Chương 177: Không Đút Em Ăn No Sao?
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Cao trào cùng triều phun khiến Hà Lô không còn sức, mặt nhỏ dán lên ngực anh không ngừng thở dốc, nửa người dưới tê dại…
Đối với Trình Diệu Khôn đã nhịn ba tuần thì đây chỉ mới bắt đầu.
Anh rút côn thịt ra, kéo áo mưa chứa đầy tinh dịch ném vào thùng rác. Anh tắm rửa sạch sẽ cho Hà Lộ, sau đó cầm hai chiếc áo mưa còn lại đi lên giường.
Hà Lộ mệt mỏi không cản được động tác của anh, hai chân bị tách ra, miệng nhỏ bên dưới cũng bị liếm mút chịu không được liền cầu anh tiến vào.
Lần thứ hai anh kéo dài thời gian, vì trước đó đã bắn một lần nên bây giờ cũng không gấp gáp nữa. Trình Diệu Khôn chơi cô đủ loại tư thế khác nhau, gần một tiếng sau, đến khi cô gần như muốn ngất thì anh mới dừng lại…
Hà Lộ nằm bò trên người anh, toàn thân đều là mồ hôi, cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên. Thân dưới dính dính nhớp nhớp, tiểu huyệt bị chơi đến sưng đỏ, vẫn còn ngậm chặt côn thịt anh.
Rõ ràng vừa bắn ra… Sao bây giờ vẫn còn cứng vậy…
Trình Diệu Khôn vén những sợi tóc đang dính trên mái cô qua một bên, bàn tay to vỗ về sau lưng, giúp cô thở đều.
Một hồi sau, Trình Diệu Khôn mới mở miệng nói: “Đỡ hơn chưa?”
Hà Lộ đã dần bình tĩnh lại, cô nhăn mày: “Đỡ rồi… Anh muốn gì nữa…”
“Nhìn em xem, anh cũng mệt muốn chết thấy không? Cái còn lại để dành về nhà rồi dùng.”
“…” Này, có khác gì nói cô là dục cầu bất mãn không?!
Hà Lộ bị chọc giận, tay nhỏ véo lên eo anh.
Đáng tiếc eo hông anh toàn cơ cứng ngắc, còn được phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, không dễ dàng bấu vào. Cô véo không được còn bị trượt tay ra ngoài.
Hà Lộ ảo não, Trình Diệu Khôn cứng người, nắm lấy tay cô.
“Chưa đút em ăn no đúng không?”
“???” Hà Lộ ngốc nghếch ngẩng đầu, thấy ánh mắt tối sầm của Trình Diệu Khôn, hơn nữa… Thứ đang cắm trong người cô… Hình như đang trướng lên!
Tim cô đập nhanh, Trình Diệu Khôn xoay người ép cô xuống giường.
Hà Lộ thở nhẹ, sau đó bị Trình Diệu Khôn lấp kín môi, hôn đến khi cô không thở được nữa mới chiu buông ra.
“Em, em nói giỡn…”
Trình Diệu Khôn gắt gao nhìn môi cô, mới từ từ rút gậy thịt ra ngoài.
Nếu không rút ra sớm, anh có thể không nhịn được mà lại chơi cô!
Anh kéo áo mưa ra ném vào thùng rác, Trình Diệu Khôn đi vào phòng tắm nhặt quần áo đặt lên giường, sau đó móc ra một điếu thuốc.
Hà Lộ thấy vậy, trong lòng thở phào, lập tức nhìn Trình Diệu Khôn cười.
“Đừng vui mừng sớm như vậy, ở nhà còn vài hộp chờ em.”
“Ặc…”
Trình Diệu Khôn khẽ cong môi, cắn điếu thuốc nói: “Hiện tại phòng óc đều đã được chuẩn bị xong, chỉ cần vào ở thôi, đừng tưởng em có thể chạy được.”
“Em, em nói muốn trốn hồi nào…”
Trình Diệu Khôn liếc nhìn cô một cái: “Đúng rồi, mẹ em hôm qua ăn cơm có nói, phòng ở xong rồi, chỉ cần đợi em về làm tiệc rượu trước. Nếu để lâu hơn nữa sợ hàng xóm láng giềng lời ra tiếng vào.”
Làm tiệc rượu?
Hà Lộ nghe vậy, khóe môi không nhịn được cong lên.
“Người đẹp, muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì?”
“Đâu, a… Đâu có… Hihi…” Thôi xong! Cô không nhịn cười được!
Hà Lộ vội vàng vùi mặt vào gối, tuy rằng miệng vẫn chưa khép lại được nhưng ít nhất có thể tránh né ánh nhìn của anh.
Cô không biết rằng, Trình Diệu Khôn không nhìn cô trêu chọc, trong ánh mắt đầy sự cưng chiều…
Hà Lộ về nhà năm ngày rồi quay lại thành phố K. Trình Diệu Khôn đưa cô đi, còn ở lại mấy ngày mới về.
Hai người yêu xa cũng không có quá nhiều vấn đề, dù sao nơi này thật ra cũng không xa lắm, chỉ mất một tiếng bay. Hơn nữa vé giảm giá cũng chỉ có 200 đồng, cho nên mỗi khi Hà Lộ không về được thì đến cuối tuần Trình Diệu Khôn sẽ bay đến.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ đông, mẹ Hà vì đám cưới của cả hai mà bận trước bận sau. Trình Diệu Khôn phát hiện ra bản thân cũng không cần phải làm gì nhiều.
Dù sao thì phong tục kết hôn ở đây anh cũng không rành, chỉ có chụp ảnh cưới và chuẩn bị nhà mới là xong. Mẹ Hà còn bảo anh nhớ trang trí phòng tân hôn, sau đó gọi điện thoại cho người nhà.
Anh quyết định gọi cho ba mình đầu tiên, đến khi tiếng điện thoại sắp tắt mới có người nghe máy. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của ba nhỏ xíu, Trình Diệu Khôn liền biết ông hiện tại chắc không phải ở ban công, mà là nhà vệ sinh…
“Ba, con đây.”
“Ừ, ba biết, con tìm ba có chuyện gì không?”
“À… Con sắp kết hôn.”
“Kết hôn?!”
“Đúng vậy, ngày 8 đầu năm sau.”
“Nhanh vậy, còn chưa đầy một tháng nữa!”
“Vâng, đúng vậy.”
Trình Diệu Khôn nói xong, đầu dây bên kia cũng im lặng, một hồi sau mới lên tiếng.
“À thì… Cô gái đó ở đâu? Mấy tuổi? Người tỉnh nào?”
“Là người thành phố J, còn đi học.”
“À…”
Ông ngồi trên bồn cầu, âm giọng thấp bé hỏi: “Đối phương muốn bao nhiêu tiền sính lễ?”
Trình Diệu Khôn nhíu mày, định nói thì bị ông ngắt lời: “Ba cũng có để dành một ít, cũng không nhiều lắm, tầm mười vạn.”
Anh còn nghĩ ông già này sẽ hỏi anh làm tiệc rượu ở đâu, còn đang vui vẻ, nhưng không ngờ ông nghĩ anh gọi để xin tiền?!
Trình Diệu Khôn ngồi trên sô pha nhéo nhéo mày.
“Không cần ba lo chuyện sính lễ, nhà ở con cũng chuẩn bị xong rồi. Con chỉ muốn nói cho ba biết một tiếng, con muốn kết hôn, cũng sẽ ở tại thành phố J lập nghiệp.”
“À…”
“Ba cứ cân nhắc đi, nếu tới được thì tới, không cũng không sao.”
“…”
“Trước mắt vậy đi, con còn gọi điện thông báo những người khác nữa.”
“Diệu Khôn —”
“Chuyện gì?”
“À… Hơn mười ngày nữa là cưới rồi, các con có đi chụp ảnh cưới chưa?”
“Chụp rồi.”
“Con có thời gian gửi ba nhìn xem nhé.”
“…Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Diệu Khôn không chỉ gửi hình cưới qua cho ba, mà còn hình phòng tân hôn, nhà mới gì cũng đều gửi hết.
Sau khi trò chuyện với nhau qua Wechat một hồi, ba Trình liền hỏi số thẻ ngân hàng của anh.
Trình Diệu Khôn không cho, ba Trình lo lắng hỏi tiền đâu ra mà anh có thể làm đám cưới, đừng để nhà gái làm hết, lỡ sau này họ sẽ khinh thường mình.
Trình Diệu Khôn cố nhịn cục tức xuống bụng, nói với ba Trình rằng, tuy nhà nghỉ là của nhà gái, nhưng biệt thự là của anh, anh không thiếu tiền, nên ba đừng lo.
Ba Trình không tin, nhớ lại ngày xưa anh chỉ đánh quyền anh, còn không phải nghề chính, sau này lại ngồi tù ba năm giờ mới được thả thì tiền đâu ra?
Trình Diệu Khôn cố nhịn, trợn mắt trả lời ông.
[ Lúc ba đang chăm sóc cho gia đình mới, con đã đi kiếm tiền tự lo cho mình rồi. Lúc ba đang bận rộn đi công tác khắp nơi, con đã mua nhà. Có rất nhiều chuyện mà ba không biết, vì ba không có thời gian để tìm hiểu, với lại con cũng không nói cho ba biết, vì con biết ba cũng không có sức mà quan tâm đến chuyện này. ]
Ba Trình nhìn tin nhắn Trình Diệu Khôn gửi qua, đầu ngón tay bấu chặt điện thoại, hốc mắt có hơi hồng, bên trong ngập nước.
Nước mắt của người đàn ông già gần như muốn rơi ra…
‘rầm rầm rầm —”
“Đi vệ sinh gì mà lâu vậy?!”
Ba Trình giật thót tim, vội nuốt ngược nước mắt vào trong.
“À! Ừ! Ra liền!”
“Nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh!”
“Ra đây ra đây.”
Ông trả lời, đồng thời nhắn tin cho Trình Diệu Khôn.
[ Dì con muốn đi vệ sinh, lát nữa ba con mình nói chuyện sau. ]
Đợi nửa ngày ông mới nhắn một câu như vậy, Trình Diệu Khôn hơi cười lắc đầu.
Vô vọng!
Hà Lộ ngồi bên cạnh thấy anh như vậy, vội vàng lấy ra một điếu thuốc ân cần đưa qua.
Trình Diệu Khôn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, thấy Hà Lộ mỉm cười ngọt ngào với anh.
Trình Diệu Khôn không cầm điếu thuốc kia, bàn tay to đè lên gáy cô cúi đầu hôn lên, một hồi sau mới chịu buông ra.
“Mẹ em còn đáng tin hơn ba anh nhiều.” Âm thanh anh hơi khàn.
Hà Lộ thở hổn hển trả lời anh: “Em, em cũng thấy vậy…”
“Đệch!”
Trình Diệu Khôn dứt lời, lại ấn Hà Lộ trên sô pha.
Hà Lộ hét lên một tiếng, hai chân tách ra vòng lên eo anh.
Trình Diệu Khôn cười rồi hôn lên cánh môi sưng đỏ kia, nhẹ nhàng nói.
“Em có hối hận không?”
“Hối hận gì?”
“Kết hôn.”
Hà Lộ nhíu mày: “Anh hối hận sao?”
“Đương nhiên là không, anh hỏi em có hối hận không?”
Hà Lộ lắc đầu: “Sao phải hối hận chứ.”
“…” Không phải là có hay không, mà là sao phải hối hận…
Ánh mắt Trình Diệu Khôn nhìn cô thâm thúy, lần nữa cúi xuống hôn lên cánh môi cô….
Ánh nắng ấm áp giữa trời đông xuyên qua cửa sổ sát đất, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc và rên rỉ nóng bỏng không giống với cái gay gắt mùa hè, chỉ có sự ấm áp, dịu dàng, làm người khác thấy an tâm về nhau….
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Đối với Trình Diệu Khôn đã nhịn ba tuần thì đây chỉ mới bắt đầu.
Anh rút côn thịt ra, kéo áo mưa chứa đầy tinh dịch ném vào thùng rác. Anh tắm rửa sạch sẽ cho Hà Lộ, sau đó cầm hai chiếc áo mưa còn lại đi lên giường.
Hà Lộ mệt mỏi không cản được động tác của anh, hai chân bị tách ra, miệng nhỏ bên dưới cũng bị liếm mút chịu không được liền cầu anh tiến vào.
Lần thứ hai anh kéo dài thời gian, vì trước đó đã bắn một lần nên bây giờ cũng không gấp gáp nữa. Trình Diệu Khôn chơi cô đủ loại tư thế khác nhau, gần một tiếng sau, đến khi cô gần như muốn ngất thì anh mới dừng lại…
Hà Lộ nằm bò trên người anh, toàn thân đều là mồ hôi, cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên. Thân dưới dính dính nhớp nhớp, tiểu huyệt bị chơi đến sưng đỏ, vẫn còn ngậm chặt côn thịt anh.
Rõ ràng vừa bắn ra… Sao bây giờ vẫn còn cứng vậy…
Trình Diệu Khôn vén những sợi tóc đang dính trên mái cô qua một bên, bàn tay to vỗ về sau lưng, giúp cô thở đều.
Một hồi sau, Trình Diệu Khôn mới mở miệng nói: “Đỡ hơn chưa?”
Hà Lộ đã dần bình tĩnh lại, cô nhăn mày: “Đỡ rồi… Anh muốn gì nữa…”
“Nhìn em xem, anh cũng mệt muốn chết thấy không? Cái còn lại để dành về nhà rồi dùng.”
“…” Này, có khác gì nói cô là dục cầu bất mãn không?!
Hà Lộ bị chọc giận, tay nhỏ véo lên eo anh.
Đáng tiếc eo hông anh toàn cơ cứng ngắc, còn được phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, không dễ dàng bấu vào. Cô véo không được còn bị trượt tay ra ngoài.
Hà Lộ ảo não, Trình Diệu Khôn cứng người, nắm lấy tay cô.
“Chưa đút em ăn no đúng không?”
“???” Hà Lộ ngốc nghếch ngẩng đầu, thấy ánh mắt tối sầm của Trình Diệu Khôn, hơn nữa… Thứ đang cắm trong người cô… Hình như đang trướng lên!
Tim cô đập nhanh, Trình Diệu Khôn xoay người ép cô xuống giường.
Hà Lộ thở nhẹ, sau đó bị Trình Diệu Khôn lấp kín môi, hôn đến khi cô không thở được nữa mới chiu buông ra.
“Em, em nói giỡn…”
Trình Diệu Khôn gắt gao nhìn môi cô, mới từ từ rút gậy thịt ra ngoài.
Nếu không rút ra sớm, anh có thể không nhịn được mà lại chơi cô!
Anh kéo áo mưa ra ném vào thùng rác, Trình Diệu Khôn đi vào phòng tắm nhặt quần áo đặt lên giường, sau đó móc ra một điếu thuốc.
Hà Lộ thấy vậy, trong lòng thở phào, lập tức nhìn Trình Diệu Khôn cười.
“Đừng vui mừng sớm như vậy, ở nhà còn vài hộp chờ em.”
“Ặc…”
Trình Diệu Khôn khẽ cong môi, cắn điếu thuốc nói: “Hiện tại phòng óc đều đã được chuẩn bị xong, chỉ cần vào ở thôi, đừng tưởng em có thể chạy được.”
“Em, em nói muốn trốn hồi nào…”
Trình Diệu Khôn liếc nhìn cô một cái: “Đúng rồi, mẹ em hôm qua ăn cơm có nói, phòng ở xong rồi, chỉ cần đợi em về làm tiệc rượu trước. Nếu để lâu hơn nữa sợ hàng xóm láng giềng lời ra tiếng vào.”
Làm tiệc rượu?
Hà Lộ nghe vậy, khóe môi không nhịn được cong lên.
“Người đẹp, muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì?”
“Đâu, a… Đâu có… Hihi…” Thôi xong! Cô không nhịn cười được!
Hà Lộ vội vàng vùi mặt vào gối, tuy rằng miệng vẫn chưa khép lại được nhưng ít nhất có thể tránh né ánh nhìn của anh.
Cô không biết rằng, Trình Diệu Khôn không nhìn cô trêu chọc, trong ánh mắt đầy sự cưng chiều…
Hà Lộ về nhà năm ngày rồi quay lại thành phố K. Trình Diệu Khôn đưa cô đi, còn ở lại mấy ngày mới về.
Hai người yêu xa cũng không có quá nhiều vấn đề, dù sao nơi này thật ra cũng không xa lắm, chỉ mất một tiếng bay. Hơn nữa vé giảm giá cũng chỉ có 200 đồng, cho nên mỗi khi Hà Lộ không về được thì đến cuối tuần Trình Diệu Khôn sẽ bay đến.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ đông, mẹ Hà vì đám cưới của cả hai mà bận trước bận sau. Trình Diệu Khôn phát hiện ra bản thân cũng không cần phải làm gì nhiều.
Dù sao thì phong tục kết hôn ở đây anh cũng không rành, chỉ có chụp ảnh cưới và chuẩn bị nhà mới là xong. Mẹ Hà còn bảo anh nhớ trang trí phòng tân hôn, sau đó gọi điện thoại cho người nhà.
Anh quyết định gọi cho ba mình đầu tiên, đến khi tiếng điện thoại sắp tắt mới có người nghe máy. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của ba nhỏ xíu, Trình Diệu Khôn liền biết ông hiện tại chắc không phải ở ban công, mà là nhà vệ sinh…
“Ba, con đây.”
“Ừ, ba biết, con tìm ba có chuyện gì không?”
“À… Con sắp kết hôn.”
“Kết hôn?!”
“Đúng vậy, ngày 8 đầu năm sau.”
“Nhanh vậy, còn chưa đầy một tháng nữa!”
“Vâng, đúng vậy.”
Trình Diệu Khôn nói xong, đầu dây bên kia cũng im lặng, một hồi sau mới lên tiếng.
“À thì… Cô gái đó ở đâu? Mấy tuổi? Người tỉnh nào?”
“Là người thành phố J, còn đi học.”
“À…”
Ông ngồi trên bồn cầu, âm giọng thấp bé hỏi: “Đối phương muốn bao nhiêu tiền sính lễ?”
Trình Diệu Khôn nhíu mày, định nói thì bị ông ngắt lời: “Ba cũng có để dành một ít, cũng không nhiều lắm, tầm mười vạn.”
Anh còn nghĩ ông già này sẽ hỏi anh làm tiệc rượu ở đâu, còn đang vui vẻ, nhưng không ngờ ông nghĩ anh gọi để xin tiền?!
Trình Diệu Khôn ngồi trên sô pha nhéo nhéo mày.
“Không cần ba lo chuyện sính lễ, nhà ở con cũng chuẩn bị xong rồi. Con chỉ muốn nói cho ba biết một tiếng, con muốn kết hôn, cũng sẽ ở tại thành phố J lập nghiệp.”
“À…”
“Ba cứ cân nhắc đi, nếu tới được thì tới, không cũng không sao.”
“…”
“Trước mắt vậy đi, con còn gọi điện thông báo những người khác nữa.”
“Diệu Khôn —”
“Chuyện gì?”
“À… Hơn mười ngày nữa là cưới rồi, các con có đi chụp ảnh cưới chưa?”
“Chụp rồi.”
“Con có thời gian gửi ba nhìn xem nhé.”
“…Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Diệu Khôn không chỉ gửi hình cưới qua cho ba, mà còn hình phòng tân hôn, nhà mới gì cũng đều gửi hết.
Sau khi trò chuyện với nhau qua Wechat một hồi, ba Trình liền hỏi số thẻ ngân hàng của anh.
Trình Diệu Khôn không cho, ba Trình lo lắng hỏi tiền đâu ra mà anh có thể làm đám cưới, đừng để nhà gái làm hết, lỡ sau này họ sẽ khinh thường mình.
Trình Diệu Khôn cố nhịn cục tức xuống bụng, nói với ba Trình rằng, tuy nhà nghỉ là của nhà gái, nhưng biệt thự là của anh, anh không thiếu tiền, nên ba đừng lo.
Ba Trình không tin, nhớ lại ngày xưa anh chỉ đánh quyền anh, còn không phải nghề chính, sau này lại ngồi tù ba năm giờ mới được thả thì tiền đâu ra?
Trình Diệu Khôn cố nhịn, trợn mắt trả lời ông.
[ Lúc ba đang chăm sóc cho gia đình mới, con đã đi kiếm tiền tự lo cho mình rồi. Lúc ba đang bận rộn đi công tác khắp nơi, con đã mua nhà. Có rất nhiều chuyện mà ba không biết, vì ba không có thời gian để tìm hiểu, với lại con cũng không nói cho ba biết, vì con biết ba cũng không có sức mà quan tâm đến chuyện này. ]
Ba Trình nhìn tin nhắn Trình Diệu Khôn gửi qua, đầu ngón tay bấu chặt điện thoại, hốc mắt có hơi hồng, bên trong ngập nước.
Nước mắt của người đàn ông già gần như muốn rơi ra…
‘rầm rầm rầm —”
“Đi vệ sinh gì mà lâu vậy?!”
Ba Trình giật thót tim, vội nuốt ngược nước mắt vào trong.
“À! Ừ! Ra liền!”
“Nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh!”
“Ra đây ra đây.”
Ông trả lời, đồng thời nhắn tin cho Trình Diệu Khôn.
[ Dì con muốn đi vệ sinh, lát nữa ba con mình nói chuyện sau. ]
Đợi nửa ngày ông mới nhắn một câu như vậy, Trình Diệu Khôn hơi cười lắc đầu.
Vô vọng!
Hà Lộ ngồi bên cạnh thấy anh như vậy, vội vàng lấy ra một điếu thuốc ân cần đưa qua.
Trình Diệu Khôn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, thấy Hà Lộ mỉm cười ngọt ngào với anh.
Trình Diệu Khôn không cầm điếu thuốc kia, bàn tay to đè lên gáy cô cúi đầu hôn lên, một hồi sau mới chịu buông ra.
“Mẹ em còn đáng tin hơn ba anh nhiều.” Âm thanh anh hơi khàn.
Hà Lộ thở hổn hển trả lời anh: “Em, em cũng thấy vậy…”
“Đệch!”
Trình Diệu Khôn dứt lời, lại ấn Hà Lộ trên sô pha.
Hà Lộ hét lên một tiếng, hai chân tách ra vòng lên eo anh.
Trình Diệu Khôn cười rồi hôn lên cánh môi sưng đỏ kia, nhẹ nhàng nói.
“Em có hối hận không?”
“Hối hận gì?”
“Kết hôn.”
Hà Lộ nhíu mày: “Anh hối hận sao?”
“Đương nhiên là không, anh hỏi em có hối hận không?”
Hà Lộ lắc đầu: “Sao phải hối hận chứ.”
“…” Không phải là có hay không, mà là sao phải hối hận…
Ánh mắt Trình Diệu Khôn nhìn cô thâm thúy, lần nữa cúi xuống hôn lên cánh môi cô….
Ánh nắng ấm áp giữa trời đông xuyên qua cửa sổ sát đất, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc và rên rỉ nóng bỏng không giống với cái gay gắt mùa hè, chỉ có sự ấm áp, dịu dàng, làm người khác thấy an tâm về nhau….
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.