Chương 1:
Đường Ngọc
21/03/2022
Phòng thay đồ, Khách Sạn A.
Khi tôi đang thay đồng phục để chuẩn bị nhận giao ban thì Giám Sát Tầng đã tới từ lúc nào. Trên tay chị ta là lịch phân công công tác trong ngày. Thấy tôi và chị Oanh vừa bước ra từ phòng thay đồ, chị ta bước lại nói bằng giọng hết sức hách dịch:
- Lam Anh và Kim Oanh phụ trách tầng bảy và tầng tám, tuần này cái Trang nghỉ nên còn ba phòng của tầng chín, trong hai người, ai có thể làm thay?
Chị Oanh xưa nay vốn ghét bị người khác nói với mình bằng giọng điệu bố đời mẹ thiên hạ, thế nên chị cũng không khách sáo, từ chối thẳng mặt:
- Hôm nay bọn tôi phải làm full hai tầng rồi, không có thời gian trống để lo thêm tầng chín, chúng tôi là con người chứ có phải rô bốt đâu mà làm không biết mệt, việc này tôi không nhận. Chị bảo người khác làm đi.
Giám Sát có vẻ không hài lòng với thái độ này của chị Oanh, nhưng không muốn sáng sớm này ra đã cãi nhau ỏm tỏi nên không thèm để ý nữa, quay sang tôi nói:
- Còn cô thì sao? Có làm được không? Tháng này cô hoàn thành chỉ tiêu, sếp cân nhắc thưởng ngoài cho cô, mỗi phòng một trăm nghìn, tính ra nếu làm hết tuần này cô có thêm hơn hai triệu, suy nghĩ nhanh rồi trả lời tôi. Hôm nay tôi bận rất nhiều việc, không có thì giờ đâu.
Chị Oanh quay sang nhìn tôi, đầu hơi lắc lắc ngầm bảo tôi đừng nhận. Tôi biết chị đang lo lắng điều gì. Vả lại xưa nay chị vốn không ưa gì bà Kim này, thế nên chị luôn luôn đề phòng bất cứ yêu cầu nào đó phát sinh, không có trong kế hoạch, chị luôn không tin rằng bà Kim đưa ra đề xuất nào có lợi cho tôi cả, chỉ có những việc khó nhằn mới tới lượt tôi.
Thường thường một ngày làm tới hai mươi tư phòng đã là quá sức đối với chúng tôi, hơn nữa tầng chín là dãy phòng VIP, ngày thường nếu không có việc thì chúng tôi sẽ không bao giờ lui tới, nghe mọi người nói khách ở tầng này đều là những vị khách khó tính, nếu không phải là khách nước ngoài thì cũng là những người có địa vị, có nhiều tiền, yêu cầu rất cao, tuy nhiên nếu làm tốt thì tiền tip cũng rất hậu hĩnh. Cuối tháng này mẹ tôi có lịch tái khám ở viện, nếu cố gắng chịu vất vả thêm một chút thì cũng không phải là không có lợi. Tôi suy nghĩ vài giây, ngập ngừng hỏi:
- Vậy tiền thưởng em có thể nhận ngay trong tuần này không ạ? Thật ra là em có chút chuyện cá nhân cần dùng tiền, nếu có thể thì...
Chưa để tôi nói hết câu, chị Kim đã quắc mắt nhìn tôi, nói như quát vào mặt:
- Việc thì còn chưa làm, hơi tí là tiền tiền, cô nên nhớ ở đây không chỉ có một mình cô cần tiền, tôi không theo cô để đáp ứng đòi hỏi của riêng mình cô được. Tôi hỏi lại là cô có làm được không? Trả lời luôn để tôi sắp xếp cho người khác! Đầy người muốn làm còn chưa được tôi thông qua, cô còn ở đó mà ra điều kiện với tôi?
Tôi nghĩ về khoản tiền kia, con số cũng không phải là nhỏ, cơ hội tới mà không nắm bắt thì sẽ vuột mất ngay.
- Vâng, em xin lỗi, em chỉ hỏi vậy thôi, chị cho em đăng kí việc dọn dẹp tầng chín Em cảm ơn chị!-
Không thèm nhìn tôi, Chị ta hạ cặp kính xuống, quay mặt đi luôn. Tôi thấy chị cầm bút điền tên tôi lên bảng phân công lịch, tiếng gót giày nện trên nền gạch nghe chan chát.
Đợi người kia đi rồi, chị Oanh ném lại ánh mắt đầy khinh bỉ, cố ý đá mạnh vào cái thùng xe, gằn giọng:
- Mẹ cái con mụ hống hách, tưởng mình là ai chứ? Giám Sát thì có gì to? Không phải ngày xưa cũng è cổ ra đi lau dọn phòng như chúng ta sao? Vừa mới được ăn cá biển lại chê cá ao tanh à? Cái mặt thì lúc nào cũng vênh ngược lên trời, ghét thế không biết.
Tôi lên tiếng hoà hoãn:
- Thôi kệ chị ấy đi, em cũng chẳng để ý đâu, dù sao thì chị em mình cũng là lính của chị ấy, dẫu có bực bội thì vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của chị ấy. Bực mình cũng chẳng giải quyết được gì. Hơn nữa em cũng có phải là làm không công đâu.
- Nhưng mà bực không thể chịu được ý, mụ ấy bao nhiêu năm nay được quản lý nâng đỡ nên thái độ lồi lõm khinh thường người khác.
Từ ngày quen biết nhau, tôi đã thấy chị Oanh là người thẳng tính có sao nói vậy, lại không ngại đắc tội với người khác nếu như thấy có sự bất bình. Để bảo vệ tôi, không ít lần suýt lao vào đánh nhau với hội "lính cũ", sứt đầu mẻ trán phải viết tường trình, ấy thế mà bao nhiêu lần rồi cũng không sợ, còn tôi ngược lại lúc nào cũng lo lắng cho chị.
- Thôi bớt giận, đi làm việc đi chị, hôm nay em với chị xác định là mệt phờ người rồi đây. Chiều đi làm tô cháo lòng cho ấm bụng chị nhỉ.
Vừa nói chúng tôi vừa đẩy xe di chuyển vào thang máy dành cho nhân viên của khách sạn. Trên xe chất lỉnh kỉnh nào là khăn lau, hoá chất tẩy rửa, chổi quét, máy hút bụi và vô vàn thứ linh tinh khác.
Chị Oanh nhanh chóng cầm chổi bước vào trong thang máy, khẽ thở dài bảo :
- Chị không muốn mày nhận thêm vụ này đâu, làm ở hai tầng này đã bở hơi tai rồi, chị nháy mày mà mày chẳng hiểu ý chị gì cả, con mụ Kim thì tốt đẹp gì? Tự nhiên nó cho mày cơ hội kiếm thêm, chị lại càng nghi. Mà mày việc gì phải làm bán mạng như thế, phải nghỉ ngơi, yêu thương bản thân chứ? Khi nãy chị thấy mày hỏi tới tiền, mày cần tiền lắm à? Nếu cần thì chị cho mày vay, nhiều thì không có chứ vài triệu thì chị ok ngay.
Tôi quen chị Oanh cách đây gần ba năm, khi ấy tôi đang là nhân viên thu ngân của một cửa hàng tiện lợi, làm việc theo ca mười tiếng một ngày nhưng lương chỉ vỏn vẹn hơn bốn triệu đồng, chị Oanh lúc ấy hay ghé qua mua đồ, chị em gặp gỡ thời gian dài nên có nói chuyện qua lại, thời gian đó liên tục xảy ra mất cắp trong ca trực của tôi nên cứ tới cuối tháng tổng kết lại bị trừ đầu trừ đuôi, không còn được bao nhiêu tiền đem về, hơn nữa tôi liên tục bị cửa hàng trưởng gạ gẫm nên nghĩ tới phương án tìm việc khác.
Tôi tâm sự với chị, chị gợi ý tôi qua khách sạn này làm việc, công việc đơn giản chỉ là dọn dẹp sắp xếp phòng trước giờ khách checkin, ngoài lương cứng tám triệu đồng ra thì còn có thêm khoản tiền tip của khách, cộng vào thì mỗi tháng cũng đem về được chục triệu. Sau khi đi học khoá nghiệp vụ sáu tháng, tôi chính thức được nhận vào làm ở một khách sạn 5 sao to nhất nhì Hà Nội.
Với tôi mức lương đó đủ để hai mẹ con trang trải cuộc sống qua ngày, tuy chẳng dư dả nhưng cũng không đến nỗi quá chật vật ở cái đất thủ đô đắt đỏ này.
Chị Oanh là mẹ đơn thân, cuộc sống cũng khó khăn chẳng kém gì tôi, ấy vậy mà hễ cứ thấy tôi khó khăn là lại đòi giúp, tôi biết chị thương tôi như em gái nên hai năm hay đều không quản ngại giúp đỡ tôi trong công việc, nhớ ngày đầu bỡ ngỡ vào đây bị bắt nạt, đều là chị đứng ra bênh vực tôi, dần dần chẳng ai còn dây dưa với tôi nữa, cuộc sống bình đạm trôi qua thoắt đã hai năm.
- Em không sao thật mà! Mà chị yên tâm, khi nào cần em sẽ hỏi chị, giờ em vẫn lo được.
- Chị còn lạ gì mày, có chết mày cũng không muốn để ai giúp đỡ, cái hồi mày mới vào đây làm, bị bắt nạt mà không nói với chị một câu nào, chị mà không phát hiện ra chuyện này sớm thì không biết chúng nó còn làm gì mày nữa. Ở đây á, toàn yêu quái với nhau cả, với khách thì ngoan thôi chứ đối đãi với nhau chả tử tế gì đâu.
Tôi cười cười không nói gì thêm, chuyện này qua lâu rồi, bản thân tôi cũng chẳng để tâm, với tôi bây giờ chỉ cần có công việc ổn định, cuối tháng có lương về lo chuyện to chuyện nhỏ trong nhà là hạnh phúc lắm rồi, còn những chuyện thị phi mà chị Oanh nói, tôi không để trong đầu.
Đi tới hàng lang, chúng tôi chia nhau làm việc mỗi người một dãy phòng.
Sau khi dọn được gần chục phòng, tưởng sắp được giải thoát, không ngờ vị khách "vui tính" nào đó đã khiến tôi sởn hết da gà. Đầu óc choáng váng vì quá sốc.
Tuy làm công việc này đã hai năm rồi mà khi mở cửa phòng ra tôi không ngăn cơn buồn nôn của mình được.
Suốt từ cửa ra vào kéo vào tận nhà vệ sinh là bãi nôn của khách hàng để lại, mùi rượu mùi thức ăn hoà trộn trong cái bãi hổ lốn đó, trên giường ngủ là mấy chiếc bao cao su đã sử dụng vứt chỏng chơ, trong nhà tắm nước lênh láng kèm theo đống khăn trắng muốt đã bị khách làm bẩn, ướt nhẹp nằm dưới sàn.
Tôi bước ra ngoài, ghi lại số phòng, lấy giấy ra viết báo cáo chi tiết.
Chị Oanh thấy tôi đẩy xe quay trở ra hành lang liền tò mò chạy sang nhòm vào, chị bụm miệng đòi nôn oẹ, không kìm được mà chửi thề một tiếng:
- Mẹ cha chúng nó, có tiền vào khách sạn sang nhất nhì thành phố mà ăn ở bẩn như lợn, ý thức kém cả con ruồi, chỉ khổ những người như mình. Chả lẽ chúng nó không biết rằng có camera gắn khắp hành lang soi thẳng vào bản mặt của chúng nó hay sao mà ăn rồi lại ị ra đây bắt người khác dọn.
Tôi chống nạnh nhìn quanh một lượt, không kìm được mà thở dài một tiếng:
- Haiz... đúng là vì miếng cơm manh áo, người bình thường chắc chẳng ai dám đứng trong cái phòng này quá năm giây. Chị nhìn xem, em phải bịt hai cái khẩu trang đây này. Chắc em phải cai cháo lòng vài tháng mất. Bữa ăn chiều nay của chị em mình, phải huỷ thôi.
Tôi nhăn mặt nhìn chị, bông đùa một chút cho bớt căng thẳng. Chị Oanh khi nãy còn nhăn nhó bỗng phì cười.
- Mày không nhắc chị còn không thấy gớm, nhắc rồi thì giờ da gà da vịt nổi hết lên đây này. Ngày hôm nay chưa chắc ăn cơm đã nuốt được ấy chứ! Mẹ cái mùi này đúng là ám ảnh.
Tôi biết, làm công việc này chẳng khác gì công việc thầm lặng, khách chỉ biết là khi họ đến thì phòng sạch sẽ tinh tươm, khi họ đi thì những gì họ bày ra sẽ có người dọn, nếu họ hài lòng thì họ chỉ nhớ tên khách sạn, nhớ tên của quản lý, còn những người nhỏ bé như tôi và chị Oanh, vĩnh viễn cả đời chẳng ai biết đến.
- Hay để chị dọn cùng nhé! Phòng ghê thế này một mình mày dọn thì tới bao giờ? Mấy phòng bên trên chị làm ngon rồi, còn hai phòng nữa thôi.
- Thôi, em làm loáng là xong ấy mà, chị cứ làm việc của chị đi, dù sao thì em cũng phải dần quen với việc này, còn làm ở đây thì còn phải đối mặt với những chuyện này dài dài, em không ngại.
Quả thật mới làm ở đây một thời gian mà tôi cũng đã phải chứng kiến vô vàn tình huống dở khóc dở cười. Có những người còn vô ý thức tới mức đi tiểu vào chăn ga, vứt khăn vào bồn cầu, hay thậm chí là uống nước trong tủ lạnh sau đó đổ nước vào rồi cất vào chỗ cũ hòng qua mắt nhân viên dọn dẹp như chúng tôi. Mới đầu tôi khá hoảng hốt vì không biết xử lý thế nào, dần dần mọi thứ cũng dần quen, tôi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, cho dù có thấy ghê tới cỡ nào cũng vẫn phải làm đúng nhiệm vụ của mình mà không được kêu ca phàn nàn bất cứ điều gì.
Vật lộn xong với căn phòng bốc mùi đó gần một tiếng đồng hồ, lúc đẩy được chiếc xe để đồ ra tới hành lang, mồ hôi đã ướt đẫm cả áo. Lúc này chị Oanh đã làm xong các phòng còn lại, cắm cúi ghi ghi chép chép trước khi giao ca.
Thấy tôi, chị hỏi :
- Xong rồi à?
- Vâng, cũng may là kịp thời gian lên tầng 9 dọn nốt, giờ cũng sắp hết ca sáng rồi, chị tranh thủ làm nốt rồi đi ăn đi! Chắc một tiếng nữa em cũng làm xong thôi, đừng đợi em, chị cứ đi ăn trước đi nhé!
- Siêu thế! Cái phòng như bãi chiến trường mà em dọn chưa đầy một tiếng đồng hồ, chị mà làm chắc hết nửa ngày mất!
Chị Oanh nhận lấy túi khăn bẩn trên xe của tôi đặt vào xe của chị, nháy mắt bảo:
- Để đấy chị mang xuống phòng giặt ủi cho, mày lên trên kia làm cho xong đi, nhớ là tầng 9 toàn khách nước ngoài với mấy người giàu có lắm tiền nhiều của, làm gì cũng phải cẩn thận, chị đây làm lâu năm nhưng cũng có dám mò mẫm lên đấy đâu. Con Trang nó có khả năng giao tiếp bằng ngoại ngữ tốt, không như chị, ù ù cạc cạc bảo sao cứ lẹt đẹt, thu nhập không tăng được tí nào. À mà mày có biết nói tiếng Anh không? Lâu nay chẳng gặp khách Tây bao giờ, chị quên hỏi.
Thú thật, trước đây khi học Đại Học, tôi có theo khoa Ngôn Ngữ Anh, tiếc là có quá nhiều chuyện xảy ra, học hành dang dở, không bằng cấp không quan hệ quen biết ai, tôi buộc phải làm những việc phổ thông để sống qua ngày, mẹ tôi thì bệnh tật đau yếu, tôi cũng không còn cách nào khác, sáu năm nay tôi chưa khi nào tôi thôi ao ước được học và thi nốt những môn còn nợ, tôi vẫn muốn lấy được cái bằng, được làm công việc mình yêu thích, được sống cuộc sống không phải vất vả ngược xuôi, tôi ước ao nhiều lắm... tôi ước được bay đến đất nước ấy, cùng người đó xây dựng ước mơ, cùng thực hiện lời hứa với nhau dưới gốc cây Bằng Lăng tím biếc năm đó...
Tiếc là... đôi cánh ước mơ đó sớm đã bị hiện thực tàn nhẫn bẽ gãy, gãy vụn trước mắt mà bản thân tôi không thể ngăn được, cũng là do tôi, chính tôi đã vươn tay đập đi tất cả rồi trơ mắt mặc số phận đưa đẩy cho đến tận ngày hôm nay.
- Lam Anh!
Tôi giật mình, lắp bắp không nói lên lời, tôi lại thế, lại hồi tưởng những thứ không nên hồi tưởng, lại nhớ những thứ không nên nhớ. Có những thứ cả đời này, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại, cho dù có quay lại, thì mọi thứ đã khác, có những thứ không còn xứng đáng nữa rồi. Và cuộc đời này không phải là sân bay, có bán vé Khứ - Hồi.
Tôi lén thở dài, thế nhưng vẫn phải tỏ ra bình thản quay sang nói với chị:
- Em có biết một chút, hi vọng là sẽ không gây bất tiện gì. Chị đừng lo cho em, mau đi đi!
Chúng tôi chia tay nhau ở tháng máy, chị Oanh đi xuống còn tôi thì bấm lên tầng trên.
Tôi đi vào nhà vệ sinh dành cho nhân viên, rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ đồ khác vì bộ trước đã ám mùi khó chịu, sợ gây khó chịu cho khách, kế đó đẩy xe đi dọc hành lang, có hai phòng để biển: Don't Díturb- (Đừng làm phiền), thế nên tôi nhẹ nhàng đẩy xe đi qua, chờ lát nữa sẽ quay lại, chỉ còn duy nhất phòng 901 không để biển gì, tôi gõ cửa ba lần, trịnh trọng nói:
- Housekeeping, may I come in?(Tôi là nhân viên dọn dẹp, tôi có thể vào không?)
Bên trong không có tiếng trả lời, tôi nhẹ nhàng tra thẻ từ vào khe chứa thẻ, thận trọng đẩy xe bước vào, có lẽ giờ này khách đã ra ngoài, thế nên tôi tắt bớt thiết bị điện, tắt điều hoà. Chỉ để ánh sáng đủ để mình có thể làm việc.
Bên trong phòng ngủ, ga giường và chăn vẫn còn để ngay ngắn, tôi lại gần định lột ra thay thì bên ngoài có tiếng nói của một người đàn ông vọng vào:
- Không cần thay ga giường, giúp tôi đổ gạt tàn thuốc lá và bỏ giúp tôi túi rác ra ngoài. Cảm ơn!
Có lẽ khi tôi vào đây và gọi cửa, người đàn ông đó ở bên trong nhà tắm nên không nghe thấy, phòng cách âm khá tốt nên tôi ở ngoài cũng không nghe thấy gì, nghĩ rằng chủ phòng đã ra ngoài.
- Vâng ạ! - Vừa đáp tôi vừa đẩy xe ra ngoài.
Sau khi khép cánh cửa phòng ngủ, ngay khoảnh khắc quay người lại, trái tim tôi dường như bị gõ mạnh một cái. Tôi gần như chết chân ngay giây phút ấy, bàn tay xiết chặt lấy tay cầm của xe, tới mức máu không lưu thông được mà từng ngón trở lên trắng bệch.
Mẹ tôi vẫn thường nói: "Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu đi chăng nữa. Dù họ có đi đâu đi chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau."
Tôi không dám nghĩ rằng có một ngày điều ấy lại xảy ra với tôi, người đàn ông đó lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt, ở thời điểm này, tôi cơ hồ chưa thể chấp nhận được.
Khi giọng nói quen quen ấy vừa cất lên, tôi nghĩ người với người có giọng nói giống nhau là điều không phải là hiếm gặp, tôi còn trách bản thân nghĩ nhiều mà sinh ra ảo giác. Thế nhưng người đứng trước mặt tôi đây không phải là do tôi tưởng tượng, là người thật, là anh! Chính là anh!
Trên người anh mặc chiếc áo choàng tắm trắng muốt, tóc ướt loà xoà trên gương mặt, tuy người không gầy nhưng xương quai xanh lộ rõ, sống mũi thẳng, đôi mắt đen sâu hun hun hút ấy vẫn chẳng khác ngày trước là bao.
Anh vẫn thế, không già đi chút nào, trên người anh toả ra một cảm giác trưởng thành, từng trải, cô độc đó là điểm khác biệt duy nhất đối với chàng trai năm xưa mà tôi yêu.
Có lẽ anh không nhận ra gương mặt tôi sau lớp khẩu trang, thế nên vẫn nhàn nhã bấm điện thoại, cũng không nhìn vào tôi.
Tôi tự trấn an mình rằng anh sẽ không nhận ra đâu, hãy tập trung vào làm việc mà rời khỏi nơi này ngay đi, thế nhưng đôi bàn tay không nghe lời ấy cứ run run khiến cho đồ đạc trên xe rơi xuống loảng xoảng.
Tôi hốt hoảng ngồi thụp xuống, kéo khẩu trang lên sát mắt, vội vàng thu dọn đồ, mắt tôi lén nhìn anh, thấy anh chỉ liếc sang tôi một cái, gương mặt không phản ứng gì mới dám từ từ thở hắt ra.
Tại sao tôi lại trong tâm thế lén lút như vậy? Tại sao tôi không dám ngẩng cao đầu nhìn anh một cách quang minh chính đại cơ chứ?
Khi tôi đang thay đồng phục để chuẩn bị nhận giao ban thì Giám Sát Tầng đã tới từ lúc nào. Trên tay chị ta là lịch phân công công tác trong ngày. Thấy tôi và chị Oanh vừa bước ra từ phòng thay đồ, chị ta bước lại nói bằng giọng hết sức hách dịch:
- Lam Anh và Kim Oanh phụ trách tầng bảy và tầng tám, tuần này cái Trang nghỉ nên còn ba phòng của tầng chín, trong hai người, ai có thể làm thay?
Chị Oanh xưa nay vốn ghét bị người khác nói với mình bằng giọng điệu bố đời mẹ thiên hạ, thế nên chị cũng không khách sáo, từ chối thẳng mặt:
- Hôm nay bọn tôi phải làm full hai tầng rồi, không có thời gian trống để lo thêm tầng chín, chúng tôi là con người chứ có phải rô bốt đâu mà làm không biết mệt, việc này tôi không nhận. Chị bảo người khác làm đi.
Giám Sát có vẻ không hài lòng với thái độ này của chị Oanh, nhưng không muốn sáng sớm này ra đã cãi nhau ỏm tỏi nên không thèm để ý nữa, quay sang tôi nói:
- Còn cô thì sao? Có làm được không? Tháng này cô hoàn thành chỉ tiêu, sếp cân nhắc thưởng ngoài cho cô, mỗi phòng một trăm nghìn, tính ra nếu làm hết tuần này cô có thêm hơn hai triệu, suy nghĩ nhanh rồi trả lời tôi. Hôm nay tôi bận rất nhiều việc, không có thì giờ đâu.
Chị Oanh quay sang nhìn tôi, đầu hơi lắc lắc ngầm bảo tôi đừng nhận. Tôi biết chị đang lo lắng điều gì. Vả lại xưa nay chị vốn không ưa gì bà Kim này, thế nên chị luôn luôn đề phòng bất cứ yêu cầu nào đó phát sinh, không có trong kế hoạch, chị luôn không tin rằng bà Kim đưa ra đề xuất nào có lợi cho tôi cả, chỉ có những việc khó nhằn mới tới lượt tôi.
Thường thường một ngày làm tới hai mươi tư phòng đã là quá sức đối với chúng tôi, hơn nữa tầng chín là dãy phòng VIP, ngày thường nếu không có việc thì chúng tôi sẽ không bao giờ lui tới, nghe mọi người nói khách ở tầng này đều là những vị khách khó tính, nếu không phải là khách nước ngoài thì cũng là những người có địa vị, có nhiều tiền, yêu cầu rất cao, tuy nhiên nếu làm tốt thì tiền tip cũng rất hậu hĩnh. Cuối tháng này mẹ tôi có lịch tái khám ở viện, nếu cố gắng chịu vất vả thêm một chút thì cũng không phải là không có lợi. Tôi suy nghĩ vài giây, ngập ngừng hỏi:
- Vậy tiền thưởng em có thể nhận ngay trong tuần này không ạ? Thật ra là em có chút chuyện cá nhân cần dùng tiền, nếu có thể thì...
Chưa để tôi nói hết câu, chị Kim đã quắc mắt nhìn tôi, nói như quát vào mặt:
- Việc thì còn chưa làm, hơi tí là tiền tiền, cô nên nhớ ở đây không chỉ có một mình cô cần tiền, tôi không theo cô để đáp ứng đòi hỏi của riêng mình cô được. Tôi hỏi lại là cô có làm được không? Trả lời luôn để tôi sắp xếp cho người khác! Đầy người muốn làm còn chưa được tôi thông qua, cô còn ở đó mà ra điều kiện với tôi?
Tôi nghĩ về khoản tiền kia, con số cũng không phải là nhỏ, cơ hội tới mà không nắm bắt thì sẽ vuột mất ngay.
- Vâng, em xin lỗi, em chỉ hỏi vậy thôi, chị cho em đăng kí việc dọn dẹp tầng chín Em cảm ơn chị!-
Không thèm nhìn tôi, Chị ta hạ cặp kính xuống, quay mặt đi luôn. Tôi thấy chị cầm bút điền tên tôi lên bảng phân công lịch, tiếng gót giày nện trên nền gạch nghe chan chát.
Đợi người kia đi rồi, chị Oanh ném lại ánh mắt đầy khinh bỉ, cố ý đá mạnh vào cái thùng xe, gằn giọng:
- Mẹ cái con mụ hống hách, tưởng mình là ai chứ? Giám Sát thì có gì to? Không phải ngày xưa cũng è cổ ra đi lau dọn phòng như chúng ta sao? Vừa mới được ăn cá biển lại chê cá ao tanh à? Cái mặt thì lúc nào cũng vênh ngược lên trời, ghét thế không biết.
Tôi lên tiếng hoà hoãn:
- Thôi kệ chị ấy đi, em cũng chẳng để ý đâu, dù sao thì chị em mình cũng là lính của chị ấy, dẫu có bực bội thì vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của chị ấy. Bực mình cũng chẳng giải quyết được gì. Hơn nữa em cũng có phải là làm không công đâu.
- Nhưng mà bực không thể chịu được ý, mụ ấy bao nhiêu năm nay được quản lý nâng đỡ nên thái độ lồi lõm khinh thường người khác.
Từ ngày quen biết nhau, tôi đã thấy chị Oanh là người thẳng tính có sao nói vậy, lại không ngại đắc tội với người khác nếu như thấy có sự bất bình. Để bảo vệ tôi, không ít lần suýt lao vào đánh nhau với hội "lính cũ", sứt đầu mẻ trán phải viết tường trình, ấy thế mà bao nhiêu lần rồi cũng không sợ, còn tôi ngược lại lúc nào cũng lo lắng cho chị.
- Thôi bớt giận, đi làm việc đi chị, hôm nay em với chị xác định là mệt phờ người rồi đây. Chiều đi làm tô cháo lòng cho ấm bụng chị nhỉ.
Vừa nói chúng tôi vừa đẩy xe di chuyển vào thang máy dành cho nhân viên của khách sạn. Trên xe chất lỉnh kỉnh nào là khăn lau, hoá chất tẩy rửa, chổi quét, máy hút bụi và vô vàn thứ linh tinh khác.
Chị Oanh nhanh chóng cầm chổi bước vào trong thang máy, khẽ thở dài bảo :
- Chị không muốn mày nhận thêm vụ này đâu, làm ở hai tầng này đã bở hơi tai rồi, chị nháy mày mà mày chẳng hiểu ý chị gì cả, con mụ Kim thì tốt đẹp gì? Tự nhiên nó cho mày cơ hội kiếm thêm, chị lại càng nghi. Mà mày việc gì phải làm bán mạng như thế, phải nghỉ ngơi, yêu thương bản thân chứ? Khi nãy chị thấy mày hỏi tới tiền, mày cần tiền lắm à? Nếu cần thì chị cho mày vay, nhiều thì không có chứ vài triệu thì chị ok ngay.
Tôi quen chị Oanh cách đây gần ba năm, khi ấy tôi đang là nhân viên thu ngân của một cửa hàng tiện lợi, làm việc theo ca mười tiếng một ngày nhưng lương chỉ vỏn vẹn hơn bốn triệu đồng, chị Oanh lúc ấy hay ghé qua mua đồ, chị em gặp gỡ thời gian dài nên có nói chuyện qua lại, thời gian đó liên tục xảy ra mất cắp trong ca trực của tôi nên cứ tới cuối tháng tổng kết lại bị trừ đầu trừ đuôi, không còn được bao nhiêu tiền đem về, hơn nữa tôi liên tục bị cửa hàng trưởng gạ gẫm nên nghĩ tới phương án tìm việc khác.
Tôi tâm sự với chị, chị gợi ý tôi qua khách sạn này làm việc, công việc đơn giản chỉ là dọn dẹp sắp xếp phòng trước giờ khách checkin, ngoài lương cứng tám triệu đồng ra thì còn có thêm khoản tiền tip của khách, cộng vào thì mỗi tháng cũng đem về được chục triệu. Sau khi đi học khoá nghiệp vụ sáu tháng, tôi chính thức được nhận vào làm ở một khách sạn 5 sao to nhất nhì Hà Nội.
Với tôi mức lương đó đủ để hai mẹ con trang trải cuộc sống qua ngày, tuy chẳng dư dả nhưng cũng không đến nỗi quá chật vật ở cái đất thủ đô đắt đỏ này.
Chị Oanh là mẹ đơn thân, cuộc sống cũng khó khăn chẳng kém gì tôi, ấy vậy mà hễ cứ thấy tôi khó khăn là lại đòi giúp, tôi biết chị thương tôi như em gái nên hai năm hay đều không quản ngại giúp đỡ tôi trong công việc, nhớ ngày đầu bỡ ngỡ vào đây bị bắt nạt, đều là chị đứng ra bênh vực tôi, dần dần chẳng ai còn dây dưa với tôi nữa, cuộc sống bình đạm trôi qua thoắt đã hai năm.
- Em không sao thật mà! Mà chị yên tâm, khi nào cần em sẽ hỏi chị, giờ em vẫn lo được.
- Chị còn lạ gì mày, có chết mày cũng không muốn để ai giúp đỡ, cái hồi mày mới vào đây làm, bị bắt nạt mà không nói với chị một câu nào, chị mà không phát hiện ra chuyện này sớm thì không biết chúng nó còn làm gì mày nữa. Ở đây á, toàn yêu quái với nhau cả, với khách thì ngoan thôi chứ đối đãi với nhau chả tử tế gì đâu.
Tôi cười cười không nói gì thêm, chuyện này qua lâu rồi, bản thân tôi cũng chẳng để tâm, với tôi bây giờ chỉ cần có công việc ổn định, cuối tháng có lương về lo chuyện to chuyện nhỏ trong nhà là hạnh phúc lắm rồi, còn những chuyện thị phi mà chị Oanh nói, tôi không để trong đầu.
Đi tới hàng lang, chúng tôi chia nhau làm việc mỗi người một dãy phòng.
Sau khi dọn được gần chục phòng, tưởng sắp được giải thoát, không ngờ vị khách "vui tính" nào đó đã khiến tôi sởn hết da gà. Đầu óc choáng váng vì quá sốc.
Tuy làm công việc này đã hai năm rồi mà khi mở cửa phòng ra tôi không ngăn cơn buồn nôn của mình được.
Suốt từ cửa ra vào kéo vào tận nhà vệ sinh là bãi nôn của khách hàng để lại, mùi rượu mùi thức ăn hoà trộn trong cái bãi hổ lốn đó, trên giường ngủ là mấy chiếc bao cao su đã sử dụng vứt chỏng chơ, trong nhà tắm nước lênh láng kèm theo đống khăn trắng muốt đã bị khách làm bẩn, ướt nhẹp nằm dưới sàn.
Tôi bước ra ngoài, ghi lại số phòng, lấy giấy ra viết báo cáo chi tiết.
Chị Oanh thấy tôi đẩy xe quay trở ra hành lang liền tò mò chạy sang nhòm vào, chị bụm miệng đòi nôn oẹ, không kìm được mà chửi thề một tiếng:
- Mẹ cha chúng nó, có tiền vào khách sạn sang nhất nhì thành phố mà ăn ở bẩn như lợn, ý thức kém cả con ruồi, chỉ khổ những người như mình. Chả lẽ chúng nó không biết rằng có camera gắn khắp hành lang soi thẳng vào bản mặt của chúng nó hay sao mà ăn rồi lại ị ra đây bắt người khác dọn.
Tôi chống nạnh nhìn quanh một lượt, không kìm được mà thở dài một tiếng:
- Haiz... đúng là vì miếng cơm manh áo, người bình thường chắc chẳng ai dám đứng trong cái phòng này quá năm giây. Chị nhìn xem, em phải bịt hai cái khẩu trang đây này. Chắc em phải cai cháo lòng vài tháng mất. Bữa ăn chiều nay của chị em mình, phải huỷ thôi.
Tôi nhăn mặt nhìn chị, bông đùa một chút cho bớt căng thẳng. Chị Oanh khi nãy còn nhăn nhó bỗng phì cười.
- Mày không nhắc chị còn không thấy gớm, nhắc rồi thì giờ da gà da vịt nổi hết lên đây này. Ngày hôm nay chưa chắc ăn cơm đã nuốt được ấy chứ! Mẹ cái mùi này đúng là ám ảnh.
Tôi biết, làm công việc này chẳng khác gì công việc thầm lặng, khách chỉ biết là khi họ đến thì phòng sạch sẽ tinh tươm, khi họ đi thì những gì họ bày ra sẽ có người dọn, nếu họ hài lòng thì họ chỉ nhớ tên khách sạn, nhớ tên của quản lý, còn những người nhỏ bé như tôi và chị Oanh, vĩnh viễn cả đời chẳng ai biết đến.
- Hay để chị dọn cùng nhé! Phòng ghê thế này một mình mày dọn thì tới bao giờ? Mấy phòng bên trên chị làm ngon rồi, còn hai phòng nữa thôi.
- Thôi, em làm loáng là xong ấy mà, chị cứ làm việc của chị đi, dù sao thì em cũng phải dần quen với việc này, còn làm ở đây thì còn phải đối mặt với những chuyện này dài dài, em không ngại.
Quả thật mới làm ở đây một thời gian mà tôi cũng đã phải chứng kiến vô vàn tình huống dở khóc dở cười. Có những người còn vô ý thức tới mức đi tiểu vào chăn ga, vứt khăn vào bồn cầu, hay thậm chí là uống nước trong tủ lạnh sau đó đổ nước vào rồi cất vào chỗ cũ hòng qua mắt nhân viên dọn dẹp như chúng tôi. Mới đầu tôi khá hoảng hốt vì không biết xử lý thế nào, dần dần mọi thứ cũng dần quen, tôi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, cho dù có thấy ghê tới cỡ nào cũng vẫn phải làm đúng nhiệm vụ của mình mà không được kêu ca phàn nàn bất cứ điều gì.
Vật lộn xong với căn phòng bốc mùi đó gần một tiếng đồng hồ, lúc đẩy được chiếc xe để đồ ra tới hành lang, mồ hôi đã ướt đẫm cả áo. Lúc này chị Oanh đã làm xong các phòng còn lại, cắm cúi ghi ghi chép chép trước khi giao ca.
Thấy tôi, chị hỏi :
- Xong rồi à?
- Vâng, cũng may là kịp thời gian lên tầng 9 dọn nốt, giờ cũng sắp hết ca sáng rồi, chị tranh thủ làm nốt rồi đi ăn đi! Chắc một tiếng nữa em cũng làm xong thôi, đừng đợi em, chị cứ đi ăn trước đi nhé!
- Siêu thế! Cái phòng như bãi chiến trường mà em dọn chưa đầy một tiếng đồng hồ, chị mà làm chắc hết nửa ngày mất!
Chị Oanh nhận lấy túi khăn bẩn trên xe của tôi đặt vào xe của chị, nháy mắt bảo:
- Để đấy chị mang xuống phòng giặt ủi cho, mày lên trên kia làm cho xong đi, nhớ là tầng 9 toàn khách nước ngoài với mấy người giàu có lắm tiền nhiều của, làm gì cũng phải cẩn thận, chị đây làm lâu năm nhưng cũng có dám mò mẫm lên đấy đâu. Con Trang nó có khả năng giao tiếp bằng ngoại ngữ tốt, không như chị, ù ù cạc cạc bảo sao cứ lẹt đẹt, thu nhập không tăng được tí nào. À mà mày có biết nói tiếng Anh không? Lâu nay chẳng gặp khách Tây bao giờ, chị quên hỏi.
Thú thật, trước đây khi học Đại Học, tôi có theo khoa Ngôn Ngữ Anh, tiếc là có quá nhiều chuyện xảy ra, học hành dang dở, không bằng cấp không quan hệ quen biết ai, tôi buộc phải làm những việc phổ thông để sống qua ngày, mẹ tôi thì bệnh tật đau yếu, tôi cũng không còn cách nào khác, sáu năm nay tôi chưa khi nào tôi thôi ao ước được học và thi nốt những môn còn nợ, tôi vẫn muốn lấy được cái bằng, được làm công việc mình yêu thích, được sống cuộc sống không phải vất vả ngược xuôi, tôi ước ao nhiều lắm... tôi ước được bay đến đất nước ấy, cùng người đó xây dựng ước mơ, cùng thực hiện lời hứa với nhau dưới gốc cây Bằng Lăng tím biếc năm đó...
Tiếc là... đôi cánh ước mơ đó sớm đã bị hiện thực tàn nhẫn bẽ gãy, gãy vụn trước mắt mà bản thân tôi không thể ngăn được, cũng là do tôi, chính tôi đã vươn tay đập đi tất cả rồi trơ mắt mặc số phận đưa đẩy cho đến tận ngày hôm nay.
- Lam Anh!
Tôi giật mình, lắp bắp không nói lên lời, tôi lại thế, lại hồi tưởng những thứ không nên hồi tưởng, lại nhớ những thứ không nên nhớ. Có những thứ cả đời này, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại, cho dù có quay lại, thì mọi thứ đã khác, có những thứ không còn xứng đáng nữa rồi. Và cuộc đời này không phải là sân bay, có bán vé Khứ - Hồi.
Tôi lén thở dài, thế nhưng vẫn phải tỏ ra bình thản quay sang nói với chị:
- Em có biết một chút, hi vọng là sẽ không gây bất tiện gì. Chị đừng lo cho em, mau đi đi!
Chúng tôi chia tay nhau ở tháng máy, chị Oanh đi xuống còn tôi thì bấm lên tầng trên.
Tôi đi vào nhà vệ sinh dành cho nhân viên, rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ đồ khác vì bộ trước đã ám mùi khó chịu, sợ gây khó chịu cho khách, kế đó đẩy xe đi dọc hành lang, có hai phòng để biển: Don't Díturb- (Đừng làm phiền), thế nên tôi nhẹ nhàng đẩy xe đi qua, chờ lát nữa sẽ quay lại, chỉ còn duy nhất phòng 901 không để biển gì, tôi gõ cửa ba lần, trịnh trọng nói:
- Housekeeping, may I come in?(Tôi là nhân viên dọn dẹp, tôi có thể vào không?)
Bên trong không có tiếng trả lời, tôi nhẹ nhàng tra thẻ từ vào khe chứa thẻ, thận trọng đẩy xe bước vào, có lẽ giờ này khách đã ra ngoài, thế nên tôi tắt bớt thiết bị điện, tắt điều hoà. Chỉ để ánh sáng đủ để mình có thể làm việc.
Bên trong phòng ngủ, ga giường và chăn vẫn còn để ngay ngắn, tôi lại gần định lột ra thay thì bên ngoài có tiếng nói của một người đàn ông vọng vào:
- Không cần thay ga giường, giúp tôi đổ gạt tàn thuốc lá và bỏ giúp tôi túi rác ra ngoài. Cảm ơn!
Có lẽ khi tôi vào đây và gọi cửa, người đàn ông đó ở bên trong nhà tắm nên không nghe thấy, phòng cách âm khá tốt nên tôi ở ngoài cũng không nghe thấy gì, nghĩ rằng chủ phòng đã ra ngoài.
- Vâng ạ! - Vừa đáp tôi vừa đẩy xe ra ngoài.
Sau khi khép cánh cửa phòng ngủ, ngay khoảnh khắc quay người lại, trái tim tôi dường như bị gõ mạnh một cái. Tôi gần như chết chân ngay giây phút ấy, bàn tay xiết chặt lấy tay cầm của xe, tới mức máu không lưu thông được mà từng ngón trở lên trắng bệch.
Mẹ tôi vẫn thường nói: "Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu đi chăng nữa. Dù họ có đi đâu đi chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau."
Tôi không dám nghĩ rằng có một ngày điều ấy lại xảy ra với tôi, người đàn ông đó lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt, ở thời điểm này, tôi cơ hồ chưa thể chấp nhận được.
Khi giọng nói quen quen ấy vừa cất lên, tôi nghĩ người với người có giọng nói giống nhau là điều không phải là hiếm gặp, tôi còn trách bản thân nghĩ nhiều mà sinh ra ảo giác. Thế nhưng người đứng trước mặt tôi đây không phải là do tôi tưởng tượng, là người thật, là anh! Chính là anh!
Trên người anh mặc chiếc áo choàng tắm trắng muốt, tóc ướt loà xoà trên gương mặt, tuy người không gầy nhưng xương quai xanh lộ rõ, sống mũi thẳng, đôi mắt đen sâu hun hun hút ấy vẫn chẳng khác ngày trước là bao.
Anh vẫn thế, không già đi chút nào, trên người anh toả ra một cảm giác trưởng thành, từng trải, cô độc đó là điểm khác biệt duy nhất đối với chàng trai năm xưa mà tôi yêu.
Có lẽ anh không nhận ra gương mặt tôi sau lớp khẩu trang, thế nên vẫn nhàn nhã bấm điện thoại, cũng không nhìn vào tôi.
Tôi tự trấn an mình rằng anh sẽ không nhận ra đâu, hãy tập trung vào làm việc mà rời khỏi nơi này ngay đi, thế nhưng đôi bàn tay không nghe lời ấy cứ run run khiến cho đồ đạc trên xe rơi xuống loảng xoảng.
Tôi hốt hoảng ngồi thụp xuống, kéo khẩu trang lên sát mắt, vội vàng thu dọn đồ, mắt tôi lén nhìn anh, thấy anh chỉ liếc sang tôi một cái, gương mặt không phản ứng gì mới dám từ từ thở hắt ra.
Tại sao tôi lại trong tâm thế lén lút như vậy? Tại sao tôi không dám ngẩng cao đầu nhìn anh một cách quang minh chính đại cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.