Chương 28: Nếu có thể 2
Thảo Thảo
15/10/2017
Khuyết điểm thứ ba của A Vong, thực ra thì cũng không đáng tính là khuyết điểm.
Lần này, Mạc Ly đã khặp phải một vấn đề mang tính giáo dục nghiêm túc. Có lẽ đây là chuyện mà mọi phụ huynh phải lúng túng đối mặt.
Chuyện phát sinh như thế này.
Một hôm, sau bữa trưa, A Vong chống tay lên cằm, mắt đen tròn nhìn Mạc Ly chằm chằm.
Mạc Ly bị nhìn tới nỗi nổi cả gai ốc, nhịn không nổi bèn dừng tay rửa bát đũa, lau lau mặt mình, “Sao thế, mặt ta dính gì à?”
A Vong đáp: “Không có!”
Mạc Ly bực bội: “Thế sao ngươi cứ nhìn ta mãi vậy?”
A Vong nghiêng đầu: “Ta chỉ muốn hỏi một chuyện.”
Mạc Ly thở dài, bị nhìn chăm chăm thế cũng không làm việc nổi. Y dứt khoát dừng lại mọi việc: “Ngươi hỏi đi!”
Đôi con ngươi của A Vong xoay chuyển, “Mạc Mạc, vì sao mỗi sáng lúc rời giường, chỗ đi tiểu của ta cứ cứng cứng trướng trướng, lại còn đau nữa?”
Mạc Ly ngẩn cả người, tới lúc thần kinh có phản ứng thì trong đầu nổ bùm một tiếng.Đây, đây chẳng lẽ là vấn đề kinh điển mà mọi thanh niên trai tráng bình thường đều gặp phải?
Mạc Ly suýt quên béng mất, dù chỉ số thông minh của A Vong là của một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng cơ thể lại là của một chàng trai đã hơn hai mươi.
Phải làm thế nào để giải thích về vấn đề dậy thì cho một “đứa trẻ” bảy tuổi?Nhất thời, Mạc Ly cảm thấy đầu muốn phình to.
Thấy Mạc Ly cứ đỏ mặt, mãi không trả lời, A Vong hua hua tay trước mặt y, “Mạc Mạc, ngươi làm sao thế?”
“A? À, ta, ta không sao.”
Vẻ mặt A Vong chợt xịu xuống: “Chẳng lẽ ta bị bệnh?”
Mạc Ly ấp úng: “Đây, đây là chuyện bình thường, không phải bệnh.”
A Vong nghi hoặc: “Mạc Mạc không gạt ta chứ? Có thật không phải bệnh?”
Mạc Ly đáp: “Dĩ nhiên, đứa con trai nào chẳng gặp vấn đề này!”
A Vong cười: “Vậy sáng sớm Mạc Mạc cũng thế ư?”
Mạc Ly càng đỏ mặt hơn: “Ừ, thi thoảng.”
A Vong sợ hãi: “Thi thoảng? Nhưng ngày nào ta cũng có cảm giác này!”
Mạc Ly hết hồn, bị sặc nước bọt, ho khan liên tục.Phải phải, A Vong tới đây lâu như vậy, vấn đề ấy ấy cũng chưa được giải phóng. Xem xét thể trạng của hắn, nhu cầu về chuyện đó hẳn là nhiều hơn y.
A Vong đấm đấm lưng giúp Mạc Ly, lại hỏi: “Khó chịu lắm, sao mới hết hả Mạc Mạc?”
Mạc Ly bình ổn hô hấp, “Đi tiểu rồi không đỡ ư?”
A Vong tức tối: “Không, còn khó chịu hơn.”
Mạc Ly do dự mãi, đành phải mở miệng: “Vậy ngươi sờ nó đi, đỡ hơn đấy.”
A Vong cười xán lạn: “Thật hả? Mạc Mạc lợi hại thật, lần sau ta sẽ thử.”
Trong lòng Mạc Ly dạt dào áy náy, sao mình lại dạy một đứa con nít bảy tuổi cách tự sướng chứ?!
May mà A Vong đã có được câu trả lời ưng ý nên không đề cập lại vấn đề đó nữa. Mạc Ly vội vàng quăng luôn chuyện này ra khỏi não.
Sáng hôm sau, theo đúng đồng hồ sinh học, Mạc Ly dụi mắt muốn dậy. Mãi mới lấy được tiêu cự, bị một màn trước mắt làm tí ngất.
A Vong, A Vong đang quỳ bên cạnh y, đối mặt với y! Tự! Sướng!
Mạc Ly giật nảy người về sau, hét lên: “A Vong, ngươi đang làm trò gì thế này!”
Không biết có phải bị tiếng hét của Mạc Ly kích thích không, động tác của A Vong càng mau, dịch thể màu trắng đục kia lập tức phụt ra.
Khoảng cách giữa A Vong và Mạc Ly quá gần, cái thứ chất lòng đó bắn tung tóe vào mặt y, còn dính cả vào tóc.
Mạc Ly há mồm trợn mắt nhìn hắn.
A Vong bị nhìn, tưởng Mạc Ly giận mình, quần còn chưa kéo lên đã vội vàng lau sạch vết bẩn trên mặt y, “Mạc Mạc, xin lỗi, ta không biết, ta nhịn không được mới tè dầm…” Nhìn đến dịch thể màu trắng, A Vong bất ngờ gào toáng lên khóc lóc, “Hu hu, Mạc Mạc gạt ta, ta nhất định bị bệnh, đi tiểu ra màu trắng, ta, ta, oa —”Con giun xéo lắm cũng quằn, trên đầu còn dính cái thứ đó, Mạc Ly quát lớn: “Ngươi! Câm! Mồm! Cho! Ta!!!”
A Vong càng sợ hãi, ngừng khóc, ngây ra đấy.
Mạc Ly hít sâu vài hơi, đè cơn giận xuống: “Ta đã bảo không phải là bệnh, lừa ngươi lúc nào chưa?”
“Ưm…”
Mạc Ly kéo quần của A Vong lên, cột chặt, “Vấn đề là, tại sao ngươi lại chỉa vào mặt ta mà làm cái chuyện này hả?!”
A Vong nghiêng đầu theo thói quen: “Vì Mạc Mạc rất đẹp, làm thế ta sẽ thoải mái hơn!”
Mạc Ly tức dựng ngược cả tóc.Đẹp? Từ bé đến lớn y chưa bao giờ cảm nhận thấy sự liên hệ giữa hai vấn đề đó, “Đừng có nói hươu nói vượn nữa!”
Mạc Ly đứng dậy, mặc áo vào, chợt nhớ ra cái gì lại quay lại cảnh cáo: “Ta cấm ngươi, đừng có lấy mặt ta làm cái chuyện như thế nữa! Nghe chưa?”
A Vong kháng nghị: “Vì sao?”
Mặt Mạc Ly đen sì: “Ta nói không là không, không có lý do lý trấu!”
A Vong lắc đầu: “Mạc Mạc sai rồi nha! Trước đây ngươi đã bảo việc gì cũng có nguyên nhân, không có nguyên nhân thì chính là làm chuyện xấu, Mạc Mạc làm chuyện xấu!”
Mạc Ly thẹn quá hóa giận, không ngờ A Vong dám lấy lời y đã nói để chặn họng chính y. Đúng là tự ném đá vào chân.
A Vong đứng lên, ôm lấy Mạc Ly, thỏ thẻ: “Mạc Mạc, ta thích ngươi, rất thích rất thích ngươi, cho nên muốn chạm vào mắt ngươi á!”
Mạc Ly rùng mình, không đẩy A Vong ra được, đành mặc hắn ôm trong vòng tay ấm áp. Bất giác, y vuốt ve tấm lưng hắn, thở dài.
Cũng phải, A Vong chẳng hiểu gì hết, chỉ làm theo bản năng, không ác ý. Y phản ứng quá rồi.
Hai ngươi im lặng ôm nhau một hồi, Mạc Ly mới đưa tay lên ngực A Vong, tạo chút khoảng cách, “Được rồi, ta đi làm điểm tâm, ngươi cũng đi rửa mặt đi.”
Thấy Mạc Ly không giận nữa, A Vong thả lỏng cả người, tâm tình cực tốt, lao ra ngoài.
Mạc Ly vừa nấu cơm vừa nghĩ cách giải quyết chuyện này.
A Vong *** lực dồi dào, đoán chừng là bình thường quá nhàn rỗi. Nếu phân tán sự chú ý của hắn, tiêu hao chút thể lực thì chắc nhu cầu này có thể giảm nhỉ?
Bên ngoài bất chợt vang lên tiếng trẻ con đuổi đánh nhau ầm ĩ. Mạc Ly liếc mắt một cái, ánh mắt lóe lên.
Dùng điểm tâm xong, Mạc Ly qua nhà thợ mộc hàng xóm, mang vài đồng đặt một thanh kiếm gỗ lơn lớn chút.
Do thời tiết, nhà mộc vốn cũng chẳng có việc, nhận được đơn lẻ liền làm luôn. Chưa tới nửa canh giờ, một thanh kiếm gỗ đã xuất xưởng.Thân kiếm được mài nhẵn, rất vừa tay. Thanh kiếm còn được buộc một dải lụa đỏ, rất ra hình ra dáng.
Mạc Ly đem cây kiếm về nhà, đưa cho A Vong.
A Vong trước giờ luôn coi những thứ Mạc Ly cho là bảo bối, hơn nữa lại là “bé trai”, với món đồ chơi này thực khó lòng kháng cự.
Mạc Ly cười: “Biết chơi thế nào không?”
A Vong nghiêng đầu nghĩ, lập tức giơ kiếm lến múa.Đâm về phía trước, quay tay, xoay vòng.Nhảy lên đá, xoay người chém xuống.Thân thể nhẹ nhàng như chim ưng bay lượn, vừa mạnh mẽ lại vừa đẹp mắt.
Mạc Ly nhìn đến ngây cả người. Trong giây phút đó, tựa hồ đó không còn là A Vong cả ngày chỉ biết chạy vòng quanh y.
A Vong múa xong bài kiếm này, thu thế, quay sang nở nụ cười quen thuộc với Mạc Ly, “Mạc Mạc thấy sao? Có giống người múa trên trấn hôm bữa không?”
Mạc Ly kinh ngạc.
Vốn tưởng thân thể A Vong còn nhớ chiêu thức cũ mới múa kiếm tự nhiên như thế. Nhưng giờ hiện học hiện mại, hắn vừa nhìn người ta làm xiếc một lần đã nhớ như in!
[16: Hiện học hiện mại: Thành ngữ chỉ việc vừa học đã thực hành, áp dụng được ngay.]
Chẳng lẽ lúc A Vong bảy tuổi đã là một thiên tài võ học?
Mạc Ly lau mồ hôi cho A Vong, “A Vong múa đẹp quá, ta nhìn cũng phải ngẩn ngơ.”
A Vong phấn chấn lắm: “Nếu Mạc Mạc thích, ngày nào ta cũng sẽ múa cho ngươi xem.”
Mạc Ly cười: “Được, vậy ngày nào ta cũng dành thời gian nhìn ngươi luyện kiếm.”
Hôm ấy, trong đình viện còn đọng tuyết trắng, hai con người vui cười hồn nhiên như thế.
Lần này, Mạc Ly đã khặp phải một vấn đề mang tính giáo dục nghiêm túc. Có lẽ đây là chuyện mà mọi phụ huynh phải lúng túng đối mặt.
Chuyện phát sinh như thế này.
Một hôm, sau bữa trưa, A Vong chống tay lên cằm, mắt đen tròn nhìn Mạc Ly chằm chằm.
Mạc Ly bị nhìn tới nỗi nổi cả gai ốc, nhịn không nổi bèn dừng tay rửa bát đũa, lau lau mặt mình, “Sao thế, mặt ta dính gì à?”
A Vong đáp: “Không có!”
Mạc Ly bực bội: “Thế sao ngươi cứ nhìn ta mãi vậy?”
A Vong nghiêng đầu: “Ta chỉ muốn hỏi một chuyện.”
Mạc Ly thở dài, bị nhìn chăm chăm thế cũng không làm việc nổi. Y dứt khoát dừng lại mọi việc: “Ngươi hỏi đi!”
Đôi con ngươi của A Vong xoay chuyển, “Mạc Mạc, vì sao mỗi sáng lúc rời giường, chỗ đi tiểu của ta cứ cứng cứng trướng trướng, lại còn đau nữa?”
Mạc Ly ngẩn cả người, tới lúc thần kinh có phản ứng thì trong đầu nổ bùm một tiếng.Đây, đây chẳng lẽ là vấn đề kinh điển mà mọi thanh niên trai tráng bình thường đều gặp phải?
Mạc Ly suýt quên béng mất, dù chỉ số thông minh của A Vong là của một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng cơ thể lại là của một chàng trai đã hơn hai mươi.
Phải làm thế nào để giải thích về vấn đề dậy thì cho một “đứa trẻ” bảy tuổi?Nhất thời, Mạc Ly cảm thấy đầu muốn phình to.
Thấy Mạc Ly cứ đỏ mặt, mãi không trả lời, A Vong hua hua tay trước mặt y, “Mạc Mạc, ngươi làm sao thế?”
“A? À, ta, ta không sao.”
Vẻ mặt A Vong chợt xịu xuống: “Chẳng lẽ ta bị bệnh?”
Mạc Ly ấp úng: “Đây, đây là chuyện bình thường, không phải bệnh.”
A Vong nghi hoặc: “Mạc Mạc không gạt ta chứ? Có thật không phải bệnh?”
Mạc Ly đáp: “Dĩ nhiên, đứa con trai nào chẳng gặp vấn đề này!”
A Vong cười: “Vậy sáng sớm Mạc Mạc cũng thế ư?”
Mạc Ly càng đỏ mặt hơn: “Ừ, thi thoảng.”
A Vong sợ hãi: “Thi thoảng? Nhưng ngày nào ta cũng có cảm giác này!”
Mạc Ly hết hồn, bị sặc nước bọt, ho khan liên tục.Phải phải, A Vong tới đây lâu như vậy, vấn đề ấy ấy cũng chưa được giải phóng. Xem xét thể trạng của hắn, nhu cầu về chuyện đó hẳn là nhiều hơn y.
A Vong đấm đấm lưng giúp Mạc Ly, lại hỏi: “Khó chịu lắm, sao mới hết hả Mạc Mạc?”
Mạc Ly bình ổn hô hấp, “Đi tiểu rồi không đỡ ư?”
A Vong tức tối: “Không, còn khó chịu hơn.”
Mạc Ly do dự mãi, đành phải mở miệng: “Vậy ngươi sờ nó đi, đỡ hơn đấy.”
A Vong cười xán lạn: “Thật hả? Mạc Mạc lợi hại thật, lần sau ta sẽ thử.”
Trong lòng Mạc Ly dạt dào áy náy, sao mình lại dạy một đứa con nít bảy tuổi cách tự sướng chứ?!
May mà A Vong đã có được câu trả lời ưng ý nên không đề cập lại vấn đề đó nữa. Mạc Ly vội vàng quăng luôn chuyện này ra khỏi não.
Sáng hôm sau, theo đúng đồng hồ sinh học, Mạc Ly dụi mắt muốn dậy. Mãi mới lấy được tiêu cự, bị một màn trước mắt làm tí ngất.
A Vong, A Vong đang quỳ bên cạnh y, đối mặt với y! Tự! Sướng!
Mạc Ly giật nảy người về sau, hét lên: “A Vong, ngươi đang làm trò gì thế này!”
Không biết có phải bị tiếng hét của Mạc Ly kích thích không, động tác của A Vong càng mau, dịch thể màu trắng đục kia lập tức phụt ra.
Khoảng cách giữa A Vong và Mạc Ly quá gần, cái thứ chất lòng đó bắn tung tóe vào mặt y, còn dính cả vào tóc.
Mạc Ly há mồm trợn mắt nhìn hắn.
A Vong bị nhìn, tưởng Mạc Ly giận mình, quần còn chưa kéo lên đã vội vàng lau sạch vết bẩn trên mặt y, “Mạc Mạc, xin lỗi, ta không biết, ta nhịn không được mới tè dầm…” Nhìn đến dịch thể màu trắng, A Vong bất ngờ gào toáng lên khóc lóc, “Hu hu, Mạc Mạc gạt ta, ta nhất định bị bệnh, đi tiểu ra màu trắng, ta, ta, oa —”Con giun xéo lắm cũng quằn, trên đầu còn dính cái thứ đó, Mạc Ly quát lớn: “Ngươi! Câm! Mồm! Cho! Ta!!!”
A Vong càng sợ hãi, ngừng khóc, ngây ra đấy.
Mạc Ly hít sâu vài hơi, đè cơn giận xuống: “Ta đã bảo không phải là bệnh, lừa ngươi lúc nào chưa?”
“Ưm…”
Mạc Ly kéo quần của A Vong lên, cột chặt, “Vấn đề là, tại sao ngươi lại chỉa vào mặt ta mà làm cái chuyện này hả?!”
A Vong nghiêng đầu theo thói quen: “Vì Mạc Mạc rất đẹp, làm thế ta sẽ thoải mái hơn!”
Mạc Ly tức dựng ngược cả tóc.Đẹp? Từ bé đến lớn y chưa bao giờ cảm nhận thấy sự liên hệ giữa hai vấn đề đó, “Đừng có nói hươu nói vượn nữa!”
Mạc Ly đứng dậy, mặc áo vào, chợt nhớ ra cái gì lại quay lại cảnh cáo: “Ta cấm ngươi, đừng có lấy mặt ta làm cái chuyện như thế nữa! Nghe chưa?”
A Vong kháng nghị: “Vì sao?”
Mặt Mạc Ly đen sì: “Ta nói không là không, không có lý do lý trấu!”
A Vong lắc đầu: “Mạc Mạc sai rồi nha! Trước đây ngươi đã bảo việc gì cũng có nguyên nhân, không có nguyên nhân thì chính là làm chuyện xấu, Mạc Mạc làm chuyện xấu!”
Mạc Ly thẹn quá hóa giận, không ngờ A Vong dám lấy lời y đã nói để chặn họng chính y. Đúng là tự ném đá vào chân.
A Vong đứng lên, ôm lấy Mạc Ly, thỏ thẻ: “Mạc Mạc, ta thích ngươi, rất thích rất thích ngươi, cho nên muốn chạm vào mắt ngươi á!”
Mạc Ly rùng mình, không đẩy A Vong ra được, đành mặc hắn ôm trong vòng tay ấm áp. Bất giác, y vuốt ve tấm lưng hắn, thở dài.
Cũng phải, A Vong chẳng hiểu gì hết, chỉ làm theo bản năng, không ác ý. Y phản ứng quá rồi.
Hai ngươi im lặng ôm nhau một hồi, Mạc Ly mới đưa tay lên ngực A Vong, tạo chút khoảng cách, “Được rồi, ta đi làm điểm tâm, ngươi cũng đi rửa mặt đi.”
Thấy Mạc Ly không giận nữa, A Vong thả lỏng cả người, tâm tình cực tốt, lao ra ngoài.
Mạc Ly vừa nấu cơm vừa nghĩ cách giải quyết chuyện này.
A Vong *** lực dồi dào, đoán chừng là bình thường quá nhàn rỗi. Nếu phân tán sự chú ý của hắn, tiêu hao chút thể lực thì chắc nhu cầu này có thể giảm nhỉ?
Bên ngoài bất chợt vang lên tiếng trẻ con đuổi đánh nhau ầm ĩ. Mạc Ly liếc mắt một cái, ánh mắt lóe lên.
Dùng điểm tâm xong, Mạc Ly qua nhà thợ mộc hàng xóm, mang vài đồng đặt một thanh kiếm gỗ lơn lớn chút.
Do thời tiết, nhà mộc vốn cũng chẳng có việc, nhận được đơn lẻ liền làm luôn. Chưa tới nửa canh giờ, một thanh kiếm gỗ đã xuất xưởng.Thân kiếm được mài nhẵn, rất vừa tay. Thanh kiếm còn được buộc một dải lụa đỏ, rất ra hình ra dáng.
Mạc Ly đem cây kiếm về nhà, đưa cho A Vong.
A Vong trước giờ luôn coi những thứ Mạc Ly cho là bảo bối, hơn nữa lại là “bé trai”, với món đồ chơi này thực khó lòng kháng cự.
Mạc Ly cười: “Biết chơi thế nào không?”
A Vong nghiêng đầu nghĩ, lập tức giơ kiếm lến múa.Đâm về phía trước, quay tay, xoay vòng.Nhảy lên đá, xoay người chém xuống.Thân thể nhẹ nhàng như chim ưng bay lượn, vừa mạnh mẽ lại vừa đẹp mắt.
Mạc Ly nhìn đến ngây cả người. Trong giây phút đó, tựa hồ đó không còn là A Vong cả ngày chỉ biết chạy vòng quanh y.
A Vong múa xong bài kiếm này, thu thế, quay sang nở nụ cười quen thuộc với Mạc Ly, “Mạc Mạc thấy sao? Có giống người múa trên trấn hôm bữa không?”
Mạc Ly kinh ngạc.
Vốn tưởng thân thể A Vong còn nhớ chiêu thức cũ mới múa kiếm tự nhiên như thế. Nhưng giờ hiện học hiện mại, hắn vừa nhìn người ta làm xiếc một lần đã nhớ như in!
[16: Hiện học hiện mại: Thành ngữ chỉ việc vừa học đã thực hành, áp dụng được ngay.]
Chẳng lẽ lúc A Vong bảy tuổi đã là một thiên tài võ học?
Mạc Ly lau mồ hôi cho A Vong, “A Vong múa đẹp quá, ta nhìn cũng phải ngẩn ngơ.”
A Vong phấn chấn lắm: “Nếu Mạc Mạc thích, ngày nào ta cũng sẽ múa cho ngươi xem.”
Mạc Ly cười: “Được, vậy ngày nào ta cũng dành thời gian nhìn ngươi luyện kiếm.”
Hôm ấy, trong đình viện còn đọng tuyết trắng, hai con người vui cười hồn nhiên như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.