Chương 11
Be Be
29/06/2022
Năm 2010, Lụa chính thức rời xa cuộc đời tôi...
Liên tục mấy ngày sau đó tôi bệnh nặng đến mức phải nằm viện, suy kiệt cả thể chất lẫn tinh thần khiến tôi mê man không tỉnh táo. Đây có lẽ là lần thứ hai trong đời tôi bệnh nặng tới vậy, và hai lần đều là vì Lụa.
Mấy ngày này đều là Ngọc Anh chăm sóc tôi vì mẹ phải về quê lo cho đám tang của Lụa. Có lẽ vì quá mệt và cũng vì muốn trốn tránh không muốn về quê để nhìn thấy cảnh tang thương đó nên tôi mới luôn không tỉnh táo. Tuy tôi không nhận thức được hoàn toàn nhưng tôi vẫn biết hai người đó vô cùng lo lắng và vất vả vì tôi khiến tôi cực áy náy, nhưng hiện tại tôi thật sự không còn chút sức lực nào nữa, cái chết của Lụa như một đả kích lớn nhất đời tôi, tôi đau đến không muốn sống. Thì ra tôi vẫn không thể hận nỗi Lụa cho dù chị có nhẫn tâm với tôi thế nào đi nữa.
Nhưng cho dù là những cơn bão dữ dội thế nào rồi cũng có lúc phải qua đi, vết thương có nát thế nào cũng phải khép lại, nhưng dấu vết vẫn mãi khắc ghi vào nơi sâu nhất.
Gần một năm sau khi ra trường tôi đều ù lì không muốn đi làm mà ăn bám mẹ và Ngọc Anh. Mẹ thì còn có ruộng vườn dưới quê được dòng họ chăm sóc hộ rồi gửi tiền lên nên cũng không nói, chỉ có con bé Ngọc Anh rõ ràng chưa ra trường mà không hiểu sao vẫn có tiền để thường xuyên mua này nọ cho tôi nữa.
Và dù tôi có nằm yên thì thế giới vẫn luôn vận động không ngừng, tôi cũng không muốn mãi ăn bám người khác nên đành ép lại tất cả thống khổ vào quá khứ mà một lần nữa bước chân vào ánh mặt trời. Tôi thề với lòng sẽ làm lại từ đầu, không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng người khác. Dù sao cũng không thể để quá khứ phá hoại tương lai, là chính Lụa đã không muốn tôi và Lụa cũng đã... Haizzz tôi vì chị đã tự hành hạ mình thật lâu, hành hạ luôn người khác, những việc ngu ngốc và vô nghĩa mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Tôi biết tôi vô dụng nhưng bây giờ tôi có thể làm gì khác nữa đây?
Tôi thật may mắn khi vừa đi xin việc thì đã được nhận ngay vào một công ty truyền thông cũng khá có tiếng ở Sài Gòn. Sau đó Ngọc Anh cũng ra trường và cũng vào một hãng máy bay của người quen để đi làm, con bé đúng là càng lớn lại càng xinh đẹp quyến rũ cũng rất hiểu chuyện khiến tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên. Dần dần tôi cũng thôi không còn nghĩ về quá khứ, nhưng tôi biết nó vẫn ở đâu đó thật sâu trong lòng.
Ngày ăn mừng Ngọc Anh có việc làm, cô ấy mời tôi đi ăn một bữa thịnh soạn chỉ riêng hai người. Sau mười lần tỏ tình thất bại thì hiện tại bây giờ cô ấy lại đứng trước mặt tôi mà tỏ tình lần thứ mười một. Tôi có chút buồn cười mà hỏi cô ấy:
"Em tỏ tình nhiều lần như vậy không mệt sao?"
"Nếu mệt thì sẽ không có lần thứ 11 này đâu!" Cô ấy vẫn vô cùng tự tin mà nói.
"Vậy nếu chị không bao giờ đồng ý thì sao?"
"Thì em sẽ theo đuổi đến khi em chán thì ngưng. Dù sao em cũng không cảm thấy mệt mỏi khi làm vậy mà."
"Em không sợ người ta cười em sao?" Hiện tại tôi không thấy phiền phức nữa mà lại cảm thấy cô ấy đáng yêu.
"Mắc gì! Tự nhiên chuyện của mình, cuộc đời mình mà quan tâm suy nghĩ hay lời nói của người khác. Chị làm như em cướp của giết người không bằng!" Nói xong cô ấy còn chề môi giận dỗi.
Cảm xúc trong tôi bây giờ thật lạ, rất phức tạp nhưng không hề bài xích như lúc trước nữa, chỉ là trong lòng tôi vẫn khó mà quên được người kia. Thấy tôi trầm ngâm, Ngọc Anh bỗng dịu dàng nói:
"Em biết quá khứ đó khắc rất sâu trong lòng chị, nhưng em tỏ tình với chị không phải muốn chị bác bỏ đi nó, chị hãy cứ giữ lại nó đi. Chỉ cần chị cho phép em được xoa dịu nỗi đau của chị về nó là được, em sẽ không ích kỷ mà ép chị quên đi đâu."
Lời nói Ngọc Anh chân thành như đâm thẳng vào tim tôi khiến tôi rung động nhưng phần nhiều là bất ngờ. Cô ấy biết quá khứ của tôi, vậy chuyện của tôi và Lụa... Tôi biết cô ấy trưởng thành và hiểu chuyện hơn cả tôi nhưng không ngờ cô ấy lại tinh tế như thế này. Tự nhiên lại cảm thấy không xứng...
"Sao em biết...?"
"Đợt rồi chị bệnh đến như vậy, có chị em nào như thế không? Không chỉ em mà cả mẹ cũng biết á!"
"Cái gì?!" Tôi bàng hoàng khi mẹ tôi cũng biết! Mẹ tôi sẽ nghĩ sao khi tôi thích con gái?
"Thôi đừng lo, chị sướng nhất đời khi có được người mẹ như vậy á! Hôm nay tỏ tình cũng là mẹ thúc đẩy em đó, chứ em có phần hơi ngại sau mười lần bị từ chối rồi..."
Hả??? Mẹ chẳng những biết mà còn ủng hộ? Ôi bất ngờ chết tôi rồi! Tôi vẫn đứng như trời trồng và Ngọc Anh tiếp tục nói:
"Không người mẹ nào muốn con mình đau khổ. Mẹ rất thương chị và hiểu cho chị, không muốn chị đau khổ mãi vì quá khứ nên mới thúc đẩy em đến bên chị."
"Chị..."
"Cho em cơ hội được không? Lần thứ 11 của một cô gái xinh đẹp như em rồi đó..."
Ngọc Anh long lanh mắt cầu xin khiến tôi vừa xót vừa buồn cười. Tôi nghĩ, dù sao quá khứ đã qua không thể quay lại, tôi vẫn phải đi về phía trước và cũng không muốn hai người yêu thương tôi phải thất vọng nữa. Tôi quyết tâm!
"Được rồi, chị sẽ không để lần thứ 12 xuất hiện đâu." Tôi mỉm cười nói.
"Vậy..."
"Chị đồng ý!"
"Hoan hô!!!"
Ngọc Anh mừng rỡ nhảy cẩng lên hét lớn rồi nhào tới ôm tôi. Thật ra trong lòng tôi, cô ấy cũng có một chỗ rồi. Ngọc Anh chủ động và sau đó chúng tôi có một nụ hôn sâu dưới bầu trời đêm đầy sao rực rỡ.
....
Quay về hiện tại.
Đôi mắt tôi đau nhức nặng trĩu như có gì đó quen thuộc lại sắp trực trào ra khi nhớ lại quá khứ đau đớn kia. Vuốt nhẹ vào bức hình cũ rồi thở dài, mọi chuyện đã qua quá lâu, tôi cũng ít khi nghĩ đến nữa nhưng hồi ức đó cùng người kia lại mãi sắc sâu ở tận nơi đáy lòng. Tôi thầm biết ơn Ngọc Anh và mẹ vì đã luôn bên cạnh tôi những năm qua, điều đó an ủi tôi rất lớn, nếu không có lẽ tôi khó lòng trụ nỗi từ những ngày đầu.
Nhìn lại vào hộc tủ, chiếc túi nhỏ màu trắng đã xỉn màu vẫn nằm im lìm ở đó. Trong tôi bỗng trào dâng lên một sự tò mò và nghi hoặc chưa bao giờ có trong những năm nay. Chiếc túi nhỏ này là năm đó khi Lụa mất, mẹ về quê thì thằng Tí đưa cho mẹ, bảo là Lụa trước khi mất nhờ nó chuyển cho tôi nhưng nó rất lâu không gặp tôi nên không biết chuyển làm sao. Sau đó nhìn Lụa cầu xin vô cùng tội nghiệp nên đành nhận lời, định bụng vài bữa nữa ra bưu điện gửi. Ai ngờ đâu hai hôm sau Lụa mất luôn, sau đó thấy mẹ tôi về nên nó gửi luôn cho mẹ. Đây là những gì mẹ nói lại với tôi, nhưng lúc đó tôi muốn tránh mọi thứ liên quan đến Lụa nên cất cái túi đó vào thẳng hộc tủ, sau đó cũng quên đi mất.
Tôi cầm chiếc túi lên xem, nét thêu mộc mạc đơn giản nhưng cực kỳ thanh tao này là cách thêu độc quyền của Lụa. Lòng tôi lại đau nhói, tôi hơi run tay mở chiếc túi ra và bất ngờ khi thấy trong đó có một tờ giấy tập được gấp làm tư nhét bên trong. Bỗng cảm thấy hồi hộp vô cùng, trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Tôi nhẹ nhàng mở tờ giấy đã cũ theo năm tháng kia ra, từng nét chữ nghiêng nghiêng không ngay hàng thẳng lối, có vẻ vì viết lúc đang rất mệt.
"Bé Lam của Lụa, xin em cho Lụa được gọi em như vậy một lần cuối. Lụa biết Lụa đã làm Lam đau khổ nhiều thế nào, nhìn vào đôi mắt của em chị thấy tất cả. Nhưng Lam ơi, Lụa cũng đau không kém gì em đâu em à. Lụa không biết em có nhìn ra không, nhưng bây giờ Lụa sẽ nói cho em biết những điều mà từ lâu Lụa đã hèn nhát giữ kín. Lụa thương em... Là thương như em thương Lụa. Lụa xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi khi đến tận bây giờ sau bao đau khổ mới nói với em điều này, lại còn không thể nói trực tiếp, nhưng đó là chấp niệm duy nhất trong đời Lụa. Có lẽ kiếp trước Lụa đã nợ người khác quá nhiều nên bây giờ phải trả cho hết, kiếp này thì lại nợ em, nhưng Lụa tự nguyện trả nợ cho em dù bất cứ giá nào, và em cũng nợ Lụa, em nợ Lụa một câu yêu thương rõ ràng. Lụa chờ em đến trả cho Lụa. Kiếp này quá đỗi đau khổ vì chúng ta không phải là của nhau, cưỡng cầu vô ích, hẹn em ở một nơi nào đó khác mà giữa hai chúng ta có sợi dây nối liền và đều đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả dù hoàn cảnh có ra sao, dù cùng giới hay khác giới. Người ta nói chỉ cần có một lời hứa từ tận đáy lòng ở kiếp này dành cho một người thì kiếp sau hai người sẽ gặp lại nhau. Hôm nay Lụa dành hết trái tim mình để hứa là "Lụa chờ em". Lần này là lần cuối cùng Lụa hứa, sẽ không thất hứa! Lụa cũng muốn em hứa với Lụa là sẽ sống hết kiếp này thật tốt, vì Lụa biết tương lai em còn dài và rất đẹp. Đừng vì những chuyện không thể mà bạc đãi mình. Nếu không dù có qua bao nhiêu kiếp Lụa cũng sẽ tránh mặt em.
Ngọc Lụa."
Tờ giấy mỏng manh được dịp tay tôi run lên mà nhẹ nhàng rơi xuống. Ba chữ "Lụa thương em" như một bàn tay vô hình lôi trái tim nóng trong lồng ngực của tôi ra mà tàn nhẫn bóp nát! Tại sao? Tại sao câu nói tôi từng mong chờ đến điên dại lại đến với tôi vào lúc này? Đến với tôi lúc mồ Lụa đã xanh cỏ, đến lúc tôi đã yêu một người khác, đến lúc tôi đã dần buông được quá khứ. Tại sao lại nhẫn tâm với tôi tới vậy chứ?!
Tôi không thể diễn tả nỗi mình lúc này thế nào nữa, chỉ có cảm giác như linh hồn tôi dường như thoát khỏi cái thể xác này rồi, trái tim cũng đã bị moi ra quăng đi rồi. Mệt quá... Người tôi từng yêu bao nhiêu năm nói yêu tôi nhưng sao giờ đây lại mệt thế này? Câu hỏi đó vừa hiện lên cũng là lúc trước mắt tôi nhoà đi, tay chân vô lực, cảm giác nhẹ bẫng không còn đau đớn dần chiếm cứ.
Liên tục mấy ngày sau đó tôi bệnh nặng đến mức phải nằm viện, suy kiệt cả thể chất lẫn tinh thần khiến tôi mê man không tỉnh táo. Đây có lẽ là lần thứ hai trong đời tôi bệnh nặng tới vậy, và hai lần đều là vì Lụa.
Mấy ngày này đều là Ngọc Anh chăm sóc tôi vì mẹ phải về quê lo cho đám tang của Lụa. Có lẽ vì quá mệt và cũng vì muốn trốn tránh không muốn về quê để nhìn thấy cảnh tang thương đó nên tôi mới luôn không tỉnh táo. Tuy tôi không nhận thức được hoàn toàn nhưng tôi vẫn biết hai người đó vô cùng lo lắng và vất vả vì tôi khiến tôi cực áy náy, nhưng hiện tại tôi thật sự không còn chút sức lực nào nữa, cái chết của Lụa như một đả kích lớn nhất đời tôi, tôi đau đến không muốn sống. Thì ra tôi vẫn không thể hận nỗi Lụa cho dù chị có nhẫn tâm với tôi thế nào đi nữa.
Nhưng cho dù là những cơn bão dữ dội thế nào rồi cũng có lúc phải qua đi, vết thương có nát thế nào cũng phải khép lại, nhưng dấu vết vẫn mãi khắc ghi vào nơi sâu nhất.
Gần một năm sau khi ra trường tôi đều ù lì không muốn đi làm mà ăn bám mẹ và Ngọc Anh. Mẹ thì còn có ruộng vườn dưới quê được dòng họ chăm sóc hộ rồi gửi tiền lên nên cũng không nói, chỉ có con bé Ngọc Anh rõ ràng chưa ra trường mà không hiểu sao vẫn có tiền để thường xuyên mua này nọ cho tôi nữa.
Và dù tôi có nằm yên thì thế giới vẫn luôn vận động không ngừng, tôi cũng không muốn mãi ăn bám người khác nên đành ép lại tất cả thống khổ vào quá khứ mà một lần nữa bước chân vào ánh mặt trời. Tôi thề với lòng sẽ làm lại từ đầu, không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng người khác. Dù sao cũng không thể để quá khứ phá hoại tương lai, là chính Lụa đã không muốn tôi và Lụa cũng đã... Haizzz tôi vì chị đã tự hành hạ mình thật lâu, hành hạ luôn người khác, những việc ngu ngốc và vô nghĩa mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Tôi biết tôi vô dụng nhưng bây giờ tôi có thể làm gì khác nữa đây?
Tôi thật may mắn khi vừa đi xin việc thì đã được nhận ngay vào một công ty truyền thông cũng khá có tiếng ở Sài Gòn. Sau đó Ngọc Anh cũng ra trường và cũng vào một hãng máy bay của người quen để đi làm, con bé đúng là càng lớn lại càng xinh đẹp quyến rũ cũng rất hiểu chuyện khiến tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên. Dần dần tôi cũng thôi không còn nghĩ về quá khứ, nhưng tôi biết nó vẫn ở đâu đó thật sâu trong lòng.
Ngày ăn mừng Ngọc Anh có việc làm, cô ấy mời tôi đi ăn một bữa thịnh soạn chỉ riêng hai người. Sau mười lần tỏ tình thất bại thì hiện tại bây giờ cô ấy lại đứng trước mặt tôi mà tỏ tình lần thứ mười một. Tôi có chút buồn cười mà hỏi cô ấy:
"Em tỏ tình nhiều lần như vậy không mệt sao?"
"Nếu mệt thì sẽ không có lần thứ 11 này đâu!" Cô ấy vẫn vô cùng tự tin mà nói.
"Vậy nếu chị không bao giờ đồng ý thì sao?"
"Thì em sẽ theo đuổi đến khi em chán thì ngưng. Dù sao em cũng không cảm thấy mệt mỏi khi làm vậy mà."
"Em không sợ người ta cười em sao?" Hiện tại tôi không thấy phiền phức nữa mà lại cảm thấy cô ấy đáng yêu.
"Mắc gì! Tự nhiên chuyện của mình, cuộc đời mình mà quan tâm suy nghĩ hay lời nói của người khác. Chị làm như em cướp của giết người không bằng!" Nói xong cô ấy còn chề môi giận dỗi.
Cảm xúc trong tôi bây giờ thật lạ, rất phức tạp nhưng không hề bài xích như lúc trước nữa, chỉ là trong lòng tôi vẫn khó mà quên được người kia. Thấy tôi trầm ngâm, Ngọc Anh bỗng dịu dàng nói:
"Em biết quá khứ đó khắc rất sâu trong lòng chị, nhưng em tỏ tình với chị không phải muốn chị bác bỏ đi nó, chị hãy cứ giữ lại nó đi. Chỉ cần chị cho phép em được xoa dịu nỗi đau của chị về nó là được, em sẽ không ích kỷ mà ép chị quên đi đâu."
Lời nói Ngọc Anh chân thành như đâm thẳng vào tim tôi khiến tôi rung động nhưng phần nhiều là bất ngờ. Cô ấy biết quá khứ của tôi, vậy chuyện của tôi và Lụa... Tôi biết cô ấy trưởng thành và hiểu chuyện hơn cả tôi nhưng không ngờ cô ấy lại tinh tế như thế này. Tự nhiên lại cảm thấy không xứng...
"Sao em biết...?"
"Đợt rồi chị bệnh đến như vậy, có chị em nào như thế không? Không chỉ em mà cả mẹ cũng biết á!"
"Cái gì?!" Tôi bàng hoàng khi mẹ tôi cũng biết! Mẹ tôi sẽ nghĩ sao khi tôi thích con gái?
"Thôi đừng lo, chị sướng nhất đời khi có được người mẹ như vậy á! Hôm nay tỏ tình cũng là mẹ thúc đẩy em đó, chứ em có phần hơi ngại sau mười lần bị từ chối rồi..."
Hả??? Mẹ chẳng những biết mà còn ủng hộ? Ôi bất ngờ chết tôi rồi! Tôi vẫn đứng như trời trồng và Ngọc Anh tiếp tục nói:
"Không người mẹ nào muốn con mình đau khổ. Mẹ rất thương chị và hiểu cho chị, không muốn chị đau khổ mãi vì quá khứ nên mới thúc đẩy em đến bên chị."
"Chị..."
"Cho em cơ hội được không? Lần thứ 11 của một cô gái xinh đẹp như em rồi đó..."
Ngọc Anh long lanh mắt cầu xin khiến tôi vừa xót vừa buồn cười. Tôi nghĩ, dù sao quá khứ đã qua không thể quay lại, tôi vẫn phải đi về phía trước và cũng không muốn hai người yêu thương tôi phải thất vọng nữa. Tôi quyết tâm!
"Được rồi, chị sẽ không để lần thứ 12 xuất hiện đâu." Tôi mỉm cười nói.
"Vậy..."
"Chị đồng ý!"
"Hoan hô!!!"
Ngọc Anh mừng rỡ nhảy cẩng lên hét lớn rồi nhào tới ôm tôi. Thật ra trong lòng tôi, cô ấy cũng có một chỗ rồi. Ngọc Anh chủ động và sau đó chúng tôi có một nụ hôn sâu dưới bầu trời đêm đầy sao rực rỡ.
....
Quay về hiện tại.
Đôi mắt tôi đau nhức nặng trĩu như có gì đó quen thuộc lại sắp trực trào ra khi nhớ lại quá khứ đau đớn kia. Vuốt nhẹ vào bức hình cũ rồi thở dài, mọi chuyện đã qua quá lâu, tôi cũng ít khi nghĩ đến nữa nhưng hồi ức đó cùng người kia lại mãi sắc sâu ở tận nơi đáy lòng. Tôi thầm biết ơn Ngọc Anh và mẹ vì đã luôn bên cạnh tôi những năm qua, điều đó an ủi tôi rất lớn, nếu không có lẽ tôi khó lòng trụ nỗi từ những ngày đầu.
Nhìn lại vào hộc tủ, chiếc túi nhỏ màu trắng đã xỉn màu vẫn nằm im lìm ở đó. Trong tôi bỗng trào dâng lên một sự tò mò và nghi hoặc chưa bao giờ có trong những năm nay. Chiếc túi nhỏ này là năm đó khi Lụa mất, mẹ về quê thì thằng Tí đưa cho mẹ, bảo là Lụa trước khi mất nhờ nó chuyển cho tôi nhưng nó rất lâu không gặp tôi nên không biết chuyển làm sao. Sau đó nhìn Lụa cầu xin vô cùng tội nghiệp nên đành nhận lời, định bụng vài bữa nữa ra bưu điện gửi. Ai ngờ đâu hai hôm sau Lụa mất luôn, sau đó thấy mẹ tôi về nên nó gửi luôn cho mẹ. Đây là những gì mẹ nói lại với tôi, nhưng lúc đó tôi muốn tránh mọi thứ liên quan đến Lụa nên cất cái túi đó vào thẳng hộc tủ, sau đó cũng quên đi mất.
Tôi cầm chiếc túi lên xem, nét thêu mộc mạc đơn giản nhưng cực kỳ thanh tao này là cách thêu độc quyền của Lụa. Lòng tôi lại đau nhói, tôi hơi run tay mở chiếc túi ra và bất ngờ khi thấy trong đó có một tờ giấy tập được gấp làm tư nhét bên trong. Bỗng cảm thấy hồi hộp vô cùng, trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Tôi nhẹ nhàng mở tờ giấy đã cũ theo năm tháng kia ra, từng nét chữ nghiêng nghiêng không ngay hàng thẳng lối, có vẻ vì viết lúc đang rất mệt.
"Bé Lam của Lụa, xin em cho Lụa được gọi em như vậy một lần cuối. Lụa biết Lụa đã làm Lam đau khổ nhiều thế nào, nhìn vào đôi mắt của em chị thấy tất cả. Nhưng Lam ơi, Lụa cũng đau không kém gì em đâu em à. Lụa không biết em có nhìn ra không, nhưng bây giờ Lụa sẽ nói cho em biết những điều mà từ lâu Lụa đã hèn nhát giữ kín. Lụa thương em... Là thương như em thương Lụa. Lụa xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi khi đến tận bây giờ sau bao đau khổ mới nói với em điều này, lại còn không thể nói trực tiếp, nhưng đó là chấp niệm duy nhất trong đời Lụa. Có lẽ kiếp trước Lụa đã nợ người khác quá nhiều nên bây giờ phải trả cho hết, kiếp này thì lại nợ em, nhưng Lụa tự nguyện trả nợ cho em dù bất cứ giá nào, và em cũng nợ Lụa, em nợ Lụa một câu yêu thương rõ ràng. Lụa chờ em đến trả cho Lụa. Kiếp này quá đỗi đau khổ vì chúng ta không phải là của nhau, cưỡng cầu vô ích, hẹn em ở một nơi nào đó khác mà giữa hai chúng ta có sợi dây nối liền và đều đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả dù hoàn cảnh có ra sao, dù cùng giới hay khác giới. Người ta nói chỉ cần có một lời hứa từ tận đáy lòng ở kiếp này dành cho một người thì kiếp sau hai người sẽ gặp lại nhau. Hôm nay Lụa dành hết trái tim mình để hứa là "Lụa chờ em". Lần này là lần cuối cùng Lụa hứa, sẽ không thất hứa! Lụa cũng muốn em hứa với Lụa là sẽ sống hết kiếp này thật tốt, vì Lụa biết tương lai em còn dài và rất đẹp. Đừng vì những chuyện không thể mà bạc đãi mình. Nếu không dù có qua bao nhiêu kiếp Lụa cũng sẽ tránh mặt em.
Ngọc Lụa."
Tờ giấy mỏng manh được dịp tay tôi run lên mà nhẹ nhàng rơi xuống. Ba chữ "Lụa thương em" như một bàn tay vô hình lôi trái tim nóng trong lồng ngực của tôi ra mà tàn nhẫn bóp nát! Tại sao? Tại sao câu nói tôi từng mong chờ đến điên dại lại đến với tôi vào lúc này? Đến với tôi lúc mồ Lụa đã xanh cỏ, đến lúc tôi đã yêu một người khác, đến lúc tôi đã dần buông được quá khứ. Tại sao lại nhẫn tâm với tôi tới vậy chứ?!
Tôi không thể diễn tả nỗi mình lúc này thế nào nữa, chỉ có cảm giác như linh hồn tôi dường như thoát khỏi cái thể xác này rồi, trái tim cũng đã bị moi ra quăng đi rồi. Mệt quá... Người tôi từng yêu bao nhiêu năm nói yêu tôi nhưng sao giờ đây lại mệt thế này? Câu hỏi đó vừa hiện lên cũng là lúc trước mắt tôi nhoà đi, tay chân vô lực, cảm giác nhẹ bẫng không còn đau đớn dần chiếm cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.