Chương 163: Cuối Tuần Chơi Cho Đến Khi Bị Sưng Lên, Để Xem Em Còn Mạnh Miệng Được Không
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Lúc hai người trở về là đã 10 giờ rưỡi.
Thật ra cả hai chỉ tốn 20 phút để làm chuyện kia, nhưng vì quá kịch liệt nên cả người đều chật vật, bên trong mùi vị dâm đãng tanh ngọt cũng rất nồng. Vì thế, sau khi dọn dẹp xong, Trình Diệu Khôn lái xe về nội thành, mua ba ly nước chanh.
Anh uống một hơi, mà Hà Lộ mang theo một ly về, tính đưa cho mẹ.
Sau khi lên xe Trình Diệu Khôn nhìn Hà Lộ vẫn còn đang cẩn thận cầm ly nước canh, anh dặn cô gọi mẹ nói bọn ho đi mua đồ ăn khuya, bây giờ mới về.
Mẹ Hà biết Trình Diệu Khôn đi đón Hà Lộ, còn đi mua đồ ăn khuya cùng nhau, bà yên tâm về phòng xem TV. Vì thế nên khi cả hai trở về, chẳng có một ai đang ngồi ở quẩy.
Trình Diệu Khôn xách đồ ăn khuya đưa Hà Lộ sau đó chuồn đi, dù sao trên quần cũng ướt một mảng lớn, không nên để mẹ Hà thấy được.
Hà Lộ nhìn một vòng xuống dưới, chóp mũi, đôi mắt gì cũng hồng hồng, phía dưới chân cũng có vệt đỏ…
Cô mặc váy ngắn, cẩn thận mang đồ ăn khuya và nước chanh đi vào phòng.
Mẹ Hà thấy cô liền hỏi: “Tiểu Trình đâu?”
“Anh về phòng rồi.” Hà Lộ trả lời, đem đồ ăn khuya và nước canh đặt trên bàn trà, “Mẹ, con về phòng làm bài tập đây.”
“Con không ăn hả?”
“Ban nãy bọn con ăn rồi.” Hà Lộ nói, sau đó đi ra khỏi cửa.
Mẹ Hà bưng nước chanh lên hút một hơi, nhìn ba túi nhựa cùng đống đồ ăn bên trong nhíu mày: “Còn mua nhiều đồ ăn như vậy, thật tình, không thấy lãng phí sao!”
Hà Lộ giả ngu ngơ gãi đầu: “Con đi làm bài tập đây.”
Mẹ Hà phất phất tay, không nói gì nữa, Hà Lộ xoay người chạy nhanh về phòng.
Cô bật đèn, tiện tay đóng cửa, liền nghe tiếng gõ trên cửa sổ vang lên.
Cô sửng sốt một chút, khóe môi không nhịn được cong lên đến mang tai. Lúc đi ra cửa sổ liền thấy Trình Diệu Khôn đang cắn điếu thuốc đứng trước cửa.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Đang đi ăn trộm à, sao nói nhỏ vậy.”
“Ặc…”
Trình Diệu Khôn đưa tay lên miệng lấy điếu thuốc ra: “Mẹ em đã đồng ý cho chúng ta bên nhau, anh chỉ đến đây trò chuyện hai ba câu thôi, em sợ cái gì?”
“…Em không sợ.”
“Không sợ còn nói nhỏ thế.”
“Đây là phản ứng tự nhiên.”
“Hừ, vẫn còn sức phản ứng nhỉ, miệng cũng lanh lẹ đó.”
Hà Lộ mỉm cười: “Có chút thôi.”
“Ừ, cuối tuần chơi sưng cái miệng bên dưới, để xem em mạnh miệng được gì!”
“Ặc…” Sao cứ nói được một hai câu thì lại không đàng hoàng rồi?
Trình Diệu Khôn đứng ngoài hút được hai điếu mới về phòng, Hà Lộ cũng tắm rửa thay đồ rồi làm xong bài tập mới leo lên giường nằm xuống.
Lúc này mệt mỏi, một đêm không mộng tới sáng. Ngày hôm sau Trình Diệu Khôn đưa cô đi ăn sáng rồi đi học.
Một tuần bình yên trôi qua, đến tối cuối tuần cô ở trong phòng Trình Diệu Khôn bị lăn lộn cả đêm, sáng hôm sau Hà Lộ không quên vặn báo thức mới dám nằm xuống, ngủ đến quên trời quên đất.
Trong lúc mơ màng, cô dường như nghe tiếng ai đó đang cãi nhau. Âm thanh ngoài kia dần lớn lên… Hình như có cả tiếng của mẹ nữa?
Hà Lộ đột nhiên mở mắt, tiếng mẹ Hà truyền đến tai cô.
Đã rất lâu rồi, cô không còn nghe mẹ cãi nhau với người khác hung hăng như vậy!
Đúng là mẹ đang cãi nhau với người khác!
Hà Lộ ngồi dậy, cố chịu cảm giác đau xót từ eo đến tiểu huyệt mà bước xuống giường, mang dép lê vào rồi chạy ra khỏi phòng.
Thật ra cả hai chỉ tốn 20 phút để làm chuyện kia, nhưng vì quá kịch liệt nên cả người đều chật vật, bên trong mùi vị dâm đãng tanh ngọt cũng rất nồng. Vì thế, sau khi dọn dẹp xong, Trình Diệu Khôn lái xe về nội thành, mua ba ly nước chanh.
Anh uống một hơi, mà Hà Lộ mang theo một ly về, tính đưa cho mẹ.
Sau khi lên xe Trình Diệu Khôn nhìn Hà Lộ vẫn còn đang cẩn thận cầm ly nước canh, anh dặn cô gọi mẹ nói bọn ho đi mua đồ ăn khuya, bây giờ mới về.
Mẹ Hà biết Trình Diệu Khôn đi đón Hà Lộ, còn đi mua đồ ăn khuya cùng nhau, bà yên tâm về phòng xem TV. Vì thế nên khi cả hai trở về, chẳng có một ai đang ngồi ở quẩy.
Trình Diệu Khôn xách đồ ăn khuya đưa Hà Lộ sau đó chuồn đi, dù sao trên quần cũng ướt một mảng lớn, không nên để mẹ Hà thấy được.
Hà Lộ nhìn một vòng xuống dưới, chóp mũi, đôi mắt gì cũng hồng hồng, phía dưới chân cũng có vệt đỏ…
Cô mặc váy ngắn, cẩn thận mang đồ ăn khuya và nước chanh đi vào phòng.
Mẹ Hà thấy cô liền hỏi: “Tiểu Trình đâu?”
“Anh về phòng rồi.” Hà Lộ trả lời, đem đồ ăn khuya và nước canh đặt trên bàn trà, “Mẹ, con về phòng làm bài tập đây.”
“Con không ăn hả?”
“Ban nãy bọn con ăn rồi.” Hà Lộ nói, sau đó đi ra khỏi cửa.
Mẹ Hà bưng nước chanh lên hút một hơi, nhìn ba túi nhựa cùng đống đồ ăn bên trong nhíu mày: “Còn mua nhiều đồ ăn như vậy, thật tình, không thấy lãng phí sao!”
Hà Lộ giả ngu ngơ gãi đầu: “Con đi làm bài tập đây.”
Mẹ Hà phất phất tay, không nói gì nữa, Hà Lộ xoay người chạy nhanh về phòng.
Cô bật đèn, tiện tay đóng cửa, liền nghe tiếng gõ trên cửa sổ vang lên.
Cô sửng sốt một chút, khóe môi không nhịn được cong lên đến mang tai. Lúc đi ra cửa sổ liền thấy Trình Diệu Khôn đang cắn điếu thuốc đứng trước cửa.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Đang đi ăn trộm à, sao nói nhỏ vậy.”
“Ặc…”
Trình Diệu Khôn đưa tay lên miệng lấy điếu thuốc ra: “Mẹ em đã đồng ý cho chúng ta bên nhau, anh chỉ đến đây trò chuyện hai ba câu thôi, em sợ cái gì?”
“…Em không sợ.”
“Không sợ còn nói nhỏ thế.”
“Đây là phản ứng tự nhiên.”
“Hừ, vẫn còn sức phản ứng nhỉ, miệng cũng lanh lẹ đó.”
Hà Lộ mỉm cười: “Có chút thôi.”
“Ừ, cuối tuần chơi sưng cái miệng bên dưới, để xem em mạnh miệng được gì!”
“Ặc…” Sao cứ nói được một hai câu thì lại không đàng hoàng rồi?
Trình Diệu Khôn đứng ngoài hút được hai điếu mới về phòng, Hà Lộ cũng tắm rửa thay đồ rồi làm xong bài tập mới leo lên giường nằm xuống.
Lúc này mệt mỏi, một đêm không mộng tới sáng. Ngày hôm sau Trình Diệu Khôn đưa cô đi ăn sáng rồi đi học.
Một tuần bình yên trôi qua, đến tối cuối tuần cô ở trong phòng Trình Diệu Khôn bị lăn lộn cả đêm, sáng hôm sau Hà Lộ không quên vặn báo thức mới dám nằm xuống, ngủ đến quên trời quên đất.
Trong lúc mơ màng, cô dường như nghe tiếng ai đó đang cãi nhau. Âm thanh ngoài kia dần lớn lên… Hình như có cả tiếng của mẹ nữa?
Hà Lộ đột nhiên mở mắt, tiếng mẹ Hà truyền đến tai cô.
Đã rất lâu rồi, cô không còn nghe mẹ cãi nhau với người khác hung hăng như vậy!
Đúng là mẹ đang cãi nhau với người khác!
Hà Lộ ngồi dậy, cố chịu cảm giác đau xót từ eo đến tiểu huyệt mà bước xuống giường, mang dép lê vào rồi chạy ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.