Chương 122: Cô Bắt Đầu Tò Mò Rồi…
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
“Sao lại hỏi tới chuyện này?” Trình Diệu Khôn có chút nghi ngờ, đều đã trôi qua lâu rồi mà.
“Không có gì… A…” Hà Lộ lo lắng, cầm ly nước liếm liếm môi: “Chỉ có cảm giác, giống như anh có chuyện rất quan trọng.”
Trình Diệu Khôn nhíu mày, nhớ đến cuộc điện thoại ngày đó, anh đơ người.
“Không quan trọng, chỉ là có bạn gọi tới.”
“À…” Hà Lộ cúi đầu cười, “Thì ra là bạn.”
“Không thì ai? Em nghĩ cái gì?”
Hà Lộ nhìn cọng bạc hà trong ly nước chớp chớp mắt, lại hỏi: “Bạn này quan trọng lắm sao?”
“Quan hệ cũng không tệ lắm.”
“Ý em là… Thì… Anh Đỗ Khải cũng có quan hệ tốt với anh đúng không?”
Thấy Hà Lộ ấp úng, còn nói chuyện kỳ cục như vậy, Trình Diệu Khôn mới thấy có gì không đúng.
“Em muốn nói cái gì?”
Hà Lộ lén nhìn lên nói: “Em chỉ tò mò thôi, anh Đỗ Khải có gọi anh cũng không thèm tránh đi mà nghe máy, vì sao cái kia…”
Trình Diệu Khôn nghe vậy liền hiểu được, anh quay đầu cười to.
Hà Lộ không biết phải nói sao: “Anh cười cái gì?”
“Còn cười gì nữa?” Trình Diệu Khôn nhìn cô, “Đương nhiên là cười lòng dạ hẹp hòi của em rồi.”
“…”
“Hà Lộ ơi Hà Lộ à, không phải em nghĩ là có cô gái nào gọi cho anh chứ?”
“…Không có.” Ánh mắt Hà Lộ lúng túng rũ xuống nhìn lên ly nước.
“Còn nói không?” Trình Diệu Khôn hừ cười. “Nói thật cho em nghe, đúng là bạn anh gọi điện tới, nhưng nói về chuyện của anh và bạn gái cũ, cho nên anh mới đi ra ngoài.”
!!! Bạn gái cũ?!
Hà Lộ ngẩn người, mở to mắt nhìn chằm chằm cọng bạc hà.
Trình Diệu Khôn cảm giác cô đang kinh ngạc, mím môi hỏi: “Em không phải là đang để ý đó chứ? “
Hà Lộ vội vàng ngẩng đầu: “Không, không có…”
“Thật không?”
“Thật mà! Dù sao anh cũng lớn rồi, có bạn gái cũ cũng bình thường…”
Trình Diệu Khôn còn đang lo lắng sợ cô sẽ để ý chuyện này, nhưng nghe cô nói vậy, anh không biết nên khóc hay cười.
“Hà Lộ, em thành thật quá rồi, sao lại kêu anh lớn chứ?”
“…” Cô còn không có kinh nghiệm phong phú như anh đâu này…
Hà Lộ làm lơ anh, cắn đầu ống hút rồi uống một ngụm nước chanh: “Vậy, vì bạn gái cũ nên anh mới thận trọng đi nghe máy sao?”
“…” Sao cô gái của anh lại giở tính tình công chúa ương bướng rồi?
Trình Diệu Khôn ngứa miệng rút ra một điếu thuốc: “Lúc ấy mẹ em cũng đang ở đó, sao anh lại không biết xấu hổ ngồi đó giải quyết chuyện bạn gái cũ này chứ… Nó cũng xấu hổ mà.”
“…” Hình như, cũng đúng.
Hà Lộ tán thành gật đầu: “Vậy, tại sao người bạn đó lại muốn gọi cho anh nói về bạn gái cũ chứ, không phải chia tay rồi sao?” Đúng thật là! Tính tình công chúa nhỏ trỗi dậy rồi!
Trình Diệu Khôn căng da đầu rút điếu thuốc ra rồi châm lửa, anh lặng lẽ hít một ngụm rồi nhìn Hà Lộ.
“Nói thật, anh cũng không muốn nói về nó, mất mặt lắm.”
Mất mặt sao?
Hà Lộ ngẩn người, ánh mắt mở to.
Trình Diệu Khôn thấy biểu hiện của cô, trái tim bỗng lỡ nhịp, sau đó…
“Anh, không phải anh bị đá chứ?!” Hà Lộ cố gắng nói nhỏ, nhưng vẫn nghe ra điệu bộ ngạc nhiên trong miệng.
Trình Diệu Khôn cố nuốt cục tức vào bụng, nhíu mày hút thuốc.
“Cũng không sai…”
Hành động của Lý Tư Mục lúc đó đúng thật là đá anh.
Miệng nhỏ Hà Lộ khẽ nhếch, Trình Diệu Khôn nhíu mày nhìn, không biết cô nghĩ gì.
“Không có gì… A…” Hà Lộ lo lắng, cầm ly nước liếm liếm môi: “Chỉ có cảm giác, giống như anh có chuyện rất quan trọng.”
Trình Diệu Khôn nhíu mày, nhớ đến cuộc điện thoại ngày đó, anh đơ người.
“Không quan trọng, chỉ là có bạn gọi tới.”
“À…” Hà Lộ cúi đầu cười, “Thì ra là bạn.”
“Không thì ai? Em nghĩ cái gì?”
Hà Lộ nhìn cọng bạc hà trong ly nước chớp chớp mắt, lại hỏi: “Bạn này quan trọng lắm sao?”
“Quan hệ cũng không tệ lắm.”
“Ý em là… Thì… Anh Đỗ Khải cũng có quan hệ tốt với anh đúng không?”
Thấy Hà Lộ ấp úng, còn nói chuyện kỳ cục như vậy, Trình Diệu Khôn mới thấy có gì không đúng.
“Em muốn nói cái gì?”
Hà Lộ lén nhìn lên nói: “Em chỉ tò mò thôi, anh Đỗ Khải có gọi anh cũng không thèm tránh đi mà nghe máy, vì sao cái kia…”
Trình Diệu Khôn nghe vậy liền hiểu được, anh quay đầu cười to.
Hà Lộ không biết phải nói sao: “Anh cười cái gì?”
“Còn cười gì nữa?” Trình Diệu Khôn nhìn cô, “Đương nhiên là cười lòng dạ hẹp hòi của em rồi.”
“…”
“Hà Lộ ơi Hà Lộ à, không phải em nghĩ là có cô gái nào gọi cho anh chứ?”
“…Không có.” Ánh mắt Hà Lộ lúng túng rũ xuống nhìn lên ly nước.
“Còn nói không?” Trình Diệu Khôn hừ cười. “Nói thật cho em nghe, đúng là bạn anh gọi điện tới, nhưng nói về chuyện của anh và bạn gái cũ, cho nên anh mới đi ra ngoài.”
!!! Bạn gái cũ?!
Hà Lộ ngẩn người, mở to mắt nhìn chằm chằm cọng bạc hà.
Trình Diệu Khôn cảm giác cô đang kinh ngạc, mím môi hỏi: “Em không phải là đang để ý đó chứ? “
Hà Lộ vội vàng ngẩng đầu: “Không, không có…”
“Thật không?”
“Thật mà! Dù sao anh cũng lớn rồi, có bạn gái cũ cũng bình thường…”
Trình Diệu Khôn còn đang lo lắng sợ cô sẽ để ý chuyện này, nhưng nghe cô nói vậy, anh không biết nên khóc hay cười.
“Hà Lộ, em thành thật quá rồi, sao lại kêu anh lớn chứ?”
“…” Cô còn không có kinh nghiệm phong phú như anh đâu này…
Hà Lộ làm lơ anh, cắn đầu ống hút rồi uống một ngụm nước chanh: “Vậy, vì bạn gái cũ nên anh mới thận trọng đi nghe máy sao?”
“…” Sao cô gái của anh lại giở tính tình công chúa ương bướng rồi?
Trình Diệu Khôn ngứa miệng rút ra một điếu thuốc: “Lúc ấy mẹ em cũng đang ở đó, sao anh lại không biết xấu hổ ngồi đó giải quyết chuyện bạn gái cũ này chứ… Nó cũng xấu hổ mà.”
“…” Hình như, cũng đúng.
Hà Lộ tán thành gật đầu: “Vậy, tại sao người bạn đó lại muốn gọi cho anh nói về bạn gái cũ chứ, không phải chia tay rồi sao?” Đúng thật là! Tính tình công chúa nhỏ trỗi dậy rồi!
Trình Diệu Khôn căng da đầu rút điếu thuốc ra rồi châm lửa, anh lặng lẽ hít một ngụm rồi nhìn Hà Lộ.
“Nói thật, anh cũng không muốn nói về nó, mất mặt lắm.”
Mất mặt sao?
Hà Lộ ngẩn người, ánh mắt mở to.
Trình Diệu Khôn thấy biểu hiện của cô, trái tim bỗng lỡ nhịp, sau đó…
“Anh, không phải anh bị đá chứ?!” Hà Lộ cố gắng nói nhỏ, nhưng vẫn nghe ra điệu bộ ngạc nhiên trong miệng.
Trình Diệu Khôn cố nuốt cục tức vào bụng, nhíu mày hút thuốc.
“Cũng không sai…”
Hành động của Lý Tư Mục lúc đó đúng thật là đá anh.
Miệng nhỏ Hà Lộ khẽ nhếch, Trình Diệu Khôn nhíu mày nhìn, không biết cô nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.