Chương 157: Có, Có Gai Là Sao?!
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Biết anh trở về, buổi chiều ăn cơm xong Hà Lộ lấy cớ trời nóng quá nên đi tắm, đổi sang mặc váy như anh dặn, thậm chí còn thử luôn trên người bộ nội y màu đỏ hồng mà anh mua cho.
Nên bị Trình Diệu Khôn hỏi như vậy, mặt cô nóng lên: “Sao anh biết?”
“Thấy.”
“…” Này! Không phải cô đã lấy tay che rồi sao!
Hà Lộ xấu hổ chịu không được, tay nhỏ lại kéo kéo váy xuống.
Trình Diệu Khôn thấy động tác của cô trong lòng vui vẻ: “Không phải bây giờ mới thấy, ban nãy lúc em lên xe là đã thấy rồi.”
“…” Cô biết mà! Do bản thân hấp tấp không nhịn được! “Không, không đi sao?”
Biết cô cố tình nói lái sang chuyện khác, Trình Diệu Khôn cười cười khởi động xe, đánh tay lái rồi chạy đi.
Hà Lộ quay đầu ra cửa sổ, chờ Trình Diệu Khôn quay đầu xe xong phóng đi mới có chút gió đêm thổi lên khuôn mặt, dùng chút sức gió để làm giảm nhiệt độ trong người…
Cô nhẹ nhàng thở phào, Trình Diệu Khôn thấp giọng nói.
“Nhớ anh không?”
Nhiệt độ vừa giảm giờ lại nóng lên, Hà Lộ mím môi, thẹn thùng nói có một tiếng.
Trình Diệu Khôn nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, trái tim bị cào ngứa ngáy, côn thịt vốn đang hơi cứng bây giờ đã hoàn toàn ngạnh lên.
“Nếu nhớ tối đến phòng anh không?”
“…Ngày mai không phải cuối tuần.”
Trình Diệu Khôn nghe cô trả lời liền cười: “Em cũng tính kỹ nhỉ.”
“…” Không thể không để ý được, đến phòng anh sao mà được ngủ ngon?
Hà Lộ làm bộ nghe không hiểu, cô không nói nữa, Trình Diệu Khôn lên tiếng: “Vốn muốn mang em đi thuê phòng, nhưng mẹ em biết anh đến đón rồi. Nếu trở về quá muộn mẹ em sẽ nhất định nghi ngờ, còn nếu về trễ một chút, chỉ cần nói anh đưa em đi uống trà sữa là được.”
“Nhưng mà để làm gì?” Hà Lộ quay đầu nhìn anh.
“Đương nhiên là để cho mẹ em tin, còn bây giờ ở trên xe chơi một chút, không rõ à?”
“…”
Hà Lộ cạn lời, Trình Diệu Khôn bỗng lấy trong túi quần ra một đồ vật đưa cho Hà Lộ.
Bên trong xe không sáng, Hà Lộ chỉ thấy anh đưa mình cái hộp nhỏ nhỏ, màu vàng, cô nghĩ đó là một món quà, trái tim đập thình thích nhận lấy.
“Cảm ơn…”
“Cảm ơn?” Trình Diệu Khôn nghi ngờ nhìn cô.
Lúc vừa cầm hộp đồ vật lên, Hà Lộ bị anh nhìn chằm chằm khó hiểu: “Sao vậy?”
Trình Diệu Khôn hạ tầm mắt xuống nhìn thẳng: “Không có chi.”
“…” Thần bí làm gì vậy.
Hà Lộ cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay.
SIêu mỏng… Thẩm thấu… 3 Cái… Còn đông đông là sao?
Hà Lộ nhíu màu, ánh mắt lướt xuống.
Durex.. Bao cao su thiên nhiên tránh thai… Áo mưa?!
Hà Lộ nâng mắt lên, cơ thể cứng đờ, xấu hổ không chịu được.
Cô còn nghĩ anh tặng quà cho mình, còn… Còn cảm ơn nữa…
Trình Diệu Khôn vẫn luôn nhìn biểu cảm của cô, không nhịn được cười ra tiếng.
“Thích không?”
“…”
“Thích thì nói, lát nữa xài thử một cái.”
“Ặc…”
“Thử rồi không thích cũng nói, anh còn mang theo hai hộp lớn mười sáu cái, siêu mỏng, bôi trơn, có gai gì đều có.”
“??!!” Có, có gai là sao?!
“Của em hết.” Trình Diệu Khôn cố nén cười, hiển nhiên là vẫn nghe được sự vui tươi trong giọng nói.
Hà Lộ nắm chặt đồ vật trong tay, căng da đầu nửa ngày mới nói được hai chữ.
“Cảm ơn…”
“Ha ha ha ha ha — ha ha ha — ông đây cười chết mất!”
Nên bị Trình Diệu Khôn hỏi như vậy, mặt cô nóng lên: “Sao anh biết?”
“Thấy.”
“…” Này! Không phải cô đã lấy tay che rồi sao!
Hà Lộ xấu hổ chịu không được, tay nhỏ lại kéo kéo váy xuống.
Trình Diệu Khôn thấy động tác của cô trong lòng vui vẻ: “Không phải bây giờ mới thấy, ban nãy lúc em lên xe là đã thấy rồi.”
“…” Cô biết mà! Do bản thân hấp tấp không nhịn được! “Không, không đi sao?”
Biết cô cố tình nói lái sang chuyện khác, Trình Diệu Khôn cười cười khởi động xe, đánh tay lái rồi chạy đi.
Hà Lộ quay đầu ra cửa sổ, chờ Trình Diệu Khôn quay đầu xe xong phóng đi mới có chút gió đêm thổi lên khuôn mặt, dùng chút sức gió để làm giảm nhiệt độ trong người…
Cô nhẹ nhàng thở phào, Trình Diệu Khôn thấp giọng nói.
“Nhớ anh không?”
Nhiệt độ vừa giảm giờ lại nóng lên, Hà Lộ mím môi, thẹn thùng nói có một tiếng.
Trình Diệu Khôn nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, trái tim bị cào ngứa ngáy, côn thịt vốn đang hơi cứng bây giờ đã hoàn toàn ngạnh lên.
“Nếu nhớ tối đến phòng anh không?”
“…Ngày mai không phải cuối tuần.”
Trình Diệu Khôn nghe cô trả lời liền cười: “Em cũng tính kỹ nhỉ.”
“…” Không thể không để ý được, đến phòng anh sao mà được ngủ ngon?
Hà Lộ làm bộ nghe không hiểu, cô không nói nữa, Trình Diệu Khôn lên tiếng: “Vốn muốn mang em đi thuê phòng, nhưng mẹ em biết anh đến đón rồi. Nếu trở về quá muộn mẹ em sẽ nhất định nghi ngờ, còn nếu về trễ một chút, chỉ cần nói anh đưa em đi uống trà sữa là được.”
“Nhưng mà để làm gì?” Hà Lộ quay đầu nhìn anh.
“Đương nhiên là để cho mẹ em tin, còn bây giờ ở trên xe chơi một chút, không rõ à?”
“…”
Hà Lộ cạn lời, Trình Diệu Khôn bỗng lấy trong túi quần ra một đồ vật đưa cho Hà Lộ.
Bên trong xe không sáng, Hà Lộ chỉ thấy anh đưa mình cái hộp nhỏ nhỏ, màu vàng, cô nghĩ đó là một món quà, trái tim đập thình thích nhận lấy.
“Cảm ơn…”
“Cảm ơn?” Trình Diệu Khôn nghi ngờ nhìn cô.
Lúc vừa cầm hộp đồ vật lên, Hà Lộ bị anh nhìn chằm chằm khó hiểu: “Sao vậy?”
Trình Diệu Khôn hạ tầm mắt xuống nhìn thẳng: “Không có chi.”
“…” Thần bí làm gì vậy.
Hà Lộ cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay.
SIêu mỏng… Thẩm thấu… 3 Cái… Còn đông đông là sao?
Hà Lộ nhíu màu, ánh mắt lướt xuống.
Durex.. Bao cao su thiên nhiên tránh thai… Áo mưa?!
Hà Lộ nâng mắt lên, cơ thể cứng đờ, xấu hổ không chịu được.
Cô còn nghĩ anh tặng quà cho mình, còn… Còn cảm ơn nữa…
Trình Diệu Khôn vẫn luôn nhìn biểu cảm của cô, không nhịn được cười ra tiếng.
“Thích không?”
“…”
“Thích thì nói, lát nữa xài thử một cái.”
“Ặc…”
“Thử rồi không thích cũng nói, anh còn mang theo hai hộp lớn mười sáu cái, siêu mỏng, bôi trơn, có gai gì đều có.”
“??!!” Có, có gai là sao?!
“Của em hết.” Trình Diệu Khôn cố nén cười, hiển nhiên là vẫn nghe được sự vui tươi trong giọng nói.
Hà Lộ nắm chặt đồ vật trong tay, căng da đầu nửa ngày mới nói được hai chữ.
“Cảm ơn…”
“Ha ha ha ha ha — ha ha ha — ông đây cười chết mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.