Chương 30: Con đang trên xe buýt à?
Vô Tội Quốc Độ
01/05/2023
Trình Diệu Khôn cười cười, còn muốn trêu chọc cô thêm vài câu thì điện thoại Hà Lộ vang lên.
Cô ngẩn người một chút, vội vàng lấy di động ra. Thấy mẹ mình gọi tới, đầu óc cô như muốn nổ tung, không biết phải làm gì.
Cứ như… Mình đang chột dạ vậy…
Cô ngơ ngác nhìn lên màn hình di động, suy nghĩ rối rắm.
“Không nghe sao?” Trình Diệu Khôn đang ôm cô thấy rõ người gọi đến là mẹ Hà.
Hà Lộ tỉnh táo lại, nhanh chóng nghe máy, đưa di động lên tay.
“Vâng?”
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Còn chuyện gì nữa, gọi hỏi con sao còn chưa về, chín giờ rưỡi rồi.”
Bình thường chín giờ rưỡi mẹ Hà sẽ không gọi, nhưng trường học cũng cách nhà khá xa, hôm nay cô cũng không đi xe đạp.
Huống hồ hôm qua còn gặp đám lưu manh, bà có chút không yên tâm.
Hà Lộ trầm tư, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ban nãy, miệng lưỡi cứng đờ, cô nhất thời không biết phải nói gì.
“Tiểu Muội?”
“Vâng, con đang nghe.”
Mẹ Hà bên đầu dây kia gặng hỏi: “Mẹ hỏi con sao đến giờ vẫn chưa về, không phải hỏi con có nghe hay không?”
“À… Không có, xe buýt hơi đông, con nghe không rõ.”
“Đi xe buýt về à?
“Vâng…”
Giọng Hà Lộ nhỏ xuống, một bàn tay to trực tiếp luồng vào trong vạt áo, sờ lên bộ ngực mềm.
Cơ thể cô cứng đờ, Trình Diệu Khôn ghé sát bên tai kia.
“Em đang ở trên xe buýt sao?” Giọng anh trầm thấp, bàn tay to hết xoa rồi nhéo.
Hà Lộ xém nữa rên ra tiếng, cô nín thở.
“Vâng ạ, con đang trên xe buýt.”
Mẹ Hà không chút nghi ngờ: “Vậy con cẩn thận một chút, lúc đến trạm thấy có gì không ổn thì gọi mẹ, mẹ sẽ ra đón con, nhớ không?”
“Vâng, con biết rồi…”
“Vậy nhé.”
“Vâng, lát gặp ạ.”
Hà Lộ hoang mang tắt điện thoại rồi bắt lấy tay Trình Diệu Khôn.
“Anh làm gì vậy?” Cô gấp gáp hỏi.
Trình Diệu Khôn không để ý, ngón cái và ngón trỏ niết mạnh lên đầu vú.
“Mới sờ một chút mà núm vú đã cứng lên, có phải hồi nãy vừa nói chuyện với mẹ vừa bị xoa kích thích lắm phải không?”
“Đừng nói nữa, em phải đi về…”
“Không phải vội, không phải em đang đi xe buýt sao? Cũng phải mất thêm một lúc nữa mới đến nhà.”
“…”
Hà Lộ không biết phải làm gì, di động lại vang lên, lần này là của Trình Diệu Khôn.
Trình Diệu Khôn nhíu mày không nhúc nhích, cảm thấy mất hứng.
“Di động anh kêu kìa.” Hà Lộ nhỏ giọng nhắc nhở.
Biết Hà Lộ cố ý, anh cố tình nhéo mạnh lên đầu vú.
“Á-”
Hà Lộ đau đến mức cong người, không dám nói nữa.
Trình Diệu Khôn hít sâu một hơi, bàn tay to lưu luyến trên ngực một chút rồi mới lấy điện thoại từ túi quần ra.
Thấy người gọi là Đỗ Khải, anh cố nén cảm giác tức giận xuống, bấm nghe máy rồi trực tiếp hỏi.
“Chuyện gì?”
Thái độ không tốt lắm. có thể nghe ra anh đang không vui.
Đỗ Khải hỏi: “Anh, sao vậy?”
“Tao đang chơi với em gái, bây giờ mày gọi ngang, còn hỏi tao sao vậy?”
Trình Diệu Khôn thẳng thắn nói vậy, Hà Lộ đang ngồi trên đùi anh mở to mắt, hoảng sợ nhìn anh.
Cô ngẩn người một chút, vội vàng lấy di động ra. Thấy mẹ mình gọi tới, đầu óc cô như muốn nổ tung, không biết phải làm gì.
Cứ như… Mình đang chột dạ vậy…
Cô ngơ ngác nhìn lên màn hình di động, suy nghĩ rối rắm.
“Không nghe sao?” Trình Diệu Khôn đang ôm cô thấy rõ người gọi đến là mẹ Hà.
Hà Lộ tỉnh táo lại, nhanh chóng nghe máy, đưa di động lên tay.
“Vâng?”
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Còn chuyện gì nữa, gọi hỏi con sao còn chưa về, chín giờ rưỡi rồi.”
Bình thường chín giờ rưỡi mẹ Hà sẽ không gọi, nhưng trường học cũng cách nhà khá xa, hôm nay cô cũng không đi xe đạp.
Huống hồ hôm qua còn gặp đám lưu manh, bà có chút không yên tâm.
Hà Lộ trầm tư, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ban nãy, miệng lưỡi cứng đờ, cô nhất thời không biết phải nói gì.
“Tiểu Muội?”
“Vâng, con đang nghe.”
Mẹ Hà bên đầu dây kia gặng hỏi: “Mẹ hỏi con sao đến giờ vẫn chưa về, không phải hỏi con có nghe hay không?”
“À… Không có, xe buýt hơi đông, con nghe không rõ.”
“Đi xe buýt về à?
“Vâng…”
Giọng Hà Lộ nhỏ xuống, một bàn tay to trực tiếp luồng vào trong vạt áo, sờ lên bộ ngực mềm.
Cơ thể cô cứng đờ, Trình Diệu Khôn ghé sát bên tai kia.
“Em đang ở trên xe buýt sao?” Giọng anh trầm thấp, bàn tay to hết xoa rồi nhéo.
Hà Lộ xém nữa rên ra tiếng, cô nín thở.
“Vâng ạ, con đang trên xe buýt.”
Mẹ Hà không chút nghi ngờ: “Vậy con cẩn thận một chút, lúc đến trạm thấy có gì không ổn thì gọi mẹ, mẹ sẽ ra đón con, nhớ không?”
“Vâng, con biết rồi…”
“Vậy nhé.”
“Vâng, lát gặp ạ.”
Hà Lộ hoang mang tắt điện thoại rồi bắt lấy tay Trình Diệu Khôn.
“Anh làm gì vậy?” Cô gấp gáp hỏi.
Trình Diệu Khôn không để ý, ngón cái và ngón trỏ niết mạnh lên đầu vú.
“Mới sờ một chút mà núm vú đã cứng lên, có phải hồi nãy vừa nói chuyện với mẹ vừa bị xoa kích thích lắm phải không?”
“Đừng nói nữa, em phải đi về…”
“Không phải vội, không phải em đang đi xe buýt sao? Cũng phải mất thêm một lúc nữa mới đến nhà.”
“…”
Hà Lộ không biết phải làm gì, di động lại vang lên, lần này là của Trình Diệu Khôn.
Trình Diệu Khôn nhíu mày không nhúc nhích, cảm thấy mất hứng.
“Di động anh kêu kìa.” Hà Lộ nhỏ giọng nhắc nhở.
Biết Hà Lộ cố ý, anh cố tình nhéo mạnh lên đầu vú.
“Á-”
Hà Lộ đau đến mức cong người, không dám nói nữa.
Trình Diệu Khôn hít sâu một hơi, bàn tay to lưu luyến trên ngực một chút rồi mới lấy điện thoại từ túi quần ra.
Thấy người gọi là Đỗ Khải, anh cố nén cảm giác tức giận xuống, bấm nghe máy rồi trực tiếp hỏi.
“Chuyện gì?”
Thái độ không tốt lắm. có thể nghe ra anh đang không vui.
Đỗ Khải hỏi: “Anh, sao vậy?”
“Tao đang chơi với em gái, bây giờ mày gọi ngang, còn hỏi tao sao vậy?”
Trình Diệu Khôn thẳng thắn nói vậy, Hà Lộ đang ngồi trên đùi anh mở to mắt, hoảng sợ nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.