Chương 30
Độ Ngã
23/05/2022
Quy Lan không phải là chưa từng trải qua những chuyện như thế này, nhưng mà càng về đêm thì cô càng hồi hộp.
Lâm Dật Nhân thay một bộ đồ vest trắng với những đường viền đen. Dưới ánh đèn, đường nét cùa viền sáng bóng nổi bật. Bên trong là áo sơmi đen có điểm xuyết hạt châu phần dưới ngực áo. Trên viền cổ áo sơmi cũng đính những hạt châu nhỏ. Bên ngực trái áo vest của cô cài một cây trâm màu bạc sẫm. Rất hợp với y phục của Quy Lan. Cũng vì để xứng đôi với Quy Lan, Lâm Dật Nhân cũng mang một đôi giày da cao 9cm, điều này làm cô trông đơn giản và đẹp trai.
Quy Lan kéo Lâm Dật Nhân cùng đứng trước gương, cô vòng tay mình vào khuỷu tay Dật Nhân, cười híp mắt trong gương. Lâm Dật Nhân mỉm cười nhìn Quy Lan đầy nuông chiều.
Mở cửa xe, Lâm Dật Nhân đưa Quy Lan ra ghế sau ngồi. Bỗng cô nhìn thấy Quy Lan giống như chợt nhớ đến điều gì đó, rồi cô ngẩn ngơ cắn khẽ môi dưới đầy tâm sự. Dật Nhân khẽ hỏi: "Sao vậy? Hồi hộp quá hả?"
"Nếu có thể không đi... hay là tôi không đi." Giọng Quy Lan hơi căng thẳng, nhưng cô vẫn cố cười nhẹ, "Chỉ là tôi chợt nghĩ đến việc nhỡ như có người nhận ra tôi, vậy thì chẳng phải cô sẽ..."
"Không có sao. Lần này chỉ có những người nổi tiếng trong giới tư pháp thôi. Nếu như họ có nhận ra cô thì cũng không bại lộ. " Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng vỗ vào tay Quy Lan an ủi: "Cô không cần lo lắng chuyện tôi bị mất thể diện. Hai chúng ta làm bạn nhảy đẹp như vậy sợ người ta còn ganh tỵ, huống chi nếu cô không đi thì tôi có thể tìm được ai có thể thay thế cô đây?"
Quy Lan cười mỉm, trong lòng an tâm đôi chút. Cô đưa tay nắm lấy tay Lâm Dật Nhân, hơi rướn người lên một chút giống như là muốn hôn Dật Nhân nhưng lại giữ một khoảng cách nhất định. Cô nhìn Dật Nhân với đôi mắt long lanh như hai vì sao lấp lánh.
Lâm Dật Nhân ngạc nhiên trong phút chốc, Quy Lan nhanh chóng hạ thấp người, khẽ liếm môi mình, làm cho đôi môi Quy Lan càng thêm đỏ mọng sóng sánh. Cô hỏi nhỏ bên tai Lâm Dật Nhân: "Cô thấy tôi hôm nay đẹp không?"
Gió thổi nhè nhẹ qua khe cửa kiếng xe từng đợt mơn man. Trong nháy mắt Lâm Dật Nhân nhìn thấy dáng vẻ đang cười của Quy Lan bỗng trở nên bé nhỏ trong sáng vô cùng, đôi mi của nàng trông thật tao nhã.
Lâm Dật Nhân dĩ nhiên sẽ không nói cho cô biết điều này, chỉ nói một cách bình tĩnh: "Khoảng cách giữa hai chúng ta gần quá, tôi không nhìn thấy rõ."
Quy Lan giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Cô giận dỗi ngồi xuống ghế, khoang tay nghiên đầu nhìn ra cửa sổ, định rằng sẽ mặc kệ cái tên không biết thế nào là phong tình này một chút.
Ánh trăng ngoài cửa hắt lên khuôn mặt trắng nõn của Quy Lan làm cho Lâm Dật Nhân đắm đuối. Cô đột nhiên muốn ve vuốt gương mặt nàng biết bao, ngực cô nóng lên. Lâm Dật Nhân đưa tay khẽ ấn lên ngực mình như muốn kiềm nén trái tim đang loạn nhịp.
Cả hai người nhìn về hai phía cửa sổ xe. Tuy không nhìn nhau, nhưng đều chợt thấy ánh trăng đêm nay thật dịu dàng đến lay động lòng người.
Đến nơi, Lâm Dật Nhân bảo Vương Nam về sớm nghỉ ngơi, dự định tối nay cả hai sẽ tự lái xe về. Sau đó cô đưa Quy Lan đi vào cổng.
Tiếng dương cầm đang tấu khúc nhạc lãng mạn nhẹ nhàng trong phòng dạ vũ. Lâm Dật Nhân đưa Quy Lan tìm vị trí của mình. Người chủ trì buổi tiệc và MC bước lên bục. Trong một lúc, Quy Lan nghe phát biểu đến nhàm chán. Người chủ trì khui chai rượu chát và tuyên bố vũ hội bắt đầu.
Quy Lan nhìn về phía Lâm Dật Nhân, người đang cầm ly rượu tỏ vẻ như chưa muốn khiêu vũ.
Lúc này, một người đàn ông trong bộ comple đuôi én bước tới bên Quy Lan: "Liệu tôi có được vinh dự mời người phụ nữ xinh đẹp nhất đêm nay nhảy cùng mình bài nhạc đầu tiên được không?"
Người đàn ông này mang dòng máu lai, anh ta có đôi mắt màu nâu trong suốt như thủy tinh. Quy Lan cảm thấy hơi sợ, cô từ chối: "Xin lỗi! Tôi không nhảy được."
"Không sao, tôi sẽ tạm thời làm người hướng dẫn cô nhảy." Anh ta khéo léo cười nói.
Quy Lan vẫn lắc đầu, nhưng cô không biết phải từ chối làm sao, quay đầu nhìn về phía Lâm Dật Nhân cầu cứu. Lâm Dật Nhân nhìn thấy vẻ mặt phòng bị của Quy Lan, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Xin lỗi! Cô ấy là bạn nhảy của tôi. Tôi sẽ rất buồn nếu anh mời cô ấy nhảy. "
Hai người phụ nữ? Người đàn ông hơi ngạc nhiên. Có thể đây là chuyện thường tình ở ngoại quốc, nên anh ta cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Cô thật may mắn. Chúc hai người một buổi tối vui vẻ." Sau đó anh ta xoay người đi.
Dưới ánh đèn hoàng kim, Lâm Dật Nhân lấp lánh ánh mắt, đưa tay về phía Quy Lan: "Cùng nhảy bài đầu tiên đi".
Quy Lan cười rạng rỡ gật đầu.
Bước chân của Quy Lan trở nên linh hoạt hơn. Lâm Dật Nhân đỡ lấy eo cô. Quy Lan vịn hờ lên vai của Dật Nhân. Cả hai thanh thoát xoay tròn theo điệu nhạc hết sức ăn ý, hai người quyện vào nhau như hình với bóng.
"Loại nhạc này có vẻ hơi đơn giản nên cô không thể phát huy hết khả năng của mình? " Lâm Dật Nhân có cảm giác Quy Lan là người có khả năng khiêu vũ nên cũng không ngạc nhiên chút nào về bước chân lưu loát của côs. Lâm Dật Nhân nâng cánh tay, Quy Lan tựa như con thiên nga kiêu hãnh ngước mặt, nhón chân lên xoay tròn, hết vòng này đến vòng khác.
"Loại bài này dành cho dân nhập môn chỉ cần có sức khỏe tốt thì cũng có thể nhảy được. "
"Lát nữa đến mấy bài tương đối khó, sợ rằng tôi không thể đồng hành cùng cô rồi."
Quy Lan trả lời ngay lập tức: "Không sao, nếu vậy tôi sẽ để cô được nghỉ ngơi"
Lâm Dật Nhân cười mỉm chi, cố tình hỏi: "Tại sao lại không muốn nhảy cùng người khác?"
"Bởi vì tôi là của cô..." Quy Lan dừng lại. Không ai quy định bạn nhảy không được thay đổi, nhưng trong thâm tâm mình, Quy Lan đã chấp nhận điều này rồi.
"Ừ! Cô là của tôi. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô đến gần người khác." Lâm Dật Nhân nhẹ giọng nói.
Quy Lan cảm thấy thật ấm áp, nàng nhẹ nhàng vòng hai tay choàng qua cổ Dật Nhân kéo về phía mình, tình cảm ấm áp tựa như thủy triều dâng lên trong lòng. Thời khắc này, nàng muốn ôm người trước mặt vào lòng, người này bình thường nói năng khô khan, không biết thế nào là phong tình, nhưng có lúc chỉ vì vài ba lời nói của người ấy mà mình đã vui mừng đến mức lâng lâng.
Thế nhưng Quy Lan cũng không biết lý do vì sao lại như vậy. Mà Lâm Dật Nhân cũng không dám.
Theo động tác của Quy Lan, Lâm Dật Nhân vòng tay qua eo nàng, lực độ vừa phải, tạm thời cảm thấy hơi khó xử. Nếu ôm nhẹ quá thì sợ rằng mình không đáp trả đủ cái ôm của Quy Lan, còn nếu ôm mạnh hơn thì lại sợ bản thân không kiềm chế được.
Hai người lại nhanh chóng tách nhau ra và trở về động tác bình thường. Quy Lan nhìn Lâm Dật Nhân cười ngượng ngùng: "Triệu Trăn". Lời của Quy Lan nói bên tai làm cho Lâm Dật Nhân giật nảy mình quay đầu nhìn lại.
Triệu Trăn đang đứng cách Lâm Dật Nhân không xa, mắt đỏ hoe, trống rỗng đầy bi ai và tuyệt vọng. Thân sĩ Chu Sở đứng sau lưng nàng, ân cần hỏi han.
Quy Lan nhớ ra hai người này, nàng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy vẻ đau đớn trong mắt của Triệu Trăn, rồi nhìn lại thì thấy sự kinh hoàng trong mắt của Lâm Dật Nhân. Quy Lan cúi đầu, cảm thấy chính mình cũng cay cay tròng mắt.
"Triệu Trăn..." Lâm Dật Nhân không thốt nên lời, chỉ có thể gọi khẽ tên Triệu Trăn rồi nhìn cô ta không rời mắt, giống như chỉ một giây nữa thôi cô ấy sẽ biến mất.
"Còn gọi tên tôi làm gì?" Triệu Trăn nắm chặt tay, hốc mắc đỏ hoe, nước mắt tuông trào: "Cô dựa vào cái gì...dựa vào cái gì mà..."
"Triệu Trăn, cô đừng hiểu lầm..." Lâm Dật Nhân vội vàng bước về phía Triệu Trăn kéo tay cô, nhưng bị Triệu Trăn hất tay ra. Lâm Dật Nhân ngớ người bần thần đứng im. Trước mắt cảm thấy mơ hồ, những lời hứa hẹn năm xưa nhất loạt ùa về, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng buông tay nhau ra, hôm nay Triệu Trăn hận mình vì điều này. Lâm Dật Nhân từ từ cúi đầu, ngây ngô nhìn xuống đất.
"Tôi và Lâm Dật Nhân chỉ là bạn với nhau thôi. Tôi chỉ thay thế bạn nhảy của cô ấy một chút. Nếu cô đến rồi thì tôi xin trả lại cho cô." Quy Lan đột nhiên cười nói với Triệu Trăn. Nàng giải thích thay cho Dật Nhân rồi xoay lưng, bước đi về phía cánh cửa được trang trí hoa lệ, màu hồng của chiếc váy nhạt dần nhạt dần rồi trắng toát. Lâm Dật Nhân nhìn theo bóng lưng của Quy Lan xa dần, mắt dần nhòe đi, từng tia khí lực như bị rút cạn dần. Ánh đèn trong hội trường trở nên chói lóa, loáng thoáng như những tấm lưới lấp lánh, Lâm Dật Nhân chỉ muốn nhắm mắt và không muốn nghe hay nghĩ gì đến xung quanh mình nữa.
"Lâm Nhàn, cô khóc vì ai?" Triệu Trăn kiên định nhìn cô, môi rung rung hỏi.
Chu Sở nhìn Lâm Dật Nhân cười khinh miệt, rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, định lau nước mắt cho Triệu trăn.
"Đừng đụng vào tôi!" Triệu Trăn tránh né Chu Sở, cô vẫn kiên định nhìn Dật Nhân, một khắc cũng không thả lỏng người, nhất định buộc Dật Nhân phải trả lời cho rõ ràng,
"Triệu Trăn, đi với tôi". Lâm Dật Nhân không còn đường lui, nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng nói như van xin Triệu Trăn.
Ánh mắt cầu khẩn của Lâm Dật Nhân tựa như con dao đâm thẳng vào tim Triệu Trăn, tứa máu. Triệu Trăn không hé môi, chỉ hận bản thân không đủ nhẫn tâm.
"Cô dựa vào cái gì mà làm ra vẻ như mình là nạn nhân...Cô thật sự tội nghiệp như vậy sao?" Triệu Trăn giận dữ run run giọng, nức nở: "Tôi sẽ đánh cô, cô còn đến gần tôi để làm gì?"
Càng lúc càng có nhiều người nhìn về phía hai người, xì xào bàn tán. Triệu Trăn che miệng, xoay người đẩy đám đông chạy ra ngoài. Lâm Dật Nhân vội chạy theo sau nhưng bị Chu Sở ngăn cản.
Hắn cười nói: "Chạy theo làm gì? Có tác dụng gì đâu?"
Lâm Dật Nhân đẩy Chu Sở qua một bên, chạy theo Triệu Trăn. Ra đến bên ngoài thì lại mất dấu Triệu Trăn. Dưới ánh trăng hiu hắt, ánh sáng hiu quạnh của một ngọn đèn đường lẻ loi hắt lên trên nền gạch như một cái đầm nước, lặng lẽ sáng.
Không biết Lâm Dật Nhân đứng đến bao lâu, chỉ biết khi những cơn gió đêm làm lạnh buốt cơ thể mà không một loại y phục nào có thể giúp làm ấm. Lâm Dật Nhân mới trở gót quay về xe của mình như người mất hồn, trong ánh mắt trống rỗng của cô bỗng thấy một cái bóng.
"Quy Lan? "
Người trước mặt đang ngồi bó gối trên thềm đá, bên cạnh xe. Lâm Dật Nhân mặc hai lớp áo còn cảm thấy lạnh, huống chi Quy Lan chỉ mặc một chiếc váy không có tay. Quy Lan ngẩng đầu nhìn Dật Nhân cười run rẩy: "Cô đến rồi. Dù sao thì tôi cũng không biết làm sao để đi về nên mới chờ ở đây".
Nhưng nhìn mắt cô ấy thì biết chắc rằng cô đã khóc rất nhiều.
- ---
Lời bình của tác giả: Vì tôi không thích cảnh đánh ghen nên những nhân vật chính trong truyện của tôi sẽ không có cảnh này.
Lâm Dật Nhân thay một bộ đồ vest trắng với những đường viền đen. Dưới ánh đèn, đường nét cùa viền sáng bóng nổi bật. Bên trong là áo sơmi đen có điểm xuyết hạt châu phần dưới ngực áo. Trên viền cổ áo sơmi cũng đính những hạt châu nhỏ. Bên ngực trái áo vest của cô cài một cây trâm màu bạc sẫm. Rất hợp với y phục của Quy Lan. Cũng vì để xứng đôi với Quy Lan, Lâm Dật Nhân cũng mang một đôi giày da cao 9cm, điều này làm cô trông đơn giản và đẹp trai.
Quy Lan kéo Lâm Dật Nhân cùng đứng trước gương, cô vòng tay mình vào khuỷu tay Dật Nhân, cười híp mắt trong gương. Lâm Dật Nhân mỉm cười nhìn Quy Lan đầy nuông chiều.
Mở cửa xe, Lâm Dật Nhân đưa Quy Lan ra ghế sau ngồi. Bỗng cô nhìn thấy Quy Lan giống như chợt nhớ đến điều gì đó, rồi cô ngẩn ngơ cắn khẽ môi dưới đầy tâm sự. Dật Nhân khẽ hỏi: "Sao vậy? Hồi hộp quá hả?"
"Nếu có thể không đi... hay là tôi không đi." Giọng Quy Lan hơi căng thẳng, nhưng cô vẫn cố cười nhẹ, "Chỉ là tôi chợt nghĩ đến việc nhỡ như có người nhận ra tôi, vậy thì chẳng phải cô sẽ..."
"Không có sao. Lần này chỉ có những người nổi tiếng trong giới tư pháp thôi. Nếu như họ có nhận ra cô thì cũng không bại lộ. " Lâm Dật Nhân nhẹ nhàng vỗ vào tay Quy Lan an ủi: "Cô không cần lo lắng chuyện tôi bị mất thể diện. Hai chúng ta làm bạn nhảy đẹp như vậy sợ người ta còn ganh tỵ, huống chi nếu cô không đi thì tôi có thể tìm được ai có thể thay thế cô đây?"
Quy Lan cười mỉm, trong lòng an tâm đôi chút. Cô đưa tay nắm lấy tay Lâm Dật Nhân, hơi rướn người lên một chút giống như là muốn hôn Dật Nhân nhưng lại giữ một khoảng cách nhất định. Cô nhìn Dật Nhân với đôi mắt long lanh như hai vì sao lấp lánh.
Lâm Dật Nhân ngạc nhiên trong phút chốc, Quy Lan nhanh chóng hạ thấp người, khẽ liếm môi mình, làm cho đôi môi Quy Lan càng thêm đỏ mọng sóng sánh. Cô hỏi nhỏ bên tai Lâm Dật Nhân: "Cô thấy tôi hôm nay đẹp không?"
Gió thổi nhè nhẹ qua khe cửa kiếng xe từng đợt mơn man. Trong nháy mắt Lâm Dật Nhân nhìn thấy dáng vẻ đang cười của Quy Lan bỗng trở nên bé nhỏ trong sáng vô cùng, đôi mi của nàng trông thật tao nhã.
Lâm Dật Nhân dĩ nhiên sẽ không nói cho cô biết điều này, chỉ nói một cách bình tĩnh: "Khoảng cách giữa hai chúng ta gần quá, tôi không nhìn thấy rõ."
Quy Lan giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Cô giận dỗi ngồi xuống ghế, khoang tay nghiên đầu nhìn ra cửa sổ, định rằng sẽ mặc kệ cái tên không biết thế nào là phong tình này một chút.
Ánh trăng ngoài cửa hắt lên khuôn mặt trắng nõn của Quy Lan làm cho Lâm Dật Nhân đắm đuối. Cô đột nhiên muốn ve vuốt gương mặt nàng biết bao, ngực cô nóng lên. Lâm Dật Nhân đưa tay khẽ ấn lên ngực mình như muốn kiềm nén trái tim đang loạn nhịp.
Cả hai người nhìn về hai phía cửa sổ xe. Tuy không nhìn nhau, nhưng đều chợt thấy ánh trăng đêm nay thật dịu dàng đến lay động lòng người.
Đến nơi, Lâm Dật Nhân bảo Vương Nam về sớm nghỉ ngơi, dự định tối nay cả hai sẽ tự lái xe về. Sau đó cô đưa Quy Lan đi vào cổng.
Tiếng dương cầm đang tấu khúc nhạc lãng mạn nhẹ nhàng trong phòng dạ vũ. Lâm Dật Nhân đưa Quy Lan tìm vị trí của mình. Người chủ trì buổi tiệc và MC bước lên bục. Trong một lúc, Quy Lan nghe phát biểu đến nhàm chán. Người chủ trì khui chai rượu chát và tuyên bố vũ hội bắt đầu.
Quy Lan nhìn về phía Lâm Dật Nhân, người đang cầm ly rượu tỏ vẻ như chưa muốn khiêu vũ.
Lúc này, một người đàn ông trong bộ comple đuôi én bước tới bên Quy Lan: "Liệu tôi có được vinh dự mời người phụ nữ xinh đẹp nhất đêm nay nhảy cùng mình bài nhạc đầu tiên được không?"
Người đàn ông này mang dòng máu lai, anh ta có đôi mắt màu nâu trong suốt như thủy tinh. Quy Lan cảm thấy hơi sợ, cô từ chối: "Xin lỗi! Tôi không nhảy được."
"Không sao, tôi sẽ tạm thời làm người hướng dẫn cô nhảy." Anh ta khéo léo cười nói.
Quy Lan vẫn lắc đầu, nhưng cô không biết phải từ chối làm sao, quay đầu nhìn về phía Lâm Dật Nhân cầu cứu. Lâm Dật Nhân nhìn thấy vẻ mặt phòng bị của Quy Lan, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Xin lỗi! Cô ấy là bạn nhảy của tôi. Tôi sẽ rất buồn nếu anh mời cô ấy nhảy. "
Hai người phụ nữ? Người đàn ông hơi ngạc nhiên. Có thể đây là chuyện thường tình ở ngoại quốc, nên anh ta cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Cô thật may mắn. Chúc hai người một buổi tối vui vẻ." Sau đó anh ta xoay người đi.
Dưới ánh đèn hoàng kim, Lâm Dật Nhân lấp lánh ánh mắt, đưa tay về phía Quy Lan: "Cùng nhảy bài đầu tiên đi".
Quy Lan cười rạng rỡ gật đầu.
Bước chân của Quy Lan trở nên linh hoạt hơn. Lâm Dật Nhân đỡ lấy eo cô. Quy Lan vịn hờ lên vai của Dật Nhân. Cả hai thanh thoát xoay tròn theo điệu nhạc hết sức ăn ý, hai người quyện vào nhau như hình với bóng.
"Loại nhạc này có vẻ hơi đơn giản nên cô không thể phát huy hết khả năng của mình? " Lâm Dật Nhân có cảm giác Quy Lan là người có khả năng khiêu vũ nên cũng không ngạc nhiên chút nào về bước chân lưu loát của côs. Lâm Dật Nhân nâng cánh tay, Quy Lan tựa như con thiên nga kiêu hãnh ngước mặt, nhón chân lên xoay tròn, hết vòng này đến vòng khác.
"Loại bài này dành cho dân nhập môn chỉ cần có sức khỏe tốt thì cũng có thể nhảy được. "
"Lát nữa đến mấy bài tương đối khó, sợ rằng tôi không thể đồng hành cùng cô rồi."
Quy Lan trả lời ngay lập tức: "Không sao, nếu vậy tôi sẽ để cô được nghỉ ngơi"
Lâm Dật Nhân cười mỉm chi, cố tình hỏi: "Tại sao lại không muốn nhảy cùng người khác?"
"Bởi vì tôi là của cô..." Quy Lan dừng lại. Không ai quy định bạn nhảy không được thay đổi, nhưng trong thâm tâm mình, Quy Lan đã chấp nhận điều này rồi.
"Ừ! Cô là của tôi. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô đến gần người khác." Lâm Dật Nhân nhẹ giọng nói.
Quy Lan cảm thấy thật ấm áp, nàng nhẹ nhàng vòng hai tay choàng qua cổ Dật Nhân kéo về phía mình, tình cảm ấm áp tựa như thủy triều dâng lên trong lòng. Thời khắc này, nàng muốn ôm người trước mặt vào lòng, người này bình thường nói năng khô khan, không biết thế nào là phong tình, nhưng có lúc chỉ vì vài ba lời nói của người ấy mà mình đã vui mừng đến mức lâng lâng.
Thế nhưng Quy Lan cũng không biết lý do vì sao lại như vậy. Mà Lâm Dật Nhân cũng không dám.
Theo động tác của Quy Lan, Lâm Dật Nhân vòng tay qua eo nàng, lực độ vừa phải, tạm thời cảm thấy hơi khó xử. Nếu ôm nhẹ quá thì sợ rằng mình không đáp trả đủ cái ôm của Quy Lan, còn nếu ôm mạnh hơn thì lại sợ bản thân không kiềm chế được.
Hai người lại nhanh chóng tách nhau ra và trở về động tác bình thường. Quy Lan nhìn Lâm Dật Nhân cười ngượng ngùng: "Triệu Trăn". Lời của Quy Lan nói bên tai làm cho Lâm Dật Nhân giật nảy mình quay đầu nhìn lại.
Triệu Trăn đang đứng cách Lâm Dật Nhân không xa, mắt đỏ hoe, trống rỗng đầy bi ai và tuyệt vọng. Thân sĩ Chu Sở đứng sau lưng nàng, ân cần hỏi han.
Quy Lan nhớ ra hai người này, nàng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy vẻ đau đớn trong mắt của Triệu Trăn, rồi nhìn lại thì thấy sự kinh hoàng trong mắt của Lâm Dật Nhân. Quy Lan cúi đầu, cảm thấy chính mình cũng cay cay tròng mắt.
"Triệu Trăn..." Lâm Dật Nhân không thốt nên lời, chỉ có thể gọi khẽ tên Triệu Trăn rồi nhìn cô ta không rời mắt, giống như chỉ một giây nữa thôi cô ấy sẽ biến mất.
"Còn gọi tên tôi làm gì?" Triệu Trăn nắm chặt tay, hốc mắc đỏ hoe, nước mắt tuông trào: "Cô dựa vào cái gì...dựa vào cái gì mà..."
"Triệu Trăn, cô đừng hiểu lầm..." Lâm Dật Nhân vội vàng bước về phía Triệu Trăn kéo tay cô, nhưng bị Triệu Trăn hất tay ra. Lâm Dật Nhân ngớ người bần thần đứng im. Trước mắt cảm thấy mơ hồ, những lời hứa hẹn năm xưa nhất loạt ùa về, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng buông tay nhau ra, hôm nay Triệu Trăn hận mình vì điều này. Lâm Dật Nhân từ từ cúi đầu, ngây ngô nhìn xuống đất.
"Tôi và Lâm Dật Nhân chỉ là bạn với nhau thôi. Tôi chỉ thay thế bạn nhảy của cô ấy một chút. Nếu cô đến rồi thì tôi xin trả lại cho cô." Quy Lan đột nhiên cười nói với Triệu Trăn. Nàng giải thích thay cho Dật Nhân rồi xoay lưng, bước đi về phía cánh cửa được trang trí hoa lệ, màu hồng của chiếc váy nhạt dần nhạt dần rồi trắng toát. Lâm Dật Nhân nhìn theo bóng lưng của Quy Lan xa dần, mắt dần nhòe đi, từng tia khí lực như bị rút cạn dần. Ánh đèn trong hội trường trở nên chói lóa, loáng thoáng như những tấm lưới lấp lánh, Lâm Dật Nhân chỉ muốn nhắm mắt và không muốn nghe hay nghĩ gì đến xung quanh mình nữa.
"Lâm Nhàn, cô khóc vì ai?" Triệu Trăn kiên định nhìn cô, môi rung rung hỏi.
Chu Sở nhìn Lâm Dật Nhân cười khinh miệt, rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, định lau nước mắt cho Triệu trăn.
"Đừng đụng vào tôi!" Triệu Trăn tránh né Chu Sở, cô vẫn kiên định nhìn Dật Nhân, một khắc cũng không thả lỏng người, nhất định buộc Dật Nhân phải trả lời cho rõ ràng,
"Triệu Trăn, đi với tôi". Lâm Dật Nhân không còn đường lui, nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng nói như van xin Triệu Trăn.
Ánh mắt cầu khẩn của Lâm Dật Nhân tựa như con dao đâm thẳng vào tim Triệu Trăn, tứa máu. Triệu Trăn không hé môi, chỉ hận bản thân không đủ nhẫn tâm.
"Cô dựa vào cái gì mà làm ra vẻ như mình là nạn nhân...Cô thật sự tội nghiệp như vậy sao?" Triệu Trăn giận dữ run run giọng, nức nở: "Tôi sẽ đánh cô, cô còn đến gần tôi để làm gì?"
Càng lúc càng có nhiều người nhìn về phía hai người, xì xào bàn tán. Triệu Trăn che miệng, xoay người đẩy đám đông chạy ra ngoài. Lâm Dật Nhân vội chạy theo sau nhưng bị Chu Sở ngăn cản.
Hắn cười nói: "Chạy theo làm gì? Có tác dụng gì đâu?"
Lâm Dật Nhân đẩy Chu Sở qua một bên, chạy theo Triệu Trăn. Ra đến bên ngoài thì lại mất dấu Triệu Trăn. Dưới ánh trăng hiu hắt, ánh sáng hiu quạnh của một ngọn đèn đường lẻ loi hắt lên trên nền gạch như một cái đầm nước, lặng lẽ sáng.
Không biết Lâm Dật Nhân đứng đến bao lâu, chỉ biết khi những cơn gió đêm làm lạnh buốt cơ thể mà không một loại y phục nào có thể giúp làm ấm. Lâm Dật Nhân mới trở gót quay về xe của mình như người mất hồn, trong ánh mắt trống rỗng của cô bỗng thấy một cái bóng.
"Quy Lan? "
Người trước mặt đang ngồi bó gối trên thềm đá, bên cạnh xe. Lâm Dật Nhân mặc hai lớp áo còn cảm thấy lạnh, huống chi Quy Lan chỉ mặc một chiếc váy không có tay. Quy Lan ngẩng đầu nhìn Dật Nhân cười run rẩy: "Cô đến rồi. Dù sao thì tôi cũng không biết làm sao để đi về nên mới chờ ở đây".
Nhưng nhìn mắt cô ấy thì biết chắc rằng cô đã khóc rất nhiều.
- ---
Lời bình của tác giả: Vì tôi không thích cảnh đánh ghen nên những nhân vật chính trong truyện của tôi sẽ không có cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.