Chương 21: Có Hôn Bao Giờ Chưa?
Vô Tội Quốc Độ
01/05/2023
Xe việt dã phóng đi, Hà Lộ để tay trên đầu gối còn cặp sách thì để bên phía cánh cửa.
Thỉnh thoảng cô nghiêng đầu nhìn Trình Diệu Khôn một cái, nghĩ nghĩ rồi cũng không biết phải nói gì.
Trình Diệu Khôn sao không biết cô luôn nhìn trộm anh? Thêm cả bộ dạng muốn nói rồi lại thôi kia.
“Em muốn nói gì sao?” Anh hỏi.
“À… Không có gì, chỉ muốn nói cảm ơn anh.”
“Không cần.”
“Vì sao?”
“Anh đến vì có mục đích, không phải xuất phát từ lòng tốt, nên cần gì phải cảm ơn.”
Giọng nói Trình Diệu Khôn nhàn nhạt, Hà Lộ nhíu mày.
“Mục đích?”
“Ha.” Anh cười, nghiêng mặt qua nhìn cô, “Trưa nay không phải nói rồi sao, anh có cảm giác với em.”
“…”
“Cho nên, anh muốn tạo cơ hội được ở với em.”
Anh nói quá rõ ràng, đến mức Hà Lộ không biết phải làm sao.
Cô cúi đầu, nhìn ngón tay trên đầu gối của mình, đầu óc trống rỗng, không biết vì sao mình lại rối rắm đến vậy.
Một lát sau, Trình Diệu Khôn đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cuối tuần em có phải học bù không?”
“Không ạ, mai là cuối tuần, chủ nhật chỉ cần đi tiết tự học buổi tối là được.”
“Vậy mai có thời gian, dẫn anh đi chơi đi.”
Đi chơi?
Hà Lộ ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Xung quanh khá tối, cô cũng không thấy rõ ánh mắt của anh, tim đập rộn ràng.
“Đương nhiên em có thể từ chối.”
Hà Lộ quay đầu lại, không dám nhìn vào mắt anh: “Em, em cũng không biết… Bài tập em cũng sắp xong rồi, chỉ sợ mẹ em sẽ đi chơi mạt chược, nếu mẹ đi thì…”
“Không cần trả lời anh ngay.” Trình Diệu Khôn cắt lời cô, nhưng giọng nói có chứa ý cười.
Mặt Hà Lộ nóng lên, cảm thấy thà mình đừng nói gì hết…
“Anh tính đi sau bữa trưa, nếu em đi được thì nói với anh.”
“…Vâng.” Cô trả lời, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, để gió đêm thổi đi nhiệt độ nóng trên mặt.
Trong xe lại lần nữa im lặng, sắp tới đoạn đường rẽ về nhà quen thuộc.
Đèn đường cũ kỹ phát ra ánh sáng mờ nhạt, vẫn còn một đoạn nữa, ngọn đèn này không thể nào so sánh với đèn bên ngoài quốc lộ, khắp nơi đều khá tối.
Hà Lộ thất thần nhìn vào khoảng đêm trong bờ ruộng, xe bỗng nhiên dừng lại.
Cô bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía Trình Diệu Khôn, đang định hỏi thì anh lên tiếng trước.
“Có hôn môi bao giờ chưa?”
Đầu Hà Lộ oanh một tiếng.
“Anh, anh hỏi cái này làm gì?”
Trình Diệu Khôn quay đầu nhìn cô.
“Muốn thử với anh không?”
Ánh mắt của anh như hòa vào màn đêm, cảm giác nguy hiểm trong cô lần nữa bùng lên.
Các tế bào trong người không ngừng gào thét, lông tơ sau cổ dựng lên,
“Em, em không muốn thử.”
“Nhưng anh muốn.”
Giọng nói Trình Diệu Khôn vốn thấp, nay còn có chút khàn khàn.
“Em có thể từ chối.”
Hà Lộ nắm chặt đầu ngón tay, môi giật giật nhưng không nói gì.
Cô muốn từ chối, phải từ chối, nhưng sao lại không nói nên lời…
Hai giây trôi qua, Trình Diệu Khôn cong môi cười không ra tiếng.
Anh cầm lấy tay cô, kéo cô về phía mình, đưa một tay ra sau gáy, cúi đầu chạm nhẹ lên cánh môi đẫy đà mà anh đã mong như từ tối hôm qua kia.
Mềm quá, còn mềm hơn so với tưởng tượng của anh…
Thỉnh thoảng cô nghiêng đầu nhìn Trình Diệu Khôn một cái, nghĩ nghĩ rồi cũng không biết phải nói gì.
Trình Diệu Khôn sao không biết cô luôn nhìn trộm anh? Thêm cả bộ dạng muốn nói rồi lại thôi kia.
“Em muốn nói gì sao?” Anh hỏi.
“À… Không có gì, chỉ muốn nói cảm ơn anh.”
“Không cần.”
“Vì sao?”
“Anh đến vì có mục đích, không phải xuất phát từ lòng tốt, nên cần gì phải cảm ơn.”
Giọng nói Trình Diệu Khôn nhàn nhạt, Hà Lộ nhíu mày.
“Mục đích?”
“Ha.” Anh cười, nghiêng mặt qua nhìn cô, “Trưa nay không phải nói rồi sao, anh có cảm giác với em.”
“…”
“Cho nên, anh muốn tạo cơ hội được ở với em.”
Anh nói quá rõ ràng, đến mức Hà Lộ không biết phải làm sao.
Cô cúi đầu, nhìn ngón tay trên đầu gối của mình, đầu óc trống rỗng, không biết vì sao mình lại rối rắm đến vậy.
Một lát sau, Trình Diệu Khôn đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cuối tuần em có phải học bù không?”
“Không ạ, mai là cuối tuần, chủ nhật chỉ cần đi tiết tự học buổi tối là được.”
“Vậy mai có thời gian, dẫn anh đi chơi đi.”
Đi chơi?
Hà Lộ ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Xung quanh khá tối, cô cũng không thấy rõ ánh mắt của anh, tim đập rộn ràng.
“Đương nhiên em có thể từ chối.”
Hà Lộ quay đầu lại, không dám nhìn vào mắt anh: “Em, em cũng không biết… Bài tập em cũng sắp xong rồi, chỉ sợ mẹ em sẽ đi chơi mạt chược, nếu mẹ đi thì…”
“Không cần trả lời anh ngay.” Trình Diệu Khôn cắt lời cô, nhưng giọng nói có chứa ý cười.
Mặt Hà Lộ nóng lên, cảm thấy thà mình đừng nói gì hết…
“Anh tính đi sau bữa trưa, nếu em đi được thì nói với anh.”
“…Vâng.” Cô trả lời, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, để gió đêm thổi đi nhiệt độ nóng trên mặt.
Trong xe lại lần nữa im lặng, sắp tới đoạn đường rẽ về nhà quen thuộc.
Đèn đường cũ kỹ phát ra ánh sáng mờ nhạt, vẫn còn một đoạn nữa, ngọn đèn này không thể nào so sánh với đèn bên ngoài quốc lộ, khắp nơi đều khá tối.
Hà Lộ thất thần nhìn vào khoảng đêm trong bờ ruộng, xe bỗng nhiên dừng lại.
Cô bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía Trình Diệu Khôn, đang định hỏi thì anh lên tiếng trước.
“Có hôn môi bao giờ chưa?”
Đầu Hà Lộ oanh một tiếng.
“Anh, anh hỏi cái này làm gì?”
Trình Diệu Khôn quay đầu nhìn cô.
“Muốn thử với anh không?”
Ánh mắt của anh như hòa vào màn đêm, cảm giác nguy hiểm trong cô lần nữa bùng lên.
Các tế bào trong người không ngừng gào thét, lông tơ sau cổ dựng lên,
“Em, em không muốn thử.”
“Nhưng anh muốn.”
Giọng nói Trình Diệu Khôn vốn thấp, nay còn có chút khàn khàn.
“Em có thể từ chối.”
Hà Lộ nắm chặt đầu ngón tay, môi giật giật nhưng không nói gì.
Cô muốn từ chối, phải từ chối, nhưng sao lại không nói nên lời…
Hai giây trôi qua, Trình Diệu Khôn cong môi cười không ra tiếng.
Anh cầm lấy tay cô, kéo cô về phía mình, đưa một tay ra sau gáy, cúi đầu chạm nhẹ lên cánh môi đẫy đà mà anh đã mong như từ tối hôm qua kia.
Mềm quá, còn mềm hơn so với tưởng tượng của anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.