Chương 152: Có Xinh Không? Có Ngây Thơ Không?
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
6 giờ rưỡi, Trình Diệu Khôn đi đến tiệm cơm đã hẹn trước, khi đứng trước cửa phòng bao, anh đã nghe tiếng nói ồn ào bên trong.
Đều là những tên thô kệch, cánh cửa mỏng cũng không thể chặn bớt tiếng ồn trong đó, Trình Diệu Khôn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Đều là anh em tốt của nhau, việc anh muốn bán nhà đương nhiên ai cũng biết.
Mà bán nhà không phải là chuyện nhỏ, có khi, là do chia tay với Lý Tư Mục nên bị kích thích.
Dù bọn họ không biết Lý Tư Mục chơi như thế nào, nhưng chuyện cô ta ngủ cùng anh em Lý Phong thì ai cũng biết.
Cho nên bọn họ rất lo lắng cho anh, muốn đợi anh tới rồi khuyên nhủ sau.
Trình Diệu Khôn đứng ở ngoài nghe xong, im lặng lắc đầu cười, liền đẩy cửa phòng ra, thấy bảy người anh em đều đã ở đó.
“Anh Hai!”
“Anh Hai tới rồi —-”
“Lại đây ngồi!”
Ba người đứng lên, lôi kéo anh đến trước bàn, vội vàng kéo ghế ra mời anh ngồi, làm cho anh dở khóc dở cười.
“Mấy đứa bây muốn gì?” Trình Diệu Khôn không ngồi, một tay chống lên lưng ghế.
Mấy người họ im lặng, ai nấy cũng nhìn nhau ngơ ngác.
Trình Diệu Khôn liếc bọn hộ một cái rồi cười, lấy ra một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, ném hộp thuốc lên bàn.
“Ở bên ngoài tao nghe hết rồi.”
Anh dứt lời, không khí bên trong càng trầm lắng hơn, một người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong đám ho nhẹ một cái.
“Đứng làm gì, ngồi xuống đi.”
Trình Diệu Khôn kêu một tiếng anh, châm lửa lên điếu thuốc, ngồi xuống cái ghế màu đỏ nhung, lấy di động ra.
“Đợi chút! Cho mọi người xem cái này!”
Mấy người họ nghi hoặc nhìn nhau, Trình Diệu Khôn mở ra tấm hình lúc đi ra ngoài chơi với Hà Lộ, xoay di động lại để mọi người cùng xem.
“Mở to mắt chó ra mà xem! Có thanh thuần không? Có xinh đẹp không?!
“Woa — Vãi!” Cậu Năm phản ứng đầu tiên, hô to một tiếng rồi giật lấy di động Trình Diệu Khôn.
“Trời! Anh Năm, cho em coi với!” Cậu Bảy lập tức đi đến bên cạnh.
Mấy người xung quanh cũng đi đến chúm lại xem, nhìn như một tổ ong.
“Vãi đạn! Vị thành niên sao? Mười lăm tuổi à?”
“Mẹ mày chứ mười lăm! Người ta mười bảy tuổi, qua năm mới sẽ mười tám!” Trình Diệu Khôn cười mắng.
“Nhìn không giống chút nào…”
“Ai muốn mày nhìn cho giống, không phải người của mày!”
“Ai ya, lớn lên nhìn đáng yêu thế!” Anh Tứ cũng lặng lẽ cười hai tiếng sau đó nhìn về phía Trình Diệu Khôn, “Anh Hai, đây là bạn gái mới của anh sao?”
“Sao không? Trước đó tao đã nói rồi mà, bọn mày nghĩ tao lừa chúng mày chắc?”
Mọi người cùng nhau im lặng, như thể muốn nói rằng, đúng là vậy đấy…
Trình Diệu Khôn trợn mắt, định rút di động về, anh cả vẫn luôn giả vờ yên tĩnh cũng không nhịn được.
“Đưa anh xem.”
“…”
Suốt bữa cơm, Trình Diệu Khôn giải thích chuyện ‘đời’ cho mọi người nghe, đương nhiên cũng kể về tính toán mai sau.
Tuy không bằng lòng mấy, cũng cảm thấy chỗ Hà Lộ bên kia vô cùng nhỏ bé, không phát triển được gì. Nhưng Trình Diệu Khôn đã hạ quyết tâm, tiền cũng đủ dùng, anh bây giờ chỉ muốn có cuộc sống an nhàn.
Tính tình anh như thế nào ai cũng biết, dù nhìn rất dễ nói chuyện nhưng một khi đã quyết định cái gì thì cũng không cản được, huống chi nhà ở cũng bán rồi, chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi.
Vì thế mọi người cũng không khuyên nữa, chỉ nói anh có thời gian thì về thăm anh em, đừng có vì sắc quên bạn là được…
Đều là những tên thô kệch, cánh cửa mỏng cũng không thể chặn bớt tiếng ồn trong đó, Trình Diệu Khôn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Đều là anh em tốt của nhau, việc anh muốn bán nhà đương nhiên ai cũng biết.
Mà bán nhà không phải là chuyện nhỏ, có khi, là do chia tay với Lý Tư Mục nên bị kích thích.
Dù bọn họ không biết Lý Tư Mục chơi như thế nào, nhưng chuyện cô ta ngủ cùng anh em Lý Phong thì ai cũng biết.
Cho nên bọn họ rất lo lắng cho anh, muốn đợi anh tới rồi khuyên nhủ sau.
Trình Diệu Khôn đứng ở ngoài nghe xong, im lặng lắc đầu cười, liền đẩy cửa phòng ra, thấy bảy người anh em đều đã ở đó.
“Anh Hai!”
“Anh Hai tới rồi —-”
“Lại đây ngồi!”
Ba người đứng lên, lôi kéo anh đến trước bàn, vội vàng kéo ghế ra mời anh ngồi, làm cho anh dở khóc dở cười.
“Mấy đứa bây muốn gì?” Trình Diệu Khôn không ngồi, một tay chống lên lưng ghế.
Mấy người họ im lặng, ai nấy cũng nhìn nhau ngơ ngác.
Trình Diệu Khôn liếc bọn hộ một cái rồi cười, lấy ra một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, ném hộp thuốc lên bàn.
“Ở bên ngoài tao nghe hết rồi.”
Anh dứt lời, không khí bên trong càng trầm lắng hơn, một người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong đám ho nhẹ một cái.
“Đứng làm gì, ngồi xuống đi.”
Trình Diệu Khôn kêu một tiếng anh, châm lửa lên điếu thuốc, ngồi xuống cái ghế màu đỏ nhung, lấy di động ra.
“Đợi chút! Cho mọi người xem cái này!”
Mấy người họ nghi hoặc nhìn nhau, Trình Diệu Khôn mở ra tấm hình lúc đi ra ngoài chơi với Hà Lộ, xoay di động lại để mọi người cùng xem.
“Mở to mắt chó ra mà xem! Có thanh thuần không? Có xinh đẹp không?!
“Woa — Vãi!” Cậu Năm phản ứng đầu tiên, hô to một tiếng rồi giật lấy di động Trình Diệu Khôn.
“Trời! Anh Năm, cho em coi với!” Cậu Bảy lập tức đi đến bên cạnh.
Mấy người xung quanh cũng đi đến chúm lại xem, nhìn như một tổ ong.
“Vãi đạn! Vị thành niên sao? Mười lăm tuổi à?”
“Mẹ mày chứ mười lăm! Người ta mười bảy tuổi, qua năm mới sẽ mười tám!” Trình Diệu Khôn cười mắng.
“Nhìn không giống chút nào…”
“Ai muốn mày nhìn cho giống, không phải người của mày!”
“Ai ya, lớn lên nhìn đáng yêu thế!” Anh Tứ cũng lặng lẽ cười hai tiếng sau đó nhìn về phía Trình Diệu Khôn, “Anh Hai, đây là bạn gái mới của anh sao?”
“Sao không? Trước đó tao đã nói rồi mà, bọn mày nghĩ tao lừa chúng mày chắc?”
Mọi người cùng nhau im lặng, như thể muốn nói rằng, đúng là vậy đấy…
Trình Diệu Khôn trợn mắt, định rút di động về, anh cả vẫn luôn giả vờ yên tĩnh cũng không nhịn được.
“Đưa anh xem.”
“…”
Suốt bữa cơm, Trình Diệu Khôn giải thích chuyện ‘đời’ cho mọi người nghe, đương nhiên cũng kể về tính toán mai sau.
Tuy không bằng lòng mấy, cũng cảm thấy chỗ Hà Lộ bên kia vô cùng nhỏ bé, không phát triển được gì. Nhưng Trình Diệu Khôn đã hạ quyết tâm, tiền cũng đủ dùng, anh bây giờ chỉ muốn có cuộc sống an nhàn.
Tính tình anh như thế nào ai cũng biết, dù nhìn rất dễ nói chuyện nhưng một khi đã quyết định cái gì thì cũng không cản được, huống chi nhà ở cũng bán rồi, chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi.
Vì thế mọi người cũng không khuyên nữa, chỉ nói anh có thời gian thì về thăm anh em, đừng có vì sắc quên bạn là được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.