Chương 34: Anh Nghĩ Em Phải Suy Nghĩ Rất Lâu
Vô Tội Quốc Độ
01/05/2023
Cơ thể Hà Lộ căng chặt, hơi hơi gật đầu.
“Anh cũng sướng, nhưng không sướng bằng lúc được làm thật.” Giọng nói ngày càng khàn thấp xuống.
Tim Hà Lộ đập nhanh, sau một hồi mới run run mở miệng.
“…Anh tới đây để nói cái này à?”
“Không.” Trình Diệu Khôn rít điếu thuốc, sau đó ném xuống lấy chân chà chà, ngẩng đầu nhìn Hà Lộ: “Anh hỏi em có muốn ra ngoài không?”
“Ra ngoài?”
“Ra làm gì?”
“Em nghĩ sao?”
Trình Diệu Khôn không giải thích gì nhưng ý nói quá rõ ràng. Ra ngoài không phải để nói chuyện, mà là làm cái khác.
Hà Lộ muốn nói không, cô phải từ chối, không được để bản thân dễ dãi như ban nãy, nhưng không biết vì sao, cô không nói được gì…
Trình Diệu Khôn như nhìn thấu tâm tư của cô, ban đầu còn lo lắng khi thấy cô chần chừ, bây giờ anh khẽ mỉm cười.
“Anh ở chỗ rẽ đằng sau chờ em.”
Anh không cho Hà Lộ có cơ hội phản ứng, nói xong liền xoay người đi mất, anh biết, cô chắc chắn sẽ đến…
Hà Lộ vội vàng ngẩng đầu, thấy anh đi mất, cô muốn gọi anh lại nhưng không dám, sợ bị phát hiện.
Cô ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài, cố nhìn đến chỗ ngã rẽ kia nhưng không thấy anh đâu.
Rõ ràng biết là đưa dê vào miệng cọp, nhưng Hà Lộ vẫn rối rắm, lặng lẽ trốn ra khỏi phòng.
Mẹ Hà đã đi ngủ từ sớm, Hà Lộ biết rõ, nhưng cô vẫn đi đến sảnh xem một chút, đúng là có tật giật mình. Cô đứng sát vách tường nhìn ra thấy không có ai, mới nhanh chóng chuồn ra sảnh chạy tới dãy nhà đằng sau.
Đêm khuya mát mẻ, gió mát thổi vào khuôn mặt của Hà Lộ, nhưng vẫn không giảm bớt nhiệt độ trên người.
Cô có cảm giác mặt mình đang bốc cháy, tim cũng đập rất nhanh, cơ thể dần nóng lên…
Đến chỗ cua ngay góc tường, cô nhìn thấy Trình Diệu Khôn.
Anh dựa người lên vách tường, cúi đầu, tay đang trong túi định lấy thuốc lá.
Bước chân Hà Lộ dừng lại, anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Duy trì khoảng cách 5 mét, hai người đứng im lặng nhìn nhau vài giây, Trình Diệu Khôn thấp giọng cười, cất thuốc lá về túi, bước lại chỗ cô.
Anh đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn lấp kín ánh đèn phía sau, đem Hà Lộ bao bọc trong cái bóng của chính mình.
“Anh cho rằng sẽ đợi em rất lâu.”
Mặt Hà Lộ càng ngày càng nóng, cô cúi đầu, ngón tay bám chặt vào áo ngủ.
“Em, em…” Em cái gì? Cô không biết gì đâu!
Trình Diệu Khôn cũng không để ý, một tay khoác lên vai cô dẫn đi.
“Đi đâu vậy?”
“Phòng anh.”
Trái tim Hà Lộ như muốn nhảy khỏi cổ họng: “Em, em… Đến phòng anh làm gì?”
“Em phải biết phải làm gì lúc ra khỏi phòng rồi chứ?”
“…Giống, giống trên xe sao?”
Trình Diệu Khôn rũ mắt, ánh mắt nặng nề nhìn cô gái đang hoảng loạn bên cạnh.
“Ừ, không đi vào đâu.” Đương nhiên, nếu cô cầu xin anh đâm vào thì mọi chuyện sẽ khác.
Nghe anh nói vậy, trái tim Hà Lộ mới yên tâm một chút, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít ra, anh còn biết giữ lời.
Lúc trên xe, anh cũng có thể thẳng lưng đâm vào, nhưng anh đã không…
“Anh cũng sướng, nhưng không sướng bằng lúc được làm thật.” Giọng nói ngày càng khàn thấp xuống.
Tim Hà Lộ đập nhanh, sau một hồi mới run run mở miệng.
“…Anh tới đây để nói cái này à?”
“Không.” Trình Diệu Khôn rít điếu thuốc, sau đó ném xuống lấy chân chà chà, ngẩng đầu nhìn Hà Lộ: “Anh hỏi em có muốn ra ngoài không?”
“Ra ngoài?”
“Ra làm gì?”
“Em nghĩ sao?”
Trình Diệu Khôn không giải thích gì nhưng ý nói quá rõ ràng. Ra ngoài không phải để nói chuyện, mà là làm cái khác.
Hà Lộ muốn nói không, cô phải từ chối, không được để bản thân dễ dãi như ban nãy, nhưng không biết vì sao, cô không nói được gì…
Trình Diệu Khôn như nhìn thấu tâm tư của cô, ban đầu còn lo lắng khi thấy cô chần chừ, bây giờ anh khẽ mỉm cười.
“Anh ở chỗ rẽ đằng sau chờ em.”
Anh không cho Hà Lộ có cơ hội phản ứng, nói xong liền xoay người đi mất, anh biết, cô chắc chắn sẽ đến…
Hà Lộ vội vàng ngẩng đầu, thấy anh đi mất, cô muốn gọi anh lại nhưng không dám, sợ bị phát hiện.
Cô ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài, cố nhìn đến chỗ ngã rẽ kia nhưng không thấy anh đâu.
Rõ ràng biết là đưa dê vào miệng cọp, nhưng Hà Lộ vẫn rối rắm, lặng lẽ trốn ra khỏi phòng.
Mẹ Hà đã đi ngủ từ sớm, Hà Lộ biết rõ, nhưng cô vẫn đi đến sảnh xem một chút, đúng là có tật giật mình. Cô đứng sát vách tường nhìn ra thấy không có ai, mới nhanh chóng chuồn ra sảnh chạy tới dãy nhà đằng sau.
Đêm khuya mát mẻ, gió mát thổi vào khuôn mặt của Hà Lộ, nhưng vẫn không giảm bớt nhiệt độ trên người.
Cô có cảm giác mặt mình đang bốc cháy, tim cũng đập rất nhanh, cơ thể dần nóng lên…
Đến chỗ cua ngay góc tường, cô nhìn thấy Trình Diệu Khôn.
Anh dựa người lên vách tường, cúi đầu, tay đang trong túi định lấy thuốc lá.
Bước chân Hà Lộ dừng lại, anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Duy trì khoảng cách 5 mét, hai người đứng im lặng nhìn nhau vài giây, Trình Diệu Khôn thấp giọng cười, cất thuốc lá về túi, bước lại chỗ cô.
Anh đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn lấp kín ánh đèn phía sau, đem Hà Lộ bao bọc trong cái bóng của chính mình.
“Anh cho rằng sẽ đợi em rất lâu.”
Mặt Hà Lộ càng ngày càng nóng, cô cúi đầu, ngón tay bám chặt vào áo ngủ.
“Em, em…” Em cái gì? Cô không biết gì đâu!
Trình Diệu Khôn cũng không để ý, một tay khoác lên vai cô dẫn đi.
“Đi đâu vậy?”
“Phòng anh.”
Trái tim Hà Lộ như muốn nhảy khỏi cổ họng: “Em, em… Đến phòng anh làm gì?”
“Em phải biết phải làm gì lúc ra khỏi phòng rồi chứ?”
“…Giống, giống trên xe sao?”
Trình Diệu Khôn rũ mắt, ánh mắt nặng nề nhìn cô gái đang hoảng loạn bên cạnh.
“Ừ, không đi vào đâu.” Đương nhiên, nếu cô cầu xin anh đâm vào thì mọi chuyện sẽ khác.
Nghe anh nói vậy, trái tim Hà Lộ mới yên tâm một chút, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít ra, anh còn biết giữ lời.
Lúc trên xe, anh cũng có thể thẳng lưng đâm vào, nhưng anh đã không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.