Chương 3: Nỗi Sợ Vô Hình
Vô Tội Quốc Độ
12/02/2023
Khi anh quay người đi, cảm giác áp lực kia cũng được giảm đi không ít, Hà Lộ thuận lợi đưa chìa vào ổ rồi mở cửa.
Cô lùi ra sau hai bước: “Được rồi ạ.”
Trình Diệu Khôn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Hà Lộ một cái rồi đi vào phòng.
Sàn nhà được làm bằng gỗ, giường kê sát tường, bàn cà phê, sô pha và TV gì đều có đủ. Các đồ trang trí của người dân tộc vùng cao quanh đây được treo trong phòng, so với khách sạn thì nơi này mang lại một cảm giác ấm áp giống như ở nhà hơn, mang thiên hướng đặc trưng của khu vực.
Nhà tắm nằm phía bên phải cửa ra vào, Trình Diệu Khôn vặn cửa đi vào, không có bồn tắm, nhưng trông rất sạch sẽ và rộng rãi.
Anh lùi về phía sau, xoay người nhìn Hà Lộ đang đứng ở cửa hỏi: “Điều hòa xài được không?”
Hà Lộ ngẩn người, cô nghi hoặc nhìn về phía Trình Diệu Khôn.
Nhìn cô gái đang treo một dấu chấm hỏi to đùng trên mặt, Trình Diệu Khôn cười nhẹ.
Giọng cười của anh nhẹ mà trầm thấp, còn mang theo một loại cảm giác kì lạ, lồng ngực Hà Lộ tê rần…
“Mẹ em nói tòa này có phòng bị hư điều hòa.”
“Mà… Phòng này không có bị hư.”
“Vậy lấy phòng này đi.” Trình Diệu Khôn ra khỏi phòng, đi đến hướng sảnh.
Não Hà Lộ bỗng nhiên dừng hoạt động, cô khó hiểu nhìn hành động đi ra khỏi phòng của anh.
Trình Diệu Khôn có chút buồn cười, cong môi nói: “Không cần đăng ký sao?”
***
Hà Lộ cúi đầu xuống, bước nhanh về phía gian nhà phía trước.
Trình Diệu Khôn nhìn bóng lưng hoang mang và xấu hổ của cô, lắc đầu cười nhẹ, sau đó bước chậm theo cô.
Cả hai một trước một sau quay về sảnh chính, mẹ Hà vẫn đang ở sau xào rau, cho nên Hà Lộ đứng ra làm thủ tục cho anh.
Cô đứng trước quầy lấy sổ đăng ký ra rồi nói: “Phòng đó mắc hơn những phòng phía trước 20 đồng, một ngày 100 đồng, không cần biết nhận phòng lúc mấy giờ, cứ đến 12 giờ ngày hôm sau sẽ tính tiền thêm một ngày.”
Hà Lộ nói xong, Trình Diệu Khôn lấy bóp da ra phì cười.
Cô không hiểu anh đang cười cái gì, Hà Lộ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn.
Trình Diệu Khôn hơi cúi đầu, giơ tay lên sờ chóp mũi, hít hít mũi rồi đưa tay xuống, nhìn Hà Lộ nói: “Vừa nãy mẹ em nói phía sau mắc hơn phía trước 20 đồng, một ngày 120 đồng.”
***
Hà Lộ nắm chặt cây bút trong tay, cố nén cảm giác muốn tự tát mình một cái, cô căng da đầu nói: “Lúc đó là mùa du lịch, sau ngày 1 tháng 5 cũng ít khách nên tính anh rẻ hơn.”
Trình Diệu Khôn nhướng nhẹ đuôi lông mày, nhưng Hà Lộ không biết vì sao mặt mình càng ngày càng nóng lên.
Cô không biết anh có đang hiểu lầm gì không, ví dụ như nghĩ rằng cô có ý tứ với anh nên mới đặc biệt giảm giá…
Mẹ thật là! Không thèm nói trước với cô một tiếng!
Hà Lộ cúi đầu, im lặng viết ngày lấy phòng lên sổ, sau đó hỏi: “Anh muốn ở lại bao lâu?”
Trình Diệu Khôn lấy chứng mình từ bóp da ra đặt trên quầy nói: “Trước mắt là một tuần.”
Một tuần?!
Hà Lộ cho rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu lên nhìn.
Đa phần người tới đây chỉ ở có tầm bốn, năm ngày. Lần đầu có người ở tận một tuần…
Trình Diệu Khôn hơi nghiêng đầu, nhìn Hạ Lộ nói lại một lần nữa: “Một tuần.”
“A… Vâng.” Hà Lộ luống cuống cúi đầu, lấy chứng minh trên quầy xuống.
Hà Lộ cuối cùng cũng biết tên tuổi người đàn ông này.
Cô chỉ không thể hiểu được tại sao người đàn ông mới 27 tuổi mà lại có bộ râu xồm xoàm thế này, trông như đã ngoài 30 vậy, nhưng giọng nói của anh có chút dễ nghe…
Cô lùi ra sau hai bước: “Được rồi ạ.”
Trình Diệu Khôn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Hà Lộ một cái rồi đi vào phòng.
Sàn nhà được làm bằng gỗ, giường kê sát tường, bàn cà phê, sô pha và TV gì đều có đủ. Các đồ trang trí của người dân tộc vùng cao quanh đây được treo trong phòng, so với khách sạn thì nơi này mang lại một cảm giác ấm áp giống như ở nhà hơn, mang thiên hướng đặc trưng của khu vực.
Nhà tắm nằm phía bên phải cửa ra vào, Trình Diệu Khôn vặn cửa đi vào, không có bồn tắm, nhưng trông rất sạch sẽ và rộng rãi.
Anh lùi về phía sau, xoay người nhìn Hà Lộ đang đứng ở cửa hỏi: “Điều hòa xài được không?”
Hà Lộ ngẩn người, cô nghi hoặc nhìn về phía Trình Diệu Khôn.
Nhìn cô gái đang treo một dấu chấm hỏi to đùng trên mặt, Trình Diệu Khôn cười nhẹ.
Giọng cười của anh nhẹ mà trầm thấp, còn mang theo một loại cảm giác kì lạ, lồng ngực Hà Lộ tê rần…
“Mẹ em nói tòa này có phòng bị hư điều hòa.”
“Mà… Phòng này không có bị hư.”
“Vậy lấy phòng này đi.” Trình Diệu Khôn ra khỏi phòng, đi đến hướng sảnh.
Não Hà Lộ bỗng nhiên dừng hoạt động, cô khó hiểu nhìn hành động đi ra khỏi phòng của anh.
Trình Diệu Khôn có chút buồn cười, cong môi nói: “Không cần đăng ký sao?”
***
Hà Lộ cúi đầu xuống, bước nhanh về phía gian nhà phía trước.
Trình Diệu Khôn nhìn bóng lưng hoang mang và xấu hổ của cô, lắc đầu cười nhẹ, sau đó bước chậm theo cô.
Cả hai một trước một sau quay về sảnh chính, mẹ Hà vẫn đang ở sau xào rau, cho nên Hà Lộ đứng ra làm thủ tục cho anh.
Cô đứng trước quầy lấy sổ đăng ký ra rồi nói: “Phòng đó mắc hơn những phòng phía trước 20 đồng, một ngày 100 đồng, không cần biết nhận phòng lúc mấy giờ, cứ đến 12 giờ ngày hôm sau sẽ tính tiền thêm một ngày.”
Hà Lộ nói xong, Trình Diệu Khôn lấy bóp da ra phì cười.
Cô không hiểu anh đang cười cái gì, Hà Lộ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn.
Trình Diệu Khôn hơi cúi đầu, giơ tay lên sờ chóp mũi, hít hít mũi rồi đưa tay xuống, nhìn Hà Lộ nói: “Vừa nãy mẹ em nói phía sau mắc hơn phía trước 20 đồng, một ngày 120 đồng.”
***
Hà Lộ nắm chặt cây bút trong tay, cố nén cảm giác muốn tự tát mình một cái, cô căng da đầu nói: “Lúc đó là mùa du lịch, sau ngày 1 tháng 5 cũng ít khách nên tính anh rẻ hơn.”
Trình Diệu Khôn nhướng nhẹ đuôi lông mày, nhưng Hà Lộ không biết vì sao mặt mình càng ngày càng nóng lên.
Cô không biết anh có đang hiểu lầm gì không, ví dụ như nghĩ rằng cô có ý tứ với anh nên mới đặc biệt giảm giá…
Mẹ thật là! Không thèm nói trước với cô một tiếng!
Hà Lộ cúi đầu, im lặng viết ngày lấy phòng lên sổ, sau đó hỏi: “Anh muốn ở lại bao lâu?”
Trình Diệu Khôn lấy chứng mình từ bóp da ra đặt trên quầy nói: “Trước mắt là một tuần.”
Một tuần?!
Hà Lộ cho rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu lên nhìn.
Đa phần người tới đây chỉ ở có tầm bốn, năm ngày. Lần đầu có người ở tận một tuần…
Trình Diệu Khôn hơi nghiêng đầu, nhìn Hạ Lộ nói lại một lần nữa: “Một tuần.”
“A… Vâng.” Hà Lộ luống cuống cúi đầu, lấy chứng minh trên quầy xuống.
Hà Lộ cuối cùng cũng biết tên tuổi người đàn ông này.
Cô chỉ không thể hiểu được tại sao người đàn ông mới 27 tuổi mà lại có bộ râu xồm xoàm thế này, trông như đã ngoài 30 vậy, nhưng giọng nói của anh có chút dễ nghe…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.