Chương 11
CHANGNOC
17/04/2021
Từ Ngôn Mặc thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cô thì khẽ bật cười anh đưa tay cóc lên tráng cô một cái.
" Tỉnh....."
Ái Linh bị ăn đau cô đưa tay xoa trán trừng mắt nhìn anh, Từ Ngôn Mặc cười cười ngồi xổm xuống nhặt đồ khi nảy cô làm rơi. Khi anh vô tình nhìn vào tờ giấy thông báo trúng tuyển thì hơi sững người một chút, rồi đứng thẳng người dậy như không có việc gì.
" Hôm trước cõng em về hôm nay trả lại tôi bữa cơm đi, sẵn tiện tôi cũng đang đói "
Ái Linh khoé môi giật giật, cái con người này còn có thể ngang ngược hơn nữa không vậy, hôm trước cô nói cảm ơn thì bảo không cần, hôm nay lại chạy đến đòi cô bữa cơm.
" Anh hết tiền rồi sao....lại chạy đến đòi tôi bữa cơm chứ "
Từ Ngôn Mặc nhìn dòng chữ trên di động khoé môi nở nụ cười càng tươi hơn, anh không nói hai lời nắm lấy cổ tay cô lôi đi.
" Ừm vừa khéo đang nghèo khó, nhờ em bữa cơm vậy "
Ái Linh bị anh ép buộc lôi đi lửa giận ngùn ngụt bốc lên cô đổi bị động thành chủ động nắm lấy cổ tay Từ Ngôn Mặc kéo anh đi qua một hướng khác.
Khi trước mặt Từ Ngôn Mặc xuất hiện một chiếc bánh pizza và một cốc trà sữa nóng thì nụ cười trên môi tắt ngúm, đưa tay nhìn đồng hồ 5 giờ rưỡi chiều.
" Em ăn cái này thay cơm chiều sao?"
Ái Linh gật đầu vô cùng đắc ý mà nhấp một ngụm trà sữa rồi lại cắn một miếng pizza....hừ ăn cơm chứ gì vậy cho tên khô khan nhà anh đi uống trà sữa ăn pizza....cũng vừa lúc cô đang thèm haha....
Từ Ngôn Mặc thấy cô ăn đến vui vẻ thì không khỏi nhìn pizza và trà sữa thêm một lần nữa, do dự hồi lâu anh cầm trà sữa lên nhấp một ngụm....ừm ngọt hơi ngáy cố miễn cưỡng cũng có thể uống được, cắn một miếng pizza....ừm tạm được có thể ăn no lót bụng....
Ái Linh liếc mắt thấy dáng vẻ như đang thử thuốc độc của anh thì không khỏi bật cười ha hả.....
" Buồn cười lắm sao.....lo ăn phần của em đi "
Ái Linh nghe anh nói thế cố gắng không bật cười tỏ ra vẻ rất bình thản tiếp tục ăn phần ăn của mình, nhưng đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết đã bán đứng cô.
Hai người ăn uống xong xuôi liền cũng nhau tản bộ đi về kí túc xá, nhưng nói hai người ăn thật ra phần lớn là vào bụng Ái Linh.
Đi được một đoạn lại ngồi xổm xuống đất ăn vạ không chịu đi tiếp Ái Linh vì ăn quá no đi không nổi nữa....mấy lần liên tiếp đều bị Từ Ngôn Mặc cưỡng ép đi tiếp....
Lần này cô trực tiếp ngồi bẹp xuống đất luôn.... cô mệt lắm rồi cái tên này không biết có ấm đầu hay không mà không chịu bắt xe buýt về cứ bắt cô phải đi bộ cùng anh.
Từ Ngôn Mặc thấy cô bắt đầu bướng bỉnh biết lần này sẽ không lung lay cô được nữa, anh thở dài ngồi xổm xuống trước mặt cô anh khẽ vươn tay xoa xoa đầu cô nhóc.
" Ba tháng nữa sẽ bắt đầu cuộc thi em nên chuẩn bị cho tốt, hình thể cũng rất quan trọng biết không....khi nảy em ăn khá nhiều nên sẽ khó tiêu tản bộ thế này rất tốt cho việc trao đổi chất "
Ái Linh bất ngờ....làm sao anh biết cô sẽ tham gia thi đấu hơn nữa thời gian bắt đầu cô còn chưa xem kĩ nữa đấy.....
Từ Ngôn Mặc biết cô đang nghĩ gì anh bật cười đứng lên vươn tay về phía cô, trầm giọng nói....
" Lúc chiều em làm rơi giấy thông báo trúng tuyển tôi vô tình đọc được thôi....nào đứng lên đi một đoạn nữa là về đến kí túc xá rồi...ngoan....."
Ái Linh nhìn bàn tay to lớn trước mặt mình không khỏi thất thần....đã bao lâu rồi mới có một người xa lạ lại quan tâm cô như thế chứ....Ấm áp thật đấy, cái cảm giác được người quan tâm ấm áp thật....
Ái Linh mỉm cười ngọt ngào đặt tay lên tay anh, Từ Ngôn Mặc nhẹ nhàng dùng lực đã có thể kéo cô đứng lên, một lần nữa lại đưa tay xoa đầu cô.
" Được rồi đi thôi không được bướng bỉnh nữa nghe không "
Ái Linh bĩu môi nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười sóng vai cùng anh bước đi. Cảm giác thật bình yên đến lạ...trên người anh luôn tồn tại một cảm giác khiến người khác thật an tâm.......
Vì sợ mọi người sẽ nhìn thấy hai người đi chung nên Ái Linh cản Từ Ngôn Mặc cách kí túc xá 500m không cho anh tiễn cô đến tận cổng, Từ Ngôn Mặc hết cách bất đắc dĩ đáp ứng theo lời cô.
Ái Linh nhìn anh đi xa chính mình vô cùng vui vẻ lắc lư cái đầu nhỏ trong miệng lại ngâm nga giai điệu nào đó đi về phí kí túc xá....hôm nay cô rất rất vui nha....hihi.....
" Tiểu thư............."
Bỗng trong không khí có một tiếng gọi vang lên xung quanh có khá nhiều người nhưng khi Ái Linh nghe được giọng nói này thì khựng lại bước chân
Một tiếng gọi này như khiến bầu trời xung quanh cô xụp đổ, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm ánh mắt dần tối đi như vô hồn, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó.....
" Tỉnh....."
Ái Linh bị ăn đau cô đưa tay xoa trán trừng mắt nhìn anh, Từ Ngôn Mặc cười cười ngồi xổm xuống nhặt đồ khi nảy cô làm rơi. Khi anh vô tình nhìn vào tờ giấy thông báo trúng tuyển thì hơi sững người một chút, rồi đứng thẳng người dậy như không có việc gì.
" Hôm trước cõng em về hôm nay trả lại tôi bữa cơm đi, sẵn tiện tôi cũng đang đói "
Ái Linh khoé môi giật giật, cái con người này còn có thể ngang ngược hơn nữa không vậy, hôm trước cô nói cảm ơn thì bảo không cần, hôm nay lại chạy đến đòi cô bữa cơm.
" Anh hết tiền rồi sao....lại chạy đến đòi tôi bữa cơm chứ "
Từ Ngôn Mặc nhìn dòng chữ trên di động khoé môi nở nụ cười càng tươi hơn, anh không nói hai lời nắm lấy cổ tay cô lôi đi.
" Ừm vừa khéo đang nghèo khó, nhờ em bữa cơm vậy "
Ái Linh bị anh ép buộc lôi đi lửa giận ngùn ngụt bốc lên cô đổi bị động thành chủ động nắm lấy cổ tay Từ Ngôn Mặc kéo anh đi qua một hướng khác.
Khi trước mặt Từ Ngôn Mặc xuất hiện một chiếc bánh pizza và một cốc trà sữa nóng thì nụ cười trên môi tắt ngúm, đưa tay nhìn đồng hồ 5 giờ rưỡi chiều.
" Em ăn cái này thay cơm chiều sao?"
Ái Linh gật đầu vô cùng đắc ý mà nhấp một ngụm trà sữa rồi lại cắn một miếng pizza....hừ ăn cơm chứ gì vậy cho tên khô khan nhà anh đi uống trà sữa ăn pizza....cũng vừa lúc cô đang thèm haha....
Từ Ngôn Mặc thấy cô ăn đến vui vẻ thì không khỏi nhìn pizza và trà sữa thêm một lần nữa, do dự hồi lâu anh cầm trà sữa lên nhấp một ngụm....ừm ngọt hơi ngáy cố miễn cưỡng cũng có thể uống được, cắn một miếng pizza....ừm tạm được có thể ăn no lót bụng....
Ái Linh liếc mắt thấy dáng vẻ như đang thử thuốc độc của anh thì không khỏi bật cười ha hả.....
" Buồn cười lắm sao.....lo ăn phần của em đi "
Ái Linh nghe anh nói thế cố gắng không bật cười tỏ ra vẻ rất bình thản tiếp tục ăn phần ăn của mình, nhưng đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết đã bán đứng cô.
Hai người ăn uống xong xuôi liền cũng nhau tản bộ đi về kí túc xá, nhưng nói hai người ăn thật ra phần lớn là vào bụng Ái Linh.
Đi được một đoạn lại ngồi xổm xuống đất ăn vạ không chịu đi tiếp Ái Linh vì ăn quá no đi không nổi nữa....mấy lần liên tiếp đều bị Từ Ngôn Mặc cưỡng ép đi tiếp....
Lần này cô trực tiếp ngồi bẹp xuống đất luôn.... cô mệt lắm rồi cái tên này không biết có ấm đầu hay không mà không chịu bắt xe buýt về cứ bắt cô phải đi bộ cùng anh.
Từ Ngôn Mặc thấy cô bắt đầu bướng bỉnh biết lần này sẽ không lung lay cô được nữa, anh thở dài ngồi xổm xuống trước mặt cô anh khẽ vươn tay xoa xoa đầu cô nhóc.
" Ba tháng nữa sẽ bắt đầu cuộc thi em nên chuẩn bị cho tốt, hình thể cũng rất quan trọng biết không....khi nảy em ăn khá nhiều nên sẽ khó tiêu tản bộ thế này rất tốt cho việc trao đổi chất "
Ái Linh bất ngờ....làm sao anh biết cô sẽ tham gia thi đấu hơn nữa thời gian bắt đầu cô còn chưa xem kĩ nữa đấy.....
Từ Ngôn Mặc biết cô đang nghĩ gì anh bật cười đứng lên vươn tay về phía cô, trầm giọng nói....
" Lúc chiều em làm rơi giấy thông báo trúng tuyển tôi vô tình đọc được thôi....nào đứng lên đi một đoạn nữa là về đến kí túc xá rồi...ngoan....."
Ái Linh nhìn bàn tay to lớn trước mặt mình không khỏi thất thần....đã bao lâu rồi mới có một người xa lạ lại quan tâm cô như thế chứ....Ấm áp thật đấy, cái cảm giác được người quan tâm ấm áp thật....
Ái Linh mỉm cười ngọt ngào đặt tay lên tay anh, Từ Ngôn Mặc nhẹ nhàng dùng lực đã có thể kéo cô đứng lên, một lần nữa lại đưa tay xoa đầu cô.
" Được rồi đi thôi không được bướng bỉnh nữa nghe không "
Ái Linh bĩu môi nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười sóng vai cùng anh bước đi. Cảm giác thật bình yên đến lạ...trên người anh luôn tồn tại một cảm giác khiến người khác thật an tâm.......
Vì sợ mọi người sẽ nhìn thấy hai người đi chung nên Ái Linh cản Từ Ngôn Mặc cách kí túc xá 500m không cho anh tiễn cô đến tận cổng, Từ Ngôn Mặc hết cách bất đắc dĩ đáp ứng theo lời cô.
Ái Linh nhìn anh đi xa chính mình vô cùng vui vẻ lắc lư cái đầu nhỏ trong miệng lại ngâm nga giai điệu nào đó đi về phí kí túc xá....hôm nay cô rất rất vui nha....hihi.....
" Tiểu thư............."
Bỗng trong không khí có một tiếng gọi vang lên xung quanh có khá nhiều người nhưng khi Ái Linh nghe được giọng nói này thì khựng lại bước chân
Một tiếng gọi này như khiến bầu trời xung quanh cô xụp đổ, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm ánh mắt dần tối đi như vô hồn, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.