Chương 54: Em Sợ Anh Làm Em…
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Bây giờ cô đang rất mệt, toàn thân ê ẩm, đặc biệt là dưới bụng và chân… Hơn nữa chỗ đó cũng hơi đau…
Trình Diệu Khôn cho rằng cô sẽ đồng ý, không nghĩ tới cô từ chối như vậy, anh nhíu mày.
“Vậy buổi tối đi.”
“!!!” Buổi chiều cô đã không dám ra, còn kêu đi buổi tối?!
Thấy cô không nói gì, đến bước ngoặt anh mới quay đầu lại nhìn cô.
“Không muốn đi?”
“Không phải… Em sợ mẹ không cho em đi.”
“…Mẹ em quản nghiêm thật.”
Hà Lộ nghe giọng anh có chút trào phúng, mặt dần nóng lên.
Vì thật ra mẹ cô cũng không quản nghiêm như vậy, buổi tối muốn đi ra ngoài, chỉ cần nói hẹn bạn học đi dạo phố là được, chỉ cần không về nhà quá muộn.
Hà Lộ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng không hẳn là mẹ quản nghiêm…”
“Ừ, là vì em không muốn ra ngoài đúng không.”
Hà Lộ nghẹn ngào: “Em sợ anh làm em…”
Giọng cô nhỏ dần, Trình Diệu Khôn trả lời: “Yên tâm, sẽ không làm gì em.”
“…” Nghĩ cô sẽ tin sao! Hôm qua có nhớ anh nói gì với cô không!
Thấy cô không nói gì, Trình Diệu Khôn lại nhíu mày: “Không nói gì là sao?”
“A… Thì, thì hôm qua anh nói, không được tin lời đàn ông nói, kể cả anh mà…”
Hà Lộ nhỏ giọng, đến chữ ‘kể cả anh’ gần như không nghe rõ, âm thanh như kẹt lại trong cổ họng, nhưng Trình Diệu Khôn vẫn nghe rất rõ ràng…
Cái này là gì? Không phải là tự đào hố chôn mình sao? Đây là nghiệp quật à?
Anh đưa một tay lên gãi huyệt thái dương, sau đó tiện tay ném điếu thuốc xuống dưới chân dẫm lên, không nói gì nữa, tiếp tục cõng Hà Lộ đi.
Thấy anh không nói gì khiến Hà Lộ có chút thấp thỏm.
“Anh giận à?”
“Không.”
“…” Cô không dám tin đâu…
Hà Lộ không biết phải nói gì, cô nhăn mày lại.
Trình Diệu Khôn cõng cô đến cửa sảnh chính mới thả xuống.
Anh xoay người, cúi đầu nhìn cô: “Vậy em đi ngủ đi, tỉnh lại thì gọi cho anh.”
‘Vâng.”
Trình Diệu Khôn không nói gì nữa, xoay người rời đi, Hà Lộ chợt nhớ đến gì đó, vội vàng thấp giọng gọi anh.
“A — chờ một chút.”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn, thấy cô nhẹ nhàng chạy đến chính sảnh.
Hai phút sau, Hà Lộ bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn lông màu xanh nhạt, trên đó còn có hình hoạt hình…
“Nè.” Cô đem khăn lông đưa anh.
Trình Diệu Khôn nhìn khăn lông có hình một con thỏ trắng trên đó, sau đó nhìn bộ đồ ngủ của cô, chậm rãi vươn tay bắt lấy.
“Em sợ anh sẽ dùng khăn lau tiểu huyệt em lau mặt sao?”
Hà Lộ nóng mặt nói: “Em, em đi ngủ trước.”
Trình Diệu Khôn gật đầu, không nhúc nhích, rũ mắt nhìn cô.
Hà Lộ cũng không di chuyển, đứng ngây người một chỗ, hơi chơi cúi đầu, nhìn lên dép lê của mình.
30 giây trôi qua, Hà Lộ mở miệng trước: “Anh không về sao?”
“Em không muốn đi ngủ à?”
“Em, em đi ngay.”
Trình Diệu Khôn cười nhẹ ra tiếng: “Vậy anh cũng đi đây.”
Hà Lộ xoay người đi, rón rén đi vào cửa chính, sau đó chậm chạp bước đi.
Trình Diệu Khôn nhìn bộ dạng của cô, cho đến lúc cô biến mất sau khúc ngoặt, anh mới cúi đầu nhìn chiếc khăn lông trong tay.
Chỉ có cái khăn lông này mà muốn anh nhịn sao? Hừ… Đợi anh đến làm đi!
Trình Diệu Khôn cho rằng cô sẽ đồng ý, không nghĩ tới cô từ chối như vậy, anh nhíu mày.
“Vậy buổi tối đi.”
“!!!” Buổi chiều cô đã không dám ra, còn kêu đi buổi tối?!
Thấy cô không nói gì, đến bước ngoặt anh mới quay đầu lại nhìn cô.
“Không muốn đi?”
“Không phải… Em sợ mẹ không cho em đi.”
“…Mẹ em quản nghiêm thật.”
Hà Lộ nghe giọng anh có chút trào phúng, mặt dần nóng lên.
Vì thật ra mẹ cô cũng không quản nghiêm như vậy, buổi tối muốn đi ra ngoài, chỉ cần nói hẹn bạn học đi dạo phố là được, chỉ cần không về nhà quá muộn.
Hà Lộ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng không hẳn là mẹ quản nghiêm…”
“Ừ, là vì em không muốn ra ngoài đúng không.”
Hà Lộ nghẹn ngào: “Em sợ anh làm em…”
Giọng cô nhỏ dần, Trình Diệu Khôn trả lời: “Yên tâm, sẽ không làm gì em.”
“…” Nghĩ cô sẽ tin sao! Hôm qua có nhớ anh nói gì với cô không!
Thấy cô không nói gì, Trình Diệu Khôn lại nhíu mày: “Không nói gì là sao?”
“A… Thì, thì hôm qua anh nói, không được tin lời đàn ông nói, kể cả anh mà…”
Hà Lộ nhỏ giọng, đến chữ ‘kể cả anh’ gần như không nghe rõ, âm thanh như kẹt lại trong cổ họng, nhưng Trình Diệu Khôn vẫn nghe rất rõ ràng…
Cái này là gì? Không phải là tự đào hố chôn mình sao? Đây là nghiệp quật à?
Anh đưa một tay lên gãi huyệt thái dương, sau đó tiện tay ném điếu thuốc xuống dưới chân dẫm lên, không nói gì nữa, tiếp tục cõng Hà Lộ đi.
Thấy anh không nói gì khiến Hà Lộ có chút thấp thỏm.
“Anh giận à?”
“Không.”
“…” Cô không dám tin đâu…
Hà Lộ không biết phải nói gì, cô nhăn mày lại.
Trình Diệu Khôn cõng cô đến cửa sảnh chính mới thả xuống.
Anh xoay người, cúi đầu nhìn cô: “Vậy em đi ngủ đi, tỉnh lại thì gọi cho anh.”
‘Vâng.”
Trình Diệu Khôn không nói gì nữa, xoay người rời đi, Hà Lộ chợt nhớ đến gì đó, vội vàng thấp giọng gọi anh.
“A — chờ một chút.”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn, thấy cô nhẹ nhàng chạy đến chính sảnh.
Hai phút sau, Hà Lộ bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn lông màu xanh nhạt, trên đó còn có hình hoạt hình…
“Nè.” Cô đem khăn lông đưa anh.
Trình Diệu Khôn nhìn khăn lông có hình một con thỏ trắng trên đó, sau đó nhìn bộ đồ ngủ của cô, chậm rãi vươn tay bắt lấy.
“Em sợ anh sẽ dùng khăn lau tiểu huyệt em lau mặt sao?”
Hà Lộ nóng mặt nói: “Em, em đi ngủ trước.”
Trình Diệu Khôn gật đầu, không nhúc nhích, rũ mắt nhìn cô.
Hà Lộ cũng không di chuyển, đứng ngây người một chỗ, hơi chơi cúi đầu, nhìn lên dép lê của mình.
30 giây trôi qua, Hà Lộ mở miệng trước: “Anh không về sao?”
“Em không muốn đi ngủ à?”
“Em, em đi ngay.”
Trình Diệu Khôn cười nhẹ ra tiếng: “Vậy anh cũng đi đây.”
Hà Lộ xoay người đi, rón rén đi vào cửa chính, sau đó chậm chạp bước đi.
Trình Diệu Khôn nhìn bộ dạng của cô, cho đến lúc cô biến mất sau khúc ngoặt, anh mới cúi đầu nhìn chiếc khăn lông trong tay.
Chỉ có cái khăn lông này mà muốn anh nhịn sao? Hừ… Đợi anh đến làm đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.