Chương 2: Diệp Vu Thời
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn
25/09/2020
“Trần sư huynh, người đó là đệ tử Phương gia sao?” Một tiểu thiếu niên trông không quá mười bốn mười lăm, mặc một thân bào trắng tay rộng đại biểu cho đệ tử nội môn, mang nghi hoặc nói.
Trần Chử bị hỏi thuận theo đó nhìn sang, lập tức hiểu rõ. Đệ tử Phương thị kia đứng tại chỗ phát đồ dùng, mà vị sư huynh này lại hết sức lạnh nhạt, hoàn toàn không có sự nhiệt tình khi gặp đệ tử ngũ đại thế gia tu tiên.
“Người này là cô nhi của phân gia Phương gia.” Trần Chử chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi không nói thêm nữa, dẫn theo sư đệ đến chỗ lĩnh nhiệm vụ. Vị thiếu niên đó sau khi nghe xong cũng lập tức hiểu ra, chuyện phân chi của Phương gia năm đó, nhóc cũng từng nghe qua. Phụ bối nhắc đến chuyện này không ai không mang vẻ nghiêm túc. Tuy là chi thứ, nhưng một gia tộc to lớn như thế lại biến mất chỉ trong một đêm. Trên mặt tiểu thiếu niên lóe qua chút thương hại.
Trần Chử thấy rồi chỉ cười nhạt, không cho là đúng. Vốn dĩ thái độ của những người này đối với Phương Khác cũng không đến mức lạnh nhạt như thế, chỉ là sau đó phát hiện Phương Khác cùng mấy đệ tử Phương gia qua lại không mật thiết như họ tưởng tượng, thậm chí còn xa cách hơn giữa các tu sĩ khác, bọn họ mới biến thành thế này. Không có thế lực gia tộc, tư chất bản thân cũng tầm thường, tu vi lại thấp như thế, có gì cần phải kết giao? Những người đó nghĩ thế, đương nhiên thái độ cũng trở nên lạnh nhạt.
“Đây là đồ dùng một năm của ngươi, cầm cho tốt.” Vị sư huynh phát đồ dùng là tu vi hậu kỳ trúc cơ, ánh mắt hắn nhìn y cũng cao nhạo và khinh thường.
Phát đồ dùng chẳng qua là một nhiệm vụ có thể nhận trong ngày thường, nguyên nhân rất nhiều người nguyện ý làm công việc thu hoạch không lớn này chẳng qua là vì những nhiệm vụ này do tu sĩ kim đan kỳ chưởng quản, nếu nhận được nhiệm vụ, thì có thể tiếp xúc với tu sĩ kim đan kỳ, nói không chừng có thể đạt được cơ duyên gì đó. Còn lại thì chính là cảm thấy nhiệm vụ này đủ nhàn nhã, hơn nữa đủ để đổi được tích phân môn phái khá cao mà thôi.
“Đa tạ sư huynh.” Phương Khác cảm tạ xong thì bỏ đan dược linh thạch vào trong túi trữ đồ. Số đan dược này còn xa mới đủ, xem ra phải nghĩ biện pháp tìm nguồn cung cấp khác mới được.
Chẳng qua, hiện tại quan trọng nhất chính là so tài nội môn, Phương Khác hơi hoảng thần. So tài nội môn sẽ diễn ra vào mùng một tháng sau, vốn so tài nội môn chỉ là cuộc so tài nhỏ trong môn phái thôi, nhưng đại môn phái có trên vạn đệ tử như phái Côn Luân, độ cạnh tranh kịch liệt là có thể tưởng tượng.
Đệ tử tạp dịch nhiều không đếm xuể, mỗi mười năm sẽ lại có thêm một tốp đệ tử ngoại môn gần ngàn người, và khoảng năm mươi đệ tử nội môn. Đương nhiên mỗi năm cũng có rất nhiều tu sĩ bị rớt lại, chết trong miệng linh thú là số ít, phần nhiều là chết trong cuộc đấu giữa tu sĩ. Trong môn phái còn tốt, trong môn phái ngăn cấm đồng môn tương tàn. Nhưng một khi ra khỏi môn phái, đồng môn tương tàn đâu chỉ là số ít?
Chế độ trong môn phái, đương nhiên cũng là cường giả vi tôn, dùng thực lực nói chuyện. So tài ngoại môn mười năm một lần, hơn vạn đệ tử ngoại môn chưa đạt đến kỳ trúc cơ sẽ tiến hành đấu pháp vì một viên Trúc Cơ đan, một trăm người đứng đầu mới có thể nhận được một viên Trúc Cơ đan, hơn nữa đệ tử ngoại môn đạt đến trúc cơ kỳ sẽ tiến vào nội môn, có thể tham gia so tài nội môn. Mười người đứng đầu trong cuộc so tài nội môn có thể được tu sĩ nguyên anh trong môn phái xem trúng thu làm đệ tử nhập môn, còn đạt được linh khí thượng phẩm và Kết Kim đan có thể nâng cao tỷ lệ thành công lúc xung kích kim đan.
Quan trọng hơn là, Phương Khác đã báo danh so tài nội môn, y cũng chỉ đành gồng mình chống đỡ, cho dù hiện tại y chỉ có tu vi sơ kỳ trúc cơ. Vấn đề là ký ức thì y có, tu vi y cũng có, thuật pháp, võ kỹ, vũ khí, đan được, phù chú y đều có. Nhưng làm sao vận dụng lại là một vấn đề lớn. Chẳng hạn hiện tại y cũng không dám dẫm lên phi kiếm hạ phẩm được môn phái phát cho để ngự kiếm phi hành.
Dù sao không phải là thứ mình học được, không phải là thứ mình từng chút từng chút mày mò ra, bất luận thế nào, vẫn không thuộc về mình.
Một tháng nay, mỗi ngày Phương Khác đều đả tọa trong thạch viên để làm quen với linh lực bên trong kinh mạch, còn luyện tập thế tay và võ kỹ của thuật pháp, hiệu quả cũng không tồi. Y không thử xem thẻ ngọc cao hơn một cấp, dù sao tu vi đã thụt lùi lại đi xem thẻ ngọc cao hơn tu vi của mình, đồng nghĩa với tự chịu tội. Rảnh rỗi thì đến năm đường Thụ Võ, Thụ Pháp, Thụ Phù, Thụ Đan, Thụ Luyện nghe tu sĩ kỳ kim đan giảng bài. Đó toàn là những thứ khá cơ bản, nhưng đúng lúc là y lại thiếu chính những thứ cơ bản và thường thức về tu tiên này.
Nếu đã đến tu tiên giới, đương nhiên phải cố tiếp tục sống sót trong thế giới tu tiên với hiện thực vô cùng tàn khốc. Theo một chút ký ức còn sót lại của Phương Khác, Phương Khác mới có 17 tuổi, trên tay đã dính không chỉ một mạng người. Mà tính cách Phương Khác vẫn coi như thuộc dạng ôn hòa.
Lúc xem tiểu thuyết mỗi khi vai chính do dự không quyết, không đủ sát phạt quyết đoán, y luôn buột miệng chửi. Cảm thấy vai chính quá mức lương thiện, nhưng lúc phải đối diện với sự chọn lựa thì cũng không cách nào không do dự. Đặc biệt là khi sinh sống trong một xã hội hòa bình, giết người, chính là phá nát giá trị quan, nhân sinh quan, đạo đức quan… của mình.
Phương Khác nhớ đến giáo dục mấy hôm nay, trong đầu ảo tưởng vô số cảnh tượng không thể không giết người, chẳng hạn bị tu sĩ khác đánh cướp, chẳng hạn lúc đấu pháp với tu sĩ khác.
Vừa hay lúc này Tiêu Dịch lấy hai thẻ ngọc bước ra. Năm nay đệ tử ngoại môn thông qua khảo hạch vào nội môn cư nhiên có hai người. Tiêu Dịch vừa đưa mắt đã thấy Phương Khác đứng ngốc giữa đại thính.
“Người đó, qua đây chút.”
Phương Khác trừng mắt nhìn thẻ ngọc trên tay, sắc mặt xoắn xuýt. Đây là thẻ ngọc màu trắng đại biểu cho thân phận đệ tử nội môn, dài không quá năm cm, rộng không quá hai cm. Không có chỗ nào khác với thẻ ngọc được khắc hai chữ Phương Khác treo ở eo y.
Phương Khác đứng ở sườn núi trừng thẻ ngọc nửa ngày, chẳng qua là vì phía trên khắc cái tên đó, Diệp Vu Thời.
Rất không khéo, toàn Côn Luân này người tên Diệp Vu Thời chỉ có một, đại khái trên toàn đại lục Cửu Châu người tên Diệp Vu Thời cũng chỉ có một. Đó chính là vai chính của bộ truyện này, vai chính của quyển sách này.
Chẳng qua là đứng ngơ tại nơi lĩnh vật dụng và nhiệm vụ một lát mà thôi, sao lại để tu sĩ kỳ kim đan nhìn thấy, còn phái cho nhiệm vụ thế này chứ?
Ra ngoài cửa hướng dẫn cho đệ tử mới nhập nội môn.
Lúc Phương Khác ra ngoài cửa, hai đệ tử ngoại môn mặc thanh sam đã đợi ở ngay huyền môn thông từ ngoại môn đến nội môn. Cánh cửa này có thiết cấm chế, không có thẻ ngọc của bổn môn phái thì không thể vào, đương nhiên, nếu tu vi đủ, cũng có thể thử xem.
Phương Khác dừng bước, hai thiếu niên cỡ khoảng mười bảy mười tám mười chín tuổi. Một người tay ôm cây kiếm màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế toàn thân đã không thu liễm được, sát khí bốn bề, tựa như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh mắt nhìn Phương Khác hơi lóe chút thất vọng. Đại khái là đang tiếc nuối Phương Khác không cùng hắn chiến một trận. Đây là vai phụ Hộ Lạc đóng vai trò quan trọng bên cạnh vai chính trong truyện. Mà người còn lại thì mang nụ cười nhạt trên mặt. Phương Khác đưa thẻ ngọc và túi trữ đồ của Hộ Lạc qua, ánh mắt chuyển đổi.
Tầm mắt Phương Khác rơi lên người thiếu niên đứng yên bên cạnh. Trong tu tiên giới, vốn không phân xấu đẹp. Nhưng khí chất một người thì rất quan trọng. Người này mặc thanh bào rộng rãi bình thường nhất của đệ tử ngoại môn vậy mà lại tỏa ra khí thế khi ẩn khi hiện. Con mắt hồ ly không lớn nhưng rất dài, môi mỏng, dáng vẻ cười nhạt vô cùng tuấn mỹ. Mang theo chút hương vị ôn nhuận như ngọc.
“Diệp Vu Thời?” Phương Khác nhẹ nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm xoắn xuýt vạn phần. Mẹ ơi, đứng trước mặt Diệp Vu Thời, y còn lùn hơn mấy phần, có thụ cao như thế sao? Còn cả dáng vẻ ôn hòa này nữa, ngươi cho rằng ta không biết bộ mặt thật của ngươi sao? Phương Khác lặng lẽ dựng ngón giữa trong lòng.
“Đúng thế, không biết phải xưng hô vị đạo hữu này thế nào.” Diệp Vu Thời mỉm cười, vô cớ khiến người sinh hảo cảm.
Phương Khác giao thẻ ngọc cho Diệp Vu Thời: “Phương Khác.” Đừng cho rằng ta không nhìn ra, vốn dĩ xưng hô trong môn phái phân cao thấp theo tu vi, nhưng, vì hắn vừa nhập vào nội môn, lại không ngờ gặp phải người có tu vi không bằng hắn là Phương Khác, gọi sư huynh không đúng, gọi sư đệ cũng không đúng. Y chỉ có thể nói, quả nhiên là vai chính sao?
[Trên đại lục Cửu Châu, có tiên nhân [tu tiên giả] cũng có phàm nhân. Mà vì bảo hộ phàm nhân, không biết ngàn vạn năm trước đại năng giả nào phân tách tu tiên giới và phàm giới ra. Mà giữa tu tiên giới và phàm giới có một thông đạo mỗi mười năm mở một lần, mỗi lần kéo dài hai mươi ngày hơn nữa chỉ có trận pháp đặc biệt mới có thể qua đó. Mà trận pháp này chỉ có mấy đại môn phái mới có. Phàm giới cũng có người của những môn phái này đóng giữ, chọn ra hài tử có linh căn đưa đến tu tiên giới để chọn lựa. Người không được chọn đương nhiên lại có người đưa về phàm giới.
Diệp Vu Thời này, vốn là hoàng tử của phàm giới nguyên danh Đông Phương Vu Thời, mẫu thân là quý phi trong cung. Tiếc rằng lúc hắn ba tuổi quý phi thất bại thảm hại trong cuộc chiến không có thuốc súng giữa những nữ nhân, ba thước bạch lăng chính là kết cục cuối cùng của nàng. Nhưng hoàng hậu lại không tha cho hắn, lúc đến hoàng miếu tế bái phái người hành thích, hắn trốn thoát, sau đó đổi tên thành Diệp Vu Thời. Trốn đông trốn tây suốt hai năm cùng những tử sĩ theo bên người, cuối cùng tìm được nơi đóng trú của tu tiên giới tại phàm giới, tiến vào tu tiên giới. Hoàng hậu vốn là nữ nhi ruột thịt của Âm gia thuộc ngũ đại thế gia tu tiên, kết quả lúc ra đời bị thương, đoạt tuyệt đường tu tiên, thế là bị đưa về phàm giới, trở thành mẫu nghi một nước.
Diệp Vu Thời với băng linh căn biến dị khó tìm trong ngàn vạn tu tiên giả, vì không muốn dẫn đến sự chú ý của Âm gia nhà mẹ đẻ của hoàng hậu cũng đang ở tu tiên giới, đã lợi dụng một kiện linh khí, lúc kiểm tra linh căn, giả thành tam linh căn tu chất bình thường, vào phái Côn Luân, trở thành một đệ tử ngoại môn.]
Trong đầu lóe qua vài phiên đoạn, tu vi hiện tại của Diệp Vu Thời ngoài mặt là trung kỳ trúc cơ. Nhưng trên thực thế Diệp Vu Thời đã là hậu kỳ trúc cơ. Đồng thời y giao thẻ ngọc cho Diệp Vu Thời.
“Đi theo ta.” Phương Khác xoay đi, mang hai người vào nội môn. Đối với vai chính, y nên dùng thái độ gì đây?
Trần Chử bị hỏi thuận theo đó nhìn sang, lập tức hiểu rõ. Đệ tử Phương thị kia đứng tại chỗ phát đồ dùng, mà vị sư huynh này lại hết sức lạnh nhạt, hoàn toàn không có sự nhiệt tình khi gặp đệ tử ngũ đại thế gia tu tiên.
“Người này là cô nhi của phân gia Phương gia.” Trần Chử chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi không nói thêm nữa, dẫn theo sư đệ đến chỗ lĩnh nhiệm vụ. Vị thiếu niên đó sau khi nghe xong cũng lập tức hiểu ra, chuyện phân chi của Phương gia năm đó, nhóc cũng từng nghe qua. Phụ bối nhắc đến chuyện này không ai không mang vẻ nghiêm túc. Tuy là chi thứ, nhưng một gia tộc to lớn như thế lại biến mất chỉ trong một đêm. Trên mặt tiểu thiếu niên lóe qua chút thương hại.
Trần Chử thấy rồi chỉ cười nhạt, không cho là đúng. Vốn dĩ thái độ của những người này đối với Phương Khác cũng không đến mức lạnh nhạt như thế, chỉ là sau đó phát hiện Phương Khác cùng mấy đệ tử Phương gia qua lại không mật thiết như họ tưởng tượng, thậm chí còn xa cách hơn giữa các tu sĩ khác, bọn họ mới biến thành thế này. Không có thế lực gia tộc, tư chất bản thân cũng tầm thường, tu vi lại thấp như thế, có gì cần phải kết giao? Những người đó nghĩ thế, đương nhiên thái độ cũng trở nên lạnh nhạt.
“Đây là đồ dùng một năm của ngươi, cầm cho tốt.” Vị sư huynh phát đồ dùng là tu vi hậu kỳ trúc cơ, ánh mắt hắn nhìn y cũng cao nhạo và khinh thường.
Phát đồ dùng chẳng qua là một nhiệm vụ có thể nhận trong ngày thường, nguyên nhân rất nhiều người nguyện ý làm công việc thu hoạch không lớn này chẳng qua là vì những nhiệm vụ này do tu sĩ kim đan kỳ chưởng quản, nếu nhận được nhiệm vụ, thì có thể tiếp xúc với tu sĩ kim đan kỳ, nói không chừng có thể đạt được cơ duyên gì đó. Còn lại thì chính là cảm thấy nhiệm vụ này đủ nhàn nhã, hơn nữa đủ để đổi được tích phân môn phái khá cao mà thôi.
“Đa tạ sư huynh.” Phương Khác cảm tạ xong thì bỏ đan dược linh thạch vào trong túi trữ đồ. Số đan dược này còn xa mới đủ, xem ra phải nghĩ biện pháp tìm nguồn cung cấp khác mới được.
Chẳng qua, hiện tại quan trọng nhất chính là so tài nội môn, Phương Khác hơi hoảng thần. So tài nội môn sẽ diễn ra vào mùng một tháng sau, vốn so tài nội môn chỉ là cuộc so tài nhỏ trong môn phái thôi, nhưng đại môn phái có trên vạn đệ tử như phái Côn Luân, độ cạnh tranh kịch liệt là có thể tưởng tượng.
Đệ tử tạp dịch nhiều không đếm xuể, mỗi mười năm sẽ lại có thêm một tốp đệ tử ngoại môn gần ngàn người, và khoảng năm mươi đệ tử nội môn. Đương nhiên mỗi năm cũng có rất nhiều tu sĩ bị rớt lại, chết trong miệng linh thú là số ít, phần nhiều là chết trong cuộc đấu giữa tu sĩ. Trong môn phái còn tốt, trong môn phái ngăn cấm đồng môn tương tàn. Nhưng một khi ra khỏi môn phái, đồng môn tương tàn đâu chỉ là số ít?
Chế độ trong môn phái, đương nhiên cũng là cường giả vi tôn, dùng thực lực nói chuyện. So tài ngoại môn mười năm một lần, hơn vạn đệ tử ngoại môn chưa đạt đến kỳ trúc cơ sẽ tiến hành đấu pháp vì một viên Trúc Cơ đan, một trăm người đứng đầu mới có thể nhận được một viên Trúc Cơ đan, hơn nữa đệ tử ngoại môn đạt đến trúc cơ kỳ sẽ tiến vào nội môn, có thể tham gia so tài nội môn. Mười người đứng đầu trong cuộc so tài nội môn có thể được tu sĩ nguyên anh trong môn phái xem trúng thu làm đệ tử nhập môn, còn đạt được linh khí thượng phẩm và Kết Kim đan có thể nâng cao tỷ lệ thành công lúc xung kích kim đan.
Quan trọng hơn là, Phương Khác đã báo danh so tài nội môn, y cũng chỉ đành gồng mình chống đỡ, cho dù hiện tại y chỉ có tu vi sơ kỳ trúc cơ. Vấn đề là ký ức thì y có, tu vi y cũng có, thuật pháp, võ kỹ, vũ khí, đan được, phù chú y đều có. Nhưng làm sao vận dụng lại là một vấn đề lớn. Chẳng hạn hiện tại y cũng không dám dẫm lên phi kiếm hạ phẩm được môn phái phát cho để ngự kiếm phi hành.
Dù sao không phải là thứ mình học được, không phải là thứ mình từng chút từng chút mày mò ra, bất luận thế nào, vẫn không thuộc về mình.
Một tháng nay, mỗi ngày Phương Khác đều đả tọa trong thạch viên để làm quen với linh lực bên trong kinh mạch, còn luyện tập thế tay và võ kỹ của thuật pháp, hiệu quả cũng không tồi. Y không thử xem thẻ ngọc cao hơn một cấp, dù sao tu vi đã thụt lùi lại đi xem thẻ ngọc cao hơn tu vi của mình, đồng nghĩa với tự chịu tội. Rảnh rỗi thì đến năm đường Thụ Võ, Thụ Pháp, Thụ Phù, Thụ Đan, Thụ Luyện nghe tu sĩ kỳ kim đan giảng bài. Đó toàn là những thứ khá cơ bản, nhưng đúng lúc là y lại thiếu chính những thứ cơ bản và thường thức về tu tiên này.
Nếu đã đến tu tiên giới, đương nhiên phải cố tiếp tục sống sót trong thế giới tu tiên với hiện thực vô cùng tàn khốc. Theo một chút ký ức còn sót lại của Phương Khác, Phương Khác mới có 17 tuổi, trên tay đã dính không chỉ một mạng người. Mà tính cách Phương Khác vẫn coi như thuộc dạng ôn hòa.
Lúc xem tiểu thuyết mỗi khi vai chính do dự không quyết, không đủ sát phạt quyết đoán, y luôn buột miệng chửi. Cảm thấy vai chính quá mức lương thiện, nhưng lúc phải đối diện với sự chọn lựa thì cũng không cách nào không do dự. Đặc biệt là khi sinh sống trong một xã hội hòa bình, giết người, chính là phá nát giá trị quan, nhân sinh quan, đạo đức quan… của mình.
Phương Khác nhớ đến giáo dục mấy hôm nay, trong đầu ảo tưởng vô số cảnh tượng không thể không giết người, chẳng hạn bị tu sĩ khác đánh cướp, chẳng hạn lúc đấu pháp với tu sĩ khác.
Vừa hay lúc này Tiêu Dịch lấy hai thẻ ngọc bước ra. Năm nay đệ tử ngoại môn thông qua khảo hạch vào nội môn cư nhiên có hai người. Tiêu Dịch vừa đưa mắt đã thấy Phương Khác đứng ngốc giữa đại thính.
“Người đó, qua đây chút.”
Phương Khác trừng mắt nhìn thẻ ngọc trên tay, sắc mặt xoắn xuýt. Đây là thẻ ngọc màu trắng đại biểu cho thân phận đệ tử nội môn, dài không quá năm cm, rộng không quá hai cm. Không có chỗ nào khác với thẻ ngọc được khắc hai chữ Phương Khác treo ở eo y.
Phương Khác đứng ở sườn núi trừng thẻ ngọc nửa ngày, chẳng qua là vì phía trên khắc cái tên đó, Diệp Vu Thời.
Rất không khéo, toàn Côn Luân này người tên Diệp Vu Thời chỉ có một, đại khái trên toàn đại lục Cửu Châu người tên Diệp Vu Thời cũng chỉ có một. Đó chính là vai chính của bộ truyện này, vai chính của quyển sách này.
Chẳng qua là đứng ngơ tại nơi lĩnh vật dụng và nhiệm vụ một lát mà thôi, sao lại để tu sĩ kỳ kim đan nhìn thấy, còn phái cho nhiệm vụ thế này chứ?
Ra ngoài cửa hướng dẫn cho đệ tử mới nhập nội môn.
Lúc Phương Khác ra ngoài cửa, hai đệ tử ngoại môn mặc thanh sam đã đợi ở ngay huyền môn thông từ ngoại môn đến nội môn. Cánh cửa này có thiết cấm chế, không có thẻ ngọc của bổn môn phái thì không thể vào, đương nhiên, nếu tu vi đủ, cũng có thể thử xem.
Phương Khác dừng bước, hai thiếu niên cỡ khoảng mười bảy mười tám mười chín tuổi. Một người tay ôm cây kiếm màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế toàn thân đã không thu liễm được, sát khí bốn bề, tựa như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh mắt nhìn Phương Khác hơi lóe chút thất vọng. Đại khái là đang tiếc nuối Phương Khác không cùng hắn chiến một trận. Đây là vai phụ Hộ Lạc đóng vai trò quan trọng bên cạnh vai chính trong truyện. Mà người còn lại thì mang nụ cười nhạt trên mặt. Phương Khác đưa thẻ ngọc và túi trữ đồ của Hộ Lạc qua, ánh mắt chuyển đổi.
Tầm mắt Phương Khác rơi lên người thiếu niên đứng yên bên cạnh. Trong tu tiên giới, vốn không phân xấu đẹp. Nhưng khí chất một người thì rất quan trọng. Người này mặc thanh bào rộng rãi bình thường nhất của đệ tử ngoại môn vậy mà lại tỏa ra khí thế khi ẩn khi hiện. Con mắt hồ ly không lớn nhưng rất dài, môi mỏng, dáng vẻ cười nhạt vô cùng tuấn mỹ. Mang theo chút hương vị ôn nhuận như ngọc.
“Diệp Vu Thời?” Phương Khác nhẹ nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm xoắn xuýt vạn phần. Mẹ ơi, đứng trước mặt Diệp Vu Thời, y còn lùn hơn mấy phần, có thụ cao như thế sao? Còn cả dáng vẻ ôn hòa này nữa, ngươi cho rằng ta không biết bộ mặt thật của ngươi sao? Phương Khác lặng lẽ dựng ngón giữa trong lòng.
“Đúng thế, không biết phải xưng hô vị đạo hữu này thế nào.” Diệp Vu Thời mỉm cười, vô cớ khiến người sinh hảo cảm.
Phương Khác giao thẻ ngọc cho Diệp Vu Thời: “Phương Khác.” Đừng cho rằng ta không nhìn ra, vốn dĩ xưng hô trong môn phái phân cao thấp theo tu vi, nhưng, vì hắn vừa nhập vào nội môn, lại không ngờ gặp phải người có tu vi không bằng hắn là Phương Khác, gọi sư huynh không đúng, gọi sư đệ cũng không đúng. Y chỉ có thể nói, quả nhiên là vai chính sao?
[Trên đại lục Cửu Châu, có tiên nhân [tu tiên giả] cũng có phàm nhân. Mà vì bảo hộ phàm nhân, không biết ngàn vạn năm trước đại năng giả nào phân tách tu tiên giới và phàm giới ra. Mà giữa tu tiên giới và phàm giới có một thông đạo mỗi mười năm mở một lần, mỗi lần kéo dài hai mươi ngày hơn nữa chỉ có trận pháp đặc biệt mới có thể qua đó. Mà trận pháp này chỉ có mấy đại môn phái mới có. Phàm giới cũng có người của những môn phái này đóng giữ, chọn ra hài tử có linh căn đưa đến tu tiên giới để chọn lựa. Người không được chọn đương nhiên lại có người đưa về phàm giới.
Diệp Vu Thời này, vốn là hoàng tử của phàm giới nguyên danh Đông Phương Vu Thời, mẫu thân là quý phi trong cung. Tiếc rằng lúc hắn ba tuổi quý phi thất bại thảm hại trong cuộc chiến không có thuốc súng giữa những nữ nhân, ba thước bạch lăng chính là kết cục cuối cùng của nàng. Nhưng hoàng hậu lại không tha cho hắn, lúc đến hoàng miếu tế bái phái người hành thích, hắn trốn thoát, sau đó đổi tên thành Diệp Vu Thời. Trốn đông trốn tây suốt hai năm cùng những tử sĩ theo bên người, cuối cùng tìm được nơi đóng trú của tu tiên giới tại phàm giới, tiến vào tu tiên giới. Hoàng hậu vốn là nữ nhi ruột thịt của Âm gia thuộc ngũ đại thế gia tu tiên, kết quả lúc ra đời bị thương, đoạt tuyệt đường tu tiên, thế là bị đưa về phàm giới, trở thành mẫu nghi một nước.
Diệp Vu Thời với băng linh căn biến dị khó tìm trong ngàn vạn tu tiên giả, vì không muốn dẫn đến sự chú ý của Âm gia nhà mẹ đẻ của hoàng hậu cũng đang ở tu tiên giới, đã lợi dụng một kiện linh khí, lúc kiểm tra linh căn, giả thành tam linh căn tu chất bình thường, vào phái Côn Luân, trở thành một đệ tử ngoại môn.]
Trong đầu lóe qua vài phiên đoạn, tu vi hiện tại của Diệp Vu Thời ngoài mặt là trung kỳ trúc cơ. Nhưng trên thực thế Diệp Vu Thời đã là hậu kỳ trúc cơ. Đồng thời y giao thẻ ngọc cho Diệp Vu Thời.
“Đi theo ta.” Phương Khác xoay đi, mang hai người vào nội môn. Đối với vai chính, y nên dùng thái độ gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.