Chương 49: Làm Em Thật Sướng!
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Côn thịt Trình Diệu Khôn vốn đã to, chỉ cần nhét vào tiểu huyệt của cô mà không động đậy có thể khiến cô chịu không nổi, làm sao bây giờ có thể nhịn được loại cắm cọc hung ác này.
Bức tường thịt non bị cắm nóng lên, co rúm lại. Cô không dám di chuyển lung tung, chỉ có thể chịu đựng cự vật tung hoành tàn nhẫn bên trong.
Côn thịt lớn cứ như vậy mà đâm vào, chín nông một sâu, càng lúc càng dùng sức.
“Chặt quá! Tiểu huyệt của em không phải rất biết cắn người à? Sao không cắn nữa?” Trình Diệu Khôn sướng đến mức từng tế bào đều cuồn cuộn phấn khởi, âm giọng tàn nhẫn.
“Hu hu, sâu — sâu quá — a a —”
“Kêu dâm như vậy, chắc là sướng lắm sao?”
“Không, không được — a a, chịu không nổi — nhẹ lại — nhẹ lại — a —”
Cô càng kêu nhẹ đi, anh càng muốn làm chết cô.
Hà Lộ khóc không nổi nữa, ý thức bắt đầu mơ hồ, mỗi lần bị đỉnh lên mới phát ra tiếng, cả người như lênh đênh trên mặt nước…
Liên tục đâm vào nơi kích thích trong người cô, Trình Diệu Khôn cứ như vậy cắm vô cùng tàn nhẫn, Hà Lộ lại cảm thấy muốn lên đỉnh.
Tiểu bức khó khăn lắm mới được một lần kích thích côn thịt bắn ra, Trình Diệu Khôn kêu lên một tiếng, ôm Hà Lộ đi đến trước giường, đặt cô xuống rồi quỳ một gối lên nệm.
Anh vẫn chưa bắn, nhưng đem một chân cô để lên vai, bàn tay to xoa bóp mạnh lên ngực, tiếp tục đâm thêm năm, sáu phút mới chịu bắn tinh.
Trên thực tế, toàn bộ quá trình cũng không lâu lắm, chưa đến 20 phút, nhưng từ lúc anh đưa côn thịt vào bên trong, sau đó bắn trên bụng cô, thì cả người Hà Lộ không khác gì bị vớt từ dưới nước lên.
Ánh mắt cô trống rỗng, thân thể không ngừng co rút, hai chân run rẩy vẫn đang nằm trên vai của Trình Diệu Khôn.
Trình Diệu Khôn bắt lấy một bên chân cô, tay còn lại vẫn đang chậm rãi chà xát côn thịt bắn những dòng tinh dịch cuối cùng.
Một lúc sau, giọt tinh cuối cùng cũng nhỏ lên bụng nhỏ, anh thở dài thỏa mãn một hơi, hai mày cũng giãn ra.
Anh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên bắp chân trắng nõn sau đó đưa người cô xuống.
Đầu tóc cô tán loạn trên mặt, trên trán, và trên cần cổ.
Anh mềm mại gạt những sợi tóc cô ra sau, cúi đầu sát xuống hôn lên cánh môi mềm, đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ. Động tác dịu dàng nhưng lời nói thốt ra thì…
“Làm em sướng chết mẹ đi được!”
“…”
“Khát không?”
Hà Lộ thở hổn hển, hơi nuốt nước bọt, nói nhẹ một tiếng.
“Khát…”
“Để anh lau người em trước rồi đi lấy nước nhé.”
Anh nói rồi đi xuống giường, bước vào nhà vệ sinh để tắt nước. Sau đó cầm khăn giấy giúp Hà Lộ lau sạch tinh dịch trên bụng, cuối cùng mới lấy một chai nước khoáng về mép giường.
Anh đem cơ thể mềm oặt của Hà Lộ ngồi dậy dựa vào lồng ngực mình, đưa chai nước đến bên miệng cô.
Hà Lộ muốn tự mình uống nước, nhưng cô vừa nhúc nhích thì phát hiện mấy ngón tay mình không cử động nổi, cô liền mặc kệ để anh giúp mình uống.
Cô uống được hai ngụm, sau đó lắc nhẹ đầu.
“Không uống nữa?”
“Vâng.”
Trình Diệu Khôn không nói gì, anh dốc chai uống sạch nửa bình còn lại.
Bức tường thịt non bị cắm nóng lên, co rúm lại. Cô không dám di chuyển lung tung, chỉ có thể chịu đựng cự vật tung hoành tàn nhẫn bên trong.
Côn thịt lớn cứ như vậy mà đâm vào, chín nông một sâu, càng lúc càng dùng sức.
“Chặt quá! Tiểu huyệt của em không phải rất biết cắn người à? Sao không cắn nữa?” Trình Diệu Khôn sướng đến mức từng tế bào đều cuồn cuộn phấn khởi, âm giọng tàn nhẫn.
“Hu hu, sâu — sâu quá — a a —”
“Kêu dâm như vậy, chắc là sướng lắm sao?”
“Không, không được — a a, chịu không nổi — nhẹ lại — nhẹ lại — a —”
Cô càng kêu nhẹ đi, anh càng muốn làm chết cô.
Hà Lộ khóc không nổi nữa, ý thức bắt đầu mơ hồ, mỗi lần bị đỉnh lên mới phát ra tiếng, cả người như lênh đênh trên mặt nước…
Liên tục đâm vào nơi kích thích trong người cô, Trình Diệu Khôn cứ như vậy cắm vô cùng tàn nhẫn, Hà Lộ lại cảm thấy muốn lên đỉnh.
Tiểu bức khó khăn lắm mới được một lần kích thích côn thịt bắn ra, Trình Diệu Khôn kêu lên một tiếng, ôm Hà Lộ đi đến trước giường, đặt cô xuống rồi quỳ một gối lên nệm.
Anh vẫn chưa bắn, nhưng đem một chân cô để lên vai, bàn tay to xoa bóp mạnh lên ngực, tiếp tục đâm thêm năm, sáu phút mới chịu bắn tinh.
Trên thực tế, toàn bộ quá trình cũng không lâu lắm, chưa đến 20 phút, nhưng từ lúc anh đưa côn thịt vào bên trong, sau đó bắn trên bụng cô, thì cả người Hà Lộ không khác gì bị vớt từ dưới nước lên.
Ánh mắt cô trống rỗng, thân thể không ngừng co rút, hai chân run rẩy vẫn đang nằm trên vai của Trình Diệu Khôn.
Trình Diệu Khôn bắt lấy một bên chân cô, tay còn lại vẫn đang chậm rãi chà xát côn thịt bắn những dòng tinh dịch cuối cùng.
Một lúc sau, giọt tinh cuối cùng cũng nhỏ lên bụng nhỏ, anh thở dài thỏa mãn một hơi, hai mày cũng giãn ra.
Anh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên bắp chân trắng nõn sau đó đưa người cô xuống.
Đầu tóc cô tán loạn trên mặt, trên trán, và trên cần cổ.
Anh mềm mại gạt những sợi tóc cô ra sau, cúi đầu sát xuống hôn lên cánh môi mềm, đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ. Động tác dịu dàng nhưng lời nói thốt ra thì…
“Làm em sướng chết mẹ đi được!”
“…”
“Khát không?”
Hà Lộ thở hổn hển, hơi nuốt nước bọt, nói nhẹ một tiếng.
“Khát…”
“Để anh lau người em trước rồi đi lấy nước nhé.”
Anh nói rồi đi xuống giường, bước vào nhà vệ sinh để tắt nước. Sau đó cầm khăn giấy giúp Hà Lộ lau sạch tinh dịch trên bụng, cuối cùng mới lấy một chai nước khoáng về mép giường.
Anh đem cơ thể mềm oặt của Hà Lộ ngồi dậy dựa vào lồng ngực mình, đưa chai nước đến bên miệng cô.
Hà Lộ muốn tự mình uống nước, nhưng cô vừa nhúc nhích thì phát hiện mấy ngón tay mình không cử động nổi, cô liền mặc kệ để anh giúp mình uống.
Cô uống được hai ngụm, sau đó lắc nhẹ đầu.
“Không uống nữa?”
“Vâng.”
Trình Diệu Khôn không nói gì, anh dốc chai uống sạch nửa bình còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.