Chương 26: Tên ta là a vong 4
Thảo Thảo
15/10/2017
Mạc Ly đưa “cậu bé” lên giường, đắp chăn cho hắn, chắc phải đi hâm lại
chút thức ăn, dù sao người này cũng đã ngủ một thời gian dài rồi.
Nam nhân thấy Mạc Ly muốn đi, vội vàng kéo áo y, “Mạc Mạc, ngươi định đi đâu?”
Mạc Ly mơ hồ, “Mạc Mạc?”
“Mạc Ly nghe không êm tai bằng Mạc Mạc, ta muốn gọi ngươi là Mạc Mạc.” Hắn nghiêng đầu.
Mạc Ly cười bất đắc dĩ: “Được, được, tùy ngươi. Nhưng giờ ta phải đi lấy thức ăn cho ngươi, ngươi không đói ư?”
Hắn sờ cái bụng kẹp lép, chớp chớp: “Hình như có…”
“Ngươi kéo ta thế này, sao ta đi lấy thức ăn được cho ngươi?” Mạc Ly vỗ vỗ lưng hắn, trẻ con mà, lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn.
“Vậy ngươi đi nhanh rồi về nhé.”
“Ừ.”
Mạc Ly ra khỏi phòng, vào bếp hâm nóng cháo.Đoạn bưng tới phòng ngủ, thấy người trên giường đã cuộn tròn trong chăn, mệt mỏi thiếp đi.
Mạc Ly ngồi xuống giường, lay tỉnh hắn.
Hắn dụi mắt, “Ta buồn ngủ, ta không muốn ăn, muốn ngủ cơ.”
Mạc Ly đỡ hắn dậy” “Không được, ngươi vừa tỉnh, ít nhiều cũng phải ăn chút gì để cung cấp dinh dưỡng, vết thương mới mau hồi phục.”
Dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn nghe lời, lúc Mạc Ly đưa thìa tới miệng thì há ra.Từng thìa từng thìa được nuốt xuống, đôi mắt hắn sáng lên, “Ngon quá!”
Mạc Ly phì cười, ai cũng phản ứng như vậy khi lần đầu nếm thử tay nghề của y. Lau một miếng cháo dính bên mép hắn, y dịu dàng, “Vậy thì ăn nhiều vào.”
Hắn gật mạnh, thiếu điều nuốt cả chiếc thìa. Bát cháo nhanh chóng hết sạch, “Ta muốn ăn nữa!”
Mạc Ly đặt bát cháo xuống, “Đừng ăn mau quá, đau dạ dày.”
“Ừm…”
Đỡ hắn nằm xuống, Mạc Ly bê cái bát không ra ngoài.
“Mạc Mạc, ngươi đi đâu đấy?”Vẫn câu hỏi cũ. “Đứa trẻ” này cũng quấn người ghê.
“Ta đi rửa bát, không rửa sạch thì không hay.”
Hắn không chịu, “Đừng rửa bát mà.” Tay kéo vạt áo Mạc Ly không buông.
Mạc Ly đành phải ngồi xuống bên giường, “Thôi được rồi, ta ngồi đây cho đến khi ngươi ngủ nhé.”
Ai đó kháng nghị: “Ứ ư, lúc ta ngủ cũng đừng đi!”
Mặt Mạc Ly đầy sọc đen — Tính chiếm hữu của “thằng bé” cũng mạnh nhỉ.
“Đây…”Nhìn gương mặt ngây thơ của hắn, Mạc Ly thở dài, cởi áo ngoài ra rồi chui vào chăn.
Thấy Mạc Ly nằm xuống, hắn mới an tâm. Hai người không nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Mạc Ly nghĩ nghĩ, “Ừm, bây giờ ngươi không nhớ gì hết, nhưng vẫn nên có một cái tên, nhỉ?”
Hắn nhắm mắt, ừ khẽ, “Chẳng nhớ gì cả, quên hết rồi…”
“Vậy cứ gọi là A Vong nhé, được không?”
Hắn vẫn nhắm mắt, “Được… A Vong, tên ta là A Vong…” Cứ lẩm bẩm thế rồi đi vào giấc ngủ.
Vẫn ngũ quan anh tuấn ấy, nhưng vẻ mặt lúc chìm vào cơn mơ mang nét thơ trẻ vô cùng. Mạc Ly mỉm cười, với chỉ số thông minh của hắn lúc này, hắn chỉ là một đứa trẻ.
Cái tên A Vong xuất phát từ đó.
Trong những ngày tiếp thoe, A Vong ăn được ngủ được, thân thể khôi phục nhanh chóng. Chưa tới nửa tháng hắn đã có thể vui vẻ chạy nhảy, sinh mệnh giống con gián khiến Mạc Ly bái phục.
Cùng chung sống một thời gian, “bé” A Vong tuy lanh lợi ngoan ngoãn, nhưng vẫn có vài khuyết điểm. Ví dụ —
Một ngày, Mạc Ly đang bận bịu chuyện khách điếm.Hôm ấy trời trong xanh tươi sáng, gió cũng không mạnh, việc làm ăn của khách điếm rất tốt. Khách mỗi lúc một đông, Mạc Ly cũng không thể trông coi A Vong được.
Đến lúc Mạc Ly xong việc, gọi to mấy tiếng mà vẫn không thấy A Vong đáp trả.
“Chẳng lẽ lên núi chơi?”Mạc Ly lo A Vong sẽ gặp phải kẻ thù nên cấm đoán nghiêm ngặt chuyện hắn muốn ra nhà ăn.
Nhưng khoảng sânhậu viện của khách điếm sớm đã không thể tiêu hao hết sinh lực dồi dào của A Vong. Mạc Ly hết cách, đành dẫn hắn ra con đường sau núi, cho phép hắn chơi ở đó cho an toàn.
A Vong như tù nhân được phóng thích, sung sướng lăn lộn trong tuyết dày.
Mạc Ly thấy hắn vui sướng, bản thân cũng vui lây. Y đưa hắn ra ngoài mấy chuyến, A Vong liền quen đường.
Lúc nào Mạc Ly cũng dặn A Vong phải chú ý an toàn mới đồng ý cho hắn tự chơi sau núi.
Nhìn sắc trời sẩm tối, Mạc Ly nhíu mày, “Giờ này còn chưa về, ham chơi quá.”
Vừa dứt câu, A Vong đã kích động xồng xộc vào nhà.
Mạc Ly mới giương mắt lên đã bị y phục dính đầy máu của A Vong dọa sợ. Căng thẳng kéo A Vong lại, “Sao thế này? Ngươi gặp ai? Bị thương ở đâu?”
A Vong kéo tay Mạc Ly chạy đi, “Ta không sao, Mạc Mạc, đây không phải máu của ta.”
Nghe vậy Mạc Ly mới thở phào, “Thế là có chuyện gì?”
Mắt A Vong lóe lên, “Mạc Mạc, ngươi xem này!” Hắn kéo một chuỗi dài gì đó, A Vong như khoe báu vật trước Mạc Ly.
Suýt chút nữa thì Mạc Ly ngất xỉu với cái thứ trước mặt.
Đó là một chuỗi xác động vật. Xem ra A Vong đã săn thú.
Vấn đề ở đây là dù A Vong săn thú, nhưng tử trạng của đống thi thể này thật kinh khủng.
Có thỏ, cáo, gà. Thỏ bị xé làm hai; gà thì mất đầu, máu chảy từ vết xé dữ tợn dính đầy vào lông; còn thân cáo bị xuyên bởi năm ngón tay.
“A Vong, ngươi, ngươi làm trò gì thế này?”
A Vong cười ngây thơ, cảm thấy mình chẳng làm gì sai, “Ta muốn ăn thịt, ăn thịt ngon mà.”
Mạc Ly xoa xoa thái dương, “A Vong, ngươi bỏ sợi dây xuống hẵng, ta có lời muốn nói.”
A Vong nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mạc Ly, cảm thấy khó hiểu, tuy vậy hắn vẫn nghe lời.
“A Vong, ngươi biết mình làm sai gì không?”
A Vong có chút tủi thân, “Là ngươi nói ta được phép ra sau núi chơi.”
Mạc Ly nói, “Không phải chuyện này.”
A Vong buồn bực: “Hay là không được ăn thịt? Nhưng trước giờ ngươi vẫn cho ta ăn mà.”
Mạc Ly mệt mỏi, “Cũng không phải chuyện này.”
A Vong kháng nghị: “Vậy thì ta không làm sai gì hết!”
Mạc Ly: “Điều sai là ngươi đã đối xử với những con thú nhỏ như vậy, như vậy là không đúng.”
Bị Mạc Ly trách mắng, A Vong không phục, “Vì sao? Không giết thì ăn thế nào? Ngày thường ta cũng thấy người ta giết lợn, ngươi cũng không mắng họ.”
Mạc Ly: “Phải, để sinh tồn, chúng ta phải làm thịt động vật, ăn thịt chúng. Nhưng ngươi không thể dùng phương pháp tàn nhẫn như thế.”
A Vong lầu bầu: “Không phải đều là giết chết sao? Ngươi thật lắm điều.”
Mạc Ly tức giận, đập bàn, “Cho dù có giết chúng, ngươi cũng phải cho chúng chết tử tế. Ngươi xem người làm chúng biến thành cái gì đây?!”
Bị Mạc Ly mắng, A Vong ngẩn cả người.
Thấy đôi mắt trợn tròn của hắn, Mạc Ly cũng thấy lửa giận của mình bốc hơi to. Với một “đứa trẻ” thế này, xem ra lý lẽ sâu sắc quá rồi. Mạc Ly xoa đầu A Vong, dịu giọng lại: “A Vong, vạn vật đều có linh tính, cho dù là ngọn cây cọng cỏ, bị con người giẫm đạp, bẻ gãy, chúng cũng đau. Nhưng chúng không giống con người có thể kêu lên, cho nên chúng ta mới không biết.
Thế nhưng động vật thì khác. Dù chúng ta phải ăn thịt chúng, bất đắc dĩ phải giết chúng. Trước khi xuống tay, chí ít cũng phải làm phúc, dùng phương pháp nhân đạo nhất, dứt khoát để chúng nhanh chóng ra đi.”
A Vong chỗ hiểu chỗ không: “Nhưng ta không cố ý, ta có kêu chúng nó đứng lại nhưng chúng nó cứ chạy, ta không đuổi kịp.”
“…”
A Vong thấy Mạc Ly trầm mặc, luống cuống kéo góc áo Mạc Ly: “Mạc Mạc không thích ta ư? Ta là đứa trẻ hư à?”
Mạc Ly không biết phải làm sao: “Thế này, không trách ngươi được… Là người lớn không dạy ngươi cho tốt, là người lớn sai.”
Được Mạc Ly an ủi, A Vong mới nở nụ cười.
“Nhưng sau này không được làm vậy, biết chưa?”
A Vong lại buồn bã, “Sau này ta không thể ra sau núi bắt bọn nó?”
Mạc Ly: “Ngươi có thể bắt vài con vật mang về, nhưng phải ưng thuận với ta, không được giết chúng, được không?”
A Vong thích thú: “Được, được! Mạc Mạc thích thì ta sẽ bắt về cho ngươi!”
Mạc Ly toát mồ hôi: “Không phải bắt cho ta đâu, một hai con là được rồi.”
“Ừ.” A Vong hưng phấn gật đầu.
Vì thế, ngày hôm sau, A Vong bắt thú nhỏ từ sau núi về khách điếm. Mạc Ly phải dựng hàng rào tre, nuôi đám động vật đó. Trong bầy thú bị bắt về còn có thỏ mẹ sắp sinh, chẳng mấy chốc đã có một đàn thỏ con xuất hiện.
Sợ thỏ bị đông lạnh, Mạc Ly phải đem chúng vào trong nhà.
Một tuần sau, lũ thỏ trơn nhắn đã mọc lông. Mạc Ly cầm một con đặt vào một bàn tay to lớn của A Vong.
Bạn thỏ nhỏ thoáng phát run, muốn chạy trốn khỏi “quả núi” đáng sợ ấy, ai ngờ được mấy bước thì té ngã.
Mạc Ly kêu lên hoảng hốt, A Vong vội giơ tay kia ra đỡ, cứu nó khỏi số kiếp hôn đất. Mạc Ly thở phào, vuốt ve con thỏ trên tay A Vong: “Sao, nó đáng yêu không?”
A Vong gí mắt lại gần, nhìn chằm chằm con thỏ một lúc mới gật đầu.
Mạc Ly cười: “Sinh mệnh thật đáng quý, phải không?”
A Vong dời mắt từ chú thỏ non sang Mạc Ly, hồi lâu mới lại gật đầu.
Mạc Ly mỉm cười, nhu tình như nước ánh lên trong mắt, “A Vong, ngươi là một đứa trẻ ngoan.”
Nam nhân thấy Mạc Ly muốn đi, vội vàng kéo áo y, “Mạc Mạc, ngươi định đi đâu?”
Mạc Ly mơ hồ, “Mạc Mạc?”
“Mạc Ly nghe không êm tai bằng Mạc Mạc, ta muốn gọi ngươi là Mạc Mạc.” Hắn nghiêng đầu.
Mạc Ly cười bất đắc dĩ: “Được, được, tùy ngươi. Nhưng giờ ta phải đi lấy thức ăn cho ngươi, ngươi không đói ư?”
Hắn sờ cái bụng kẹp lép, chớp chớp: “Hình như có…”
“Ngươi kéo ta thế này, sao ta đi lấy thức ăn được cho ngươi?” Mạc Ly vỗ vỗ lưng hắn, trẻ con mà, lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn.
“Vậy ngươi đi nhanh rồi về nhé.”
“Ừ.”
Mạc Ly ra khỏi phòng, vào bếp hâm nóng cháo.Đoạn bưng tới phòng ngủ, thấy người trên giường đã cuộn tròn trong chăn, mệt mỏi thiếp đi.
Mạc Ly ngồi xuống giường, lay tỉnh hắn.
Hắn dụi mắt, “Ta buồn ngủ, ta không muốn ăn, muốn ngủ cơ.”
Mạc Ly đỡ hắn dậy” “Không được, ngươi vừa tỉnh, ít nhiều cũng phải ăn chút gì để cung cấp dinh dưỡng, vết thương mới mau hồi phục.”
Dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn nghe lời, lúc Mạc Ly đưa thìa tới miệng thì há ra.Từng thìa từng thìa được nuốt xuống, đôi mắt hắn sáng lên, “Ngon quá!”
Mạc Ly phì cười, ai cũng phản ứng như vậy khi lần đầu nếm thử tay nghề của y. Lau một miếng cháo dính bên mép hắn, y dịu dàng, “Vậy thì ăn nhiều vào.”
Hắn gật mạnh, thiếu điều nuốt cả chiếc thìa. Bát cháo nhanh chóng hết sạch, “Ta muốn ăn nữa!”
Mạc Ly đặt bát cháo xuống, “Đừng ăn mau quá, đau dạ dày.”
“Ừm…”
Đỡ hắn nằm xuống, Mạc Ly bê cái bát không ra ngoài.
“Mạc Mạc, ngươi đi đâu đấy?”Vẫn câu hỏi cũ. “Đứa trẻ” này cũng quấn người ghê.
“Ta đi rửa bát, không rửa sạch thì không hay.”
Hắn không chịu, “Đừng rửa bát mà.” Tay kéo vạt áo Mạc Ly không buông.
Mạc Ly đành phải ngồi xuống bên giường, “Thôi được rồi, ta ngồi đây cho đến khi ngươi ngủ nhé.”
Ai đó kháng nghị: “Ứ ư, lúc ta ngủ cũng đừng đi!”
Mặt Mạc Ly đầy sọc đen — Tính chiếm hữu của “thằng bé” cũng mạnh nhỉ.
“Đây…”Nhìn gương mặt ngây thơ của hắn, Mạc Ly thở dài, cởi áo ngoài ra rồi chui vào chăn.
Thấy Mạc Ly nằm xuống, hắn mới an tâm. Hai người không nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Mạc Ly nghĩ nghĩ, “Ừm, bây giờ ngươi không nhớ gì hết, nhưng vẫn nên có một cái tên, nhỉ?”
Hắn nhắm mắt, ừ khẽ, “Chẳng nhớ gì cả, quên hết rồi…”
“Vậy cứ gọi là A Vong nhé, được không?”
Hắn vẫn nhắm mắt, “Được… A Vong, tên ta là A Vong…” Cứ lẩm bẩm thế rồi đi vào giấc ngủ.
Vẫn ngũ quan anh tuấn ấy, nhưng vẻ mặt lúc chìm vào cơn mơ mang nét thơ trẻ vô cùng. Mạc Ly mỉm cười, với chỉ số thông minh của hắn lúc này, hắn chỉ là một đứa trẻ.
Cái tên A Vong xuất phát từ đó.
Trong những ngày tiếp thoe, A Vong ăn được ngủ được, thân thể khôi phục nhanh chóng. Chưa tới nửa tháng hắn đã có thể vui vẻ chạy nhảy, sinh mệnh giống con gián khiến Mạc Ly bái phục.
Cùng chung sống một thời gian, “bé” A Vong tuy lanh lợi ngoan ngoãn, nhưng vẫn có vài khuyết điểm. Ví dụ —
Một ngày, Mạc Ly đang bận bịu chuyện khách điếm.Hôm ấy trời trong xanh tươi sáng, gió cũng không mạnh, việc làm ăn của khách điếm rất tốt. Khách mỗi lúc một đông, Mạc Ly cũng không thể trông coi A Vong được.
Đến lúc Mạc Ly xong việc, gọi to mấy tiếng mà vẫn không thấy A Vong đáp trả.
“Chẳng lẽ lên núi chơi?”Mạc Ly lo A Vong sẽ gặp phải kẻ thù nên cấm đoán nghiêm ngặt chuyện hắn muốn ra nhà ăn.
Nhưng khoảng sânhậu viện của khách điếm sớm đã không thể tiêu hao hết sinh lực dồi dào của A Vong. Mạc Ly hết cách, đành dẫn hắn ra con đường sau núi, cho phép hắn chơi ở đó cho an toàn.
A Vong như tù nhân được phóng thích, sung sướng lăn lộn trong tuyết dày.
Mạc Ly thấy hắn vui sướng, bản thân cũng vui lây. Y đưa hắn ra ngoài mấy chuyến, A Vong liền quen đường.
Lúc nào Mạc Ly cũng dặn A Vong phải chú ý an toàn mới đồng ý cho hắn tự chơi sau núi.
Nhìn sắc trời sẩm tối, Mạc Ly nhíu mày, “Giờ này còn chưa về, ham chơi quá.”
Vừa dứt câu, A Vong đã kích động xồng xộc vào nhà.
Mạc Ly mới giương mắt lên đã bị y phục dính đầy máu của A Vong dọa sợ. Căng thẳng kéo A Vong lại, “Sao thế này? Ngươi gặp ai? Bị thương ở đâu?”
A Vong kéo tay Mạc Ly chạy đi, “Ta không sao, Mạc Mạc, đây không phải máu của ta.”
Nghe vậy Mạc Ly mới thở phào, “Thế là có chuyện gì?”
Mắt A Vong lóe lên, “Mạc Mạc, ngươi xem này!” Hắn kéo một chuỗi dài gì đó, A Vong như khoe báu vật trước Mạc Ly.
Suýt chút nữa thì Mạc Ly ngất xỉu với cái thứ trước mặt.
Đó là một chuỗi xác động vật. Xem ra A Vong đã săn thú.
Vấn đề ở đây là dù A Vong săn thú, nhưng tử trạng của đống thi thể này thật kinh khủng.
Có thỏ, cáo, gà. Thỏ bị xé làm hai; gà thì mất đầu, máu chảy từ vết xé dữ tợn dính đầy vào lông; còn thân cáo bị xuyên bởi năm ngón tay.
“A Vong, ngươi, ngươi làm trò gì thế này?”
A Vong cười ngây thơ, cảm thấy mình chẳng làm gì sai, “Ta muốn ăn thịt, ăn thịt ngon mà.”
Mạc Ly xoa xoa thái dương, “A Vong, ngươi bỏ sợi dây xuống hẵng, ta có lời muốn nói.”
A Vong nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mạc Ly, cảm thấy khó hiểu, tuy vậy hắn vẫn nghe lời.
“A Vong, ngươi biết mình làm sai gì không?”
A Vong có chút tủi thân, “Là ngươi nói ta được phép ra sau núi chơi.”
Mạc Ly nói, “Không phải chuyện này.”
A Vong buồn bực: “Hay là không được ăn thịt? Nhưng trước giờ ngươi vẫn cho ta ăn mà.”
Mạc Ly mệt mỏi, “Cũng không phải chuyện này.”
A Vong kháng nghị: “Vậy thì ta không làm sai gì hết!”
Mạc Ly: “Điều sai là ngươi đã đối xử với những con thú nhỏ như vậy, như vậy là không đúng.”
Bị Mạc Ly trách mắng, A Vong không phục, “Vì sao? Không giết thì ăn thế nào? Ngày thường ta cũng thấy người ta giết lợn, ngươi cũng không mắng họ.”
Mạc Ly: “Phải, để sinh tồn, chúng ta phải làm thịt động vật, ăn thịt chúng. Nhưng ngươi không thể dùng phương pháp tàn nhẫn như thế.”
A Vong lầu bầu: “Không phải đều là giết chết sao? Ngươi thật lắm điều.”
Mạc Ly tức giận, đập bàn, “Cho dù có giết chúng, ngươi cũng phải cho chúng chết tử tế. Ngươi xem người làm chúng biến thành cái gì đây?!”
Bị Mạc Ly mắng, A Vong ngẩn cả người.
Thấy đôi mắt trợn tròn của hắn, Mạc Ly cũng thấy lửa giận của mình bốc hơi to. Với một “đứa trẻ” thế này, xem ra lý lẽ sâu sắc quá rồi. Mạc Ly xoa đầu A Vong, dịu giọng lại: “A Vong, vạn vật đều có linh tính, cho dù là ngọn cây cọng cỏ, bị con người giẫm đạp, bẻ gãy, chúng cũng đau. Nhưng chúng không giống con người có thể kêu lên, cho nên chúng ta mới không biết.
Thế nhưng động vật thì khác. Dù chúng ta phải ăn thịt chúng, bất đắc dĩ phải giết chúng. Trước khi xuống tay, chí ít cũng phải làm phúc, dùng phương pháp nhân đạo nhất, dứt khoát để chúng nhanh chóng ra đi.”
A Vong chỗ hiểu chỗ không: “Nhưng ta không cố ý, ta có kêu chúng nó đứng lại nhưng chúng nó cứ chạy, ta không đuổi kịp.”
“…”
A Vong thấy Mạc Ly trầm mặc, luống cuống kéo góc áo Mạc Ly: “Mạc Mạc không thích ta ư? Ta là đứa trẻ hư à?”
Mạc Ly không biết phải làm sao: “Thế này, không trách ngươi được… Là người lớn không dạy ngươi cho tốt, là người lớn sai.”
Được Mạc Ly an ủi, A Vong mới nở nụ cười.
“Nhưng sau này không được làm vậy, biết chưa?”
A Vong lại buồn bã, “Sau này ta không thể ra sau núi bắt bọn nó?”
Mạc Ly: “Ngươi có thể bắt vài con vật mang về, nhưng phải ưng thuận với ta, không được giết chúng, được không?”
A Vong thích thú: “Được, được! Mạc Mạc thích thì ta sẽ bắt về cho ngươi!”
Mạc Ly toát mồ hôi: “Không phải bắt cho ta đâu, một hai con là được rồi.”
“Ừ.” A Vong hưng phấn gật đầu.
Vì thế, ngày hôm sau, A Vong bắt thú nhỏ từ sau núi về khách điếm. Mạc Ly phải dựng hàng rào tre, nuôi đám động vật đó. Trong bầy thú bị bắt về còn có thỏ mẹ sắp sinh, chẳng mấy chốc đã có một đàn thỏ con xuất hiện.
Sợ thỏ bị đông lạnh, Mạc Ly phải đem chúng vào trong nhà.
Một tuần sau, lũ thỏ trơn nhắn đã mọc lông. Mạc Ly cầm một con đặt vào một bàn tay to lớn của A Vong.
Bạn thỏ nhỏ thoáng phát run, muốn chạy trốn khỏi “quả núi” đáng sợ ấy, ai ngờ được mấy bước thì té ngã.
Mạc Ly kêu lên hoảng hốt, A Vong vội giơ tay kia ra đỡ, cứu nó khỏi số kiếp hôn đất. Mạc Ly thở phào, vuốt ve con thỏ trên tay A Vong: “Sao, nó đáng yêu không?”
A Vong gí mắt lại gần, nhìn chằm chằm con thỏ một lúc mới gật đầu.
Mạc Ly cười: “Sinh mệnh thật đáng quý, phải không?”
A Vong dời mắt từ chú thỏ non sang Mạc Ly, hồi lâu mới lại gật đầu.
Mạc Ly mỉm cười, nhu tình như nước ánh lên trong mắt, “A Vong, ngươi là một đứa trẻ ngoan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.