Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Chương 21: Thắng lợi thuộc về Tây Sơn chúng ta!

Thất Thốn Thang Bao

29/05/2024

Đài chủ tịch yên lặng như tờ.

Trong ngẩn ngơ, có người dẫn đầu hồi thần trước, mang theo vẻ mặt đờ đẫn “Tôi là ai tôi đang ở đâu tôi vừa nghe thấy cái gì” cúi đầu nhặt ly thép.

Lúc Hạ Tình nghe thấy hai chữ “Lê xạ” đã cảm thấy không đúng rồi, cô nàng cứng họng gọi một tiếng: “Trì ca! Đợi --”

Song vẫn không đợi được.

Thậm chí hai tiếng “Trì ca” kia của cô cũng bị thu vào micro một cách rõ ràng.

Cả đời này của Hạ Tình chưa bao giờ nghẹt thở như vậy.

Cô run tay cho mic thu âm một chưởng tắt ngúm, rồi lại đè cái bộp xuống tờ truyền tin “Lê xạ tự Trì thơm” kia.

Không dám để Trì ca của cô nhìn thêm một lần nữa.

Đài chủ tịch một trận gà bay chó sủa, động tĩnh lớn đến mức ngay cả các giáo viên và lãnh đạo trường trên ghế trọng tài đang hội họp ở một trăm mét cuối cùng cũng phải nghển cổ ngó qua phía bên này.

Hề Trì nhìn Hạ Tình đang nằm bò cả nửa người lên bàn: “?”

“Trì ca”, Hạ Tình giãy giụa mở miệng, “Hồi nãy anh lấy bút làm gì đó?”

“Sửa chữ sai rồi bỏ vào thùng tin, không phải năm ngoái cũng theo quy tắc này à.” Hề Trì nói.

Vì để học sinh có cảm giác tham dự nhiều hơn, mỗi năm sau khi đại hội thể thao ở trung học Sơn Hải kết thúc, đều sẽ lưu giữ mười mấy bản tin từ trong thùng tin làm thành tệp tài liệu đặt trong phòng Lịch sử trường, mà mặc kệ cuối cùng bản tin có được thu lại hay không, thì sai chính tả cũng phải chỉnh sửa kịp thời.

Hạ Tình ngậm miệng, vò tờ giấy tội lỗi kia trong lòng bàn tay thành một cục: “... Đúng, đúng, để em làm là được.”

Đúng lúc này, phát thanh viên mới bên Nam Sơn tìm được, dưới sự dẫn dắt của Lý Thư Tĩnh khoan thai tới muộn.

Hạ Tình sâu xa nhìn cô.

Cho dù tới sớm hơn 5 phút cũng chẳng đến nỗi như thế này!

Bất kể là ai đọc cái chữ “Lê xạ” kia thì vẫn tốt hơn là Trì ca của cô đọc.

Hề Trì thấy người tới, cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn qua Hạ Tình một cái tượng trưng: “Xong chưa.”

“Xong rùi”, đầu Hạ Tình gật như gà con mổ thóc, “Trì ca vất vả rồi!”

Đợi bóng dáng Hề Trì biến mất khỏi đài chủ tịch, Hạ Tình lập tức quay đầu nhìn Lý Thư Tĩnh: “Cũng không biết rốt cuộc là ai viết cái tin chẳng ăn nhập gì này gửi tới nữa, đúng là tức chết người ta mà! Nhỡ đâu cuối cùng có một cái không cẩn thận bị thu lại cho vào tệp tài liệu, thế thì còn gì là mặt mũi của Trì ca bọn tui nữa? Sao tui có thể để nó lọt lưới được!”

Ngay sau đó, nam MC liền trông thấy cô nàng quản lý văn phòng hội học sinh Tây Sơn luôn thao thao bất tuyệt “Sao tui có thể để nó lọt lưới được” ném cái bản tin chẳng ăn nhập gì kia vào trong thùng tin.

Nam MC: “......”

Bởi vì cái bản tin “Lê xạ” này, trạm phát thanh ở đài chủ tịch bỗng ngang nhiên xuất hiện một chức vụ mới -- Nhân viên thẩm định bản tin.

Không thẩm định cái gì khác, chỉ nhìn vào từ mấu chốt, ngoại trừ Lê xạ thì không nói, còn có đủ loại gì mà “Ăn Lê rào Trì”, “Ăn cây táo rào cây sung”, “Cây vải” được đánh dấu đỏ một loạt, thế nhưng vẫn khó lòng phòng bị.

MC nhìn bản tin cuối cùng:

【Thanh xuân không có điểm cuối, hỡi nhóm các vận động viên, hãy dùng sức lực và tinh thần của các bạn đi mở rộng một vùng trời thuộc về chính mình, cầu chúc cho đại hội thể thao của trung học Sơn Hải hết thảy thuận vải, đồng thời chúc cho các đàn anh đàn chị lớp 12 tháng sáu năm sau phấn đấu hết vải, gặt hái thành vải chiến thắng!】

MC: “......”

Kiếp sống phát thanh gặp phải thách thức trước nay chưa từng có.

Tình thế “cây vải” vô cùng ác liệt, quả thực là nhúng tay khắp nơi sử dụng bất cứ thủ đoạn nào ngang ngược vô đối.

Giây phút Hề Trì đi xuống khỏi đài chủ tịch, liền cảm thấy bầu không khí ở sân thể dục có chút bất thường.

Sự “bất thường” ấy vào lúc cậu dừng lại trước mặt Giang Lê đã đạt tới đỉnh điểm.

Chẳng biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cứ cảm thấy tầm mắt xung quanh có hơi... nóng bỏng.

“Cậu có cảm thấy hơi kỳ quái không?” Hề Trì nhíu nhíu mày.

Giang Lê không trực tiếp trả lời, tầm mắt cố ý vô tình lướt qua đám đông trên khán đài, sau khi dừng lại vài giây thì thờ ơ thu về, nhẹ giọng mở miệng: “Lát nữa cậu đi thẳng đến bàn trọng tài, đừng đi qua khán đài.”

Hề Trì không rõ nguyên do: “Sao thế?”

Trong mắt Hề Trì mang theo vẻ khó hiểu, cậu hơi ngửa đầu nhìn Giang Lê.



Cuối cùng Giang Lê vẫn không nói gì, hắn giơ tay đè đè mũ của cậu xuống, thay cậu ngăn cản một lượng lớn ánh mắt: “Ồn.”

Hề Trì: “?”

Chỉ một cái giơ tay này của Giang Lê, diễn đàn tối hôm đó còn náo nhiệt hơn cả đại hội thể thao.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều bị diễn đàn ép khô, dưới mắt là một quầng xanh đen, đừng nói là cổ vũ cho nhóm vận động viên, ngay cả đám người ngồi trên khán đài cũng chỉ có xác thịt, chẳng có linh hồn.

Lão Vương sầu đến trọc cả đầu, chào đón tiễn đi nhiều khóa học sinh như vậy, mỗi một khóa đại hội thể thao ông đều lo lắng sẽ xảy ra đánh nhau, duy chỉ có mỗi khóa này là ông hận không thể trực tiếp “đánh nhau” một trận.

Lễ khai mạc thì thôi đi, hôm nay hiệu trưởng vừa kết thúc giảng dạy và nghiên cứu quay về trường, ông ắt phải khiến cho đám học sinh lấy ra hết trạng thái tinh thần dồi dào nhất, thế là ông hạ lệnh, bản nhạc thể thao truyền cảm hứng bị đổi thành hành khúc sục sôi cháy bỏng.

Thế nhưng học sinh hai viện vẫn bất động như cũ.

Buồn vui của yêu quái cũng không tương thông, bọn họ chỉ cảm thấy lão Vương thật ồn ào.

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

Thẳng đến buổi chiều --

Hiệu trưởng mặc một bộ quần áo Thái Cực quen thuộc, bưng ly giữ nhiệt quen thuộc xuất hiện ở đài chủ tịch.

Sau khi hiệu trưởng lên phát biểu một tràng như thường lệ, thì đột nhiên quay đầu hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Hạng mục thi đấu buổi chiều kết thúc mấy giờ?”

Nhân viên công tác nhìn nhìn thời gian biểu: “3:40 ạ.”

Hiệu trưởng gật gật đầu: “Vậy cho thêm một trận đấu thú vị nữa nhỉ, 4 giờ rưỡi.”

Tất cả học sinh trên khán đài chuẩn bị tính giờ đến căn tin ăn cơm:???

Thêm trận đấu thú vị chỉ mình thầy thấy thú vị thì thôi đi, còn trực tiếp đặt vào 4 giờ rưỡi nữa? Hiệu trưởng à thầy có ổn't không?

Nhân viên công tác cầm bút ghi chép lại, dò hỏi dựa theo hình thức thêm người ở đại hội thể thao thú vị năm ngoái như thường lệ: “Vậy lấy đơn vị theo lớp hay là theo khối ạ? Mỗi lớp phải cử ra ít nhất bao nhiêu người ạ?”

Nhưng hiệu trưởng lại nói: “Không dựa theo lớp cũng không dựa theo khối.”

Nhân viên công tác: “?”

Hiệu trưởng bỏ ly xuống.

“Dựa theo học viện đi.”

Thanh âm của hiệu trưởng rất nhỏ, nhưng lại giống như sấm dậy đất bằng, khiến cho cả khán đài và bàn trọng tài đều sợ đến đột nhiên tắt tiếng.

Dựa theo học viện sao?

“Nếu đã tổ chức một khóa đại hội thể thao mới, quy định không cho hội học sinh tham gia cũng đổi luôn, các bạn trẻ à, vận động nhiều lên”, hiệu trưởng chậm rãi nói hết câu, “Hạng mục khác còn phải cần thêm đạo cụ, đừng phiền phức như vậy, 4 giờ rưỡi sắp xếp một trận tiếp sức nhé.”

“Lấy theo số chẵn, 10 người, hội học sinh hai viện Tây Sơn và Nam Sơn chạy tiếp sức 10*200 (mét).”

Tất cả mọi người cứng cổ nhìn thầy hiệu trưởng trên đài chủ tịch.

Hội học sinh hai viện sao?

Vãi, không phải là như bọn họ nghĩ đấy chứ?

Thầy quản cả loại thi đấu cao cấp... thú dị này sao?!

Hiệu trưởng cúi đầu nhìn về phía thành viên hội học sinh hai bên đài chủ tịch.

“Giang Lê, Tang Du, mấy em có ý kiến gì không?”

Mức độ sửng sốt của hội học sinh hai viện cũng không thua kém gì khán đài, ngay cả Hề Trì cũng có phần kinh ngạc.

Tang Du ngẩn ra một lát, sau khi phản ứng lại, cậu ta đưa tay ấn gáy rồi vặn vặn cổ, cười đến vô cùng kiêu ngạo: “Giang đại chủ tịch, hiệu trưởng hỏi cậu kìa, sao cậu không nói?”

Giang đại chủ tịch không nói gì, chỉ đưa tay tháo chiếc phù hiệu tượng trưng cho nhân viên công tác trên cổ tay áo xuống.

Hội học sinh hai viện tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cuối cùng không hiểu vì sao lại cực kỳ mong chờ mà tập trung ánh mắt lên người bí thư trưởng Tây Sơn.

Mười bảy mười tám tuổi, độ tuổi châm cái liền cháy.



Hề Trì cúi đầu nhìn đường chạy.

Tiếp sức ư.

Bao nhiêu năm không chạy rồi, 200 mét chắc vẫn có thể.

Mặc dù hơi phiền phức, nhưng... cũng không phải không được.

Hề Trì ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên một cái rất nhẹ, cũng tháo phù hiệu trên tay áo xuống: “Để đâu trước đây?”

Đám người ở hội học sinh đều như bừng tỉnh, trước đây mỗi năm đến thời điểm này, khi tiếng hò hét trên sân thể dục rung trời, nếu nói bọn họ không muốn tham gia thì là giả, nhưng trách nhiệm của hội học sinh còn đó, phải luôn có người túc trực.

Nhưng hôm nay, phù hiệu tượng trưng cho nhân viên công tác lại bị gỡ xuống, thay vào đó chính là khao khát thắng thua ăn trong xương yêu tộc.

Ba vị đại lão cùng nhau gật đầu, đội ngũ của hội học sinh chỉ đành “bất đắc dĩ” đi theo.

“Ôi, lão đại cũng gật đầu rồi, chúng ta còn có cách nào chứ.”

“Lệnh vua không thể trái không thể trái.”

“Lần đầu tiên tham dự đại hội thể thao, chắc cũng là lần cuối, không lấy được hạng nhất thì chẳng còn gì để nói?”

“Cậu nghĩ hay quá ha.”

Tất cả mọi người trên khán đài gắt gao nhìn chằm chằm đội ngũ hai bên dưới đài chủ tịch, từ lúc chủ tịch hội học sinh Nam Sơn tháo phù hiệu trên tay áo xuống là biết sẽ thành rồi, nhưng ít nhiều cũng chưa dám chắc, mãi đến khi bí thư trưởng Tây Sơn cũng tháo xuống theo.

“Đây là... sắp bắt đầu rồi sao?”

“Hỏi thừa! Còn ngây ra làm cái gì? Thay quần áo đi chứ!”

Chẳng biết là ai trong đám người hô lên trước một tiếng, có người tiên phong kéo áo khoác đồng phục xanh thẫm xuống, lộ ra đồng phục bên trong thuộc về Tây Sơn, bộ đồng phục xanh trắng mà lão Vương đã quy định rõ ràng nếu bị bắt được lượn lờ trong trường sẽ trừ điểm, cậu ta nhảy vọt xuống khỏi lan can.

Ngay sau đó, lại có thêm mấy nam sinh xông ra khỏi đám người như cơn gió, lao xuống khán đài, băng qua đường chạy, cuối cùng dừng lại dưới khung bóng rổ nào đó trong sân thể dục.

“Không ngờ rằng cái món này của ông đây còn có lúc hữu dụng!” Nam sinh dẫn đầu đột nhiên cười to một tiếng, sau đó dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, lôi một tấm biểu ngữ dài tầm năm sáu mét trên khung bóng rổ ra, cùng một nam sinh khác giữ hai đầu, kéo ra hai bên cái “soạt --”, đứng vững, rồi cùng đồng thanh hô to hàng chữ lớn trên tấm biểu ngữ.

“Không vì gì hết, kéo biểu ngữ chính là để nói cho bạn biết, Tây Sơn chúng tôi sẽ kéo nổ bạn!!!”

Người Tây Sơn kiêu ngạo, mặc đồng phục Tây Sơn kiêu ngạo, kéo biểu ngữ Tây Sơn kiêu ngạo.

Khán đài im lặng một thoáng ngắn ngủi, “mùi thuốc súng” chưa từng xuất hiện từ lễ khai mạc tới giờ chỉ vỏn vẹn một tấm biểu ngữ đã đốt cháy mỗi một góc ở trung học Sơn Hải, ngay cả tòa nhà lớp 12 cũng bùng phát một trận la hét chói tai kinh người.

“Thắng lợi thuộc về Tây Sơn chúng ta!”

“Các anh em làm đẹp lắm!!!”

“Đệt, Tây Sơn đợi đấy cho tôi!”

“Nam Sơn còn đứng đó nữa?! Đợi bị người ta kéo nổ hả?!”

“Làm sao giờ?!”

“Sao cái gì? Về thay quần áo kiếm hàng đi!!!

Lão Vương mất hết linh hồn trông coi ở bàn trọng tài hai ngày, giờ khắc này cuối cùng cũng sống lại.

Trong tiếng hô “kiếm hàng” đầy sân của đám học sinh, ông quay đầu nhìn về phía giáo viên các lớp đằng sau, im lặng thật lâu, khuôn mặt u sầu như tình thế nghiêm trọng, nhưng giọng điệu lại không giấu được ý cười.

“Thầy cô các lớp chuẩn bị một chút, không canh ở bàn trọng tài nữa, về lớp duy trì trật tự đi.”

Ông ngừng lại, cuối cùng bổ sung thêm một câu.

“Đại hội thể thao khóa mới của trung học Sơn Hải chúng ta, có lẽ bây giờ --”

“Mới chính thức bắt đầu.”

Toàn trường triệt để sôi trào.

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ nhiệm Vương: Chiến đấu! Chiến đấu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook