Chương 105: Cô Gái Của Tôi, Đáng Giá Hay Không Là Do Tôi Quyết Định
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Đỗ Khải nghe vậy, quay sang nháy mắt với Trình Diệu Khôn rồi trả lời: “Ở đây.”
“Đưa máy tôi gặp cậu ta.”
“Được, để tôi truyền máy.”
Trình Diệu Khôn nhận điện thoại Đỗ Khải đưa đến, theo cậu gọi người bên kia một tiếng Lão Tam.
Lão Diêm ừ một tiếng: “Tôi biết Đỗ Khải là người thế nào, cậu ta không thể nào nói được những câu nói uy hiếp tôi như vậy, cậu dạy phải không?”
“À… Không sai, là tôi kêu cậu ấy gọi, cũng là tôi chỉ cậu ấy nói.”
“Gan to đấy, có biết tôi đây là ai không?”
“Biết, Đỗ Khải đã nói qua rồi, thậm chí ông chủ Lão Chiêm bên này cũng cho ngài Lão Tam đây chút mặt mũi.”
Trình Diệu Khôn thản nhiên nói, âm thanh thoải mái, không chút sợ sệt.
Lão Diêm nhíu mày: “Nếu biết, cậu còn dám uy hiếp tôi?”
“Tôi không uy hiếp ngài, chỉ muốn nói với ngài rằng tôi đã biết ngài là ai.”
“À… Chưa từng nghe qua rồng mạnh không kìm được rắn (*) à?”
(*) Rồng mạnh không kìm được rắn: nghĩa đen là “Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó”, ngụ ý “Luật vua thua lệ làng”.
“Nghe chứ, nhưng cũng có câu chân trần sợ gì người đeo giày (**) mà.”
(**) Chân trần sợ gì người đeo giày: “Quang cước đích bất phạ xuyên hài”, nghĩa là Chân trần dẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân cũng chẳng sợ dơ (theo bachngocsach), còn có nghĩa “Vua cũng thua thằng liều”.
“…”
Lão Tam nheo mắt lại, sau đó nghe Trình Diệu Khôn cười ở đầu bên kia.
“Lão Tam, Trình Diệu Khôn tôi đây trong nhà chỉ có một miệng ăn. Còn ngài có gia đình, có sự nghiệp trong và ngoài nước, nếu thật sự có chuyện gì thì người có lời cũng không phải tôi.”
Mặt Lão Diêm thay đổi, Lưu Dương và Diêm Hải thấy vậy cũng nhìn nhau, hắn hỏi có chuyện gì?
Lão Diêm không để ý tới hắn, trầm giọng hỏi: “Cậu muốn gì?”
“Không phải là tôi muốn gì, mà là chỉ cần con trai ngài đừng nhớ thương đến bạn gái của tôi, chuyện này coi như xong.”
À, chỉ vậy mà cậu dám uy hiếp tôi, không sợ tôi tìm người báo thù sao?”
“Tôi làm được những gì có thể thôi, không chừng sau này lại có kiếm chút lời từ đâu đó chẳng hạn.”
“Vì một đứa con gái… Mà cậu liều mạng như vậy, đáng giá sao?”
“Cô gái của tôi, có đáng giá hay không là do tôi quyết định.”
“À… Ha ha…” Lão Diêm bỗng bật người, hai người còn lại nhìn không hiểu.
Đúng như Trình Diệu Khôn nói, lão là người mang giày, sợ những kẻ không muốn sống như anh.
Lão có nhà cửa, có công việc buôn lậu, hơn nữa mạng con trai lão đáng giá hơn, không thể so sánh với tên không mang giày này!
“Được, cậu còn trẻ như vậy mà thật không tồi.”
“Chỉ tạm được thôi.”
Tạm được? Gần như sắp đụng trời rồi kìa!
Lão Diêm lần nữa cười: “Tôi sẽ nói A Hải biết điều, việc này đến đây là xong.”
“Nếu vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn Lão Tam.”
Lão Diêm mười mấy năm không bị ai uy hiếp, giờ này còn tâm tình nào để phiếm chuyện cùng anh, trực tiếp cúp điện thoại nhìn về phía Diêm Hải.
“Từ nay về sau! Con tránh xa đứa con gái này ra!”
Diêm Hải tự biết ba mình đang nói tới ai, nhưng hắn không hiểu vì sao ba mình lại tức giận như vậy, còn ngăn cấm mình gặp cô ấy…
“Ba, người đó nói gì với ba?”
“Nói gì thì con cũng đừng làm càng, nhớ kỹ lời ba. Hơn nữa, con hạn chế đi chơi với lũ bạn bè đầu heo đầu lợn đó của con đi. Con là con trai ba, sau này gia tộc Diêm này sẽ do con quản, đừng mãi quanh quẩn ở chỗ này, đi ra bên ngoài nhiều hơn, học tập theo anh Dương của con!”
Diêm Hải nghẹn họng, nhưng không dám cãi lại, cúi đầu đồng ý.
“Con biết rồi.”
“Biết thì tốt! Ba sẽ xem xét thái độ của con, nếu vẫn không đổi, thì chuẩn bị tinh thần đi nghĩa vụ hai năm đi!”
“Đưa máy tôi gặp cậu ta.”
“Được, để tôi truyền máy.”
Trình Diệu Khôn nhận điện thoại Đỗ Khải đưa đến, theo cậu gọi người bên kia một tiếng Lão Tam.
Lão Diêm ừ một tiếng: “Tôi biết Đỗ Khải là người thế nào, cậu ta không thể nào nói được những câu nói uy hiếp tôi như vậy, cậu dạy phải không?”
“À… Không sai, là tôi kêu cậu ấy gọi, cũng là tôi chỉ cậu ấy nói.”
“Gan to đấy, có biết tôi đây là ai không?”
“Biết, Đỗ Khải đã nói qua rồi, thậm chí ông chủ Lão Chiêm bên này cũng cho ngài Lão Tam đây chút mặt mũi.”
Trình Diệu Khôn thản nhiên nói, âm thanh thoải mái, không chút sợ sệt.
Lão Diêm nhíu mày: “Nếu biết, cậu còn dám uy hiếp tôi?”
“Tôi không uy hiếp ngài, chỉ muốn nói với ngài rằng tôi đã biết ngài là ai.”
“À… Chưa từng nghe qua rồng mạnh không kìm được rắn (*) à?”
(*) Rồng mạnh không kìm được rắn: nghĩa đen là “Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó”, ngụ ý “Luật vua thua lệ làng”.
“Nghe chứ, nhưng cũng có câu chân trần sợ gì người đeo giày (**) mà.”
(**) Chân trần sợ gì người đeo giày: “Quang cước đích bất phạ xuyên hài”, nghĩa là Chân trần dẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân cũng chẳng sợ dơ (theo bachngocsach), còn có nghĩa “Vua cũng thua thằng liều”.
“…”
Lão Tam nheo mắt lại, sau đó nghe Trình Diệu Khôn cười ở đầu bên kia.
“Lão Tam, Trình Diệu Khôn tôi đây trong nhà chỉ có một miệng ăn. Còn ngài có gia đình, có sự nghiệp trong và ngoài nước, nếu thật sự có chuyện gì thì người có lời cũng không phải tôi.”
Mặt Lão Diêm thay đổi, Lưu Dương và Diêm Hải thấy vậy cũng nhìn nhau, hắn hỏi có chuyện gì?
Lão Diêm không để ý tới hắn, trầm giọng hỏi: “Cậu muốn gì?”
“Không phải là tôi muốn gì, mà là chỉ cần con trai ngài đừng nhớ thương đến bạn gái của tôi, chuyện này coi như xong.”
À, chỉ vậy mà cậu dám uy hiếp tôi, không sợ tôi tìm người báo thù sao?”
“Tôi làm được những gì có thể thôi, không chừng sau này lại có kiếm chút lời từ đâu đó chẳng hạn.”
“Vì một đứa con gái… Mà cậu liều mạng như vậy, đáng giá sao?”
“Cô gái của tôi, có đáng giá hay không là do tôi quyết định.”
“À… Ha ha…” Lão Diêm bỗng bật người, hai người còn lại nhìn không hiểu.
Đúng như Trình Diệu Khôn nói, lão là người mang giày, sợ những kẻ không muốn sống như anh.
Lão có nhà cửa, có công việc buôn lậu, hơn nữa mạng con trai lão đáng giá hơn, không thể so sánh với tên không mang giày này!
“Được, cậu còn trẻ như vậy mà thật không tồi.”
“Chỉ tạm được thôi.”
Tạm được? Gần như sắp đụng trời rồi kìa!
Lão Diêm lần nữa cười: “Tôi sẽ nói A Hải biết điều, việc này đến đây là xong.”
“Nếu vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn Lão Tam.”
Lão Diêm mười mấy năm không bị ai uy hiếp, giờ này còn tâm tình nào để phiếm chuyện cùng anh, trực tiếp cúp điện thoại nhìn về phía Diêm Hải.
“Từ nay về sau! Con tránh xa đứa con gái này ra!”
Diêm Hải tự biết ba mình đang nói tới ai, nhưng hắn không hiểu vì sao ba mình lại tức giận như vậy, còn ngăn cấm mình gặp cô ấy…
“Ba, người đó nói gì với ba?”
“Nói gì thì con cũng đừng làm càng, nhớ kỹ lời ba. Hơn nữa, con hạn chế đi chơi với lũ bạn bè đầu heo đầu lợn đó của con đi. Con là con trai ba, sau này gia tộc Diêm này sẽ do con quản, đừng mãi quanh quẩn ở chỗ này, đi ra bên ngoài nhiều hơn, học tập theo anh Dương của con!”
Diêm Hải nghẹn họng, nhưng không dám cãi lại, cúi đầu đồng ý.
“Con biết rồi.”
“Biết thì tốt! Ba sẽ xem xét thái độ của con, nếu vẫn không đổi, thì chuẩn bị tinh thần đi nghĩa vụ hai năm đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.