Chương 70: Kiếm tu
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn
25/09/2020
Trí Tiêu nhìn chiêu kiếm của Phương Khác, gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tiểu tử này thật sự là nhi tử của Phương Minh Viễn? Không sai chứ, Phương Minh Viễn sinh ra một nhi tử… ừm, bình thường thế này sao? Một kiếm tu, từ kiếm của hắn có thể nhìn ra con người hắn. Nhìn những kiếm chiêu của y, khí tức lộ ra… lại là trống rỗng. Cũng giống như tên kiếm quyết của y, Sâm La Vạn Tượng, trong chiêu kiếm mơ hồ hàm chứa ý trăm sông về biển, bao la vạn tượng. Cũng không biết tự Phương Khác có ý thức được không. Có thể tu luyện kiếm chiêu thế này, chỉ có thể nói Phương Khác là người lòng dạ rộng rãi, tính cách khoáng đạt, hơn nữa kiếm chiêu cơ bản trước đó đã lộ ra sự kiên định của y, cứ thế tỉ mỉ mài dũa, có ích lợi lớn.
Cái này gọi là trúc tốt ra măng ngon sao? Trí Tiêu nhớ tới bộ dáng khinh thường thế nhân vì lão tử là thiên hạ đệ nhất của Phương Minh Viễn, cùng với tính cách quái dị. Ông sờ râu ngẫm một chút, nếu không phải phế cốt, Phương Minh Viễn cũng tính là xứng với Thái A kiếm quyết. Nhưng nếu hắn thật sự không phải phế cốt, vậy chỉ sợ cả tu tiên giới này sẽ bị hắn đùa tới gà bay chó sủa. Nhớ tới bộ dáng của Phương Minh Viễn lúc bước vào Côn Luân như bước vào hậu hoa viên nhà mình, Trí Tiêu âm thầm nghiến răng.
Người ủy thác cũng không có vẻ ủy thác, ra vẻ giao nhi tử cho phái Côn Luân các ngươi chính là vinh hạnh của Côn Luân, đúng là thiếu đánh.
Phương Khác dừng lại, nhìn Trí Tiêu. Y đã diễn luyện xong rồi, trừ Thái A kiếm quyết.
“Tiểu tử, không cần che che giấu giấu nữa, gia biết ngươi chắc chắn biết Thái A kiếm quyết. Nhi tử của Phương Minh Viễn, không biết Thái A kiếm quyết? Gia không tin. Cha ngươi chấp nhất với kiếm như thế, không thể xem thường. Nhưng tiểu tử ngươi vẫn là có chút cơ duyên, với tính cách của ngươi nếu luyện Thái A kiếm quyết thành tựu nhất định chỉ bình thường, ngươi không có cá tính bá đạo. Sâm La Vạn Tượng thì tốt lắm. Đi đi đi, luyện Thái A kiếm quyết cho gia xem.” Trí Tiêu nói.
Phương Khác thấy đã bị nói trắng ra, cũng không che giấu nữa, đâm ra một kiếm, vận chuyển linh lực. Một đạo bạch quang dâng lên ngập trời, tựa như lôi đình. Tiếng như sấm giật, thế như chớp điện. Kiếm quang sau khi lên giữa không thì hóa thành một thanh kiếm màu bạc, vô số hư ảnh ngân bạch cũng triển hiện theo, tầng tầng lớp lớp quả là kinh tâm.
Trí Tiêu ngẩn ngơ một chốc, đột nhiên lớn tiếng cười: “Hay cho một Thái A kiếm quyết uy thế cửu thiên. Giỏi cho một Phương Minh Viễn, giỏi cho một Phương Minh Viễn, tiểu gia ta lần này thật sự bội phục.”
Đúng, với tính cách của Phương Minh Viễn, nếu hắn muốn nhi tử của mình học cái gì, thì sao có thể học không thành được chứ? Nhưng nếu muốn đạt được gì, thì nhất định phải bỏ ra rất nhiều. Luyện được Thái A kiếm ý, vậy chắc chắn Phương Khác phải bỏ ra thứ người khác không thể bỏ ra. Không trải qua một phen hàn khắc cốt, làm sao ngửi được hương hoa mai. Trên đời này chưa từng có chuyện tốt bỗng dưng mà tới. Xem ra ông phải đánh giá lại Phương Khác này rồi.
Trí Tiêu sờ râu cười cười, mấy chục năm nay ông chưa từng có ý thu đồ. Nếu thu nhi tử của Phương Minh Viễn làm đồ đệ có vẻ cũng không tệ? Nghĩ đến đây sắc mặt Trí Tiêu trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Phương Khác, ngươi lĩnh ngộ kiếm ý đúng là không tồi, nhưng ngươi phải biết, sau kiếm ý chính là kiếm tâm, sau kiếm tâm còn có hóa hình, sau hóa hình còn có thông thiên.”
Phương Khác nhìn Trí Tiêu, y cảm thấy Trí Tiêu dường như đang mở ra một cánh cửa rộng lớn cho y.
“Tuy ngươi có kiếm ý, nhưng ta vẫn phải khuyên nhủ ngươi một phen. Thái A kiếm quyết quá mức bá đạo, cương ngạnh. Mà tính cách ngươi lại khá ôn hòa, so với Thái A kiếm quyết ngươi nên dụng tâm nhiều hơn cho Sâm La Vạn Tượng. Ta thấy kiếm quyết đó cũng không phải phàm vật. Hơn nữa…” Trí Tiêu bước tới mấy bước: “Ngươi tránh xa chút, gia cho ngươi xem thử cái gì mới là kiếm tu chân chính.”
Phương Khác lùi ra thật xa, chỗ họ đang ở hiện tại là diễn võ tràng của Cùng sơn cốc, lợi dụng trận pháp tạo ra một không gian to lớn. Lùi như vậy liền lùi ra thật xa. Tu vi của Trí Tiêu y không cách nào đánh giá, tự nhiên là lùi xa chút tốt hơn. Ngay cả Thái A cũng nói người này sâu không thể dò, làm sao y dám xem thường?
Chỉ thấy trong tay Trí Tiêu có thêm một thanh kiếm, lại là một thanh nhuyễn kiếm. Người tu luyện nhuyễn kiếm trong tu tiên giới cũng không phải số ít, nhưng vì nhuyễn kiếm thân mềm như lụa, lực đạo không tiện nắm giữ. Người luyện tập nhuyễn kiếm tinh thần càng phải tập trung cao độ, vì thế nhuyễn kiếm trong số các loại binh khí thuộc dạng kiếm thuật độ khó cao, hoàn toàn bất đồng với ngạnh kiếm. Tuy không thích hợp chém và đâm nhưng nó lại có nhiều chiêu thức rất lợi hại – cắt. Nó có thể dễ dàng cắt đứt huyết quản và dây chằng ở những khớp xương quan trọng, hơn nữa lúc vung lên tốc độ rất nhanh, cho dù một kích không trúng chỉ cần giật một cái thì có thể nhanh chóng cho ra kích tiếp theo, muốn phòng cũng không dễ.
Nhuyễn kiếm đó lộ ra màu máu nhàn nhạt. Trí Tiêu nhảy vọt lên, kiếm trong tay cũng múa theo.
Con ngươi Phương Khác co lại, kiếm chiêu lưu loát mà hoa mỹ, nhìn từ xa như đang múa kiếm. Nhưng trong mắt y không phải là kiếm chiêu hoa lệ, mà là một thịnh yến sát nhân. Y đang ở ngay dưới bóng kiếm này, kiếm này chiêu chiêu chí mạng, một chiêu chồng một chiêu, phòng không thể phòng. Tầng tầng sát cơ bao lấy y đến mức thở không nổi. Toàn thân Phương Khác đã thấm đẫm mồ hôi, bất giác đưa tay che cổ. Tại đây y cảm thấy hàn ý khắc cốt, cứ như giây tiếp theo thanh kiếm đó sẽ cắt đứt cổ y.
“Tiểu tử, mở to mắt ra nhìn cho kỹ!” Trí Tiêu nói, khí thế toàn thân đột biến, kiếm trong tay ngưng kết ra một thứ như tầng băng sương, sau đó là một kiếm chém ra.
Oành! Vạn đạo lưu quang bức ép tới, như lôi đình chớp giật. Diễn võ tràng nổ vang ầm ầm, ngay cả không khí cũng phát ra tiếng nổ! Chỉ có Trí Tiêu sau khi ra một kiếm, nhàn nhạt chắp tay đứng.
Kiếm thế sắc bén đè ép đến mức y thở không nổi, lưu quang nghênh mặt mà đến, phía trên lưu quang, là một mỹ nhân bạch y, mắt sáng răng trắng, phiêu nhiêu nhảy múa. Mà Phương Khác thì lông tơ dựng đứng, vì y ngay cả động đậy cũng không được, một bước cũng không nhích được. Chỉ có thể nhìn mỹ nhân bạch y vờn quanh như cá, sau đó ở cổ lạnh toát.
Phương Khác cắn răng, gian nan cử động ngón tay. Không ngờ y lại bị ép đến mức này! Không thể, tuyệt đối không được! Phương Khác đột ngột bùng phát ra một luồng linh lực.
Mỹ nhân bạch y phiêu nhiên bơi giữa không, sau lưng là sóng khí theo nhau mà đến, Phương Khác vung một kiếm đỡ.
Keng!
Một tiếng vang lớn, Phương Khác bị đánh bay ra mười mấy mét mới rớt xuống, trong tay siết chặt kiếm Tam.
“Đây chính là hóa hình.” Trong chớp mắt, Trí Tiêu đã xuất hiện trước người Phương Khác, nhét một viên đan dược màu vàng vào miệng Phương Khác. “Ngươi thấy kiếm của ta rồi, ngươi cảm thấy có gì khác với ngươi?”
Phương Khác há miệng, máu tươi trào ra, y lau đi, ánh mắt sáng rực, nội tâm kích động, vừa rồi y đã thấy được rất nhiều thứ. Phương Khác nói: “Kiếm của ta chỉ có sát ý không có sát cơ, sát cơ hiện, mũi nhọn mới ra. Không sát cơ, thì thiếu mũi nhọn.”
Kiếm chiêu của y đối với người bàng quan không có nửa phần lực sát thương. Nhưng Trí Tiêu đạo nhân thì khác, vừa rồi ông ta không thả bất cứ khí thế nào nhắm vào y, nhưng y chỉ quan sát kiếm chiêu của ông thôi đã có cảm giác như đang ở dưới kiếm chiêu. Sát cơ đó khiến y có cảm giác khí huyết sôi sục, không thể khống chế linh lực.
“Ừm, cũng coi như ngộ tính không tồi. Kiếm tu chủ sát, ngươi phải hiểu, cái gì mới là kiếm tu. Tính cách của ngươi tại tu tiên giới là ôn hòa độ lượng, vậy cũng rất tốt, sẽ không cố chấp mà đi sai đường, có lợi cho ngươi tu tâm. Nhưng ngươi phải biết, độ lượng quá mức hoặc không tranh với đời sẽ trở thành mềm yếu. Mà người cần phải có mũi nhọn, mũi nhọn này không phải ở bề ngoài, mà là ở trong tâm ngươi. Kiếm trong tay chúng ta, là lợi khí giết người. Thân là kiếm tu, thì nên cầm kiếm trong tay, phá thế gian vạn pháp. Trong con đường tu tiên dài đằng đẵng, phải bước trên con đường của chính ngươi. Tinh túy của kiếm tu ở trong chiến đấu, chỉ có kiếm từng gặp máu mới là kiếm, nếu không nó chỉ là một đống phế liệu….
Phương Khác nằm ngữa dưới đất, trên cổ là một vết máu nhạt, toàn thân ướt mồ hôi, nhìn đầy suy yếu, nhưng trong mắt y, lại như có một ngọn lửa đang lặng lẽ thiêu đốt, ngọn lửa đó càng cháy càng mạnh. Cuối cùng lan thành chiến ý ngập trời. Nếu không phải cuối cùng Trí Tiêu đạo nhân thu khí thế lại, có thể y sẽ bị một chiêu chí mạng. Thì ra đây chính là hóa hình, kiếm ý hóa hình.
“Thái A, ta là kiếm tu.” Phương Khác nhàn nhạt nói.
Trong thức hải, Thái A ngẩn người, trong con mắt ảm đạm lóe qua một tia sáng. Đây là lần đầu tiên hắn có biểu cảm, tuy chỉ trong chớp mắt. Bên môi Thái A là nụ cười, nói xa xăm: “Kiếm, quân chủ của binh.”
“Này, không nhìn ra kiếm của Trí Tiêu sư thúc lại phiêu dật như thế, ngươi biết chiêu kiếm của ông tên gì không? Đi đặt tên là Mỹ Nhân Vũ… Lúc Trí Tiêu sư thúc còn trẻ dùng chiêu này nhất định khuynh đảo không ít người.” Phương Khác nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng dùng ngữ khí xa xăm như Thái A chậm rãi nói.
Không đợi Thái A có phản ứng lại, Phương Khác đã nhảy bật dậy, vỗ bụi trên y phục, nhìn diễn võ tràng đã hồi phục nguyên trạng nói: “Cũng không biết sư thúc nhét cho ta đan dược gì, hiệu quả không tồi, vị đạo cũng được.”
Nói xong, Phương Khác ngẫm nghĩ rồi lấy thẻ ngọc nhiệm vụ cao cấp ra xem. Nhiệm vụ này, ngày mai sẽ bắt đầu.
Phương Khác nhíu mày, lấy thứ lĩnh được hôm đó ra khỏi nhẫn Nạp Hư. Một tấm thiệp mời đại hội Cửu Châu, trên viết [Đặc biệt mời, Huyền Kiếm môn, La Thiếu Loan]. Xem ra y phải dùng thân phận La Thiếu Loan này để tham gia đại hội Cửu Châu. Trên tư liệu có nói, Huyền Kiếm môn này là một tiểu môn phái nằm ở dãy núi Hoành Đoạn, vốn là không có tư cách tham gia đại hội Cửu Châu, nhưng Huyền Kiếm môn lại được ba môn phái kiếm tu ở dãy núi Hoành Đoạn liên minh tiến cử, vì thế mới có tư cách tham dự.
Xem ra, thân phận La Thiếu Loan chắc là giả tạo, dãy núi Hoành Đoạn là địa bàn của Lục Căn tự thuộc tứ đại tông môn, xem ra Lục Căn tự và Côn Luân có quan hệ không tồi?
Mà ngày mai y phải đến Huyền Kiếm môn này, sau đó cùng đám người được chọn của dãy núi Hoành Đoạn đến dãy núi Kỳ Liên nơi cử hành đại hội Cửu Châu. Mà nơi tổ chức đại hội Cửu Châu lần này thuộc Cổ Sát tự nhất đại tông môn.
Phương Khác nhíu mày, sao cứ cảm thấy gần đây y đặc biệt có duyên với phật tu vậy?
Cái này gọi là trúc tốt ra măng ngon sao? Trí Tiêu nhớ tới bộ dáng khinh thường thế nhân vì lão tử là thiên hạ đệ nhất của Phương Minh Viễn, cùng với tính cách quái dị. Ông sờ râu ngẫm một chút, nếu không phải phế cốt, Phương Minh Viễn cũng tính là xứng với Thái A kiếm quyết. Nhưng nếu hắn thật sự không phải phế cốt, vậy chỉ sợ cả tu tiên giới này sẽ bị hắn đùa tới gà bay chó sủa. Nhớ tới bộ dáng của Phương Minh Viễn lúc bước vào Côn Luân như bước vào hậu hoa viên nhà mình, Trí Tiêu âm thầm nghiến răng.
Người ủy thác cũng không có vẻ ủy thác, ra vẻ giao nhi tử cho phái Côn Luân các ngươi chính là vinh hạnh của Côn Luân, đúng là thiếu đánh.
Phương Khác dừng lại, nhìn Trí Tiêu. Y đã diễn luyện xong rồi, trừ Thái A kiếm quyết.
“Tiểu tử, không cần che che giấu giấu nữa, gia biết ngươi chắc chắn biết Thái A kiếm quyết. Nhi tử của Phương Minh Viễn, không biết Thái A kiếm quyết? Gia không tin. Cha ngươi chấp nhất với kiếm như thế, không thể xem thường. Nhưng tiểu tử ngươi vẫn là có chút cơ duyên, với tính cách của ngươi nếu luyện Thái A kiếm quyết thành tựu nhất định chỉ bình thường, ngươi không có cá tính bá đạo. Sâm La Vạn Tượng thì tốt lắm. Đi đi đi, luyện Thái A kiếm quyết cho gia xem.” Trí Tiêu nói.
Phương Khác thấy đã bị nói trắng ra, cũng không che giấu nữa, đâm ra một kiếm, vận chuyển linh lực. Một đạo bạch quang dâng lên ngập trời, tựa như lôi đình. Tiếng như sấm giật, thế như chớp điện. Kiếm quang sau khi lên giữa không thì hóa thành một thanh kiếm màu bạc, vô số hư ảnh ngân bạch cũng triển hiện theo, tầng tầng lớp lớp quả là kinh tâm.
Trí Tiêu ngẩn ngơ một chốc, đột nhiên lớn tiếng cười: “Hay cho một Thái A kiếm quyết uy thế cửu thiên. Giỏi cho một Phương Minh Viễn, giỏi cho một Phương Minh Viễn, tiểu gia ta lần này thật sự bội phục.”
Đúng, với tính cách của Phương Minh Viễn, nếu hắn muốn nhi tử của mình học cái gì, thì sao có thể học không thành được chứ? Nhưng nếu muốn đạt được gì, thì nhất định phải bỏ ra rất nhiều. Luyện được Thái A kiếm ý, vậy chắc chắn Phương Khác phải bỏ ra thứ người khác không thể bỏ ra. Không trải qua một phen hàn khắc cốt, làm sao ngửi được hương hoa mai. Trên đời này chưa từng có chuyện tốt bỗng dưng mà tới. Xem ra ông phải đánh giá lại Phương Khác này rồi.
Trí Tiêu sờ râu cười cười, mấy chục năm nay ông chưa từng có ý thu đồ. Nếu thu nhi tử của Phương Minh Viễn làm đồ đệ có vẻ cũng không tệ? Nghĩ đến đây sắc mặt Trí Tiêu trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Phương Khác, ngươi lĩnh ngộ kiếm ý đúng là không tồi, nhưng ngươi phải biết, sau kiếm ý chính là kiếm tâm, sau kiếm tâm còn có hóa hình, sau hóa hình còn có thông thiên.”
Phương Khác nhìn Trí Tiêu, y cảm thấy Trí Tiêu dường như đang mở ra một cánh cửa rộng lớn cho y.
“Tuy ngươi có kiếm ý, nhưng ta vẫn phải khuyên nhủ ngươi một phen. Thái A kiếm quyết quá mức bá đạo, cương ngạnh. Mà tính cách ngươi lại khá ôn hòa, so với Thái A kiếm quyết ngươi nên dụng tâm nhiều hơn cho Sâm La Vạn Tượng. Ta thấy kiếm quyết đó cũng không phải phàm vật. Hơn nữa…” Trí Tiêu bước tới mấy bước: “Ngươi tránh xa chút, gia cho ngươi xem thử cái gì mới là kiếm tu chân chính.”
Phương Khác lùi ra thật xa, chỗ họ đang ở hiện tại là diễn võ tràng của Cùng sơn cốc, lợi dụng trận pháp tạo ra một không gian to lớn. Lùi như vậy liền lùi ra thật xa. Tu vi của Trí Tiêu y không cách nào đánh giá, tự nhiên là lùi xa chút tốt hơn. Ngay cả Thái A cũng nói người này sâu không thể dò, làm sao y dám xem thường?
Chỉ thấy trong tay Trí Tiêu có thêm một thanh kiếm, lại là một thanh nhuyễn kiếm. Người tu luyện nhuyễn kiếm trong tu tiên giới cũng không phải số ít, nhưng vì nhuyễn kiếm thân mềm như lụa, lực đạo không tiện nắm giữ. Người luyện tập nhuyễn kiếm tinh thần càng phải tập trung cao độ, vì thế nhuyễn kiếm trong số các loại binh khí thuộc dạng kiếm thuật độ khó cao, hoàn toàn bất đồng với ngạnh kiếm. Tuy không thích hợp chém và đâm nhưng nó lại có nhiều chiêu thức rất lợi hại – cắt. Nó có thể dễ dàng cắt đứt huyết quản và dây chằng ở những khớp xương quan trọng, hơn nữa lúc vung lên tốc độ rất nhanh, cho dù một kích không trúng chỉ cần giật một cái thì có thể nhanh chóng cho ra kích tiếp theo, muốn phòng cũng không dễ.
Nhuyễn kiếm đó lộ ra màu máu nhàn nhạt. Trí Tiêu nhảy vọt lên, kiếm trong tay cũng múa theo.
Con ngươi Phương Khác co lại, kiếm chiêu lưu loát mà hoa mỹ, nhìn từ xa như đang múa kiếm. Nhưng trong mắt y không phải là kiếm chiêu hoa lệ, mà là một thịnh yến sát nhân. Y đang ở ngay dưới bóng kiếm này, kiếm này chiêu chiêu chí mạng, một chiêu chồng một chiêu, phòng không thể phòng. Tầng tầng sát cơ bao lấy y đến mức thở không nổi. Toàn thân Phương Khác đã thấm đẫm mồ hôi, bất giác đưa tay che cổ. Tại đây y cảm thấy hàn ý khắc cốt, cứ như giây tiếp theo thanh kiếm đó sẽ cắt đứt cổ y.
“Tiểu tử, mở to mắt ra nhìn cho kỹ!” Trí Tiêu nói, khí thế toàn thân đột biến, kiếm trong tay ngưng kết ra một thứ như tầng băng sương, sau đó là một kiếm chém ra.
Oành! Vạn đạo lưu quang bức ép tới, như lôi đình chớp giật. Diễn võ tràng nổ vang ầm ầm, ngay cả không khí cũng phát ra tiếng nổ! Chỉ có Trí Tiêu sau khi ra một kiếm, nhàn nhạt chắp tay đứng.
Kiếm thế sắc bén đè ép đến mức y thở không nổi, lưu quang nghênh mặt mà đến, phía trên lưu quang, là một mỹ nhân bạch y, mắt sáng răng trắng, phiêu nhiêu nhảy múa. Mà Phương Khác thì lông tơ dựng đứng, vì y ngay cả động đậy cũng không được, một bước cũng không nhích được. Chỉ có thể nhìn mỹ nhân bạch y vờn quanh như cá, sau đó ở cổ lạnh toát.
Phương Khác cắn răng, gian nan cử động ngón tay. Không ngờ y lại bị ép đến mức này! Không thể, tuyệt đối không được! Phương Khác đột ngột bùng phát ra một luồng linh lực.
Mỹ nhân bạch y phiêu nhiên bơi giữa không, sau lưng là sóng khí theo nhau mà đến, Phương Khác vung một kiếm đỡ.
Keng!
Một tiếng vang lớn, Phương Khác bị đánh bay ra mười mấy mét mới rớt xuống, trong tay siết chặt kiếm Tam.
“Đây chính là hóa hình.” Trong chớp mắt, Trí Tiêu đã xuất hiện trước người Phương Khác, nhét một viên đan dược màu vàng vào miệng Phương Khác. “Ngươi thấy kiếm của ta rồi, ngươi cảm thấy có gì khác với ngươi?”
Phương Khác há miệng, máu tươi trào ra, y lau đi, ánh mắt sáng rực, nội tâm kích động, vừa rồi y đã thấy được rất nhiều thứ. Phương Khác nói: “Kiếm của ta chỉ có sát ý không có sát cơ, sát cơ hiện, mũi nhọn mới ra. Không sát cơ, thì thiếu mũi nhọn.”
Kiếm chiêu của y đối với người bàng quan không có nửa phần lực sát thương. Nhưng Trí Tiêu đạo nhân thì khác, vừa rồi ông ta không thả bất cứ khí thế nào nhắm vào y, nhưng y chỉ quan sát kiếm chiêu của ông thôi đã có cảm giác như đang ở dưới kiếm chiêu. Sát cơ đó khiến y có cảm giác khí huyết sôi sục, không thể khống chế linh lực.
“Ừm, cũng coi như ngộ tính không tồi. Kiếm tu chủ sát, ngươi phải hiểu, cái gì mới là kiếm tu. Tính cách của ngươi tại tu tiên giới là ôn hòa độ lượng, vậy cũng rất tốt, sẽ không cố chấp mà đi sai đường, có lợi cho ngươi tu tâm. Nhưng ngươi phải biết, độ lượng quá mức hoặc không tranh với đời sẽ trở thành mềm yếu. Mà người cần phải có mũi nhọn, mũi nhọn này không phải ở bề ngoài, mà là ở trong tâm ngươi. Kiếm trong tay chúng ta, là lợi khí giết người. Thân là kiếm tu, thì nên cầm kiếm trong tay, phá thế gian vạn pháp. Trong con đường tu tiên dài đằng đẵng, phải bước trên con đường của chính ngươi. Tinh túy của kiếm tu ở trong chiến đấu, chỉ có kiếm từng gặp máu mới là kiếm, nếu không nó chỉ là một đống phế liệu….
Phương Khác nằm ngữa dưới đất, trên cổ là một vết máu nhạt, toàn thân ướt mồ hôi, nhìn đầy suy yếu, nhưng trong mắt y, lại như có một ngọn lửa đang lặng lẽ thiêu đốt, ngọn lửa đó càng cháy càng mạnh. Cuối cùng lan thành chiến ý ngập trời. Nếu không phải cuối cùng Trí Tiêu đạo nhân thu khí thế lại, có thể y sẽ bị một chiêu chí mạng. Thì ra đây chính là hóa hình, kiếm ý hóa hình.
“Thái A, ta là kiếm tu.” Phương Khác nhàn nhạt nói.
Trong thức hải, Thái A ngẩn người, trong con mắt ảm đạm lóe qua một tia sáng. Đây là lần đầu tiên hắn có biểu cảm, tuy chỉ trong chớp mắt. Bên môi Thái A là nụ cười, nói xa xăm: “Kiếm, quân chủ của binh.”
“Này, không nhìn ra kiếm của Trí Tiêu sư thúc lại phiêu dật như thế, ngươi biết chiêu kiếm của ông tên gì không? Đi đặt tên là Mỹ Nhân Vũ… Lúc Trí Tiêu sư thúc còn trẻ dùng chiêu này nhất định khuynh đảo không ít người.” Phương Khác nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng dùng ngữ khí xa xăm như Thái A chậm rãi nói.
Không đợi Thái A có phản ứng lại, Phương Khác đã nhảy bật dậy, vỗ bụi trên y phục, nhìn diễn võ tràng đã hồi phục nguyên trạng nói: “Cũng không biết sư thúc nhét cho ta đan dược gì, hiệu quả không tồi, vị đạo cũng được.”
Nói xong, Phương Khác ngẫm nghĩ rồi lấy thẻ ngọc nhiệm vụ cao cấp ra xem. Nhiệm vụ này, ngày mai sẽ bắt đầu.
Phương Khác nhíu mày, lấy thứ lĩnh được hôm đó ra khỏi nhẫn Nạp Hư. Một tấm thiệp mời đại hội Cửu Châu, trên viết [Đặc biệt mời, Huyền Kiếm môn, La Thiếu Loan]. Xem ra y phải dùng thân phận La Thiếu Loan này để tham gia đại hội Cửu Châu. Trên tư liệu có nói, Huyền Kiếm môn này là một tiểu môn phái nằm ở dãy núi Hoành Đoạn, vốn là không có tư cách tham gia đại hội Cửu Châu, nhưng Huyền Kiếm môn lại được ba môn phái kiếm tu ở dãy núi Hoành Đoạn liên minh tiến cử, vì thế mới có tư cách tham dự.
Xem ra, thân phận La Thiếu Loan chắc là giả tạo, dãy núi Hoành Đoạn là địa bàn của Lục Căn tự thuộc tứ đại tông môn, xem ra Lục Căn tự và Côn Luân có quan hệ không tồi?
Mà ngày mai y phải đến Huyền Kiếm môn này, sau đó cùng đám người được chọn của dãy núi Hoành Đoạn đến dãy núi Kỳ Liên nơi cử hành đại hội Cửu Châu. Mà nơi tổ chức đại hội Cửu Châu lần này thuộc Cổ Sát tự nhất đại tông môn.
Phương Khác nhíu mày, sao cứ cảm thấy gần đây y đặc biệt có duyên với phật tu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.