Chương 4
CHANGNOC
17/04/2021
Haizzzz.....nếu nói cuộc đời của ai xúi quẩy nhất thì chính là Tống Ái Linh cô đây....
Vật vã biết bao lâu mới trải qua được một tuần lễ với chế độ huấn luyện ma quỷ của Từ Ngôn Mặc, nói về huấn luyện ma quỷ ấy à....
Đại khái là cả đám toàn là nữ sinh chân yếu tay mềm bị anh ta coi như quân lính mà huấn luyện vậy, ngay cả ông nội cô lúc chưa về hưu còn chưa huấn luyện khắc nghiệt như anh ta......
Mà hôm nay coi như cô xui tận mạng, dưới cái nắng lúc khá gây gắt của 10 giờ sáng mà phải chạy bền 1500m, một vòng thì thôi.....Từ Ngôn Mặc còn cảm thấy chưa thấm thía bắt chạy 3 vòng rồi.....
Bà dì cả cô đến thăm quá không đúng lúc chút nào, bụng dưới đau thắt từng cơn như muốn đòi mạng cô vậy....
" Ái Linh, cậu có sao không...."
Diệp Tâm thở hổn hển chạy đến bên cạnh cô, nhìn thấy Ái Linh cả người toàn mồ hôi mà sắc mặt đã tái nhợt, cô lo lắng hỏi...
Ái Linh nghe thế chỉ biết cười trừ, cắn cắn môi cố gắng chạy xua tay ý bảo Diệp Tâm rằng mình không sao.
Diệp Tâm thấy vậy có chút nghi ngờ còn muốn hỏi thêm lại bị đẩy đẩy bả vai ý bảo....cậu đi trước đi..... Diệp Tâm chỉ có thể nhíu mày rồi gật đầu chạy trước...
Phù.....bụng cô đau thật nhưng còn có một đoạn nữa thôi là tới giờ nghĩ giải lao rồi, cố lên một chút nữa thôi....aaaaa.....
Nhưng đời không như là mơ, chạy chưa được bao lâu cô cảm giác cả người lạnh toát trước mắt tối sầm đi, cô khó thở ngồi bệt xuống đất...
Trong cái khoảnh khắc bán sống bán chết này, trên đầu lại vang lên giọng nói rất quen thuộc....và có chút rất đáng ghét.
" Tại sao không chạy tiếp "
Từ buổi sáng ngày hôm đó cô nhóc trước mắt đã để lại cho anh ấn tượng khá sâu. Bởi nên mấy ngày gần đây Từ Ngôn Mặc vẫn luôn để mắt quan sát cô nhóc này.
Thể lực khá tốt cũng không đến nỗi chạy ba bước là đã ngã quỵ, thấy cô có chút khác thường anh đi đến đá đá vào chân cô.
Ái Linh đầu óc quay cuồng nghe được có người gọi cô cố gắng mở mắt ra, muốn chống tay mượn sức để đứng lên cuối cùng lại mê mang không biết đã mất ý thức từ bao giờ.....
Từ Ngôn Mặc thấy cô đứng dậy còn chưa soạn miệng châm chọc vài câu đã thấy cô nghiêng người ngã sang một bên, lao thẳng vào lòng anh.....
Theo phản xạ anh có ý định đẩy cô ra, nhưng lúc vô tình chạm vào cô thì anh mới phát hiện.....cả người cô lạnh toát gương mặt đã tái nhợt đến khác thường, hơi thở cũng không được ổn định....
Anh lúc này mới bất giác luống cuống tay chân, từ trước đến nay anh nào có gần gũi với phái nữ như vậy....hơn nữa cô nhóc trong lòng lại là ngất xĩu nha.....
Thoáng lấy lại tinh thần anh bế ngang cô lên, sải bước chân thật nhanh đi đến phòng y tế của trường...... Cô nhóc chắc là đã bị cảm nắng rồi....
Trong bao ánh mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài của các sinh viên, người đàn ông cao lớn tiêu sái ôm một cô gái nhỏ nhắn trong lòng vội vã chạy đi quả thực là một cảnh đẹp ý vui.
_______________________
*Phòng y tế.
Từ Ngôn Mặc trên trán rịn ra một ít mồ hôi chạy một đoạn đường dài mà hơi thở vẫn không hề gấp gáp chút nào, anh nhẹ nhàng đặc Ái Linh lên giường bệnh liền có cô giáo y tế của trường đến xem xét.
" Cô giáo, em ấy có sao không, có cần uống thuốc gì không vậy "
Từ Ngôn Mặc có chút ngượng miệng cố rặng ra một câu nói hỏi cô giáo y tế, vì thấy cô chỉ truyền nước cho Ái Linh mà thôi. Cô giáo y tế của trường khoảng 35 tuổi tính cách rất dịu dàng lúc này cười hiền hoà trả lời anh.
" Uống thuốc thì không cần, nhưng anh đi lấy một chai nước ấm đến là được "
Từ Ngôn Mặc khó hiểu, bị bệnh không uống thuốc lấy nước ấm làm gì, anh nhíu mày theo thói quen hỏi cô y tế.
" Cần nước ấm dùng để làm gì chứ "
Cô y tế cười cười, chỉ tay về phía giường bệnh cách đó không xa Ái Linh vẫn chưa tỉnh trên tay còn đang truyền dịch.
" Em ấy đến tháng có chút khó chịu lại cố gắng tiếp tục tiết học của anh, thành ra cơ thể bị mất sức và mất nước dẫn đến cảm nắng, bây giờ nghĩ ngơi rồi truyền dịch là được không cần uống thuốc, nếu anh có lòng thì lấy một chai nước ấm đến cho em ấy là được rồi......"
Từ Ngôn Mặc ban đầu còn nhíu mày nghi ngờ cô y tế càng về sau nghe cô ấy nói, hai bên tai đã nóng rang đỏ bừng lên anh ho khẽ một tiếng che đi sự gượng gạo trong lời nói.
" Tôi biết rồi, cảm ơn cô "
Cô y tế thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, thầy huấn luyện này thú vị nha mới thế mà đã đỏ cả tai lên rồi.... chưa trải sự đời sao hahaha....
" Mà thầy cũng hơi nặng tay rồi, toàn là nữ sinh cả thôi nhìn thầy huấn luyện tụi nhỏ tôi còn thấy đau lòng thay đấy, ở đây là trường học chứ có phải quân doanh đâu thầy vẫn nhẹ tay thì hơn "
Cô giáo vẫn giữ nụ cười ôn hoà trên môi.Mà Từ Ngôn Mặc khoé môi giật giật, trả lời cô y tế.
" Cảm ơn cô nhắc nhở "
Quả thật anh có hơi hà khắc rồi, anh không nên mang theo sự đè nén và bực tức trút lên các sinh viên....
Đưa tay bóp mi tâm, có lẽ ngài Thượng Tá nói đúng anh vẫn nên rèn giũa tính tình của mình.....
Vật vã biết bao lâu mới trải qua được một tuần lễ với chế độ huấn luyện ma quỷ của Từ Ngôn Mặc, nói về huấn luyện ma quỷ ấy à....
Đại khái là cả đám toàn là nữ sinh chân yếu tay mềm bị anh ta coi như quân lính mà huấn luyện vậy, ngay cả ông nội cô lúc chưa về hưu còn chưa huấn luyện khắc nghiệt như anh ta......
Mà hôm nay coi như cô xui tận mạng, dưới cái nắng lúc khá gây gắt của 10 giờ sáng mà phải chạy bền 1500m, một vòng thì thôi.....Từ Ngôn Mặc còn cảm thấy chưa thấm thía bắt chạy 3 vòng rồi.....
Bà dì cả cô đến thăm quá không đúng lúc chút nào, bụng dưới đau thắt từng cơn như muốn đòi mạng cô vậy....
" Ái Linh, cậu có sao không...."
Diệp Tâm thở hổn hển chạy đến bên cạnh cô, nhìn thấy Ái Linh cả người toàn mồ hôi mà sắc mặt đã tái nhợt, cô lo lắng hỏi...
Ái Linh nghe thế chỉ biết cười trừ, cắn cắn môi cố gắng chạy xua tay ý bảo Diệp Tâm rằng mình không sao.
Diệp Tâm thấy vậy có chút nghi ngờ còn muốn hỏi thêm lại bị đẩy đẩy bả vai ý bảo....cậu đi trước đi..... Diệp Tâm chỉ có thể nhíu mày rồi gật đầu chạy trước...
Phù.....bụng cô đau thật nhưng còn có một đoạn nữa thôi là tới giờ nghĩ giải lao rồi, cố lên một chút nữa thôi....aaaaa.....
Nhưng đời không như là mơ, chạy chưa được bao lâu cô cảm giác cả người lạnh toát trước mắt tối sầm đi, cô khó thở ngồi bệt xuống đất...
Trong cái khoảnh khắc bán sống bán chết này, trên đầu lại vang lên giọng nói rất quen thuộc....và có chút rất đáng ghét.
" Tại sao không chạy tiếp "
Từ buổi sáng ngày hôm đó cô nhóc trước mắt đã để lại cho anh ấn tượng khá sâu. Bởi nên mấy ngày gần đây Từ Ngôn Mặc vẫn luôn để mắt quan sát cô nhóc này.
Thể lực khá tốt cũng không đến nỗi chạy ba bước là đã ngã quỵ, thấy cô có chút khác thường anh đi đến đá đá vào chân cô.
Ái Linh đầu óc quay cuồng nghe được có người gọi cô cố gắng mở mắt ra, muốn chống tay mượn sức để đứng lên cuối cùng lại mê mang không biết đã mất ý thức từ bao giờ.....
Từ Ngôn Mặc thấy cô đứng dậy còn chưa soạn miệng châm chọc vài câu đã thấy cô nghiêng người ngã sang một bên, lao thẳng vào lòng anh.....
Theo phản xạ anh có ý định đẩy cô ra, nhưng lúc vô tình chạm vào cô thì anh mới phát hiện.....cả người cô lạnh toát gương mặt đã tái nhợt đến khác thường, hơi thở cũng không được ổn định....
Anh lúc này mới bất giác luống cuống tay chân, từ trước đến nay anh nào có gần gũi với phái nữ như vậy....hơn nữa cô nhóc trong lòng lại là ngất xĩu nha.....
Thoáng lấy lại tinh thần anh bế ngang cô lên, sải bước chân thật nhanh đi đến phòng y tế của trường...... Cô nhóc chắc là đã bị cảm nắng rồi....
Trong bao ánh mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài của các sinh viên, người đàn ông cao lớn tiêu sái ôm một cô gái nhỏ nhắn trong lòng vội vã chạy đi quả thực là một cảnh đẹp ý vui.
_______________________
*Phòng y tế.
Từ Ngôn Mặc trên trán rịn ra một ít mồ hôi chạy một đoạn đường dài mà hơi thở vẫn không hề gấp gáp chút nào, anh nhẹ nhàng đặc Ái Linh lên giường bệnh liền có cô giáo y tế của trường đến xem xét.
" Cô giáo, em ấy có sao không, có cần uống thuốc gì không vậy "
Từ Ngôn Mặc có chút ngượng miệng cố rặng ra một câu nói hỏi cô giáo y tế, vì thấy cô chỉ truyền nước cho Ái Linh mà thôi. Cô giáo y tế của trường khoảng 35 tuổi tính cách rất dịu dàng lúc này cười hiền hoà trả lời anh.
" Uống thuốc thì không cần, nhưng anh đi lấy một chai nước ấm đến là được "
Từ Ngôn Mặc khó hiểu, bị bệnh không uống thuốc lấy nước ấm làm gì, anh nhíu mày theo thói quen hỏi cô y tế.
" Cần nước ấm dùng để làm gì chứ "
Cô y tế cười cười, chỉ tay về phía giường bệnh cách đó không xa Ái Linh vẫn chưa tỉnh trên tay còn đang truyền dịch.
" Em ấy đến tháng có chút khó chịu lại cố gắng tiếp tục tiết học của anh, thành ra cơ thể bị mất sức và mất nước dẫn đến cảm nắng, bây giờ nghĩ ngơi rồi truyền dịch là được không cần uống thuốc, nếu anh có lòng thì lấy một chai nước ấm đến cho em ấy là được rồi......"
Từ Ngôn Mặc ban đầu còn nhíu mày nghi ngờ cô y tế càng về sau nghe cô ấy nói, hai bên tai đã nóng rang đỏ bừng lên anh ho khẽ một tiếng che đi sự gượng gạo trong lời nói.
" Tôi biết rồi, cảm ơn cô "
Cô y tế thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, thầy huấn luyện này thú vị nha mới thế mà đã đỏ cả tai lên rồi.... chưa trải sự đời sao hahaha....
" Mà thầy cũng hơi nặng tay rồi, toàn là nữ sinh cả thôi nhìn thầy huấn luyện tụi nhỏ tôi còn thấy đau lòng thay đấy, ở đây là trường học chứ có phải quân doanh đâu thầy vẫn nhẹ tay thì hơn "
Cô giáo vẫn giữ nụ cười ôn hoà trên môi.Mà Từ Ngôn Mặc khoé môi giật giật, trả lời cô y tế.
" Cảm ơn cô nhắc nhở "
Quả thật anh có hơi hà khắc rồi, anh không nên mang theo sự đè nén và bực tức trút lên các sinh viên....
Đưa tay bóp mi tâm, có lẽ ngài Thượng Tá nói đúng anh vẫn nên rèn giũa tính tình của mình.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.