy thí mồ.】
【Chúc Dư: Chị Tình em đi trước chiếm bàn, gọi một tô hoành thánh nhỏ và xíu mại giới hạn hương thơm bay xa cho chị ha.】
【Hạ Tình: Ban thưởng.】
【Chúc Dư: Bảo vệ chị chính là sứ mệnh của em!】
Hề Trì ngồi dựa trên giường đọc sách, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn, không để ý, mãi đến khi bên trên giao diện hiển thị chấm đỏ [Có người @ bạn].
【Đỗ Hành: Sao Trì ca với lão đại không nói gì thế, chẳng phải bình thường lão đại dậy sớm lắm à? @Làm việc tốt mỗi ngày @Chi】
【Tang Du: Đừng có gọi cậu ấy, chắc là còn đang ngủ.】
【Vương Địch: Hả? Sao lại chắc là còn đang ngủ dạ? Trì ca không ở ký túc xá hả lão đại? Hay là tối qua về nhà rồi?】
Hề Trì nhìn thấy ba chữ “ký túc xá”, lập tức bỏ sách xuống.
Một giây sau, hai tin nhắn liên tục hiện lên.
【Hề Trì: Dậy rồi.】
【Hề Trì: Quán mỳ lão Trương à?】
Hề Trì vừa xuất hiện, Vương Địch quay đầu liền quên mất câu “chắc là còn đang ngủ” kia luôn, lập tức đúng đúng đúng.
Sau khi xác nhận đề tài đã quay về quỹ đạo, Hề Trì mới thả lỏng, nhấn mở tin nhắn của Tang Du trả lời hai cái, rồi đứng dậy xuống giường.
Giang Lê vẫn ngồi tại chỗ, bài làm đã lật qua một trang.
Hề Trì nhỏ tiếng từ sau lưng hắn đi đến cạnh cửa, khom người đưa lưng về phía người nọ thay giày.
...... Cứ thế đi luôn có phải bất lịch sự lắm không?
Có nên nói với cậu ta một tiếng không nhỉ?
Bàn tay buộc giày của Hề Trì theo suy nghĩ mà cùng chậm lại, cuối cùng cậu vẫn mở miệng: “À... Tôi ra ngoài một chuyến đây.”
Giang Lê ở đằng sau “Ừm” một tiếng: “Trời đang mưa, cầm theo dù đi.”
Bàn tay cầm áo khoác của Hề Trì khựng lại, khẽ đáp một tiếng.
Giang Lê cúi đầu tiếp tục làm đề: “Cậu có dù không.”
Hề Trì thoáng chốc không trả lời, vừa định nói bên chỗ Tang Du có, Giang Lê đã mở miệng: “Trong cái tủ bên tay phải, ngăn thứ hai.”
Hề Trì: “......”
Hề Trì nói tiếng cảm ơn, cậu mặc áo khoác xong, cầm dù qua, bỏ di động vào túi áo, bàn tay nắm trên cán cửa siết chặt, ngay khoảnh khắc đóng cửa, cậu bổ sung thêm một câu: “Nếu có cần cái gì, có thể gửi tin nhắn cho tôi.”
Nói xong, cũng không đợi Giang Lê trả lời đã vặn khóa đóng cửa.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
Khác với những quán nhỏ lân cận trường học, quán mỳ này mở gần khu dân cư, cách trung học Sơn Hải một con đường, hơn nữa chỉ bán bữa sáng, đúng 11 giờ 30 sẽ đóng cửa.
Lúc một đám người cuồn cuộn tới đây, đã là 9 giờ, người bên trong quán mỳ không nhiều, nhưng đều là khách quen, ông chủ hào phóng đồng ý lời đề nghị ghép bàn của bọn họ.
Hề Trì đi một chuyến đến hội học sinh, rồi qua đó cùng Tang Du, còn chưa vào cửa, cậu đã nghe thấy bọn họ đang nói gì mà “diễn đàn”, trong đấy còn chèn thêm một hai câu thơ.
Tang Du kéo ghế ngồi xuống: “Ngạc nhiên ghê, không buôn game không tám chuyện banh bóng mà bắt đầu niệm thơ, còn 'Lưỡng ngạn lệ chi hồng, vạn gia yên vũ trung' nữa.”
“Vừa nói diễn đàn gì đó?” Tang Du coi thực đơn rồi gọi hai tô mỳ Lão Thang, thuận miệng hỏi.
Chúc Dư mặt không đổi sắc tim không đập: “Không có gì đâu, diễn đàn Sơn Hải mở thêm một diễn đàn văn học trong mục tuổi trẻ yêu tộc thôi.”
Vương Địch ăn một miếng mỳ xào tương đầy bản họng, suýt chút nữa nghẹn chết.
Diễn đàn văn học chìn chá.
May mà lão đại vừa nghe đã chẳng mấy hứng thú, bị lấy làm lệ cho qua, tất cả mọi người lại không dấu vết nhìn Hề Trì.
Mi mắt Hề Trì hơi rũ, cậu rót một ly nước ấm, chẳng biết có phải là lỗi giác hay không, cứ cảm thấy bí thư trưởng của bọn họ hôm nay có hơi mất tập trung, mọi người ngầm hiểu mà đè chuyện đồng phục trắng đen gây nên diễn đàn “cố sự cây vải” xuống.
Tiếng mưa ngoài cửa tí ta tí tách, mỳ nước nóng hổi đang sôi, sự mệt mỏi của cả tuần chuẩn bị thi biến mất không còn tăm hơi, đề tài cũng theo đó mà thoải mái hơn.
“Lão Đỗ, đứa em họ lần trước cậu nói chuyển đến trung học số 2 sao rồi?” Vương địch vừa thêm lượng ớt đòi mạng vào trong mỳ vừa thuận miệng hỏi.
Đỗ Hành: “Tối qua nó gọi điện thoại cho tôi, nghe có vẻ rất vui.”
Chúc Dư tiếp lời: “Chẳng phải mấy hôm trước còn ở nhà đòi sống đòi chết, nói đánh chết cũng không chuyển trường à?”
“Gì mà đánh chết cũng không chuyển trường”, Đỗ Hành uống một ngụm nước, “Nó lo lắng thôi, chuyển trường vừa phải làm quen với lớp học lần nữa vừa phải tiếp xúc với bạn cùng phòng mới, rất phiền phức.”
Hề Trì dừng đũa.
“Có thể hiểu được”, Khâu Trường Thanh gật gật đầu, nói chuyện vẫn chậm rì rì như cũ, “Lúc ấy khi sư phụ bảo tớ tới trung học số 1, tớ cũng rất hồi hộp, lên lớp còn đỡ, tớ cũng lo lắng vấn đề ở lại.”
Hề Trì bỏ đũa xuống, quay đầu nhìn Khâu Trường Thanh, đột nhiên hỏi: “Cậu lo chuyện gì.”
Khâu tiểu quán trưởng bởi vì câu hỏi bất thình lình của bí thư trưởng mà ngồi ngay ngắn lại: “Tại vì trước giờ tớ chưa từng trọ ở trường, sợ không hợp thói quen sinh hoạt, sợ bạn cùng phòng không thích mình, cho nên......”
Khâu Trường Thanh nói đến đây thì ngừng, gãi gãi cằm: “Cho nên hôm khai giảng ấy, sư phụ mới kêu tớ mang nhang đến trường học.”
Tang Du: “Nhang? Nhang gì cơ?”
Vương Địch: “Thế mà Trì ca không biết à?”
Bọn Vương Địch bấy giờ cũng mới phản ứng lại.
Khâu tiểu quán trưởng từng gây ra đề tài không nhỏ vào hôm nhập học ấy, chẳng phải là vì thân phận người thừa kế Thanh Vân quán của cậu ta, mà là vô cùng hào khí cắm nhang trầm đàn ở ký túc xá suốt một tuần, còn chả phải nhang trầm đàn bình thường, mà là nhang trầm đàn công đức, chính là cái loại nhang có thể “công đức +1+1+1” trong lúc ngủ mơ đó.
Khi ấy đừng nói là mấy người bạn cùng phòng của bọn Vương Địch, ngay cả tòa nhà bên cạnh cũng có người mang nhân mã tới ý đồ ngủ ké nửa đêm, ngủ không được không sao, cho cái chậu đựng ít đất là ngủ ngon rồi, nếu không phải Sơn Hải cấm học sinh hóa hình, phòng ngủ có thể biến thành rừng Amazon ngay tại chỗ.
Nhất là bọn Vương Địch, ngoài mặt thì “Học sinh Sơn Hải chúng tôi luôn hòa ái hữu hảo, tôn trọng mỗi một tập quán sinh hoạt của bạn học, đốt chút nhang mà thôi, cậu thoải mái”, trên thực tế “Nếu như cậu cảm thấy mỗi ngày một cây là quá ít thì mỗi ngày một bó bọn tôi cũng không để bụng đâu nữa i nữa i đừng dừng lại”, thiếu chút nữa cúng bái luôn cả bạn học mới.
“Lúc đó cậu nói bản thân có hơi lạ chỗ không ngủ được nên mới đốt nhang, té ra nhang đó là đốt cho bọn tôi à?” Chúc Dư “haizz” một tiếng, vỗ đùi, “Cậu nên nói sớm chứ, hại tôi không dám hít ngụm lớn đây này, sợ cậu nhìn thấy khuôn mặt tham lam của tôi.”
Vương Địch: “Tôi cũng vậy, mấy buổi tối liên tục đều ngủ không ngon, sợ mình ngủ rồi hít thở chậm đi sẽ hít ít hơn lão Dư mấy hơi.”
Chúc Dư: “......”
“Mấy cậu thích là được rồi”, mặt Khâu Trường Thanh hơi đỏ lên, “Sư phụ nói tớ chọn món nào mình thích nhưng không được quá quý giá, không dễ mạo phạm đến người khác, cũng sẽ không khiến người ta có gánh nặng, có thể coi như quà gặp mặt, nếu như tớ gây thêm phiền phức cho mọi người, cũng có thể làm quà xin lỗi trước luôn.”
Đỗ Hành giơ ngón tay cái: “Đúng là vương giả trên trường lễ nghĩa, lão trưởng quán.”
Hề Trì thật lâu không nói một lời.
...... Đồ yêu thích sao?
Nước mưa vẫn tầm tã như cũ, bên trong con hẻm ngắn ướt đẫm một mảng, gió thổi qua đường phố, ngoại trừ mùi khói lửa, còn có hơi ẩm từ bùn đất ẩm thấp sau mưa.
Chén mỳ của Tang Du đã thấy đáy, cậu ta xoay đầu thì phát hiện Hề Trì còn chưa động đũa.
“Mỳ nguội cả rồi sao còn không ăn đi?” Thấy người không đáp lại, cậu ta giơ tay gõ nhẹ xuống trước bàn Hề Trì hai cái, “Hồn ơi về nào, nghĩ cái gì đó? Nửa ngày rồi không nói chuyện.”
Hề Trì nhìn cái avatar hình trăng tròn bên trên di động mãi hồi lâu.
Cậu đang nghĩ --
“Giang Lê thích gì nhỉ.”
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Du: Thất sủng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.