Quyển 1 - Chương 40: Bắt gian dâm trên giường
Tinh Dã Anh
22/03/2014
Nếu nói tới nơi mai mối thành công nhất trong thành thì không thể không nhắc đến Hồng Kiều hội. Khuê nữ khó gả chồng đến mấy cũng đều có thể gả đi được. Giả quản gia nghe câu nói này của Long Hiểu Ất và ghi nhớ trong lòng. Ông lật xem chồng lý lịch của những người đàn ông chưa vợ cũng bớt chút lo lắng. Ông sẽ dùng bạc để giải quyết vấn đề này.
Nhưng Long Hiểu Ất ở ngoài nhiều năm, phạm vi làm ăn hoàn toàn chẳng liên quan tới việc cắt mối, hắn đương nhiên không biết Hồng Kiều hội là một hội nổi tiếng toàn những bà cô già khó gả, một ổ những bà mối bất lương mở rộng kinh doanh, dùng bàn tay ma quỷ của mình chắp ghép duyên phận cho mọi loại người, từ những nam thanh nữ tú chưa từng kết hôn cho tới những cô nương nhiều tuổi, những người góa bụa. Họ là một đám lừa bịp chuyên nhằm vào sắp xếp hôn nhân đại sự cho những gia đình gặp khó khăn trong vấn đề này.
Phàm là quả phụ muốn tái giá, đàn ông quá vợ muốn tục huyền, cô nương lớn tuổi nhưng muốn gả chồng, thậm chí đến những người giống như nàng bị chồng bỏ, chỉ cần vào cửa này liền biến thành khuê nữ. Điều đó tức là muốn tìm được một phu quân tốt, dựa vào cái hội này thì đừng nên hy vọng gì. Miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là tìm được một người thuộc giống đực, và cố gắng sống nốt phần đời còn lại của mình.
- Hắn cố ý làm thế. Ta biết là tên khốn đó cố ý chế giễu ta không lấy nổi chồng mà. Hồng Kiều hội mà hắn cũng nghĩ ra được. - Long Tiểu Hoa vừa đi vừa chửi kẻ khốn lòng dạ hiểm độc đã tùy tiện biến nàng thành một thứ hàng tồn kho cần thanh lý.
- Tiểu thư, có thể gả đi là tốt rồi. Dù sao cũng là phu quân của mình, sau khi bước qua cửa sẽ có thể chỉnh đốn mà. - Đinh nha đầu thật biết nói năng. Cô không hề căm hận mà còn cảm kích trước ơn huệ của Long đại đương gia. - Đàn ông giống như nồi canh, càng đun sôi càng cậy mùi thơm.
- Đúng rồi. Đàn ông giống như nồi canh. Nhưng em không thể biết trước cuối cùng mùi vị của nó thế nào. Chưa biết chừng lại là nồi canh chẳng ra gì. - Tự làm tự chịu, không ngon cũng phải ăn.
- Tiểu thư, thái độ của tiểu thư quá tệ. Phải rồi. Hôm qua, bà mối mang bảng biểu đến, tiểu thư điền chưa?
- Bảng biểu gì?
- Chính là bảng biểu để gia nhập Hồng Kiều hội ấy ạ. Danh tính này, tính cách này, sở trường này, thứ này thứ khác. Nó cần dùng để tìm tướng công mà.
- Ờ! Ta điền rồi. - Nàng trả lời lấy lệ.
- Bà mối nói phải đảm bảo tính chân thực đấy.
- Ta biết rồi. Tình trạng hôn nhân, ta điền là “bị hưu”. - Xì! Nàng cắn chiếc bánh o trút giận.
- Nhưng bà mối cũng nói muốn bảo đảm tư liệu có tính hoàn mỹ. - Tiểu thư điền quá thành thực rồi.
- Ồ! Thế nên ta có đóng mở ngoặc chú thích một chút.
- Chú thích ư?
- Còn trong trắng. - Nàng nhất định phải nhấn mạnh điểm này.
- … Vậy mục sở trường, tiểu thư điền gì?
- Em… Em lo nhiều chuyện thế làm gì? Em tự điền bảng biểu của mình đi. Đi thôi, đi thôi. Nếu đến muộn thì bà mối đó lại nói cho không ra gì đâu. Câu nào cũng nhấn mạnh “Chúng tôi rất chuyên nghiệp”. Còn không để người khác gọi họ là bà mối nữa chứ. Thế thì biết gọi họ là gì? - Nàng nhét cả cái bánh o vào miệng, đẩy lưng Tiểu Đinh nhằm phân tán sự chú ý của cô.
- Tiểu thư cho Tiểu Đinh xem tờ giấy của tiểu thư với. - Cảm giác ai đó có vẻ không bình thường, Tiểu Đinh chau mày: - Mọi người nói, tiểu thư việc thành công thì thiếu việc thất bại lại có thừa. Khi đi xem mặt, Tiểu Đinh phải ghi lại nhất cử nhất động của tiểu thư, đợi đương gia vể để báo cáo ạ.
- … Em biến thành tay sai của hắn từ o giờ thế? Đã rơi vào móng vuốt của Mẹ kế, em còn đối xử với ta như vậy… Á á á! Buồn quá! Em làm gì thế hả? Đó là bảng biểu của ta mà. Em không được xem. Bí mật riêng tư. Tại sao khi ta muốn giữ bí mật, em không giúp ta ư?
Tiểu Đinh giật lấy tờ giấy trên người nàng đọc lướt một lượt…
- Khuê danh: Long Tiểu Hoa (Chú thích: Đừng gọi tôi cái tên đại loại như Long Nhi); Giới tính: Nhìn bên ngoài thì là nữ (Chú thích: Có thể không sinh được con); Nơi ở: Nhà nào đó trên phố lớn phía tây thành (Chú thích: Sống cùng tiền phu, muốn tìm người có thể ở rể); Tình trạng hôn nhân: Bị hưu (Chú thích: Còn trong trắng. Tôi càng yêu mãnh liệt thì càng đen tối. Đến đánh tôi đi này!); Thu nhập: Tiểu nhị, không có tiền (Chú thích: Tiêu của hồi môn); Sở trường: Ăn đến chết (Chú thích: Muốn nương tựa vào người có cùng sở thích); Sở thích: Thích đọc dâC thư, thích nhất là sách của Tiểu Như Ý, Tiểu Như Ý vạn tuế! (Chú thích: Không muốn người có cùng sở thích)…
- Này... Tiểu Đinh, ta cảnh cáo em đừng có nhìn ta với thái độ “thảo nào tiểu thư không gả đi được” như vậy.
- …
- Thái độ “thảo nào không ai chịu lấy tiểu thư” cũng không được.
- …
- Cái gì mà “chẳng trách đương gia lại muốn đẩy tiểu thư đến Hồng Kiều hội”? Chuyện ta lấy chồng hay không liên quan gì đến hắn? Nếu hắn muốn làm cha thì cũng phải xem ta thích người cha thế nào chứ? - Rõ ràng hắn biết sở thích của nàng quan trọng thế nào mà.
Long Tiểu Hoa lẩm bẩm, đem những điều kiện hôn nhân kiêu ngạo của mình tới trước mặt mấy bà mối có tuổi, cuối cùng nhận lại được một lời đáp khiến khóe môi nàng phải giật giật. Bọn họ đúng là rất chuyên nghiệp, duy trì phong độ thật tốt, dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình nhanh chóng cung cấp cho nàng câu trả lời khẳng định:
- Long tiểu thư, cô không hợp tác như vậy thì sẽ không tìm được người phù hợp đâu. Kể cả là chúng tôi có chuyên nghiệp đến mấy cũng đều rất khó.
- Tôi là thế đấy. Lẽ nào tôi phải viết thật hoa mỹ, thêm gấm thêm hoa vào sao? Gả cho người ta rồi, đợi người ra phát hiện ra lại đòi trả về thì sao? Tôi lại bị bỏ thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây. Mấy người có chịu trách nhiệm không?
- … - Vì cô như vậy nên mới bị người ta bỏ. Còn không chịu Sửa đổi nữa. - Nhưng… cô cũng nên sửa lại một chút chứ. Chẳng hạn như xem tiểu thuyết đồi bại, hoàn toàn có thể viết thành đọc sách lúc nhàn rỗi. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
- Làm sao tôi có thể viết như vậy được chứ? Sống mà cứ phải hướng theo ý kiến chủ quan của người khác, phải phục tùng, thể hiện cái hoàn mỹ sao? Chẳng lẽ còn nên chú thích: “Huynh có lấy thêm tiểu thiếp, tôi cũng không phản đối” sao? Như vậy sao?
- … - Cô có chắc là mình đến xem mặt không? Hay là đến cãi nhau thế?
Các bà mối chuyên nghiệp bị Long Tiểu Hoa làm cho phát tức, cuối cùng thì mặc kệ nàng. Long Tiểu Hoa cứ như vậy ngồi ở đại sảnh của Hồng Kiều hội uống trà, quan sát các cô nương lần lượt được gả đi, hay người đến tục huyền, hoặc vài vị công tử muốn nạp thiếp. Ai xem xong tư liệu về nàng cũng nhìn nàng khinh thường. Lúc này nàng mới hiểu, hóa ra hình tượng đẹp thật sự rất quan trọng. Chỉ cần viết tốt hơn thì sẽ có đàn ông hỏi. Chẳng trách việc các cô nương phải biết cầm kỳ thi họa, đoan trang, thục nữ lại quan trọng như vậy. Chẳng trách nàng bị Mẹ kế ép học từ nhỏ. Hóa ra nếu bộc lộ tính cách chân thực của mình một cách thái quá sẽ phản tác dụng, khiến người ta căm ghét. Haizzz, thôi rồi, thôi rồi.
Đến chiều, vừa thấy Tiểu Đinh có vị công tử chọn, nàng liền tiếp tục ngang ngược, lôi cuốn dâm thư giấu trong tay áo ra, cái chân còn vô phép tắc gác lên ghế dựa, bắt đầu chăm chú đọc.
Mấy ngày liền, không có người đàn ông nào đến tìm Long Tiểu Hoa. Nàng mang tiểu thuyết tới ngày càng nhiều, cuối cùng, đến cả bà mối cũng gạt nàng sang một bên, chẳng biết đến bao giờ mới làm mối được cho nàng.
Tới một ngày, có một người áo trắng đến. Nàng đang đọc tiểu thuyết thì ngẩng đầu lên nhìn. Cái bóng của người đó che ánh sáng của nàng. Nàng không hài lòng, xoay người đi, đặt cuốn sách xuống bên cạnh.
- Bạch thiếu gia, chao ôi! Cơn gió nào đưa công tử đến đây vậy? Công tử từ đâu đến thế?
- Kỹ viện.
- … Điều này… Tôi nghe nói công tử không kén vợ nữa. Chúng tôi có thể giúp gì cho công tử đây?
- Tìm giúp tôi một cô nương.
- Bạch công tử muốn tìm một cô nương ở chỗ chúng tôi sao? Không biết Bạch công tử muốn Cột cô nương như thế nào? Không giấu gì công tử, các cô nương ở chỗ chúng tôi e là khó hợp ý công tử. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm cho công tử một cô nương tốt nhất. Công tử nói xem, công tử có yêu cầu khuê nữ thế nào?
- Tôi không cần khuê nữ. Tôi cần người bị bỏ.
Hả? Người bị bỏ ư? Quả là kỳ lạ! - Có… Có có có ạ. Chỗ chúng tôi có cả thiếu phụ bị bỏ.
- Không có của hồi môn.
- Có. Tuyệt đối có.
- Ham ăn.
- … Điều này… có. Chắc chắn có. - Ai mà chẳng ham ăn chứ.
- Thích đọc dâm thư.
- … Điều này…
- Thích nhất là tiểu thuyết của Tiểu Như Ý.
- …
- Ngoài ta ra, trong lòng người đó còn có người đàn ông khác. Có cô nương như vậy không?
- …
- … - Long Tiểu Hoa đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu lên thì thị giác, thính giác, khứu giác đều quay trở lại.
Bạch Phong Ninh đứng trước mặt, hương phấn thơm nức, y phục xộc xệch, còn có mấy vết son ở cổ, nhếch miệng nở nụ cười hoàn mỹ nhưng lạnh băng. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, như thể có tranh chấp gì với nàng vậy. Nàng nợ hắn tiền sao? Nàng không nghĩ rằng mình giàu đến mức có thể cho người khác mượn tiền.
- Tôi có cho công tử mượn tiền đi chơi gái sao?
- Ta dùng hai lạng bạc của mình.
- Mấy ngày mấy đêm?
- Giống như muội ba ngày hai đêm.
- Tôi đợi ở đây nhưng không phải là gái lầu xanh. - Đúng như thế. Tuy nàng cũng bị đem bán nhưng là gả cho người ta, sống cả đời cơ. - Công tử chưa làm chuyện đó chứ?
- Gì cơ? - Hắn ngẩng đầu lên, khiêu khích nói.
- Nhân vật nam trong tiểu thuyết tuyệt đối không làm đến cùng với người phụ nữ khác. Tôi cá là công tử không làm. - Cho dù hắn không còn đủ tư chất Bạch mã hoàng tử nhưng cũng có thể coi là có tiền có phong cách, không phải là đồ bỏ đi.
- Ta làm rồi.
- …
- ngày hai đên, muội đợi o lâu thì ta làm bấy lâu. - Hắn nhấn mạnh, tuyệt đối không che giấu. Đối với hành vi của nhân vật nam theo chủ nghĩa ảo mộng bỏ dở giữa chừng, hắn hoàn toàn không có thiện cảm. Dù là tức quá xuất chiêu thì cũng nên làm cho thật, làm giả thì vẫn là không có bản lĩnh. Chiêu thức thật thì có thật nhưng thắng bại thì… - Muội thắng rồi. Muội có vui không?
- … - Người vui vẻ ngày hai đêm là hắn, người bị coi thường ngày hai đêm là nàng. Hắn việc gì phải làm ra vẻ đau khổ hỏi nàng có vui không chứ? Thắng ư? Rốt cuộc nàng thắng cái gì? Điều này có gì vui đâu.
Hắn giơ tay lau vết son trên cổ. Nàng gập cuốn sách lại, loại bỏ hoàn toàn vị trí bạch mã hoàng tử của hắn. Được rồi. Sau này, mọi người đều là người xa lạ.
Hắn không nói gì, đặt tờ ngân phiếu xuống bên cạnh bà mối và nói:
- Tôi đem hàng đi đây. - Hắn đưa nàng rời khỏi đó.
- Công tử đến thể hiện mình sao? Vừa làm chuyện đó xong mà vẫn có thể y được à?
- Lát nữa, muội sẽ thấy thể lực của ta còn tốt hơn. - Hắn cười.
- Công tử định làm gì tôi?
- Trong mấy cuốn dâm thư nói gì, cảm giác ôm đàn bà khác và ôm chân mệnh thiên nữ[1]không giống nhau.
[1] Chân mệnh thiên nữ: Người phụ nữ định mệnh, sẽ gắn bó với người đàn ông suốt cuộc đời.
- Vậy thì sao?
- Ta muốn thử xem rốt cuộc có gì không giống? - Ôm người đàn bà khác là súc sinh, ôm chân mệnh thiên nữ như trời đất dung hòa, vui vẻ thoải Cái, còn có thể thấy cả cầu vồng cuối chân trời. Làm súc sinh lâu rồi, hắn đột nhiên thèm muốn cảnh tượng mỹ lệ.
- Xì! Huynh huynh huynh huynh, huynh lấy tôi ra làm vật thí nghiệm sao?
- Xem mặt xong nên động phòng. Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao?
- Ngộ nhỡ cũng giống như ôm người đàn bà khác thì thế nào?
- Long Nhi, muội phải có lòng tin với ta chứ.
- Đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không. Làm sao tôi biết làm rồi sẽ có gì giống nhau, khác nhau. Tôi đâu có giống như huynh…
- Suỵt! Muội nói lớn thế. Muội muốn để người khác biết chúng ta sắp động phòng à? Ở đây cách sơn trang của ta quá xa. Chúng ta đến khuê phòng của muội nhé.
- Rốt cuộc là huynh lưu manh ở đâu chạy đến thế? Huynh là ai? Huynh mà là bạch mã hoàng tử sao? Huynh… hu hu hu!
Nàng cảm giác mình cùng hắn hạ xuống Cặt đất trước cửa phòng mình. Tiểu Đinh từ trong bước ra nhìn họ.
- Bạch công tử, sao công tử lại đi cùng với tiểu thư nhà tôi thế?
-Ta… Hắn là…
- Cúc áo của Bạch mỗ bị rơi. - Hắn hắn thản nhiên chỉ vào cúc áo trên cổ mình rồi cười. - Nhưng thật may đại tẩu nói, đại tẩu đã từng thấy nó. Chiếc cúc ngọc trên áo của Bạch mỗ rất khó kết hợp. Bạch mỗ muốn nhờ đại tẩu về phòng tìm giúp.
Đúng là nói dối mà.
- Ồ! Chiếc cúc ngọc ư? Đúng, đúng, đúng. Đúng là tiểu thư có đấy ạ. Tiểu Đinh đã từng nhìn thấy. Chỉ có điều, Tiểu Đinh không nhớ là tiểu thư để nó ở đâu. Hai người có cần Tiểu Đinh đi tìm giúp không ạ?
- Không cần. Tìm một vật nhỏ mà nhiều người rất phức tạp. Đại tẩu chắc còn nhớ. Hai chúng ta tìm sẽ tiện hơn. - Tốt nhất là tránh đi cho lành.
- Ồ! Được rồi. Tôi cũng đang có việc. Vậy tiểu thư tìm giúp Bạch công tử nhé. - Tiểu Đinh nói rồi nhảy chân sáo bỏ đi, để lại khuê phòng cho hai người.
- Tiểu Đinh, em… - Lời nói dối như vậy mà cũng tin sao? Nha đầu này không thấy áo hắn bung ra một nửa, mặt thì dâm đãng sao? Cho dù cô ấy không cho rằng Long Tiểu Hoa nàng có thể hấp dẫn đàn ông, nhưng loài động vật ham ăn không có mắt thì có cần lựa chọn thức ăn đâu. Không phải nàng đã cho cô ấy mượn cuốn tiểu thuyết thúc tẩu loạn luân rồi sao? Lẽ nào cô ấy không có chút ấn tượng gì?
Nàng bị bịt miệng kéo vào thư phòng. Cửa phòng nàng bị người ta dùng chân đá khép vào.
Lên giường.
Cởi đồ.
- Tôi… Tôi không chơi, không chơi có được không? - Nàng nhìn đồ bị cởi đến một nửa thì quyết định nhận sai với hắn. Bạch mã hoàng tử, trò này không hề vui chút nào. Nàng thua rồi. Nàng nhận thua cũng không được sao?
- Không được! - Bây giờ mới hô dừng lại thì muộn rồi.
- Nếu để hắn biết tôi làm bậy trước khi xuất giá thì hắn Sẽ giết tôi mất.
- Muội để ý đến hắn thế sao?
- … Tôi…
- Vậy có cần ta không?
- … Huynh đừng hỏi câu trực tiếp như vậy được không?
- Không trực tiếp thì muội sẽ giả ngốc.
- … - Tốt lắm! Cực kỳ hiểu nàng. - Hynh còn phải ăn nói với mẹ mình. Để tôi học sổ sách và bàn tính mới có thể…
Kế sách trì hoãn.
- Việc đó có thể từ từ. Vì mẹ ta cũng nói, bà thích cô nương đầy đặn. - Hắn liếc nhìn ngực trái của nàng nói: - Bây giờ ở đây chỉ có hai người. Đợi chúng ta làm chuyện đó xong, trong lòng muội chỉ còn có ta.
Đàn bà là động vật để ý đến chuyện xác thịt mà.
- Đó chỉ là trên lý thuyết. Ngộ nhỡ không phải thật thì sao?
- Có phải thật hay không, thử là biết.
- Huynh thử xong thì tôi phải làm thế nào?
- Cho ta nhé, Long Nhi? - Câu hỏi đã rõ ràng, cái tay không mời tự đến.
- … - Hắn biết hình tượng bạch mã hoàng tử trong nàng chưa sụp đổ. Để đạt được ham muốn cầm thú, hắn đã tung chiêu ám muội. Đừng gọi tên nàng dịu dàng như vậy. Gọi nàng là đại tẩu, đại tẩu, đại tẩu… Á á á á!
- Cho ta nhé. - Hắn hỏi nàng.
- … - Sức chịu đựng của nàng, sức chịu đựng… Ối! Sao áo của nàng lại tuột xuống eo thế này? Tại sao hắn lại cởi đồ nhanh như vậy chứ?
Nàng nóng tới mức có chút không suy nghĩ được, chỉ cảm thấy mình dần dần bị ép xuống gối. Cái bóng kia đã trùm kín lấy nàng. Có nên từ bỏ giằng co mà nằm xuống không? Nàng cũng nên làm rõ chứ? Trong lòng nàng còn đang rối bời mà. Nhưng nếu trái tim chạy theo xác thịt thì sao? Thực ra thuận theo một chút cũng chẳng tổn thất gì? Đến bản thân nàng cũng cảm thấy trái tim mình đang vật lộn, vừa muốn vượt tường, lại vừa thấy Cình không đúng.
Bây giờ nàng đang ngồi trên bờ tường. Rốt cuộc nàng nên nhảy ra ngoài hay quay lại? Có lẽ sau những đợt giằng co, nàng đã sáng suốt hơn. Làm thì làm, coi như giúp nàng kiểm chứng chút câu nói “Đạt tới niềm vui sướng trong trái tim nữ nhân”. Còn nếu thất bại thì cũng coi như lời giáo huấn dành cho các tỷ muội sau này. Nàng thật quả có tinh thần hy sinh ấy chứ!
- Này! Thái độ chuẩn bị đối mặt với cái chết đó của muội là ý gì thế? - Bạch Phong Ninh cười, giữ hai vai nàng, nhìn chằm chằm vào nàng.
- Nghe nói rất đau. Tôi phải chuẩn bị trước đã. - Nàng nắm chặt nắm tay, hít thật sâu.
- Ta sẽ nhẹ nhàng thôi. Muội đừng căng thẳng như ra pháp trường thế.
Bạch mã hoàng tử cùng cô gái đáng thương hòa hợp, mọi người hân hoan! Trong lòng nàng như muốn reo lên như lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài.
- Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư, lát nữa hãy tìm cúc áo. Đương gia, đương gia về rồi!
Soạt soạt, soạt soạt!
Rầm!
- Chao ôi! Mẹ ơi! Sao huynh không đỡ tôi để tôi ngã chứ?
- …
- Áo váy của tôi, áo váy của tôi đâu? Huynh còn ngây người ra làm gì? Mau mặc đồ vào đi.
- …
- Lần này bị hắn bắt thì không chỉ là phạt đứng cầm cành hạnh đỏ nữa đâu, hắn sẽ chôn tôi xuống đất luôn đấy.
- …
- Em nhìn mà không nhận ra à? Ta vừa làm xằng cùng đàn ông đó!
- … Tiểu thư không thể đợi em quay đi rồi hãy nói sao?
Bạch Phong Ninh ngồi bên mép giường, tay chống cằm nhìn cành hạnh đỏ vì Long Hiểu Ất quay về mà nhảy vội xuống, bổ nhào tới mặc đồ, bỏ lại hắn nằm lạc lõng trên giường.
Hắn bỗng lại muốn gọi nàng là đại tẩu bằng cái giọng hằn học.
Nhưng Long Hiểu Ất ở ngoài nhiều năm, phạm vi làm ăn hoàn toàn chẳng liên quan tới việc cắt mối, hắn đương nhiên không biết Hồng Kiều hội là một hội nổi tiếng toàn những bà cô già khó gả, một ổ những bà mối bất lương mở rộng kinh doanh, dùng bàn tay ma quỷ của mình chắp ghép duyên phận cho mọi loại người, từ những nam thanh nữ tú chưa từng kết hôn cho tới những cô nương nhiều tuổi, những người góa bụa. Họ là một đám lừa bịp chuyên nhằm vào sắp xếp hôn nhân đại sự cho những gia đình gặp khó khăn trong vấn đề này.
Phàm là quả phụ muốn tái giá, đàn ông quá vợ muốn tục huyền, cô nương lớn tuổi nhưng muốn gả chồng, thậm chí đến những người giống như nàng bị chồng bỏ, chỉ cần vào cửa này liền biến thành khuê nữ. Điều đó tức là muốn tìm được một phu quân tốt, dựa vào cái hội này thì đừng nên hy vọng gì. Miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là tìm được một người thuộc giống đực, và cố gắng sống nốt phần đời còn lại của mình.
- Hắn cố ý làm thế. Ta biết là tên khốn đó cố ý chế giễu ta không lấy nổi chồng mà. Hồng Kiều hội mà hắn cũng nghĩ ra được. - Long Tiểu Hoa vừa đi vừa chửi kẻ khốn lòng dạ hiểm độc đã tùy tiện biến nàng thành một thứ hàng tồn kho cần thanh lý.
- Tiểu thư, có thể gả đi là tốt rồi. Dù sao cũng là phu quân của mình, sau khi bước qua cửa sẽ có thể chỉnh đốn mà. - Đinh nha đầu thật biết nói năng. Cô không hề căm hận mà còn cảm kích trước ơn huệ của Long đại đương gia. - Đàn ông giống như nồi canh, càng đun sôi càng cậy mùi thơm.
- Đúng rồi. Đàn ông giống như nồi canh. Nhưng em không thể biết trước cuối cùng mùi vị của nó thế nào. Chưa biết chừng lại là nồi canh chẳng ra gì. - Tự làm tự chịu, không ngon cũng phải ăn.
- Tiểu thư, thái độ của tiểu thư quá tệ. Phải rồi. Hôm qua, bà mối mang bảng biểu đến, tiểu thư điền chưa?
- Bảng biểu gì?
- Chính là bảng biểu để gia nhập Hồng Kiều hội ấy ạ. Danh tính này, tính cách này, sở trường này, thứ này thứ khác. Nó cần dùng để tìm tướng công mà.
- Ờ! Ta điền rồi. - Nàng trả lời lấy lệ.
- Bà mối nói phải đảm bảo tính chân thực đấy.
- Ta biết rồi. Tình trạng hôn nhân, ta điền là “bị hưu”. - Xì! Nàng cắn chiếc bánh o trút giận.
- Nhưng bà mối cũng nói muốn bảo đảm tư liệu có tính hoàn mỹ. - Tiểu thư điền quá thành thực rồi.
- Ồ! Thế nên ta có đóng mở ngoặc chú thích một chút.
- Chú thích ư?
- Còn trong trắng. - Nàng nhất định phải nhấn mạnh điểm này.
- … Vậy mục sở trường, tiểu thư điền gì?
- Em… Em lo nhiều chuyện thế làm gì? Em tự điền bảng biểu của mình đi. Đi thôi, đi thôi. Nếu đến muộn thì bà mối đó lại nói cho không ra gì đâu. Câu nào cũng nhấn mạnh “Chúng tôi rất chuyên nghiệp”. Còn không để người khác gọi họ là bà mối nữa chứ. Thế thì biết gọi họ là gì? - Nàng nhét cả cái bánh o vào miệng, đẩy lưng Tiểu Đinh nhằm phân tán sự chú ý của cô.
- Tiểu thư cho Tiểu Đinh xem tờ giấy của tiểu thư với. - Cảm giác ai đó có vẻ không bình thường, Tiểu Đinh chau mày: - Mọi người nói, tiểu thư việc thành công thì thiếu việc thất bại lại có thừa. Khi đi xem mặt, Tiểu Đinh phải ghi lại nhất cử nhất động của tiểu thư, đợi đương gia vể để báo cáo ạ.
- … Em biến thành tay sai của hắn từ o giờ thế? Đã rơi vào móng vuốt của Mẹ kế, em còn đối xử với ta như vậy… Á á á! Buồn quá! Em làm gì thế hả? Đó là bảng biểu của ta mà. Em không được xem. Bí mật riêng tư. Tại sao khi ta muốn giữ bí mật, em không giúp ta ư?
Tiểu Đinh giật lấy tờ giấy trên người nàng đọc lướt một lượt…
- Khuê danh: Long Tiểu Hoa (Chú thích: Đừng gọi tôi cái tên đại loại như Long Nhi); Giới tính: Nhìn bên ngoài thì là nữ (Chú thích: Có thể không sinh được con); Nơi ở: Nhà nào đó trên phố lớn phía tây thành (Chú thích: Sống cùng tiền phu, muốn tìm người có thể ở rể); Tình trạng hôn nhân: Bị hưu (Chú thích: Còn trong trắng. Tôi càng yêu mãnh liệt thì càng đen tối. Đến đánh tôi đi này!); Thu nhập: Tiểu nhị, không có tiền (Chú thích: Tiêu của hồi môn); Sở trường: Ăn đến chết (Chú thích: Muốn nương tựa vào người có cùng sở thích); Sở thích: Thích đọc dâC thư, thích nhất là sách của Tiểu Như Ý, Tiểu Như Ý vạn tuế! (Chú thích: Không muốn người có cùng sở thích)…
- Này... Tiểu Đinh, ta cảnh cáo em đừng có nhìn ta với thái độ “thảo nào tiểu thư không gả đi được” như vậy.
- …
- Thái độ “thảo nào không ai chịu lấy tiểu thư” cũng không được.
- …
- Cái gì mà “chẳng trách đương gia lại muốn đẩy tiểu thư đến Hồng Kiều hội”? Chuyện ta lấy chồng hay không liên quan gì đến hắn? Nếu hắn muốn làm cha thì cũng phải xem ta thích người cha thế nào chứ? - Rõ ràng hắn biết sở thích của nàng quan trọng thế nào mà.
Long Tiểu Hoa lẩm bẩm, đem những điều kiện hôn nhân kiêu ngạo của mình tới trước mặt mấy bà mối có tuổi, cuối cùng nhận lại được một lời đáp khiến khóe môi nàng phải giật giật. Bọn họ đúng là rất chuyên nghiệp, duy trì phong độ thật tốt, dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình nhanh chóng cung cấp cho nàng câu trả lời khẳng định:
- Long tiểu thư, cô không hợp tác như vậy thì sẽ không tìm được người phù hợp đâu. Kể cả là chúng tôi có chuyên nghiệp đến mấy cũng đều rất khó.
- Tôi là thế đấy. Lẽ nào tôi phải viết thật hoa mỹ, thêm gấm thêm hoa vào sao? Gả cho người ta rồi, đợi người ra phát hiện ra lại đòi trả về thì sao? Tôi lại bị bỏ thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây. Mấy người có chịu trách nhiệm không?
- … - Vì cô như vậy nên mới bị người ta bỏ. Còn không chịu Sửa đổi nữa. - Nhưng… cô cũng nên sửa lại một chút chứ. Chẳng hạn như xem tiểu thuyết đồi bại, hoàn toàn có thể viết thành đọc sách lúc nhàn rỗi. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
- Làm sao tôi có thể viết như vậy được chứ? Sống mà cứ phải hướng theo ý kiến chủ quan của người khác, phải phục tùng, thể hiện cái hoàn mỹ sao? Chẳng lẽ còn nên chú thích: “Huynh có lấy thêm tiểu thiếp, tôi cũng không phản đối” sao? Như vậy sao?
- … - Cô có chắc là mình đến xem mặt không? Hay là đến cãi nhau thế?
Các bà mối chuyên nghiệp bị Long Tiểu Hoa làm cho phát tức, cuối cùng thì mặc kệ nàng. Long Tiểu Hoa cứ như vậy ngồi ở đại sảnh của Hồng Kiều hội uống trà, quan sát các cô nương lần lượt được gả đi, hay người đến tục huyền, hoặc vài vị công tử muốn nạp thiếp. Ai xem xong tư liệu về nàng cũng nhìn nàng khinh thường. Lúc này nàng mới hiểu, hóa ra hình tượng đẹp thật sự rất quan trọng. Chỉ cần viết tốt hơn thì sẽ có đàn ông hỏi. Chẳng trách việc các cô nương phải biết cầm kỳ thi họa, đoan trang, thục nữ lại quan trọng như vậy. Chẳng trách nàng bị Mẹ kế ép học từ nhỏ. Hóa ra nếu bộc lộ tính cách chân thực của mình một cách thái quá sẽ phản tác dụng, khiến người ta căm ghét. Haizzz, thôi rồi, thôi rồi.
Đến chiều, vừa thấy Tiểu Đinh có vị công tử chọn, nàng liền tiếp tục ngang ngược, lôi cuốn dâm thư giấu trong tay áo ra, cái chân còn vô phép tắc gác lên ghế dựa, bắt đầu chăm chú đọc.
Mấy ngày liền, không có người đàn ông nào đến tìm Long Tiểu Hoa. Nàng mang tiểu thuyết tới ngày càng nhiều, cuối cùng, đến cả bà mối cũng gạt nàng sang một bên, chẳng biết đến bao giờ mới làm mối được cho nàng.
Tới một ngày, có một người áo trắng đến. Nàng đang đọc tiểu thuyết thì ngẩng đầu lên nhìn. Cái bóng của người đó che ánh sáng của nàng. Nàng không hài lòng, xoay người đi, đặt cuốn sách xuống bên cạnh.
- Bạch thiếu gia, chao ôi! Cơn gió nào đưa công tử đến đây vậy? Công tử từ đâu đến thế?
- Kỹ viện.
- … Điều này… Tôi nghe nói công tử không kén vợ nữa. Chúng tôi có thể giúp gì cho công tử đây?
- Tìm giúp tôi một cô nương.
- Bạch công tử muốn tìm một cô nương ở chỗ chúng tôi sao? Không biết Bạch công tử muốn Cột cô nương như thế nào? Không giấu gì công tử, các cô nương ở chỗ chúng tôi e là khó hợp ý công tử. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm cho công tử một cô nương tốt nhất. Công tử nói xem, công tử có yêu cầu khuê nữ thế nào?
- Tôi không cần khuê nữ. Tôi cần người bị bỏ.
Hả? Người bị bỏ ư? Quả là kỳ lạ! - Có… Có có có ạ. Chỗ chúng tôi có cả thiếu phụ bị bỏ.
- Không có của hồi môn.
- Có. Tuyệt đối có.
- Ham ăn.
- … Điều này… có. Chắc chắn có. - Ai mà chẳng ham ăn chứ.
- Thích đọc dâm thư.
- … Điều này…
- Thích nhất là tiểu thuyết của Tiểu Như Ý.
- …
- Ngoài ta ra, trong lòng người đó còn có người đàn ông khác. Có cô nương như vậy không?
- …
- … - Long Tiểu Hoa đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu lên thì thị giác, thính giác, khứu giác đều quay trở lại.
Bạch Phong Ninh đứng trước mặt, hương phấn thơm nức, y phục xộc xệch, còn có mấy vết son ở cổ, nhếch miệng nở nụ cười hoàn mỹ nhưng lạnh băng. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, như thể có tranh chấp gì với nàng vậy. Nàng nợ hắn tiền sao? Nàng không nghĩ rằng mình giàu đến mức có thể cho người khác mượn tiền.
- Tôi có cho công tử mượn tiền đi chơi gái sao?
- Ta dùng hai lạng bạc của mình.
- Mấy ngày mấy đêm?
- Giống như muội ba ngày hai đêm.
- Tôi đợi ở đây nhưng không phải là gái lầu xanh. - Đúng như thế. Tuy nàng cũng bị đem bán nhưng là gả cho người ta, sống cả đời cơ. - Công tử chưa làm chuyện đó chứ?
- Gì cơ? - Hắn ngẩng đầu lên, khiêu khích nói.
- Nhân vật nam trong tiểu thuyết tuyệt đối không làm đến cùng với người phụ nữ khác. Tôi cá là công tử không làm. - Cho dù hắn không còn đủ tư chất Bạch mã hoàng tử nhưng cũng có thể coi là có tiền có phong cách, không phải là đồ bỏ đi.
- Ta làm rồi.
- …
- ngày hai đên, muội đợi o lâu thì ta làm bấy lâu. - Hắn nhấn mạnh, tuyệt đối không che giấu. Đối với hành vi của nhân vật nam theo chủ nghĩa ảo mộng bỏ dở giữa chừng, hắn hoàn toàn không có thiện cảm. Dù là tức quá xuất chiêu thì cũng nên làm cho thật, làm giả thì vẫn là không có bản lĩnh. Chiêu thức thật thì có thật nhưng thắng bại thì… - Muội thắng rồi. Muội có vui không?
- … - Người vui vẻ ngày hai đêm là hắn, người bị coi thường ngày hai đêm là nàng. Hắn việc gì phải làm ra vẻ đau khổ hỏi nàng có vui không chứ? Thắng ư? Rốt cuộc nàng thắng cái gì? Điều này có gì vui đâu.
Hắn giơ tay lau vết son trên cổ. Nàng gập cuốn sách lại, loại bỏ hoàn toàn vị trí bạch mã hoàng tử của hắn. Được rồi. Sau này, mọi người đều là người xa lạ.
Hắn không nói gì, đặt tờ ngân phiếu xuống bên cạnh bà mối và nói:
- Tôi đem hàng đi đây. - Hắn đưa nàng rời khỏi đó.
- Công tử đến thể hiện mình sao? Vừa làm chuyện đó xong mà vẫn có thể y được à?
- Lát nữa, muội sẽ thấy thể lực của ta còn tốt hơn. - Hắn cười.
- Công tử định làm gì tôi?
- Trong mấy cuốn dâm thư nói gì, cảm giác ôm đàn bà khác và ôm chân mệnh thiên nữ[1]không giống nhau.
[1] Chân mệnh thiên nữ: Người phụ nữ định mệnh, sẽ gắn bó với người đàn ông suốt cuộc đời.
- Vậy thì sao?
- Ta muốn thử xem rốt cuộc có gì không giống? - Ôm người đàn bà khác là súc sinh, ôm chân mệnh thiên nữ như trời đất dung hòa, vui vẻ thoải Cái, còn có thể thấy cả cầu vồng cuối chân trời. Làm súc sinh lâu rồi, hắn đột nhiên thèm muốn cảnh tượng mỹ lệ.
- Xì! Huynh huynh huynh huynh, huynh lấy tôi ra làm vật thí nghiệm sao?
- Xem mặt xong nên động phòng. Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao?
- Ngộ nhỡ cũng giống như ôm người đàn bà khác thì thế nào?
- Long Nhi, muội phải có lòng tin với ta chứ.
- Đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không. Làm sao tôi biết làm rồi sẽ có gì giống nhau, khác nhau. Tôi đâu có giống như huynh…
- Suỵt! Muội nói lớn thế. Muội muốn để người khác biết chúng ta sắp động phòng à? Ở đây cách sơn trang của ta quá xa. Chúng ta đến khuê phòng của muội nhé.
- Rốt cuộc là huynh lưu manh ở đâu chạy đến thế? Huynh là ai? Huynh mà là bạch mã hoàng tử sao? Huynh… hu hu hu!
Nàng cảm giác mình cùng hắn hạ xuống Cặt đất trước cửa phòng mình. Tiểu Đinh từ trong bước ra nhìn họ.
- Bạch công tử, sao công tử lại đi cùng với tiểu thư nhà tôi thế?
-Ta… Hắn là…
- Cúc áo của Bạch mỗ bị rơi. - Hắn hắn thản nhiên chỉ vào cúc áo trên cổ mình rồi cười. - Nhưng thật may đại tẩu nói, đại tẩu đã từng thấy nó. Chiếc cúc ngọc trên áo của Bạch mỗ rất khó kết hợp. Bạch mỗ muốn nhờ đại tẩu về phòng tìm giúp.
Đúng là nói dối mà.
- Ồ! Chiếc cúc ngọc ư? Đúng, đúng, đúng. Đúng là tiểu thư có đấy ạ. Tiểu Đinh đã từng nhìn thấy. Chỉ có điều, Tiểu Đinh không nhớ là tiểu thư để nó ở đâu. Hai người có cần Tiểu Đinh đi tìm giúp không ạ?
- Không cần. Tìm một vật nhỏ mà nhiều người rất phức tạp. Đại tẩu chắc còn nhớ. Hai chúng ta tìm sẽ tiện hơn. - Tốt nhất là tránh đi cho lành.
- Ồ! Được rồi. Tôi cũng đang có việc. Vậy tiểu thư tìm giúp Bạch công tử nhé. - Tiểu Đinh nói rồi nhảy chân sáo bỏ đi, để lại khuê phòng cho hai người.
- Tiểu Đinh, em… - Lời nói dối như vậy mà cũng tin sao? Nha đầu này không thấy áo hắn bung ra một nửa, mặt thì dâm đãng sao? Cho dù cô ấy không cho rằng Long Tiểu Hoa nàng có thể hấp dẫn đàn ông, nhưng loài động vật ham ăn không có mắt thì có cần lựa chọn thức ăn đâu. Không phải nàng đã cho cô ấy mượn cuốn tiểu thuyết thúc tẩu loạn luân rồi sao? Lẽ nào cô ấy không có chút ấn tượng gì?
Nàng bị bịt miệng kéo vào thư phòng. Cửa phòng nàng bị người ta dùng chân đá khép vào.
Lên giường.
Cởi đồ.
- Tôi… Tôi không chơi, không chơi có được không? - Nàng nhìn đồ bị cởi đến một nửa thì quyết định nhận sai với hắn. Bạch mã hoàng tử, trò này không hề vui chút nào. Nàng thua rồi. Nàng nhận thua cũng không được sao?
- Không được! - Bây giờ mới hô dừng lại thì muộn rồi.
- Nếu để hắn biết tôi làm bậy trước khi xuất giá thì hắn Sẽ giết tôi mất.
- Muội để ý đến hắn thế sao?
- … Tôi…
- Vậy có cần ta không?
- … Huynh đừng hỏi câu trực tiếp như vậy được không?
- Không trực tiếp thì muội sẽ giả ngốc.
- … - Tốt lắm! Cực kỳ hiểu nàng. - Hynh còn phải ăn nói với mẹ mình. Để tôi học sổ sách và bàn tính mới có thể…
Kế sách trì hoãn.
- Việc đó có thể từ từ. Vì mẹ ta cũng nói, bà thích cô nương đầy đặn. - Hắn liếc nhìn ngực trái của nàng nói: - Bây giờ ở đây chỉ có hai người. Đợi chúng ta làm chuyện đó xong, trong lòng muội chỉ còn có ta.
Đàn bà là động vật để ý đến chuyện xác thịt mà.
- Đó chỉ là trên lý thuyết. Ngộ nhỡ không phải thật thì sao?
- Có phải thật hay không, thử là biết.
- Huynh thử xong thì tôi phải làm thế nào?
- Cho ta nhé, Long Nhi? - Câu hỏi đã rõ ràng, cái tay không mời tự đến.
- … - Hắn biết hình tượng bạch mã hoàng tử trong nàng chưa sụp đổ. Để đạt được ham muốn cầm thú, hắn đã tung chiêu ám muội. Đừng gọi tên nàng dịu dàng như vậy. Gọi nàng là đại tẩu, đại tẩu, đại tẩu… Á á á á!
- Cho ta nhé. - Hắn hỏi nàng.
- … - Sức chịu đựng của nàng, sức chịu đựng… Ối! Sao áo của nàng lại tuột xuống eo thế này? Tại sao hắn lại cởi đồ nhanh như vậy chứ?
Nàng nóng tới mức có chút không suy nghĩ được, chỉ cảm thấy mình dần dần bị ép xuống gối. Cái bóng kia đã trùm kín lấy nàng. Có nên từ bỏ giằng co mà nằm xuống không? Nàng cũng nên làm rõ chứ? Trong lòng nàng còn đang rối bời mà. Nhưng nếu trái tim chạy theo xác thịt thì sao? Thực ra thuận theo một chút cũng chẳng tổn thất gì? Đến bản thân nàng cũng cảm thấy trái tim mình đang vật lộn, vừa muốn vượt tường, lại vừa thấy Cình không đúng.
Bây giờ nàng đang ngồi trên bờ tường. Rốt cuộc nàng nên nhảy ra ngoài hay quay lại? Có lẽ sau những đợt giằng co, nàng đã sáng suốt hơn. Làm thì làm, coi như giúp nàng kiểm chứng chút câu nói “Đạt tới niềm vui sướng trong trái tim nữ nhân”. Còn nếu thất bại thì cũng coi như lời giáo huấn dành cho các tỷ muội sau này. Nàng thật quả có tinh thần hy sinh ấy chứ!
- Này! Thái độ chuẩn bị đối mặt với cái chết đó của muội là ý gì thế? - Bạch Phong Ninh cười, giữ hai vai nàng, nhìn chằm chằm vào nàng.
- Nghe nói rất đau. Tôi phải chuẩn bị trước đã. - Nàng nắm chặt nắm tay, hít thật sâu.
- Ta sẽ nhẹ nhàng thôi. Muội đừng căng thẳng như ra pháp trường thế.
Bạch mã hoàng tử cùng cô gái đáng thương hòa hợp, mọi người hân hoan! Trong lòng nàng như muốn reo lên như lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài.
- Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư, lát nữa hãy tìm cúc áo. Đương gia, đương gia về rồi!
Soạt soạt, soạt soạt!
Rầm!
- Chao ôi! Mẹ ơi! Sao huynh không đỡ tôi để tôi ngã chứ?
- …
- Áo váy của tôi, áo váy của tôi đâu? Huynh còn ngây người ra làm gì? Mau mặc đồ vào đi.
- …
- Lần này bị hắn bắt thì không chỉ là phạt đứng cầm cành hạnh đỏ nữa đâu, hắn sẽ chôn tôi xuống đất luôn đấy.
- …
- Em nhìn mà không nhận ra à? Ta vừa làm xằng cùng đàn ông đó!
- … Tiểu thư không thể đợi em quay đi rồi hãy nói sao?
Bạch Phong Ninh ngồi bên mép giường, tay chống cằm nhìn cành hạnh đỏ vì Long Hiểu Ất quay về mà nhảy vội xuống, bổ nhào tới mặc đồ, bỏ lại hắn nằm lạc lõng trên giường.
Hắn bỗng lại muốn gọi nàng là đại tẩu bằng cái giọng hằn học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.