Khách Điếm Lão Bản

Chương 94: Tĩnh thiện tự 2

Thảo Thảo

17/10/2017

Mạc Ly thất hồn lạc phách đi trên đường, quần áo bất chỉnh, búi tóc nghiêng lệch, hơn nữa người dính đầy huyết ô. Người đi đường đều nhao nhao chỉ trỏ y. Mấy người hàng xóm có biết Mạc Ly, thấy y nhếch nhác như vậy cũng không nhịn được tiến lại hỏi thăm vài câu. Nhưng Mạc Ly tựa hồ không phản ứng với bất kỳ câu hỏi nào, ánh mắt chỉ dại ra cố lết về phía trước.

“Đây không phải đại phu của Vong Trần y quán thành Bắc ư?”

“Hắn làm sao vậy? Thật kỳ quái, hôm qua ta vẫn thấy hắn tốt lắm…”

“Đáng thương… Có phải phát điên rồi không?”

“Nghiệp chướng! Hai oa nhi nhà hắn làm sao đây…”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lại sợ rước họa vào thân, cuối cùng cũng trơ mắt mặc Mạc Ly chậm rãi ra khỏi thành.

Mạc Ly vừa bước chân ra khỏi thành, sĩ binh thủ thành phía sau liền khép lại cánh cổng gỗ nặng nề. Ra là đã đến giờ đóng thành?

Mạc Ly vô thức ngoảnh lại nhìn đường lui, vô hình dường như đã bị cắt đứt, lại chuyển đầu nhìn mặt trời đang lặn xuống núi xa phía tây, trên mặt đất bóng người cô đơn hẹp dài.Không ngờ đã đi loanh quanh một vòng lớn như thế, lúc y không hề phòng bị cũng là lúc nỗi lo âu trở về nguyên điểm.

Chỉ chưa tới một canh giờ, y đã đi qua thiên đường rơi vào địa ngục — Hai oa nhi thiên chân khả ái biến mất, một tri kỷ quan tâm chu đáo không còn. Chuyển biến này thực sự nhanh quá, nhanh đến nỗi y không tiếp thu được, cũng không nguyện tiếp thu.Quyết định không lưu luyến ngôi nhà mình khổ tâm dựng lên, lớp da bọc ngoài sự thật, khi y biết thân phận thực của Bạch Oa, Hắc Oa, đã hoàn toàn bị lột bỏ. Hạnh phúc như thủy *** treo trên không, cứ thế không đụng được vào.

Mạc Ly đã không còn nhiều *** lực để nghĩ cách thoát khỏi Hàn Tử Tự và Văn Sát. Dù thế nào đi chăng nữa, y có trốn ra sao, cuối cùng kết quả cũng vẫn sẽ như hôm nay. Còn với hắc bạch bất chấp thủ đoạn kia, Mạc Ly không muốn hận, mà thực sự hận không nổi nữa.

Gió thu quạnh quẽ, tầng tầng khô diệp nơi rừng cổ thụ ngoài thành cuồn cuộn nổi lên, Mạc Ly giẫm trên lá úa, tiếng bước chân lạo xạo.

Mạc Ly chỉ mờ mịt mà đi như vậy, không mục đích, không phương hướng, càng không kết thúc.Y vốn khờ dại cho rằng bản thân đã thực sự có được tự do, mỗi giọt hạnh phúc là nhờ mình nỗ lực cùng kiên trì mà tích lũy thành. Trước ngày hôm nay, y còn thấy may mắn khi mình chưa thôi chống lại số phận, nghĩ rằng quá khứ vì cố gắng đã trở thành đáng giá.

Nhưng khi Cẩn Nhi nói ra chân tướng, y mới đột nhiên tỉnh ngộ —Hóa ra những an nhàn bình an trong mắt y, chỉ là do Hàn Tử Tự và Văn Sát nhân từ nương tay, nhất thời bố thí cho y mà thôi.

Nguyên bản bọn họ vẫn ở bên cạnh theo dõi y, bọn họ nhìn y như Phật Tổ nhìn Tôn Ngộ Không nhảy trong bàn tay, tự cho rằng mình đã có tất cả, lại không biết ánh mắt xa xăm từ nơi nào nhìn mình thật trào phúng.

Hiện tại nghĩ lại, từ lúc y chạy khỏi hoàng cung, đã bị hắc bạch hai người theo dõi ư? Khi y còn là *** tiểu nhị ở tiệm ăn, người xuất thủ giáo huấn địa chủ lão tài không phải là ám vệ Cảnh Đức đế phái tới bảo vệ y, mà chính là hắc bạch hai người đó?

Nhớ lại mình sợ hãi bọn họ phát hiện mà mai danh ẩn tích như chuột chạy qua đường, trốn núp chật vật, bọn họ cảm thấy thích thú nhỉ?Bảo vệ y ư? Lo lắng cho sự an nguy của y ư?Nực cười, đây rõ ràng là chuyện nực cười nhất thiên đại!

Sắc trời dần tối, bóng tối trong rừng cơ hồ không nhìn rõ đường, trong không gian thi thoảng còn truyền đến tiếng quạ kêu quang quác.

Mạc Ly không biết đã vấp ngã bởi rễ cây mấy lần, mỗi lần y giãy giụa đứng lên, trên người cũng biết bao vết thương.

Mạc Ly không quan tâm.Lòng vốn đã chết lặng, thân thể này còn dùng làm chi?

Lại đi thêm một lát, phía sau Mạc Ly truyền tới tiếng vó ngựa và bánh xe.Mạc Ly không đểý, vẫn chuyện mình mình làm, gian nan tiến về phía trước.

Xe ngựa nhanh chóng chạy tới bên cạnh y, ngọn đèn trên đầu xe rọi vào, xa phu chính là Cầu Tri.Rốt cục giữa núi hoang rừng già này cũng tìm được Mạc Ly, Cầu Tri thở phào nhẹ nhõm.

Xe ngựa bị ghìm lại, Hàn Tử Tự và Văn Sát vẫn chưa kịp hồi phục, vẫn là dáng vẻ oa nhi, từ trên xe nhảy xuống.

Đầu Hắc Oa vì bị Mạc Ly đập nên quấn băng vải, phỏng chừng vì phải xử lý vết thương nên bọn họ mới mất nhiều thời gian như thế để tìm được Mạc Ly.

Hắc bạch hai người nhắm mắt theo sát sau lưng Mạc Ly.

“Ly Nhi…”

“Mạc Mạc…”

Giọng nói chứa đầy hờn tủi, hình tượng lãnh tính kiềm chế này thực không hợp với bọn họ, nếu bị kẻ khác trông thấy, đánh chết cũng không tin người trước mắt là khôi thủ thống lĩnh hắc bạch được biết đến trong truyền thuyết.

Hàn Tử Tự và Văn Sát cùng gọi tên Mạc Ly.

“Mạc Mạc / Ly Nhi đừng đi nữa, chúng ta về nhà đi…”

“Ngươi đừng tự giày vò mình như vậy…Cùng lắm chúng ta lập tức biến mất…”

Mạc Ly tạm thời không nghe, chỉ một mực tiếp tục đi, nhưng thanh âm non nớt quen thuộc không thể không chui vào tai y, mạnh mẽ đập vào ngũ tạng lục phủ của y, suýt nữa hộc máu.Mạc Ly cũng không biết hắc bạch kia đi theo mình bao lâu, đi tới khi đế hài mòn rách, chân cũng sưng vỡ mạch máu, thần kinh tê liệt cũng bắt đầu cảm giác đau.

Mạc Ly không khỏi nhíu mày.

Cầu Tri đánh xe tới bên Mạc Ly, thở dài khuyên nhủ: “Mạc công tử, công tử nên lên xe đi.”

Đúng lúc đó, Hắc Oa đi theo sau Mạc Ly đột nhiên kêu lên thảm thiết, tiếng kêu như búa tạ đập vào ngực Mạc Ly, y không kiềm được quay đầu nhìn.

Qua ánh sáng mờ từ ngọn đèn trên xe ngựa, Mạc Ly thấy một màn thật khủng bố.

Văn Sát co người té trên đất, gân cốt trong cơ thể như chịu một sức mạnh cường đại sinh sôi co kéo, da nơi đầu khớp xương phá sự ràng buộc của thân thể, vật lộn muốn khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Hàn Tử Tự thấy Văn Sát thống khổ như vậy, cả kinh: “Không xong, tác dụng phụ của Hồi Xuân hoàn phát tác!”



Mọi người lúc này mới nhớ, vì Mạc Ly bỗng nhiên xuất hiện mà cắt ngang động tác dùng thuốc hôm nay của Văn Sát. Mà hỗn loạn sau đó khiến người ta không rảnh lưu tâm đến chuyện này. Dược bình rơi ở tư thục lại không mang theo, không ngờ dược hiệu lại phát tác vào lúc này.

Kỳ thật, không phải ai cũng đủ dũng cảm để nếm thử thứ gọi là Hồi Xuân hoàn này.

Loại dược này cũng tựa như độc vật, tuy có thể đáp ứng nhu cầu phản lão hoàn đồng, nhưng không chỉ cắt giảm tu vi võ công người dùng, có thể tưởng tượng ra, từ một nam nhi tám thước chợt thu nhỏ thành tiểu nhi ba tuổi, xương cốt cùng nội tạng lúc này bị dược lực ép, đau đớn cùng hành hạ tuyệt không thua như bị lăng trì, khiến người ta thống khổ. Hơn nữa, nếu không ăn dược đúng thời gian, nếu gián đoạn, người dùng dược trong nửa canh giờ vì xương cốt mất sự kiềm hãm của dược lực, đương nhiên sẽ dài ra, khiến thân thể nứt toác mà chết.

Mạc Ly nhìn các khớp xương và các đốt tay của Hắc Oa dường như sẽ phá vỡ thân thể, bộ dạng thực đáng sợ, nhất thời hãi hùng, bên tai là tiếng rống giận không ngừng của Cầu Tri và Hàn Tử Tự.

Bọn họ gào thét cái gì Mạc Ly một chữ cũng không nghe lọt.Y thình lình cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Một loại kinh hoàng nhất thời cuộn đến, giống như muốn đánh đổ cái gì đó trong lòng y.

Đã từng rất nhiều lần, y muốn đem Văn Sát thiên đao vạn quả — Vô luận là lúc y đang bị Vương Chấn làm nhục, hay là lúc ở Chính Hành đường của Thiên Đạo môn bị Văn Sát nham hiểm hạ Hợp Hoan cổ.

Nhưng hôm nay, ở đây nhìn người trước mặt chết đi vô cùng khổ sở, Mạc Ly lại nhất thời thấy khiếp đảm.Y thậm chí không dám đi tìm nguyên nhân nỗi khiếp đảm này, y chỉ mơ hồ biết, kia nhất định là một hiện thực y không thể tiếp nhận.

Cho nên Mạc Ly lựa chọn chạy trốn.

Cho dù Hắc Oa đang ngã xuống vẫn tội nghiệp nắm chặt y bào của y, cho dù là Văn Sát đang thống khổ vẫn không quên cầu xin y tha thứ, Mạc Ly vẫn kinh hoàng lắc đầu, từng bước lùi lại, sau đó, tựa hồ gặp phải mãnh thú mà bỏ chạy.

Chạy trối chết.

Có phải chỉ cần không thấy, lòng mình sẽ không còn dao động?

Có phải chỉ cần không nghe, mình sẽ không khó chịu như thế?

Mạc Ly cũng không biết vì sao ngườiđang mệt như sắp chết đến nơi như y lại còn có thể chạy trốn xa được như vậy, mãi đến khi không còn nhìn thấy ngọn đèn, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ, không nhìn thấy hai thân ảnh kia…

Úp lên một thân cây, phản ứng sau khi vận động mạnh, Mạc Ly không ngừng nôn khan. Đến khi hít được không khí, y mềm nhũn ngã ngồi trên đất, vô lực tựa lên cây.

“A — A — A —”Mạc Ly khóc rống lên, khiến chim chóc giật mình bay tán loạn.

Sau khi dằn vặt một phen, y cuối cùng cũng mặc kệ sương đêm rơi dày, nặng nề thiếp đi. Nếu có thể đang ngủ mà bị dã thú ăn thịt, coi như được giải thoát phải không?

Thời khắc Mạc Ly đang như đi vào cõi tiên, xa xa truyền lại một hồi chuông xa xăm.

Đó là tiếng chuông chùa. Im lặng kéo dài, nhưng cũng có thể cảnh giới minh tâm thế nhân, dường như trong nháy mắt, gột rửa tâm linh phức tạp của con người.

Mạc Ly chống dậy, đứng lên, nhớ tới lân cận tiểu thành hình như có một ngôi chùa, Tam thẩm nhà bên vẫn liên tục nói với y rằng chùa đó có lịch sử lâu đời thế nào, linh nghiệm ra sao…

Mạc Ly yếu đuối, lập tức như có khí lực nhấc thân, tiếp tục đi về phía tiếng chuông.

Khi trăng sáng đông lạc, phía chân trời tỏa ra ngân bạch sắc, Mạc Ly rốt cục cũng tới được trước tòa sơn tự môn.

Giương mắt nhìn lên, bảng hiệu đã cũ, ba chữ “Tĩnh Thiện tự”.Mạc Ly ngồi xuống thềm đá trước Tĩnh Thiện tự, dựa lưng vào cánh cổng, đầu óc trống rỗng. Hồi lâu sau, cổng mở két một tiếng, một tiểu sư phụ đầu trọc đi ra, thấy trước cửa là Mạc Ly thảm hại cũng không kinh hoàng, chỉ niệm một câu, rồi hỏi: “Thí chủ đến bản tự có gì chỉ giáo?”

Mạc Ly lập tức đứng dậy, hai tay chắp lại, cung kính khom người trước tiểu sư phụ: “Ta, ta muốn xuất gia…”

Tiểu sư phụ dù sao đạo hạnh còn nông, nghe Mạc Ly nói vậy cũng không đáp vội, nhưng lại dùng dư quang nơi khóe mắt đánh giá người trước mặt. Lịch sử của Tĩnh Thiện tự còn lâu hơn cả Thiên triều, thời kỳ cao tăng tập hợp, đèn nhang đang thịnh, rất nhiều đại quan quý nhân không quản nghìn dặm xa xôi tới nơi này lễ Phật tham bái, mấy tiểu thị trấn lân cận dù ít dù nhiều cũng là nhờ hơi Tĩnh Thiện tự mới có thể hưng thịnh lên.

Vì như thế, lân cận có nhiều con bạc hay lang thang đủ loại người hỗn tạp, muốn mượn cớ xuất gia đến Tĩnh Thiện tự trốn nợ hoặc bưng mồm ăn cơm miễn phí, nên mấy năm nay Tĩnh Thiện tự không thu nhận tăng nhân mới. Phải đương niên, tiểu sư phụ này cũng là có tiểu biểu thúc xuất gia nhiều năm tại chùa, nhờ vào mối quan hệ không nhỏ đó mới được đưa vào.

Tuy trong lòng tiểu sư phụ đã rõ nam tử nghèo túng này chắc chắn sẽ bị cự tuyệt, nhưng đã gọi là chùa thì phải có phong phạm của nhà chùa, dù là dự liệu kết quả như thế, cự tuyệt cũng cần phải có quá trình.

Tiểu sư phụ thu hồi ánh mắt ngầm quan sát, nói: “Mời thí chủ theo ta.”

Cửa chùa được mở ra, Mạc Ly trước khi bước qua cửa, vẫn nhớ phải thành kính, phủi đi cô diệp và bụi đất bám trên y bào, chỉnh trang vạt áo và búi tóc lộn xộn, tuy hiệu quả chả được bao nhiêu, nhưng dù saocũng trông gọn gàng hơn lúc trước.

Tiểu sư phụ cơ hồ không hề quay đầu lại, cứ bước về phía trước, ai ngờ đi một hồi mới phát hiện không có tiếng bước chân phía sau của Mạc Ly. Lúc này mới kỳ quái quay đầu, nhìn lại, phát hiện y đang quỳ gối trong chính điện Phật đường, ngước lên nhìn Phật Tổ từ bi đang bao quát chúng sinh thiên hạ.

Ánh sáng *** mơ từ song cửa chiếu vào, có thể thấy được bụi trần lượn lờ trong không khí. Đúng lúc đó, tiếng chuông khóa thần buổi sớm của Tĩnh Thiện tự đã vang lên, tiếng chuông vang vọng khiến sơn lâm nhộn nhạo nơi cổ tự tĩnh mịch. Nắng sớm ở sau Mạc Ly như một quầng sáng mỏng, trong nháy mắt, tiểu sư phụ trẻ tuổi có chút thất thần.

[50: khóa thần: lớp học sáng sớm trong chùa.]

Đến khi tiểu sư phụ phục hồi *** thần, không hiểu vì sao lại thấy hơi bực mình với Mạc Ly, “Thí chủ, mời mau một chút, sau khi đưa thí chủ đi gặp sư phụ ta còn phải tới lớp học!”

Mạc Ly bị tiểu sư phụ thúc giục như vậy, vội vàng đứng dậy: “À… Xin lỗi… Ta tới đây…”

Bước theo tiểu sư phụ, Mạc Ly được dẫn vào một phòng bên, cách phòng phương trượng ba gian phòng. Sát phòng phương trượng là tăng phòng của tăng nhân, càng gần cấp bậc càng cao. Như vậy, xem ra tăng nhân chuẩn bị tiếp Mạc Ly cấp bậc cũng không cao lắm, bất quá Mạc Ly không đểý.

Mạc Ly nhìn tiểu sư phụ xốc rèm đi vào trong báo cáo, lát sau y mới được gọi vào nội thất.Sau khi vào cửa, Mạc Ly liền thấy tiểu sư phụ đang đứng sau một lão tăng. Lão tăng mặt mũi hiền lành, hàn huyên vài câu với Mạc Ly, nhưng trong mấy lời ít ỏi của lão tăng, Mạc Ly vẫn có thể nghe ra đây là một lời từ chối khéo léo.

Từ trước đến nay Mạc Ly không cưỡng cầu, dù trong lòng vạn phần cô đơn, nhưng vẫn nghĩ phải nói lời cáo từ. Ai ngờ vừa chuyển thân, lại nghe tiểu sư phụ kêu lên kinh ngạc.“Phương trượng…”



Mạc Ly ngẩng đầu, thấy một lão giả mặc cà sa phi hồng, râu bạc phơ đang đi tới.

Lão tăng đang ngồi trên chính vị tức khắc đứng lên, kinh sợ: “Sư thúc, vì sao ngài lại tới đây?’

Phương trượng đại sư không đáp lại câu hỏi của lão tăng, chỉ xoay người nhìn Mạc Ly: “Thí chủ, lão nạp chờ ngươi đã lâu…”

Không ngờ, lão giả trước mắt lại là phương trượng đại sư của Tĩnh Thiện tự, Mạc Ly vội vàng chắp tay niệm Phật ngữ.

Không đểý đến vẻ mặt và ánh mắt sửng sốt của tiểu sư phụ, phương trượng đưa Mạc Ly vào phòng phương trượng.

Vào bên trong, phương trượng đại sư gật đầu với Mạc Ly: “Thí chủ mời ngồi, lão nạp pháp hiệu Tuệ Trần.” Mạc Ly ngồi xuống, tuy còn khó hiểu, nhưng vẫn im lặng.

“Thí chủ có biết, Du Long kiếm xuất thế lần nữa là từ Tĩnh Thiện tự?”

Vừa nghe Tuệ Trần đại sư nói như vậy, bỗng nhiên Mạc Ly nhớ lại chuyện cũ — Hàn Tử Tự quả thực là lấy Long Tinh từ chỗ y rồi đến Tĩnh Thiện tự thỉnh kiếm.

“Tuy thế nhân vẫn cho rằng Du Long kiếm là tàng vật của bản tự, kỳ thực không phải.Bảo kiếm kia chỉ là ta vừa tỉnh dậy đã thấy nó bên người. Đêm đó ta nằm mơ, hình như có thần minh chỉ thị ta ứng vi chi sự, cũng nói cho ta, hôm nay ngươi sẽ xuất hiện ở bản tự.”

Mạc Ly nghe xong, sắc mặt u ám, hóa ra y đã sớm bị bàn tay Bích Dao lựa chọn.

“Nghe thí chủ nói, muốn xuất gia tại bản tự?”

Mạc Ly quỳ gối, khẩn cầu Tuệ Trần đại sư: “Ta sinh vô sở niệm, thầm muốn giành thời gian còn lại làm bạn với Phật pháp, mong đại sư thành toàn.”

Tuệ Trần đại sư thở dài: “Không phải lão nạp không muốn thành toàn ngươi. Chỉ là, thí chủ ngươi vốn không nằm trong vòng luân hồi của thế ta, mà suốt đời đã định rằng cắt không đứt nghiệt căn, vô duyên với Phật ta…”

Mạc Ly nghe vậy, trong mắt không nhịn được lệ, “Hóa ra thiên hạ to lớn, ngoài bên cạnh hai kẻ đó, thực sự không còn một tấc vuông cho ta dung thân?”

Tuệ Trần đại sư lần hạt trạng, mi nhíu chặt, “Thí chủ trời sinh đạm bạc, trạch tâm nhân hậu, cảnh giới bỏ mình cứu người, thực lão nạp không theo kịp. Chỉ là lão nạp nếu vi phạm thiên ý thu ngươi, thiên niên cổ tháp này bị hủy chỉ là chuyện nhỏ, dù sao Phật ta cũng từng viết ‘ta không vào địa ngục thì ai vào’… Nhưng bách tính quanh trăm dặm này không phải vô tội sao? Lão nạp khẩn cầu thí chủ vì muôn dân…”

Mạc Ly đương nhiên biết rõ Hàn Tử Tự và Văn Sát sẽ làm ra chuyện điên cuồng ác nghiệt gì khi mất đi y, liền thẫn thờ gật đầu: “Đại sư nói đúng… Ta vốn là một người chuyên gây phiền phức, ta nên rời đi…”

“Thí chủ xin dừng bước!”Tuệ Trần đại sư đứng dậy,“Thế gian có phương pháp nào yên bề song toàn? Lão nạp mặc dù vô năng, nhưng nếu thí chủ không chê, có thể lấy danh nghĩa tục gia đệ tử tu hành ở chùa ta.Biết đâu trong môi trường kham khổ tại chùa có thể giúp thí chủ cảm ngộ điều chi, coi như là công đức vô lượng.”

Mạc Ly dừng bước bộ, nghĩ mình thực đã cùng đường, như đứng sát vách núi rồi, đây thực là một cách trung hòa, suy nghĩ một lát rồi quay lại, nói: “Vậy, trong thời gian này xin quấy rầy đại sư…”

Tuệ Trần mỉm cười gật đầu, gọi một tiểu tăng tới phân phó vài câu.Thanh âm của Tuệ Trần không quá lớn, Mạc Ly cũng chưa nghe rõ, chỉ thấy tiểu tăng gật đầu ưng thuận, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đợi Tuệ Trần nói xong, tiểu tăng kia mới đi tới khom người trước Mạc Ly: “Thỉnh sư thúc theo ta đến tăng phòng rửa ráy thay y phục.”

Nghe tiểu tăng xưng hô với mình như vậy, Mạc Ly kinh ngạc: “Đây…”

Tuệ Trần nói: “Từ hôm nay, ngươi là đệ tử của ta, về vai vế đương nhiên cao hơn bọn họ. Tuy là tục gia, nhưng cũng cần pháp hiệu, có điều không cần câu nệ, ngươi có ý kiến gì không?”

Mạc Ly cúi đầu, nghĩ nghĩ, liền đáp lại: “Gọi ta là Vong Trần đi…”

Tuy Mạc Ly là tục gia đệ tử, không cần cạo đầu, nhưng dưới sự khăng khăng của y, các nghi thức liên quan khác cũng được miễn, Mạc Ly chỉ đơn giản làm lễ bái đại sư Tuệ Trần dưới sự chứng kiến của vài ba lão tăng, liền trở thành người của Tĩnh Thiện tự.

Tuệ Trần là cao tăng đắc đạo, ngoại trừ những lễ mừng trọng đại của nhà chùa, vốn không bao giờ tùy ý xuất hiện. Hôm nay ông vì Mạc Ly mà ra thiện phòng đã là ngoại lệ, từ đó về sau, Mạc Ly hầu như không gặp lại Tuệ Trần.

Vì thế, thái độ của chúng tăng trong tự đối với Mạc Ly dần chuyển từ kính nể vì lúc đầu không hiểu thành hoài nghi và ngờ vực.

Chuyện này cũng có thể lý giải. Đẳng cấp trong tự miếu sâm nghiêm, địa vị cao thấp được quyết định danh tự. Mạc Ly tuy là đệ tử của Tuệ Trần nhưng pháp hiệu lại không chữ“Tuệ”hay chữ“Thanh”, điểm này liền khiến càng nhiều người ngờ vực. Mà qua một thời gian ở chung, vài tiểu hòa thượng lắm miệng nói chuyện với Mạc Ly, phát hiện Vong Trần sư thúc này vốn chỉ là một đại phu nghèo ở một tiểu thành xa xăm dưới chân núi. Nguyên ôm đầy chờ mong với thân phận huyền bí của Mạc Ly, tức khắc thất vọng, đâm lại sinh chút oán hận.

[51: Thường thì sư thầy có hai dạng đệ tử, một là xuất gia, hai là tục gia. Các đệ tử tục gia sau khi quy y sẽ được đặt cho một cái tên theo chữ của thầy như mình, được gọi là pháp danh. Còn nếu là đệ tử xin xuất gia thì khi đó thầy sẽ đặt cho pháp tự. Pháp danh hay pháp tự đều được lấy chữ từ pháp hiệu của thầy mình.]

Nguyên nhân rất đơn giản: Rõ ràng đều là dân chúng một đầu đầy tóc tới Tĩnh Thiện tự, dựa vào cái gì mà một tục gia đệ tử có thể bái được Tuệ Trần phương trượng, còn thành sư thúc của bọn họ? Cứ như vậy, trong chùa rất nhiều hòa thượng hơn tuổi Mạc Ly, cho dù trong lòng không phục bao nhiêu, ngoài mặt vẫn phải cung kính gọi Mạc Ly một tiếng “sư thúc”. Thực khiến rất nhiều người sượng mặt.

Vì vậy không hiểu vì sao, công khóa phân công đến Mạc Ly dần dần nhiều lên, đôi khi thậm chí mấy việc sinh hoạt linh *** như chẻ củi nấu nước cũng vất vả hơn cả vũ tăng trong chùa.

Mạc Ly đương nhiên sẽ không vì chuyện vặt này mà oán giận Tuệ Trần. Dù sao y lên Tĩnh Thiện tự là để thanh tu chứ không phải hưởng thụ, làm nhiều việc trái lại có thể phân tán tư tưởng, tránh bản thân suy nghĩ miên man.

Nhưng mà chính thái độ mặc kệ này của Mạc Ly lại khiến các tăng nhân trong viện càng không kiêng nể. Thời gian không lâu sau, tăng phòng vốn an bài cho Mạc Ly liền bị đổi, phòng đơn một người yên ổn đổi thành giường ghép nhiều người, mà công khóa sao chép kinh văn ngày thường cũng hoàn toàn biến thành giúp đỡ Trai thiện đường và đểý vườn rau sau hậu viện.

[52: Trai thiện đường: nơi làm cơm chay.]

Công việc trong Trai thiện đường cũng không thoải mái. Một trù phòng phải phụ trách toàn bộ mấy trăm tăng nhân trong chùa từ trên xuống dưới. Chỉ vo gạo nhặt rau cũng phải làm một lượng lớn, nước cần thì khỏi bàn, hoàn toàn sức người đi bộ xuống núi lấy nước mới đủ.

Vốn với vai vế của Mạc Ly, mấy việc nặng nề này sao tới phiên y. Nhưng trên đời này kẻ thích bắt nạt người khác nhiều lắm, đương nhiên sẽ không bỏ qua kiểu người dễ bị khi dễ như Mạc Ly.

Sau đó, Mạc Ly đương nhiên mỗi ngày ít nhất phải gánh sáu thùng nước lên núi, dù dùng đòn gánh, mỗi gánh hai thùng cũng phải đi đi lại lại ba lần. Mà những văn tăng cấp thấp hơn Mạc Ly, tối đa chỉ cần bốn thùng nước.

Đối mặt với khiêu khích thấy rõ thế này, Mạc Ly vẫn thờ ơ như trước, chỉ là mỗi tối khó tránh lưng đau, cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khách Điếm Lão Bản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook