Chương 36
CHANGNOC
17/04/2021
Không gian như ngưng đọng, Từ Ngôn Mặc im lặng nhìn Tống lão gia thật nghiêm túc lắng nghe.
" 12 năm trước Linh Linh cũng là một đứa trẻ hạnh phúc đều có ba mẹ yêu thương, tính tình con bé hiếu động một lần nọ vì ham chơi mà lôi kéo Mộc Hạ cùng ra ngoài haizz....lúc ấy Mộc Hạ vẫn là con gái của người giúp việc nhà chúng ta mà thôi. Hai đứa nhỏ ra ngoài chơi không ai trông nom không cẩn thận Mộc Hạ vì bảo vệ Linh Linh mà bị xe tải đâm trúng "
Ông nói đến đây liền dừng lại hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm tình trong lòng, ông nói tiếp.
" Mộc Hạ được đưa vào bệnh viện nhưng mất máu quá nhiều nên rơi vào hôn mê sâu cần phải truyền máu gấp, nhưng lúc đó kho máu bệnh viện bị thiếu hụt cần người thân tình nguyện truyền máu cho con bé mà không ngờ mẹ con bé lại không cùng nhóm máu với nó...."
Từ Ngôn Mặc nghe đến đây dường như đã hiểu được mười mươi, Tống lão gia tiếp tục nói.
" Tống Hàn liền đứng ra xét nghiệm máu, truyền cho Mộc Hạ...."
" Nhóm máu chú Hàn và Mộc Hạ là trùng khớp "
Tống lão gia nghe được thì gật đầu, ánh mắt dần trở nên đau thương.
" Lúc trẻ Tống Hàn ra ngoài làm nhiệm vụ tình cờ gặp Trương Tuyết Hân hai đứa vừa gặp đã sinh tình mặn nồng một thời gian, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tống Hàn trở về quân đội....sau có trở về chốn cũ đi tìm Trương Tuyết Hân nhưng cô ấy đã bặt vô âm tín. Cho đến 5 năm sau, nhân duyên đưa đẩy để mẹ Linh Linh và Trương Tuyết Hân gặp nhau, mẹ Linh Linh vì thương tình hoàn cảnh hai mẹ con họ nên đã đưa về Tống gia. Còn về chuyện Mộc Hạ Trương Tuyết Hân vẫn một mực dấu diếm cho đến tận ngày hôm đó "
Tống lão gia nói đến đây ánh mắt dần trở nên đau xót, nhìn như ông đã già thêm vài tuổi.
" Mẹ Linh Linh sau khi biết được sự thật liền từ một người dịu dàng hiền lành dần trở nên điên cuồng ngày ngày đánh đập Linh Linh không dứt, cho đến một ngày mẹ con bé không chịu đựng được nữa đã chọn cách cắt cổ tay tự sát..... Nhưng đó chưa là điều đau đớn nhất, người đầu tiên phát hiện ra Linh Lan tự sát lại là Linh Linh...."
Trái tim Từ Ngôn Mặc khẽ quặn thắt một hồi...rốt cuộc sẽ có bao đau đớn khi tận mắt nhìn thấy mẹ ruột chết trước mắt mình. Giọng nói Tống lão gia vẫn tiếp tục.
" Bắt đầu từ khoảnh khắc đó Linh Linh liền không nói một lời vẫn cứ im lặng và bình tĩnh đến đáng sợ....cho đến một ngày Tống Hàn đến trước mặt con bé nói rằng muốn Trương Tuyết Hân và Mộc Hạ trở thành người thân của con bé. Lúc ấy con bé đã chịu nói chuyện nhưng đó cũng là lần cuối cùng.....và con bé...bắt đầu rơi vào bệnh trầm cảm suốt 5 năm...."
Từ Ngôn Mặc chấn động trừng to hai mắt không thể tin vào tai mình lòng ngực kịch liệt co rút khoé mũi cũng cay cay....cô vậy mà... trầm cảm suốt 5 năm ư....???
" Con bé ngày hôm nay có thể bình tĩnh nói chuyện với cháu đều là vì nhờ vào việc múa ba lê...."
" Ba....ba lê....sao"
Anh đã không còn đủ bình tĩnh để có thể nói rõ thành câu đầy đủ chủ ngữ vị ngữ, Tống lão gia gật đầu.
" Mẹ con bé lúc còn trẻ là một vũ công múa ba lê vì kết hôn với ba con bé mà từ bỏ ước mơ cả đời, con bé vì muốn hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của mẹ nó nên đã vô cùng mạnh mẽ mà vượt qua cú sốc tâm lí.... nhưng nó đã không thể mở miệng nói chuyện được nữa...."
Tống lão gia nói xong liền như đã dùng hết sức lực cả đời của mình rồi, ông nhìn Từ Ngôn Mặc đầy trong mong gửi gắm.
" Ngôn Mặc ta biết chuyện hôn sự có phần thiệt thòi cho cháu, nhưng cháu có thể giúp ta hay không ở cạnh chăm sóc Linh Linh con bé tuy rằng bây giờ vẫn rất bình thường nhưng khi đối mặt với quá khứ liền.....haizzz"
Từ Ngôn Mặc im lặng cúi người hai tay ôm đầu, anh không dám ngẩng mặt lên vì sợ mọi người sẽ thấy hai mắt anh đã ướt đẫm lệ....vì anh biết...vì anh đã chứng kiến cảnh tượng khi cô phát bệnh....nó có bao nhiêu điên cuồng và đau khổ....
" 12 năm trước Linh Linh cũng là một đứa trẻ hạnh phúc đều có ba mẹ yêu thương, tính tình con bé hiếu động một lần nọ vì ham chơi mà lôi kéo Mộc Hạ cùng ra ngoài haizz....lúc ấy Mộc Hạ vẫn là con gái của người giúp việc nhà chúng ta mà thôi. Hai đứa nhỏ ra ngoài chơi không ai trông nom không cẩn thận Mộc Hạ vì bảo vệ Linh Linh mà bị xe tải đâm trúng "
Ông nói đến đây liền dừng lại hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm tình trong lòng, ông nói tiếp.
" Mộc Hạ được đưa vào bệnh viện nhưng mất máu quá nhiều nên rơi vào hôn mê sâu cần phải truyền máu gấp, nhưng lúc đó kho máu bệnh viện bị thiếu hụt cần người thân tình nguyện truyền máu cho con bé mà không ngờ mẹ con bé lại không cùng nhóm máu với nó...."
Từ Ngôn Mặc nghe đến đây dường như đã hiểu được mười mươi, Tống lão gia tiếp tục nói.
" Tống Hàn liền đứng ra xét nghiệm máu, truyền cho Mộc Hạ...."
" Nhóm máu chú Hàn và Mộc Hạ là trùng khớp "
Tống lão gia nghe được thì gật đầu, ánh mắt dần trở nên đau thương.
" Lúc trẻ Tống Hàn ra ngoài làm nhiệm vụ tình cờ gặp Trương Tuyết Hân hai đứa vừa gặp đã sinh tình mặn nồng một thời gian, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tống Hàn trở về quân đội....sau có trở về chốn cũ đi tìm Trương Tuyết Hân nhưng cô ấy đã bặt vô âm tín. Cho đến 5 năm sau, nhân duyên đưa đẩy để mẹ Linh Linh và Trương Tuyết Hân gặp nhau, mẹ Linh Linh vì thương tình hoàn cảnh hai mẹ con họ nên đã đưa về Tống gia. Còn về chuyện Mộc Hạ Trương Tuyết Hân vẫn một mực dấu diếm cho đến tận ngày hôm đó "
Tống lão gia nói đến đây ánh mắt dần trở nên đau xót, nhìn như ông đã già thêm vài tuổi.
" Mẹ Linh Linh sau khi biết được sự thật liền từ một người dịu dàng hiền lành dần trở nên điên cuồng ngày ngày đánh đập Linh Linh không dứt, cho đến một ngày mẹ con bé không chịu đựng được nữa đã chọn cách cắt cổ tay tự sát..... Nhưng đó chưa là điều đau đớn nhất, người đầu tiên phát hiện ra Linh Lan tự sát lại là Linh Linh...."
Trái tim Từ Ngôn Mặc khẽ quặn thắt một hồi...rốt cuộc sẽ có bao đau đớn khi tận mắt nhìn thấy mẹ ruột chết trước mắt mình. Giọng nói Tống lão gia vẫn tiếp tục.
" Bắt đầu từ khoảnh khắc đó Linh Linh liền không nói một lời vẫn cứ im lặng và bình tĩnh đến đáng sợ....cho đến một ngày Tống Hàn đến trước mặt con bé nói rằng muốn Trương Tuyết Hân và Mộc Hạ trở thành người thân của con bé. Lúc ấy con bé đã chịu nói chuyện nhưng đó cũng là lần cuối cùng.....và con bé...bắt đầu rơi vào bệnh trầm cảm suốt 5 năm...."
Từ Ngôn Mặc chấn động trừng to hai mắt không thể tin vào tai mình lòng ngực kịch liệt co rút khoé mũi cũng cay cay....cô vậy mà... trầm cảm suốt 5 năm ư....???
" Con bé ngày hôm nay có thể bình tĩnh nói chuyện với cháu đều là vì nhờ vào việc múa ba lê...."
" Ba....ba lê....sao"
Anh đã không còn đủ bình tĩnh để có thể nói rõ thành câu đầy đủ chủ ngữ vị ngữ, Tống lão gia gật đầu.
" Mẹ con bé lúc còn trẻ là một vũ công múa ba lê vì kết hôn với ba con bé mà từ bỏ ước mơ cả đời, con bé vì muốn hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của mẹ nó nên đã vô cùng mạnh mẽ mà vượt qua cú sốc tâm lí.... nhưng nó đã không thể mở miệng nói chuyện được nữa...."
Tống lão gia nói xong liền như đã dùng hết sức lực cả đời của mình rồi, ông nhìn Từ Ngôn Mặc đầy trong mong gửi gắm.
" Ngôn Mặc ta biết chuyện hôn sự có phần thiệt thòi cho cháu, nhưng cháu có thể giúp ta hay không ở cạnh chăm sóc Linh Linh con bé tuy rằng bây giờ vẫn rất bình thường nhưng khi đối mặt với quá khứ liền.....haizzz"
Từ Ngôn Mặc im lặng cúi người hai tay ôm đầu, anh không dám ngẩng mặt lên vì sợ mọi người sẽ thấy hai mắt anh đã ướt đẫm lệ....vì anh biết...vì anh đã chứng kiến cảnh tượng khi cô phát bệnh....nó có bao nhiêu điên cuồng và đau khổ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.