Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Chương 5: Linh khí lan tràn

Thất Thốn Thang Bao

07/03/2024

“Bốp --”

Một cái tát giòn tan rơi xuống.

Tang Du ngồi bên mép giường bụm cái trán đỏ lên: “Đánh thật đấy à.”

Hề Trì nằm lại giường lần nữa.

Mặt trời sắp lặn, bóng cây đung đưa theo gió hắt lên trên người, có chút lóa mắt.

Tang Du kéo người dậy: “Mượn chút linh khí thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, lẽ nào Giang Lê không đồng......”

...... Thật sự cũng hơi khó nói.

Giáo viên y tế: “Hồi nãy còn ở cùng em một tiếng lận đấy, nom rất dễ nói chuyện.”

Tang Du “hừ” một tiếng: “Dễ nói chuyện á? Thầy nói Giang Lê sao?”

Đó là Kim Ô đấy.

Nhà Kim Ô có thể nuôi ra kẻ rảnh rang sao.

“Cái tên Giang Lê này bình thường trông kiêu ngạo lạnh lùng dễ lừa người thế thôi, nhưng đánh nhau á......” Tang Du chậc một tiếng, “Em chỉ có thể nói, may mà Giang Lê không phải thời kỳ phản nghịch, không thì, Nam Sơn chính là khu thống trị của cậu ta rồi.”

Hề Trì tự dưng nhớ tới cái nắm vạt áo đồng phục bị cậu vò đến nỗi hết cách nhìn người đó, im thin thít.

Tang Du dùng khuỷu tay huých huých Hề Trì: “Cậu còn nhớ trước đây trong diễn đàn Xiaonei Sơn Hải, có người từng hỏi về chuỗi tràng hạt trên tay Giang Lê không?”

“Chuyện này cậu còn ấn tượng cơ à?”

Hề Trì suy nghĩ một hồi.

Khi ấy vừa lên lớp 10, một bài post trong diễn đàn đã được đẩy lên trên đầu tận ba ngày, lầu chính là bức ảnh một đoạn cổ tay, ngón tay bên trong ảnh chụp thon dài cân xứng, trên cổ tay quấn lấy một chuỗi tràng hạt.

Tràng hạt rất đơn giản, không có hoa văn gì, mãi đến khi có người nhận ra đấy là tay của Giang Lê, thế là bài post lên tới hai ngàn lầu, tất cả đều đang cầu cái tương tự với học thần.

Tang Du: “Tràng hạt đó làm từ Uất Mộc[1], tay người nhà Kim Ô đều có một chuỗi.”

[1] Trên núi Thái Thất có một cái cây, dạng lá hình quả lê mà vân đỏ, tên nó là Uất Mộc, người dùng không ghen ghét - Trích Sơn Hải kinh - Trung Sơn kinh.

Trong xã hội hiện đại ngày càng phồn thịnh của yêu tộc, Uất Mộc là cây thần hiếm có không thể hóa hình, số lượng cực kỳ ít, vỏn vẹn mấy cây cũng chỉ phân bố ở Côn Luân, dụng cụ tạo ra còn khó cầu hơn, cho nên đến cuối cùng chẳng ai tìm được cái y chang.

Tang Du: “Cậu cũng biết Uất Mộc rồi đó, đeo vào không sinh sân niệm, thanh tịnh tĩnh tâm.”

Hề Trì hỏi: “Hồi nãy Giang Lê cũng đeo à?”

Tang Du lắc đầu: “Mấy năm trước vẫn luôn đeo, nhưng hai năm nay không thấy đeo thường xuyên nữa.”

Nghĩ cũng biết là vì sao, trước đây còn nhỏ tuổi, trong tộc sợ tính tình hắn bất ổn, lên cấp ba tính cách hình thành rồi, cũng đành tùy theo hắn.

“Như vậy, Giang Lê có thể phối hợp là tốt nhất, nếu không, thì tìm một buổi tối, tớ hẹn Giang Lê ra, nghĩ cách đánh ngất, rồi cho cậu hút một ngụm thật no.”

Hề Trì vô thức làm lơ cái câu “hút thật no” quỷ dị kia, bình tĩnh cất tiếng: “Cậu từng đánh thắng chưa?”

Tang Du: “......”

Tớ &%*+#

“Đang là ấu tể thời kỳ sinh trưởng đấy, linh lực có thể ăn bậy được sao? Mấy đứa có hiểu đạo lý hư bất thụ bổ[2] không hả.” Giáo viên y tế kịp thời ngăn cản.

[2] Cơ thể hư nhược không thể hấp thụ được chất bổ.

Tang Du: “Thầy ơi, bọn em nhập học trễ, chứ tính theo tuổi nhân loại, cũng sắp mười tám rồi, thành niên đến nơi rồi.”

Tuổi nhập học ở nhóm giáo dục Sơn Hải đều trễ hơn từ một đến hai năm so với nhân loại bình thường, không bởi gì khác, một hai năm dư ra là để cho nhóm ấu tể yêu tộc học được cách ổn định hình thái, miễn cho trên đường đi học lại bị《Tiếp cận khoa học》bắt đi mất.

“Ở chỗ thầy thì tính theo lịch yêu ha.”

“Ấu tể thời kỳ sinh trưởng quan trọng nhất là khống chế linh lực”, giáo viên y tế nói, “Có phải chưa đọc thư gửi phụ huynh kỳ nghỉ hè năm nay đúng không? Chương giáo dục an toàn đó, chuyện của nhóc con nhà Họa Đẩu[3] được lấy làm ví dụ điển hình còn chưa đủ cho tụi em một bài học hay sao?”

[3] Gốc là 祸斗: Là yêu quái có hình dạng giống chó, có thể phun ra lửa, được coi là dấu hiệu của điềm dữ.

Hề Trì: “?”

Nhà Họa Đẩu?

“Cái thư gửi phụ huynh dày gần bằng cuốn sách ngữ văn ấy, ai mà thèm đọc chứ”, Tang Du hỏi, “Điển hình gì cơ ạ?”

Giáo viên y tế: “Tết năm ngoái lén uống mấy ngụm rượu linh lực, thế là trực tiếp hiện nguyên hình ngay trên đường lớn luôn.”

Tang Du: “......”

“May mà nhóc con nhà Họa Đẩu, lớn lên giống chó cỏ ở xã hội loài người, không gây ra sự cố ngoại giao nào, chỉ là đêm giao thừa bị người bên trung tâm hành chính chấp pháp đường phố toàn diện và quản lý khuyển loại bắt đi, ngồi cả một đêm, ngày hôm sau ba cậu ta gấp rút làm một cái chứng nhận là chó mới chuộc ra được.”

Hề Trì: “......”

Tang Du: “......”

Cuối cùng Hề Trì cũng nhớ ra chỗ nào sai sai.

“Thầy ơi, trên thư gửi phụ huynh không có nói đến chuyện nhà Họa Đẩu, chỉ nhắc tới vụ Hoắc Mỗ thôi.”

Giáo viên y tế: “Phải, phải không?”

Thái dương Tang Du giần giật.

“Em đọc thật à?”

“Em viết nháp.” Liệt kê công thức tính toán, rồi nhân tiện nhìn lướt qua.

Đề tài quay lại điểm xuất phát.

Hề Trì nghiêng người ngồi bên mép giường, cúi đầu: “Cụ thể phải trị thế nào ạ?”

“Cái này phải hỏi bản thân em rồi.” Giáo viên y tế nói.

“Vạn vật sinh mệnh trên thế gian đều tự có lối ra của nó, Nhược Mộc lại càng nổi bật hơn, trời sinh đất dưỡng, chính bản thân em sẽ tìm thấy cách phù hợp nhất của mình, cũng khiến em thoải mái nhất.”

“Có thể rất đơn giản, ví dụ như tới gần đối phương, hoặc là một vài tiếp xúc tứ chi bình thường.”

Trái tim Hề Trì đập hẫng một nhịp.

“Tiếp xúc tứ chi... mà là đơn giản ạ?”

Va chạm cơ thể luôn rồi, vậy mà còn tính là đơn giản à.

“Đương nhiên.” Giáo viên y tế nói.

Tang Du: “Đơn giản quá, chẳng hạn như nào ạ.”

“Ví dụ như nắm tay này, ôm nhau, hôn......” Giáo viên y tế dừng lại nửa nhịp, “Các loại đều được.”

Hai chữ “Nắm tay” vừa ra, Hề Trì đã vào tai trái ra tai phải rồi, toàn bộ đều dựa vào bản năng mà nói tiếp: “Sạch gì ạ?”

Tang Du: “Âm mũi trước.”

Hề Trì: “?”

Tang Du: “q, i, n, hôn, âm mũi trước[4] ấy.”

[4] Gốc là 前鼻音: âm được phát ra do sự di chuyển của lưỡi lên phía trước vòm miệng, và đâu lưỡi chạm vào phía sau răng cửa. Trong tiếng Trung thì nguyên âm mũi trước gồm: an, ian, en, in, uan, üan, uen, ün. Giáo viên y tế nói là qin (âm mũi trước), nhưng em Trì nghe thành qing 清 (âm mũi sau).

“Bốp.”

Lại một cái tát giáng xuống.

Tang Du: “......”

Ngày hôm nay không sống nổi thật rồi.

Giáo viên y tế giữ vững tu dưỡng nghề nghiệp, nghiêm cẩn lại không mất lịch sự mà mở miệng: “Cái âm mũi trước đó, chắc là đã vượt quá phạm trù tiếp xúc tứ chi, thuộc về trao đổi dịch thể rồi.”

Tang Du bịt lỗ tai Hề Trì: “Thầy ơi, Tiểu Trì còn là trẻ con đấy.”

Giáo viên y tế: “Cho nên thầy có nói chữ ấy đâu.”

Hề Trì nghe hết không sót một chữ từ khe hở: “......”

Cảm ơn ngài.

“Tiếp xúc tứ chi coi như đơn giản, vậy khó hơn thì sao ạ? Tang Du nói tiếp.



“Khó hơn, chắc là phải phối hợp trao đổi linh khí kinh mạch với đối phương hoặc là luyện khí hóa khí.”

Hề Trì quay đầu che giấu mang tai còn hơi phiếm hồng, hít sâu một hơi: “Thầy.”

“Hử?”

“Em sẽ chết à?”

“Cái gì?”

“Nếu không trị, em sẽ chết à?”

Giáo viên y tế: “......”

Tang Du bịt miệng Hề Trì lại một phen: “Quan trọng là sống quan trọng là sống.”

Giáo viên y tế cầm bìa kẹp giấy màu xanh lật qua hai trang, suy tư chốc lát: “Nhưng cũng không nhất định phải là Giang Lê.”

Hề Trì và Tang Du đồng thời cùng ngẩng đầu lên.

“Theo lý mà nói, tổ tiên của Phù Tang và Kim Ô là họ hàng, trên người ấu tử nhà Phù Tang ít nhiều gì cũng có chút hơi thở của Kim Ô, chỉ là trăm ngàn năm qua đi, cụ thể như thế nào thì khó mà nói được”, giáo viên y tế đánh giá Tang Du từ trên xuống dưới, “Miễn cưỡng coi như thay thế nhỉ.”

Tang Du: “???”

Thần cmn thay thế?

Mọe nó cậu ta là kẻ thay thế á?

“Nhưng khoảng thời gian trước hai đứa bọn em căn bản đều ở cạnh nhau, hình như cũng chẳng có tác......” Tang Du cân nhắc một hồi, bèn sửa miệng, “Hình như tác dụng cũng không rõ rệt lắm.”

Nếu như chẳng có một chút tác dụng nào, thế chả phải ngay cả “thay thế” cũng không luôn à?

Vậy cậu ta là cái gì?

Hàng giả?

Chê!

Ai thèm làm hàng giả!

Giáo viên y tế: “Khi đó triệu chứng vẫn chưa lộ ra hoàn toàn, có tác dụng hay không cũng khó mà nói.”

“Nào nào, cậu thử xem, có tác dụng không? Có cần hiện nguyên hình cho cậu luôn không?” Sợ Hề Trì phủi tay một cái hủy bỏ trị liệu, Tang Du lập tức tiến đến gần.

Hề Trì ấn đầu cậu ta lại: “Đừng xoay nữa, hoa mắt.”

Tang Du: “Vô dụng à?”

Hề Trì không nói chuyện.

Đáy lòng cậu mơ hồ đã có đáp án, nhưng không nói gì.

“Không biết nữa, bị rồi hẵng nói sau.”

Ở phòng y tế mất một buổi sáng, Hề Trì ngẩng đầu lia mắt qua đồng hồ treo tường, cậu vịn giường đứng dậy, cảm ơn giáo viên y tế, vuốt phẳng gối đầu giường, rồi đi ra bên ngoài.

Còn chưa đi được hai bước, giáo viên y tế đột nhiên chạy theo ra.

“Đúng rồi, có chuyện nhất định em phải chú ý.”

“Loại 'hiện tượng' này thời gian đầu sẽ phát tác khá thường xuyên, triệu chứng cũng khá mãnh liệt, kịp thời khai thông, đừng cố gắng chống đỡ, không tốt cho cơ thể.”

(@Wat.tpad Augusttt138)

-

Chuông chuẩn bị vang lên lần thứ hai, Hề Trì mới quay về lớp.

Vừa tới cửa, đập vào mặt là một dãy đầu người.

Hề Trì: “?”

Còn chưa đợi Hề Trì ngẫm nghĩ, giây tiếp theo, đám ánh mắt này đã bắt đầu bay qua nhảy lại.

Hề Trì xoay theo những ánh mắt đó...... đầu bên kia, là Giang Lê.

“......”

Thôi.

Ở phòng y tế một ngày cũng rất tốt.

Yên tĩnh.

Nhận ra Hề bí thư quay người định bỏ chạy, Tang Du vội vàng kéo lại: “Tiết này học môn gì vậy? Sao giáo viên còn chưa tới.”

“Lão Phó vừa mới tới, hỏi Trì ca về chưa, sau đó lại bị gọi đi rồi, hình như bận lắm.” Vương Địch ngồi hàng trước xoay người qua.

Tang Du kéo người ngồi xuống: “Không phải lão Phó đi ra đề thi chung toàn thành phố cho lớp 12 mới sao? Đã về rồi à?”

Lão Phó, tên thật là Phó Chính Hòa, giám đốc danh nghĩa của Quốc Phú Dân Cường, nhưng lại đi làm học thuật, quanh năm xuống tiết không bao giờ rời khỏi cốc giữ nhiệt, tác phong lão cán bộ năm tháng tĩnh lặng, vừa giở cuốn số học ra là tử thương một vùng.

Lời đồn “Dù sao thì lão Phó cũng chẳng phải ma quỷ” đã tàn sát từng đợt từng đợt.

Điều mấu chốt nhất chính là, lão Phó là người.

Người ý trên mặt chữ.

Cũng không chỉ mình lão Phó, trung học Sơn Hải số 1 ngoại trừ cấp lãnh đạo, thì viên chức trong trường đa số đều là nhân loại, dùng lời hiệu trưởng nói, chính là “Hoàn cảnh chung cho phép.”

“Tồn tại hài hoà” là nhận thức chung giữa yêu tộc và giới cao tầng của nhân loại, đi cùng sự trao đổi và hợp tác ngày càng chặt chẽ với yêu tộc, ngoại trừ giáo viên viên chức, học sinh nhân tộc được tuyển cũng ngày càng nhiều.

Mặc dù các giáo viên đều là người, nhưng trong mắt học sinh trung học Sơn Hải, quả thực còn “không phải người” hơn cả bọn họ.

“À, vừa mới về, vào cửa xong thì nói được ba câu.” Vương Địch vạch ngón tay.

“Rất vui được đảm nhiệm giáo viên chủ nhiệm lớp 11/1.”

“Tiểu Trì đã về chưa.”

“Với một câu cuối cùng”, Vương Địch tằng hắng cổ họng, “Vẫn chưa chính thức tiến vào học kỳ mới, mấy ngày nay không xếp thêm chương trình học nữa, toàn thể lớp 11 tự học, chuẩn bị cho bài thi đầu năm tuần sau.”

Vương Địch: “Ngay cả tên cũng không thèm giới thiệu.”

“Đâu thể bởi vì trước đây là chủ nhiệm lớp 10 của chúng ta, đến cái này cũng giản lược chứ.”

“Chẳng phải còn nửa lớp khác sao?”

Tang Du đảo qua “nửa lớp khác” trong miệng Vương Địch: “Lão Phó từng dạy thay lớp 10 Nam Sơn hai tháng.”

“Hả? Lúc nào vậy?!” Lỗ tai Vương Địch dựng lên, “Trung học Sơn Hải này thế mà còn có chuyện tôi không biết?”

Vương Địch bỗng nhiên cảm thấy đám người bên Nam Sơn cũng không phải không vừa mắt lắm, ít nhiều coi như cũng có chút tình hữu nghị cách mạng.

Thế là mò cá[5] hết một tiết, lúc tiếp nước, Vương Địch vỗ vỗ bả vai người bên Nam Sơn: “Người anh em.”

[5] Ý chỉ người đi học, đi làm nhưng lười biếng, hay trốn việc.

“Ai anh em với cậu.”

“Vậy chị em, tôi nghe nói lão Phó từng dạy thay lớp bọn cậu hai tháng hả? Khi nào thế......?”

“......”

Năm phút trôi qua.

“Sao tôi nói nhiều như vậy mà cậu chẳng nói một câu nào thế? Cẩn tận tôi báo cáo cậu với lão Phó đấy.”

“Cậu báo đi, không báo làm cháu.”

“Oke, cậu đợi đó, tôi lập tức báo cáo cậu bên chỗ Trì ca.”

Người nọ vốn đang định đi, bước chân bỗng chốc khựng lại, vội vàng xoay người kéo cậu ta về: “Tại sao phải đến chỗ Trì... người đó để báo cáo tôi?”

Suýt chút nữa lỡ mồm gọi ra một câu Trì ca rồi.

“Bởi vì lúc khai giảng cậu đến chỗ bọn tôi nghe lén mấy chuyện đó giữa Trì ca và chủ tịch hội học sinh Nam Sơn bọn cậu thì đâu có như thế này.”

“......”



Vương Địch đánh thắng trận, khóe miệng toe toét, vừa xoay người: “......”

Thôi xong.

Giọng có hơi lớn.

Trì ca không nghe được chứ?

Hề Trì còn đang cúi đầu viết bài, đường cằm sạch sẽ mượt mà nom vui tai vui mắt.

Vương Địch theo tiếng chuông ngồi xuống vị trí, đang thở phào một hơi, phía sau đã truyền đến tiếng vang như cây bút dằn lên mặt bàn.

Chỉ một cái, rất nhẹ.

Hề Trì khép vở lại, nâng mắt, thanh âm dường như còn nhỏ hơn cả tiếng bút dằn lên mặt bàn.

“Mấy chuyện đó, là chuyện gì.”

Vương Địch: “............”

Hôm nay cậu ta phải làm rõ mười mươi ngay tại đây.

Mười mấy phút sau, Hề Trì nhận được một bản sám hối bằng lối cuồng thảo[6].

[6] Là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét.

Độ dài 500 chữ, tốn 350 chữ để sám hối, 150 chữ còn lại kể về một tác phẩm văn học trinh thám máu chó đau thương đầy vô lý.

Hề Trì càng đọc càng không hiểu đầu cua tai nheo.

Gì mà cậu ấy yêu cậu ấy cậu ấy không yêu cậu ấy cậu ấy yêu cậu ấy, là cái gì theo cái gì?

Mãi đến khi lật đến trang cuối cùng.

Ghi chú: X - Trì ca, J - (chủ tịch hội học sinh Nam Sơn), phản diện S - (lão đại).

Hề Trì: “......”

Giây tiếp theo, bản sám hối bị vo thành một cục, xuất hiện trong thùng rác.

Hề Trì xoa xoa khớp ngón tay, đổ bốn năm viên kẹo bạc hà từ trong hộp thiếc ra, tùy tiện ngậm vào trong miệng.

Chịu đựng đầu váng mắt hoa đến chiều, học xong tiết thứ tư, trống hết tiết vừa gõ, Hề Trì đã lập tức nằm bò ra ngủ bù.

“Đi ăn trước đi, quay về rồi ngủ tiếp.” Tang Du nói.

Hề Trì không nói gì, quay đầu đổi hướng khác, ngón tay nâng lên rất nhẹ.

Không đi đâu.

“Buổi trưa cũng phải ăn tạm một miếng chứ”, Tang Du không yên tâm, “Vậy tớ đi mua hai cái cơm nắm về nhá?”

“Tớ không đói, để nói sau đi.” Thanh âm của Hề Trì rầm rì trong khuỷu tay.

Thấy cậu mệt thật rồi, Tang Du chỉ đành thôi.

Sau trống hết tiết và trước giờ tự học buổi tối, luôn luôn là thời điểm ồn ào nhất vườn trường, ngoại trừ tòa nhà dạy học thì đâu đâu cũng có người, Tang Du khóa cửa xong, rồi dẫn mấy tên Tây Sơn đi ra ngoài.

Bốn phía im lặng trong nháy mắt.

Hề Trì mệt mỏi đến cùng cực, nhắm mắt lại nặng nề ngủ mất.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Hề Trì bị một luồng khí lạnh ép tỉnh.

Cậu vô thức giơ tay lên, sờ vào khe cửa sổ đóng chặt, sau đó hoàn toàn tỉnh táo.

Cửa sổ đang đóng, không hề có gió, khí lạnh không phải xuyên vào từ bên ngoài.

Cho nên, “khá thường xuyên” mà giáo viên y tế nói là chỉ cái tần suất này sao?!

Một ngày hai lần?

Hề Trì nắm chặt lòng bàn tay thành quyền cứng ngắc.

Nhịn xuống nỗi xúc động muốn đánh người, cậu lại đổ lung tung một nắm kẹo bạc hà từ hộp thiếc ra ngậm vào trong miệng, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.

Lúc Tang Du mang sữa đậu nành hạt mè và cơm nắm về, chỗ của Hề Trì đã trống không.

Cậu ta kéo ghế ngồi xuống, đoán chắc là đang ngủ bù ở hội học sinh rồi, nên cũng không nghĩ nhiều.

Mãi đến khi chuông tự học buổi tối vang lên.

Tang Du nhíu mày: “Ai tới phòng học đầu tiên vậy?”

Một học sinh Nam Sơn lặng lẽ giơ tay, còn chưa đợi Tang Du hỏi, đã lập tức trả lời: “Lúc tôi tới, phòng học đã không người rồi.”

Cậu ta không hề nhìn thấy vị bí thư trưởng của Tây Sơn kia.

Tang Du lấy di động ra, tìm được group hội học sinh ghim trên đầu, đang định hỏi người trực ban hôm nay là ai, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một hơi thở.

Cậu ta ngây ngẩn chốc lát, cẩn thận phân biệt một hồi, rồi bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Đệt! Không phải mũi cậu ta xảy ra vấn đề đấy chứ?

Hơi thở này sao giống Tiểu Trì thế??

Trong khóe mắt có người động tác còn nhanh hơn cả cậu ta.

Giang Lê nhíu mày, tầm mắt chuyển qua ngoài cửa sổ.

Linh khí lan tràn.

Giang Lê hơi ngưng thần.

Linh khí đang lan tràn vô cùng sạch sẽ, giống như hơi thở của sương sớm tản ra khắp núi rừng hoang vu sau cơn mưa, mang theo mùi cây cối tươi tốt và đăng đắng, rất nhạt, rõ ràng đã cố gắng kiềm chế hết khả năng, nhưng vì sự áp bách tuyệt đối của cấp bậc trời sinh, vẫn vô cùng có lực xuyên thấu.

Không phải thứ một yêu tộc bình thường có được.

Gần như trong nháy mắt cảm nhận được linh lực, Giang Lê đã nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi trống không kia.

Vài phút sau, Hứa Vân Duệ và Lý Thư Tĩnh cũng buông bút xuống.

Cùng lúc đó, hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân vội vã, thành viên của hội học sinh Tây Sơn lớp bên cạnh là Hạ Tình và Tạ Nhất Hàng cuống cuồng chạy đến cửa sau.

Hạ Tình chân thân là một cây Đế Nữ Tang[7], Tạ Nhất Hàng thì là một cây Bồ Đề, đều là cây thần cả, lại quen thuộc hơi thở của Hề Trì, nên Tang Du không thấy gì lạ khi hai người này nhanh chóng nhận ra, Hứa Vân Duệ và Lý Thư Tĩnh một người là Đế Giang[8], một người là Loan Điểu[9], xem chừng cũng vừa mới ngửi được không lâu, nhưng sao Giang Lê lại nhanh như vậy?

[7] 50 dặm về phía Đông là núi Tuyên Sơn[...] Trên núi có cây dâu, cao chừng 50 thước, cành lá bốn nhánh, lá to hơn 1 thước, vân đỏ hoa vàng đài xanh, gọi là cây dâucủa con gái Thiên Đế - Trích từ Sơn Hải kinh - Trung Sơn kinh.

[8] Đế Giang tức thần Hỗn Độn. Thần Hỗn Độn Đế Giang không đầu không mặt, dáng vẻ giống như cái túi vàng, màu sắc đỏ như đan hỏa, có sáu chân, bốn cánh. (Nguồn niemlam.wordpress).

[9] Hướng Tây nam 300 dặm là hòn núi Nữ Sàng[...] Có loài chim, dạng nó như chim trĩ mà văn năm màu, tên là Loan điểu, thấy được thì thiên hạ yên bình - Trích từ Sơn Hải kinh - Tây Sơn kinh.

Tang Du còn chưa kịp nghĩ sâu, Giang Lê đã đứng dậy.

Tất cả mọi người ở lớp 11/1 run như cầy sấy, bởi vì bọn họ nhìn thấy Giang Lê vừa đứng dậy không lâu, thì Tang Du, Hứa Vân Duệ, Lý Thư Tĩnh cũng lần lượt đứng lên theo.

Tang Du đi tới bên cạnh Giang Lê, đè bớt âm thanh, mở miệng: “Linh lực của tộc Nhược Mộc đồng tông với đất trời, ngoại trừ người trong tộc, rất khó lần theo hơi thở.”

Cho dù bây giờ linh lực lan tràn, cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, chứ không thể tìm thấy phương hướng.

“Điện thoại thì sao.” Giang Lê hỏi.

“Buổi trưa hết pin rồi.”

“Tìm trước đã.” Giang Lê gửi tin nhắn cho mấy người ở hội học sinh, xác nhận thời gian không có ai ra khỏi cổng trường, “Phạm vi không lớn, chia nhau đi tìm.”

Miễn là còn ở trong trường, tình hình coi như không tệ.

Tang Du: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Mãi đến khi hàng sau lớp học và hành lang hoàn toàn trống rỗng, tất cả mọi người ở lớp 11/1 mới như tỉnh khỏi giấc mộng, từng người lần lượt chen đến đầu cầu thang, ngay sau đó là lớp 11/2, lớp 11/3......

Tin tức nhanh như gió, cuối cùng cả phòng học lầu 4 gần như đều bỏ không.

Mấy trăm cái đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm thành viên của hội học sinh hai viện.

Điệu bộ này......

Không hay rồi!

Định đánh nhau đấy à!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook