Chương 221: Thế nào là sư phụ 3
Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn
25/09/2020
Nhưng, Phương Khác xuân phong đắc ý trong tưởng tượng của họ lúc này mặt đầy nghiêm túc. Đối với chuyện thu đồ, y quả thật chưa từng suy nghĩ, nhưng cũng sẽ không vì thế mà phiền não.
Y đứng trong Duy Pháp đường, tay cầm một cây dù đen dính đầy vết máu.
Cây dù này là do một mật thám phái Thái Hành đưa tới, tên là Hoàng Dực. Hắn được hai đệ tử dìu, không ngừng nhét đan dược cực phẩm vào miệng, nhưng cũng không cách nào cứu vãn ngón tay đã đứt cùng một con mắt đã mù của hắn.
Trên đôi tay lốm đốm máu thiếu đi ba ngón, xương của những ngón tay khác đều bị nghiền nát, mềm nhũn rũ xuống. Chỗ mắt trái bị một cây ngân châm đâm vào, đã hoàn toàn hoại tử. Trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên là từng chịu qua nhiều lần trọng hình.
Hắn thoi thóp nằm dưới đất, đã nuốt mấy viên đan dược. Thương thế được nhanh chóng xử lý qua, ngẩng đầu dùng con mắt còn lại tìm kiếm vị trí Ngô trưởng lão.
Vẻ mặt hơi hoảng hốt mở miệng nói: “Đệ tử Hoàng Dực, năm năm trước xâm nhập phái Thái Hành. Lần trước phụng lệnh truyền tin cho Chu Thức Vũ, không cẩn thận bị Giang Trầm Chu phát hiện.”
Khi nói đến ba chữ Giang Trầm Chu, thân thể hắn vô thức co giật, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, thù hận, sợ hãi.
“Hắn… hắn luôn bức hỏi đệ tử tin tức của những mật thám khác. Tình hình của Chu Thức Vũ tại Thái Hành không tốt lắm… Giang Trầm Chu mỗi ngày đều phải sỉ nhục hắn một lần… May là hôm đó ta liên hệ với mật thám, để ta giả chết, khi bị xem là thi thể đem đi xử lý len lén đưa ra ngoài…
Cũng nhờ cây dù của mật thám cho, ta mới có thể trốn được tu sĩ Thái Hành.” Hoàng Dực đứt quãng nói, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút ngơ ngẩn: “Tiếc rằng hắn đã chết…”
Rõ ràng Hoàng Dực bị đả kích rất lớn về tinh thần, nói chuyện cũng không tuần tự rõ ràng. Nhưng những người nghe thấy, trên mặt đều trầm trọng.
Hoàng Dực mang tới một tin tức quan trọng. Lão tổ trong Tổ Sơn tự Tín Hướng không lâu trước đã xuất sơn sinh ra bất đồng với sư phụ của Thập Phương. Tín Hướng lão tổ vô cùng phản đối sư phụ Thập Phương gợi lên chuyện tông môn bất hòa. Hơn nữa vào mấy hôm trước đã gặp mặt Trần Phủ. Do Tín Hướng lão tổ vô cùng đức cao vọng trọng, trong tông môn có rất nhiều phật tu đã bị thuyết phục, đến trước phật tượng khổ tu vì tội nghiệt đầy người mình.
Đây là một tin tốt, nếu tông môn không xen vào, áp lực Côn Luân phải chịu sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Tiếp theo, Ngô Thất liền phái người truyền tin tức này ra. Ngay cả hắn lúc nghe tin tức này cũng bất giác giãn mi. Duy chỉ có Phương Khác ánh mắt trầm trầm, cầm cây dù ra khỏi Ám Ti. Vừa rồi y thấy ánh mắt Hoàng Dực lúc nhắc đến Giang Trầm Chu, còn có ánh mắt những người khác khi nghe đến cái tên này… căm hờn, oán hận. Y lo lắng cho vị Giang Trầm Chu làm việc không lưu đường sống này. Nếu không phải Ám Ti hiện nay do y chưởng quản, Giang Trầm Chu không biết đã bị ám sát bao nhiêu lần. Hiện tại Côn Luân không biết thân phận của hắn, tất cả mọi người đều hận không thể giết hắn trừ họa.
Nhưng… cho dù biết thân phận của hắn, Côn Luân có thể tiếp nhận đệ tử hành sự như thế sao? Có thể sao?
Càng khiến y lo lắng không phải là về sau Giang Trầm Chu có thể được Côn Luân tiếp nhận hay không, mà là y ngửi được trong cách làm hung tuyệt của Giang Trầm Chu một tia nguy hiểm.
Phương Khác đưa lưng về Ám Ti từng bước đi xa, bỏ lại nơi tràn đầy âm u và máu tanh nhưng lại cống hiến nhiều vô kể cho môn phái. Trong lòng bàn tay còn có một mảnh giấy nhỏ dính đầy máu, mảnh giấy này kẹp trong khe kín ở phần cán dù, khe kín chỉ có y và Chu Lập Đức mới biết.
Ba chữ trên mảnh giấy được viết đoan chính, vô cùng quy củ hơn nữa ý nghĩ đơn giản rõ ràng.
Giết Thập Phương.
Phương Khác cầm dù, trở về nhà. Lúc đến cửa phòng mới chợt nhớ ra hôm nay Diệp Vu Thời đã đi Tuyết Nguyên, tay đã chạm đến cửa cũng rút trở về.
Y quay người đi ra ngoài.
Lúc này, chỗ tối trong viện đột nhiên xuất hiện một bóng người, khoan thai đi ra sau gốc cây, chính là Thái A mấy hôm nay được Trí Tiêu đồng ý rồi liền ngày ngày đến tàng thư các. Từ sau khi có thể vào tàng thư các, Thái A sớm đã vui quên đường về, ngày ngày ôm đủ loại kiếm quyết xem. Phương Khác còn từng đi thăm hắn một lần. Còn bị Thái A ghét bỏ làm phiền hắn xem sách, đối với việc này Phương Khác chỉ cười lạnh.
“Sao ngươi về rồi?” Phương Khác hỏi.
Thái A lạnh nhạt nhìn Phương Khác một cái, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Ngô nhớ nhữ từng xem qua một bộ kiếm quyết tên là Trường Từ.”
Phương Khác gật đầu.
“Ngô xem không hiểu.”
Phương Khác nhướng mày, nhẹ chậc một tiếng nói: “Ngươi cũng có kiếm quyết xem không hiểu?” Y sẽ không quên, hôm đó y chẳng qua vào lúc Thái A đang xem sách hỏi hắn vài câu đã bị Thái A dùng ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt tự nhiên nói một câu ‘nhữ làm phiền ngô rồi’.
Thái A ngu ngơ nhìn Phương Khác, dấu vết đỏ rực như máu ở mi tâm, nhưng trên mặt và trong mắt lại không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào, rõ ràng càng không giống người thật, mà giống như một con rối mỹ lệ được người ta tận tâm chế tạo ra.
Phương Khác nhịn không được nhíu mày rồi lập tức giãn ra, quay đi cười hi hi nói: “Không phải là đại năng kỳ hợp thể sao? Không phải muốn trụ ở phủ ta thì có thể trụ ở phủ ta sao? Còn có thể không hiểu được Trường Từ kiếm quyết.”
Quả nhiên khóe môi Thái A cong lên, tạo thành một độ cong vi diệu. Đây là một nụ cười cực nhạt, ý tứ là ta không tính toán với ngươi.
Ý cười bên môi Phương Khác nhiều hơn vài phần, sau đó chắp hai tay sau lưng hỏi: “Nói đi, chỗ nào không hiểu?”
“Chỗ nào cũng không hiểu.” Ngữ khí rõ ràng vô cùng bình thản, nhưng không hiểu sao Phương Khác lại cảm thấy được mấy phần chán nản.
Phương Khác tỉ mỉ ngẫm lại một lượt, Trường Từ kiếm quyết không phải là kiếm quyết vô cùng bí ẩn khó hiểu gì. Chỉ là kiếm quyết này do một trưởng lão sau khi mất đi sở ái tạo nên. Nếu nói có Vô Tình kiếm quyết, vậy kiếm quyết này sẽ được gọi là Hữu Tình kiếm quyết.
Đột nhiên, Phương Khác ngộ ra.
Y nhìn Thái A, đúng lúc đụng phải mắt Thái A.
Thái A dửng dung nói: “Ngô muốn biết, rốt cuộc cái gì là thất tình cái gì là lục dục. Một người tại sao lại nguyện ý vì một người khác mà chết?”
Phương Khác thật lâu không biết nên dùng từ nào để biểu đạt, có lẽ nên nói y cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Thái A rũ mắt, sau đó nhìn Phương Khác hỏi: “Nếu là nhữ, nhữ sẽ vì Diệp Vu Thời mà chết sao?’
“Ta sẽ vì hắn mà sống.” Phương Khác nói.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Thái A, Phương Khác cân nhắc hồi lâu chỉ có thể nói: “Người là một chủng loài rất phức tạp, cũng vì thế tình cảm cũng rất phức tạp. Mà định nghĩa của mỗi người đối với tình cảm đều không nhất định hoàn toàn tương đồng, cho nên… tình cảm là không cách nào giải thích rõ ràng cho ngươi nghe. Vì ta nói không nhất định là cách nhìn của tất cả mọi người. Tình cảm chỉ có thể tự mình đi lĩnh hội, đi cảm nhận… chẳng hạn nói, nếu ta chết rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nhữ không chết.” Thái A nhíu mày nói.
Phương Khác há miệng, hồi lâu không thể nói được cái gì, cuối cùng y nghẹn ra một câu: “Ta phải ra ngoài một chuyến, đi giết một người.”
Chủ đề chuyển một cách gượng ép, đến mức đáy mắt Thái A lộ ra hoang mang.
“Nhưng là ta không thể để ai biết, người này do ta giết. Cho nên ta phải ngụy trang rằng ta vẫn luôn ở tàng thư các xem sách, chuyện này cần ngươi giúp ta.” Phương Khác nói, trên mặt không có chút lúng túng nào vì đột ngột chuyển đề, mà còn vô cùng tự nhiên.
Thái A trầm mặc một lát, gật đầu.
Rồi nói: “Ngô đi cùng.”
…
Thế là những người trong môn phái đợi xem náo nhiệt Phương Khác thu đồ thật sự được xem một hồi náo nhiệt, chỉ là náo nhiệt này hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ. Phương Khác thế nhưng không thu đồ đệ, cũng không đi xem cuộc so tài trong môn phái. Trực tiếp cả Duy Pháp đường cũng không đi. Y bế môn miễn khách, cả ngày cả đêm ở trong tàng thư các. Tàng thư các rất lớn, không ai có thể tìm được y, chỉ là từ chỗ lão nhân coi cửa tàng thư các biết được, Phương Khác và Thái A sau khi đi vào thì chưa ra.
Hách Liên Đồng, Vương Lạc Dương… đều vào các tìm qua, nhưng chính là không tìm được.
Lời đồn lại thay đổi, lần này là nói Phương Khác không muốn thu đồ đệ dứt khoát trốn vào tàng thư các không ra nữa.
Nhưng người tin vẫn rất ít, nhưng nhóm Thượng Quan Bình Thục chỉ nghĩ Phương Khác không biết lại đang chơi trò quỷ gì. Mà nhóm Vương Lạc Dương thì lại nôn nóng vô hạn.
Kế đó, trên một vùng tuyết nguyên, một nông phu kỳ luyện khí bình thường chết đi, chiến hỏa vừa ngừng không đến một năm. Đột nhiên bùng nổ!
Mà Phương Khác còn chưa ra khỏi tàng thư các.
Lần này, ngay cả Trí Tiêu cũng nhịn không được phải hỏi một tiếng. Chỉ là trong tàng thư các có lượng lớn tàng thư ngay cả thuật pháp cũng không thể dùng. Ai cũng không tìm được Phương Khác.
Y đứng trong Duy Pháp đường, tay cầm một cây dù đen dính đầy vết máu.
Cây dù này là do một mật thám phái Thái Hành đưa tới, tên là Hoàng Dực. Hắn được hai đệ tử dìu, không ngừng nhét đan dược cực phẩm vào miệng, nhưng cũng không cách nào cứu vãn ngón tay đã đứt cùng một con mắt đã mù của hắn.
Trên đôi tay lốm đốm máu thiếu đi ba ngón, xương của những ngón tay khác đều bị nghiền nát, mềm nhũn rũ xuống. Chỗ mắt trái bị một cây ngân châm đâm vào, đã hoàn toàn hoại tử. Trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên là từng chịu qua nhiều lần trọng hình.
Hắn thoi thóp nằm dưới đất, đã nuốt mấy viên đan dược. Thương thế được nhanh chóng xử lý qua, ngẩng đầu dùng con mắt còn lại tìm kiếm vị trí Ngô trưởng lão.
Vẻ mặt hơi hoảng hốt mở miệng nói: “Đệ tử Hoàng Dực, năm năm trước xâm nhập phái Thái Hành. Lần trước phụng lệnh truyền tin cho Chu Thức Vũ, không cẩn thận bị Giang Trầm Chu phát hiện.”
Khi nói đến ba chữ Giang Trầm Chu, thân thể hắn vô thức co giật, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, thù hận, sợ hãi.
“Hắn… hắn luôn bức hỏi đệ tử tin tức của những mật thám khác. Tình hình của Chu Thức Vũ tại Thái Hành không tốt lắm… Giang Trầm Chu mỗi ngày đều phải sỉ nhục hắn một lần… May là hôm đó ta liên hệ với mật thám, để ta giả chết, khi bị xem là thi thể đem đi xử lý len lén đưa ra ngoài…
Cũng nhờ cây dù của mật thám cho, ta mới có thể trốn được tu sĩ Thái Hành.” Hoàng Dực đứt quãng nói, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút ngơ ngẩn: “Tiếc rằng hắn đã chết…”
Rõ ràng Hoàng Dực bị đả kích rất lớn về tinh thần, nói chuyện cũng không tuần tự rõ ràng. Nhưng những người nghe thấy, trên mặt đều trầm trọng.
Hoàng Dực mang tới một tin tức quan trọng. Lão tổ trong Tổ Sơn tự Tín Hướng không lâu trước đã xuất sơn sinh ra bất đồng với sư phụ của Thập Phương. Tín Hướng lão tổ vô cùng phản đối sư phụ Thập Phương gợi lên chuyện tông môn bất hòa. Hơn nữa vào mấy hôm trước đã gặp mặt Trần Phủ. Do Tín Hướng lão tổ vô cùng đức cao vọng trọng, trong tông môn có rất nhiều phật tu đã bị thuyết phục, đến trước phật tượng khổ tu vì tội nghiệt đầy người mình.
Đây là một tin tốt, nếu tông môn không xen vào, áp lực Côn Luân phải chịu sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Tiếp theo, Ngô Thất liền phái người truyền tin tức này ra. Ngay cả hắn lúc nghe tin tức này cũng bất giác giãn mi. Duy chỉ có Phương Khác ánh mắt trầm trầm, cầm cây dù ra khỏi Ám Ti. Vừa rồi y thấy ánh mắt Hoàng Dực lúc nhắc đến Giang Trầm Chu, còn có ánh mắt những người khác khi nghe đến cái tên này… căm hờn, oán hận. Y lo lắng cho vị Giang Trầm Chu làm việc không lưu đường sống này. Nếu không phải Ám Ti hiện nay do y chưởng quản, Giang Trầm Chu không biết đã bị ám sát bao nhiêu lần. Hiện tại Côn Luân không biết thân phận của hắn, tất cả mọi người đều hận không thể giết hắn trừ họa.
Nhưng… cho dù biết thân phận của hắn, Côn Luân có thể tiếp nhận đệ tử hành sự như thế sao? Có thể sao?
Càng khiến y lo lắng không phải là về sau Giang Trầm Chu có thể được Côn Luân tiếp nhận hay không, mà là y ngửi được trong cách làm hung tuyệt của Giang Trầm Chu một tia nguy hiểm.
Phương Khác đưa lưng về Ám Ti từng bước đi xa, bỏ lại nơi tràn đầy âm u và máu tanh nhưng lại cống hiến nhiều vô kể cho môn phái. Trong lòng bàn tay còn có một mảnh giấy nhỏ dính đầy máu, mảnh giấy này kẹp trong khe kín ở phần cán dù, khe kín chỉ có y và Chu Lập Đức mới biết.
Ba chữ trên mảnh giấy được viết đoan chính, vô cùng quy củ hơn nữa ý nghĩ đơn giản rõ ràng.
Giết Thập Phương.
Phương Khác cầm dù, trở về nhà. Lúc đến cửa phòng mới chợt nhớ ra hôm nay Diệp Vu Thời đã đi Tuyết Nguyên, tay đã chạm đến cửa cũng rút trở về.
Y quay người đi ra ngoài.
Lúc này, chỗ tối trong viện đột nhiên xuất hiện một bóng người, khoan thai đi ra sau gốc cây, chính là Thái A mấy hôm nay được Trí Tiêu đồng ý rồi liền ngày ngày đến tàng thư các. Từ sau khi có thể vào tàng thư các, Thái A sớm đã vui quên đường về, ngày ngày ôm đủ loại kiếm quyết xem. Phương Khác còn từng đi thăm hắn một lần. Còn bị Thái A ghét bỏ làm phiền hắn xem sách, đối với việc này Phương Khác chỉ cười lạnh.
“Sao ngươi về rồi?” Phương Khác hỏi.
Thái A lạnh nhạt nhìn Phương Khác một cái, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Ngô nhớ nhữ từng xem qua một bộ kiếm quyết tên là Trường Từ.”
Phương Khác gật đầu.
“Ngô xem không hiểu.”
Phương Khác nhướng mày, nhẹ chậc một tiếng nói: “Ngươi cũng có kiếm quyết xem không hiểu?” Y sẽ không quên, hôm đó y chẳng qua vào lúc Thái A đang xem sách hỏi hắn vài câu đã bị Thái A dùng ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt tự nhiên nói một câu ‘nhữ làm phiền ngô rồi’.
Thái A ngu ngơ nhìn Phương Khác, dấu vết đỏ rực như máu ở mi tâm, nhưng trên mặt và trong mắt lại không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào, rõ ràng càng không giống người thật, mà giống như một con rối mỹ lệ được người ta tận tâm chế tạo ra.
Phương Khác nhịn không được nhíu mày rồi lập tức giãn ra, quay đi cười hi hi nói: “Không phải là đại năng kỳ hợp thể sao? Không phải muốn trụ ở phủ ta thì có thể trụ ở phủ ta sao? Còn có thể không hiểu được Trường Từ kiếm quyết.”
Quả nhiên khóe môi Thái A cong lên, tạo thành một độ cong vi diệu. Đây là một nụ cười cực nhạt, ý tứ là ta không tính toán với ngươi.
Ý cười bên môi Phương Khác nhiều hơn vài phần, sau đó chắp hai tay sau lưng hỏi: “Nói đi, chỗ nào không hiểu?”
“Chỗ nào cũng không hiểu.” Ngữ khí rõ ràng vô cùng bình thản, nhưng không hiểu sao Phương Khác lại cảm thấy được mấy phần chán nản.
Phương Khác tỉ mỉ ngẫm lại một lượt, Trường Từ kiếm quyết không phải là kiếm quyết vô cùng bí ẩn khó hiểu gì. Chỉ là kiếm quyết này do một trưởng lão sau khi mất đi sở ái tạo nên. Nếu nói có Vô Tình kiếm quyết, vậy kiếm quyết này sẽ được gọi là Hữu Tình kiếm quyết.
Đột nhiên, Phương Khác ngộ ra.
Y nhìn Thái A, đúng lúc đụng phải mắt Thái A.
Thái A dửng dung nói: “Ngô muốn biết, rốt cuộc cái gì là thất tình cái gì là lục dục. Một người tại sao lại nguyện ý vì một người khác mà chết?”
Phương Khác thật lâu không biết nên dùng từ nào để biểu đạt, có lẽ nên nói y cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Thái A rũ mắt, sau đó nhìn Phương Khác hỏi: “Nếu là nhữ, nhữ sẽ vì Diệp Vu Thời mà chết sao?’
“Ta sẽ vì hắn mà sống.” Phương Khác nói.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Thái A, Phương Khác cân nhắc hồi lâu chỉ có thể nói: “Người là một chủng loài rất phức tạp, cũng vì thế tình cảm cũng rất phức tạp. Mà định nghĩa của mỗi người đối với tình cảm đều không nhất định hoàn toàn tương đồng, cho nên… tình cảm là không cách nào giải thích rõ ràng cho ngươi nghe. Vì ta nói không nhất định là cách nhìn của tất cả mọi người. Tình cảm chỉ có thể tự mình đi lĩnh hội, đi cảm nhận… chẳng hạn nói, nếu ta chết rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nhữ không chết.” Thái A nhíu mày nói.
Phương Khác há miệng, hồi lâu không thể nói được cái gì, cuối cùng y nghẹn ra một câu: “Ta phải ra ngoài một chuyến, đi giết một người.”
Chủ đề chuyển một cách gượng ép, đến mức đáy mắt Thái A lộ ra hoang mang.
“Nhưng là ta không thể để ai biết, người này do ta giết. Cho nên ta phải ngụy trang rằng ta vẫn luôn ở tàng thư các xem sách, chuyện này cần ngươi giúp ta.” Phương Khác nói, trên mặt không có chút lúng túng nào vì đột ngột chuyển đề, mà còn vô cùng tự nhiên.
Thái A trầm mặc một lát, gật đầu.
Rồi nói: “Ngô đi cùng.”
…
Thế là những người trong môn phái đợi xem náo nhiệt Phương Khác thu đồ thật sự được xem một hồi náo nhiệt, chỉ là náo nhiệt này hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ. Phương Khác thế nhưng không thu đồ đệ, cũng không đi xem cuộc so tài trong môn phái. Trực tiếp cả Duy Pháp đường cũng không đi. Y bế môn miễn khách, cả ngày cả đêm ở trong tàng thư các. Tàng thư các rất lớn, không ai có thể tìm được y, chỉ là từ chỗ lão nhân coi cửa tàng thư các biết được, Phương Khác và Thái A sau khi đi vào thì chưa ra.
Hách Liên Đồng, Vương Lạc Dương… đều vào các tìm qua, nhưng chính là không tìm được.
Lời đồn lại thay đổi, lần này là nói Phương Khác không muốn thu đồ đệ dứt khoát trốn vào tàng thư các không ra nữa.
Nhưng người tin vẫn rất ít, nhưng nhóm Thượng Quan Bình Thục chỉ nghĩ Phương Khác không biết lại đang chơi trò quỷ gì. Mà nhóm Vương Lạc Dương thì lại nôn nóng vô hạn.
Kế đó, trên một vùng tuyết nguyên, một nông phu kỳ luyện khí bình thường chết đi, chiến hỏa vừa ngừng không đến một năm. Đột nhiên bùng nổ!
Mà Phương Khác còn chưa ra khỏi tàng thư các.
Lần này, ngay cả Trí Tiêu cũng nhịn không được phải hỏi một tiếng. Chỉ là trong tàng thư các có lượng lớn tàng thư ngay cả thuật pháp cũng không thể dùng. Ai cũng không tìm được Phương Khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.