Khách Điếm Lão Bản

Chương 1: Đào vong

Thảo Thảo

15/10/2017

Đêm khuya, sâu trong bụi cỏ, tiếng động lạo xạo phát ra khác thường. Tiếng côn trùng rả rích, dưới không gian yên tĩnh thì càng quỷ dị.

Im lặng mà nghe, lẫn trong đó còn tiếng thở dốc nặng nề.

Nương theo ánh trăng tối mờ, Mạc Ly đã chạy được hơn mười dặm đến đồng cỏ hoang này. Phía sau, như có dã thú truy đuổi.

Quần áo trên người yrách nát. Đó là vết tích do vội vàng trốn chạy bị cây cỏ cắt sượt.Trên làn da, mơ hồ thấy được vô số những dấu vết kích tình lưu lại.

Trải qua một thời gian dài tuyệt thực, sau đó dù miễn cưỡng ăn uống, nhưng quá nôn nóng, quá sợ hãi và quá mệt mỏi vì *** phóng túc,giày vò y không ra hình người, có thể chạy xa như vậy xem như là kỳ tích.Trên đường, từng nhiều lần vấp té dính bùn đất. Giãy giụa đứng lên, lao về phía trước.Con đường phía trước lại là duyên hải bao la, giống như miền cực lạc không tìm ra sự cứu rỗi.

Cho dù hy vọng chỉ như con giun con dế, y vẫn lựa chọn bỏ trốn, bỏ trốn, bỏ trốn!

Trăng đã lên đến đỉnh trời, gió mát lướt qua những vết thương đau nhức bừng bừng trên mình, tựa hồ như thế sẽ không còn khó chịu.

Không biết đã chạy bao lâu.

Phía trước có một mảng nước trong, giống một cái hồ nhỏ. Vội vã chạy trốn, Mạc Ly không mang theo bất kỳ thức ăn thức uống gì.Y tập tễnh đi về phía đó, quỳ gối bên nước, lấy tay vốc, hớp mạnh mấy ngụm. Ai ngờ hổn hển quá mau, bị sặc thiếu chút nghẹt thở.

Đợi y vuốt xuôi được một lúc, mới phát hiện ngay phía sau, có mười con chó dữ đang nhìn mình chằm chằm. Y vội vàng đứng lên.

Mấy con chó dữ kia thấy y động đậy, yết hầu gầm gừ uy hiếp. Bất chấp nanh vuốt đang nhe ra của đám súc vật, y biết hành tung của mình đã lộ.

Nhưng dù đã đến nước này, y vẫn chọn loạng choạng đi về phía trước. Tiếng huýt sáo trong trẻo vang lên phía sau. Một con chó bổ nhào vào khiến y ngã xuống.

Y giãy giụa.

Nhưng thân thể làm sao có đủ năng lượng để chống lại đám chó săn có tố chất, chuyên đi săn mãnh thú.Sự giãy giụa của y càng khiến lũ chó săn bất mãn. Những con chó mở miệng, răng nanh ngoạm lấy cổ y.

Người thông minh sẽ biết, lúc này không thể động đậy dù chỉ một chút, bằng không răng nhọn của lũ chó sẽ cắn đứt cổ mình.

Sớm sợ hãi đến mất đi lý trí, Mạc Ly làm sao có thể kiểm soát hành vi.Y vẫn liều mình giãy giụa.

Đám chó dữ nổi máu, càng cắn chặt lấy cổ y.

Bỗng nhiên y cảm thấy mình nhẹ bẫng, xoay người lại, liền thấy đám chó vừa rồi đã ngã trong đống máu.

Y không dám đi đến nhìn, thêm vết thương khiến y mệt mỏi không thể đứng dậy. Y chỉ có thể dùng tư thế hèn mọn nhất, dùng tay chân bò đi.



Trước mặt, hai thân ảnh hạ xuống.Một đen một trắng.Những đường hoa văn *** mỹ trên ủng rơi vào mắt y. Tựa hồ như cảnh báo, đừng có đi về phía trước.Y biết, mình đã đến đường cùng.Cam chịu quỳ rạp.Ngón tay căm phẫn cào xuống đất.

Thấy y ngước lên, hắc y nam tử kia kéo y dậy, “Vì sao?!”

Y cũng không buồn liếc đến hắn.

Bạch y nam tử đứng trước y, bộ dạng vô cùng đau lòng, “Ly Nhi, chúng ta còn chưa đủ tốt với ngươi sao?”

Y lộ ra nụ cười trào phúng, đúng, các người đối xử với ta thật tốt quá.Dù chỉ nói mát trong lòng, nhưng ngoài miệng một chữ cũng không nhả ra trước hai kẻ đó.

Hắc y nam tử trời sinh lãnh ngạo, nhưng Mạc Ly lúc nào cũng có thể đơn giản kích thích cơn giận của hắn, “Ngươi có ý gì?”Hắc y nam tử nâng cằm Mạc Ly lên.

“Phi!”Y nhổ một bãi nước bọt lên mặt nam tử đó.

Nam tử tức giận, tay vô tình dùng lực.Nội lực mạnh mẽ xông vào, khí huyết sôi trào bên trong Mạc Ly. Khóe miệng vẫn lộ nụ cười trào phúng, nhưng trong mắt y lại phát ra một khoái ý sắp được giải thoát. Khóe miệng tràn máu.

Bạch y nam tử vội vàng chụp lấy tay hắc y nam tử. Hắn ôm lấy Mạc Ly, “Ngươi điên à, ngươi muốn giết hắn hay sao!”

Hắc y nam tử nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Mạc Ly, trong mắt có chúthối ý, nhưng vẫn mạnh miệng, “Ai bảo hắn làm trái ý ta, đây là kết cục!”

Bạch y nam tử tức khắc truyền công chữa thương.Sau một lát, sắc mặt Mạc Ly có chút chuyển biến. Hắn ôm Mạc Ly, thần sắc đau đớn nói: “Ly Nhi, lẽ nào thời gian trước ngươi nhu thuận ngoan ngoãn, cũng chỉ vì ngày chạy trốn hôm nay?”Mạc Ly cười lạnh: “Hàn Tử Tự, ngươi… Ngươi cho rằng ngươi… là… thứ tốt lành gì sao… ha…?”

Lúc này, ngay cả khuôn mặt nho nhã của bạch y nam tử cũng thoáng cau lại.

Hắc y nam tử cười khẩy: “Ta đã nói sớm rồi mà, không thể đổi xử tốt với thứ hèn hạ này, ngươi còn không tin! Nếu muốn hắn, phải coi chừng hắn, chỉnh hắn đến khi hắn chịu phục mới thôi! Còn chơi cái trò tôn với trọng gì chứ!”

Thừa dịp bạch y nam tử ngây người chốc lát, hắc y nam tử đoạt lấy Mạc Ly vào lòng mình.

“Ngươi!”

“Hư, vết thương tí tẹo đó không chết được, không cần phải khẩn trương như thế!”Xé nốt mớ quần áo đã sớm rách nát của Mạc Ly. Thân thể lộ ra dưới trăng. Ký ức ngày trước như ác mộng xuất hiện. Mạc Ly liền hoảng loạn.

Nhìn đôi con ngươi như nước tỏ rõ kinh hãi, hắc y nam tử liếm môi đầy tình sắc, “Ta rất thích nhìn ánh mắt này, khiến lão nhị ta đây cứng lên rồi.”

Hắn xốc hạ bào, để lộ cự vật trong tiết khố.Dễ dàng ngăn Mạc Ly khép hai chân lại, hắc y nam tử đặt đỉnh cư vật vào hậu huyệt y.

Mạc Ly giãy giụa điên cuồng, như bươm bướm rơi vào mạng nhện, tất thảy nỗ lực đều làuổng công vô ích.

“Khốn kiếp, mẹ nó chặt quá!”



Mạc Ly vốn e sợ loại sự tình này, hơn nữa thân thể căng thẳng cao độ, đương nhiên càng khó tiến vào.

Hắc y nam tử rút cự vật ra, đỉnh dính chút máu tươi, hắn cũng không phản ứng, chỉ nhổ ra vài miếng nước bọt. Hắn không hề kiên nhẫn nhấn vào ma huyệt của Mạc Ly, y lập tức không còn chút sức.

Banh rộng hai chân Mạc Ly ra, “Cố chấp với ta, kẻ khó chịu cuối cùng là chính ngươi.”Dứt lời, tiến quân thần tốc.

Cơn đau thấu xương khiến Mạc Ly bật thẳng lưng lên. Đầu y cố ngửa ra sau, thét lên chói tai.

Mùi máu càng khuấy động nam nhân. Hắn thẳng tiến kịch liệt, hoàn toàn chiếm lấy người dưới thân.Hình phạt tàn khốc cứ tiếp diễn. Mãi đến khi Mạc Ly không thể phát ra nửa âm, nam nhân mới bắn nhiệt dịch vào trong cơ thể y.

Chỉnh đốn lại y phục tử tế, nam nhân đứng lên, vuốt vuốt lại y bào, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Đôi chân Mạc Ly vẫn mở ra dưới trăng, hậu huyệt sưng đỏ, dịch hồng chảy khỏi hạ thân. Ngón chân thoáng co quắp.

Hắc y nam tử nói với bạch y nam tử: “Đừng nói là ngươi không muốn, ngày thường giả trang một dạng chính nhân quân tử đến phát ói, thấy ta sỉ nhục hắn, lão nhị chắc cũng đã cứng như thiết.”

Hắc y nam nhân nửa quỳ xuống, từ sau ôm nách Mạc Ly dậy, kéo Mạc Ly xụi lơ trên mặt đất dựa vào mình. Ngồi xếp bằng lại, hắn ôm lấy Mạc Ly, nhưng giống như xi tiểu trẻ con, tách bắp đùi y ra.

Bởi vì đổi động tác, nhiệt dịch trong cơ thể lại tràn ra. Huyệt khẩu hơi đóng mở, thật *** mỹ.

Bạch y nam tử vốn bị tiết mục kích tình ban này khiêu khích, bây giờ lại được “long trọng” mời mọc như thế, cũng không tự chủ được mà đến gần.

Mạc Ly mặt sớm đã đầy lệ. Thân thể vô lực tựa trước ngực hắc y nam tử, y tuyệt vọng lắc đầu, “Không… Đừng…”

Đáng tiếc, dáng vẻ càng yếu ớt bất lực thế này, lại càng kích thích thần kinh ai kia muốn ngông cuồng bừa bãi.

Tình dục dâng ngập mắt bạch y nam tử. Giống như con rối bị sợi chỉ lôi kéo, chính nghĩa tôn trọng vô tư trước kia, toàn bộ bị vứt hết ra sau. Hiện tại, trong đầu hắn gào thét, tất cả đều là thứ thanh âm của tà ma. Bạch y nam tử quỳ xuống trước Mạc Ly, như cúng bái thần linh, hôn lên môi y. Miệng nhấm nháp mà vẻ mặt khổ tâm, “Xin lỗi… Ly Nhi… Xin lỗi.”

Ngoài miệng thì đầy áy náy ôn nhu, nhưng cự vật dưới thân lại như lôi đình cố gắng tiến vào cơ thể Mạc Ly.

“A!”

Hắc y nam tử phía sau nhếch lên nụ cười xấu xa. Nhìn Mạc Ly ngập trong thống khổ xen lẫn dục vọng, hắn tà mị mút mát sau gáy y, hai tay không ngừng đùa bỡn đôi thù du kia.

Với thân mình Mạc Ly, hắc bạch lưỡng sắc đều bị trầm luân. Nhiệt độ nóng cháy của hắc bạch thiêu tan làn da lạnh buốt của y. Lẽ nào đời này, y trốn không thoát khỏi ***g giam do hai kẻ đó đúc ra?

Trước khi Mạc Ly ngất đi, lờ mờ ngắt quãng một câu —“Nếu có lần thứ hai… Ta… Ta nhất định sẽ không… Sẽ không cứu các ngươi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khách Điếm Lão Bản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook