Chương 45:
Bắc Mạt Tịch
29/10/2024
Trước khi ra ngoài, Vi Phong Hoa giả vờ như vô tình trò chuyện vài câu với Trang Tiểu Hạ, nhưng vẻ mặt của Trang Tiểu Hạ vẫn luôn lạnh lùng.
Bạch Thư Văn nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô ấy cũng không quá để ý.
Có nhân viên phục vụ, Cố Vãn Ngâm cũng không cần ngồi quầy lễ tân mà ở trong phòng chơi máy tính.
Có điều, nhìn Coca và Hamburger vẫn đang xem TV, cô có chút lo lắng.
Hai đứa nhỏ này còn nhỏ, mỗi ngày ngoài xem TV ra thì chỉ ăn uống.
Mặc dù ở trong khách sạn có thể luôn ăn uống không lo, nhưng... nếu cứ mãi không học hành, không đọc sách thì liệu có ổn không?
Suy cho cùng, nếu không học chút kiến thức, không biết chữ thì sau này ngay cả chơi cũng không chơi tốt được?
Cố Vãn Ngâm trước đây chưa từng nuôi con nên cô cũng không chắc chắn.
"Hệ thống à, trong phần thưởng sau này có sách vở gì không? Ít nhất cũng phải để đám nhỏ biết chữ chứ."
"Ký chủ yên tâm, phần thưởng sau này không chỉ có sách, mà còn có trường học."
Nghe vậy, Cố Vãn Ngâm liền yên tâm.
Nếu đã như vậy, vậy bây giờ cứ để hai đứa chơi đùa thỏa thích đi.
Đợi đến tương lai đi học... hehe...
…
Buổi chiều lại có thêm vài vị khách, cũng đến từ căn cứ Quang Minh.
Xét cho cùng, những người trước đây đến từ căn cứ Quang Minh vẫn chưa quay về, nên những người khác trong căn cứ cũng bắt đầu tin rằng nơi đây thực sự có khách sạn, liền muốn đến thử.
Có một người đàn ông độc thân ở phòng 2010, một cặp vợ chồng ở phòng 301, một cặp chị em gái ở phòng 302.
Hứa Thực thành thạo nhanh nhẹn làm thủ tục nhận phòng cho họ.
Phương Dương vừa ngủ dậy, rảnh rỗi không có việc gì làm nên ngồi cạnh Hứa Thực xem náo nhiệt.
"Như thế xem ra, nhân viên phục vụ ca đêm cũng khá tốt đấy." Phương Dương cười tủm tỉm nói, "Cảm giác ban đêm sẽ không có khách đến, chỉ có ban ngày mới có nhiều khách."
Hứa Thực liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi cũng lười để ý đến nữa.
"Thằng nhóc này thái độ gì vậy? Anh lớn hơn cậu, cậu phải gọi anh là anh, biết không?"
"Tôi đến khách sạn trước anh, tôi là tiền bối của anh!"
"Phì phì!"
"Tôi sẽ mách sếp!"
"Cậu chỉ giỏi mách lẻo!"
Thế rồi bắt đầu cãi nhau ầm ĩ như hai đứa trẻ con.
Vì có thêm vài vị khách, nên buổi tối giờ ăn cơm, nhà ăn càng thêm náo nhiệt.
Cố Vãn Ngâm và Coca, Hamburger ăn cơm xong thì chuẩn bị ra cửa khách sạn đi dạo tiêu cơm, lúc này, đám người Trang Tiểu Hạ cũng vừa trở về.
Trên người bọn họ đều có dính máu, nhưng nhìn tinh thần thì hẳn là không phải bọn họ bị thương.
Trang Tiểu Hạ và Đồng Duyệt đều đầy vẻ tức giận, Vi Phong Hoa vẻ mặt vô tội, Bạch Thư Văn thì vẻ mặt khó nói nên lời.
Đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa nhìn thấy Cố Vãn Ngâm, Đồng Duyệt liền chạy như bay tới mách lẻo.
"Chị chủ ơi, chị nghe em nói này, cái tên tiện nhân họ Vi kia, thật sự quá đáng lắm rồi!"
Nghe vậy, Cố Vãn Ngâm có chút kinh ngạc.
Đồng Duyệt vốn là người có tính cách hướng nội, lại hiền lành, cô nhớ lần trước Đồng Duyệt nói chuyện với giọng điệu như thế này là lúc bị tang thi đuổi mới đến khách sạn.
Hơn nữa, cô nhóc không phải nói trước mạt thế là fan trung thành của Vi Phong Hoa sao, vậy mà lại nói anh ta như thế?
Kỳ lạ hơn là, cô nhóc hoàn toàn không hạ giọng, mà Vi Phong Hoa và Bạch Thư Văn nghe thấy cô nhóc mắng người cũng không có ý tức giận, Vi Phong Hoa càng lủi thủi lên lầu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cố Vãn Ngâm hỏi.
Bạch Thư Văn nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô ấy cũng không quá để ý.
Có nhân viên phục vụ, Cố Vãn Ngâm cũng không cần ngồi quầy lễ tân mà ở trong phòng chơi máy tính.
Có điều, nhìn Coca và Hamburger vẫn đang xem TV, cô có chút lo lắng.
Hai đứa nhỏ này còn nhỏ, mỗi ngày ngoài xem TV ra thì chỉ ăn uống.
Mặc dù ở trong khách sạn có thể luôn ăn uống không lo, nhưng... nếu cứ mãi không học hành, không đọc sách thì liệu có ổn không?
Suy cho cùng, nếu không học chút kiến thức, không biết chữ thì sau này ngay cả chơi cũng không chơi tốt được?
Cố Vãn Ngâm trước đây chưa từng nuôi con nên cô cũng không chắc chắn.
"Hệ thống à, trong phần thưởng sau này có sách vở gì không? Ít nhất cũng phải để đám nhỏ biết chữ chứ."
"Ký chủ yên tâm, phần thưởng sau này không chỉ có sách, mà còn có trường học."
Nghe vậy, Cố Vãn Ngâm liền yên tâm.
Nếu đã như vậy, vậy bây giờ cứ để hai đứa chơi đùa thỏa thích đi.
Đợi đến tương lai đi học... hehe...
…
Buổi chiều lại có thêm vài vị khách, cũng đến từ căn cứ Quang Minh.
Xét cho cùng, những người trước đây đến từ căn cứ Quang Minh vẫn chưa quay về, nên những người khác trong căn cứ cũng bắt đầu tin rằng nơi đây thực sự có khách sạn, liền muốn đến thử.
Có một người đàn ông độc thân ở phòng 2010, một cặp vợ chồng ở phòng 301, một cặp chị em gái ở phòng 302.
Hứa Thực thành thạo nhanh nhẹn làm thủ tục nhận phòng cho họ.
Phương Dương vừa ngủ dậy, rảnh rỗi không có việc gì làm nên ngồi cạnh Hứa Thực xem náo nhiệt.
"Như thế xem ra, nhân viên phục vụ ca đêm cũng khá tốt đấy." Phương Dương cười tủm tỉm nói, "Cảm giác ban đêm sẽ không có khách đến, chỉ có ban ngày mới có nhiều khách."
Hứa Thực liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi cũng lười để ý đến nữa.
"Thằng nhóc này thái độ gì vậy? Anh lớn hơn cậu, cậu phải gọi anh là anh, biết không?"
"Tôi đến khách sạn trước anh, tôi là tiền bối của anh!"
"Phì phì!"
"Tôi sẽ mách sếp!"
"Cậu chỉ giỏi mách lẻo!"
Thế rồi bắt đầu cãi nhau ầm ĩ như hai đứa trẻ con.
Vì có thêm vài vị khách, nên buổi tối giờ ăn cơm, nhà ăn càng thêm náo nhiệt.
Cố Vãn Ngâm và Coca, Hamburger ăn cơm xong thì chuẩn bị ra cửa khách sạn đi dạo tiêu cơm, lúc này, đám người Trang Tiểu Hạ cũng vừa trở về.
Trên người bọn họ đều có dính máu, nhưng nhìn tinh thần thì hẳn là không phải bọn họ bị thương.
Trang Tiểu Hạ và Đồng Duyệt đều đầy vẻ tức giận, Vi Phong Hoa vẻ mặt vô tội, Bạch Thư Văn thì vẻ mặt khó nói nên lời.
Đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa nhìn thấy Cố Vãn Ngâm, Đồng Duyệt liền chạy như bay tới mách lẻo.
"Chị chủ ơi, chị nghe em nói này, cái tên tiện nhân họ Vi kia, thật sự quá đáng lắm rồi!"
Nghe vậy, Cố Vãn Ngâm có chút kinh ngạc.
Đồng Duyệt vốn là người có tính cách hướng nội, lại hiền lành, cô nhớ lần trước Đồng Duyệt nói chuyện với giọng điệu như thế này là lúc bị tang thi đuổi mới đến khách sạn.
Hơn nữa, cô nhóc không phải nói trước mạt thế là fan trung thành của Vi Phong Hoa sao, vậy mà lại nói anh ta như thế?
Kỳ lạ hơn là, cô nhóc hoàn toàn không hạ giọng, mà Vi Phong Hoa và Bạch Thư Văn nghe thấy cô nhóc mắng người cũng không có ý tức giận, Vi Phong Hoa càng lủi thủi lên lầu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cố Vãn Ngâm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.