Chương 3:
Đường Ngọc
21/03/2022
Câu nói của mẹ như đã lột trần toàn bộ tâm tư của tôi bấy lâu nay, chỉ là tôi không thể ngờ được mẹ là người đã nhìn thấy tất cả, âm thầm lặng lẽ đứng sau cánh cửa chứng kiến mọi đau khổ của tôi, vậy mà bà không nói gì, vờ như không thấy, để tới hôm nay mới đem toàn bộ sự thật nói cho tôi nghe.
Lúc này tôi không biết phải làm sao để đối diện, trong lòng ngổn ngang vô cùng. Giọng mẹ tôi trầm xuống:
- Lam Anh! Thanh Xuân của người phụ nữ trôi qua rất nhanh, chuyện đã cũ rồi thì con hãy bỏ nó ra khỏi vai đi, đặt sang một bên. Gặp nhau, yêu nhau là một chuyện, yêu nhau nhưng có đến được với nhau hay không lại là chuyện khác, tất cả là do nhân duyên định sẵn, con cố chấp thì người khổ là con đó Lam Anh.
Tôi cúi mặt để mẹ không nhìn thấy đôi mắt đã ướt nhoè đi của mình. Móng tay cắm vào lòng bàn tay mà cũng không cảm nhận được một chút đau đớn nào, một nơi khác trên cơ thể tôi còn đau hơn.
- Mẹ biết, con là đứa nặng tình cảm, hơn nữa Việt là mối tình đầu của con, nhưng mà con xem, bao nhiêu năm trôi qua rồi, chắc gì nó đã nhớ con là ai? Con cũng đừng có tự dằn vặt mình nữa, tất cả mọi chuyện xảy đến không phải là lỗi của con. Là do mẹ, nếu không phải vì con nghĩ cho mẹ thì cuộc sống của con đâu có trở lên thê thảm như thế này.
Mấy năm nay mẹ tôi lúc nào cũng tự trách bản thân rằng vì mẹ mà tôi mới sống khổ sống sở như thế này, mẹ tôi đâu biết nếu không có mẹ thì cuộc đời tôi còn khốn khổ hơn. Con đường này là do tôi chọn, cho dù có thể nào thì cũng quyết không hối hận. Tôi nói trong nước mắt:
- Cho dù anh ấy không nhớ về con, con cũng không trách anh ấy, năm đó con mới chính là người bỏ rơi anh ấy, con không có tư cách gì để mong anh ấy nhớ đến con. Tốt nhất vẫn là nên quên con đi thì hơn. Vì vậy, con xin mẹ, đừng nhắc tới tên anh ấy với con nữa được không ạ? Con hứa với mẹ, con sẽ sống tốt, sẽ cố gắng sống thật tốt, được không mẹ?"
Giờ thì tôi đã hiểu ra một điều rằng Đôi khi chúng ta phải chấp nhận việc đi một số người trong quá khứ bởi vì một lý do đơn giản rằng họ không thuộc về tương lai của mình.
Tôi sẽ không cố chấp nữa, đoạn tình cảm này đã tới lúc chính tay tôi dứt bỏ rồi.
Thế nhưng để tới với Duy, quả thực là tôi không có đủ can đảm, tôi không thể vì muốn quên được Việt mà lợi dụng tình cảm của anh ấy, cũng không thể vì muốn vui lòng mẹ mà dẫn tới những quyết định sai lầm.
*****
- Cái gì? Mày gặp ông Việt ở khách sạn á?
Nguyệt - cô bạn thân hơn chục năm của tôi ngạc nhiên nói như gào vào trong điện thoại.Có lẽ đối với nó, tin này còn chấn động hơn cả việc Mỹ đánh nhau với Triều Tiên, nó ngay lập tức đề nghị tôi phải tới nhà nó ngay để kể đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, nó bảo nó không thể ngủ nổi nếu không nghe chính miệng tôi trần thuật lại mọi thứ. Tôi buồn cười vì cái tính của nó lúc nào cũng nhảy chồm chồm lên, việc chẳng có gì to tát mà nó cứ làm um lên như cháy nhà. Tôi bảo:
- Tao là người trong cuộc còn chưa thấy gì, mày là bạn tao, kẻ ngoài cuộc thì mất bình tĩnh cái gì chứ?"
Nó nói:
- Thôi không nói nhiều, để tao qua đón mày, tối nay sang ngủ với tao chứ hả?mấy tuần rồi không gặp mày, nhớ mày lắm con lợn ạ!
Tôi và Nguyệt quen nhau từ hồi học cấp ba, khi ấy gia đình tôi vẫn còn giàu có, bố mẹ không tiếc chi tiền nên cũng được theo học ở một ngôi trường có học phí đắt đỏ.
Từ nhỏ tôi vốn là đứa con gái năng động, bố tôi con thuê hẳn một thầy dạy võ về dạy kèm tôi tại nhà, bố tôi bảo là con gái càng phải biết bảo vệ mình, không được để bọn con trai bắt nạt. Con gái bố phải thật mạnh mẽ, đừng để người khác dễ dàng đụng vào mình.
Tôi vẫn nhớ năm đó mình học rất nhanh, thầy dạy gật gù khen tôi nắm bắt kĩ năng rất tốt, ra đòn dứt khoát, chỉ sau ba tháng học, tôi đã có thể tự tin chống lại bọn con trai nham nhở ở trường. Mấy thằng nhóc trêu ghẹo tôi khi ấy cũng bị dạy dỗ tới nơi tới chốn. Lần nào gặp nhau ở sân trường, bọn chúng cũng lủi mất tăm, không dám chạm mặt.
Năm xưa Nguyệt bị giật mất cái laptop ở ngay cổng trường, đúng lúc tôi đang đứng ở gần, tôi cứ thế ném cái cặp xuống đất, chạy men theo bờ tường, nhảy từ trên cao xuống đạp đổ xe của thằng cướp, lấy lại đồ, tiện thể cho nó mấy cái bợp tai. Người dân ở xung quanh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, không ngờ một đứa con gái tóc dài buộc cao, mặc váy tới đầu gối lại có sức mạnh quật ngã được một gã thanh niên sức dài vai rộng.
Khi được tôi trao trả lại đồ, mắt Nguyệt sáng rực lên, có lẽ nó cảm động nên sau đó cứ đi theo tôi, nói muốn kết bạn với tôi, muốn được tôi bảo kê sau này đi học không phải sợ ai nữa.
Từ đó tôi và Nguyệt chơi rất thân với nhau, tới khi lên Đại Học còn cố tình chọn học chung một trường, sau khi tốt nghiệp nó dọn ra ngoài ở riêng, mỗi tuần tôi đều qua nhà nó ngủ lại, hai đứa bày biện ăn uống, tối đến tỉ tê đủ thứ chuyện.
Ngay cả khi gia đình tôi phá sản, tôi thành kẻ bần hàn nó cũng không chê bai, đối xử với tôi tốt như chị em. Ngày trước nó gợi ý tôi qua xin việc ở công ty bố nó, thế nhưng tôi chưa tốt nghiệp, lại không muốn phiền tới bạn bè nên từ chối, chấp nhận đi làm công việc khác lương thấp hơn.
Vì chuyện đó nó dỗi tôi mấy tháng liền, sau này cuối cùng cũng phải xuôi theo ý tôi. Tình bạn đó giữ mãi cho tới tận hôm nay.
***
Tôi kể cho Nguyệt nghe mình đã gặp lại Việt như thế nào, nó nghe xong không nói gì, chỉ hỏi tôi rằng tôi định như thế nào. Đương nhiên, công việc thì tôi vẫn tiếp tục phải làm, không thể vì lý do cá nhân mà tránh mặt, hơn nữa lúc làm việc cũng che chắn kĩ càng, Việt chắc chắn sẽ không nhận ra tôi, ai có thể tưởng tượng một người đàn bà sáu năm trước đòi chia tay với anh để đi lấy chồng giàu, giờ lại đi dọn dẹp phòng khách sạn chứ?
- Thế còn ông Duy? Mày có định tới luôn với ông ấy không? Tao thấy ông ấy cũng kiên trì với mối quan hệ này lắm mà.
Tôi gượng cười, tay xiết chặt lon bia đã với bớt một nửa, tâm trạng chùng xuống.
- Không, tao ở vậy cả đời này, chờ mày lấy chồng, sinh con, con của mày sẽ gọi tao làm mẹ nuôi. Bây giờ tao chỉ mong mẹ tao khoẻ, sống thêm với tao được càng lâu càng tốt, cũng mong thuê được căn nhà rộng rãi hơn, không bị dột mỗi khi trời mưa, cũng không bị nóng nực mỗi khi Hè về.
- Mày để tao giúp đi, chỉ cần mày đồng ý, tao có thể thuê cho mày một căn khác, chứ ở như vậy mẹ mày cũng không thoải mái được, bác đang trị bệnh, phải ở nơi có điều kiện tốt chứ.
Tính tôi xưa nay không thích mắc nợ người khác, với bạn bè lại càng không muốn dây dưa tới tiền bạc, tôi tự cảm thấy chúng tôi có thể thân nhau tới tận bây giờ một phần cũng là do không đụng chạm tới tiền nong.
Rất nhiều lần nó ngỏ ý giúp nhưng tôi đều nhất nhất từ chối, tấm lòng của nó cả tôi và mẹ tôi đều biết. Thi thoảng nó qua, biếu mẹ tôi hộp sữa cân đường là tôi vui lắm rồi.
- Mày lại định từ chối tao đấy có phải không? Phải làm sao thì mày mới chịu nhận sự giúp đỡ từ tao? Mày khó khăn thiếu thốn như thế, tao là bạn mày, cùng mày giải quyết vấn đề thì có gì khó tiếp nhận?
Tôi cười:
- Khi nào cần tao sẽ hỏi mày, bây giờ tao xoay được. Cảm giác sử dụng đồng tiền do chính mình làm ra cũng thấy sướng hơn. Đúng không?
Nguyệt vỗ vai tôi, mặt nó nhìn như có nhiều tâm trạng, nó bảo:
- Tao sẽ ở với mày, làm bạn với mày mãi mãi. Tao cũng sẽ không lấy chồng, tao với mày là đôi bạn già, chán thì đi mua sắm, đi ăn uống, đi cà phê, hay thậm chí là đi du lịch. Sau này già rồi thì tay trong tay dắt nhau vào viện dưỡng lão. Được phết chứ nhỉ? Chồng con là cái nợ nần, thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm. Tao á chả tội gì mà tự chui đầu vào gông.
Nghe những lời này tôi vừa thấy cảm động lại vừa thấy buồn cười. Con bạn tôi lúc nào cũng bài xích chuyện lấy chồng, bao nhiêu năm nay không thấy dắt anh nào về ra mắt bố mẹ. Bố nó mấy lần đều nói với tôi, nhờ tôi khuyên nhủ nó chứ họ cũng hết cách. Tôi mắng nó:
- Con hâm này, bố mẹ mày chỉ có mình mày, mày nghĩ mày không lấy chồng thì họ sẽ để mày yên sao?
- Không lấy, cả đời này không lấy. Tao chỉ thích ở với mày, chơi với mày thôi.
Nguyệt hất cằm, giơ tay lên trời giống như đang ra dấu thề. Gương mặt tràn đầy quyết tâm.
- Hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng hai, năm... Tôi Trịnh Mai Nguyệt xin thề với trời đất rằng sẽ thủ tiết tới già, tuyệt đối không nuốt lời.
Con bạn tôi đúng là hâm thật rồi, hâm không thể chịu được. Làm gì có ai có gia cảnh tốt, nhan sắc đủ để tán đổ cả chục người, vậy mà cứ mở mồm ra là đòi không lấy chồng. Tôi không lấy chồng vì tôi có nỗi khổ riêng. Còn nó, tại sao lại lựa chọn con đường khó đi như vậy?
Tôi cười cười hỏi nó:
- Đừng nói là mày thích tao nha Nguyệt, tao nói trước là tao không có nhu cầu đó đâu nha, tao vẫn thích ngắm trai đẹp chứ không thích ngắm gái xinh. Làm ơn tha cho tao.
- Mày xinh, dáng cũng ngon, yêu mày thì tao cũng đâu có thiệt. Nào nào em yêu, lại đây anh Nguyệt ôm một cái nào...
Vừa dứt lời Nguyệt nó lao vào cù nách, tôi bị chọc tới mức không thở được, nhảy lên ghì nó xuống, ra sức cù lại.
Cả hai cười giòn tan, ở bên cạnh nó bao nhiêu mệt mỏi nơi tôi dường như tan biến hết.
Lúc này tôi không biết phải làm sao để đối diện, trong lòng ngổn ngang vô cùng. Giọng mẹ tôi trầm xuống:
- Lam Anh! Thanh Xuân của người phụ nữ trôi qua rất nhanh, chuyện đã cũ rồi thì con hãy bỏ nó ra khỏi vai đi, đặt sang một bên. Gặp nhau, yêu nhau là một chuyện, yêu nhau nhưng có đến được với nhau hay không lại là chuyện khác, tất cả là do nhân duyên định sẵn, con cố chấp thì người khổ là con đó Lam Anh.
Tôi cúi mặt để mẹ không nhìn thấy đôi mắt đã ướt nhoè đi của mình. Móng tay cắm vào lòng bàn tay mà cũng không cảm nhận được một chút đau đớn nào, một nơi khác trên cơ thể tôi còn đau hơn.
- Mẹ biết, con là đứa nặng tình cảm, hơn nữa Việt là mối tình đầu của con, nhưng mà con xem, bao nhiêu năm trôi qua rồi, chắc gì nó đã nhớ con là ai? Con cũng đừng có tự dằn vặt mình nữa, tất cả mọi chuyện xảy đến không phải là lỗi của con. Là do mẹ, nếu không phải vì con nghĩ cho mẹ thì cuộc sống của con đâu có trở lên thê thảm như thế này.
Mấy năm nay mẹ tôi lúc nào cũng tự trách bản thân rằng vì mẹ mà tôi mới sống khổ sống sở như thế này, mẹ tôi đâu biết nếu không có mẹ thì cuộc đời tôi còn khốn khổ hơn. Con đường này là do tôi chọn, cho dù có thể nào thì cũng quyết không hối hận. Tôi nói trong nước mắt:
- Cho dù anh ấy không nhớ về con, con cũng không trách anh ấy, năm đó con mới chính là người bỏ rơi anh ấy, con không có tư cách gì để mong anh ấy nhớ đến con. Tốt nhất vẫn là nên quên con đi thì hơn. Vì vậy, con xin mẹ, đừng nhắc tới tên anh ấy với con nữa được không ạ? Con hứa với mẹ, con sẽ sống tốt, sẽ cố gắng sống thật tốt, được không mẹ?"
Giờ thì tôi đã hiểu ra một điều rằng Đôi khi chúng ta phải chấp nhận việc đi một số người trong quá khứ bởi vì một lý do đơn giản rằng họ không thuộc về tương lai của mình.
Tôi sẽ không cố chấp nữa, đoạn tình cảm này đã tới lúc chính tay tôi dứt bỏ rồi.
Thế nhưng để tới với Duy, quả thực là tôi không có đủ can đảm, tôi không thể vì muốn quên được Việt mà lợi dụng tình cảm của anh ấy, cũng không thể vì muốn vui lòng mẹ mà dẫn tới những quyết định sai lầm.
*****
- Cái gì? Mày gặp ông Việt ở khách sạn á?
Nguyệt - cô bạn thân hơn chục năm của tôi ngạc nhiên nói như gào vào trong điện thoại.Có lẽ đối với nó, tin này còn chấn động hơn cả việc Mỹ đánh nhau với Triều Tiên, nó ngay lập tức đề nghị tôi phải tới nhà nó ngay để kể đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, nó bảo nó không thể ngủ nổi nếu không nghe chính miệng tôi trần thuật lại mọi thứ. Tôi buồn cười vì cái tính của nó lúc nào cũng nhảy chồm chồm lên, việc chẳng có gì to tát mà nó cứ làm um lên như cháy nhà. Tôi bảo:
- Tao là người trong cuộc còn chưa thấy gì, mày là bạn tao, kẻ ngoài cuộc thì mất bình tĩnh cái gì chứ?"
Nó nói:
- Thôi không nói nhiều, để tao qua đón mày, tối nay sang ngủ với tao chứ hả?mấy tuần rồi không gặp mày, nhớ mày lắm con lợn ạ!
Tôi và Nguyệt quen nhau từ hồi học cấp ba, khi ấy gia đình tôi vẫn còn giàu có, bố mẹ không tiếc chi tiền nên cũng được theo học ở một ngôi trường có học phí đắt đỏ.
Từ nhỏ tôi vốn là đứa con gái năng động, bố tôi con thuê hẳn một thầy dạy võ về dạy kèm tôi tại nhà, bố tôi bảo là con gái càng phải biết bảo vệ mình, không được để bọn con trai bắt nạt. Con gái bố phải thật mạnh mẽ, đừng để người khác dễ dàng đụng vào mình.
Tôi vẫn nhớ năm đó mình học rất nhanh, thầy dạy gật gù khen tôi nắm bắt kĩ năng rất tốt, ra đòn dứt khoát, chỉ sau ba tháng học, tôi đã có thể tự tin chống lại bọn con trai nham nhở ở trường. Mấy thằng nhóc trêu ghẹo tôi khi ấy cũng bị dạy dỗ tới nơi tới chốn. Lần nào gặp nhau ở sân trường, bọn chúng cũng lủi mất tăm, không dám chạm mặt.
Năm xưa Nguyệt bị giật mất cái laptop ở ngay cổng trường, đúng lúc tôi đang đứng ở gần, tôi cứ thế ném cái cặp xuống đất, chạy men theo bờ tường, nhảy từ trên cao xuống đạp đổ xe của thằng cướp, lấy lại đồ, tiện thể cho nó mấy cái bợp tai. Người dân ở xung quanh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, không ngờ một đứa con gái tóc dài buộc cao, mặc váy tới đầu gối lại có sức mạnh quật ngã được một gã thanh niên sức dài vai rộng.
Khi được tôi trao trả lại đồ, mắt Nguyệt sáng rực lên, có lẽ nó cảm động nên sau đó cứ đi theo tôi, nói muốn kết bạn với tôi, muốn được tôi bảo kê sau này đi học không phải sợ ai nữa.
Từ đó tôi và Nguyệt chơi rất thân với nhau, tới khi lên Đại Học còn cố tình chọn học chung một trường, sau khi tốt nghiệp nó dọn ra ngoài ở riêng, mỗi tuần tôi đều qua nhà nó ngủ lại, hai đứa bày biện ăn uống, tối đến tỉ tê đủ thứ chuyện.
Ngay cả khi gia đình tôi phá sản, tôi thành kẻ bần hàn nó cũng không chê bai, đối xử với tôi tốt như chị em. Ngày trước nó gợi ý tôi qua xin việc ở công ty bố nó, thế nhưng tôi chưa tốt nghiệp, lại không muốn phiền tới bạn bè nên từ chối, chấp nhận đi làm công việc khác lương thấp hơn.
Vì chuyện đó nó dỗi tôi mấy tháng liền, sau này cuối cùng cũng phải xuôi theo ý tôi. Tình bạn đó giữ mãi cho tới tận hôm nay.
***
Tôi kể cho Nguyệt nghe mình đã gặp lại Việt như thế nào, nó nghe xong không nói gì, chỉ hỏi tôi rằng tôi định như thế nào. Đương nhiên, công việc thì tôi vẫn tiếp tục phải làm, không thể vì lý do cá nhân mà tránh mặt, hơn nữa lúc làm việc cũng che chắn kĩ càng, Việt chắc chắn sẽ không nhận ra tôi, ai có thể tưởng tượng một người đàn bà sáu năm trước đòi chia tay với anh để đi lấy chồng giàu, giờ lại đi dọn dẹp phòng khách sạn chứ?
- Thế còn ông Duy? Mày có định tới luôn với ông ấy không? Tao thấy ông ấy cũng kiên trì với mối quan hệ này lắm mà.
Tôi gượng cười, tay xiết chặt lon bia đã với bớt một nửa, tâm trạng chùng xuống.
- Không, tao ở vậy cả đời này, chờ mày lấy chồng, sinh con, con của mày sẽ gọi tao làm mẹ nuôi. Bây giờ tao chỉ mong mẹ tao khoẻ, sống thêm với tao được càng lâu càng tốt, cũng mong thuê được căn nhà rộng rãi hơn, không bị dột mỗi khi trời mưa, cũng không bị nóng nực mỗi khi Hè về.
- Mày để tao giúp đi, chỉ cần mày đồng ý, tao có thể thuê cho mày một căn khác, chứ ở như vậy mẹ mày cũng không thoải mái được, bác đang trị bệnh, phải ở nơi có điều kiện tốt chứ.
Tính tôi xưa nay không thích mắc nợ người khác, với bạn bè lại càng không muốn dây dưa tới tiền bạc, tôi tự cảm thấy chúng tôi có thể thân nhau tới tận bây giờ một phần cũng là do không đụng chạm tới tiền nong.
Rất nhiều lần nó ngỏ ý giúp nhưng tôi đều nhất nhất từ chối, tấm lòng của nó cả tôi và mẹ tôi đều biết. Thi thoảng nó qua, biếu mẹ tôi hộp sữa cân đường là tôi vui lắm rồi.
- Mày lại định từ chối tao đấy có phải không? Phải làm sao thì mày mới chịu nhận sự giúp đỡ từ tao? Mày khó khăn thiếu thốn như thế, tao là bạn mày, cùng mày giải quyết vấn đề thì có gì khó tiếp nhận?
Tôi cười:
- Khi nào cần tao sẽ hỏi mày, bây giờ tao xoay được. Cảm giác sử dụng đồng tiền do chính mình làm ra cũng thấy sướng hơn. Đúng không?
Nguyệt vỗ vai tôi, mặt nó nhìn như có nhiều tâm trạng, nó bảo:
- Tao sẽ ở với mày, làm bạn với mày mãi mãi. Tao cũng sẽ không lấy chồng, tao với mày là đôi bạn già, chán thì đi mua sắm, đi ăn uống, đi cà phê, hay thậm chí là đi du lịch. Sau này già rồi thì tay trong tay dắt nhau vào viện dưỡng lão. Được phết chứ nhỉ? Chồng con là cái nợ nần, thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm. Tao á chả tội gì mà tự chui đầu vào gông.
Nghe những lời này tôi vừa thấy cảm động lại vừa thấy buồn cười. Con bạn tôi lúc nào cũng bài xích chuyện lấy chồng, bao nhiêu năm nay không thấy dắt anh nào về ra mắt bố mẹ. Bố nó mấy lần đều nói với tôi, nhờ tôi khuyên nhủ nó chứ họ cũng hết cách. Tôi mắng nó:
- Con hâm này, bố mẹ mày chỉ có mình mày, mày nghĩ mày không lấy chồng thì họ sẽ để mày yên sao?
- Không lấy, cả đời này không lấy. Tao chỉ thích ở với mày, chơi với mày thôi.
Nguyệt hất cằm, giơ tay lên trời giống như đang ra dấu thề. Gương mặt tràn đầy quyết tâm.
- Hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng hai, năm... Tôi Trịnh Mai Nguyệt xin thề với trời đất rằng sẽ thủ tiết tới già, tuyệt đối không nuốt lời.
Con bạn tôi đúng là hâm thật rồi, hâm không thể chịu được. Làm gì có ai có gia cảnh tốt, nhan sắc đủ để tán đổ cả chục người, vậy mà cứ mở mồm ra là đòi không lấy chồng. Tôi không lấy chồng vì tôi có nỗi khổ riêng. Còn nó, tại sao lại lựa chọn con đường khó đi như vậy?
Tôi cười cười hỏi nó:
- Đừng nói là mày thích tao nha Nguyệt, tao nói trước là tao không có nhu cầu đó đâu nha, tao vẫn thích ngắm trai đẹp chứ không thích ngắm gái xinh. Làm ơn tha cho tao.
- Mày xinh, dáng cũng ngon, yêu mày thì tao cũng đâu có thiệt. Nào nào em yêu, lại đây anh Nguyệt ôm một cái nào...
Vừa dứt lời Nguyệt nó lao vào cù nách, tôi bị chọc tới mức không thở được, nhảy lên ghì nó xuống, ra sức cù lại.
Cả hai cười giòn tan, ở bên cạnh nó bao nhiêu mệt mỏi nơi tôi dường như tan biến hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.