Chương 30
CHANGNOC
17/04/2021
Tại trước cổng kí túc xá nữ trường đại học S, Ái Linh đứng đó có chút buồn chán ngắm nhìn dòng người qua lại.
Từ hôm qua khi Từ Ngôn Mặc ngỏ lời muốn cô cùng về Từ gia với anh tâm trạng của cô cứ lúc lên lúc xuống mãi....nói cô không để ý là nói dối dẫu sao cũng là chuyện chung thân đại sự.... còn cả không biết Từ Ngôn Mặc sẽ chấp nhận hay không nữa là....
" Linh Linh.... nghĩ gì mà xuất thần thế "
Ái Linh nghe có người gọi cô quay sang thì đã thấy Từ Ngôn Mặc đứng bên cạnh mình.
" Em cầm cái gì đấy??"
Từ Ngôn Mặc nhìn cô cười cười, anh chỉ về chiếc túi trong tay cô, Ái Linh giơ túi lên bên trên có một tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt " Tặng Từ gia gia ".
" Em đấy.... không cần quà cáp làm chi...dẫu sao cũng là ăn bữa cơm thôi "
Ái Linh lắc đầu, đưa di động sang cho anh.
" Không sao....dù gì đã rất lâu em chưa gặp lại gia gia "
" Haizz... được rồi...quà thì cũng đã mua anh nói được gì đây.... chúng ta đi thôi "
Ái Linh bật cười tinh nghịch đưa tay vờ như động tác mời anh, Từ Ngôn Mặc thấy thế cũng chỉ lắc lắc đầu cười cười...
*** Xe chạy khoảng hai tiếng liền dừng lại trước một khu biệt thự rộng lớn....
Từ Ngôn Mặc bước xuống đi sang mở cửa xe cho Ái Linh, hai người cùng sóng vai nhau đi vào trong.
Chưa đi vào trong thì đã nghe tiếng cười đùa sang sảng, Ái Linh thở hắt ra một hơi....cái giọng cười này không phải ông nội cô thì là ai đây....
" Lão Từ ông tính toán đúng là rất hợp ý tôi..."
" Haha....ông còn phải nói sao "
" Ông nội.....Tống gia gia...hai người đang bàn về chuyện gì mà vui thế ạ"
Hai lão nhân gia nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn khi ánh mắt thấy Ái Linh đang im lặng đứng bên cạnh Từ Ngôn Mặc thì vèo một cái....Từ lão gia đã đi nhanh đến...
" Ôi...hai đứa về rồi....đây là Linh Linh đấy sao..."
Ái Linh cô có chút giật mình với tốc độ và thái độ nhiệt tình của ông bất giác cô lùi về sau cười gượng một tiếng gật đầu với ông.
Từ Ngôn Mặc thấy thế chắn ngang trước mặt Từ lão gia, anh cau mày nhìn ông.
" Ông nội, ông doạ em ấy...."
" Tiểu tử này...ta khi nào thì doạ con bé hả "
" Ông không doạ con bé mà là cái thái độ nhiệt tình thái quá của ông doạ con bé đấy...hừ..."
Tống lão gia cũng đi đến tránh hai ông cháu đang giằng co với nhau, ông đi đến kéo Ái Linh sang một bên.
" Linh Linh...lão bất tử kia doạ con rồi "
" Lão già kia....ta không có ý doạ con bé có nghe không hả "
Thấy Từ lão gia sắp phát hoả, Ái Linh khẽ lắc lắc đầu với Tống lão gia, cô khẽ nghiêng người nhìn Từ lão gia đang liếc xéo ông nội mình thì không khỏi bật cười thành tiếng.....
Từ lão gia thật thú vị cũng cùng một cấp bật quân hàm với ông nội nhưng tính tình ông thoạt nhìn rất.....ưm...rất năng nổ...
Tiếng cười lanh lảnh của thiếu nữ vang lên khiến cho ba người đàn ông phải sững sờ..
Tống lão gia nhìn cháu gái cười tươi như thế mà lòng không khỏi ấm áp, đã bao lâu ông chưa được nhìn thấy cháu gái mình cười vui vẻ thế kia rồi.
Từ lão gia thì khác ông càng nhìn lại càng ưng đứa bé này, ông đi đến trực tiếp nắm tay cô đi vào trong.
" Ôi...đứa nhỏ thẳng thắng đáng yêu làm sao....để ông đưa con vào trong gặp ba mẹ tiểu tử Ngôn Mặc...đừng sợ, ông không có hung dữ đâu...ha "
Thế là Ái Linh một lần nữa không thoát khỏi móng vuốt của Từ lão gia.
Tống lão gia và Từ Ngôn Mặc ở phía sau rất ăn ý mà lắc đầu.
Từ hôm qua khi Từ Ngôn Mặc ngỏ lời muốn cô cùng về Từ gia với anh tâm trạng của cô cứ lúc lên lúc xuống mãi....nói cô không để ý là nói dối dẫu sao cũng là chuyện chung thân đại sự.... còn cả không biết Từ Ngôn Mặc sẽ chấp nhận hay không nữa là....
" Linh Linh.... nghĩ gì mà xuất thần thế "
Ái Linh nghe có người gọi cô quay sang thì đã thấy Từ Ngôn Mặc đứng bên cạnh mình.
" Em cầm cái gì đấy??"
Từ Ngôn Mặc nhìn cô cười cười, anh chỉ về chiếc túi trong tay cô, Ái Linh giơ túi lên bên trên có một tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt " Tặng Từ gia gia ".
" Em đấy.... không cần quà cáp làm chi...dẫu sao cũng là ăn bữa cơm thôi "
Ái Linh lắc đầu, đưa di động sang cho anh.
" Không sao....dù gì đã rất lâu em chưa gặp lại gia gia "
" Haizz... được rồi...quà thì cũng đã mua anh nói được gì đây.... chúng ta đi thôi "
Ái Linh bật cười tinh nghịch đưa tay vờ như động tác mời anh, Từ Ngôn Mặc thấy thế cũng chỉ lắc lắc đầu cười cười...
*** Xe chạy khoảng hai tiếng liền dừng lại trước một khu biệt thự rộng lớn....
Từ Ngôn Mặc bước xuống đi sang mở cửa xe cho Ái Linh, hai người cùng sóng vai nhau đi vào trong.
Chưa đi vào trong thì đã nghe tiếng cười đùa sang sảng, Ái Linh thở hắt ra một hơi....cái giọng cười này không phải ông nội cô thì là ai đây....
" Lão Từ ông tính toán đúng là rất hợp ý tôi..."
" Haha....ông còn phải nói sao "
" Ông nội.....Tống gia gia...hai người đang bàn về chuyện gì mà vui thế ạ"
Hai lão nhân gia nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn khi ánh mắt thấy Ái Linh đang im lặng đứng bên cạnh Từ Ngôn Mặc thì vèo một cái....Từ lão gia đã đi nhanh đến...
" Ôi...hai đứa về rồi....đây là Linh Linh đấy sao..."
Ái Linh cô có chút giật mình với tốc độ và thái độ nhiệt tình của ông bất giác cô lùi về sau cười gượng một tiếng gật đầu với ông.
Từ Ngôn Mặc thấy thế chắn ngang trước mặt Từ lão gia, anh cau mày nhìn ông.
" Ông nội, ông doạ em ấy...."
" Tiểu tử này...ta khi nào thì doạ con bé hả "
" Ông không doạ con bé mà là cái thái độ nhiệt tình thái quá của ông doạ con bé đấy...hừ..."
Tống lão gia cũng đi đến tránh hai ông cháu đang giằng co với nhau, ông đi đến kéo Ái Linh sang một bên.
" Linh Linh...lão bất tử kia doạ con rồi "
" Lão già kia....ta không có ý doạ con bé có nghe không hả "
Thấy Từ lão gia sắp phát hoả, Ái Linh khẽ lắc lắc đầu với Tống lão gia, cô khẽ nghiêng người nhìn Từ lão gia đang liếc xéo ông nội mình thì không khỏi bật cười thành tiếng.....
Từ lão gia thật thú vị cũng cùng một cấp bật quân hàm với ông nội nhưng tính tình ông thoạt nhìn rất.....ưm...rất năng nổ...
Tiếng cười lanh lảnh của thiếu nữ vang lên khiến cho ba người đàn ông phải sững sờ..
Tống lão gia nhìn cháu gái cười tươi như thế mà lòng không khỏi ấm áp, đã bao lâu ông chưa được nhìn thấy cháu gái mình cười vui vẻ thế kia rồi.
Từ lão gia thì khác ông càng nhìn lại càng ưng đứa bé này, ông đi đến trực tiếp nắm tay cô đi vào trong.
" Ôi...đứa nhỏ thẳng thắng đáng yêu làm sao....để ông đưa con vào trong gặp ba mẹ tiểu tử Ngôn Mặc...đừng sợ, ông không có hung dữ đâu...ha "
Thế là Ái Linh một lần nữa không thoát khỏi móng vuốt của Từ lão gia.
Tống lão gia và Từ Ngôn Mặc ở phía sau rất ăn ý mà lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.