Chương 7
Phiêu A Hề
24/07/2014
Sau đó không thấy ai đề cập đến hai chữ ‘theo đuổi’ kia nữa, hai người cũng nhanh chóng khôi phục lại quan hệ bạn bè, rủ nhau cùng đi ăn như ngày trước. Bình thường Trình Thiếu Thần gọi điện cho Thẩm An Nhược, lúc đầu anh chỉ gọi cuối tuần, sau thì trong tuần cũng gọi. Thường là “Anh đang ở gần chỗ em làm việc, có rảnh thì trưa cùng nhau ăn cơm.” Hoặc nếu không thì là “Khu trung tâm mới mở một nhà hàng, nếu tối không bận thì anh tới đón em, chúng ta đi ăn.” Có lần anh đến tìm cô đi ăn trưa, Thẩm An Nhược thì muốn đi ăn KFC, Trình Thiếu Thần nói không muốn xếp hàng, lại nói mấy món ăn này không tốt, chọn đi chọn lại chỉ có thể chọn cơm trắng với cà phê, khiến Thẩm An Nhược tức muốn hộc máu.
Trước đây hai người chỉ gọi điện thoại cho nhau vào cuối tuần, mục đích duy nhất là để hẹn hò. Bây giờ thậm chí vào lúc đêm khuya, Thẩm An Nhược chuẩn bị đi ngủ cũng nhận được điện thoại của Trình Thiếu Thần, giọng nói hình như đã chuếnh chóang say: “Em có nhớ anh không?” Cũng có khi là “Ôi, tự nhiên rất muốn gặp em.” Câu trả lời của Thẩm An Nhược thường là: “Đang bận, không có thời gian nghĩ đến anh.” Hoặc là “Tôi nhớ đến anh làm gì?” Không thì chỉ một câu nói: “Nhàm chán”. Trình Thiếu Thần cũng không tức giận, cười ha ha và chúc cô ngủ ngon rồi tắt điện thoại. Bị người khác mắng mà lại vui vẻ, Thẩm An Nhược cảm thấy đôi lúc anh thật vô vị.
Hai người ở bên nhau cũng không tỏ ra quá thân thiết, chỉ có điều lúc chia tay Trình Thiếu Thần sẽ hôn tạm biệt cô. Mà những nụ hôn này rất khách sáo, không giống nụ hôn trước, thường là anh hôn trên trán, có khi bên tai, có lúc lại là hai má, rất tự nhiên, không cuồng nhiệt như đêm đó. Thẩm An Nhược thấy chuyện này không quan trọng, cô cũng không chủ động đáp lại anh. Cứ mười ngày nửa tháng hay gặp ngày lễ lớn nhỏ, hoa tươi và quà đều chuyển cho cô đến rất đúng giờ, chỉ là không quá mức khoa trương khiến người ta phát điên như lần trước. Qùa không rẻ cũng không đắt, đều do công ty chuyển phát nhanh mang tới, chưa bao giờ Trình Thiếu Thần tự tay đưa. Có lúc Thẩm An Nhược thấy chuyện này rất huênh hoang, cô đã bảo anh đừng bày trò nữa, nhưng phản đối vô hiệu, bản thân lại xấu hổ nên cô dặn nhân viên trực ban không cần đem lên lầu, tan tầm cô về qua sẽ lấy. Cô đoán tất cả việc này đều do trợ lý của anh làm, một trong những nội dung công việc chính là tặng hoa và quà cho bạn gái của sếp. Những món quà đó hết sức tinh xảo, Thẩm An Nhược không hay cập nhật thời trang, nhưng cũng có thể nhận ra chiếc khăn quàng cổ hay chiếc ghim áo đã từng xuất hiện trên các tạp chí thời trang. Có đánh chết cô cũng không tin Trình Thiếu Thần tự tay chọn những món quà này, thậm chí dáng vẻ ngốc nghếch đứng ở cửa hàng chọn hoa của anh cô cũng không tưởng tượng ra nổi. Có lúc cô tưởng tượng đến cảnh trợ lý của anh chuẩn bị vô vàn thứ quà cáp mang tặng, thậm chí còn phải ghi nhớ đã tặng cô nào thứ nào để không bị nhầm lẫn, nghĩ cũng thấy buồn cười.
Có thời gian Trình Thiếu Thần bận rộn, cuối tuần cũng phải làm việc, ít đưa cô đi ăn, chỉ đi đâu đó rồi nhanh chóng trở về, cũng không dự mấy vũ hội hay tiệc tùng gì nữa. Hoặc có lẽ mùa hè nóng quá nên không có chỗ nào để đi, hoặc cũng có thể mấy chỗ hội họp đó ai mang theo ‘bạn gái’ sẽ bị đem ra làm trò cười cho mọi người, cũng có khả năng anh đã có ‘bạn gái’ khác cho mấy vụ đó nên ‘bạn gái’ là cô đây đã bị hạ bệ. Có lần Trình Thiếu Thần rủ cô đi lướt sóng, cô nghi ngờ anh có âm mưu, bản thân cô bị say sóng, sống chết cũng không đi.
Cái lợi nhất khi được mang danh ‘bạn gái’ anh chính là khi từ chối cũng rất thoải mái. Trước đây muốn từ chối anh, cô phải mất công nghĩ ra hàng chục lý do để đỡ ngại, còn bây giờ thì không cần lãng phí nơ ron thần kinh như vậy, chỉ cần nói: “Hôm nay nóng lắm, em không muốn ra ngoài” Hoặc “Hôm nay em mệt, hôm khác nhé” là được.
Khoảng cách giữa hai người như một công thức phân tử. Ngay cả hạt nhân nguyên tử và electron cũng vậy, quá gần sẽ đẩy nhau, quá xa sẽ hút nhau cho đến khi đạt được khoảng cách phù hợp. Có lúc Thẩm An Nhược nghĩ tới hành động tỏ tình của Trình Thiếu Thần, cô lại thấy đầy hoài nghi. Cô cho rằng anh chỉ chơi đùa cho vui, nên cô vốn không coi mình là ‘bạn gái Trình Thiếu Thần’, chỉ là khi hai người thân mật, cô cũng không đẩy anh ra. Có khi cô tưởng tượng bản thân mình là người quan sát mọi vật, đứng ở một nơi cao nhìn xuống nhân gian xem đôi nam nữ buồn tẻ đang hào hứng dẫn nhau đi ăn uống linh đình, chờ một trong hai người chán ngán rồi từ bỏ, vậy là trò chơi kết thúc.
Có một ngày thứ Bảy, Trình Thiếu Thần đột nhiên xuất hiện, gần đây anh rất bận, hai người ngoại trừ đi ăn rồi tiện thể cùng nhau tản bộ ra thì không hẹn hò gặp gỡ. Cả người anh đầy mùi rượu, Thẩm An Nhược cau mày: “Sao đột nhiên anh đến đây? Anh tự lái xe đến hả?”
“Bắt taxi.”
Khi đó Thẩm An Nhược đang ngồi trên sofa vừa nghe tiếng quảng cáo trên tivi vừa chăm chú thêu, bức tranh ‘Starry night’ của Van Gogh, tay vẫn đang giữ giá thêu. Trình Thiếu Thần đến gần cô ngắm nghía: “Đây chính là tranh thêu chữ thập đấy à? Cuối tuần đẹp trời thế mà em lại ở nhà chơi cái này, thật là vô vị.”
“Đây là tranh thêu nhung, so với tranh thêu chữ thập thì khó hơn. Mà anh đến làm loạn hết chỉ của em rồi, mất công lắm em mới phân loại được. Anh ngồi sang bên kia đi, người đâu mà toàn mùi rượu.”
Nhìn bộ dạng không thoải mái của anh, Thẩm An Nhược vào bếp pha cho anh cốc nước mật ong giải rượu, quay lại thấy anh đang cầm điểu khiển tivi ấn lung tung, đổi kênh liên tục, lại còn luôn miệng kêu ca: “Mấy cái quảng cáo dạo này càng xem càng chán.” Cuối cùng dứt khoát đổi sang chế độ chơi trò chơi, cầm điều khiển chơi xếp gạch.
“Anh đến đây là gì?” Thẩm An Nhược nhìn anh.
“Không có việc gì không thể đến tìm em hả? Em thêu tranh của mình đi, cứ kệ anh.”
Lúc sau anh lại chuyển kênh tivi, Thẩm An Nhược ngẩng đầu lên xem, là bộ phim Titanic được chiếu lại lần thứ một trăm lẻ một.
“Hồi đó dẫn bạn gái đi xem Titanic, cô ấy khóc như mưa, làm anh ướt hết cả ống tay áo, nên sau này chỉ cần nghe đến Titanic là anh lại thấy dị ứng.”
“Anh muốn theo đuổi người ta, sau bị dọa nên chạy mất đúng không? Thẩm An Nhược nhìn anh.
“Sao em lại thông minh vậy? Lúc xem phim này em có khóc không? Để anh đoán nhé, em là kiểu người phụ nữ lạnh nhạt, bạc tình… chắc là không khóc đâu.”
“Lãng phí nước mắt vì chuyện của người khác thật điên rồ. Thực ra mà nói, em cũng không có quá nhiều cảm xúc, cái đoạn thuyền bị lật còn cảm động hơn, nếu không phải sau đó lật thuyền thì đôi này đã chẳng có tương lai, nếu có bỏ trốn thành công thì sau này cũng cãi nhau. Tình cảm nhất thời thực ra lại khiến người ta không thể quên được.”
“Thì ra bà lão trong phim cũng không nhớ suốt đời, nếu không nhìn thấy bức tranh làm sao nhớ lại được. Chỉ sợ bà cụ đã sớm chôn người con trai mình yêu nhất xuống tận cùng trái tim rồi.”
“Ôi, tình yêu đẹp vậy mà bị anh nói thế, thật không chịu nổi.”
“Em thì khác anh chắc.” Trình Thiếu Thần ngáp một cái, “Có một năm, cô giáo yêu cầu bọn anh viết về đề tài ‘Tình yêu là gì’, đến bây giờ anh vẫn nhớ cô giáo xinhd dẹp đó. Chỉ tiếc là lần đó cô bắt anh viết lại.”
“Anh viết như thế nào?”
“Quên rồi.” Trình Thiếu Thần bật cười.
“Chắc không phải anh viết bài văn đó thành bức thư tình gửi cô giáo đấy chứ?”
“Đừng có trêu anh, anh không làm vậy đâu.” Trình Thiếu Thần tiếp tục ngáp dài, “Em có tin vào tình yêu không?”
“Không tin, chỉ là cảm xúc của một khoảnh khắc mà thôi. Người hạnh phúc là người biến tình yêu thành tình thân, gìn giữ nó cả đời, còn những người bất hạnh là người biến tình yêu thành vết thương, đau cả một đời. Những người thông minh tất nhiên sẽ biết cách khiến bản thân vui vẻ, biết cách phân biệt giữa món chính và món khai vị, đau khổ rồi cũng dần dần lãng quên thôi.” Có lẽ do tâm trạng của anh hôm nay mà Thẩm An Nhược tự dưng thích ngồi nói chuyện phiếm với anh.
“Vậy nhất định em là người thông minh rồi. Thật đáng tiếc, cô Thẩm à, anh vẫn hy vọng em sẽ yêu anh.”
“Anh chán thật, em yêu anh để làm gì? Anh đâu có thiếu người yêu. Muốn tìm cảm giác yêu đương thì anh tìm mấy cô đồng nghiệp xinh đẹp của anh ấy.”
Trình Thiếu Thần thì thầm gì đó nhưng cô không nghe ra, lại tiếp tục cúi đầu thêu, lát sau ngẩng lên thấy anh nằm trên ghế sofa ngủ từ lúc nào không biết. Lúc ngủ, đôi lông mi dài của anh khép lại, khóe miệng nhếch lên, chân mày hơi nhíu lại, đầu nghẹo hẳn về một bên, trông như một đứa trẻ, so với dáng vẻ thường ngày của anh thì đúng là một trời một vực. Thẩm An Nhược nhìn anh mà bần thần cả người, cảm giác như có một thứ tình cảm nhẹ nhàng len vào tim cô rồi nhanh chóng biến mất. Mặc dù là mùa hè nóng bức nhưng trong phòng vẫn mở điều hòa, cô bỗng thấy rùng mình bèn chỉnh cho nhiệt độ cao lên, chỉnh cho anh nằm ngay ngắn, rồi lấy chăn mỏng đắp cho anh. Tròng lòng lại thấy hơi hối hận, nói nhiều như vậy với anh làm gì, không chừng có ngày tên gian thương này sẽ lại đem mấy lời cô nói ra trêu chọc.
Trình Thiếu Thần ngủ một mạch đến tối mới dậy, đi rửa mặt, ăn một gói mì cô nấu rồi mới rời đi. Thẩm An Nhược thở phào, cô cứ sợ là anh sẽ đòi ngủ lại đây.
Nhưng từ đó trở đi, cứ cuối tuần là Trình Thiếu Thần lại đến nhà cô. Qủa nhiên là khoảng cách sinh ra thiện cảm, ngắm nhìn Trình Thiếu Thần từ xa, cô cảm thấy nhìn dáng vẻ sành sỏi của anh thì thấy anh đúng là một công tử chính hiêu. Bây giờ trông thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh, cô cũng bắt đầu thấy quen thuộc hơn.
Có lẽ do công việc mệt mỏi mà anh không thấy có húng thú với việc ăn uống, chơi bời, phần nhiều đều ở lì trong căn nhà nhỏ của cô, ăn thức ăn cô nấu. Anh khá kĩ tính với chuyện ăn uống, cô cứ nghĩ hầu anh chắc phải rất khổ cưc nhưng hóa ra anh ăn uống rất đơn giản, chỉ cần chút dưa muối với cháo loãng cũng được. Cũng có khi cô qua chỗ anh nhưng đường thì xa, cuối tuần xe buýt lại đông, Trình Thiếu Thần nói sẽ tới nhà đón cô, kết quả là anh đến rồi lười quay về nên ở lại luôn. Cuối tuần mà điện thoại của anh reo liên tục, ban đầu còn kiên nhẫn trả lời, về sau anh tức lên: “Đừng có dài dòng nữa, thứ Hai bàn tiếp”, cuối cùng tắt máy luôn. Về sau mỗi cuối tuần ở cùng cô đều không có tiếng chuông điện thoại nữa.
Trình Thiếu Thần lúc im lặng thì rất nhàm chán, có khi anh ngồi bên cạnh nhìn cô thêu đến nửa giờ, nhìn đến mức cô không thấy tự nhiên, lại còn ca thán: “Lần trước anh tới không phải đã thêu đến đây rồi sao, em thêu thật là chậm.”
“Sao mà em càng thêu càng ít vậy, có phải thêu hỏng lại tháo ra thêu lại không.”
“Ôi, em giả bộ thục nữ học thêu đấy à, thật đúng là lãng phí thời gian, chi bằng anh kiếm người thêu giúp em.” Thẩm An Nhược bị anh quấy rầy như vậy tiện tay cầm kim thêu ra vẻ muốn đâm anh, Trình Thiếu Thần nhảy dựng lên trốn mất.
Thẩm An Nhược không có sở thích gì đặc biệt, căn hộ của cô cũng không có gì để chơi, vậy mà Trình Thiếu Thần lại không thấy chán, mỗi lần đến anh đều tìm ra thứ gì đó để giải khuây, không bao giờ làm phiền cô, ví như anh sẽ đi dọa mấy con cá cô nuôi, sau đó mở máy tính chơi game khoảng một đến hai tiếng, có khi xem phim, thường là anh chỉ xem được một nửa rồi ngủ mất. Thẩm An Nhược nghi ngờ, anh đột nhiên chăm đến đây, thường ngủ trưa ở nhà cô, có phải vì sofa ở nhà cô rất thoải mái nên anh mới đến? Gần đây trông anh có vẻ bị mất ngủ khá nhiều.
Cuối cùng Trình Thiếu thần cũng tìm ra được một thứ để tiêu khiển ở nhà cô, đó là một bàn cờ. Hồi học đại học, An Nhược thường hay đi dạo các hội chợ văn hóa. Cô thích ngắm những món đồ nho nhỏ kì lạ, có khi còn mang một ít về nhà. Có lần đột nhiên cô muốn nhờ một nhà buôn thủy tinh ở Giang Tô làm mấy viên pha lê tròn, kích thước có hạt châu làm quân cờ nhảy. Lúc làm xong lại không tìm được bàn cờ thích hợp. Tốt nghiệp đại học, cô lại nhờ thợ mộc làm một cái, hai món đồ này không tính là quá tốn kém, mấy quân cờ cũng không được tính là hàng xa xỉ, nhưng bàn cờ lại hết sức độc đáo. Trình Thiếu Thần có hứng thú với cờ nhảy, thường rủ Thẩm An Nhược cùng chơi. Mặc kệ cho anh chơi như thế nào, kể ca khi cố ý nhường nhưng lúc nào cô cũng thua, anh thường mắng cô là ngốc. Thấy cô không hăng hái mấy, Trình Thiếu Thần lại hì hụi ngồi chơi một mình. Lúc đầu anh chia làm hai phe, sau đó là ba phe, cuối cùng là sáu người chơi cờ. Thẩm An Nhược liếc mắt nhìn đống hỗn độn đó mà choáng váng. Qủa thực không hiểu người này vì mệt nhóc quá độ hay tinh lực dư thừa, chỉ thấy anh chơi một mình rất hăng say và đầy hứng thú.
Sau cùng, anh đã chán bàn cờ sáu người này bèn lấy quân cờ ngồi trên sàn chơi bắn bi, sành nhà của Thẩm An Nhược rất sạch, anh thường nằm bò trên sàn, lấy vài quyển sách dày trên giá sách để bày trận chơi. Thẩm An Nhược thấy anh đối xử với mấy viên trân châu bảo bối của mình như vậy thì tức giận đòi anh trả lại. Trình Thiếu Thần nhìn cô: “Em thật nhỏ mọn, hỏng một viên trân châu của em thì anh đổi trả một viên kim cương được chưa.”
“Ai thèm mấy viên kim cương của anh?”
“Chẳng lẽ em chưa nghe Moulin Rough nói ‘Kim cương là người bạn tốt nhất của phụ nữ sao’, so với đàn ông thì đáng tin gấp nhiều lần. Em vẫn còn trẻ, chưa trải nghiệm được điều này đâu.”
Thẩm An Nhược biết mình nói không lại anh, cũng không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng xem ra kĩ thuật bắn bi của anh rất tốt, đến khi chơi chán rồi mà mấy viên trân châu của cô cũng chưa hỏng.
Hai người cũng có lúc cãi nhau, thực ra chỉ là đấu khẩu mà thôi. Bọn họ tranh luận về một vấn đề, thường thì Thẩm An Nhược không thắng nổi anh, nếu thắng cũng là Trình Thiếu Thần nhường mình, nhưng anh lại tỏ ra rõ ràng như vậy khiến cô thấy thắng cũng chẳng vinh quang. Nhưng nếu cô thua thì cả nửa ngày chẳng thèm để ý anh, Trình Thiếu Thần cũng chẳng buồn dỗ dành, để mặc cô như vậy.
Thẩm An Nhược không phải là người giận lâu, cô chỉ tức giận một hai tiếng gì đó lại ngoan ngoãn đi nấu cơm hoặc ngoan ngoãn theo anh ra ngoài ăn, cứ như thế việc giận dỗi vừa rồi chưa bao giờ xảy ra vậy.
**** ***
Thẩm An Nhược được giao nhiệm vụ đi công tác ở tình ngoài, đúng lúc cô đang giận dỗi nên không nói gì với anh. Bữa đó hai người giận nhau, Thẩm An Nhược bực bội, ăn cơm dọn dẹp xong, cô không nói gì bỏ về, mặc kệ tiết mục hẹn hò sau đó của hai người. Thật ra chuyện này không tính là cãi nhau, bởi tuy Thẩm An nhược giận mà ai kia vẫn cười nói vui vẻ khiến cô càng tức hơn. Khu anh ở rất rộng, Thẩm An Nhược lại đi không nhanh, đi cả nửa ngày vẫn chưa ra đến cổng, trước đây đều là anh lái xe đưa cô ra nên không thấy xa. Bây giờ đang là giữa hè, ánh nắng chiếu gay gắt, cô thấy mình như bị bốc hơi vậy, chỉ một lúc mà cả người nhễ nhại mồ hôi. Lúc chạy ra, cô cũng không hy vọng rằng anh sẽ đuổi theo mình, bản thân cô cũng không thích chơi trò lạt mềm buột chặt, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy hơi hối hận, cho dù bực bội cũng nên tìm kẻ đầu sỏ mà trút, tại sao phải làm khổ mình như vậy. Trong phòng có điều hòa mát mẻ, bên ngoài thì nóng như thiêu như đốt, hai người vốn có kế hoạch tối nay đi trượt tuyết nhân tạo, hoài niệm một chút mùa đông lạnh giá giữa mùa hè nóng bức này.
Đột nhiên nhớ lại những lần cãi nhau với Giang Hạo Dương, trước đây, thực ra nếu có cãi nhau thì phần lớn là anh không buồn mở miệng, nếu có mở miệng cãi thì cô cũng sẽ thua. Những lúc thua cô thường qay đầu bỏ đi, Giang Hạo Dương cũng không buồn đuổi theo, chỉ ở phía sau nói: “Em chạy làm gì, anh không đuổi theo đâu, động một tí là lại lôi cái bản tính giận dỗi của con gái ra làm phiền người khác, từ lúc nào em lại giống mấy cô gái đó vậy?”
Khi đó cơn giận của Thẩm An nhược cũng hết, cô cười với anh: “Em vốn là một cô gái hết sức bình thường, anh cho rằng em là tiên nữ trên trời không nhiễm khói lửa nhân gian sao. Anh đề cao em quá rồi.”
“Em tự kỷ thật.”
Cô luôn suy nghĩ theo chiều hướng vui vẻ, giận dỗi một lúc lại thấy không nên so đo quá mức làm gì, lại gọi điện thoại cho anh: “Giang Hạo Dương, cho anh hai mươi phút để đến quán KFC ở đường XX, bằng không đừng mong em để ý đến anh nữa.”
Vẫn chưa nói hết câu mà bên kai Giang Hạo Dương đã dập máy khiến cô tức nghẹn họng, ngồi trong quán KFC gọi hai gói bắp rang bơ với một suất kem dâu, ăn gần hết mới thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng không giận nữa, ngẩng đầu lên bắt gặp Giang Hạo Dương đang ngồi đối diện. Khuôn mặt của anh hiện rõ ràng mấy chữ ‘em thật vô phương cứu chữa’, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng đến sau. Cô cũng ngay lập tức giấu bộ mặt chiến thắng đắc ý thay bằng vẻ mặt đầy ngoan ngoãn: “Em mời anh ăn nhé, được không? Anh thích ăn gì nào? Bánh tart hay cánh gà? Uống cà phê hay coca?”
“Mấy thứ đồ này anh không thèm.” Cuối cùng Giang Hạo Dương cũng nở nụ cười, với tay lấy phần kem dâu cô đang ăn, xử lý sạch sẽ.
Thẩm An Nhược thở dài, đều là những chuyện đã qua từ lâu, vậy mà giờ đây lại như vừa mới xảy ra. Trước khi tốt nghiệp, cơ hội gặp nhau rất ít, chủ yếu chỉ liên lạc qua điện thoại, khi đó không có cảm giác hai người đang yêu nhau, nói chuyện rất khách sáo, sau này khi ở gần nhau, ngày ngày được nhìn thấy nhau như ý nguyện, cả hai lại suốt ngày cãi nhau, anh thấy mệt mỏi mà cô cũng chán nản.
Hôm chia tay, cô định sẽ cất giữ những kỉ niệm về con người ấy vào một góc khuất sâu nhất của tâm hồn mình, để nó không thể ảnh hưởng tới cô được nữa, nhưng giờ đây, những kí ức đó lại đột nhiên xuất hiện khiến cô cảm thấy có chút gì đó ngọt ngào. Ngày hôm nay nhớ lại chuyện xưa mà cảm giác như cả nghìn năm trôi qua, chỉ mới một vài tháng mà cô cảm thấy hồi ức về Giang Hạo Dương trong cô đã là chuyện của kiếp trước.
Rời khỏi nhà Trình Thiếu Thần, cô bắt gặp hai người đang cãi nhau trên đườn. Cô gái đứng khóc, còn chàng trai khẽ dỗ dành: “Tất cả là anh sai có được không, em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà. Nếu không thì em đánh anh đi.”
Cô gái quay lại tát chàng trai một cái. “Ối! Em đánh anh thật à, đau quá.”
“Em đánh anh đấy, đánh chết anh đi, đồ tồi!” Cô gái vẫn không ngừng tay, chàng trai chỉ biết né tránh, sau cùng ôm chầm lấy cô gái, sống chết cũng không buông.
Đúng là tuổi trẻ.Thẩm An Nhược mỉm cười, trong một thoáng có kích động cô bỗng muốn quay lại nhà Trình Thiếu Thần và đánh anh hệt như vậy. Cuối cùng thấy mình thật nhạt nhẽo, hơn nữa nếu quay lại thì cũng đã quá xa, với ánh mặt trời độc hại này thì thật chẳng đáng để làm thế chút nào. Nếu đổi lại là cô và Trình Thiếu Thần trong tình cảnh vừa rồi, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng Trình Thiếu Thần đột nhiên trìu mếm dỗ dành, cô lại nổi hết cả da gà, cứ nghĩ quanh quẩn một hồi, cơn giận của cô cũng nguôi bớt quá nửa, không để bụng chuyện anh không thèm đuổi theo mình nữa. Đúng lúc có chiếc taxi còn trống chạy tới, cô vẫy lại, lên xe, quay về nhà.
Về nhà được một lúc, Trình Thiếu thần mới gọi điện: “Ủa, sao đột nhiên lại không thấy em đâu vậy”, giọng điệu vẫn còn cố tình giả bộ.
“Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.”
“Hả, thật sao? Vậy thật không phải, xin lỗi đã làm phiền cô.” Anh dập máy thật.
Thẩm An Nhược thấy kì lạ, tại sao mỗi lần giận dỗi anh, cuối cùng người tức giận hơn lại là cô, cơn giận kia vừa mới xẹp xuống lại đột nhiên xộc lên tới tận óc, cũng tại thời tiết quá nóng đây mà.
Cô không phải kiểu người tự ngược đãi bản thân, tức giận vài phút sau liền bỏ đi tắm nước nóng, hạ điều hòa xuống thật thấp, trèo lên giường đắp chăn ngủ ngon lành. Cô bị mặt trời chiếu đến phát điên, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo đến, ngủ một giấc đến chiều, tỉnh dậy xem hai bộ phim, đến khi xem hết cũng tới đêm. Cô nghĩ đến chuyện hồi sáng, cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn: “Đồ nhỏ nhen xấu tính.” Tin nhắn báo gửi thành công xong cũng nhanh chóng tắt máy, sáng hôm sau tỉnh dậy mở lên không thấy có hồi âm.
Cách một ngày sau Trình Thiếu Thần mới thèm gọi điện cho cô, không nói gì đến chuyện hôm trước, cô cũng không buồn nhắc tới nhưng không vui vẻ gì, anh gọi điện đến lúc tám giờ, cô chỉ nói: “Em ngủ rồi, anh đừng quấy rầy em”, mười giờ anh gọi đến thì “Em đang ở công ty làm thêm giờ, không rảnh nói chuyện với anh đâu.” Trình Thiếu Thần cũng không có ý muốn quấy rầy, chỉ nói: “Vậy em ngủ tiếp đi” hoặc “Em đang bận à, về sớm nhé”, rồi gác máy luôn, không hề lật tẩy cô. Rốt cuộc sau cả một ngày trời suy nghĩ, cô mới có thể rút ra kết luận: “Qúa để ý tới anh ta là tự hại mình.”
Hôm đó Trình Thiếu Thần lại gọi điện cho cô: “Em ở nhà hay công ty?”
“Em ở thành phố XX.” Thẩm An Nhược cảm thấy có chút hãnh diện.
“Thật hay giả vậy? Em đến đó làm gì thế?”
“Công ty cử đi bồi dưỡng.” Thật ra là họp một tuần thôi.
“Bao lâu?”
“Cũng không lâu lắm, chắc chỉ nửa năm thôi.”
“Buồn thật!”
“Sao phải buồn, mấy anh chàng đẹp trai năm xưa thầm yêu mời em đi ăn tối hết cả rồi. Lịch hẹn đã xếp kín hết tháng.”
“Vậy em cứ từ từ hưởng thụ mấy cuộc hẹn hò của mình đi, cẩn thận đừng ăn nhiều đồ béo quá, không lúc về lại không ai nhận ra em.”
Những ngày tiếp theo là bốn cuộc họp liên tục, thật sự rất nhàm chán, lần nào cũng hết trọn một ngày, tối đến là cơ thể biểu tình. Đồng nghiệp đi cùng cô là một cô gái trẻ, buổi tối ăn cơm xong về phòng là ôm điện thoại ‘nấu cháo’ với bạn trai, cười rúc rich, mỗi lần gọi điện ít nhất phải nửa tiếng. Nói chuyện vừa dài vừa lâu, Thẩm An Nhược nghĩ có khi mình phải thay mặt công ty viễn thông cảm ơn họ mới đúng. Cô tập trung đọc tạp chí, không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng trong phòng lại quá yên tĩnh, những âm thanh ấy cứ lọt vào tai.
Vì thế đến cuối tuần, Thẩm An Nhược lên kế hoạch đi chợ đêm, vừa mới ra tới cửa thì điện thoại đổ chuông. Mở ra xem, lại là Trình Thiếu Thần, đúng là dai như đỉa, đuổi mãi không chịu đi.
“Em bận lắm. Anh có chuyện gì thì nói đi, không có gì thì em cúp máy đây.”
“Thẩm An Nhược, anh lạc đường rồi. Phải làm sao đây?”
“Lạc đường thì tìm cảnh sát hoặc gọi 110, gọi điện cho em làm gì?”
“… Sao lửa giận của em vẫn còn lớn thế, vừa mưa to một trận mà không hết, chẳng lẽ đây chính là Tam Muội Chân Hỏa1 trong truyền thuyết sao?” Trình Thiếu Thần cười khẽ trong điện thoại.
Tam Muội Chân Hỏa1: Hồng Hài Nhi có phép tạo lửa Tam Muội Chân Hỏa, nước thường không dập tắt được. Lửa này được sinh ra từ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân rơi xuống Hỏa Diệm Sơn khi Ngộ Không đại náo thiên cung. Hồng Hài Nhi muốn tạo lửa phải tự đánh vào mũi.
“Anh mới tạo ra Tam Muội Chân Hỏa ý… Mà sao anh biết ở đây vừa mưa xong?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. “Thiếu Thần, anh đang ở đâu thế?”
“Anh không biết, chẳng vừa nói là anh lạc đường còn gì.”
Tiếp …
Thẩm An Nhược ngồi taxi lòng vòng mãi mới tìm được Trình Thiếu Thần, thấy anh đang thong thả ngồi uống trà, mỉm cười với cô: “Thật mất mặt, không phải em học ở thành phố này sao? Vậy mà cũng lạc đường.”
“Anh còn nói được nữa sao, là ai cố ý nói sai tên đường khiến em phải đi một vòng như vậy?”
“Em có bằng chứng gì nói anh cố ý? Anh đâu có sống ở đây bốn năm.” Vẻ mặt của Trình Thiếu Thần trông thật vô lại: “Anh nói là đến khách sạn tìm em, em có chịu đâu.”
“Sao anh lại tới đây?” Thẩm An Nhược biết rằng có tranh luận cũng không có cửa thắng bèn tìm một chủ đề khác để hỏi anh.
“Tất nhiên vì rất nhớ em rồi.”
“Anh nghĩ là em mới lên ba sao?” Thẩm An Nhược nhìn anh cười lạnh lùng: “Chắc chắn là anh đi công tác, đúng không?”
“Em biết rồi còn hỏi anh làm gì?”
“…”
“Đưa anh đi ăn gì đó đi, anh đói quá. Trước đây em thích ăn ở đâu vậy?”
“Gần đây có một quán ăn lâu đời rất ngon.” Thẩm An Nhược thuận miệng trả lời anh, hai giây sau đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, “Thôi bỏ đi, con đường đó sau này sửa lại, chắc là quá ấy không còn đâu.”
“Vậy đi xem xem nó còn hay không. Đi nào, bộ dạng của em nhìn thật ngốc nghếch.”
Mặc dù con đường đã hoàn toàn đổi khác nhưng cái quán vẫn nằm đó, đến cả phong cách trang trí cũng không hề thay đổi, mùi vị vẫn hệt như ngày nào.
“Không tệ.” Trình Thiếu Thần kết luận, hôm nay ăn nhiều hơn mọi khi, “Sao hôm nay em ăn ít vậy?”
“Trước khi đến em đã ăn rồi, bây giờ ăn không nổi nữa.”
“Khách sạn đó phục vụ bữa tối sớm thế à? Lúc anh gọi em mới chỉ năm giờ rưỡi thôi mà?”
“Em ăn vặt không được hả?”
Trình Thiếu Thần đặt đũa xuống, cười đầy ẩn ý, nhìn cô: “Nhìn bộ dạng ngơ ngác của em kìa. Ở đây có kí ức nào đặc biệt với em hả?”
Thẩm An Nhược mím môi lườm anh, không nói gì.
“Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi? Ôi, thật đáng thương tâm.” Giọng Trình Thiếu Thần tỏ ra rất đồng cảm, nét cười trên mặt lại càng rõ hơn. “Vậy chúng ta đổi một quán ăn khác được không?”
“Ăn cơm của anhd di. Nhiều lời quá, thật đáng ghét.”
“Em muốn ở lại hay đi ngay bây giờ? Hay anh để em yên tĩnh ở đây hồi tưởng lại kỉ niệm? Thật ra vấn đề này rất đơn giản, em chọn cách nào?”
“Anh cứ ở đây là được rồi, em đi.” Thẩm An Nhược lườm anh, quay đầu đi một mạch.
Cô càng tức giận thì Trình Thiếu Thần càng thấy vui vẻ, cô đã sớm nhận ra sự thật này, quả nhiên vừa bước ra ngoài, đứng cách vài mét vẫn có thể nhận ra tâm trạng vui vẻ của anh, thậm chí còn lẽo đẽo đi bên cạnh, nắm lấy tay cô. An Nhược giất ra, mấy giây sau lại bị anh nắm lấy. Anh cố ý thả lỏng tay để cô dễ dàng gỡ ra rồi lại giữ tay cô, cứ như vậy khiến Thẩm An Nhược cũng mệt, không thèm giằng ra nữa, cứ để mặc anh kéo cô qua đường.
Băng qua con phố này là quảng trường trung tâm thành phố, nơi đây được xây dựng lại hồi cô học năm thứ hai, thực ra cũng không quá lớn nhưng ở thành phố phồn hoa đông đúc dân cư này mà có thể tạo nên một khoảng không gian rộng rãi như vậy thì cũng được xem là kì tích trong quy hoạch những năm về trước. Vì quảng trường này mà một vài nơi mang tính biểu trưng đã bị phá bỏ, thậm chí cả một rạp chiếu phim mới xây dựng được hơn một năm cũng bị tháo dỡ. Năm đó, lần đầu tiên Giang Hạo Dương mời cô đi Di Hòa Viên ăn cơm, cùng nhau tới rạp chiếu phim mà sau đó mấy tháng phải đóng cửa để xem Romeo và Juliet, hôm ấy cũng chính là ngày Giang Hạo Dương hỏi cô nếu như vẫn một mình thì có thể suy nghĩ đến việc làm bạn gái anh hay không. Khoảng thòi gian đó, cô cứ nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một trò đùa, rất nhiều năm về sau, cô mới dám thừa nhận mối tình đầu của mình. Vậy mà hôm nay, cô lại bắt đầu cảm thấy mê muội, câu chuyện năm ấy phải chăng chỉ là một bước đi sai lầm của cô?
Trình Thiếu Thần mua cho cô cây kem: “Ăn đi, sẽ mau hạ hỏa.”
“Anh tránh xa em ra một chút, cơn giận của em sẽ qua nhanh hơn đó.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Nơi này bao nhiêu người qua lại, em đừng coi anh như người qua đường vậy chứ.”
“Có người qua đường nào lại ngồi gần nhau như vậy không? Anh thật phiền phức.”
“Cứ cho rằng em đang ngồi đây nghĩ về mối tình đầu thì cũng không thể trút giận lên đầu anh như thế được.”
“Tại sao anh biết là mối tình đầu? Hừ, mối tình đầu của em kết thúc hồi sáu tuổi rồi.”
“Vậy chắc là một tình yêu sâu đậm nào rồi. Cái bàn ban nãy chúng ta ngồi đó, có phải là nơi trước đây em đã từng ngồi không?”
“Trình Thiếu Thần, anh đi chết đi!” Cuối cùng Thẩm An Nhược cũng tìm được cơ hội đánh anh thật mạnh, trông anh tuy gầy nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, cuối cùng chính cô lại bị đau.
Trình Thiếu Thần cũng không tránh né, chỉ khẽ cười: “Em nhìn mình xem, mới trêu chọc vài câu đã quạu lên rồi, nói em trẻ con còn không thừa nhận, thẹn quá hóa giận hả?”
Thẩm An Nhược dừng tay, sống chết cắn chặt môi, trong bụng thấy không cam tâm , lại đá anh một cái: “Đồ xấu xa!”
Quảng trường rộng lớn ngày hè luôn có mấy cô cậu nhóc mang giỏ hoa hồng đi kì kèo chèo kéo mấy cặp nam nữ. Một cô bé đáng yêu mặt mày lanh lợi chạy đến chỗ Trình Thiếu Thần: “Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng chị gái xinh đẹp này đi.”
Trình Thiếu Thần rút mấy tờ tiền đưa cho cô bé.
Cô bé đặt giỏ hoa xuống, rút tiền trong túi ra đếm cả nửa ngày, cuối cùng quyết định đưa cả giỏ hoa cho Trình Thiếu Thần: “Tất cả chỗ hoa này đều là của anh, em đi đổi tiền lẻ trả lại anh.”
“Không cần đâu, em giúp anh một việc được không? Anh vô tình làm chị gái kia tức giận, em giúp anh dỗ chị ấy, làm cho chị ấy cười là được.”
Thẩm An Nhược không thèm nhìn anh, quay đầu bước đi.
“Chị ơi, hoa của chị này. Anh kia…”
Trình Thiếu Thần quay đầu lại nhanh tay lấy mấy bông hoa đặt vào tay Thẩm An Nhược: “Được rồi, em đã giận anh cả nửa tháng rồi, vẫn chưa hết giận à, con gái mà hay tức giận là nhanh già đấy.”
Thẩm An Nhược quay người cấu vào tay anh.
“Á… á…, em không già, em trông trẻ trung như một cô gái vị thành niên. Thẩm An Nhược, không ngờ em lại bạo lực vậy.” Trình Thiếu Thần đau quá, hít một hơi rồi nói tiếp: “Nhưng mà bình thường lúc nào em cũng kiềm chế, bây giờ phát điên cũng tốt, giúp cơ thể khỏe mạnh.”
Trình Thiếu Thần chỉ ở lại hai ngày, sáng hôm sau nữa không thấy bóng dáng anh, đến tối lại đột nhiên xuất hiện, đề nghị cô đưa anh đi xem khuôn viên trường học trước kia của cô, còn kiên quyết phải đi bằng xe buýt.
“Thiếu gia giàu có, phải chăng rất nhiều năm rồi anh chưa đi xe buýt?”
“Cũng không lâu lắm, năm tốt nghiệp đại học anh vẫn ngồi xe buýt mà.”
Hai người đi dạo trong khuôn viên trường gần một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian Trình Thiếu Thần im lặng không lên tiếng, không giống với bộ dạng lắm lời tối hôm trước của anh. Thẩm An Nhược thường có cảm giác, anh tựa như bầu trời mùa hạ, tâm tình bất định, thay đổi thất thường.
Hết chương 7
Trước đây hai người chỉ gọi điện thoại cho nhau vào cuối tuần, mục đích duy nhất là để hẹn hò. Bây giờ thậm chí vào lúc đêm khuya, Thẩm An Nhược chuẩn bị đi ngủ cũng nhận được điện thoại của Trình Thiếu Thần, giọng nói hình như đã chuếnh chóang say: “Em có nhớ anh không?” Cũng có khi là “Ôi, tự nhiên rất muốn gặp em.” Câu trả lời của Thẩm An Nhược thường là: “Đang bận, không có thời gian nghĩ đến anh.” Hoặc là “Tôi nhớ đến anh làm gì?” Không thì chỉ một câu nói: “Nhàm chán”. Trình Thiếu Thần cũng không tức giận, cười ha ha và chúc cô ngủ ngon rồi tắt điện thoại. Bị người khác mắng mà lại vui vẻ, Thẩm An Nhược cảm thấy đôi lúc anh thật vô vị.
Hai người ở bên nhau cũng không tỏ ra quá thân thiết, chỉ có điều lúc chia tay Trình Thiếu Thần sẽ hôn tạm biệt cô. Mà những nụ hôn này rất khách sáo, không giống nụ hôn trước, thường là anh hôn trên trán, có khi bên tai, có lúc lại là hai má, rất tự nhiên, không cuồng nhiệt như đêm đó. Thẩm An Nhược thấy chuyện này không quan trọng, cô cũng không chủ động đáp lại anh. Cứ mười ngày nửa tháng hay gặp ngày lễ lớn nhỏ, hoa tươi và quà đều chuyển cho cô đến rất đúng giờ, chỉ là không quá mức khoa trương khiến người ta phát điên như lần trước. Qùa không rẻ cũng không đắt, đều do công ty chuyển phát nhanh mang tới, chưa bao giờ Trình Thiếu Thần tự tay đưa. Có lúc Thẩm An Nhược thấy chuyện này rất huênh hoang, cô đã bảo anh đừng bày trò nữa, nhưng phản đối vô hiệu, bản thân lại xấu hổ nên cô dặn nhân viên trực ban không cần đem lên lầu, tan tầm cô về qua sẽ lấy. Cô đoán tất cả việc này đều do trợ lý của anh làm, một trong những nội dung công việc chính là tặng hoa và quà cho bạn gái của sếp. Những món quà đó hết sức tinh xảo, Thẩm An Nhược không hay cập nhật thời trang, nhưng cũng có thể nhận ra chiếc khăn quàng cổ hay chiếc ghim áo đã từng xuất hiện trên các tạp chí thời trang. Có đánh chết cô cũng không tin Trình Thiếu Thần tự tay chọn những món quà này, thậm chí dáng vẻ ngốc nghếch đứng ở cửa hàng chọn hoa của anh cô cũng không tưởng tượng ra nổi. Có lúc cô tưởng tượng đến cảnh trợ lý của anh chuẩn bị vô vàn thứ quà cáp mang tặng, thậm chí còn phải ghi nhớ đã tặng cô nào thứ nào để không bị nhầm lẫn, nghĩ cũng thấy buồn cười.
Có thời gian Trình Thiếu Thần bận rộn, cuối tuần cũng phải làm việc, ít đưa cô đi ăn, chỉ đi đâu đó rồi nhanh chóng trở về, cũng không dự mấy vũ hội hay tiệc tùng gì nữa. Hoặc có lẽ mùa hè nóng quá nên không có chỗ nào để đi, hoặc cũng có thể mấy chỗ hội họp đó ai mang theo ‘bạn gái’ sẽ bị đem ra làm trò cười cho mọi người, cũng có khả năng anh đã có ‘bạn gái’ khác cho mấy vụ đó nên ‘bạn gái’ là cô đây đã bị hạ bệ. Có lần Trình Thiếu Thần rủ cô đi lướt sóng, cô nghi ngờ anh có âm mưu, bản thân cô bị say sóng, sống chết cũng không đi.
Cái lợi nhất khi được mang danh ‘bạn gái’ anh chính là khi từ chối cũng rất thoải mái. Trước đây muốn từ chối anh, cô phải mất công nghĩ ra hàng chục lý do để đỡ ngại, còn bây giờ thì không cần lãng phí nơ ron thần kinh như vậy, chỉ cần nói: “Hôm nay nóng lắm, em không muốn ra ngoài” Hoặc “Hôm nay em mệt, hôm khác nhé” là được.
Khoảng cách giữa hai người như một công thức phân tử. Ngay cả hạt nhân nguyên tử và electron cũng vậy, quá gần sẽ đẩy nhau, quá xa sẽ hút nhau cho đến khi đạt được khoảng cách phù hợp. Có lúc Thẩm An Nhược nghĩ tới hành động tỏ tình của Trình Thiếu Thần, cô lại thấy đầy hoài nghi. Cô cho rằng anh chỉ chơi đùa cho vui, nên cô vốn không coi mình là ‘bạn gái Trình Thiếu Thần’, chỉ là khi hai người thân mật, cô cũng không đẩy anh ra. Có khi cô tưởng tượng bản thân mình là người quan sát mọi vật, đứng ở một nơi cao nhìn xuống nhân gian xem đôi nam nữ buồn tẻ đang hào hứng dẫn nhau đi ăn uống linh đình, chờ một trong hai người chán ngán rồi từ bỏ, vậy là trò chơi kết thúc.
Có một ngày thứ Bảy, Trình Thiếu Thần đột nhiên xuất hiện, gần đây anh rất bận, hai người ngoại trừ đi ăn rồi tiện thể cùng nhau tản bộ ra thì không hẹn hò gặp gỡ. Cả người anh đầy mùi rượu, Thẩm An Nhược cau mày: “Sao đột nhiên anh đến đây? Anh tự lái xe đến hả?”
“Bắt taxi.”
Khi đó Thẩm An Nhược đang ngồi trên sofa vừa nghe tiếng quảng cáo trên tivi vừa chăm chú thêu, bức tranh ‘Starry night’ của Van Gogh, tay vẫn đang giữ giá thêu. Trình Thiếu Thần đến gần cô ngắm nghía: “Đây chính là tranh thêu chữ thập đấy à? Cuối tuần đẹp trời thế mà em lại ở nhà chơi cái này, thật là vô vị.”
“Đây là tranh thêu nhung, so với tranh thêu chữ thập thì khó hơn. Mà anh đến làm loạn hết chỉ của em rồi, mất công lắm em mới phân loại được. Anh ngồi sang bên kia đi, người đâu mà toàn mùi rượu.”
Nhìn bộ dạng không thoải mái của anh, Thẩm An Nhược vào bếp pha cho anh cốc nước mật ong giải rượu, quay lại thấy anh đang cầm điểu khiển tivi ấn lung tung, đổi kênh liên tục, lại còn luôn miệng kêu ca: “Mấy cái quảng cáo dạo này càng xem càng chán.” Cuối cùng dứt khoát đổi sang chế độ chơi trò chơi, cầm điều khiển chơi xếp gạch.
“Anh đến đây là gì?” Thẩm An Nhược nhìn anh.
“Không có việc gì không thể đến tìm em hả? Em thêu tranh của mình đi, cứ kệ anh.”
Lúc sau anh lại chuyển kênh tivi, Thẩm An Nhược ngẩng đầu lên xem, là bộ phim Titanic được chiếu lại lần thứ một trăm lẻ một.
“Hồi đó dẫn bạn gái đi xem Titanic, cô ấy khóc như mưa, làm anh ướt hết cả ống tay áo, nên sau này chỉ cần nghe đến Titanic là anh lại thấy dị ứng.”
“Anh muốn theo đuổi người ta, sau bị dọa nên chạy mất đúng không? Thẩm An Nhược nhìn anh.
“Sao em lại thông minh vậy? Lúc xem phim này em có khóc không? Để anh đoán nhé, em là kiểu người phụ nữ lạnh nhạt, bạc tình… chắc là không khóc đâu.”
“Lãng phí nước mắt vì chuyện của người khác thật điên rồ. Thực ra mà nói, em cũng không có quá nhiều cảm xúc, cái đoạn thuyền bị lật còn cảm động hơn, nếu không phải sau đó lật thuyền thì đôi này đã chẳng có tương lai, nếu có bỏ trốn thành công thì sau này cũng cãi nhau. Tình cảm nhất thời thực ra lại khiến người ta không thể quên được.”
“Thì ra bà lão trong phim cũng không nhớ suốt đời, nếu không nhìn thấy bức tranh làm sao nhớ lại được. Chỉ sợ bà cụ đã sớm chôn người con trai mình yêu nhất xuống tận cùng trái tim rồi.”
“Ôi, tình yêu đẹp vậy mà bị anh nói thế, thật không chịu nổi.”
“Em thì khác anh chắc.” Trình Thiếu Thần ngáp một cái, “Có một năm, cô giáo yêu cầu bọn anh viết về đề tài ‘Tình yêu là gì’, đến bây giờ anh vẫn nhớ cô giáo xinhd dẹp đó. Chỉ tiếc là lần đó cô bắt anh viết lại.”
“Anh viết như thế nào?”
“Quên rồi.” Trình Thiếu Thần bật cười.
“Chắc không phải anh viết bài văn đó thành bức thư tình gửi cô giáo đấy chứ?”
“Đừng có trêu anh, anh không làm vậy đâu.” Trình Thiếu Thần tiếp tục ngáp dài, “Em có tin vào tình yêu không?”
“Không tin, chỉ là cảm xúc của một khoảnh khắc mà thôi. Người hạnh phúc là người biến tình yêu thành tình thân, gìn giữ nó cả đời, còn những người bất hạnh là người biến tình yêu thành vết thương, đau cả một đời. Những người thông minh tất nhiên sẽ biết cách khiến bản thân vui vẻ, biết cách phân biệt giữa món chính và món khai vị, đau khổ rồi cũng dần dần lãng quên thôi.” Có lẽ do tâm trạng của anh hôm nay mà Thẩm An Nhược tự dưng thích ngồi nói chuyện phiếm với anh.
“Vậy nhất định em là người thông minh rồi. Thật đáng tiếc, cô Thẩm à, anh vẫn hy vọng em sẽ yêu anh.”
“Anh chán thật, em yêu anh để làm gì? Anh đâu có thiếu người yêu. Muốn tìm cảm giác yêu đương thì anh tìm mấy cô đồng nghiệp xinh đẹp của anh ấy.”
Trình Thiếu Thần thì thầm gì đó nhưng cô không nghe ra, lại tiếp tục cúi đầu thêu, lát sau ngẩng lên thấy anh nằm trên ghế sofa ngủ từ lúc nào không biết. Lúc ngủ, đôi lông mi dài của anh khép lại, khóe miệng nhếch lên, chân mày hơi nhíu lại, đầu nghẹo hẳn về một bên, trông như một đứa trẻ, so với dáng vẻ thường ngày của anh thì đúng là một trời một vực. Thẩm An Nhược nhìn anh mà bần thần cả người, cảm giác như có một thứ tình cảm nhẹ nhàng len vào tim cô rồi nhanh chóng biến mất. Mặc dù là mùa hè nóng bức nhưng trong phòng vẫn mở điều hòa, cô bỗng thấy rùng mình bèn chỉnh cho nhiệt độ cao lên, chỉnh cho anh nằm ngay ngắn, rồi lấy chăn mỏng đắp cho anh. Tròng lòng lại thấy hơi hối hận, nói nhiều như vậy với anh làm gì, không chừng có ngày tên gian thương này sẽ lại đem mấy lời cô nói ra trêu chọc.
Trình Thiếu Thần ngủ một mạch đến tối mới dậy, đi rửa mặt, ăn một gói mì cô nấu rồi mới rời đi. Thẩm An Nhược thở phào, cô cứ sợ là anh sẽ đòi ngủ lại đây.
Nhưng từ đó trở đi, cứ cuối tuần là Trình Thiếu Thần lại đến nhà cô. Qủa nhiên là khoảng cách sinh ra thiện cảm, ngắm nhìn Trình Thiếu Thần từ xa, cô cảm thấy nhìn dáng vẻ sành sỏi của anh thì thấy anh đúng là một công tử chính hiêu. Bây giờ trông thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh, cô cũng bắt đầu thấy quen thuộc hơn.
Có lẽ do công việc mệt mỏi mà anh không thấy có húng thú với việc ăn uống, chơi bời, phần nhiều đều ở lì trong căn nhà nhỏ của cô, ăn thức ăn cô nấu. Anh khá kĩ tính với chuyện ăn uống, cô cứ nghĩ hầu anh chắc phải rất khổ cưc nhưng hóa ra anh ăn uống rất đơn giản, chỉ cần chút dưa muối với cháo loãng cũng được. Cũng có khi cô qua chỗ anh nhưng đường thì xa, cuối tuần xe buýt lại đông, Trình Thiếu Thần nói sẽ tới nhà đón cô, kết quả là anh đến rồi lười quay về nên ở lại luôn. Cuối tuần mà điện thoại của anh reo liên tục, ban đầu còn kiên nhẫn trả lời, về sau anh tức lên: “Đừng có dài dòng nữa, thứ Hai bàn tiếp”, cuối cùng tắt máy luôn. Về sau mỗi cuối tuần ở cùng cô đều không có tiếng chuông điện thoại nữa.
Trình Thiếu Thần lúc im lặng thì rất nhàm chán, có khi anh ngồi bên cạnh nhìn cô thêu đến nửa giờ, nhìn đến mức cô không thấy tự nhiên, lại còn ca thán: “Lần trước anh tới không phải đã thêu đến đây rồi sao, em thêu thật là chậm.”
“Sao mà em càng thêu càng ít vậy, có phải thêu hỏng lại tháo ra thêu lại không.”
“Ôi, em giả bộ thục nữ học thêu đấy à, thật đúng là lãng phí thời gian, chi bằng anh kiếm người thêu giúp em.” Thẩm An Nhược bị anh quấy rầy như vậy tiện tay cầm kim thêu ra vẻ muốn đâm anh, Trình Thiếu Thần nhảy dựng lên trốn mất.
Thẩm An Nhược không có sở thích gì đặc biệt, căn hộ của cô cũng không có gì để chơi, vậy mà Trình Thiếu Thần lại không thấy chán, mỗi lần đến anh đều tìm ra thứ gì đó để giải khuây, không bao giờ làm phiền cô, ví như anh sẽ đi dọa mấy con cá cô nuôi, sau đó mở máy tính chơi game khoảng một đến hai tiếng, có khi xem phim, thường là anh chỉ xem được một nửa rồi ngủ mất. Thẩm An Nhược nghi ngờ, anh đột nhiên chăm đến đây, thường ngủ trưa ở nhà cô, có phải vì sofa ở nhà cô rất thoải mái nên anh mới đến? Gần đây trông anh có vẻ bị mất ngủ khá nhiều.
Cuối cùng Trình Thiếu thần cũng tìm ra được một thứ để tiêu khiển ở nhà cô, đó là một bàn cờ. Hồi học đại học, An Nhược thường hay đi dạo các hội chợ văn hóa. Cô thích ngắm những món đồ nho nhỏ kì lạ, có khi còn mang một ít về nhà. Có lần đột nhiên cô muốn nhờ một nhà buôn thủy tinh ở Giang Tô làm mấy viên pha lê tròn, kích thước có hạt châu làm quân cờ nhảy. Lúc làm xong lại không tìm được bàn cờ thích hợp. Tốt nghiệp đại học, cô lại nhờ thợ mộc làm một cái, hai món đồ này không tính là quá tốn kém, mấy quân cờ cũng không được tính là hàng xa xỉ, nhưng bàn cờ lại hết sức độc đáo. Trình Thiếu Thần có hứng thú với cờ nhảy, thường rủ Thẩm An Nhược cùng chơi. Mặc kệ cho anh chơi như thế nào, kể ca khi cố ý nhường nhưng lúc nào cô cũng thua, anh thường mắng cô là ngốc. Thấy cô không hăng hái mấy, Trình Thiếu Thần lại hì hụi ngồi chơi một mình. Lúc đầu anh chia làm hai phe, sau đó là ba phe, cuối cùng là sáu người chơi cờ. Thẩm An Nhược liếc mắt nhìn đống hỗn độn đó mà choáng váng. Qủa thực không hiểu người này vì mệt nhóc quá độ hay tinh lực dư thừa, chỉ thấy anh chơi một mình rất hăng say và đầy hứng thú.
Sau cùng, anh đã chán bàn cờ sáu người này bèn lấy quân cờ ngồi trên sàn chơi bắn bi, sành nhà của Thẩm An Nhược rất sạch, anh thường nằm bò trên sàn, lấy vài quyển sách dày trên giá sách để bày trận chơi. Thẩm An Nhược thấy anh đối xử với mấy viên trân châu bảo bối của mình như vậy thì tức giận đòi anh trả lại. Trình Thiếu Thần nhìn cô: “Em thật nhỏ mọn, hỏng một viên trân châu của em thì anh đổi trả một viên kim cương được chưa.”
“Ai thèm mấy viên kim cương của anh?”
“Chẳng lẽ em chưa nghe Moulin Rough nói ‘Kim cương là người bạn tốt nhất của phụ nữ sao’, so với đàn ông thì đáng tin gấp nhiều lần. Em vẫn còn trẻ, chưa trải nghiệm được điều này đâu.”
Thẩm An Nhược biết mình nói không lại anh, cũng không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng xem ra kĩ thuật bắn bi của anh rất tốt, đến khi chơi chán rồi mà mấy viên trân châu của cô cũng chưa hỏng.
Hai người cũng có lúc cãi nhau, thực ra chỉ là đấu khẩu mà thôi. Bọn họ tranh luận về một vấn đề, thường thì Thẩm An Nhược không thắng nổi anh, nếu thắng cũng là Trình Thiếu Thần nhường mình, nhưng anh lại tỏ ra rõ ràng như vậy khiến cô thấy thắng cũng chẳng vinh quang. Nhưng nếu cô thua thì cả nửa ngày chẳng thèm để ý anh, Trình Thiếu Thần cũng chẳng buồn dỗ dành, để mặc cô như vậy.
Thẩm An Nhược không phải là người giận lâu, cô chỉ tức giận một hai tiếng gì đó lại ngoan ngoãn đi nấu cơm hoặc ngoan ngoãn theo anh ra ngoài ăn, cứ như thế việc giận dỗi vừa rồi chưa bao giờ xảy ra vậy.
**** ***
Thẩm An Nhược được giao nhiệm vụ đi công tác ở tình ngoài, đúng lúc cô đang giận dỗi nên không nói gì với anh. Bữa đó hai người giận nhau, Thẩm An Nhược bực bội, ăn cơm dọn dẹp xong, cô không nói gì bỏ về, mặc kệ tiết mục hẹn hò sau đó của hai người. Thật ra chuyện này không tính là cãi nhau, bởi tuy Thẩm An nhược giận mà ai kia vẫn cười nói vui vẻ khiến cô càng tức hơn. Khu anh ở rất rộng, Thẩm An Nhược lại đi không nhanh, đi cả nửa ngày vẫn chưa ra đến cổng, trước đây đều là anh lái xe đưa cô ra nên không thấy xa. Bây giờ đang là giữa hè, ánh nắng chiếu gay gắt, cô thấy mình như bị bốc hơi vậy, chỉ một lúc mà cả người nhễ nhại mồ hôi. Lúc chạy ra, cô cũng không hy vọng rằng anh sẽ đuổi theo mình, bản thân cô cũng không thích chơi trò lạt mềm buột chặt, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy hơi hối hận, cho dù bực bội cũng nên tìm kẻ đầu sỏ mà trút, tại sao phải làm khổ mình như vậy. Trong phòng có điều hòa mát mẻ, bên ngoài thì nóng như thiêu như đốt, hai người vốn có kế hoạch tối nay đi trượt tuyết nhân tạo, hoài niệm một chút mùa đông lạnh giá giữa mùa hè nóng bức này.
Đột nhiên nhớ lại những lần cãi nhau với Giang Hạo Dương, trước đây, thực ra nếu có cãi nhau thì phần lớn là anh không buồn mở miệng, nếu có mở miệng cãi thì cô cũng sẽ thua. Những lúc thua cô thường qay đầu bỏ đi, Giang Hạo Dương cũng không buồn đuổi theo, chỉ ở phía sau nói: “Em chạy làm gì, anh không đuổi theo đâu, động một tí là lại lôi cái bản tính giận dỗi của con gái ra làm phiền người khác, từ lúc nào em lại giống mấy cô gái đó vậy?”
Khi đó cơn giận của Thẩm An nhược cũng hết, cô cười với anh: “Em vốn là một cô gái hết sức bình thường, anh cho rằng em là tiên nữ trên trời không nhiễm khói lửa nhân gian sao. Anh đề cao em quá rồi.”
“Em tự kỷ thật.”
Cô luôn suy nghĩ theo chiều hướng vui vẻ, giận dỗi một lúc lại thấy không nên so đo quá mức làm gì, lại gọi điện thoại cho anh: “Giang Hạo Dương, cho anh hai mươi phút để đến quán KFC ở đường XX, bằng không đừng mong em để ý đến anh nữa.”
Vẫn chưa nói hết câu mà bên kai Giang Hạo Dương đã dập máy khiến cô tức nghẹn họng, ngồi trong quán KFC gọi hai gói bắp rang bơ với một suất kem dâu, ăn gần hết mới thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng không giận nữa, ngẩng đầu lên bắt gặp Giang Hạo Dương đang ngồi đối diện. Khuôn mặt của anh hiện rõ ràng mấy chữ ‘em thật vô phương cứu chữa’, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng đến sau. Cô cũng ngay lập tức giấu bộ mặt chiến thắng đắc ý thay bằng vẻ mặt đầy ngoan ngoãn: “Em mời anh ăn nhé, được không? Anh thích ăn gì nào? Bánh tart hay cánh gà? Uống cà phê hay coca?”
“Mấy thứ đồ này anh không thèm.” Cuối cùng Giang Hạo Dương cũng nở nụ cười, với tay lấy phần kem dâu cô đang ăn, xử lý sạch sẽ.
Thẩm An Nhược thở dài, đều là những chuyện đã qua từ lâu, vậy mà giờ đây lại như vừa mới xảy ra. Trước khi tốt nghiệp, cơ hội gặp nhau rất ít, chủ yếu chỉ liên lạc qua điện thoại, khi đó không có cảm giác hai người đang yêu nhau, nói chuyện rất khách sáo, sau này khi ở gần nhau, ngày ngày được nhìn thấy nhau như ý nguyện, cả hai lại suốt ngày cãi nhau, anh thấy mệt mỏi mà cô cũng chán nản.
Hôm chia tay, cô định sẽ cất giữ những kỉ niệm về con người ấy vào một góc khuất sâu nhất của tâm hồn mình, để nó không thể ảnh hưởng tới cô được nữa, nhưng giờ đây, những kí ức đó lại đột nhiên xuất hiện khiến cô cảm thấy có chút gì đó ngọt ngào. Ngày hôm nay nhớ lại chuyện xưa mà cảm giác như cả nghìn năm trôi qua, chỉ mới một vài tháng mà cô cảm thấy hồi ức về Giang Hạo Dương trong cô đã là chuyện của kiếp trước.
Rời khỏi nhà Trình Thiếu Thần, cô bắt gặp hai người đang cãi nhau trên đườn. Cô gái đứng khóc, còn chàng trai khẽ dỗ dành: “Tất cả là anh sai có được không, em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà. Nếu không thì em đánh anh đi.”
Cô gái quay lại tát chàng trai một cái. “Ối! Em đánh anh thật à, đau quá.”
“Em đánh anh đấy, đánh chết anh đi, đồ tồi!” Cô gái vẫn không ngừng tay, chàng trai chỉ biết né tránh, sau cùng ôm chầm lấy cô gái, sống chết cũng không buông.
Đúng là tuổi trẻ.Thẩm An Nhược mỉm cười, trong một thoáng có kích động cô bỗng muốn quay lại nhà Trình Thiếu Thần và đánh anh hệt như vậy. Cuối cùng thấy mình thật nhạt nhẽo, hơn nữa nếu quay lại thì cũng đã quá xa, với ánh mặt trời độc hại này thì thật chẳng đáng để làm thế chút nào. Nếu đổi lại là cô và Trình Thiếu Thần trong tình cảnh vừa rồi, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng Trình Thiếu Thần đột nhiên trìu mếm dỗ dành, cô lại nổi hết cả da gà, cứ nghĩ quanh quẩn một hồi, cơn giận của cô cũng nguôi bớt quá nửa, không để bụng chuyện anh không thèm đuổi theo mình nữa. Đúng lúc có chiếc taxi còn trống chạy tới, cô vẫy lại, lên xe, quay về nhà.
Về nhà được một lúc, Trình Thiếu thần mới gọi điện: “Ủa, sao đột nhiên lại không thấy em đâu vậy”, giọng điệu vẫn còn cố tình giả bộ.
“Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.”
“Hả, thật sao? Vậy thật không phải, xin lỗi đã làm phiền cô.” Anh dập máy thật.
Thẩm An Nhược thấy kì lạ, tại sao mỗi lần giận dỗi anh, cuối cùng người tức giận hơn lại là cô, cơn giận kia vừa mới xẹp xuống lại đột nhiên xộc lên tới tận óc, cũng tại thời tiết quá nóng đây mà.
Cô không phải kiểu người tự ngược đãi bản thân, tức giận vài phút sau liền bỏ đi tắm nước nóng, hạ điều hòa xuống thật thấp, trèo lên giường đắp chăn ngủ ngon lành. Cô bị mặt trời chiếu đến phát điên, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo đến, ngủ một giấc đến chiều, tỉnh dậy xem hai bộ phim, đến khi xem hết cũng tới đêm. Cô nghĩ đến chuyện hồi sáng, cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn: “Đồ nhỏ nhen xấu tính.” Tin nhắn báo gửi thành công xong cũng nhanh chóng tắt máy, sáng hôm sau tỉnh dậy mở lên không thấy có hồi âm.
Cách một ngày sau Trình Thiếu Thần mới thèm gọi điện cho cô, không nói gì đến chuyện hôm trước, cô cũng không buồn nhắc tới nhưng không vui vẻ gì, anh gọi điện đến lúc tám giờ, cô chỉ nói: “Em ngủ rồi, anh đừng quấy rầy em”, mười giờ anh gọi đến thì “Em đang ở công ty làm thêm giờ, không rảnh nói chuyện với anh đâu.” Trình Thiếu Thần cũng không có ý muốn quấy rầy, chỉ nói: “Vậy em ngủ tiếp đi” hoặc “Em đang bận à, về sớm nhé”, rồi gác máy luôn, không hề lật tẩy cô. Rốt cuộc sau cả một ngày trời suy nghĩ, cô mới có thể rút ra kết luận: “Qúa để ý tới anh ta là tự hại mình.”
Hôm đó Trình Thiếu Thần lại gọi điện cho cô: “Em ở nhà hay công ty?”
“Em ở thành phố XX.” Thẩm An Nhược cảm thấy có chút hãnh diện.
“Thật hay giả vậy? Em đến đó làm gì thế?”
“Công ty cử đi bồi dưỡng.” Thật ra là họp một tuần thôi.
“Bao lâu?”
“Cũng không lâu lắm, chắc chỉ nửa năm thôi.”
“Buồn thật!”
“Sao phải buồn, mấy anh chàng đẹp trai năm xưa thầm yêu mời em đi ăn tối hết cả rồi. Lịch hẹn đã xếp kín hết tháng.”
“Vậy em cứ từ từ hưởng thụ mấy cuộc hẹn hò của mình đi, cẩn thận đừng ăn nhiều đồ béo quá, không lúc về lại không ai nhận ra em.”
Những ngày tiếp theo là bốn cuộc họp liên tục, thật sự rất nhàm chán, lần nào cũng hết trọn một ngày, tối đến là cơ thể biểu tình. Đồng nghiệp đi cùng cô là một cô gái trẻ, buổi tối ăn cơm xong về phòng là ôm điện thoại ‘nấu cháo’ với bạn trai, cười rúc rich, mỗi lần gọi điện ít nhất phải nửa tiếng. Nói chuyện vừa dài vừa lâu, Thẩm An Nhược nghĩ có khi mình phải thay mặt công ty viễn thông cảm ơn họ mới đúng. Cô tập trung đọc tạp chí, không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng trong phòng lại quá yên tĩnh, những âm thanh ấy cứ lọt vào tai.
Vì thế đến cuối tuần, Thẩm An Nhược lên kế hoạch đi chợ đêm, vừa mới ra tới cửa thì điện thoại đổ chuông. Mở ra xem, lại là Trình Thiếu Thần, đúng là dai như đỉa, đuổi mãi không chịu đi.
“Em bận lắm. Anh có chuyện gì thì nói đi, không có gì thì em cúp máy đây.”
“Thẩm An Nhược, anh lạc đường rồi. Phải làm sao đây?”
“Lạc đường thì tìm cảnh sát hoặc gọi 110, gọi điện cho em làm gì?”
“… Sao lửa giận của em vẫn còn lớn thế, vừa mưa to một trận mà không hết, chẳng lẽ đây chính là Tam Muội Chân Hỏa1 trong truyền thuyết sao?” Trình Thiếu Thần cười khẽ trong điện thoại.
Tam Muội Chân Hỏa1: Hồng Hài Nhi có phép tạo lửa Tam Muội Chân Hỏa, nước thường không dập tắt được. Lửa này được sinh ra từ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân rơi xuống Hỏa Diệm Sơn khi Ngộ Không đại náo thiên cung. Hồng Hài Nhi muốn tạo lửa phải tự đánh vào mũi.
“Anh mới tạo ra Tam Muội Chân Hỏa ý… Mà sao anh biết ở đây vừa mưa xong?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. “Thiếu Thần, anh đang ở đâu thế?”
“Anh không biết, chẳng vừa nói là anh lạc đường còn gì.”
Tiếp …
Thẩm An Nhược ngồi taxi lòng vòng mãi mới tìm được Trình Thiếu Thần, thấy anh đang thong thả ngồi uống trà, mỉm cười với cô: “Thật mất mặt, không phải em học ở thành phố này sao? Vậy mà cũng lạc đường.”
“Anh còn nói được nữa sao, là ai cố ý nói sai tên đường khiến em phải đi một vòng như vậy?”
“Em có bằng chứng gì nói anh cố ý? Anh đâu có sống ở đây bốn năm.” Vẻ mặt của Trình Thiếu Thần trông thật vô lại: “Anh nói là đến khách sạn tìm em, em có chịu đâu.”
“Sao anh lại tới đây?” Thẩm An Nhược biết rằng có tranh luận cũng không có cửa thắng bèn tìm một chủ đề khác để hỏi anh.
“Tất nhiên vì rất nhớ em rồi.”
“Anh nghĩ là em mới lên ba sao?” Thẩm An Nhược nhìn anh cười lạnh lùng: “Chắc chắn là anh đi công tác, đúng không?”
“Em biết rồi còn hỏi anh làm gì?”
“…”
“Đưa anh đi ăn gì đó đi, anh đói quá. Trước đây em thích ăn ở đâu vậy?”
“Gần đây có một quán ăn lâu đời rất ngon.” Thẩm An Nhược thuận miệng trả lời anh, hai giây sau đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, “Thôi bỏ đi, con đường đó sau này sửa lại, chắc là quá ấy không còn đâu.”
“Vậy đi xem xem nó còn hay không. Đi nào, bộ dạng của em nhìn thật ngốc nghếch.”
Mặc dù con đường đã hoàn toàn đổi khác nhưng cái quán vẫn nằm đó, đến cả phong cách trang trí cũng không hề thay đổi, mùi vị vẫn hệt như ngày nào.
“Không tệ.” Trình Thiếu Thần kết luận, hôm nay ăn nhiều hơn mọi khi, “Sao hôm nay em ăn ít vậy?”
“Trước khi đến em đã ăn rồi, bây giờ ăn không nổi nữa.”
“Khách sạn đó phục vụ bữa tối sớm thế à? Lúc anh gọi em mới chỉ năm giờ rưỡi thôi mà?”
“Em ăn vặt không được hả?”
Trình Thiếu Thần đặt đũa xuống, cười đầy ẩn ý, nhìn cô: “Nhìn bộ dạng ngơ ngác của em kìa. Ở đây có kí ức nào đặc biệt với em hả?”
Thẩm An Nhược mím môi lườm anh, không nói gì.
“Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi? Ôi, thật đáng thương tâm.” Giọng Trình Thiếu Thần tỏ ra rất đồng cảm, nét cười trên mặt lại càng rõ hơn. “Vậy chúng ta đổi một quán ăn khác được không?”
“Ăn cơm của anhd di. Nhiều lời quá, thật đáng ghét.”
“Em muốn ở lại hay đi ngay bây giờ? Hay anh để em yên tĩnh ở đây hồi tưởng lại kỉ niệm? Thật ra vấn đề này rất đơn giản, em chọn cách nào?”
“Anh cứ ở đây là được rồi, em đi.” Thẩm An Nhược lườm anh, quay đầu đi một mạch.
Cô càng tức giận thì Trình Thiếu Thần càng thấy vui vẻ, cô đã sớm nhận ra sự thật này, quả nhiên vừa bước ra ngoài, đứng cách vài mét vẫn có thể nhận ra tâm trạng vui vẻ của anh, thậm chí còn lẽo đẽo đi bên cạnh, nắm lấy tay cô. An Nhược giất ra, mấy giây sau lại bị anh nắm lấy. Anh cố ý thả lỏng tay để cô dễ dàng gỡ ra rồi lại giữ tay cô, cứ như vậy khiến Thẩm An Nhược cũng mệt, không thèm giằng ra nữa, cứ để mặc anh kéo cô qua đường.
Băng qua con phố này là quảng trường trung tâm thành phố, nơi đây được xây dựng lại hồi cô học năm thứ hai, thực ra cũng không quá lớn nhưng ở thành phố phồn hoa đông đúc dân cư này mà có thể tạo nên một khoảng không gian rộng rãi như vậy thì cũng được xem là kì tích trong quy hoạch những năm về trước. Vì quảng trường này mà một vài nơi mang tính biểu trưng đã bị phá bỏ, thậm chí cả một rạp chiếu phim mới xây dựng được hơn một năm cũng bị tháo dỡ. Năm đó, lần đầu tiên Giang Hạo Dương mời cô đi Di Hòa Viên ăn cơm, cùng nhau tới rạp chiếu phim mà sau đó mấy tháng phải đóng cửa để xem Romeo và Juliet, hôm ấy cũng chính là ngày Giang Hạo Dương hỏi cô nếu như vẫn một mình thì có thể suy nghĩ đến việc làm bạn gái anh hay không. Khoảng thòi gian đó, cô cứ nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một trò đùa, rất nhiều năm về sau, cô mới dám thừa nhận mối tình đầu của mình. Vậy mà hôm nay, cô lại bắt đầu cảm thấy mê muội, câu chuyện năm ấy phải chăng chỉ là một bước đi sai lầm của cô?
Trình Thiếu Thần mua cho cô cây kem: “Ăn đi, sẽ mau hạ hỏa.”
“Anh tránh xa em ra một chút, cơn giận của em sẽ qua nhanh hơn đó.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Nơi này bao nhiêu người qua lại, em đừng coi anh như người qua đường vậy chứ.”
“Có người qua đường nào lại ngồi gần nhau như vậy không? Anh thật phiền phức.”
“Cứ cho rằng em đang ngồi đây nghĩ về mối tình đầu thì cũng không thể trút giận lên đầu anh như thế được.”
“Tại sao anh biết là mối tình đầu? Hừ, mối tình đầu của em kết thúc hồi sáu tuổi rồi.”
“Vậy chắc là một tình yêu sâu đậm nào rồi. Cái bàn ban nãy chúng ta ngồi đó, có phải là nơi trước đây em đã từng ngồi không?”
“Trình Thiếu Thần, anh đi chết đi!” Cuối cùng Thẩm An Nhược cũng tìm được cơ hội đánh anh thật mạnh, trông anh tuy gầy nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, cuối cùng chính cô lại bị đau.
Trình Thiếu Thần cũng không tránh né, chỉ khẽ cười: “Em nhìn mình xem, mới trêu chọc vài câu đã quạu lên rồi, nói em trẻ con còn không thừa nhận, thẹn quá hóa giận hả?”
Thẩm An Nhược dừng tay, sống chết cắn chặt môi, trong bụng thấy không cam tâm , lại đá anh một cái: “Đồ xấu xa!”
Quảng trường rộng lớn ngày hè luôn có mấy cô cậu nhóc mang giỏ hoa hồng đi kì kèo chèo kéo mấy cặp nam nữ. Một cô bé đáng yêu mặt mày lanh lợi chạy đến chỗ Trình Thiếu Thần: “Anh trai ơi, mua hoa hồng tặng chị gái xinh đẹp này đi.”
Trình Thiếu Thần rút mấy tờ tiền đưa cho cô bé.
Cô bé đặt giỏ hoa xuống, rút tiền trong túi ra đếm cả nửa ngày, cuối cùng quyết định đưa cả giỏ hoa cho Trình Thiếu Thần: “Tất cả chỗ hoa này đều là của anh, em đi đổi tiền lẻ trả lại anh.”
“Không cần đâu, em giúp anh một việc được không? Anh vô tình làm chị gái kia tức giận, em giúp anh dỗ chị ấy, làm cho chị ấy cười là được.”
Thẩm An Nhược không thèm nhìn anh, quay đầu bước đi.
“Chị ơi, hoa của chị này. Anh kia…”
Trình Thiếu Thần quay đầu lại nhanh tay lấy mấy bông hoa đặt vào tay Thẩm An Nhược: “Được rồi, em đã giận anh cả nửa tháng rồi, vẫn chưa hết giận à, con gái mà hay tức giận là nhanh già đấy.”
Thẩm An Nhược quay người cấu vào tay anh.
“Á… á…, em không già, em trông trẻ trung như một cô gái vị thành niên. Thẩm An Nhược, không ngờ em lại bạo lực vậy.” Trình Thiếu Thần đau quá, hít một hơi rồi nói tiếp: “Nhưng mà bình thường lúc nào em cũng kiềm chế, bây giờ phát điên cũng tốt, giúp cơ thể khỏe mạnh.”
Trình Thiếu Thần chỉ ở lại hai ngày, sáng hôm sau nữa không thấy bóng dáng anh, đến tối lại đột nhiên xuất hiện, đề nghị cô đưa anh đi xem khuôn viên trường học trước kia của cô, còn kiên quyết phải đi bằng xe buýt.
“Thiếu gia giàu có, phải chăng rất nhiều năm rồi anh chưa đi xe buýt?”
“Cũng không lâu lắm, năm tốt nghiệp đại học anh vẫn ngồi xe buýt mà.”
Hai người đi dạo trong khuôn viên trường gần một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian Trình Thiếu Thần im lặng không lên tiếng, không giống với bộ dạng lắm lời tối hôm trước của anh. Thẩm An Nhược thường có cảm giác, anh tựa như bầu trời mùa hạ, tâm tình bất định, thay đổi thất thường.
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.